Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!

Chương 88



Trước khi ra khỏi nhà, Giang Phóng gửi một tin nhắn cho đám bạn cùng phòng của mình, nói với bọn họ rằng khoảng nửa tiếng nữa anh sẽ đến.

Hôm qua ba người đã biết Giang Phóng về nước, chuyện đó còn huyên náo khá lớn.

Không đợi tới nửa tiếng thì bọn họ liền chạy ra ngoài chờ anh.

Mười mấy phút sau, một chiếc xe ô tô màu đen đỗ ở trước cổng trường đại học Yến.

Triệu Anh Hoa nhìn sang theo bản năng: “Nước Sôi, đây là loại xe gì vậy, cảm giác có hơi không tầm thường.”

Bạch Thăng Thủy liếc mắt: “Mercedes-Benz S-Class AMG, giá bán chính hãng từ hai đến ba triệu.”

Triệu Anh Hoa: “Hic, kẻ có tiền.”

Lúc này, một người dù có hóa thành tro thì bọn họ cũng nhận ra bước xuống từ trên xe.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau tới khuân đồ đi.”

Ba người sửng sốt, ngàn lần không ngờ rằng kẻ có tiền này lại là Giang Phóng, sau đó họ lập tức chạy tới ngay.

Mạc Vũ Thu thán phục nói: “Vãi, Phóng nhi cậu phát tài rồi, xe đắt như vậy mà cũng cam lòng mua.”

Giang Phóng mở cốp xe, “Mượn đó.”

Do có hơi nhiều đồ, một mình anh không mang xuể nên lúc ra khỏi nhà liền mượn xe của Trình Tứ, chiếc Mercedes-Benz này là loại rẻ nhất trong số những chiếc xe sang trọng trong garage của hắn.

“Phóng nhi cũng không ham mê xe sang, nếu muốn mua thì chắc chắn cậu ấy chỉ mua những chiếc trị giá một trăm hay hai trăm ngàn, nếu đắt hơn thì thà không mua luôn.” Bạch Thăng Thủy hiểu anh rất rõ, ngoại trừ nghiên cứu khoa học, cho đến nay cậu ta chưa từng thấy anh kiên định với thứ gì khác.

Advertisement

“Chỉ Nước Sôi hiểu tôi.” Giang Phóng vỗ vai cậu ta, “Tự khuân đồ của các cậu đi.”

Bạch Thăng Thủy lập tức lựa ra hộp giày của Nike, nâng niu trên tay như báu vật, mở ra xem thì thấy giống y hệt như đôi mà cậu ta nghĩ, “Cậu mua được thật à?”

Giang Phóng nói đã mua xong những thứ mà bọn họ muốn, nhưng cậu ta vẫn chưa tin lắm.

Giày thể thao Sao Hỏa của Nike chỉ được sản xuất giới hạn một trăm đôi, lúc trước cậu ta cho người hỏi mấy lần nhưng đều không có tin tức gì.

“Không phải là giả chứ?” Triệu Anh Hoa cầm mấy cái túi lên, lại gần nói.

Giang Phóng: “Về mặt lý thuyết thì không thể giả được, đôi giày này là do tổng giám đốc Augurit tìm giúp.”

Ba đôi mắt bỗng nhìn anh chằm chằm, “Tổng giám đốc Augurit đích thân tìm giúp cậu?”

Giang Phóng: “Nếu trên đời này chỉ có một tổng giám đốc Augurit, thì chắc là vậy đó.”

Triệu Anh Hoa kêu “má ơi” một tiếng, “Hôm qua thấy truyền thông trong nước đều đang khen rằng cậu đã lên trang nhất của rất nhiều tờ báo nước ngoài, tôi còn tưởng là phóng đại lên, nhưng không ngờ lại là thật, tổng giám đốc Augurit này đối xử quá tốt với người phát ngôn là cậu rồi.”

“Bây giờ cậu nổi như cồn luôn.” Triệu Anh Hoa lại nói, “Sắp đến lúc tân sinh viên nhập học rồi, fan boy fan girl của cậu lại tăng thêm nữa, mấy học sinh thi đậu trước đó đều nói họ đăng ký vào đại học Yến là vì thần tượng của họ ở đây.”

Đám người vừa nói chuyện vừa đi về phía ký túc xá của nghiên cứu sinh.

