Giang Phóng nhận ra có lẽ mình đã gặp phải fan cuồng, nhưng anh không để ý đến đối phương, anh lấy điện thoại ra, sau khi gửi vài tin nhắn thì tắt máy, tiếp đó hạ vành mũ xuống rồi ngồi yên đọc sách suốt hai tiếng.
Nếu không phải thỉnh thoảng anh còn lật sách thì có lẽ người ta sẽ nghĩ rằng anh đã ngủ gật.
Mấy lần Tiểu Đông muốn nói lại thôi, nhưng thấy Giang Phóng phớt lờ đối phương, cậu ta không thể làm gì khác hơn là dằn tâm trạng nôn nóng của mình xuống.
Chờ mãi mới đến lúc máy bay hạ cánh, cô gái ở ghế sau lập tức đứng lên, trông dáng vẻ thì hình như đã quyết tâm đi theo bọn họ.
Đợi khi hai người xuống máy bay, cô gái cũng lập tức đi ra theo, máy ảnh trong tay cô ta không ngừng chụp hình.
Giang Phóng bước ra khỏi lối đi, bật điện thoại lên rồi đọc tin nhắn mà Trình Tứ gửi cho mình.
Cô gái vẫn đang chụp hình, Tiểu Đông đã không thể nhịn được nữa: “Cô có thể đừng chụp nữa hay không? Đu idol có lý trí không tốt sao?”
Cô gái không nói gì, chỉ tiếp tục đi theo đuôi bọn họ.
Giang Phóng cất điện thoại đi, cong mắt lên nhìn cô ta: “Hứa Thanh Thanh, là con gái duy nhất trong gia đình, năm nay hai mươi tuổi, ba mẹ bận làm ăn quanh năm nên lơ là việc dạy dỗ cô. Năm ngoái cô đuổi theo xe của ngôi sao lưu lượng Kha Dĩ Hằng, còn tạo thành tai nạn giao thông. Ba mẹ cô dùng tiền để giúp cô bồi thường thiệt hại cho Kha Dĩ Hằng, cho nên cô mới càng không kiêng nể gì cả, dù sao nếu có chuyện gì thì cũng có người lo liệu cho cô, có đúng hay không?”
Trên mặt cô gái cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh cô ta liền lấy lại bình tĩnh, trong mắt thậm chí còn thoáng hiện một tia kiêu ngạo, cứ như đắc ý vì không ngờ mình lại nổi tiếng như vậy.
Giang Phóng hiểu rõ mà cười nói: “Chỉ là trước khi máy bay cất cánh, tôi đã nhờ người điều tra thân phận của cô, sở dĩ cô có thể không kiêng nể gì như thế, đơn giản là bởi vì nhà cô giàu.”
“Cô biết không, thật ra có rất nhiều cách để một người từ bỏ việc mình đang làm, tính cách của cô vừa cực đoan vừa ngoan cố, muốn dẫn dắt cô làm chuyện sai trái hình như rất dễ dàng, ví dụ như dẫn cô tới nơi không có camera.”
Giọng nói của Giang Phóng chợt trở nên nhỏ nhẹ hơn.
“Cô đã xem bộ phim tội phạm kịch tính XXX chưa, nhân vật chính là một tội phạm có IQ cao, am hiểu việc chế tạo tai nạn xe để giết người, hơn nữa còn không để lại manh mối, cô có thể xem thử bộ phim này, nó khá hấp dẫn.”
Giang Phóng nói thêm: “Hơn nữa, cô còn có tiền án, nếu thật sự có xảy ra chuyện gì thì chắc cũng không có ai tin cô đâu nhỉ?”
Sắc mặt Hứa Thanh Thanh dần trở nên trắng bệch.
Cô ta làm fan cuồng đã bốn năm, quấy rối đâu chỉ một ngôi sao, nhưng cho tới nay những ngôi sao đó chỉ có thể gửi thư luật sư, mà không có biện pháp nào để bắt cô ta cả.
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp một người giống như Giang Phóng, không giận dữ mắng mỏ, cũng không khuyên cô ta từ bỏ, mà vừa gặp mặt đã điều tra rõ tình trạng gia đình của cô ta, còn uy hiếp cô ta nữa.
“Bớt hù tôi lại, anh là người của công chúng, anh sẽ không dám làm như vậy đâu.” Hứa Thanh Thanh mạnh miệng nói.
