Sau Khi Nói Xấu Sau Lưng Tổng Tài

Chương 15



Dù sao thì người ta cũng là có ý tốt, cố ý lại đây báo cho mình biết, Diệp Thu Đồng không muốn nói nặng với Ngô Nhược Dao, chỉ có thể tiếp tục nhắc lại: “Tớ thật sự không có hứng thú chuyện của bọn họ, bọn họ thích làm gì thì làm.” 

Ngô Nhược Dao bấy giờ mới cảm giác được không thích hợp, nói: “Vậy được rồi, là tớ nhiều chuyện.” 

Diệp Thu Đồng vội vàng nói: “Dù sao thì, cảm ơn cậu đã quan tâm đến tớ.” 

Ngô Nhược Dao lại nhắn qua một cái emoji anh em tốt, nói: “Bạn học cũ mà, về sau thường xuyên liên hệ ha.” 

Diệp Thu Đồng lại hàn huyên với cô thêm một lúc rồi mới kết thúc cuộc đối thoại. 

Không ngờ lại khéo đến vậy, Diệp Thu Đồng cười châm chọc, cậu vừa mới buông bỏ khúc mắc, tin tức về tiểu tam đã chạy tới trước mặt cậu. 

Có điều, cậu sẽ không dao động nữa, nếu đã quyết định tạm biệt quá khứ thì phải cắt đứt cho rõ ràng. 

Diệp Thu Đồng lại lần nữa nằm xuống, kéo chăn lên che đầu lại, tính ngủ một giấc cho sướng. 

Cũng không biết có phải ảo giác hay không mà Diệp Thu Đồng lại cảm thấy bản thân càng bận rộn hơn trước.

Có lẽ là cậu có nhiều thời gian ngâm mình ở công ty hơn, cũng có thể là Tần Dịch biết cậu trở lại đời độc thân, dùng cậu cũng ác hơn.

Dù sao, cuộc sống gần đây của Diệp Thu Đồng ngoại trừ công việc thì cũng chỉ có công việc. 

Sắp đến cuối năm, công việc cũng nhiều lên, tuần sau Tần Dịch phải đến N thành một chuyến, chủ yếu là có hai việc, một là tham gia hội nghị về nguồn năng lượng cấp quốc gia, hai là có buổi tiệc sinh nhật của một vị lão làng trong ngành sản xuất ô tô của N thành, Tần Dịch cần phải tham dự. 

Thời gian của hai việc này cũng gần nhau, Tần Dịch muốn hoàn thành một lượt. 

Việc tổng tài thường xuyên đi công tác, ở trong tiểu thuyết thì dễ như uống ngụm nước, nhưng nào có đơn giản như vậy đâu, tổng tài cả người nhẹ nhàng, ngăn nắp, chỉn chu, còn những người khác thì phải mệt chết mệt sống.

Cho dù Tần Dịch cũng có bất động sản ở N thành, cho dù Thời Duệ cũng có văn phòng làm việc ở N thành, nhưng việc cần chuẩn bị vẫn có rất nhiều, càng không nói tới cuộc hội nghị cần phải tham gia lần này, Tần Dịch phải lên bục phát biểu, đến hội nghị cần có người đi theo, bản thảo cần có người soạn, PPT cần có người sửa; rồi nào là khách sạn, ăn mặc, phương tiện di chuyển, v.v một đống chuyện lông gà vỏ tỏi, mà cái nào cũng cần có người xử lý.

Cho nên, văn phòng tổng tài mới có tới mười mấy người thư ký, trợ lý. 

Diệp Thu Đồng làm gác cửa văn phòng Tần Dịch, sẽ không thường xuyên đi theo công tác, lại nói cậu làm thư ký chưa được bao lâu, có rất nhiều chuyện vẫn còn phải học tập, Tần Dịch cũng sẽ không mang cậu theo. 

Nhưng này cũng không đại biểu cậu không cần làm gì cả. 

Hứa Mục ném một đống tư liệu đến trước mặt cậu, vang ‘ầm’ lên một tiếng. 