Gần đến ngày tựu trường, sinh viên trở lại từ rất sớm, sân trường đã thay đổi so với sự trống vắng của hai tháng trước, bây giờ có thể nhìn thấy sinh viên ở khắp mọi nơi.

Tuy Giang Phóng có đội nón nhưng vẫn bị nhận ra ngay lập tức.

Từ cổng trường đến ký túc xá vốn chỉ mất khoảng mười phút, nhưng thỉnh thoảng lại có người đến xin chữ ký của anh, làm đoạn đường này tốn hơn nửa tiếng đồng hồ.

Bước vào ký túc xá, Mạc Vũ Thu nói với vẻ không thể tin được: “Sau này mỗi lần Phóng nhi đi ra ngoài, chẳng lẽ sẽ luôn có một đám người tới xin chữ ký cậu ấy ư?”

Triệu Anh Hoa thể hiện rằng mình rất có kinh nghiệm: “Sau khi ngôi sao nổi tiếng thì đều sẽ như thế này, huống chi Phóng nhi không phải xuất sắc một cách bình thường, các cậu không biết đó thôi, bây giờ Phóng nhi rất được lòng các bậc phụ huynh.”

“Tôi có quyền lên tiếng.” Mạc Vũ Thu giơ tay, “Tháng này tôi có gọi cho mẹ mấy lần, lần nào mẹ tôi cũng nói, yêu cầu của mẹ không cao, chỉ cần có thể hoán đổi con với Giang Phóng là được rồi.”

“Con nói mẹ đừng có mơ tưởng viễn vông, mẹ cũng nói cậu ấy ưu tú như vậy, thì làm sao cậu ấy có thể đầu thai vào trong bụng mẹ được?”

Bạch Thăng Thủy lắc đầu: “Tiếp đó cậu liền mẹ cậu kéo vào sổ đen, tội gì phải khổ như thế chứ.”

Mạc Vũ Thu nhún vai, “Sổ đen thì sổ đen, vừa hay tôi có thể yên tĩnh được một thời gian.”

Giang Phóng mở cửa ký túc xá ra.

Còn chưa vào trong thì đã ngửi thấy một mùi hôi thối, anh cau mày khó chịu.

“Đã bao lâu rồi các cậu chưa giặt vớ?”

Triệu Anh Hoa suy nghĩ một lúc, “Cũng không lâu lắm, mới có nửa tháng à.”

Giang Phóng bước một chân vào, rồi lại thụt ra, “Mới có nửa tháng? Sao không đợi đủ một tháng rồi giặt luôn?”

Triệu Anh Hoa: “Cũng định vậy đó, chẳng phải còn chưa gom đủ một tháng sao?”

Bạch Thăng Thủy đi vào, cầm một bộ quần áo rơi trên giường rồi ném về phía Triệu Anh Hoa, “Chỉ có cậu chuyên nói nhảm.”

Lúc có Giang Phóng ở, quần áo của bọn họ đều phải giặt và thay thường xuyên, còn không thì sẽ bị ghét bỏ, nếu quá thối thì thậm chí Giang Phóng cũng không muốn ở chung với bọn họ nữa.

Nhưng Giang Phóng vừa rời khỏi, không còn thường ở ký túc xá thì bọn họ liền buông thả bản thân.

Chỉ có Mạc Vũ Thu tốt hơn một chút, bởi vì có Phương Ngải đốc thúc cậu ta.

Cả ba nhanh chóng kéo rèm cửa sổ ra để thông gió, lại thu dọn tất cả quần áo và tất thối rồi mang ra ngoài, sau đó bật quạt để khử mùi hôi trong ký túc xá.

Phòng kế bên nghe thấy động tĩnh bên này thì liền thò đầu ra, trùng hợp nhìn thấy Giang Phóng, bọn họ lập tức lộ ra biểu cảm “quả nhiên là vậy”.

“Tôi biết ngay mà, mỗi lần 303 bắt đầu dọn dẹp ký túc xá, chắc chắn là bởi vì Giang Phóng trở về.”

“Ngôi sao lớn trở về? Tôi phải chiêm ngưỡng cho thật kỹ, để xem hai tháng không gặp học thần Giang thì cậu ấy có gì khác trước hay không?”

Giờ này không sớm cũng không muộn, có một số người ở lại ký túc xá lần lượt đi ra.