Nụ cười của Giang Phóng không chút thay đổi, nhưng lại trông càng khủng bố hơn, “Em gái nhỏ, nhiều khi không cần đích thân ra tay, tôi cũng không nói nhiều, miễn cho lại dọa đến cô. Tôi cho cô thời gian ba ngày để suy nghĩ, ba ngày sau cô đăng bài lên Weibo, hứa rằng sau này sẽ không làm fan cuồng nữa thì chuyện này tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra.”
Sắc mặt Hứa Thanh Thanh tái nhợt: “Nếu ba ngày sau tôi không đăng thì sao?”
Giang Phóng: “Tin tôi đi, chắc là không cần đến ba ngày thì cô đã đăng rồi, về phần nguyên nhân, có lẽ cô sẽ biết nhanh thôi.”
Giang Phóng nói xong, đột nhiên tiến lên giật lấy máy ảnh của cô ta.
Hứa Thanh Thanh nhất thời không kịp phản ứng nên bị anh lấy đi, cô ta lập tức muốn đoạt về nhưng lại bị Tiểu Đông vừa hoàn hồn ngăn cản.
Giang Phóng nhìn thấy một video đang quay, “Nếu cô có thể dùng tâm trí vào mấy chuyện đàng hoàng thì cũng sẽ không sống cuộc đời của mình như thế này.”
Anh tắt video, xóa hết ảnh chụp rồi mới trả máy ảnh lại cho cô ta.
“Anh Giang Phóng, điện thoại.” Tiểu Đông liếc về phía chiếc điện thoại treo ở trước ngực Hứa Thanh Thanh.
Giang Phóng không làm gì nữa: “Cô ta chưa từng dùng điện thoại.”
Nói xong anh liền nhìn cô ta một cái đầy thâm ý rồi rời đi.
Sắc mặt Hứa Thanh Thanh vừa xanh vừa trắng, cô ta không tiếp tục bám đuôi mà đứng tại chỗ nhìn bọn họ đi xa.
Tiểu Đông vội vàng đuổi theo, trái tim cậu ta đập cực kỳ nhanh, miệng cũng nở nụ cười, trong quá khứ Giang Phóng luôn mang đến cho người ta cảm giác ôn hòa như gió xuân ấm áp, nhưng dáng vẻ của anh khi nói chuyện với Hứa Thanh Thanh lúc nãy, rõ ràng là đang cười, có điều cậu lại cảm thấy sởn cả gai ốc.
Tiểu Đông làm trợ lý cho minh tinh đã được năm năm, đã từng nghe tới không ít sự tích đu idol của fan cuồng, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy ngôi sao uy hiếp ngược lại fan cuồng.
“Anh Giang Phóng, nếu ba ngày sau cô ta không đăng Weibo, thì anh có dùng thủ đoạn đó để đối phó cô ta thật không?”
Tiểu Đông thật sự rất tò mò, cậu ta không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi thành tiếng.
Giang Phóng cười nói: “Sao có thể chứ, đương nhiên là giỡn rồi, tôi chính là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, những chuyện đó đều là để hù dọa cô ta thôi. Đối phó với loại người cứng đầu ngoan cố như thế này, nói đạo lý với cô ta rõ ràng là vô dụng, tốt nhất là nên giải quyết từ gốc rễ.”
Tiểu Đông: “…”
Hóa ra thật sự là đang hù dọa đối phương.
Giang Phóng: “Nhưng tính cách của cô ta đúng là rất ngoan cố, loại người này dễ dàng hành động bốc đồng. Bây giờ có ba mẹ bảo bọc, cô ta có thể làm bất cứ điều gì mà không cần nghĩ đến hậu quả. Một ngày nào đó khi ba mẹ của cô ta không còn đủ khả năng, thì đó chính là lúc cô ta trả “nợ” của mình.”
Tiểu Đông: “…”
La Vĩ Kỳ biết hôm nay Giang Phóng trở về thành phố Hải, còn cố tình lái xe tới đón anh, hiện anh ta đang chờ ở lối ra VIP nên vẫn chưa biết chuyện Giang Phóng bị fan cuồng bám theo trên máy bay.
Chờ khi bọn họ lên xe, anh ta mới chú ý tới biểu cảm của Tiểu Đông có hơi kỳ lạ.
“Sao vậy?”
Tiểu Đông gượng cười một tiếng, cậu ta không biết nên giải thích như thế nào.
