Nghe vậy, Diệp Thu Đồng càng thấy xấu hổ, cậu nhéo túi giấy, co quắp đáp lại: “Tôi bồi thường cho ngài đi, Tần tổng.”
Với trình độ ở sạch của Tần Dịch, cho dù có giặt sạch thì hắn cũng sẽ không mặc lại, chỉ có thể ném đi.
Tần Dịch không có khách sáo với cậu, mà chỉ cười lạnh, hỏi: “Cậu bồi thường nổi sao?”
Diệp Thu Đồng khựng lại.
Tần Dịch lười tiếp tục rối rắm với chuyện này: “Mang ra ngoài ném.”
Hắn ngồi trên ghế, mày vẫn nhíu chặt, bên chóp mũi dường như vẫn còn quanh quẩn mùi rượu, giống như bị lông trâu đâm vào người, làm hắn cảm thấy không thoải mái.
Tối hôm qua Diệp Thu Đồng uống say, cả người ngã vào người hắn, lấy đùi hắn làm gối đầu, đến bây giờ Tần Dịch vẫn còn nhớ rõ xúc cảm kia, cảm thấy trên ống quần vẫn còn dính mùi rượu.
Tần Dịch rốt cuộc chịu không nổi, đứng lên, nói với Diệp Thu Đồng: “Cậu gọi người đến quét dọn toàn bộ nơi này lại một lần, bàn làm việc của cậu với phòng nghỉ cũng vậy, đổi lại hết cho tôi.”
Hắn vừa nói, vừa đi ra ngoài, cũng cảnh cáo Diệp Thu Đồng: “Phải bảo đảm dọn dẹp sạch sẽ, nếu như tôi trở về phát hiện vẫn còn mùi rượu thì cậu sẽ phải trả tiền quần áo đấy.”
Diệp Thu Đồng: “…… Vâng, tổng tài.”
Tần Dịch nghênh ngang mà đi, Diệp Thu Đồng đứng trong văn phòng tổng tài, nhìn cánh cửa rộng mở, một lát sau, giật nhẹ khóe môi.
Vốn dĩ cậu rất cảm kích tổng tài đã cho cậu ở lại một đêm, nhưng mới sáng sớm đã bày ra gương mặt thúi, ghét bỏ cậu là có ý gì đây.
Diệp Thu Đồng hít hít cái mũi, nghĩ thầm, cậu ở trong phòng sửa soạn hơn nửa ngày mới bước ra, còn mùi rượu chỗ nào đâu, đúng là xoi mói.
Cậu xách túi giấy từ dưới đất lên, đi ra bên ngoài gọi điện thoại cho nhân viên vệ sinh, sau khi thu xếp xong, cậu mới nhìn lại bộ quần áo trong túi.
Trang phục của Tần Dịch, mỗi một chiếc ít nhất cũng là năm vị số, nguyên bộ cộng lại thật sự không rẻ chút nào, cứ ném như vậy thì tiếc thật.
Còn không phải là nước miếng của cậu sao, giặt sạch đi là được mà.
Lúc Tần Dịch đi xuống lầu thì gặp phải Hứa Mục mới tới công ty, hắn gọi Hứa Mục lại: “Tìm anh có việc.”
Hứa Mục đuổi theo, nói: “Hôm nay đến sớm thế.”
Tần Dịch túm túm cà vạt, xụ mặt: “Nhờ phúc của người nào đó.”
Hứa Mục khó hiểu: “Nghĩa là sao?”
Hai người đứng trong thang máy đi xuống lầu, Tần Dịch không trả lời mà hỏi lại: “Lần trước anh nói bạn trai của Diệp Thu Đồng, hắn và bộ nghiên cứu phát triển của chúng ta có hợp tác?”
Hứa Mục không biết Tần Dịch mới sáng sớm hỏi cái này làm gì, khó hiểu đáp lại: “Hình như là vậy, họ Tạ.”
Tần Dịch nói: “Cho ngừng hợp tác với hắn.”
Hứa Mục kinh ngạc: “Sao thế? Nghe nói phó giáo sư họ Tạ kia xin đề tài với làm hạng mục đều rất có triển vọng, hơn nữa, tốt xấu gì cũng là bạn trai của thư ký Diệp.”