Mặc dù trước kia thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy Giang Phóng, nhưng sau khi có thêm một lớp hiệu ứng người nổi tiếng thì lại tạo ra sự tò mò mạnh mẽ hơn.

“Có gì khác nhau chứ?” Giang Phóng khoanh tay đứng trong hành lang, thuận miệng đáp.

Mấy nghiên cứu sinh quan sát anh một lượt, “Hình như đúng là không khác gì cả.”

Toàn thân Giang Phóng vẫn là người mà bọn họ quen thuộc, cũng không vì nổi tiếng ở trong giới giải trí mà thay đổi trang phục, hai tháng trước trông anh như thế nào thì hai tháng sau anh vẫn như vậy.

Một lát sau, mùi hương trong phòng cuối cùng cũng bay đi khá nhiều, lúc này Giang Phóng mới bước vào.

“Ra vẻ.” Có một tên con trai bỗng cười lạnh một tiếng, bị bạn cùng phòng bên cạnh nghe được.

“Một bên tình một bên nguyện, không đến mức phải nói cậu ấy như vậy chứ.”

Tên con trai liếc người đó một cái, “Liên quan gì đến mày?”

“Mày có bệnh à?” Bạn cùng phòng dần nổi nóng, nhưng lại bị một người bạn khác giữ chặt.

“Bỏ đi, không cần tranh luận với loại người này, nghe nói luận văn của cậu ta lại bị chặn rồi.”

Người bạn cùng phòng trợn mắt mỉa mai: “Chuyện của mình thì liên quan gì đến người khác, đáng đời bị chặn.”

“Ghen ăn tức ở á, nghe nói phó viện trưởng Chu đang xin dự án cho Giang Phóng, còn dự án của cậu ta lại không thấy tăm hơi, luận văn cũng bị chặn, trong lòng nhất định là đang mất cân bằng.”

Tiếng nói càng ngày càng nhỏ, mọi người trở về ký túc xá của mình.

Nhưng một số người vẫn mơ hồ nghe được chút ít.

“Lại là thằng đũy (*) Trương Khải Hạo đó? Nếu nó dám thì nói ở ngay trước mặt cậu đi, lần nào cũng chỉ dám mắng cậu ở trước mặt người khác.” Triệu Anh Hoa cực kỳ coi thường loại người như vậy, thừa nhận sự xuất sắc của người khác cũng không khó mà.

(*) Thằng đix [小婊砸]: Một câu chửi yêu chứ không có ý xấu.

Đây không phải là lần thứ nhất bọn họ nghe thấy, nhưng trước kia cũng là nghe được từ chỗ những người khác, còn đây chính là lần đầu tiên chỉ cách có một bức tường.

Nếu không phải không nghe thấy Trương Khải Hạo nói gì thì bọn họ đã giết ra ngoài ngay và luôn rồi.

Mạc Vũ Thu nói: “Chẳng phải lúc trước dự án của Phóng nhi bị dừng sao? Có người kể với tôi là Trương Khải Hạo đã nói rằng vấn đề nằm ở chỗ Phóng nhi, rồi còn nói rất nhiều lời chế giễu nữa.”

Bạch Thăng Thủy: “Lúc trước nó nộp đơn xin vào phòng thí nghiệm của phó viện trưởng Chu, nhưng không được chọn, cho nên tâm lý bị mất cân bằng.”

Chỉ cần người đó không nói ở ngay trước mặt anh, hoặc tung tin đồn nhảm để bôi nhọ danh tiếng của anh thì Giang Phóng sẽ không quan tâm tên Trương Khải Hạo này là ai.

Giang Phóng: “Không nói về cậu ta nữa, chuyện dự án mới của tôi là như thế nào?”

Bạch Thăng Thủy: “Lãnh đạo trường biết giáo sư Chu đang xin dự án giúp cậu, có lãnh đạo thì ủng hộ, cũng có lãnh đạo khác không ủng hộ lắm.”

Giang Phóng: “Nguyên nhân là gì?”

Bạch Thăng Thủy: “Chẳng phải hai tháng qua cậu đi lăn lộn trong giới giải trí, khiến đại học Yến nổi tiếng khắp toàn mạng xã hội à, còn có mấy hạt giống Trạng Nguyên cũng chọn đại học Yến bởi vì cậu. Vậy nên có lẽ một vài lãnh đạo cảm thấy, danh tiếng và lợi ích cậu mang lại khi gia nhập làng giải trí càng hữu ích hơn so với việc nghiên cứu học thuật, cũng có người nghĩ sau này nhất định cậu sẽ ở lại giới giải trí, không có thời gian làm nghiên cứu nữa.”