Diệp Thu Đồng ngẩng đầu, hỏi: “Đây là gì vậy, trợ lý Hứa?” 

Hứa Mục nói: “Danh mục về nhãn hiệu trang phục và trang sức cùng với phương thức liên lạc, còn có số điện thoại để đặt hẹn nhà hàng, danh mục khách sạn, danh mục quán bar, vân vân.” 

Diệp Thu Đồng hơi khựng lại, thành thật hỏi: “Sao lại đưa cho tôi.” Cậu cứ nghĩ cậu chỉ cần xử lý việc hành chính bên trong công ty là được rồi chứ. 

Hứa Mục nhún nhún vai, nói: “Cậu cũng biết mà, Tần tổng không có trợ lý tư nhân.” 

Làm tổng tài, đa số đều sẽ mang theo một vị trợ lý bên người, mà họ sẽ giúp tổng tài xử lý một vài chuyện cá nhân. 

Ví dụ như đi mua đồ này, gọi thức dậy này, lái xe đưa đón này, nói chung là làm cu li 24 giờ đợi mệnh. 

Nhưng Tần Dịch không có trợ lý tư nhân, bởi vì hắn có thói ở sạch, không chịu được có một người khác xen vào cuộc sống của hắn. 

Nghe nói biệt thự cao cấp của hắn cũng không có quản gia chuyên trực, mỗi ngày chỉ có người giúp việc đúng giờ tới cửa quét dọn, thời gian còn lại thì trong nhà không ai. 

Tần Dịch không thích có người kè kè đi theo hắn, cho nên có một số việc sẽ giao cho văn phòng tổng tài xử lý.

“Trước kia những việc này đều là do Sa Mạn Toa giải quyết, nhưng không phải cố ấy đã điều đi rồi sao, cậu mới tới, tôi sợ cậu chưa quen nên mấy tháng này tạm thời đều do tôi và những người khác xử lý, nhưng Tần tổng lại rất không hài lòng.” Hứa Mục nói thở dài. 

Vốn dĩ, trợ lý của tổng tài đã đủ bận, nếu còn phải bận tâm vào mấy chuyện nhỏ nhặt này thì thật không thể nào nói nổi, Sa Mạn Toa tinh tế, tỉ mỉ lại tháo vát, cô ấy luôn sắp xếp mọi chuyện ổn thoả, chu đáo, cũng vì vậy mới được điều đến bộ HR. 

“Làm ơn nhé.” Hứa Mục nói. 

Nếu lúc trước là do Sa Mạn Toa xử lý, Diệp Thu Đồng không có đạo lý không nhận lấy, cậu thầm kêu rên ở trong lòng, mặt ngoài lại không để lộ, chỉ cười nói: “Vâng, trợ lý Hứa, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc.” 

Hứa Mục thấy đã giao bớt việc đi, nên cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, hắn rời khỏi bàn làm việc của Diệp Thu Đồng.

Diệp Thu Đồng nhận mệnh mà lật xem chồng tư liệu kia, lập tức đầu váng mắt hoa. 

Không nói cái khác, chỉ mỗi tên của mấy nhãn hiệu cao cấp kia đã rất khó đọc, một cái là tiếng Pháp một cái là tiếng Ý, Diệp Thu Đồng ở trong lòng cầu nguyện tổ quốc có thể này càng cường đại, về sau tiếng Trung trở thành ngôn ngữ thông dụng toàn cầu, để mấy nhãn hiệu này cũng đặt tên tiếng Trung luôn. 

Nói thì nói vậy thôi, nhưng Diệp Thu Đồng cũng chỉ có thể bớt thời giờ để làm quen với công việc này. 

Nhưng xem rồi mới biết, bộ quần áo mà Diệp Thu Đồng mang về lần trước kia, giá cả làm người ta nhìn mà trố mắt nghẹn họng. 

Diệp Thu Đồng vốn định mang đến tiệm giặt là trong tiểu khu để giặt sạch, nhưng hiện tại cậu lập tức từ bỏ ý định này, sau đó trịnh trọng mang nó đến phòng giặt của khách sạn 5 sao, sau khi giặt sạch xong lại cẩn thận mang nó về nhà. 

