Sau Khi Nói Xấu Sau Lưng Tổng Tài

Chương 9



Vận mệnh của bộ QLHC đã được quyết định chỉ sau vài câu nói. 

Giám sát của bộ QLHC biết một khi tổng tài đã quyết thì sẽ không sửa đổi, không còn cách nào xoay chuyển, sắc mặt ông ta lụn bại. 

Làm kẻ thích ba phải lâu rồi, giám sát cũng mất đi sự quyết đoán vốn có. 

Sa Mạn Toa nhanh chóng hiểu rõ suy nghĩ của tổng tài, chuẩn bị trở về soạn thảo phương án điều động, nếu như có phương án, thanh âm phản đối cũng sẽ ít hơn. 

Diệp Thu Đồng tiễn hai vị giám sát ra văn phòng, giám sát bộ QLHC tinh thần hoảng hốt, không chào hỏi gì mà rời đi. 

Sa Mạn Toa không vội đi ngay, cô còn có chuyện muốn nói với Diệp Thu Đồng. 

Văn phòng bên cạnh vẫn im hơi lặng tiếng mà dựng tai lên, nhưng tâm thái của Diệp Thu Đồng đã không như trước, thoải mái hào phóng để mặc bọn họ thăm dò. 

Sa Mạn Toa nói: “Tần tổng đã sớm muốn loại bỏ bộ QLHC rồi.” 

Diệp Thu Đồng gật gật đầu. 

Bố của Tần Dịch, Tần Bang Ngôn, là khởi đầu từ doanh nghiệp nhà nước, lúc thành lập công ty khó tránh khỏi rườm rà phức tạp, hiện tại lại lưu hành quản lý theo mô hình tổ chức phẳng*, Tần Dịch có suy nghĩ này cũng không có gì đáng trách. *mô hình tổ chức phẳng (Flat Organization), hay còn gọi là tổ chức tự quản lý,

trong đó tất cả mọi người trong tổ chức đều bình đẳng với nhau.

“Hôm nay cậu làm rất tốt, trước khi tới đây tôi cũng không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy.” Sa Mạn Toa khích lệ Diệp Thu Đồng. 

Diệp Thu Đồng cười cười, không hé răng. 

Cho dù cậu không đến bộ QLHC làm những chuyện đó, thì Tần Dịch cũng có thể tìm được điểm đột phá, chỉ là có thêm cậu, chuyện này được tiến triển càng nhanh hơn mà thôi. 

Tần Dịch đã sớm nhìn thấy vũng bùn bên trong bộ QLHC, hắn xem Diệp Thu Đồng như cục đá, ném vào vũng nước, mục đích chính là muốn quấy đục vũng nước này. 

Diệp Thu Đồng làm người công cụ cho Tần Dịch một lần, cũng không cảm thấy thế nào, ngược lại còn cực kỳ bội phục Tần Dịch. 

Giống như vừa rồi ở trong văn phòng, tim cậu đập rất nhanh, nhưng đó là vì cậu cảm thấy Tần Dịch rất mạnh. 

Trong khoảnh khắc đó, Diệp Thu Đồng muốn làm cây đao trong tay Tần Dịch, cam tâm tình nguyện. 

Diệp Thu Đồng rốt cuộc hiểu được, tại sao mọi người lại muốn được dẫn dắt bởi một nhà lãnh đạo tài giỏi, bởi vì bọn họ biết rằng, đi theo một cấp trên có năng lực thì sẽ có tương lai, có thịt ăn. 

Sa Mạn Toa đi vào thang máy, Diệp Thu Đồng đứng bên ngoài vẫy tay chào cô. 

Sa Mạn Toa đột nhiên nói: “Nói cho cậu hai cái bí mật.” 