Tần Dịch sửa lại lời Hứa Mục: “Bạn trai cũ.”
Hứa Mục ngẩn ra.
Tần Dịch nói: “Nhiều phó giáo sư như vậy, không phải chỉ có mỗi mình hắn.”
Hứa Mục giống như hiểu ra cái gì, chớp chớp mắt, nói: “Nhưng chuyện nghiên cứu phát triển này vẫn là do trung tâm nghiên cứu phát minh của tập đoàn làm chủ, bộ nghiên cứu phát triển của chúng ta không quyết định được, hạng mục hợp tác với đại học S lại do chủ nhiệm Tần dẫn dắt, chúng ta chỉ là hưởng thụ thành quả, muốn đá phó giáo sư Tạ ra khỏi đoàn đội e là phải đi đường vòng nhiều lắm.”
Tần Dịch trầm ngâm một lát, nói: “Thôi, việc này anh đừng động tới, tôi sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho Tần Khải Phàm.”
Hứa Mục không nói gì thêm, im lặng đi theo Tần Dịch, ánh mắt lại khó nén vẻ kinh ngạc.
Tần tổng vậy mà lại muốn gọi điện thoại cho Tần đại thiếu chỉ vì bạn trai cũ của Diệp Thu Đồng, phải biết rằng giữa anh em bọn họ, ngay cả dịp Tết cũng không nói được mấy câu.
Hơn nữa, cái từ ‘cũ’ của ‘bạn trai cũ’ này cũng mang ý vị sâu xa thật.
Xem ra, giữa tổng tài và thư ký Diệp chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tần Dịch biết Hứa Mục suy nghĩ cái gì, nói: “Không có liên quan đến Diệp Thu Đồng, trong mắt tôi không chấp nhận được hạt cát mà thôi.”
Tưởng tượng đến bên trong đoàn đội lại có một người như vậy, thói ở sạch của hắn liền phát tác.
Đá đi cho sớm, mắt không thấy tâm không phiền.
Diệp Thu Đồng tốn nguyên một ngày để dọn dẹp lại văn phòng và phòng nghỉ của Tần Dịch, cậu mặc áo thun của công ty cùng nhân viên vệ sinh bận rộn tới lui, làm ai nhìn thấy cũng hoang mang.
Lần này lại là chiêu gì đây, chuyện giữa tổng tài với thư ký Diệp lần nào cũng cao thâm khó đoán, làm người khác nhìn mà chẳng hiểu gì.
Đến lúc tan tầm, Diệp Thu Đồng mang theo quần áo của Tần Dịch về nhà, đắt như vậy, bán giảm giá cũng tốt chán.
Cậu cẩn thận nhìn kỹ lại bộ quần áo, căn bản không nhìn thấy bị dính nước miếng chỗ nào, sạch sẽ lại chỉnh tề, mang theo hương nước hoa mà Tần Dịch hay dùng cùng với mùi bia nhàn nhạt, dễ ngửi lắm luôn.
Diệp Thu Đồng cầm cái áo khoác phẳng phiu, mềm mại đưa tới bên mũi hít sâu một ngụm, lại cảm thấy động tác này của mình có chút biến thái, lại lần nữa cất nó vào túi, nghĩ tìm lúc nào rảnh rỗi mang đi giặt sạch.
Sau khi ăn cơm, tắm rửa xong, cậu ngã người lên giường đệm, thở ra một hơi thật dài.
Lạ thật, bây giờ cậu chẳng thấy khó chịu gì cả, giống như tất cả ưu thương và buồn bã đều bốc hơi theo men say tối qua rồi.
Chỉ còn lại cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái.
Hết cảm giác xấu hổ rồi, bây giờ từ từ nhớ lại những gì cậu nói với Tần Dịch, vậy mà cũng nhớ được tám chín phần mười.
Tưởng tượng đến cuộc đối thoại giữa hai người giống như học sinh tiểu học, Diệp Thu Đồng chỉ muốn cười.
Chắc là Tần tổng chưa gặp chuyện như thế bao giờ, cẩn thận nghĩ lại, những lời mà hắn nói rõ ràng đều mang theo cảm giác không biết phải làm sao.
