Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 41: Là tôi



Chương 41: Là tôi

Edit Trúc Dạ Ngọc

18:19 20/6/21

Trầm Lộc nhìn theo bóng dáng thiếu niên chậm rãi bước đi dưới ánh hoàng hôn một lúc lâu, bây giờ mới phục hồi tinh thần, đem tầm mắt dừng ở chiếc xe đạp màu đen dựng ở ven đường.

Cô thuận tay đem lon coca trống rỗng ném vào thùng rác, nghe được tiếng va chạm vào vách thùng một âm vang thanh thúy, cô nàng nhướn mày.

Những cảm xúc phiền muộn tích tụ trước đó như kéo đi cùng nhau vào chiếc thùng rác kia, hầu như biến mất trong đầu cô.

Trầm Lộc sợ nếu như mình không để ý chiếc xe đạp kia sẽ bị kẻ gian lấy đi mất nên lập tức đứng dậy sang bên kia chờ Đường Lê lại đây.

Ánh chiều tà đậu trên lông mi cô, dường như lặng lẽ phủ một tầng sương lạnh lẽo, mang khuôn mặt lạnh nhạt của cô như hòa vào làm một.

Đường Lê bên này nổi giận đùng đùng vén tay áo đi từ trường nam sinh bên kia lại đây, vốn nghĩ lát nữa tới nhìn thấy Trầm lộc có thể không động thủ nhưng sẽ túm cổ áo cô từ từ hù dọa đối phương một phen. Tốt nhất là phải dọa cô sợ đến mức quỳ xuống đất khóc lóc kêu trời kêu đất xin tha mới thôi.

Cô vừa đi vừa tính toán như vậy, thậm chí những lời lẽ tàn nhẫn được nói ra như thế nào đều được cô nghĩ kỹ cả rồi.

Nhưng kết quả lại khác xa so với những gì cô tưởng tượng.

Căn bản cô không cần tính toán kỹ như vậy, ngước mắt phía xa liền thấy một thiếu nữ đang dựa lên chiếc xe đạp của chính mình. Cô nàng đó khoanh tay, gương mặt biểu lộ sự lãnh đạm.

Đường Lê chưa có gặp qua Trầm Lộc, xung quanh lúc này không có bóng dáng nữ sinh khác. Nhưng lạ ở chỗ, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn trúng, Đường Lê đã cảm thấy người cô muốn gặp chính là cô ta.

Lúc Ninh Đệ nói về thành tích học bết bát cũng như muốn tìm 1 gia sư tỷ tỷ dạy kèm, Đường Lê căn bản không để trong lòng. Cô vốn không có thành kiến gì, ít nhất các nữ sinh có thành tích tốt ở xung quanh cô phần lớn đều không trang điểm, trên đỉnh mũi lúc nào cũng xuất hiện 1 gọng kính, luôn thể hiện bộ dáng tri thức

Hoàn toàn không giống người ở ngay trước mắt cô, tự nhiên sắc bén. Dù thấy thế nào cũng không thấy giống bộ dáng một học sinh xuất sắc.

Trầm lộc nhìn người khá là nhạy bén, lúc nhìn qua Đường Lê cô đã biết đây là người mình muốn tìm. Cô nhìn theo phương hướng Đường Lê chạy về phía này. Ngoài đời nhìn đẹp hơn so với ảnh chụp rất nhiều, con ngươi màu trà trong sáng thuần túy, tinh tế lại xinh đẹp, hơi giống mắt một cô gái.

Nghĩ đến đây, Trầm Lộc không khỏi nhớ lại cuộc nói chuyện qua điện thoại của mình với đối phương lúc trước, lập tức ngậm miệng tỏ vẻ bộ dáng nghiêm túc. Cô hơi nhíu mày, không vui mà kêu "Hừ" một tiếng. Nếu đã là người có văn hóa thì đã không mở mồm nói những câu cục súc như vậy.

Đường Lê không biết trong đầu đối phương suy nghĩ những gì, cô nhìn chằm chằm thiếu nữ thanh lệ bên kia một lúc lâu, cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm ra tay động thủ người ta. Hay là hù dọa cô ta đi!