Triệu Anh Hoa cường điệu nói: “Không phải chứ, lãnh đạo nào tài giỏi thế? Điên rồi à.”

Bạch Thăng Thủy: “Chịu trách nhiệm phê duyệt dự án thì cũng chỉ có mấy người kia thôi.”

Giang Phóng lắc đầu nói: “Giảng viên hướng dẫn của tôi sẽ không chấp nhận loại lý do này, hơn nữa tôi còn chưa tốt nghiệp nữa.”

Giảng viên của Giang Phóng không chỉ là giáo sư, mà còn là phó viện trưởng của phân viện sinh học, có chức danh hành chính đàng hoàng, người chịu trách nhiệm phê duyệt muốn quyết định tương lai của học sinh ông thì còn phải xem ông có đồng ý hay không.

Bởi vậy, mặc dù có một số khó khăn khi xin dự án, nhưng vấn đề tổng thể cũng không lớn lắm.

“Vậy tôi đi tìm giảng viên trước, lát nữa sẽ quay lại với các cậu.” Giang Phóng ra khỏi ký túc xá.

“Tối nay ăn cơm chung nha.” Bạch Thăng Thủy còn muốn cảm ơn anh vì đã mua giày thể thao Sao Hỏa của Nike.

Giang Phóng làm động tác OK.

Giang Phóng tìm được phòng thí nghiệm sinh học, người ở trong nhìn thấy anh cũng chẳng ngạc nhiên, mà điều khiến bọn họ ngạc nhiên chính là giảng viên hướng dẫn lại xin dự án cho Giang Phóng.

“Giang Phóng đó à, em tới tìm giảng viên hả, thầy ấy ra ngoài rồi, có thể lát nữa mới về.” Một đàn chị nói cho anh biết.

Giang Phóng cười nói: “Vậy em sẽ ở đây chờ thầy ấy, không làm phiền đến các chị chứ?”

Tất nhiên đàn chị liền nói “sẽ không”.

Cũng không phải bọn họ chưa từng làm thí nghiệm cùng Giang Phóng, trước đó anh cũng là người thứ nhất tới nơi, người cuối cùng rời đi.

Mặc dù mọi người đều nói anh rất tài giỏi, nhưng chỉ có người bên cạnh mới biết, sự tài giỏi này là do anh mất ăn mất ngủ, trả giá nhiều thời gian và công sức hơn người khác để đổi lấy.

Người ưu tú hơn bạn còn cố gắng như thế, vậy bạn còn bất bình cái gì chứ.

Hướng nghiên cứu mới của giảng viên là chú trọng phát triển cây thuốc, Giang Phóng cũng đã đọc sơ qua về lĩnh vực này, trong thời gian chờ giảng viên quay về, nhân tiện anh cũng biết được tiến độ nghiên cứu của mọi người.

Gần đây nghiên cứu của bọn họ đang lâm vào cảnh bế tắc, nhiều người vừa hay có thể góp thêm nhiều ý tưởng.

Chờ khi phó viện trưởng Chu trở về đã là một tiếng sau, nhìn thấy Giang Phóng đang thảo luận vấn đề thí nghiệm với những người khác, ông cũng không lên tiếng, mãi cho đến lúc Giang Phóng nhận ra.

“Thầy, thầy quay lại sao không nói một tiếng.” Giang Phóng nói.

“Thấy các em đang trò chuyện nhập tâm quá.” Phó viện trưởng Chu cười ha hả nói, “Vào văn phòng với thầy nào.”

Giang Phóng tạm biệt mọi người, đi theo phó viện trưởng Chu đến phòng làm việc của ông.

Phó viện trưởng Chu lấy từ trong ngăn kéo ra một túi tài liệu rồi đưa cho anh, “Dự án của em đã được đăng ký xong, nhà trường đồng ý phê duyệt cho em một phòng thí nghiệm, chỉ là có một số thiết bị của phòng thí nghiệm đó là loại bị đào thải xuống, nếu như em muốn làm thí nghiệm thì có thể sẽ có sai sót về kết quả, thầy đề nghị em nên đổi thành máy mới.”

