Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Chương 61: Thiên sứ giả (11)



Kể từ khi phát hiện ra Tang La là Hân Hoa, Trần Vũ Châu lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cô ta biết Hân Hoa được cậu mình mua lại từ chỗ bọn buôn người vì ông ta không thể có con. Nhưng vì sợ mua đứa trẻ lớn quá ông ta không quản được nên mới mua một bé gái về để bắt cô bé đó dưỡng lão cho bọn họ.

Nhưng cô ta không bao giờ ngờ rằng có một ngày Tang La lại có thể rời khỏi hành tinh nhỏ bé lạc hậu kia, thậm chí còn có thể tìm được ba mẹ ruột, mà ba mẹ ruột lại còn là quan chức của liên minh chính phủ ở Thủ Đô Tinh. Bây giờ đối phương đã hoàn toàn thay đổi, không còn là cô gái đáng thương tay trói gà không chặt dễ dàng bị họ bắt nạt của lúc trước nữa, cô đã trở thành người mà gia đình bọn họ không thể khống chế được.

Cô ta suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy thế là đời mình xong rồi, nhất định Tang La sẽ trả thù cô ta, vạch trần việc cô ta trộm thành tích học tập của Tang La. Cô ta sẽ thân bại danh liệt, sẽ bị đuổi ra khỏi Đại học Ofara. Như vậy còn chưa hết, gia đình của Tang La nhất định sẽ không để cô ta được sống tốt, sẽ trừng phạt cô ta bằng thủ đoạn tra tấn kinh khủng nhất! Cô ta và Tang La đã đột ngột thay đổi vị trí, cô ta sẽ trở thành người bị ép chết.

Cho dù phân tích như thế nào cũng thấy bản thân tuyệt đối không có khả năng phản kháng được Tang La, Trần Vũ Châu bị nỗi sợ hãi kinh hoàng này hành hạ. Dường như đang có một con dao treo lơ lửng trên đầu cô ta, khiến cô ta ăn không biết ngon, ngủ không yên giấc. Vì sợ Tang La, cũng vì tự bảo vệ mình, Trần Vũ Châu không thể không thay đổi kế hoạch “chăn” đàn ông ban đầu mình đã chuẩn bị tỉ mỉ, nhanh chóng đồng ý với người theo đuổi cô ta, trở thành bạn gái của đối phương.

Ngay khoảnh khắc cô ta nhận lời, trong đôi mắt cậu thiếu niên kia chợt lóe lên vẻ chán ghét. Những tên công tử nhà giàu này từ bé đến lớn đều ph0"ng đãng, đã chơi qua không biết bao nhiêu cô gái, mà mỗi người đều bị cua đổ dễ như trở bàn tay, không hề có tính khiêu chiến. Vốn dĩ cậu ta còn cho rằng Trần Vũ Châu khá đặc biệt, nhưng không ngờ chưa được bao lâu thì đã tán đổ được rồi.

Tất nhiên Trần Vũ Châu cũng biết suy nghĩ của họ, nhưng cô ta không còn thời gian nữa. Cô ta tin chắc khi nào Tang La nhớ đến mình thì đó là lúc cô ta sẽ phải chết. Vì vậy cô ta chỉ có thể bám chặt lấy cái phao cứu sinh này thôi. Chỉ cần cậu ta đồng ý hứa hẹn với cô ta thì cô ta sẽ có hy vọng sống.

Ở quê nhà Trần Vũ Châu là con nhà giàu đời thứ hai, cũng hoành hành ngang dọc từ lúc còn nhỏ đến khi lớn. Dù ở hành tinh nào thì tâm lý và cách chơi bời những kẻ có tiền đều tương tự nhau, vì vậy Trần Vũ Châu đã dễ dàng hòa nhập cùng bọn họ. Lại thêm vào từ khi học cấp hai cô ta đã bắt đầu quen bạn trai, rất hiểu biết chuyện trên giường. Dưới giường thì xinh đẹp lạnh lùng, lên giường thì ph0"ng đãng. Trước mắt cô ta vẫn tạm thời kéo lại được hứng thú của cậu thiếu niên.

