Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 19: Chèo đúng rồi



Đường Lê không ngờ bên kia lại phản ứng như vậy.

May mà điện thoại không mở chế độ rảnh tay, nếu thầy chủ nhiệm ở bên kia nghe thấy chắc là tức đến ngã ngang chết.

Nghĩ đến đây, cô liếc nhìn thầy chủ nhiệm đang xem lật xem tài liệu.

Nghe được người bên kia nói gì đó, cô mở miệng khô khan hỏi một câu.

“Địa Trung… À không, thầy chủ nhiệm, anh ấy nói có cuộc họp, buổi chiều anh đến có được không? Nếu hôm nay không tiện thì ngày mai anh ấy lại đến.”

Tình huống của gia đình Đường Lê ông cũng không phải không biết. Nhà to sự nghiệp lớn đương nhiên bận rộn hơn người thường rất nhiều.

Ông biết cha của Đường Lê, biết luôn chuyện cha Đường ở thủ đô bên kia không tiện đến đây.

Chỉ là người anh trai này ông còn chưa gặp mặt, nghe nói là đang làm việc ở Nam Thành này, hình như là làm tổng giám đốc của một công ty. Chắc là cũng bận rộn.

Nghĩ đến đây, thầy chủ nhiệm dừng một chút, dù muốn chiều nay về sớm chơi mạt chược với mấy ông bạn già, nhưng xét thế nào thì cũng là việc trồng người quan trọng, phải đặt học trò lên hàng đầu.

Ông tiếc nuối thở dài, vừa cầm điện thoại báo tin cho mấy ông bạn vừa gật đầu đồng ý với Đường Lê.

“Vậy được, chúng ta hẹn năm giờ chiều. Nói với anh trai, lúc đó để anh ấy trực tiếp đến văn phòng tìm thầy là được.”

Trường Nhất Trung năm giờ rưỡi tan học, Ninh Lệ tới sớm nửa tiếng là vừa.

Đường Lê chuyển tiếp lời của thầy chủ nhiệm cho Ninh Lệ, nói xong thì ngập ngừng một chút, thấp giọng mở miệng nói.

“Ninh ca, chuyện này… đừng nói với bà ngoại, càng đừng cho cha em biết có được không?”

“Bây giờ mới biết sợ? Sao lúc động thủ không xem xét hậu quả?”

Người ở đầu dây bên kia dường như đang sửa sang lại thứ gì đó, Đường Lê mơ hồ có thể nghe thấy tiếng giấy lật qua lật lại.

“Bất quá anh có chút hiếu kì, em không phải là người không nói lý, người kia làm sao lại chọc tức em rồi?”

Đường Lê vừa rồi nói cái gì mà chiếm bồn cầu không thả phân, phàm là người có đầu óc đều không có khả năng tin tưởng.

Tính tình Đường Lê đúng là có chút nóng nảy nhưng chắc chắn không phải là loại người vô duyên vô cớ động thủ.

Rõ ràng là đối phương đã làm chuyện gì đó chọc tới cô rồi.

Đường Lê bị hỏi lý do thì trầm mặc, vấn đề này bảo cô trả lời thế nào đây?

Đơn giản nói là không vừa mắt người ta thì Ninh Lệ sẽ không tin.

Nếu như thuận theo bọn họ hiểu lầm mà nói là giận sùi bọt mép vì hồng nhan, ra tay là vì Trần Điềm Điềm nhưng nói như vậy không phải tương đương với biến tướng thừa nhận rằng cô thích Trần Điềm Điềm à?

Cô thì không quan trọng gì nhưng ngược lại sẽ gây cho Trần Điềm Điềm rất nhiều rắc rối.

Dù sao thì dựa theo sự nổi tiếng của cô ở trường Nhất Trung, không bao lâu nữa sẽ được lan truyền rộng rãi.

Cũng với lý do như trêи, càng không thể nói là ra mặt giúp Tề Diệp được.

Đối với loại từ này.

Hành động bạo phát càng thêm trí mạng.

“… Không cần phải trêu chọc em, là do tâm trạng không tốt mà cậu ta xui xẻo chọc trúng hố bom, sau đó trong cơn xúc động động thủ.”

”Thật sao?”

“Thật, so với trân châu còn thật hơn. Nếu không, làm thế nào chỉ có một mình em bị mời phụ huynh còn cậu ta không có việc gì?”

Đường Lê có chút cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, người bên kia điện thoại cảm giác được cô hết kiên nhẫn.

Anh thở dài, cũng không đào sâu thăm hỏi ngọn nguồn nữa.