“Một là, cậu được điều đến bên người Tần tổng làm thư ký, ban đầu khi công bố chuyện này, bên bộ QLHC có người cử báo rằng cậu không phù hợp với cương vị, nhưng lại không nói rõ nguyên nhân nên đã bị Tần tổng ép xuống, bây giờ nhìn lại, tôi cảm thấy khả năng vẫn là cô Kha Doanh kia.” 

Hiện giờ, Diệp Thu Đồng nghe thấy chuyện này đã không còn dao động gì nữa. 

Tiếp theo, Sa Mạn Toa nói cho cậu bí mật thứ hai: “Thật ra, Tần tổng chỉ nói chuyện âm dương quái khí trước mặt người nhà thôi.” 

Cô nói xong câu đó, cửa thang máy liền đóng lại. 

Diệp Thu Đồng: “……”

Kiểu tính cách muộn tao lông rùa này mà còn muốn người khác mang ơn đội nghĩa nữa à. 

Diệp Thu Đồng quay lại văn phòng tổng tài, Tần Dịch đứng dậy khỏi sô pha, không ngừng đi lại, thoạt nhìn tâm sự nặng nề, đứng ngồi không yên. 

Diệp Thu Đồng cho rằng hắn đang suy nghĩ chuyện điều chỉnh bộ môn, lên tiếng nói: “Tần tổng, ngài còn chuyện gì cần dặn dò không ạ?” 

Tần Dịch mặt mày âm trầm, nói: “Vừa rồi quá nhiều người tới, làm tôi không thoải mái, cậu tìm người tới làm vệ sinh đi.” 

Diệp Thu Đồng: “……”

Hoá ra là lên cơn ở sạch lông rùa. 

Tần Dịch xoay đầu, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Diệp Thu Đồng: “Cậu đang ở trong lòng mắng tôi.” 

Diệp Thu Đồng: “……… Oan uổng ạ.” Thói ở sạch lông rùa mà cũng gọi là mắng sao, đây là sự thật đấy chứ: “Tôi đang nghĩ trong lòng, hôm nay ngài rất đẹp trai.” 

Đây cũng là sự thật, vừa rồi ở trong văn phòng, lúc Tần Dịch tuyên bố giải tán bộ QLHC soái muốn chết luôn. 

Tần Dịch cười nhạo một tiếng, lãnh đạm nhìn Diệp Thu Đồng, nói: “Người trẻ tuổi, chút việc nhỏ thôi mà đã kích động như vậy.” 

Diệp Thu Đồng mỉm cười.

Mấy hôm nay, hai mắt Diệp Thu Đồng xám xịt, bây giờ mới mây rẽ mưa tan, trong trẻo sáng ngời, linh động tựa như đá cuội dưới khe suối vậy. 

Tần Dịch nhìn cậu, nghĩ thầm, gương mặt này trông xinh đẹp như vậy, nhưng lại chẳng giấu được chuyện gì. 

Diệp Thu Đồng thì lại đang suy nghĩ, tổng tài hẳn là không có giận cậu cái gì đi. 

Cậu không quá nắm chắc, vừa cười vừa nhìn Tần Dịch. 

Tần Dịch nhướng mày: “Còn không đi tìm người làm vệ sinh?”

Diệp Thu Đồng lập tức thẳng lưng, rõ câu rõ chữ mà trả lời: “Vâng, Tần tổng!” 

Cậu đẩy cửa, đi ra ngoài gọi nhân viên vệ sinh. 

Tần Dịch nhìn theo bóng lưng nhanh nhẹn của Diệp Thu Đồng, mơ hồ nói một câu: “Vất vả.” 

Hắn nói xong, vươn tay sờ sờ môi, nhíu mày, cảm thấy những lời này không hợp với phong cách của hắn.

Thôi, dù sao cũng không nghe thấy.



Tần Dịch không hề đùa giỡn, việc giải tán bộ QLHC lập tức được khởi động. 

Vu oan hãm hại Diệp Thu Đồng, quả nhiên là Kha Doanh. 

