Sau khi Nhiếp Chính Vương trúng độc tình

Chương 54: Nho Vương điện hạ



Editor: Hoàng

Hôm nay là yến khách của An quốc công phủ, nhưng Tề Dư không thấy An thị tiếp khách ở cửa. Hầu hết các phu nhân giai lão và nữ quyến đều tập trung tại lão phu nhân Tần thị.

Tề Dư hỏi Tề Ninh, Tề Dư nói:

“Các thúc bá trong tộc đã đến từ sáng sớm, hình như muốn nói điều gì đó trong thư phòng.”

Tề Dư nghĩ, hẳn là vì An quốc công phủ. An thị nói là nếu nàng không nhờ cậy được sự giúp đỡ của Tề Chấn Nam thì nàng sẽ bắt đầu nhờ cậy các tộc lão. Đây là phương pháp thông thường của An thịnh. Nàng đã sử dụng mánh này từ mười năm trước. Sau một thời gian say sưa ân ái với Tề Chấn Nam, những ngày tiếp theo, nàng thực sự đã đến lão tộc Tề gia bẩm báo khiến Tề Chấn Nam trở tay không kịp. Sau khi bị các lão tộc thuyết phục, hắn vội vàng cưới An thị làm vợ kế.

Gần đây An quốc công phủ đã có một quãng thời gian khó khăn. An thị chắc chắn kiểu gì cũng sẽ lải nhải mãi với Tề Chấn Nam, nhưng Tề Chấn Nam lại là người chính trực nhất, không bởi vì mối quan hệ với An thị mà quản những chuyện bừa bãi trong An quốc công phủ, vì vậy An thị cũng không còn cách nào khác, đành phải lặp lại mánh khóe này.

Tổ phụ của Tề Dư mất sớm, hồi còn trẻ Tề Chấn Nam còn đưa thê nữ rời khỏi nhà suốt vài năm, lão phu nhân Tần thị ở một mình trong kinh thành chăm sóc gia tộc. Do đó, sau khi hồi kinh, Tề Chấn Nam đã trả ơn sự chăm sóc của Tần thị cho người trong tộc theo lẽ tự nhiên. Hôm nay, tộc trưởng Tề gia là đường huynh của Tề Chấn Nam – Tề Chấn Anh. Hai người đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mối quan hệ của họ cũng rất tốt. Một số điều, miễn là chúng không quá mức, Tề Chấn Nam sẽ lắng nghe và giúp đỡ.

Kể từ lần đầu tiên An thị thành công trong việc xin tộc lão Tề gia cho phép nàng tái giá vào quốc công phủ, hai năm trước, nàng lại yêu cầu tộc trưởng thuyết phục Tề Chấn Nam hỏi mệnh thế tử cho Tề Tuyển. Tề Chấn Nam nghĩ dù sao Tề Tuyển cũng là con một của mình, nên đã xin hỏi, vì vậy An thị đã thành công lần thứ hai. Bây giờ nàng đã thực sự biết mùi, vấn đề của nương gia thì giải quyết không xong, tìm đến Tề Chấn Nam thì lại bị từ chối giúp đỡ, nhưng nàng đã có lão tộc của Tề gia để khuyên Tề Chấn Nam.

Tuy nhiên, lần này, Tề Dư lại không cảm thấy lạc quan lắm.

Lần đầu tiên An thị có thể làm Tề Chấn Nam thành công lắng nghe lời của các lão tộc, đó là vì Tề Chấn Nam biết hắn rõ đã làm sai. Hắn say rượu mà ân ái với An thị, đó là lỗi của hắn, nếu An thị không bẩm báo với các tộc lão, hắn cũng sẽ tự chịu trách nhiệm chuyện này; lần thứ hai nàng yêu cầu mệnh thế tử thành công, đó cũng là vì Tề Chấn Nam chỉ có một đứa con là Tề Tuyển, nên dù sau mời mệnh cũng là chuyện sớm muộn, nếu như các tộc lão đã lên tiếng thì hắn mời trước hai năm cũng chẳng có vấn đề gì.

Nhưng lần này thì khác. Lần này An thị yêu cầu các tộc lão thuyết phục Tề Chấn Nam dụng tiềm năng của Tề Chấn Nam để giúp An quốc công phủ vượt qua những khó khăn mà họ không dám đưa ra mặt sáng. Vấn đề này về cơ bản khác với điều trên, vì vậy Tề Dư kết luận, cho dù các tộc lão lên tiếng, Tề Chấn Nam cũng sẽ không bao giờ đồng ý.