Vì vậy, sinh viên của Học viện Nghệ thuật chợt phát hiện ra mới có mấy ngày sức chú ý của họ tập trung về phía Tang La thì nữ thần lạnh lùng xinh đẹp thân mang hào quang học bá hình như đã sa đọa. Cô ta bỗng nhiên luôn đi cùng đám không ra gì chuyên làm trò xấu trong trường, đôi khi còn tham gia vào những vụ ẩu đả của chúng, ánh hào quang đã biến mất, trở nên thô tục không chịu nổi.

Nhưng thực ra Trần Vũ Châu vốn đã thô tục như vậy, chẳng qua nhờ trộm được thành tích của Tang La nên trong mắt mọi người như có bộ lọc, tự bọc một lớp hào quang cao quý lạnh lùng lên người cô ta mà thôi.

Tang La cũng đã nghe được chuyện này từ một bạn học thích hóng chuyện trong lớp: “Chắc là giáo sư Tefama thất vọng lắm đấy. Không biết làm sao bỗng dưng Trần Vũ Châu kia lại như vậy, trông cũng không giống như bị ép. Dù cô ta có muốn được làm dâu nhà giàu thì làm vậy cũng quá ngu rồi chứ? Vốn dĩ là nữ thần làm người ta ngưỡng mộ thế mà bây giờ thì bị gắn mác rẻ tiền rồi. Chắc chắn Adrian sẽ không cưới cô ta đâu. Tối đa là một tháng, nhất định cô ta sẽ bị chơi chán rồi vứt bỏ thôi.”

Adrian chính là bạn trai hiện tại của Trần Vũ Châu, cũng là một cậu con quan nhà có quyền thế. Bề ngoài của cậu ta rất đẹp, dù trong Học viện Nghệ thuật không thiếu trai xinh gái đẹp thì cậu ta cũng vẫn khá nổi bật. Tuy vậy, tính cách cậu ta lại rất xấu, bạn gái quen cả mớ, dù có phải là người cậu ta chủ động theo đuổi hay không thì ngắn nhất là một tuần, nhanh nhất là một tháng, thế nào rồi cũng chia tay.

Tất nhiên Tang La biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta muốn trèo được lên cành cao, được người ta bảo vệ mà thôi. Xem ra người này thật sự bị cô dọa sợ rồi.

Khóe miệng Tang La lạnh lùng nhếch lên, nhưng cô chỉ tập trung đọc sách, dường như không có ý định đi tìm Trần Vũ Châu làm phiền.

Cô rất bận, vốn dĩ cô đã bị chậm hơn các bạn học một tháng rồi, phải bổ sung lại kiến thức, đồng thời phải cố hết sức tiếp thu được càng nhiều tri thức càng tốt, chỉ hận không thể tách một phút thành hai, lúc ăn cơm cũng cầm sách gặm nhấm. Dù là đám sinh viên thiên tài của Chủng viện nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được mà kính nể. Những cảnh này được chụp lén lại thành hình ảnh và những đoạn clip ngắn, đăng lên mạng và diễn đàn, dẫn tới một loạt cảm thán trên mạng: “Người ta thông minh hơn, tài giỏi hơn, lại còn cố gắng hơn, chúng ta có đạo lý gì mà không cố gắng/ không muốn sống nữa chứ!”

Vốn dĩ một khi Tang La xuất hiện trong tầm mắt của đám thiên sứ này thì họ lập tức liền căng thẳng cuống cuồng như gặp đại địch, nhưng giờ nhìn thấy cô như vậy thì đều đã có thể coi như không thấy cô. Tuy nhiên chuyện này cũng không liên quan gì đến Ngải Nặc Đức. Không biết vì sao vị Chánh án bình thường một năm cũng không tới học viện được mấy lần, có tới thì thời gian dừng lại cũng không lâu lại bỗng dưng ở trong học viện đến mấy ngày. Anh ở đây thì tất nhiên họ đã có chỗ dựa, không sợ cô ác ma Tang La có độ thuần lại giống quá cao nữa.

Vốn dĩ ngay sáng hôm sau Ngải Nặc Đức đã định rời đi, anh cảm thấy mình không được bình thường, có lẽ mình đã bị ác ma dụ dỗ mất rồi. Anh không có ý trách móc Tang La, rõ ràng là cô không hề làm vậy. Có lẽ vì ác ma trời sinh đã có sức hấp dẫn khiến người ta phải sa đọa, vì vậy nên anh phải cách xa cô ra. Bởi thế, ngay sáng hôm sau anh đã muốn rời đi ngay.