Kha Doanh nghe thấy tin tức bộ môn giải thì lập tức cuống cuồng, giải thích cho mình rằng, cô chỉ muốn làm mọi người không thích Diệp Thu Đồng, nhưng không ngờ Lý Phỉ Nhiên sẽ đi khiếu nại. 

Lý Phỉ Nhiên thì cảm thấy khó hiểu, đáp lại cô đi khiếu nại thì thế nào, đây là quyền hạn của một người nhân viên là cô đấy chứ. 

Giám sát nhìn hai người bọn họ liền đau đầu, vỗ bàn bảo hai người đừng cãi nhau. 

Bây giờ nói mấy chuyện này thì có ích gì, tổng tài đã quyết tâm muốn ‘chém’ bộ môn, không có hai người thì cũng sẽ ra tay từ chỗ khác. 

Chỉ là lần này, hai người rơi vào tay Diệp Thu Đồng, gia tăng tiến trình mà thôi. 

Là ai đồn thư ký Diệp bị thất sủng, toàn là yêu ngôn hoặc chúng hết! 

Kha Doanh bị trừ tiền thưởng, bị công ty xử phạt nội bộ, sau này cũng không có hy vọng thăng chức, hơn nữa hiện tại đúng là thời điểm điều chỉnh bộ môn, hiểu rõ mình sẽ không được điều đến nơi tốt hơn, vì thế cô chủ động từ chức. 

Diệp Thu Đồng không lo đến mấy việc nhỏ ấy, gần đây công ty đang điều chỉnh kết cấu, Tần Dịch bận rộn, Diệp Thu Đồng cũng bận rộn theo. 

Cũng may, Tần Dịch không có thời gian đi chỉnh cậu, Diệp Thu Đồng mỗi ngày trải qua cũng dễ chịu hơn. 

Chỉ có điều, trong lúc bận rộn cậu chợt nhớ ra, đã rất nhiều ngày cậu không gặp mặt Tạ Phi Triết rồi. 

“Xin lỗi nhé, Phi Triết, dạo này xảy ra nhiều chuyện quá, không đi hẹn hò với anh được.” Diệp Thu Đồng gọi điện thoại cho Tạ Phi Triết. 

Tạ Phi Triết không có trách cậu, ngược lại còn an ủi: “Em bận như vậy, không trách em, không phải em nói sếp của tụi em gần đây thay đổi thái độ với em rồi sao, còn không nhanh nhanh biểu hiện bản thân.” 

Diệp Thu Đồng vẫn cứ băn khoăn, nói: “Hôm nay em qua gặp anh nhé.” 

Tạ Phi Triết nói: “Không cần đâu, lại nói anh cũng bận mà, đêm nay phải tăng ca thêm giờ làm thực nghiệm.” 

Diệp Thu Đồng thất vọng: “Vậy được rồi, tụi mình hẹn nhau khi khác vậy.” 

Tạ Phi Triết nói: “Được, khi nào rảnh anh sẽ gọi em, không cần sốt ruột đâu, từ từ cũng được.” 

Diệp Thu Đồng cúp điện thoại, nhìn điện thoại mà ngây người.

Sao dạo gần đây, Tạ Phi Triết lại trở nên cảm thông như vậy nhỉ, trước kia gặp phải tình huống thế này, hắn chắc chắn sẽ giận dỗi vài câu. 

Yêu đương như bọn họ, nói cho cùng chẳng khác nào như đang yêu xa.

Diệp Thu Đồng nghĩ, không thể tiếp tục như vậy được nữa, hôm nay nhất định phải hoàn thành công việc sớm, buổi tối đi tìm Tạ Phi Triết, chờ Tạ Phi Triết làm xong thực nghiệm, hai người bọn họ lại tâm sự. 

Diệp Thu Đồng hạ quyết tâm, hôm nay hiệu suất cũng đặc biệt cao, vừa đến giờ tan tầm, cậu đưa mắt trông mong nhìn cửa văn phòng tổng tài, hy vọng Tần Dịch có thể đúng giờ ra về. 