“Được rồi, không hỏi nữa. Em ở trường Nhất Trung Nam Thành phải không? Tan học ở cổng trường đợi anh, anh lái xe chở em về. Cũng lâu rồi không gặp bà không biết dạo này bà thế nào, anh thuận đường đi qua thăm một chút.”

Cha của Ninh Lệ là con trai của Từng Quế Lan, cũng chính là cậu của Đường Lê.

Từng Quế Lan là bà ngoại của cô, là bà nội của Ninh Lệ.

Đường Lê rầu rĩ trả lời một câu rồi cúp điện thoại. Thấy điện thoại cũng gọi rồi, thầy chủ nhiệm không làm khó cô nữa.

Để cô tranh thủ thời gian trở về lớp học, ngày mai viết xong bản kiểm điểm đưa cho thầy xem qua. Kiểm tra hợp lệ rồi mới để cô cầm lên trêи đài tưởng niệm đọc.

Trong lòng cô nhiều lần tự nhủ giết thầy là phạm pháp, cô nhẫn nhịn nghe thầy chủ nhiệm lải nhải xong mới đen mặt trở lại lớp học.

Lúc này vừa tan học không bao lâu, Đường Lê trở về từ văn phòng thầy chủ nhiệm đi ngang qua lớp 5.

Ngày thường mỗi khi cô ấy đi ngang qua lớp 5 sẽ vô thức nhìn vào trong một chút, chủ yếu là nhìn xem Tề Diệp có bị bắt nạt không, sắc mặt thế nào, kiểu kiểu như vậy.

Nhưng là vừa rồi xảy ra chuyện như vậy Tề Diệp đã có chút hoài nghi, Đường Lê nào dám lộ ra tí manh mối nào nữa?

Thế là khi đi ngang qua lớp 5, cô chớp mắt cũng không chớp một cái, trực tiếp đi luôn.

Trần Điềm Điềm sau khi thấy Tề Diệp trở lại lớp học, liền một mực chú ý đến chỗ cửa lớp, Tề Diệp nói Đường Lê đã dùng cái lý do kia phủ nhận chuyện giúp cậu giáo huấn Tống Đào.

Trong lòng cô nàng có thể hiểu được, cảm thấy Đường Lê không biết Tề Diệp vì thua cược mới đi đến văn phòng, Đường Lê tưởng rằng Tề Diệp phát hiện ra chuyện gì đó nên mới vội vàng phủi sạch quan hệ.

Chính là bởi vì Đường Lê đem mọi chuyện ôm hết vào người nên Trần Điềm Điềm mới sốt ruột lo lắng.

Đợi đến khi cô nàng nhìn thấy Đường Lê từ văn phòng bên kia đi tới, vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa muốn đứng dậy đi qua hỏi tình huống thế nào.

Lại phát hiện người kia bình thường đi ngang qua đều sẽ vô thức ngó vào một lát mà hôm nay lại trầm mặc trực tiếp rời đi.

Ngay cả một ánh mắt cũng không mảy may lọt vào đây.

Thiếu nữ nghi hoặc chớp chớp mắt, rồi lặng lẽ nhìn về phía Tề Diệp đang yên lặng làm bài tập.

“Vừa rồi cậu có thấy không?”

Môi mỏng của Tề Diệp khẽ mở, đầu bút dừng trêи trang giấy.

“Cái gì?”

“Vừa rồi Đường Lê mới ra khỏi văn phòng.”

“Giờ học thứ hai đã kết thúc, lâu như vậy cũng nên ra rồi. Có vấn đề gì sao?”

Cũng không biết có phải là ảo giác của Trần Điềm Điềm hay không, thái độ của Tề Diệp bây giờ so với trước đó còn lạnh nhạt hơn.

Nhất là khi nhắc đến Đường Lê, trêи mặt như được bao phủ băng tuyết.

Rõ ràng cậu đã biết Đường Lê không khai ra cậu ấy, cho dù hiện tại không thích Đường Lê, cũng nên đối với người ta có chút đổi mới chứ nhỉ.

Tại sao lại càng lạnh nhạt hơn rồi?

Trần Điềm Điềm khẽ cau mày, con người cô nàng không tốt như người khác nghĩ.

Bề ngoài cô nàng tính tình hiền lành lại dễ nói chuyện nhưng cũng là một người mặt nóng tâm lạnh, ngại phiền phức.

Tựa như trước đó xem Đường Lê là một tên khốn xấu xa vô học, mặc dù cô không có phụ họa với người khác nói xấu Đường Lê, nhưng trong lòng lại rất phản cảm cậu ta.

Nhưng trước kia chán ghét thì thực sự chán ghét, bây giờ thích thì thật sự rất thích.

Đời này làm gì có công bằng, cho dù Tề Diệp có đẹp hơn đi chăng nữa, nhưng so với Đường Lê đã quen biết cũng từ lâu, Trần Điềm Điềm tự nhiên là nghiêng về phía người sau hơn.