Cái gì mà “Lỗ vốn còn nghiêm trọng hơn cả thất tình”, cái gì mà “Trải qua vài lần là có thể kiếm lời”, đâu có ai an ủi người khác như thế bao giờ, nhưng Diệp Thu Đồng lại cảm thấy rất thoải mái.
Ít ra tâm tình của cậu đã tốt hơn, sẽ không nghĩ đến mấy chuyện không đâu đấy nữa.
Giống như Tần Dịch đã nói vậy, chuyên tâm làm việc, kiếm thật nhiều tiền.
Diệp Thu Đồng nằm ở trên giường, xoay đầu, nhìn đến búp bê Tần tổng ở bên cạnh, chào hỏi nó: “Cảm ơn nha, tổng tài.”
Sau khi uống say, Diệp Thu Đồng vẫn luôn thấy choáng đầu, ở trong phòng nghỉ của tổng tài cũng ngủ không ngon, hiện tại về đến nhà chỉ muốn ngủ một giấc cho thật đã.
Mới vừa nhắm mắt lại, cậu liền nghe thấy tiếng chuông tin nhắn trên điện thoại.
Cậu uể oải mở mắt ra, nghĩ là công việc tìm tới, nhận mệnh bò dậy, cầm lấy điện thoại, chuẩn bị trả lời lại.
Nhưng ngạc nhiên là không phải công việc, mà là của một bạn học hồi đại học.
Cô bạn này tên là Ngô Nhược Dao, từng học cùng lớp đại học với cậu, lúc ấy hai người cũng tham gia cùng câu lạc bộ, ngày thường coi như là quen, nhưng sau khi tốt nghiệp cũng không còn liên lạc nhiều, chỉ có ngày lễ ngày Tết mới nhắn tin gửi lời chúc thôi.
Không biết cô ấy đột nhiên gửi tin nhắn tới để làm gì.
Diệp Thu Đồng nhìn chằm chằm câu ‘có đó không’ kia, cảm thấy có chút hồi hộp, cậu sợ nhất là bạn học cũ tự nhiên nhắn hai chữ này tới, không phải có chuyện cần nhờ thì cũng là sắp kết hôn tìm cậu muốn tiền mừng.
Diệp Thu Đồng nghĩ nghĩ, vẫn là trả lời lại: “Có, sao thế?”
Ngô Nhược Dao thấy tin nhắn trả lời lại, lập tức kích động lên, lộn xộn nói: “Có chuyện này, không biết có thích hợp không, tớ chỉ muốn hỏi một tí.”
Diệp Thu Đồng đọc tin nhắn mà chỉ cảm thấy hốt hoảng, nói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
Ngô Nhược Dao gửi một bức ảnh qua, hỏi: “Này có phải là bạn trai của cậu không?”
Diệp Thu Đồng ấn vào nhìn, trong lòng hơi giật.
Là ảnh chụp chung của Tạ Phi Triết và Nhan Phái, hai người cực kỳ thân mật dán sát bên nhau, cười đến nhộn nhạo.
Vất vả lắm mới bình tâm thì cảm giác chán ghét lại lần nữa nảy lên, Diệp Thu Đồng gõ chữ: “Chia tay rồi, không liên quan gì đến tớ.”
Bên kia không ngờ lại là đáp án thế này, cô ngẩn người, tiếp tục nói: “Vậy à…… Lần trước tớ nhìn thấy cậu đăng ảnh chụp lên tài khoản, có nhớ là người này.”
Diệp Thu Đồng lúc này mới nhớ tới, lúc cậu và Tạ Phi Triết mới vừa yêu nhau có từng đăng ảnh chụp lên mạng, nhưng Tạ Phi Triết nói không thích khoe khoang nên cậu liền xoá đi, không nghĩ tới cô bạn này không những nhìn thấy được, mà còn nhận ra Tạ Phi Triết.
Này là bát quái đến cỡ nào chứ.
Diệp Thu Đồng vốn không muốn để ý tới, nhưng ngẫm lại người ta đã cố ý tới dò hỏi, nghĩa là có ý muốn nhắc nhở cho cậu biết, cho dù người ta có tò mò hay gì đi nữa thì ít ra cậu cũng phải khách sáo lại một câu.
Vì thế, Diệp Thu Đồng hỏi lại: “Sao cậu lại có ảnh chụp của bọn họ, có quen nhau à?”