La Vĩ Kỳ chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không để ý lắm, “Đúng rồi, tôi vừa lướt trúng một tấm ảnh cậu ở trên máy bay trên Weibo, trên máy bay có fan của cậu à?”
Giang Phóng dựa lưng vào ghế, vắt chân phải lên chân trái, điệu bộ rất tùy ý: “Không phải fan hâm mộ, mà là fan cuồng.”
La Vĩ Kỳ vừa định nổ máy xe thì chợt quay phắt ra sau, nói bằng giọng sắc nhọn chói tai: “Fan cuồng?”
Giang Phóng bóp lỗ tai, “Giọng anh lớn quá, đừng kinh ngạc như thế, đã giải quyết xong rồi.”
La Vĩ Kỳ nhìn về phía Tiểu Đông, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này Tiểu Đông mới kể chuyện trên máy bay ra.
Liên quan tới cái tên Hứa Thanh Thanh này, La Vĩ Kỳ cũng từng nghe nói tới, do gia đình kinh doanh nên cô ta chưa từng thiếu tiền, bởi vậy cô ta đu idol rất điên cuồng, sự tích nổi tiếng nhất chính là tông vào xe của Kha Dĩ Hằng.
Sau chuyện đó thì cô ta im hơi lặng tiếng một thời gian khá dài, rất nhiều người đều cho rằng Hứa Thanh Thanh đã bị dạy cho một bài học, không còn làm fan cuồng nữa, không ngờ cô ta lại để mắt tới Giang Phóng.
Nghĩ tới đây, La Vĩ Kỳ vội vàng khởi động xe, hơn nữa thỉnh thoảng còn nhìn vào kính chiếu hậu, khi trông thấy chiếc xe ở phía sau đuôi, anh ta cũng lo lắng đó có phải là Hứa Thanh Thanh hay không.
“Mỗi khi ả fan cuồng Hứa Thanh Thanh này đu idol nào thì đều sẽ gây ra một số chuyện, chắc chắn cô ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, tôi nghĩ cần phải tìm vệ sĩ cho cậu.”
Tạm thời không nhìn thấy chiếc xe nào khả nghi, dây thần kinh căng thẳng của La Vĩ Kỳ mới thả lỏng lại.
“Không cần, đã giải quyết rồi.”
Giang Phóng cúi đầu nhìn điện thoại, trước khi máy bay cất cánh, vì không để Trình Tứ lo lắng nên anh không kể chuyện mình gặp phải fan cuồng, nhưng Trình Tứ cũng không phải kẻ lơ mơ, điều tra xong thì hắn liền biết tại sao anh lại muốn điều tra về một hành khách khác.
La Vĩ Kỳ không tin tưởng lắm, loại người như fan cuồng là khó đối phó nhất, báo cảnh sát cũng vô ích, bởi vì bọn họ không phạm pháp, cho dù báo cảnh sát thì tối đa cảnh sát cũng chỉ có thể điều hòa đôi bên, đây cũng là lý do vì sao fan cuồng lại càn rỡ như vậy.
Giang Phóng biết anh ta không tin, nhưng anh không giải thích quá nhiều, dù sao đợi hai ngày nữa là biết ngay.
Còn trên điện thoại, anh đang giải thích với Trình Tứ.
Giang Phóng: Chuyện fan cuồng tạm thời đã được giải quyết, cũng nhờ có thông tin mà anh cung cấp.
Lúc Trình Tứ biết chuyện này thì rất tức giận, hắn cảm thấy hôm đó mình nên ở lại đoàn phim rồi cùng về với anh mới đúng.
Hắn không biết fan cuồng là một bầy đàn như thế nào, nhưng vừa tìm trên Weibo thì liền ra một bó lớn, và đình đám nhất chính là vụ Kha Dĩ Hằng bị bám theo xe rồi xảy ra tai nạn giao thông.
Giang Phóng kể lại sơ lược quá trình uy hiếp Hứa Thanh Thanh, rồi nói: Cô ta không sợ hãi, em mới nói mấy câu mà cô ta liền tái mặt, sau đó không dám đi theo nữa.
Anh gửi là tin nhắn thoại, La Vĩ Kỳ vốn đang xoắn xuýt nên xử lý chuyện này như thế nào, nhất thời có chút bối rối.
Cái gì, nghệ sĩ của anh ta đe dọa một fan cuồng, định tạo sự cố đối với cô ta?