Lúc biết có lãnh đạo trường phản đối, Giang Phóng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, huống chi cho dù trường học không phê duyệt thì ngay từ đầu anh đã lên kế hoạch tự mua thiết bị.

“Không sao cả, cảm ơn thầy.” Giang Phóng nhận túi tài liệu rồi lấy ra xem, đầu mày anh khẽ nhướng lên.

Phó viện trưởng Chu: “Đã nhìn ra?”

Giang Phóng gật đầu: “Có người muốn chặn em?”

Phó viện trưởng Chu: “Là thầy liên lụy em, qua một thời gian nữa sẽ bình chọn chức viện trưởng, kẻ chặn em là người cạnh tranh với thầy.”

Trước đây Giang Phóng đã nghi ngờ, lấy danh nghĩa của thầy để xin dự án thì làm sao lại không được duyệt, hiện tại biết có dính dáng đến đảng phái liền hiểu ngay.

Giang Phóng nhét tài liệu vào lại, “Thầy đừng nói như vậy, thầy có thể xin dự án giúp em thì em đã vui lắm rồi. Mục tiêu ban đầu của em chỉ là được trực thuộc nhà trường, thiết bị cũ cũng không sao, phòng thí nghiệm hẻo lánh cũng chẳng hề gì, miễn có phòng thí nghiệm có thể sử dụng là được.”

Phó viện trưởng Chu cười nói, “Trong số các sinh viên do thầy dẫn dắt, cũng chỉ có em luôn tự tin như thế.”

Giang Phóng không cho là đúng: “Không tự tin sao có thể làm chuyện lớn, thầy nói xem có đúng không?”

Phó viện trưởng Chu gật đầu: “Em nói không sai, vì kiếm kinh phí thí nghiệm mà chạy đi gia nhập giới giải trí, thầy cũng chưa từng nghe thấy có nhà nghiên cứu khoa học nào làm như vậy.”

Hai người chuyển qua bàn trà, Giang Phóng đặt túi tài liệu xuống, vừa đun nước pha trà, vừa nói.

“Có lẽ là vì người ta không có điều kiện ngoại hình như em.”

Phó viện trưởng Chu bật cười, “May mà em làm nên trò trống, hai tháng qua, đã có mấy lão già tới hỏi thầy chuyện của em là như thế nào, cứ tưởng là em không định nghiên cứu khoa học nữa, nếu không phải là biết em sẽ còn trở lại thì khuôn mặt mo này của thầy cũng không biết để ở đâu.”

Giang Phóng: “Sao em có thể để thầy thất vọng chứ, kế tiếp em sẽ đặt trọng tâm vào phòng thí nghiệm.”

Phó viện trưởng Chu gật đầu, “Vậy là tốt rồi, nếu như em thực sự thiếu kinh phí thì thầy có thể nghĩ cách giúp em.”

Ấm nước đã sôi, Giang Phóng nhấc lên rồi rót vào trong cốc đã có sẵn lá trà.

“Sao em có thể chiếm dụng kinh phí nghiên cứu của thầy được, em suy nghĩ kỹ rồi, thầy không cần lo đâu, uống trà nào.”

Anh bưng cốc trà nóng vừa pha xong đến trước mặt giảng viên hướng dẫn.

Phó viện trưởng Chu nâng cốc trà lên thổi thổi, ông uống một ngụm rồi nói: “Em luôn có chính kiến nên thầy sẽ không nói thêm, nếu cần nhân lực thì hãy nói với thầy, thầy có thể tìm mấy người cho em.”

Giang Phóng: “Nếu có cần, em không tìm thầy thì còn biết tìm ai đây.”

Sau đó phó viện trưởng Chu lại hỏi thêm một vài câu về việc chuẩn bị tư liệu cho dự án, Giang Phóng đều trả lời tất tần tật.

Hai người trò chuyện hơn một giờ, Giang Phóng thấy sắc trời không còn sớm nên không làm phiền nữa, đứng dậy chào tạm biệt ông.

Rời khỏi tòa nhà thí nghiệm, Giang Phóng nhắn tin cho Bạch Thăng Thủy, hỏi bọn họ đang ở đâu.

Bạch Thăng Thủy: Tôi ở phòng thí nghiệm, còn nửa tiếng nữa mới xong.

Tôi đẹp trai lai láng: Tôi đang bị giảng viên phê bình nè, sầu, lại phải sửa luận văn.