Làm càng nhanh càng tốt để về sau mình đỡ gặp phiền toái.

Dường như thấy được suy nghĩ của Đường Lê, Trầm lộc liếc mắt, khẽ mở môi, mở lời trước lấy sự chủ động.

"Đường Lê đúng không?"

"Tốt lắm, tôi là Trầm lộc, là anh cậu mời tôi đến để dạy kèm"

Cô nói xong lập tức đi qua đến trước mặt Đường Lê được 1 bước thì dừng lại. Dường như cuộc cãi vã lúc trước chưa hề tồn tại, thiếu nữ lịch sự giơ tay trước mặt Đường Lê tỏ ý thân thiện.

Đường Lê sửng sốt trước biểu hiện này, hơi ngây người.

"Cmn cô kêu ta ra đây không phải để đánh nhau sao?"

" Tôi không ngu đến mức đánh nhau với khách hàng của mình, tôi làm vậy để khích tướng cậu"

Trên mặt thiếu nữ không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trên đôi mắt xuất chúng kia mang theo chút ý cười, không có gì ác ý, chỉ đơn thuần là trêu chọc mà thôi.

"Anh cậu nói không sai, cậu còn rất ngây thơ, khích một chút liền tới đây"

Đường Lê trầm mặc 1 chút rồi chớp mắt, duỗi tay vỗ lên khuôn mặt tươi cười, đúng là mình đi gây sự trước mà.

Vừa rồi 2 người cãi nhau lâu như vậy cũng coi như hòa đi.

Đường Lê không phải là người thù dai, đối phương đã chủ động lui 1 bước như vậy thì tại sao cô lại không thể bỏ qua. Huống hồ đối phương là 1 thiếu nữ. Nghĩ như vậy, cô vẫn là duỗi tay nhẹ nhàng bắt lấy tay của Trầm Lộc. Lúc chạm vào đầu ngón tay đối phương, mọi cảm xúc đều tiêu tan.

"tuy rằng ta không cẩn thận cho ngươi leo cây nhưng việc này vẫn phải nói chuyện cho rõ ràng. Cô dạy kèm cho ta thế nào cũng vô dụng, có thời gian không bằng trở về ngủ, chơi game, không cần đặt sự quan tâm lên người ta"

"Nhưng cô yên tâm, học phí ta vẫn thanh toán đầy đủ, anh ta có hỏi đến thì cô cứ bảo vẫn kèm ta mỗi ngày, cô vẫn không có tổn thất gì"

Nghe qua thì thật không phải là 1 giao dịch tồi, không làm mà vẫn có ăn, cớ sao không làm? Nhưng mà trần Lộc không phải là người hám lợi, cô là người vì tiền mà làm việc, nếu mình không làm gì mà đã cầm tiền, dù Đường Lê thấy không sao nhưng trong lòng cô cảm thấy không yên. (học trò thầy Huấn 🤣)

"Ta thấy thành tích cô cũng không tồi, cũng có thể xem không đến mức hết thuốc chữa. Mọi người đều làm vì cái lợi, ta không hiểu vì cái gì cô lại chê bai?"

Trầm Lộc nhíu nhíu mày, nhìn thiếu niên cao bằng mình ở trước mặt, cô không cần ngẩng đầu mà vẫn đủ để nhìn thẳng đối phương. Hai người trong dáng vẻ bình đẳng, cô không vì chính mình có thành tích tốt hơn mà khinh thường đối phương. Cô bình tĩnh dò hỏi nguyên nhân.

"Những người ta từng kèm còn kém hơn cậu, cuối cùng người ta vẫn có thể tiến bộ. Anh cậu nói nếu tháng sau cậu không thi tốt kỳ trung khảo, có thể anh sẽ gọi méc ba cậu, như vậy tiền tiêu vặt không có mà tiêu đâu"

"Không có tiền cậu chơi game như thế nào đây"

Đau đến xuyên tim.

Mỗi một câu của đối phương đều là 1 phát chí mạng, Đường Lê cảm thấy như mình đang chịu 1 vạn thương tổn. Cô nghẹn họng, trầm mặc một lúc lâu sau mới rầu rĩ mà mở miệng.