Nhưng khi vừa ngồi lên phi thuyền thì Ngải Nặc Đức lại chợt nghĩ ra nếu ngay cả mình cũng bị cô quyến rũ thì đám thiên sứ có độ thuần lại giống thấp trong Chủng viện chẳng phải lại càng hỏng bét hơn sao? Lông mày Chánh án đại nhân nhíu chặt lại, trông vô cùng nghiêm túc và lạnh lùng.

Anh còn bị mùi hương của cô quyến rũ đến mức làm ra loại chuyện không bình thường trong vô thức, vậy thì những thiên sứ nhỏ yếu hơn sẽ thế nào đây? Còn những sinh viên bình thường trong trường thì sao? Thậm chí là đám người lại giống trong Học viện Quân sự nữa?

Nghĩ như vậy thì mới thấy thật sự quá nguy hiểm, dù là Tang La hay là những sinh viên vô tội khác thì anh đều không thể bỏ mặc không quan tâm.

Hơn nữa, sao anh có thể chạy trốn vì e ngại bị ác ma mê hoặc chứ? Thế thì làm mất thể diện của tộc Thiên sứ quá, Chúa cũng sẽ thất vọng vì anh, anh không nên bỏ chạy như thế, anh phải biết vượt khó vươn lên, tìm cách chống lại sự mê hoặc này. Tuy nói là vì ảnh hưởng của thời kỳ vũ trụ đại dung hợp nên tộc Thiên sứ và tộc Ác ma đã biến chiến tranh thành tơ lụa, thành đồng minh bạn hữu, nhưng vẫn phải đề phòng trường hợp vạn nhất. Tôn nghiêm của chủng tộc cũng không cho phép anh được thua.

Lý do rất đầy đủ, vì vậy ngài chánh án vốn định đi nay lại quay về Chủng viện, đồng thời giữa đêm lại một lần nữa xâm nhập vào phòng ngủ của thiếu nữ ác ma.

Để tìm cách chống lại sự mê hoặc của ác ma thì anh cần phải trực tiếp đối mặt với nó, không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Anh cũng không còn cách nào.

Vì vậy, trong căn phòng ngủ tối om đã kéo rèm, vị đại thiên sứ trên người có thánh quang kéo theo đôi cánh thuần khiết trên người đang đứng bên giường thiếu nữ ác ma, cúi người xuống hít thật sâu. Càng đến gần mùi hương càng rõ, càng nồng hơn, ngực anh ngày càng phập phồng mãnh liệt hơn, đôi mắt nheo lại vì say mê. Không biết từ lúc nào mà anh đã gần như vùi cả gương mặt vào trong cổ cô, thậm chí còn khẽ thở d0"c vì không thể kìm nén.

“Ưm… đừng có nghịch.” Tang La lẩm bẩm nói mớ, đưa tay muốn đẩy người trên cổ mình ra. Nhưng thực tế bàn tay cô chỉ mềm mại nắm lại đặt trên mặt anh, che cái miệng, cái mũi của anh lại, sau đó lại tiếp tục thở đều, ngủ say. Hai người đã là vợ chồng lâu năm, từ lâu cô đã có thể không thèm nhìn mà ngủ thϊếp đi trong lúc anh sờ mó mình, huống chi là mức độ này.

Chánh án đại nhân cứng đờ không dám cử động. Một hồi lâu sau anh mới dám động đậy, hít một hơi, cảm thấy bàn tay cô cũng thơm, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại thè lưỡi l!ếm vào lòng bàn tay cô. Bàn tay kia mềm mại như bông, rơi xuống giường. Anh dí sát đến gần mặt cô, nhìn ở khoảng cách gần như vậy mà làn da cô vẫn nhẵn nhụi, trắng nõn, không có tì vết nào, như dương chi bạch ngọc. Đôi mắt nhắm lại, lông mi dài đen nhánh như hai cánh quạt. Nửa gương mặt phía dưới giấu trong chăn, như con mèo co người nằm ngủ, trông vô cùng ngoan ngoãn, không giống như khi cô thức, vừa nhìn thấy anh thì trong mắt đã như bừng lửa, nhìn anh không vừa mắt.