“Ta sẽ đi hỏi mẫu thân về yến tiệc hôm nay. Người không xuất hiện, nhưng cũng không thể bỏ bê khách được.” Tề Dư đứng dậy nói.

May mắn thay, hôm nay chẳng phải một ngày đại yến gì. Khách nam khách nữ cộng lại cũng chỉ tới hơn một trăm người. Các hạ nhân của quốc công phủ đều được đào tạo theo bài bản, nghĩa là không cần An thị phải nhìn chằm chằm, đối với khách cũng có bộ quy tắc riêng của mình, nhưng muốn an tâm thì nàng phải đi xem mới được.

Đi ra khỏi nơi quản sự, lúc đi ngang qua hoa viên, nàng bỗng nghe thấy tiếng gọi từ phía sau:

“Biểu tỷ xin ngừng lại.”

Tề Dư quay lại, thấy Sở Sách đang chạy dọc đường, sau đó dừng lại trước mặt nàng, khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười ấm áp, Tề Dư hỏi:

“Đệ đang đợi ta à?”

Đây là nơi thu chi và quản sự. Nói chung, những vị khách đến phủ sẽ không đến đây, với lại đường này cũng không phải là hướng đến sân nơi dành cho khách nam, vì vậy Tề Dư đoán là Sở Sách đã hỏi nàng đi đâu và đợi nàng ở đây.

Sở Sách cười ngượng, nhưng cũng thẳng thắn thừa nhận: “Vâng. Hôm qua ta vừa hồi kinh nên mang đồ cho các huynh tỷ muội của mình. Hôm qua ta đã đưa mọi thứ cho tướng quân phủ, nhưng biểu tỷ thì vẫn chưa đưa.”

Sở Sách để lộ một chiếc túi nhỏ giấu sau lưng hắn, mỉm cười ân cần.

Tề Dư đưa hắn đến một vọng lâu gần đó, hai người ngồi bên lan can. Sở Sách mở chiếc túi nhỏ của mình để lộ rất nhiều món đồ bên trong, hắn mang nó ra cho Tề Dư, vừa cho nàng vừa nhớ lại trong lúc giải thích.

“Đây là bức tranh năm mới được làm trên một tấm gỗ. Ta đã mua nó khi đi ngang qua Lang Gia quận, có một thợ thủ công họ Dương ở đó, ta thấy người đó làm cái này thật đặc biệt. Ta thấy những chú búp bê trong bức tranh năm mới này đáng yêu quá, nên đã mua một ít; ngoài ra còn có cái này. Đây là Lăng Văn Bạch Hào, một loại trà nổi tiếng ở Lĩnh Nam; với cả tác phẩm điêu khắc đá này, đồ gốm đen này, đúng rồi, còn cái này, nghiên* có giá trị nhất là Tùng Hoa, Kim Tinh, Thao Hà, và Hồng Ti này...”

*nghiên: nghiên là một dụng cụ dùng để mài và chứa mực Tàu. Mực Tàu thường được đông đặc thành những thỏi mực. Khi cần mực để viết, người xưa bôi một chút nước lên đầu thỏi mực rồi chà lên mặt phẳng của nghiên để mài.

Sở Sách lấy đồ ra khỏi túi như thể hắn đang bán hàng. Một số có hộp thổ cẩm còn một số thì không. Hắn lấy ra cho Tề Dư nhiều vô số kể.

“Biết thì nói đệ đi du học, người không biết thì lại tưởng đệ đang nhập hàng.” Tề Dư mỉm cười nhìn những món quà như thể gian hàng trên bàn đá.

“Đúng hơn là chuyến du học nhập hàng có một không hai đó.” Sở Sách mỉm cười nói thẳng.

Tề Dư hỏi: “Hai năm du học. Ngoài những phong tục địa phương và đặc sản địa phương, đệ còn học được gì nữa?”

“Em cũng học được... cuộc sống của mọi người không hề dễ dàng gì và tình yêu đích thực thì có ở mọi nơi.” Sở Sách đùa.