Tiểu Đông hiểu rất rõ cảm nhận của anh ta, khi vừa nghe xong thì cậu ta cũng vô cùng khiếp sợ, tuy lúc đó anh Giang Phóng nói chỉ giỡn thôi, nhưng cậu ta cứ cảm thấy nếu Hứa Thanh Thanh thật sự không biết hối cải thì điều này có thể sẽ trở thành sự thật.
“Giang Phóng, cậu đe dọa cô thật sao?” La Vĩ Kỳ run rẩy hỏi, “Cậu không sợ cô ta tung chuyện cậu uy hiếp cô ta lên trên mạng à? Lỡ như lúc đó cô ta lén quay video lại thì sao?”
Nhìn dáng vẻ sắp bị dọa ngất của anh ta, Giang Phóng đành phải giải thích: “Đã bị tôi xóa rồi, cũng không có bản sao lưu.”
Bây giờ La Vĩ Kỳ mới cảm thấy mình đã sống lại, kinh hãi này thật sự là quá lớn rồi.
Giang Phóng nói xong mới phát hiện đường đi không đúng, “Đây là đường về khu nhà Phong Hoa à?”
Khu nhà Phong Hoa là nơi ở của ba mẹ Giang.
“Không có cậu, tôi không yên lòng để Giang Tề ở một mình, ăn thức ăn ngoài mãi cũng không tốt, nên tôi liền tạm thời cho cậu ta về nhà ở.”
Từ trong kính chiếu hậu, La Vĩ Kỳ nhìn thấy vẻ mặt của anh thoáng trở nên kỳ lạ, “Sao thế? Hay là cậu muốn về Lê Viên?”
Giang Phóng ngả người ra sau, “Không có gì, vậy thì trở về khu nhà Phong Hoa đi.”
Trùng hợp Trình Tứ vừa hỏi anh tối nay ở đâu, Giang Phóng trả lời hắn là về nhà ở.
.: Vừa hay anh đang ở thành phố Hải, có thể đến thăm hỏi gia đình em không?
Giang Phóng mỉm cười: Muốn đến thì cứ đến thôi.
Cùng lúc đó, Từ Kiệt Lượng đang lái xe bỗng hỏi: “Trình tổng, lái xe về khách sạn luôn ạ?”
Bốn ngày trước Trình Tứ rời khỏi phim trường, sau đó ở lại thành phố Hải mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng thị sát xong.
Trình Tứ đột nhiên hỏi: “Lần đầu tiên cậu đến nhà bạn gái thì mang theo quà biếu gì?”
Từ Kiệt Lượng không khỏi hồi tưởng một chút, “Nếu không biết người lớn thích gì, bình thường đều tặng thuốc lá, trà hoặc rượu, kiểu gì thì người lớn cũng sẽ ưa thích một trong ba thứ này.”
Trong lòng Trình Tứ đã có quyết định, “Đến xưởng rượu Hoàng Gia trước.”
Từ Kiệt Lượng nuốt một ngụm nước bọt, rồi rẽ ở ngã tư phía trước.
La Vĩ Kỳ lái xe xuống garage ở dưới tầng hầm của khu nhà Phong Hoa, nhìn Giang Phóng đi lên lầu bằng thang máy xong thì anh ta mới rời đi cùng Tiểu Đông.
Mặc dù Giang Phóng nói đã xóa bỏ ảnh chụp và video, nhưng anh ta vẫn có hơi không yên lòng và bảo Tiểu Đông theo dõi mọi động thái trên Weibo.
Sau khi gây tai nạn giao thông, Hứa Thanh Thanh không còn dùng tài khoản Weibo lúc đầu nữa, về sau thì đổi sang một tài khoản khác.
Nếu không phải Tiểu Đông nhận ra Hứa Thanh Thanh, thì anh ta còn không biết Weibo của người đăng ảnh chính là acc phụ của cô ta.
Năm phút sau, quả nhiên Hứa Thanh Thanh đã đăng bài Weibo, có lẽ do đã tỉnh táo lại nên cô ta liền nói mình bị minh tinh đe dọa.
Bởi vì mấy tiếng trước cô ta vừa đăng ảnh Giang Phóng chờ máy bay ở phi trường, mặc dù có đội nón và đeo khẩu trang, nhưng fan của Giang Phóng đều nhận ra được, các fan chỉ nghĩ rằng cô ta là khách du lịch bình thường, trùng hợp gặp Giang Phóng nên chụp ảnh mà thôi.