Nghĩ đến đây anh hít vào một hơi thật sâu mùi hương của cô, yết hầu khó khăn di chuyển lên xuống, lông mày nhăn tít lại vì không vui. Quá đáng thật, trên người cô tản ra mùi hương quyến rũ anh sa đọa, vậy mà lại chán ghét thân phận thiên sứ của anh sao? Thế thì anh cũng phải tìm được cách chống lại sự quyến rũ của cô rồi chán ghét cô như cách anh chán ghét Sifal.

Vì vậy, mỗi ngày đến khi trời tối Chánh án đại nhân lại xâm nhập vào phòng ngủ của thiếu nữ ác ma với lý lẽ đầy mình.

Nhưng anh vẫn kiềm chế không chạm vào đuôi của Tang La, bởi vì anh mơ hồ có cảm giác mình không thể chạm vào nó, nếu không sẽ xảy ra chuyện ngoài tầm kiểm soát.

Không ai biết được hành động không thể để người khác biết trong đêm khuya của anh, trong mắt mọi người Ngải Nặc Đức vẫn là vị chánh án công chính nghiêm minh, cao quý thần thánh, bất khả xâm phạm.

Mặc dù Tang La có nghi ngờ, nhưng cô lại không có bằng chứng, bởi vì cô không cảm giác được dấu vết khi anh l!ếm người mình, hơn nữa cửa sổ phòng cô cũng đóng rất chặt, cho nên chắc hẳn anh không thể vào được. Không thể trách Tang La, ký ức có liên quan đến kiếp thứ ba này của cô là ký ức về kiếp sống bị Tạ Vi Vi phá hoại, khi đó cô cũng không quá hiểu về năng lực lại giống của Ngải Nặc Đức. Vì vậy bây giờ tất nhiên cô cũng không biết là chồng mình hoàn toàn không cần đi vào bằng cửa sổ.

Mà cô cũng lười để ý đến anh, cô còn đang rất bận đây.

Nhưng dù sao thì cũng bận đủ lâu, bây giờ là lúc kiếm việc vui gì đó để thả lỏng rồi, thư giãn có mức độ rất có lợi cho việc học tập.

...

Trần Vũ Châu vẫn luôn chờ Tang La gây rắc rối cho mình, nhưng chờ mãi chờ mãi, chờ gần một tháng rồi mà Tang La cũng không xuất hiện lần nào.

Cô ta đứng ở đầu ngõ, nhìn đám anh em của Adrian đang giẫm cậu thiếu niên kia dưới chân, ánh mắt tập trung vào gương mặt đẹp trai đến rung động lòng người, dù có xấu tính cũng vẫn mê người của Adrian. Dù cô ta đã dốc hết sức lấy lòng cậu ta, cậu ta cũng vui vẻ, chiều chuộng cô ta, nhưng cô ta nhạy cảm nhận ra hứng thú của đối phương với mình đã bắt đầu kém đi.

Nhận lời theo đuổi quá sớm là một quyết định sai lầm, thứ đồ quá dễ có được thì người ta sẽ không trân trọng, đặc biệt là loại người có gia cảnh vô cùng tốt như Adrian. Vì họ có quá nhiều thứ nên cũng không sợ mất đi. Nhưng vì để bảo vệ bản thân, cô ta lại không thể không làm vậy. Nhưng mà chờ rất lâu rồi vẫn chưa thấy Tang La làm gì. Dường như đối phương đã quên mất sự tồn tại của cô ta, quên việc cô ta cũng ở trên hành tinh Little Ofara.

Nếu sớm biết như vậy thì cô ta sẽ không nhận lời nhanh như thế, nếu có thể treo mỡ trước miệng mèo thêm nửa tháng nữa thì cô ta tin là Adrian sẽ một lòng với mình, chứ không phải giống như bây giờ, cô ta từ chủ động lại biến thành bị động.

Vì bỏ lỡ mất mà cô ta cảm thấy vô cùng tức giận buồn rầu, đồng thời cũng quyết định làm chuyện cứu vãn tình hình. Khi đám người Adrian chạy tới cô ta liền đề nghị chia tay. Adrian đồng ý, nhưng trong mắt lại có vẻ hào hứng, như muốn nhìn xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì. Mà đây lại chính là điều Trần Vũ Châu muốn.