Mưa lạnh biết thu sang: Vào căn tin giữ chỗ đi, tiện thể mua một phần thịt kho tàu dùm tôi.

Giang Phóng: Được, tôi đợi các cậu ở căn tin.

Giang Phóng cất điện thoại rồi đi tới căn tin, lúc anh đi ra thì đã gần mười hai giờ.

Ngày cuối cùng của tháng tám, về cơ bản thì sinh viên đều đã tựu trường.

Vừa đến giờ thì căn tin liền trở nên náo nhiệt.

Khi Giang Phóng tới nơi, đã có rất nhiều sinh viên qua lại, ở cửa nhỏ bán thịt kho tàu mà Mạc Vũ Thu nói đã có bảy tám người xếp hàng.

Thịt kho tàu là một món ăn khá ngon ở căn tin đại học Yến, bình thường đến trễ nửa tiếng thì đều bị bán gần hết.

Giang Phóng vốn là nhân vật lẫy lừng ở đại học Yến, sau khi nổi tiếng trong làng giải trí thì danh tiếng của anh càng tăng lên, anh vừa xuất hiện ở căn tin, âm thanh xì xào bàn tán ở đây bỗng nhiều hơn.

Giang Phóng đã quen với những ánh mắt dõi theo xung quanh, anh đi tới xếp hàng ở chỗ bán thịt kho tàu.

Hai sinh viên nữ ở phía trước quay đầu, cười với anh.

“Đàn anh Giang, anh muốn mua thịt kho tàu ư, có cần em nhường anh lên trước không?”

Giang Phóng: “Không cần, cảm ơn.”

“Đàn anh Giang, hai tháng không gặp, danh hiệu học thần cao ngạo lạnh lùng của anh cũng mất rồi.”

Giang Phóng quay đầu, nhìn người tới, anh nhướng mày: “Đường Khác Sâm, về lúc nào vậy?”

Đường Khác Sâm cũng là thạc sĩ nghiên cứu sinh, chỉ nhỏ hơn Giang Phóng một khóa, người này cũng hết sức ưu tú, hơn nữa còn là nhân vật lừng danh ở đại học Yến.

Đường Khác Sâm cao ráo anh tuấn, bình thường khi đứng một chỗ cũng giống y như người mẫu đi trên sàn catwalk, nếu ai không biết thì chắc chắn sẽ không đoán ra được rằng cậu ta cũng là người làm nghiên cứu khoa học.

Hai người đứng chung một chỗ, một số sinh viên nữ đã lén lút thét lên, có người còn lấy điện thoại ra để chụp lén bọn họ.

Dù sao hình ảnh hai hot boy trường đứng chung với nhau cũng không nhiều, trước kia còn có người ghép CP bọn họ, nếu không phải sau khi lên năm hai, Giang Phóng không tham gia nhiều vào các hoạt động của câu lạc bộ thì lượng fan của làn sóng tà giáo này đã lớn mạnh từ lâu.

“Về nước hôm qua, em nghe nói anh đăng ký dự án với trường rồi, chẳng phải anh đang đi làm ngôi sao à?”

Đường Khác Sâm đút hai tay vào túi, đường nét ngũ quan của cậu ta khá thâm thúy, nghe nói tổ tiên mấy đời trước đều có gen con lai.

Giang Phóng nhướng mày: “Chuyện này cậu cũng biết.”

Đường Khác Sâm nhún nhún vai, “Vốn là không biết, nhưng gần đây anh lên tiêu đề của mấy tờ báo giải trí nước ngoài nhiều quá, nên tình cờ nhìn thấy được.”

Đoàn người tiến lên rất nhanh, cuối cùng đã đến phiên Giang Phóng, anh liếc nhìn phần thịt kho tàu còn sót lại.

“Đàn anh, chừa cho em một ít có được hay không?”

Mặc dù công ty của gia đình Đường Khác Sâm ở tại nước ngoài, bản thân cậu ta từ nhỏ cũng lớn lên ở đó, nhưng sau khi về nước, cậu ta lại mãi mãi một tình yêu với thức ăn Trung Hoa.

Lần trở về này, cậu ta liền đi thẳng đến căn tin, mục tiêu chính là món thịt kho tàu.

Giang Phóng miễn cưỡng chừa cho cậu ta một chút.