Sở Sách mỉm cười với cái ao bên ngoài gian hàng, nó còn đẹp hơn cả cây thu hải đường trên bờ nở ra vào mùa xuân. Sở Sách nhìn nó, hỏi:

“Tam ca của ta tính khí thất thường lắm đúng không?”

Tề Dư khó chịu: “Đệ có thể không đề cập đến Sở Mộ không?”

Sở Sách ngượng ngùng cúi đầu ôm lấy chiếc hộp trên tay, cảm xúc một chút:

“Trong tất cả các ca ca của ta, tam ca là có tính khí tồi tệ nhất. Tiên đế lại nhường tỷ cho huynh ấy, nếu tỷ đến với một người khác, tỷ sẽ tốt hơn nhiều so với bây giờ.”

Tề Dư thấy hắn buồn, nàng an ủi:

“Đệ nghĩ gì vậy? Ta phải gả cho người ca ca nào của đệ mới có được uy phong như ngày hôm nay đây? Nhiếp Chính Vương phi gần như là cùng một tầng lớp với thái tử phi. Nhìn vào cả cái triều đình này, chỉ có vị thế của thái hậu là cao hơn ta thôi. Ai thấy ta không cao chứ?”

Sở Sách cho nàng một ánh nhìn khó chịu:

“Tỷ thường không quan tâm đến thân phận. Ta lớn lên cùng tỷ, chẳng lẽ ta không biết tỷ thế nào? Nếu khi đó tỷ và Tứ ca...”

Sở Sách còn chưa nói xong nhưng lại bị Tề Dư ngắt lời:

“Được rồi, càng ngày càng thái quá rồi đó. Bao nhiêu năm qua, trần hạt vừng nát hạt kê cả rồi. Lớn già người như vậy, đệ cũng không chú ý đến cách ăn nói.”

“Đệ có chú ý mà. Nếu đệ không chú ý, sao đệ lại gọi tỷ đến đây nói chuyện chứ?”

Đôi mắt Sở Sách khẽ di chuyển, lấy ra một lá thư từ túi, đưa nó cho Tề Dư, nói:

“Hai tháng trước tứ ca có gửi cho ta một bức thư. Huynh ấy đã tìm kiếm các danh y trên khắp Thục Địa, khi nào chân huynh ấy tốt hơn thì sẽ hồi kinh. Tỷ xem thư.”

Tề Dư nhìn chằm chằm vào lá thư từ Sở Sách, viết dòng chữ ‘Đệ đệ thân mến’ đầy tự hào bắt đầu bên ngoài phong bì. Những câu từ quen thuộc, nên tự nhiên cũng chính là người quen thuộc, ngay lập tức phản ánh trong đầu Tề Dư.

“Ta không đọc thư của đệ.” Tề Dư nói xong, nàng quay sang một bên dựa vào lan can.

Sở Sách không miễn cưỡng, bơ thư lại vào túi: “Ta không biết chân của tứ ca thế nào, lúc đầu, nếu nhị ca không vì nao núng bảo toàn tính mạng của mình mà rút lui, huynh ấy cũng sẽ chẳng đẩy tứ ca chưa bao giờ tham gia mưu nghịch ra, chân của tứ ca cũng sẽ không bị thương nặng như vậy. Với Vinh thái phi, tỷ và tứ ca có thể... này, đừng đi!”

Tề Dư hoàn toàn bất lực với sự lải nhải của Sở Sách, nàng vẫy gọi Hổ Phách và Minh Châu canh giữ bên ngoài vọng lâu để đi vào thu nhập đồ đạc, rồi đi thẳng ra khỏi vọng lâu, phớt lờ tiếng gọi của Sở Sách đằng sau nàng.

***************************

“Tỷ có thể tôn trọng ta một chút không? Ta vẫn chưa nói xong mà.” Sở Sách đi theo sau oanh tạc Tề Dư.

Tề Dư rất bực mình, đột nhiên có một âm thanh vang lên phía sau nàng: “Trưởng tỷ.”

Một bóng người xuất hiện phía sau những bông hoa trong góc. Tề Vận ăn mặc trang điểm lộng lẫy từng bước từng bước đi đến trước mặt Tề Dư và Sở Sách, nhã nhặn hành lễ, khẽ kêu lên:

“Trưởng tỷ.”