Lúc Tần Dịch bước ra ngoài, trực tiếp đối diện với tầm mắt của Diệp Thu Đồng. 

Diệp Thu Đồng vội vàng cúi đầu.

Tần Dịch lạnh lùng nói: “Còn nhìn nữa, hôm nay tăng ca thêm hai giờ.” 

Diệp Thu Đồng: “……”

Cũng may Tần Dịch chỉ nói vậy thôi chứ không có làm thật, hắn liếc qua đỉnh đầu của Diệp Thu Đồng một cái, cất bước đi tới thang máy. 

Diệp Thu Đồng ở trong lòng nhỏ giọng nói thầm, cô vợ tương lai của Tần tổng chắc là thảm lắm.

Ông chồng là kẻ cuồng việc, mỗi ngày không chịu về nhà.

Sau khi Diệp Thu Đồng rời khỏi công ty, đầu tiên là đến siêu thị mua chút thức  ăn mà Tạ Phi Triết thích, sau đó gọi điện thoại cho Tạ Phi Triết. 

Tạ Phi Triết không bắc máy.

Diệp Thu Đồng đoán chắc là hắn vẫn còn ở phòng thí nghiệm, ngẫm nghĩ, quyết định đến nhà thuê của hắn ngồi chờ. 

Tạ Phi Triết vẫn luôn không thích Diệp Thu Đồng đến trường học tìm hắn, có lẽ là sợ bị học sinh nhìn thấy trêu chọc. 

Diệp Thu Đồng xách theo đồ đạc, tung tăng trong làn gió thu, cả người vui vẻ thoải mái. 

Gần đây, cậu rất nhiệt huyết, có rất nhiều ý tưởng kích động nghẹn ở trong lòng. 

Có đàn ông nào lại không muốn giống như Tần Dịch, sự nghiệp thành công, biết bày mưu lập kế chứ, có lẽ cậu sẽ không đạt được trình độ cao như Tần Dịch, nhưng làm đến vị trí của Sa Mạn Toa hẳn là có thể. 

Chuyện của bộ QLHC cũng giúp cậu nhận ra năng lực làm việc của mình, sao mà không kích động cho được. 

Cậu nghẹn một bụng lời muốn nói, muốn cùng người khác chia sẻ, cậu cảm thấy Tạ Phi Triết chắc chắn sẽ hiểu được cậu, dù sao Tạ Phi Triết cũng là người có chí tiến thủ, nếu không cũng sẽ không liều mạng làm thực nghiệm như thế. 

Diệp Thu Đồng đi đến dưới lầu căn nhà thuê của Tạ Phi Triết, ngẩng đầu nhìn nhìn, phát hiện vị trí quen thuộc không có sáng đèn. 

Diệp Thu Đồng lên lầu, đi đến cửa nhà, gõ gõ cửa, quả nhiên không có ai. 

Cậu ấn mật mã trên khoá cửa, kết quả lại phát hiện mật mã bị sai. 

Tạ Phi Triết đã sửa lại mật mã cửa nhà.

Diệp Thu Đồng nghĩ nghĩ, ở trên khung dấu vân tay, ấn lên ngón cái của mình. 

Mấy lần trước cậu đều tới một mình, lần này hẳn là không có sao.

May mắn là lần trước tới đây, Diệp Thu Đồng đã lưu lại dấu vân tay của mình, cửa theo tiếng mở ra. 

Diệp Thu Đồng bật đèn, phát hiện căn nhà đã được sắp xếp chỉnh tề, cơ bản là tất cả mọi thứ đều đã dọn về đây, cũng có dấu vết sinh hoạt. 

Diệp Thu Đồng thầm thấy áy náy trong lòng, cậu cũng chưa giúp Tạ Phi Triết chuyển nhà. 