Đường Khác Sâm cười híp mắt, nói: “Cảm ơn đàn anh.”

Giang Phóng: “Không có chi.”

Giang Phóng tìm một cái bàn trống rồi đặt thức ăn vừa lấy được xuống, tiếp đó anh lại đến xếp hàng ở một cửa khác, chờ khi anh bưng một khay đầy ắp đồ ăn quay về thì nhìn thấy Đường Khác Sâm đang dùng khăn giấy ướt lau bàn ghế, lau xong cậu ta lại dùng khăn giấy khô để lau đi vết nước trên đó.

Nửa giờ sau, ba người Bạch Thăng Thủy vội vàng hối hả chạy đến căn tin, lúc trông thấy Đường Khác Sâm thì bọn họ có hơi bất ngờ.

“Ôi chao, Đường đại soái ca trở về rồi.”

Ký túc xá của Đường Khác Sâm nằm ở cùng tầng với bọn họ, một mình cậu ta ở một phòng nên mọi người đều quen biết nhau.

Đường Khác Sâm giơ tay chào bọn họ một tiếng.

Ba người đã chết đói từ lâu, vừa ngồi xuống liền bắt đầu lùa cơm.

Nhưng dù đói đến mấy thì bọn họ cũng không làm đổ cơm canh ra ngoài ở ngay trước mặt Đường Khác Sâm, ai cũng ăn rất kiềm chế.

Cũng may Đường Khác Sâm ăn xong liền rời khỏi.

Vẻ mặt căng chặt của Triệu Anh Hoa lập tức thả lỏng ra,“Cuối cùng cậu ta cũng đi, nhịn chết tôi rồi.”

Giang Phóng cũng đã ăn xong, chỉ là còn chưa đi: “Cậu là đứa trẻ ba tuổi à? Ăn cơm vốn không nên để rớt cơm canh.”

“Lý lẽ là vậy, nhưng càng nhấn mạnh thì tôi ăn càng khó khăn.”

Giang Phóng đứng lên, cũng chuẩn bị đi, “Các cậu cứ ăn từ từ, tôi đến phòng thí nghiệm xem thử, khoảng năm giờ hơn tôi lại tới tìm các cậu.”

Mạc Vũ Thu làm dấu OK.

“Tôi biết ngay là trên diễn đàn trường sẽ có ảnh chụp mà.” Sau khi Giang Phóng đi, Bạch Thăng Thủy lấy điện thoại ra lướt diễn đàn, liền phát hiện đã có bài viết về hai người.

Kể từ khi Giang Phóng nổi tiếng trong giới giải trí, diễn đàn trường ngày càng có nhiều ảnh chụp liên quan tới anh, quản lý cản không nổi, dường như cũng bỏ cuộc rồi.

Triệu Anh Hoa lại gần nhìn một chút, nhỏ giọng nói: “Phóng nhi cũng là hoa đã có chủ, thế này không tốt lắm nhỉ?”

Bạch Thăng Thủy “a” một tiếng: “Tôi sẽ liên hệ với quản lý để khóa lầu này lại.”

Nhưng mà đã chậm, ảnh chụp trên diễn đàn đã bị người ta đăng lên Weibo.

Hai anh chàng siêu đẹp trai đứng chung một chỗ đúng là rất bổ mắt, có cư dân mạng đã đào ra lý lịch cũng xuất sắc không kém của Đường Khác Sâm, hơn nữa người này còn là con nhà bề thế.

Tiên nữ nhỏ muốn ôm một cái: Vừa có sắc vừa có tài, lại còn có tiền, người ưu tú như vậy tiếc là không phải của mị hu hu.

Một quả trứng gà: Người xung quanh nam thần quả nhiên cũng rất giỏi giang.

Nhân gian bất sách: Nam thần thì tôi không có cơ hội, nhưng anh chàng đẹp trai này thì tôi còn có thể, không biết hiện tại quay về thi đại học có kịp không? Tôi hai mươi sáu tuổi rồi.

Nhà thực vật học: Hai người đứng chung một chỗ rất bổ mắt luôn, trước đó tôi cảm thấy không có người phụ nữ nào xứng với Phóng thần, nhưng nhìn thấy tấm hình này thì tôi liền tỉnh ngộ, nếu là một người đàn ông xuất sắc như vậy, hình như cũng có thể…

Bóng rổ 0: Chắc như bắp, lầu trên là tà giáo nè, có thể thêm tui vô khum?