"cmn, cô nói thì dễ lắm ấy? Nếu ta thật có thể nâng cao thành tích thì sớm đã đứng đầu cmnr, nào cần tìm đến cô''

Trầm Lộc thấy đối phương thực sự bài xích việc học tập, nhìn qua có vẻ không phải loại người chán học, dường như biết không có hiệu quả mà tự hủy bản thân. Điều này làm cho con người xuất sắc như Trầm lộc có chút để ý.

''Bạn học Đường Lê, có thể nói cho tôi biết lí do không? Tôi không phải loại người không nói đạo lý, chỉ cần cậu có thể thuyết phục được tôi, tôi trực tiếp không nói 2 lời liền đi, về sau không dạy kèm cậu nữa.''

''nếu nói được ta đã sớm....."

【 ký chủ, ngươi có thể nói cho cô ta. 】

Đúng lúc Đường Lê bực bội không thôi, âm thanh hệ thống trong đầu chợt vang lên.

【Ta vừa rồi ở gần cô ta có phát hiện, cô ấy giống ngươi, đều là xuyên sách qua đây. Chỉ là không giống ngươi ở điểm, vai phụ trong truyện cô ấy ngoài ý muốn qua đời nên cô ấy được bổ xung vào để bug, sửa chữa lại câu chuyện. 】

Lúc ấy ký chủ Trầm lộc vừa chết, lúc này mới đem linh hồn đến thân thể này để trọng sinh.

【 bởi vì cả 2 đều có gốc cùng 1 tổng bộ, ngươi cùng cô ấy có thể nói sự tình cho nhau. 】

Sau khi nghe tin tức này Đường lê ngẩn ngơ 1 lúc lâu, rồi sau đó ngước mắt nhìn về phía người đối diện đang ôm cánh tay chính mình lặng im chăm chú nhìn cô.

"Bà chị à, cô cũng là xuyên tới?''

"......?!"

Trầm lộc đang chạm chạm cánh tay, đột nhiên ngẩng đầu qua đây, đồng tử co rút lại. Hai người đồng thời nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt của đối phương. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ngay sau đó lâm vào trầm mắc thật lâu. Sau một hồi khiếp sợ, Trầm lộc phục hồi tinh thần lại há miệng thở dốc.

"......Trong truyện gốc tôi không thấy có nhân vật như cậu"

"bởi vì chúng ta trong 2 truyện khác nhau, nhưng chung tuyến thời gian, chỉ là khác địa điểm mà thôi.''

Trầm Lộc chỉ là người bug, cũng không có hệ thống ràng buộc. Đường Lê đem sự tình đại khái kể lại cho Trầm Lộc, không giấu cô điều gì, tóm tắt trọng điểm mà nói lại.Cô xuyên tới một hai năm rồi cái gì cũng phải để trong lòng không thể nói, nói ra thì OCC, cô nhịn cũng đủ rồi. Hiện giờ thật vất vả mới tìm được người có thể nói, cô không nghĩ nhiều, đem toàn bộ sự việc nói ra hết.

''.......Tóm lại chuyện là như vậy. Cô là bugger, sắm vai phụ. Ta tới đây bị trói buộc bởi hệ thống làm nhiệm vụ thay đổi số phận của pháo hôi"

"Chỉ là ta số thảm hơn cô, cô tốt xấu gì vẫn được tự do, không bị OCC trói buộc. Ta không được như vậy, ý thức về thế giới này chính là của vai chính. Kỳ thật mỗi lần kiểm tra ta cũng muốn làm nghiêm túc lắm chứ. Nhưng nếu thi qua thì không phù hợp với nhân vật sẽ bị OCC, sẽ có trừng phạt. Cho nên chỉ có vai chính có thể giúp ta nâng thành tích, cô phụ đạo cho ta bao nhiêu cũng vô dụng thôi."

Trầm Lộc nhìn người đang nói trước mặt mang theo bộ mặt thống khổ, trong lòng cũng không khỏi đồng tình thêm vài phần.