Chính là vì cô nàng biết Đường Lê tốt như thế nào nên mỗi lần nhìn thấy Tề Diệp đối xử với Đường Lê vô tâm như vậy, cô nàng thật sự rất không vui vẻ.

Tất nhiên, cô nàng cũng biết chuyện tình cảm là phải anh tình tôi nguyện, chỉ là cô nàng không muốn Tề Diệp quá bài xích Đường Lê.

Chỉ là trong lòng không thoải mái mà thôi.

Trần Điềm Điềm không trách Tề Diệp, cũng không có lý do gì để đổ lỗi cho đối phương. Cô nàng cảm thấy bây giờ cậu hiểu lầm Đường Lê, giống như chính mình trước kia bị những đánh giá của người xung quanh gây ảnh hưởng, cũng không có tận mắt thấy Đường Lê tốt.

Đợi đến khi cậu phát hiện ra Đường Lê thật tốt, nhất định sẽ rất thích rất thích người ta.

Nghĩ đến đây, lông mi của Trần Điềm Điềm khẽ run, cô nàng giả bộ vô tình nói.

“Tôi không nói thời gian dài bao lâu, tôi chỉ thấy kỳ lạ …”

“Tôi không tin là cậu không để ý thấy, Đường Lê mỗi khi đi ngang qua lớp 5 sẽ luôn vô thức nhìn vào bên trong.”

Đầu bút vẽ một đường trêи trang giấy.

Thiếu niên dừng lại động tác trêи tay, sau đó không để lại dấu vết đem tờ kia giấy xé toang. Như thể không có chuyện gì xảy ra.

Trần Điềm Điềm nhìn thấy cậu phản ứng như thế, sợ rằng nói quá nhiều sẽ phản tác dụng, thấy cũng đủ rồi không tiếp tục nói nữa.

Cô nàng lấy sách bài tập để lên bàn định luyện một vài đề, thoáng thấy lịch học hôm nay được viết trêи bảng đen.

“Hả? Tiết ba sáng nay sao lại chuyển sang buổi chiều rồi?”

Trương Hiểu Hổ ở bên cạnh nghe được, vội vàng trả lời Trần Điềm Điềm.

“Chuyện này tôi biết. Hôm nay tôi trực nhật, lúc đang viết thời khóa biểu thì giáo viên Ngữ văn đến bảo tôi viết tiết ba – tiết Ngữ Văn thành tiết thể ɖu͙ƈ. Hình như cô giáo phải đi tổ chức hội nghị giáo viên gì đó, buổi sáng không có thời gian nên đã trao đổi với giáo viên thể ɖu͙ƈ để điều chỉnh lớp học.”

Tống Đào vốn là muốn trả lời, dù sao thì cậu ta cũng là cán sự thể ɖu͙ƈ. Thấy lời nói của mình bị cướp, khó chịu trừng Trương Hiểu Hổ một chút.

Trương Hiểu Hổ đánh không lại Tống Đào, bị nhìn chằm chằm như thế cũng không dám làm gì, chỉ có thể dỗi lại một câu.

“Tống Đào, để tôi nói cho cậu biết, bị Lê ca của bọn này đánh cũng đừng có quay qua cắn ngược lại tôi. Tiết tiếp theo là tiết thể ɖu͙ƈ. Tốt hơn hết là cậu nên thu liễm một chút, đừng có mà làm loạn.”

“Cmn, ông đây làm cái gì? Hôm qua ông đây ăn một bữa cơm bị cậu ta đập vào đầu, buổi chiều còn bị cậu ta đánh một trận. Cho nên cmn thu liễm một chút cũng nên là nói cậu ta mới đúng!”

Vừa nhắc tới chuyện này Tống Đào liền cảm thấy uất ức. Cậu nghĩ tới Đường Lê đã cảnh cáo không được đem chuyện cậu ta ra mặt vì Tề Diệp nói cho người khác, cảm thấy thật phiền não.

CMN sao toàn chuyện gì đâu không vậy?

Hai thằng đàn ông đánh nhau vì một thằng đàn ông khác? CMN chết tiệt thực sự!

Tống Đào nghĩ như vậy, chợt nhận ra được điều gì, ngước mắt nhìn về hướng Tề Diệp.

Tiết thể ɖu͙ƈ lần trước, hắn cố ý cầm bóng chuyền đập vào người đối phương, không biết Đường Lê có biết chuyện này không.

Đệt! Ai thèm để ý cậu ta có biết hay không, dù sao thì người cũng đã đập rồi, hôm qua cũng bị đánh trả rồi, coi như huề.