Đột nhiên cô ta đăng bài có ẩn ý như vậy, các fan hâm mộ lập tức bùng nổ, dồn dập chất vấn cô ta.
Tiên nữ nhỏ muốn ôm một cái: Không có chứng cứ thì đừng nói bậy, cho dù ngôi sao bạn đang nói là ai thì trước khi nói điều này, tốt nhất nên đưa ra bằng chứng rõ ràng.
Nhân gian bất sách: Đây là phương pháp bôi đen mới à?
Một quả trứng gà: Tôi chợt có một suy đoán non nớt, người này sẽ không phải là fan cuồng chứ?
Fan cuồng là loại tồn tại mà toàn thể fan hâm mộ ghét nhất, Giang Phóng mới debut một thời gian ngắn, có rất nhiều fan không ngờ rằng loại chuyện này lại xảy đến với anh.
Lo sợ các fan bị kích thích rồi gây ảnh hưởng xấu cho idol nhà mình, có fan lớn lập tức liên hệ với La Vĩ Kỳ để hỏi thăm chân tướng.
La Vĩ Kỳ cũng không giấu diếm, nói thẳng cho fan lớn rằng chủ của tài khoản Weibo này là Hứa Thanh Thanh.
Một số fan mới có lẽ chưa từng nghe đến tên của Hứa Thanh Thanh, nhưng các fan đã ngụp lặn trên Weibo một, hai năm thì vẫn sẽ nhớ rõ cô ta, thời điểm đó, chuyện Kha Dĩ Hằng bị fan cuồng bám theo xe rồi xảy ra tai nạn còn leo lên vị trí cao của hot search.
Biết được người này vậy mà lại để mắt tới idol nhà mình, da đầu của fan lớn cũng nổ tung.
Hứa Thanh Thanh có thể điều tra được chuyến bay của Giang Phóng, đương nhiên người khác cũng có thể điều tra ra chuyến bay của cô ta, bọn họ phát hiện đúng là có một người tên Hứa Thanh Thanh.
Hứa Thanh Thanh vốn còn định dẫn nhịp một chút, ai ngờ trong nháy mắt đã bị đồ sát bay mất acc phụ.
Do khi làm fan cuồng, Hứa Thanh Thanh từng đắc tội với fan hâm mộ của rất nhiều nhà, nhất là fan của Kha Dĩ Hằng, đối với Hứa Thanh Thanh, bọn họ căm thù đến tận xương tủy.
Biết tin cô ta tạo acc phụ ngóc đầu trở lại, fan Kha cũng xuất hiện ào ạt, không bao lâu liền đẩy Hứa Thanh Thanh lên trên hot search.
Cũng có một số anti-fan của Giang Phóng níu lấy chuyện đe dọa mà Hứa Thanh Thanh nói, nhưng số lượng quá nhỏ, ngay cả một chút gợn sóng cũng không tạo nên được.
La Vĩ Kỳ xác định Hứa Thanh Thanh không lật kèo được thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Một bên khác, Giang Phóng trở về nhà, vừa đi đến cửa thì anh liền nghe thấy tiếng cãi vã ở bên trong.
Lúc anh mở cửa bước vào, âm thanh bên trong lập tức dừng lại.
Giang Phóng liếc mắt nhìn ba Giang cãi nhau đến nỗi mặt mày đỏ bừng, còn Giang Tề cũng có chút khó thở, anh đặt chìa khóa lên hộc tủ ở lối ra vào, “Cãi nhau vì chuyện gì?”
“Con về sao không nói trước một tiếng thế?” Mẹ Giang vừa nói vừa định tiếp nhận ba lô trên tay anh.
Giang Phóng không đưa cho bà mà vứt lên trên sofa, “Tối nay con có một người bạn có thể sẽ tới nhà mình dùng cơm, trong nhà còn đủ đồ ăn hay không, nếu không đủ thì con sẽ đi mua.”
Mẹ Giang: “Để mẹ mua cho.”
Đây là lần đầu tiên Giang Phóng dẫn bạn về nhà chơi, ba Giang vốn đang tức giận với Giang Tề cũng lập tức di chuyển sự chú ý ngay.
“Bạn con thích ăn cái gì, ba với mẹ đi mua là được, con vừa trở về, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Anh ấy không kiêng ăn gì cả.” Giang Phóng mở tủ lạnh ra rồi nhìn sơ lược, “Mua thêm một chút thịt ạ.”