Cậu quyết định đem cúng bộ quần áo này lên, dù sao với giá cả đó thì đã có thể làm bảo vật gia truyền nhà cậu rồi. 

Lần này Tần Dịch đi N thành, cần tham gia tiệc sinh nhật của một vị lão làng, tất nhiên là không thể thiếu chuẩn bị quà tặng, cũng may địa vị của người nọ khá cao, nên chuyện quà tặng sẽ do Tần Dịch tự tay sắp xếp, cũng sẽ không mang người đi theo, Diệp Thu Đồng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. 

Nhưng còn chuyện trang phục, phương tiện di chuyển, v.v thì vẫn phải xử lý cho xong. 

May là đến lúc làm rồi cũng không vất vả như cậu nghĩ, bởi vì tổng tài có cố vấn chuyên môn về trang phục. 

Diệp Thu Đồng ghé vào trên bàn, cố gắng ghi nhớ tên và thông tin liên lạc của những nhãn hiệu được sử dụng cho hành trình lần này của Tần Dịch, đang lúc đầu váng mắt hoa, một vị trợ lý khác trong văn phòng lại đây nhắc nhở cậu. 

“Thư ký Diệp, anh nhớ liên lạc trước với bên nhãn hiệu nữ trang nhé.” 

Diệp Thu Đồng ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Nữ trang?” 

Vị trợ lý kia bất đắc dĩ cười, nói: “Tần tổng tham dự yến hội khẳng định sẽ mang theo bạn nữ, trước kia thỉnh thoảng sẽ mang theo chủ quản Sa, lần này chủ nhân của buổi tiệc có địa vị cao, không biết Tần tổng sẽ mang theo ai.” 

Diệp Thu Đồng lại lần nữa kêu rên trong lòng, sao phiền toái thế không biết, mang cậu đi theo có được không? Mang cậu theo còn tiện hơn nhiều. 

Nghĩ vậy thôi, chứ cậu cũng không có khả năng mặc váy, Diệp Thu Đồng chỉ đành phải liên lạc với nhãn hiệu phục sức và châu báu, nếu cần dùng, đến lúc đó họ sẽ trực tiếp gửi đồ tới. 

Bận rộn một phen, Diệp Thu Đồng bớt thời giờ thở dốc một lát, ngơ ngẩn mà nhìn bồn cây bên góc tường. 

Bận rộn như vậy, mọi thứ cũng sắp xếp xong, nhưng cậu lại không thể đi theo đến N thành, cuối cùng vẫn phải chuyển giao cho trợ lý đi theo, mà cậu thì chỉ có thể ở lại canh cửa văn phòng tổng tài, mỗi ngày quẹt thẻ tới chơi. 

“Ngẩn người làm gì đấy?”

Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, Diệp Thu Đồng hoảng sợ, vội vàng đứng dậy nhìn Tần Dịch đột ngột xuất hiện, nói: “Tần tổng.”

Tần Dịch đứng trước mặt Diệp Thu Đồng, hơi cúi đầu nhìn cậu.

Lần này, Diệp Thu Đồng không có so đo ánh mắt từ trên nhìn xuống, bễ nghễ chúng sinh của tổng tài, mà là bắt đầu chú ý đến quần áo của Tần Dịch. 

Cậu đã có thể nhận ra nhãn hiệu và giá cả đại khái của trang phục. 

Nhà tư bản vạn ác. 

Tần Dịch thấy tiểu thư ký nhìn chằm chằm cổ áo của mình đến ngây người, nheo lại hai mắt, không vui hỏi: “Váng đầu à?” 

Diệp Thu Đồng chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần, nói: “Không có, Tần tổng có việc gì cần dặn dò sao ạ?” 

Tần Dịch nhìn cậu đánh giá trên dưới một lượt, nói: “Lần này đi N thành, cậu cũng đi theo.” 

Diệp Thu Đồng ngơ ngẩn. 

Tần Dịch hỏi: “Không muốn đi?” 