Lúc này, Ngô Nhược Dao mới bắt đầu kể ra ngọn nguồn.
Sau khi tốt nghiệp, Ngô Nhược Dao vào làm ở một công ty văn hóa nghệ thuật, chuyên về tổ chức triển lãm nghệ thuật và tuyên truyền tác phẩm nghệ thuật, cho nên cũng có giao lưu với rất nhiều nghệ thuật gia. Vừa hay, Nhan Phái học chuyên ngành thiết kế, mới vừa tốt nghiệp về nước, cũng mang theo tác phẩm tích cực giới thiệu trong nước, thường xuyên qua lại, hai người cũng có giao thoa.
Ngô Nhược Dao thậm chí còn gia nhập vào một nhóm chat nhỏ của Nhan Phái, trong nhóm có hơn hai mươi người, đại đa số đều là bạn bè của Nhan Phái cùng những nhà thiết kế mới khác.
Cô là một người quản lí lại trộn lẫn trong một nhóm chat như vậy, một bên thì run bần bật, một bên lại không muốn đi.
Gia thế của Nhan Phái không tồi, trong chuyện công việc rất cao điệu, thường xuyên tham gia thi đấu và triển lãm, cũng hay đăng tác phẩm của mình vào trong nhóm, Ngô Nhược Dao mỗi ngày đi theo phát cầu vồng thí là được, cũng nhờ đó mà đứng vững gót chân trong nhóm.
Nhưng thỉnh thoảng, Nhan Phái cũng sẽ nói đến chút chuyện riêng của mình, lần này cậu ta đăng ảnh chung của mình và bạn trai vào nhóm chat.
Theo thường lệ lại là một đợt cầu vồng thí, ví dụ như xứng đôi lắm hay gì đó, mà Ngô Nhược Dao càng nhìn lại càng cảm thấy gã đàn ông kia trông quen quen.
“Tớ nghĩ nửa ngày mới nhớ ra, này không phải là bạn trai của cậu sao?” Ngô Nhược Dao nói nhiều hơn cả lúc còn đi học, không ngừng gửi tin nhắn tới: “Nghĩ sao mà khéo thế, tớ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không ổn lắm, cho nên mới tìm cậu hỏi một chút.”
Ngô Nhược Dao không nói cho Diệp Thu Đồng, là cô sầu cả đêm không ngủ được, sợ chính mình quá nhiều chuyện, quá bà tám, nhưng trong lòng vẫn còn chút tinh thần trọng nghĩa, làm cô muốn tới tìm Diệp Thu Đồng.
Diệp Thu Đồng không biết phải nói sao, thế giới này cũng thật là nhỏ, khó trách trên mạng hay nói chỉ cần thông qua sáu người, là có thể có liên hệ với bất kỳ người nào trên thế giới này.
Cậu chỉ có thể lặp lại: “Dù sao cũng chia tay rồi.”
Ngô Nhược Dao nói: “May là chia tay rồi, tớ nhớ cậu quen gã này cũng đâu có lâu, chưa gì gã lại thông đồng với Nhan Phái, rõ ràng là chả phải con chim gì tốt.”
Ngô Nhược Dao an ủi cậu: “Chia cũng tốt, cũ không đi mới không tới.”
Diệp Thu Đồng: “……”
Cậu vốn dĩ không muốn thông báo chuyện chia tay, nhưng sao cứ cảm giác toàn thế giới đã biết hết rồi vậy?
Diệp Thu Đồng nói: “Bọn họ thế nào cũng không liên quan đến tớ.”
Ngô Nhược Dao lại hiểu sai lời này, cô không biết chi tiết câu chuyện, lại nghĩ đến gương mặt giáo thảo của Diệp Thu Đồng, khẳng định là cậu đá gã kia, mà người mình vừa đá lại tìm được người mới nhanh như vậy, cho nên Diệp Thu Đồng không vui.
Vì thế, Ngô Nhược Dao nói: “Cậu yên tâm, tính cách của Nhan Phái tương đối phức tạp, hai người này chắc chắn không quen lâu đâu, tới lúc chia tay Nhan Phái chắn chắn sẽ nhắn cho nhóm biết, đến lúc đó tớ sẽ báo cho cậu biết.”