"Được rồi tới đâu hay tới đó. Cô tuy rằng có chút trói buộc, nhưng không phải vẫn nhiều tiền sao? Nhà tôi có mỗi 4 vách tường, tuổi còn trẻ đã phải làm thêm kiếm sống, hơn nữa ba mẹ chết sớm, trong nhà còn có em gái mới lớn ăn không đủ no"

"Như vậy xem là công bằng đi"

Lúc trước 2 người còn cãi nhau gay gắt. Nhưng sau khi biết cả 2 đều là xuyên sách qua đây, cả 2 đều cùng 1 bộ dáng thông cảm cho nhau.

"...... Vậy hiện tại cô phải làm sao bây giờ? Cũng không thể nói sự tình về hệ thống cho anh cô biết được, ta không dạy cũng không thể cứ thế nhận tiền, tôi không phải con người không có sĩ diện"

"Anh cô không thuê tôi nữa kiểu gì cũng tìm đến người khác mà thôi"

Chuyện này càng làm cho Đường Lê thêm buồn, cô tựa lưng vào xe đạp suy nghĩ 1 lúc lâu.

"Đúng là anh ta tìm đến cô trước là có tính toán, ta chính là muốn tìm Tề Diệp, cũng chính là nam chủ kèm ta học, Ta cho hắn tiền, mà gia cảnh hắn bây giờ chưa phải Long Hạo Thiên về sau, trong nhà điều kiện cũng không tốt, ta tìm hắn không chỉ để nâng cao thành tích mà còn có thể giúp hắn cải thiện sinh hoạt."

"Chính là anh ta không đồng ý, nếu như bị anh ấy biết..."

"Vậy không cho anh ấy biết."

Đường Lê còn chưa nói xong, thiếu nữ 1 bên đã cắt ngang. Cô nhàn nhạt liếc mắt qua đây, mơ hồ nhìn thấy lệ chí nơi đuôi mắt.

"Học phí tôi sẽ trả lại cho cô, cô tìm Tề Diệp bên kia phụ đạo cho đi. Cô đem tiền trả công cho hắn là xong."

"chuyện này trước tiên tôi có thể gạt anh của cô, nhưng có lẽ không lừa được bao lâu, thể nào anh ta cũng sẽ phát hiện. Cùng lắm là sau kỳ thi trung khảo. Đến lúc đó cô đạt thành tích cao, anh ta cũng không nói gì được cô"

"Đúng vậy, ta có thể tiền trảm hậu tấu đi."

Đường Lê ánh mắt sáng lên, cao hứng hướng tên người Trầm Lộc mà nhào qua, một tay còn ôm lấy nàng.

"Trầm Lộc có thể đi, không hổ là người đứng đầu khối, đầu óc chính là nhạy bén nhất!"

Vì biết Đường Lê là 1 cô gái, Trầm Lộc tuy rằng không thích cùng người lớn như vậy thân cận, nhưng cũng không duỗi tay đẩy nàng ra.

"Cmn, kết thúc chuyện này được rồi, có chuyện gì ta sẽ báo tin cho cô. Hiện tại cũng không còn sớm, nếu không có chuyện gì chúng ta ai về nhà nấy, bằng không em gái cô lại gọi điện mong"

Trầm Lộc nói với Đường Lê bảo trọng, mới vừa đi được 1 bước, liền nhớ tới cái gì.

"Đúng rồi, đây có phải xe của cô không? này, đây là chìa khóa xe."

Vừa rồi Trầm Lộc vẫn luôn dựa vào trên xe, cho nên Đường Lê chỉ thoáng nhìn màu sắc, cũng không có cẩn thận lưu ý mặt khác. Lúc này nghe xong lời này liền ngẩn ra, cúi đầu xem chìa khóa trong tay Trầm Lộc, đúng là chìa khóa xe mình.

Cô nhìn lên sau khi không có ai dựa vào xe nữa.

Đm, đúng là xe mình

"Không đúng, không phải xe này ta cho Tề Diệp mượn đi rồi sao, tại sao bây giờ lại ở chỗ này? Hơn nữa chìa khóa là ta đưa cho cậu ấy"

Trầm Lọc khi nghe đến tên Tề Diệp đôi mắt chợt lóe, nhớ tới thiếu niên vừa rồi hốc mắt phiếm hồng như bị ai đó làm ủy khuất. Môi cô hơi nhấp, tâm tình trở nên thật vi diệu.