Diệp Thu Đồng nhanh chóng trả lời: “Đồng ý, đương nhiên đồng ý ạ.” Cậu không muốn độc thủ không khuê, cậu muốn đi theo nhà tư bản đến N thành để lãng. 

Tần Dịch lộ ra nét mặt ghét bỏ quen thuộc: “Có thể chững chạc hơn được không.” 

Diệp Thu Đồng lập tức bày ra nụ cười mỉm công nghiệp. 

Tần Dịch không nhịn được cũng gợi lên khóe môi, lại phê bình: “Cũng không phải học sinh tiểu học đi chơi xuân, mang cậu theo là để làm việc.” 

Diệp Thu Đồng vẫn duy trì độ cung hoàn mỹ bên khóe môi, nói: “Tôi hiểu rồi, Tần tổng, tôi sẽ tận tuỵ hết mình.”

Tần Dịch đi vào bên trong, cuối cùng quay đầu lại, nói một câu: “Đúng rồi, đi thay bộ quần áo đó của cậu đi, đỡ phải đến N thành người ta nhìn thấy lại nghĩ Thời Duệ không trả nổi lương.” 

Diệp Thu Đồng cúi đầu, đánh giá quần áo của mình, làm sao vậy, sạch sẽ, chỉnh tề lắm mà. 

Rất nhanh đã đến ngày xuất phát tới N thành, bởi vì cuộc hội nghị về nguồn năng lượng lần này rất quan trọng, Tần Dịch mang theo đến mấy vị trợ lý, tất cả trợ lý và vệ sĩ đều ngồi vào xe phía sau, còn xe của Tần Dịch bình thường đều không chở người khác. 

Diệp Thu Đồng cũng không cảm thấy giống như đi dạo chơi ngoại thành, mà giống như hoàng đế khởi giá đi Giang Nam vậy, Hứa Mục thấy cậu như thế, cười khổ nói: “Chờ cậu đi nhiều rồi thì biết, cho dù có đi công tác trên sao Hỏa cũng không bằng nằm trên giường ngủ ngon đâu.” 

Tới sân bay, Tần Dịch trực tiếp đi vào thông đạo VIP để đến khoang hạng nhất, ngoại trừ Hứa Mục đi theo, những người còn lại đều ngồi khoang phổ thông. 

Diệp Thu Đồng nhìn theo Tần Dịch và Hứa Mục, nghĩ thầm, cậu còn chưa từng ngồi khoang hạng nhất đâu, không biết bên trong như thế nào. 

Mà lại nói, phong cách này của Tần tổng vẫn chưa đủ tầm, ở trong tiểu thuyết mấy anh bá đạo tổng tài đều là ngồi máy bay tư nhân đấy. 

Hai người đi trước được vài bước rồi chợt ngừng lại, Tần Dịch nói với Hứa Mục mấy câu, Hứa Mục liền cười đến kỳ quái. 

Một lát sau, Hứa Mục quay trở lại, nói với Diệp Thu Đồng: “Thư ký Diệp, chúng ta đổi chỗ ngồi.” 

Diệp Thu Đồng không rõ lắm: “Đổi chỗ ngồi?” 

Hứa Mục cười, giải thích: “Cậu đi theo Tần tổng, tôi đi khoang phổ thông.”

Diệp Thu Đồng thoáng thấy kinh ngạc, nhưng cũng đồng ý.

Đến lúc đăng ký lại phải xử lý thủ tục một lần nữa, Diệp Thu Đồng mang theo túi công văn mà Hứa Mục giao cho cậu, đuổi theo Tần Dịch: “Tần tổng.” 

Tần Dịch lười biếng gật gật đầu, dẫn đầu đi lên phía trước. 

Diệp Thu Đồng xách túi, nhắm mắt theo đuôi mà đi theo sau hắn. 

Cậu đi theo Tần Dịch một đường đến khu nghỉ ngơi dành cho khách VIP, rồi giúp Tần Dịch đặt cơm. Trong lúc chờ đợi, Tần Dịch muốn xem văn kiện nên cậu liền đưa văn kiện, cậu cũng luôn chú ý đến thông báo của chuyến bay, đến lúc lên máy bay cậu lại đi lên trước Tần Dịch, cùng tiếp viên hàng không giao lưu, rồi sắp xếp chỗ ngồi cho Tần Dịch. 