Tề Dư chau mày, nhìn Tề Vận trước mặt, không biết nàng ta đã làm ra vẻ biết bao nhiêu, cô bỗng cảm thấy thật khó chịu:

“Chuyện gì thế?” Tề Dư kiên nhẫn hỏi.

Mắt Tề Vận chuyển động, nàng khẽ ngước lên, đầu tiên là liếc nhìn Tề Dư, sau đó quay sang khuôn mặt tuấn tú của Sở Sách bên cạnh:

“Khi nãy Vận nhi đi dạo trong vườn, tình cờ thấy trưởng tỷ, muội muốn ghé qua để chúc tết thỉnh an với trưởng tỷ, nào ngờ Nho Vương Điện Hạ cũng ở đây, thật thất lễ quá, mong điện hạ thứ lỗi.”

Sở Sách nhướn mày, phải nhìn nàng một lúc thì hắn mới nhớ ra nàng là ai, kế muội của biểu tỷ, hắn giơ tay nói:

“Ồ, không sao, không cần phải đa lễ.”

Tề Vận cười ngượng, dường như muốn nói điều gì đó với Sở Sách, Tề Dư sốt ruột khi thấy nàng cứ như vậy, lạnh lùng nói:

“Gặp rồi thì lui ra đi.”

Tề Dư đã nói, Tề Vận tự nhiên cũng chẳng thể cãi lại, nàng đau buồn khẽ càu nhàu, ôm lấy sự thất vọng mà rút lui sang một bên.

Tề Dư nhìn nàng đi khỏi mà chẳng nheo mắt lấy một cái.

Sau khi nàng rời khỏi, Tề Dư nói với Sở Sách:

“Từ bây giờ nhìn thấy Tề Vận, hãy đi đường vòng. Phụ nữ của An gia đừng động vào.”

Sao Tề Vận lại vô duyên vô cớ đến đây thỉnh an nàng không có lý do chính đáng như vậy, nhìn thôi cũng biết, 80% chính là nàng ta có ý với Sở Sách, gần đây An quốc công phủ sứt đầu mẻ trán, thấy Triệu gia và Tiết gia có ý lùi bước, không muốn tiếp tục hôn sự nữ, họ cũng phản ứng nhanh thật, hôm qua Sở Sách vừa mới hồi kinh, vậy mà hôm nay đã vội vã tiếp cận.

“Có phải biểu tỷ lo lắng quá rồi không? Ta chỉ là một tên rảnh rỗi không gì làm thôi. Vương phủ đã suy thoái suốt nhiều năm nay, thua kém cả nhà của các quan chức bình thường nữa. Không quyền lực, muốn tiền cũng chẳng có tiền, họ có thể rớ gì đến ta chứ?”

Sở Sách rất lạc quan, hắn chỉ nghĩ là Tề Dư nghĩ quá nhiều thôi. Nếu tiên đế vẫn còn ở đây, Nho Vương điện hạ như hắn còn có chút thực chí danh quy, nhưng bây giờ ca ca của hắn đã thành tiên đế, chất tử của hắn cũng đã đăng cơ suốt nhiều năm, cái gọi là điện hạ của hắn ngoài ba triều thật là vô giá trị.

“Không phải vậy, biểu tỷ, tỷ nói, họ có thể để ý gì ở ta chứ?”

Tề Dư lùi lại hai bước, đôi mắt đẹp nhìn hắn, nàng chắp tay trầm ngâm, xoay hai vòng quanh Sở Sách, dứt khoát trả lời một câu:

“Theo như đệ nói thì, đệ thật vô dụng, mấy người đó cần gì đến đệ nhỉ? Chắc có lẽ là ngoại... hình của đệ đẹp? Vóc dáng tốt?”

Nàng vốn muốn trêu Sở Sách, nhưng nàng không ngờ đứa trẻ này không phân biệt được đâu là lời tốt lời xấu. Đột nhiên, hắn chạm vào tai mình với một biểu hiện bị chèn ép, bộ dáng như thế tin đó là thật. Hắn hỏi Tề Dư với chất giọng ngại ngùng xấu hổ:

“Tỷ có thật sự nghĩ như vậy không?”

Tề Dư quan sát hành vi xấu hổ bất ngờ của Sở Sách, mặt nàng đầy vẻ xám xịt, sau đó dứt khoát cho hắn một cái lườm để hắn tự mình trải nghiệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.