Tiếc là Đường Lê lát nữa cũng học lớp thể ɖu͙ƈ nên không thể lại bắt nạt được tên tiểu bạch kiểm này nữa.

Nhưng Tống Đào tiếc nuối không bao lâu, lúc cả lớp tập hợp ở sân thể ɖu͙ƈ, Đường Lê trầm mặc đi tới kéo cậu ta ra sau cái cây gần đó.

Đường Lê tuy trông thấp bé nhỏ nhắn thế nhưng sức lực lớn đến kinh người.

Tống Đào thường xuyên rèn luyện nhưng đột ngột không phòng bị bị túm như vậy cũng khó mà tránh được.

Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, hôm qua mới bị người kia lôi lên đầu cầu thang đánh, lúc này lại tới nữa khiến cậu ta sợ hãi vô cùng.

Nhanh chóng đưa tay lên để bảo vệ đầu.

“Cmn Đường Lê cậu muốn làm gì? Đánh đến nghiện rồi có phải không? Tôi cảnh cáo cậu, bị kỷ luật còn chưa xong đâu, nếu cậu lại động thủ cứ chờ bị đuổi……”

Nói tới đây Tống Đào dừng lại.

Bị đuổi học là không có khả năng.

Gia đình Đường Lê tặng cho trường mấy tòa nhà dạy học, nếu đuổi được thì từ năm lớp mười đã đuổi thẳng cẳng rồi. Ai đợi đến năm lớp mười một mới đuổi đâu?

Cmn, chủ nghĩa tư bản chết tiệt!

Có tiền thật sướиɠ á!

Tống Đào trong lòng tức giận chửi rủa vài câu, sau đó không để lại dấu vết, lặng lẽ tìm kẽ hở mà bỏ chạy.

Đường Lê chú ý tới, trước một bước bước lên chặn mặt hắn.

Cô nhướng mắt nhìn cậu ta sau đó giật giật khóe miệng, đá vào bắp chân hắn.

“Ê, nhìn cậu sợ thành cái dạng gì rồi. Ông đây cái gì cũng chưa làm đâu, sợ đến vậy à?.”

“Yên tâm đi, túm cậu qua đây không phải để đánh, là có chuyện muốn thương lượng với cậu.”

“…… Chuyện gì? “

Tống Đào bán tín bán nghi nhìn sang, nhưng cũng không bỏ tay ôm đầu xuống.

Đôi mắt cô lóe sáng, như đang suy nghĩ xem nên nói thế nào, châm chước câu nói một hồi mới lên tiếng.

“Cũng không có gì to tát. Chỉ là một lát nữa hai lớp chúng ta chắc có thi đấu một trận. Lần này không chọn bóng rổ, chọn bóng chuyền có được không?”

Đường Lê không nghĩ tới hôm nay lớp 5 học thể ɖu͙ƈ chung với lớp mình.

Nhân thiết ác độc này không thể sụp đổ, thể loại nữ phụ ác độc như cô nắm bắt được cơ hội ngàn năm có một như vậy, đương nhiên muốn hung hăng bắt nạt nhân vật chính một phen.

Mà đây lại là kịch bản vốn có trong sách, là nhiệm vụ của cô, đoạn kịch này cô nhất định phải diễn.

Nhưng là không thể bắt nạt quá mức, cho nên cô mới kéo Tống Đào qua thương lượng trước một chút.

Đường Lê đang suy nghĩ gì Tống Đào không biết, nghe đối phương nói xong, đồng tử co rút lại, bị dọa đến cuống quít lùi lại vài bước.

“Đường Lê đm cả nhà cậu! Còn nói không phải đến để gây sự. Cmn cậu có phải đã sớm biết tôi dùng bóng đập Tề Diệp nên hôm nay dùng thủ đoạn tương tự để trả thù lại đúng không? “

Nhìn thấy Tống Đào định vắt chân lên cổ bỏ chạy, Đường Lê nhanh chóng vặn cổ tay cậu ta lại, bắt quay trở về.

“Ông đây còn chưa nói xong, cậu lung tung ồn ào cái gì?”

Tống Đào đau đến xuýt xoa nhưng không thể tránh thoát.

“Shhh cậu không thích bóng chuyền không phải sao? Năm lớp mười huấn luyện viên Lý đã cố ý đến tìm cậu nhưng cậu không đi mà lại tham gia đội bóng rổ. Bây giờ cố ý tời tìm tôi đấu bóng chuyền còn không trả thù thì là cái gì? “

“Cmn ông đây đã nói không phải trả thù, là thương lượng. Thương lượng đó có hiểu không? Thương lượng với trả thù giống nhau à? Ngữ văn của cậu là giáo viên thể ɖu͙ƈ dạy hả? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.