Lúc nghỉ ngơi thì Trình Tứ mới nhìn thấy tấm hình này, trong bức ảnh là hai người một trước một sau đang đứng trước cửa bán thức ăn của một căn tin.

Giang Phóng nghiêng người, dường như đang nói chuyện với một cậu trai khác, cả hai đều chỉ để lộ một bên mặt, nhưng từ góc nhìn của người chụp ảnh thì cậu trai kia giống như là đang nhìn chăm chú vào Giang Phóng.

Hắn mở khu bình luận ra, phát hiện thế mà lại có rất nhiều người đang khen bọn họ xứng đôi vừa lứa, thậm chí còn thành lập một cái tên là CP Đường Viên (放糖 – Phóng Đường).

Trình Tứ nheo mắt lại, trong mắt toát ra một chút không vui.

Đúng lúc này, trên màn hình xuất hiện một bình luận mới.

Nam thần đẹp trai nhất thiên hạ: Đừng mà, tôi nghĩ Phóng thần và Chín dấu chấm câu xứng đôi hơn, mọi người không cảm thấy, mỗi lần Phóng thần bị blogger bôi xấu, thì Chín dấu chấm câu – người lần nào cũng xuất hiện đầu tiên để gửi thư luật sư cho blogger rất đẹp trai sao?

Có một người trả lời bình luận của cô, là rất đẹp trai, nhưng thậm chí bọn họ còn không biết Chín dấu chấm câu là nam hay nữ, là già hay trẻ nữa.

CP Đường Viên ít nhất còn có ảnh chụp, cũng đều là mỹ nam, vậy nên đẩy thuyền sẽ tốt hơn một chút.

Trình Tứ đổi sang acc phụ của mình, hắn không chỉ nhấn like bình luận đó, mà còn trả lời một câu.

Bạn trai tôi là Giang Phóng: Tôi thấy bạn nói đúng, bọn họ xứng đôi hơn.

Gửi xong, Trình Tứ đang định thoát ra thì bỗng nhận được một tin nhắn riêng.

Nam thần đẹp trai nhất thiên hạ: Aaaa tốt quá rồi người chị em, tôi lại tìm được một đồng chí rồi.

Trình Tứ nhận ra cô nói là “lại”, hắn vốn không định trả lời nhưng bây giờ liền hồi âm: Lại?

Nam thần đẹp trai nhất thiên hạ: Đúng thế, tôi có tạo một nhóm, những người được thêm vào đều là fan CP của nam thần và chín dấu chấm câu giống như chúng ta, bạn có muốn vào hay không, tôi thêm bạn vào nhóm nha.

Bạn trai tôi là Giang Phóng: Được.

Mấy giây sau, Trình Tứ thấy mình bị thêm vào một nhóm Weibo, tên nhóm đã thu hút sự chú ý của hắn.

Nam thần đẹp trai nhất thiên hạ: Mọi người mau tới chào đón người mới, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta lại có thêm một chị em tốt!

Tòa thành thời gian: Hoan nghênh người chị em.

Bạn trai tôi là Giang Phóng: Phóng Chấm?

Nam thần đẹp trai nhất thiên hạ: Chính là tên CP của Phóng thần và Chín dấu chấm câu, Phóng Câu không dễ nghe, cũng không thuận miệng, cho nên chúng tôi liền nhất trí dùng Phóng Chấm.

Trình Tứ nhìn chằm chằm vào cái tên CP này một hồi, không êm tai bằng Đường Viên, hắn nghĩ.

Bạn trai tôi là Giang Phóng: Tôi cảm thấy có thể gọi là Càn Rỡ (放肆 – Phóng Tứ), Giang Phóng và Chín dấu chấm câu ở cùng nhau, không ai có thể ngăn cản.

Nam thần đẹp trai nhất thiên hạ: Ồ, nghe cũng không tệ, nhưng người khác nhìn vô lại không biết là nam thần và chín dấu chấm câu á, Phóng Chấm tuy không êm tai bằng Đường Viên, nhưng nhìn vào là biết ngay.

Tòa thành thời gian: Đồng ý, vẫn là Phóng Chấm rõ ràng hơn.

Thế là, chính chủ đích thân ra trận cũng không thể thay đổi cái tên CP nghe rất lạ lùng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.