Trần Vũ Châu có cảm giác mình có thể lật lại ván cờ, tin rằng mình sẽ đưa mọi việc về lại quỹ đạo. Dù sao thì hình như Tang La cũng đã quên mất cô ta rồi, có lẽ do di chứng của việc lại giống, ví dụ như gây ra triệu chứng mất một đoạn trí nhớ chẳng hạn.

Sau khi Trần Vũ Châu đi vào trong phòng học thì từ xa đã nhìn thấy bên trong hết sức náo nhiệt, như có nhân vật nổi tiếng nào đó xuất hiện, bên ngoài cửa sổ cũng có đầy ắp người thò đầu vào trong xem.

Có người nhìn thấy cô ta liền hô lên: “Đến rồi, đến rồi, Trần Vũ Châu đến rồi!”

Trần Vũ Châu nghĩ thầm là ai đến tìm mình vậy? Chẳng lẽ lại là giáo sư Tefama? Nghĩ đến đó cô ta lại thấy phấn khích. Gần đây vì cô ta có quan hệ với Adrian nên đã không còn những ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô ta nữa. Bây giờ giáo sư Tefama tìm tới đây thì có thể chứng minh sự tài giỏi của cô ta một lần nữa, sẽ lại có những ánh mắt hâm mộ nhìn vào cô ta.

Cô ta đi qua đám đông đang chặn ở cửa rồi bước vào lớp. Trong phòng học hình bậc thang vốn dĩ lúc trước sẽ bỏ trống rất nhiều chỗ ngồi, mà bây giờ lại chật kín người, có rất nhiều người không quen biết cũng có mặt. Rõ ràng là người của khoa khác, lớp khác nhưng cũng chạy tới học ké. Dù chỗ ngồi rải rác nhưng cô ta vẫn cảm giác được mọi người đang chú ý đến mình. Cô ta đi tới chỗ nhân vật ở trung tâm đám đông, nhìn thấy cái gáy của đối phương, nghe tiếng đối phương gọi tên mình, khi đối phương quay mặt lại thì chính là gương mặt đang mỉm cười của Tang La chiếu vào trong mắt cô ta.

Sắc mặt Trần Vũ Châu lập tức biến đổi.

Xong đời…

Tang La đứng dậy, nhìn cô ta rồi bước tới.

... Tại sao ngay vào lúc này khi cô ta vừa chia tay Adrian thì…

Tang La bước từng bước đến trước mặt cô ta, đôi mắt đen nhánh, điệu cười trên miệng là một nụ cười ác ma chân chính.

Cả người Trần Vũ Châu cứng đờ, lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.

Tang La ôm lấy cô ta: “Vũ Châu.”

… Hở?

“Đã lâu không gặp, Vũ Châu. Vì chị nhập học khá trễ, phải bám sát tiến độ của các bạn học nên không có thời gian đi tìm em. Cuối cùng hôm nay cũng coi như đã đuổi kịp tiến độ nên mới có thời gian rảnh.” Tang La buông cô ta ra, nắm lấy bàn tay lạnh toát toàn mồ hôi lạnh của đối phương, giọng điệu vô cùng vui vẻ.

Trần Vũ Châu khϊếp sợ bàng hoàng, không dám tin nhìn Tang La.

Lúc này lại có một người khác đi đến, chính là Bối Bội.

Bối Bội nghe tin Tang La đến Học viện Nghệ thuật liền đến tìm cô ngay. Dù sao gần đây vì cái “tin tức nội bộ” kia mà cô ta sống không vui vẻ gì. Không có ai dám nói thẳng trước mặt cô ta, nhưng ánh mắt của họ luôn như có như không hướng về phía cô ta. Dù cô ta có giải thích thế nào thì cũng không thể ngăn cản những tiếng xì xầm đó. Chuyện cô ta là con gái nuôi thì họ đều biết cả rồi. Quá nhạy cảm!