Ba mẹ Giang nghe vậy thì đồng ý, không lâu sau hai vợ chồng liền đi ra ngoài.
Giang Tề có hơi bực bội, cũng có hơi ấm ức.
Giang Phóng nhìn cậu một cái rồi cầm ba lô đi lên lầu.
Chờ khi anh bước xuống, Giang Tề trông như sắp khóc tới nơi.
Giang Phóng: “….Em có còn là nam tử hán hay không?”
Giang Tề: “Nam tử hán thì không có quyền ấm ức sao?”
Giang Phóng dựa trên tay vịn của sofa: “Hai người lại cãi vã vì chuyện gì?”
Giang Tề xả hết ấm ức của mình ra như đập xả nước: “Em vừa trở về thì coi TV một lát, sau đó ba mẹ về nhà, ba vừa nhìn thấy em liền cau mày, nói em làm giống như con gái vậy.”
Giang Phóng nhìn phấn mắt trên mặt cậu: “Em về sao không tẩy trang?”
Giang Tề bực bội nói: “Em vốn định nghỉ ngơi nửa tiếng rồi mới đi, ai dè ba không hỏi gì cả, vừa bắt đầu liền mắng em, còn nói đến chuyện em tạm nghỉ học.”
Chuyện tạm nghỉ học là điều không thể nhắc đến nhất trong cái nhà này, vì chuyện đó mà hai cha con đã cãi nhau không ít lần.
Lúc đầu ba Giang là người phản đối việc Giang Tề tạm nghỉ học nhất, mỗi lần nhắc đến chuyện này, ông lại không kìm được tính tình của mình mà buột miệng nói hai câu, còn Giang Tề cũng không muốn nghe ba Giang nói hoài chuyện mình tạm nghỉ học, ba Giang vừa nhắc đến thì cậu liền cáu lên.
Mặc dù hiện tại Giang Tề đã chuẩn bị tham gia thi đại học vào năm sau, nhưng có đôi khi cãi nhau sẽ không tránh khỏi việc nhắc lại quá khứ.
Thật ra Giang Tề còn chưa kể đến, thỉnh thoảng ba Giang còn so sánh cậu và anh trai, nói cậu không có chỗ nào bằng anh trai cả.
Cậu vẫn nhớ có một lần khi hai người đang cãi nhau, ba Giang nói nếu sớm biết mày sẽ trở nên như thế này thì trước đây…
Câu sau chưa nói hết thì liền bị mẹ Giang ngăn lại.
Tuy lúc đó ba Giang không nói ra, nhưng cậu có thể đoán được nội dung là gì.
Bởi vì điều này, cậu đã có chút giận lây sang người anh trai hiếm khi gặp mặt, nhưng sau khi nhìn thấy anh trai, cậu nhận ra mình hoàn toàn không ghét anh nổi.
Càng hiểu rõ, cậu lại càng tinh tường, ba Giang nói không sai, quả thật cậu thua kém anh trai về mọi mặt.
Giang Tề sẽ không kể những chuyện này với anh, bởi cậu cũng không muốn để anh trai biết rằng bản thân mình đã từng rất chán ghét anh ấy.
“Nếu sớm biết là sẽ cãi vã thì em liền không về, còn không bằng trở lại Lê Viên ở.”
Giang Tề xả xong thì cũng không muốn nhắc lại chuyện này nữa, “Anh hai, người bạn muốn tới nhà ăn cơm mà anh nói là ai vậy, bạn đại học của anh sao?”
Giang Phóng cũng không hỏi thêm, “Không phải, là Trình Tứ, anh ấy đi công tác ở thành phố Hải, hẳn là sắp phải quay về thành phố Yến nên liền đến nhà chúng ta ăn bữa cơm.”
Cơ thể đang dựa vào ghế sofa của Giang Tề bỗng nghiêng một cái, cậu vội vàng hỏi: “Sao Trình tổng lại tới nhà chúng ta ăn cơm?”
Giang Phóng: “Bởi vì phải qua một thời gian ngắn nữa thì anh mới có thể trở lại thành phố Yến.”
Giang Tề không hiểu logic bên trong.
Giang Phóng cũng không giải thích quá nhiều với cậu, bây giờ là năm giờ rưỡi, anh gọi điện thoại cho Trình Tứ, hỏi mấy giờ hắn tới.