Chỗ ngồi của bọn họ là ở khoan rộng, chỉ có chuyến bay trong nước giữa các thành phố lớn như từ S thành đến N thành mới có, được phân chia thành khoang hạng nhất và khoang thương vụ, Tần Dịch tất nhiên là ở khoang hạng nhất, còn Diệp Thu Đồng mặc dù đã thay đổi vị trí với Hứa Mục, thì cũng là ngồi ở khoang thương vụ. 

Trước khi đi đến chỗ ngồi của mình, Diệp Thu Đồng cầm máy tính đặt ở bên cạnh Tần Dịch, kiên nhẫn lại tỉ mỉ nói với tiếp viên hàng không về khẩu vị uống cà phê của Tần Dịch, sau khi sắp xếp xong xuôi, cậu mới hơi cúi người, hỏi Tần Dịch: “Tần tổng, còn chuyện gì cần dặn dò không ạ?” 

Tần Dịch chỉ nhìn cậu chằm chằm. 

Diệp Thu Đồng duy trì tư thế không xa không gần, nhẹ giọng lặp lại: “Tần tổng, là còn chuyện gì cần dặn dò sao?” 

Tần Dịch nâng tay lên, cong ngón tay ngoắc về phía Diệp Thu Đồng. 

Diệp Thu Đồng thấy thế, cúi sát người một chút.

Người thanh niên trẻ tuổi tuấn tú hơi rũ đôi mắt sáng ngời, cung kính mà cúi người, lại không mang vẻ hèn mọn, khéo léo lại lễ phép, tựa như một vị thư ký  tháo vát, đắc lực nhất. 

Vốn nghĩ cậu sẽ giống như học sinh tiểu học đi dạo chơi ngoại thành mà nhìn đông nhìn tây cười đùa, nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn luôn nhìn thẳng, chỉ chú ý tới nhu cầu của hắn, ứng xử khéo léo, tự nhiên hào phóng, mọi việc đều xử lý chặt chẽ, hoàn mỹ vô khuyết. 

Tần Dịch nhìn hàng mi thật dài của Diệp Thu Đồng, duỗi tay búng lên trán cậu một cái, sau đó dựa lên lưng ghế, thấp giọng nói một câu: “Nhàm chán.” 

Diệp Thu Đồng bị búng trán cũng không oán giận, cậu đứng thẳng người, làm bộ như không nghe thấy, hỏi: “Tần tổng, ngài mới nói gì ạ?” 

Tần Dịch nhắm mắt lại, vẫy vẫy tay bảo cậu rời đi. 

Diệp Thu Đồng lúc này mới nói: “Tần tổng, vậy tôi đi đến chỗ ngồi, ngài nghỉ ngơi đi ạ.” 

Diệp Thu Đồng xoay người rời đi, lúc đưa lưng về phía Tần Dịch, bên khóe môi nở nụ cười thắng lợi. 

Giỡn sao, cậu đương nhiên biết Tần Dịch đột nhiên bảo cậu đổi chỗ ngồi với trợ lý Hứa là để làm gì, còn không phải là muốn bắt bẻ cậu sao. 

Cậu mới không cho Tần Dịch cơ hội này đâu. 

Trước khi xuất phát, cậu đã đến tìm Sa Mạn Toa, hỏi thăm từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, kể cả thói quen của Tần Dịch khi đi công tác cũng vậy. 

Diệp Thu Đồng ngồi xuống vị trí của mình, ở trong lòng ‘hừ’ một tiếng. 

Lần này sẽ ở lại N thành một đoạn thời gian, giữa chừng có xảy ra chuyện gì không cũng không chắc. 

Cậu đã hạ quyết tâm, phải làm cho Tần Dịch không còn lời nào để nói. 

Làm việc cẩn thận tỉ mỉ, làm cho tổng tài lông rùa không còn đường để bắt bẻ luôn. 

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.