Cô ta tức giận muốn chết. Vì chuyện này mà cô ta cảm thấy mình giống như nhân vật nữ phụ não tàn ác độc lúc trước mình rất khinh thường, vừa làm một chuyện xấu thì một giây sau đã bị nữ chính vả mặt, như con tôm nhãi nhép. Bên phía Chủ Thần còn chưa làm thí nghiệm xong, không biết cô ta sẽ phải ở lại thế giới này bao lâu, sự kiêu ngạo của bản thân khiến cô ta không thể chấp nhận việc mình bị người ta âm thầm “diss”. Vì vậy hôm nay cô ta mới muốn tìm Tang La, muốn cho mọi người nhìn thấy thái độ điêu ngoa không kiêng nể của cô. Đến lúc đó họ sẽ tự nghĩ do chính bản thân Tang La đã có bộ dạng này chứ không phải là cô con gái nuôi như cô ta vu oan sau lưng con gái ruột.

Nhưng hôm nay trông Tang La lại rất vui vẻ, thái độ với cô ta cũng tốt hơn nhiều, chủ đề câu chuyện đều xoay quanh cô em năm nhất Trần Vũ Châu này.

“May có Vũ Châu và ba mẹ cô ấy chăm sóc nên tôi mới được hưởng nền giáo dục tốt nhất ở đó. Tôi cứ nghĩ là thi trượt đại học sẽ không thể đến Ofara học với Vũ Châu được, không ngờ vận đời đưa đẩy thế nào mà chúng tôi vẫn học cùng trường.” Tang La nói.

Bối Bội nghe vậy lập tức lộ vẻ cảm kích với Trần Vũ Châu, dịu dàng trách cứ: “Sao em lại không nói sớm chứ?”

Tâm trạng của Trần Vũ Châu lúc này như đang ở trên cáp treo, thực sự không thể tin nổi, Tang La không biết thành tích của mình bị cô ta trộm mất sao? Đúng rồi, cô ta nhớ lại, trong thư ba mẹ cô ta gửi tới có nói là Tang La không tin thành tích của mình lại thất thường như vậy, làm ầm ỹ muốn được phúc khảo bài thi, hình như nghi là có người trong nội bộ giở trò, nhưng không nói là đã biết chuyện đánh tráo. Như vậy có nghĩa là có khả năng Tang La thật sự không biết chuyện này!

Đúng, không có lý nào Tang La lại đi nói dối chuyện này. Rõ ràng cô chỉ cần tìm người để tố cáo là có thể đuổi cô ta ra khỏi Đại học Ofara, khiến cô ta thân bại danh liệt. Tang La không cần phải nói dối chuyện này làm gì. Như vậy có nghĩa là cô thật sự không biết chân tướng sự việc.

Hơn nữa, nhìn bề ngoài thì gia đình họ cũng không đối xử tệ với Tang La.

Cô ta vui sướng vô cùng, cảm giác như mình được sống lại, tươi cười đáp lời: “Em cũng muốn đến Chủng viện thăm chị, nhưng lại không vào được, cho nên chỉ có thể chờ chị đến tìm em thôi.”

Sau khi Tang La diễn một tiết mục chị em thắm thiết với Trần Vũ Châu xong còn ở lại Học viện Nghệ thuật học một tiết học với cô ta. Người có mặt ở hiện trường đều đã biết quan hệ của Trần Vũ Châu và Tang La khiến cô ta vui mừng đến mức muốn phát rồ luôn, cô ta tuyệt đối không ngờ thần may mắn lại đứng về phía mình. Bây giờ cô ta đã nghĩ tới rất nhiều ích lợi mình có thể có được từ mối quan hệ với Tang La rồi.

Trần Vũ Châu tự mình tiễn Tang La ra cổng Học viện Nghệ thuật, tâm trạng rất tốt. Tang La nhìn thấy dáng vẻ hứng khởi của cô ta thì tâm trạng cũng rất tốt.

Tang La không quay về Chủng viện ngay, sáng nay cô không có tiết học. Cô bắt xe buýt đến chợ số 4. Trên hành tinh Little Ofara có một số chợ đặc thù, những chợ này do sinh viên lập ra. Có một số sinh viên có gia cảnh không tốt sẽ mở quầy hàng bán đồ mình tự chế hoặc buôn một số món hàng mua từ nơi khác đến để kiếm tiền sinh hoạt. Không ít nhân vật quyền lực trong giới thương nghiệp tốt nghiệp từ Đại học Ofara đều từng mở quầy bán đồ ở chợ khi còn là sinh viên.