Lúc Trình Tứ nhận được điện thoại thì hắn đang chọn rượu trong xưởng rượu Hoàng Gia, “Khoảng bốn mươi phút nữa sẽ đến, ba mẹ em có uống rượu không?”
Ba mẹ Giang kinh doanh ở bên ngoài, có đôi khi dùng bữa với các ông chủ khác thì đều phải uống rượu, tửu lượng của bọn họ còn tốt hơn so với Giang Phóng và Giang Tề.
Do khá gấp nên Trình Tứ không có thời gian đi mua trà và thuốc lá, vậy nên hắn dứt khoát mua một thùng rượu vang.
Lúc quẹt thẻ, mí mắt Từ Kiệt Lượng giật một cái, nếu ba mẹ Giang Phóng biết được giá cả của thùng rượu vang này thì chắc sẽ bị hù chết.
Có một chợ bán thức ăn ở cách tiểu khu vài bước chân, ba mẹ Giang đi nửa tiếng là về, khi vào nhà bếp thì bọn họ phát hiện Giang Phóng đã rửa sạch các nguyên liệu nấu ăn.
Giang Phóng định đích thân nấu, nhưng ba mẹ Giang cảm thấy con trai lớn hiếm khi về nhà một chuyến, vậy nên đã đuổi anh ra khỏi bếp.
Giang Phóng không tranh giành với bọn họ, anh trở lại phòng khách rồi tiếp tục xem phim tài liệu, đến khoảng mười phút sau, chuông cửa nhà họ Giang vang lên.
Giang Phóng đứng dậy đi ra mở cửa, ngoài cửa là Trình Tứ đang ôm một thùng rượu vang đỏ.
Giang Phóng nghiêng người cho hắn vào, “Em cứ tưởng anh mua một chai, sao lại mua cả một thùng vậy?”
Trình Tứ bước vào nhà, “Một chai quá ít.”
Hắn muốn cho tạo ấn tượng tốt đối với ba mẹ Giang.
Ba mẹ Giang nghe được động tĩnh thì liền đi ra, nhìn thấy Trình Tứ cao ráo khôi ngô, hai người không khỏi sửng sốt trong giây lát, người bạn này của Giang Phóng không giống với tưởng tượng của bọn họ cho lắm. Vốn tưởng rằng cũng là học sinh, nhưng người này thoạt nhìn còn lớn hơn Giang Phóng bốn đến năm tuổi, hơn nữa khí chất còn phi phàm, không giống với người bình thường.
“Xin chào cô chú.” Lần đầu gặp ba mẹ của bạn trai, Trình Tứ cũng có chút căng thẳng.
Giang Phóng nhận lấy rượu vang từ trong ngực Trình Tứ, “Anh ấy tên là Trình Tứ, đây là rượu vang mà anh ấy tặng ba mẹ.”
Ba Giang hoàn hồn, vội vàng nói: “Dùng cơm còn mang theo quà cáp làm chi, ngài khách sáo quá rồi.”
Trình Tứ: “Chú là bậc trưởng bối, có thể gọi thẳng tên của con, không cần xưng ngài đâu ạ.”
Ba Giang có hơi xấu hổ, không biết vì sao khi đối mặt với người thanh niên này, ông liền dùng kính ngữ trong vô thức, ông cứ cảm thấy khí thế của đối phương còn mạnh hơn so với những lãnh đạo mà ông từng gặp trong các buổi yến tiệc.
“Được được, con cứ trò chuyện với Giang Phóng một hồi đi, chú và mẹ nó đi nấu cơm trước, chừng nào ăn cơm thì sẽ gọi tụi con.”
Giang Phóng kéo Trình Tứ ngồi xuống, thấy quai hàm của hắn có hơi căng cứng, anh trêu chọc: “Trình tổng, căng thẳng lắm à?”
Trình Tứ gật đầu, “Có một chút, vừa nãy anh biểu hiện như thế nào, có khi nào cô chú sẽ không thích anh hay không?”
Giang Phóng móc lấy ngón tay của hắn, nói: “Em không biết bọn họ có thích hay không, nhưng em thì rất thích.”
Trình Tứ chỉ cảm thấy chỗ ngón tay bị đụng vào có hơi tê dại, và loại cảm giác này có thể truyền khắp toàn thân bất cứ lúc nào, vì vậy hắn trở tay nắm chặt lấy bàn tay đang động chạm lung tung của anh: “Đây là nhà em.”