"Tôi không biết xe của cô bị phá săm lốp như thế nào, chỉ nghe cậu ta nói đang đợi cô, sau đó liền để xe ở đây đợi cô quay lại lấy về"

"Đường Lê, cô có chắc hệ thống của cô là pháo hôi hệ thống chứ không phải công lược hệ thống ko?"

"Hở? Ta nỗ lực thay đổi kết cục của pháo hôi hệ thống cũng đủ mệt rồi, còn công lược hệ thống nữa? Đó là chuyện của chủ server, ta không can hệ''

Đường lê vừa nói vừa ngồi xổm 1 bên xem xét xe đạp. Cô duỗi tay bóp nhẹ miếng lốp khô quắt lại vì hết hơi, hồn nhiên không thấy bộ dáng trầm tư khó hiểu của Trầm Lộc.

"Cmn, thằng cờ hó nào dám phá xe của ông, chán thở rồi hả?''

Dấu vết để lại cho thấy là có người cố ý, chứ không phải do trời nóng quá lốp tự xì hơi.

"Có thể do đối thủ của ta làm đi. Những người như chúng ta khó tránh khỏi kết chút thù hận, lâu rồi thành quen thôi"

Trầm Lộc bị sao nhãng bởi những lời nói này của Đường Lê, quên đi bộ dáng kỳ lạ của Tề Diệp lúc trước.

Cô vỗ nhẹ lên bả vai Đường lê, rồi sau đó chỉ chỉ về hướng không xa phía trước.

"Thấy cửa hàng phía kia ko? Cô đem xe qua đó sửa đi, chắc cũng không lâu đâu''

"Tôi đi trước đây, hôm nào có duyên gặp lại."

"Trầm Lộc, hôm nay thật sự cảm tạ cô. Hôm nào rảnh rỗi ta mời cô ăn cơm."

Đường Lê hướng tới người trước mặt nói một câu, thiếu nữ không quay đầu lại., giơ tay tùy ý vẫy vẫy rồi lập tức lên xe đi khỏi.

Chờ cho đến khi thân hình Trầm lộc rời khỏi tầm mắt mình, Đường lê lúc này mới đẩy xe đạp hướng đến tiệm sửa gần đó. Cơn tức giận bộc phát cũng dần nguôi. Cô nhìn đồng hồ, lúc này đã qua 7h, nếu đi chơi cũng không còn nhiều thời gian. Cô khó chịu chửi thề 1 tiếng, trực tiếp dẫm lên bàn đạp lái xe phóng lên cái vọt. Đường Lê phóng nhanh như chớp, không tốn nhiều thời gian để về tới nhà. Khi cô chuẩn bị thay đổi hướng để vào đầu ngõ, trong ánh sáng nhàn nhạt chợt hiện lên bóng hình cao gầy tinh tế.

Thiếu niên đi được rất chậm, đoán chừng rất lâu rồi, hơn nữa chân cũng đau. Vừa đi được chốc lát cậu dừng lại bám vào tường nghỉ, sau đó lại tập tễnh bước tiếp về phía trước. Đường Lê thấy cảnh này trông thật đáng thương, lương tâm bắt đầu day dứt. Cô không chút suy nghĩ, đạp thật nhanh về phía cậu

Vì từng xảy ra chuyện không hay, Tề Diệp mỗi lần đi ngang qua khu vực vắng vẻ đều hình thành thói quen nhặt 1 cục đá để phòng vệ. Lúc này nghe được âm thanh từ phía xa truyền đến, trong lòng cậu có chút hoảng hốt. Giống như lần trước, cậu không chút suy nghĩ chuẩn bị ném cục đá về phía này. Nhưng vừa giơ tay lên chưa kịp làm gì thì 1 cánh tay khác nhanh chóng nắm chặt cổ tay cậu.

Trong ngõ nhỏ tối tăm, hiện lên vẻ mặt bao dung của Đường Lê

Nhưng mà hắn tay mới vừa nâng lên tới, một cái tay khác trước một bước nhẹ chế trụ cổ tay của hắn.

"Đừng sợ, là tôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.