Cậu cầm thức ăn bỏ vào tủ lạnh, lại phát hiện tủ lạnh không chỉ đã thông điện, mà bên trong cũng có không ít nguyên liệu nấu ăn mới mẻ. 

Tạ Phi Triết không biết nấu cơm, trước kia vẫn luôn ăn ở căn tin, mua nhiều đồ ăn như vậy làm gì nhỉ. 

Diệp Thu Đồng cũng không nghĩ nhiều, ở trong phòng dạo qua một vòng.

Nhà ở không chỉ đã dọn dẹp xong, mà còn được trang trí thêm, có rất nhiều hàng thủ công mỹ nghệ rất thời thượng được bày biện ở các góc, ví dụ như món điêu khắc nhân ngư kỳ quái lần trước vẫn còn đặt ở trên tủ đầu giường. 

Diệp Thu Đồng nhìn chiếc giường đôi trong phòng ngủ, lâm vào trầm tư. 

Cậu ngơ ngác đứng đó một hồi, đột nhiên điện thoại khẽ rung lên, cậu nhận được tin nhắn của Tạ Phi Triết. 

“Không cần tới đâu, hôm nay anh không rảnh, ngoan, anh tới tìm em sau nhé.” 

Qua hai tiếng, Tạ Phi Triết nhắn lại bảo cậu đừng tới.

Diệp Thu Đồng không có trả lời lại mà đi đến phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha. 

Cả căn phòng không một bóng người, yên tĩnh đến kỳ quái. 

Khoảng chừng nửa tiếng sau, Diệp Thu Đồng thính tai, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng thang máy chạy lên. 

Cậu thoáng suy nghĩ, đứng dậy tắt đèn, toàn bộ căn nhà lập tức chìm trong bóng tối. 

Yên tĩnh lại tối tăm, chỉ có tiếng bước chân ngoài cửa từ từ truyền đến. 

Xen lẫn với tiếng trò chuyện.

Cửa mở, người ngoài cửa lại không vội vã bật đèn, mà là trêu đùa: “Gấp cái gì, còn có cả đêm cơ mà.” 

Đây là giọng nói của Tạ Phi Triết, sau đó một giọng nói khác vang lên, vừa nhỏ vừa mềm: “Đợi anh lâu muốn chết luôn.” 

Tạ Phi Triết nói: “Không có biện pháp, phải làm thực nghiệm.”

Người còn lại nói chuyện mang theo vẻ nũng nịu ngọt ngào: “Để em nói với bố em, trực tiếp phê chuẩn hạng mục của anh, anh cũng không cần làm thực nghiệm nữa, ở bên cạnh em nhiều hơn.” 

“Đừng giỡn.” Giọng nói của Tạ Phi Triết mang theo ý cười, cũng có cảm giác thoả mãn. 

Sau đó, hai người ở trong bóng đêm giao hội, người nọ treo ở trên người Tạ Phi Triết, Tạ Phi Triết cúi đầu. 

Hai bóng đen dính lấy nhau, thân mật khăng khít, tiếng nước ghê tởm vang lên, kích thích màng nhĩ. 

Tia sáng chói mắt hiện lên, chiếu lên người cả hai, đèn flash liên tục chớp nháy, lưu lại hình ảnh bên cánh cửa. 

Tạ Phi Triết hoảng sợ, lớn tiếng nói: “Bật đèn.”

Ồ, còn là nhà ở thông minh nữa chứ.

Phòng khách sáng đèn, tất cả mọi thứ đều trở nên rõ ràng.

Tạ Phi Triết ôm một chàng trai đứng ở chỗ huyền quan, mà Diệp Thu Đồng thì đang ngồi trên sô pha, cầm điện thoại, camera của điện thoại đối diện hai người. 

Cảm tạ công nghệ kỹ thuật cao của hiện đại, tối lửa tắt đèn, chỉ cần đèn flash, điện thoại cũng chụp ảnh đến rõ ràng. 

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.