Để tạo ấn tượng tốt cho ba mẹ vợ, hắn đang cố gắng kìm chế bản thân.
Giang Phóng dùng một tay chống cằm rồi nhìn hắn, anh cười tủm tỉm sau đó nói: “Nếu không có ai ở đây, em liền hôn anh một cái.”
Trình Tứ liếc nhìn về phía nhà bếp, tiếp đó nhanh chóng hôn Giang Phóng một cái, nói: “Anh hôn em trước rồi.”
Giang Phóng cúi đầu cười mà không phát ra tiếng.
Nửa tiếng sau, cơm nước đã chuẩn bị xong, ba mẹ Giang nấu một bàn lớn, rồi mẹ Giang đi lên gọi Giang Tề xuống ăn cơm.
Giang Tề đã tẩy trang và thay quần áo, do biết thân phận của Trình Tứ, khi nhìn thấy hắn thì cậu cũng kiềm chế tính nết của mình rất nhiều.
Cậu đột nhiên trở nên có khuôn phép khiến mẹ Giang còn tưởng rằng là do vừa cãi nhau với ba Giang.
“Trình Tứ có uống rượu được không?” Ba Giang thường xuyên tham gia các bữa tiệc nên đã quen uống rượu với người khác để hâm nóng bầu không khí.
Trình Tứ nhìn về phía Giang Phóng, Giang Phóng lập tức hiểu ý: “Muốn uống thì cứ uống, đến tối em lái xe đưa anh về.”
Ba Giang nhớ ra Trình Tứ vừa mang một thùng rượu vang tới, vừa hay phát huy được tác dụng, thế là ông liền đi lấy ngay.
Một lúc sau, mọi người quay đầu lại thì phát hiện ông đang đứng ngơ ngác trong phòng khách, trên tay cầm một chai rượu vang, bị mẹ Giang kêu hai tiếng, ông mới hồi phục tinh thần, biểu cảm vẫn còn có chút rung động.
Ánh mắt Giang Phóng rơi vào chai rượu vang trên tay ba Giang, đã hiểu đại khái, anh quay đầu hỏi Trình Tứ: “Anh mua thùng rượu vang này hết bao nhiêu tiền?”
Trình Tứ: “Không đắt, chỉ khoảng năm trăm ngàn thôi (~1.6 tỷ đồng).”
Giang Phóng nhận ra trong thùng chỉ có mười hai chai rượu, điều này có nghĩa là một chai có giá gần năm mươi ngàn tệ (~164 triệu đồng), cũng không trách ba Giang nhìn ngu người, phỏng chừng là nhận ra giá trị của chai rượu.
Ba Giang chưa từng uống loại rượu vang có giá gần năm mươi ngàn một chai này, nhưng ông đã từng trông thấy, có một người bạn hợp tác làm ăn khó khăn lắm mới mua được một chai, người đó còn khoe khoang với họ rằng rượu vang của xưởng rượu Hoàng Gia rất khó mua, không có một vài cách đặc biệt thì sẽ không mua được.
“Cái này quý hóa quá, Trình Tứ con vẫn nên thu lại đi, cô chú không thể nhận được.”
Ba Giang vốn tưởng là một thùng rượu vang trị giá mấy ngàn tệ, nhưng không ngờ lại đắt như vậy, ông không dám nhận, cầm trên tay còn cảm thấy có hơi nóng.
Trình Tứ: “Đây là quà gặp mặt con tặng cho cô chú, một chút lòng thành mà thôi, không đắt ạ.”
Những người khác cho là hắn đang khách sáo, chỉ có Giang Phóng biết hắn thật sự nghiêm túc: “Ba mẹ cứ nhận đi, không ai thích quà mình tặng bị trả lại đâu, hơn nữa mua cũng mua rồi, anh ấy lấy về thì một mình cũng uống không hết.”
Ba Giang trách cứ: “Vấn đề là “mua thì đã mua rồi” à? Nhà ai mời khách ăn bữa cơm mà còn nhận quà cáp đắt tiền như vậy, điều này không hợp lễ nghĩa.”
Nói thế nào thì ba Giang cũng không chịu nhận, ông còn đặt bình rượu vang trên tay trở lại trong thùng, đóng lại đàng hoàng.
Giang Phóng nói: “Không sao, sau này đều là người một nhà cả, sớm muộn gì cũng phải nhận lấy thôi.”