Tang La định đi ăn đồ ăn vặt. Khẩu vị của nhà ăn Chủng viện rất nhạt, tất cả các món ăn đều chú trọng đến sức khỏe của sinh viên, cô ăn loại thức ăn đó miệng cũng nhạt thếch. Còn chợ số 4 thì lại là khu ẩm thực.

Xe buýt đã đến chợ số 4, cửa xe vừa mở ra đã có một làn hương thức ăn đậm đà tràn vào khoang mũi khiến Tang La đói meo cả bụng.

Trong chợ có rất nhiều người, sinh viên của một số học viện ở gần đó đều có mặt ở đây. Tang La vừa xuất hiện đã thu hút không ít sự chú ý, nhưng vì quang mang trên người cô quá thịnh nên người ta không dám tùy tiện vây quanh, tất cả đều rất thận trọng.

Tang La mua mấy xiên nướng, chợt nghe thấy phía trước có tiếng ầm ỹ, cô nhìn qua, thấy có một đám người đang túm tụm ở một chỗ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Đi mà không nhìn đường à? Đụng người ta thành thế này rồi, gãy cả xương đây này, đền tiền đi!” Tang La vừa đến gần đã nghe thấy tiếng quát chói tai.

Cô kiễng chân lên, nhìn thấy một sinh viên cao lớn thuộc tộc Nhân mã và mấy sinh viên nhân loại bình thường. Trong đó có một người trẻ tuổi ăn mặc rất thời thượng, trông có vẻ gia cảnh rất tốt đang tựa vào người bạn mình, tay che vai, mặt tỏ vẻ “tôi đau quá”. Còn đám bạn của cậu ta thì hùng hổ đòi cậu thiếu niên tộc Nhân mã kia đền tiền.

“Lại nữa rồi…” Một cô nữ sinh đứng trước Tang La thì thầm, biểu cảm vô cùng chán ghét.

“Lần trước nói là ăn phải bánh gato bị ngộ độc, lần trước nữa thì kêu đồng hồ rơi trong quán bị người ta giấu đi, lần này vừa đụng nhẹ đã kêu là gãy xương… Mụ nội nhà nó chứ, người thằng này làm bằng thủy tinh à? Rõ ràng tôi thấy cậu ta cố tình đụng vào người đối phương…”

“Suỵt, nhỏ giọng thôi, cẩn thận gặp họa bây giờ…”

Trong đám người vây xem có không ít người tỏ vẻ ghê tởm, nhưng không có ai dám lên tiếng nói thay cho cậu thiếu niên tộc Nhân mã kia. Tuy hành tinh Little Ofara nhỏ hơn hành tinh Ofara nhiều nhưng dù sao cũng là một hành tinh, ở đây có ba mươi mốt học viện, hơn một triệu sinh viên và hàng chục nghìn giáo sư, tạo thành một xã hội. Ở đâu có xã hội ở đó có giai cấp, mà đám người kia rõ ràng là những kẻ ở thượng tầng xã hội.

Tang La nhìn rõ mặt của người thanh niên đang che vai giả bộ bị va chạm, trong lòng cũng đã hiểu đại khái câu chuyện. Nhìn vẻ ngoài của người thanh niên kia thì chắc hẳn là người tộc Thanh Ngõa, mà tộc Nhân mã lại từng là nô ɭệ của tộc Thanh Ngõa.

Vũ trụ đại dung hợp đã thay đổi số phận của vô số sinh vật. Một số chủng tộc tuyệt chủng, biến mất trong vũ trụ và thiên hà, một số thì quật khởi như Trùng tộc. Còn tộc Nhân mã thì được xem như một trong những chủng tộc được lợi từ thời kỳ này. Bọn họ được giải phóng, có nhân quyền, được liên minh chính phủ tặng cho một hành tinh chưa từng khai phá, có ngôi nhà thuộc về chính mình.

Vì muốn gia nhập liên minh chính phủ để được bảo vệ nên tộc Thanh Ngõa không thể không đồng ý với yêu cầu của liên minh chính phủ là trả tự do cho tộc Nhân mã. Nhưng vì những vấn đề còn sót lại của lịch sử nên cho đến bây giờ họ vẫn không chịu thừa nhận tộc Nhân mã là một loài sinh vật có trí tuệ, vẫn coi họ như súc sinh để đối xử. Dù họ không dám kỳ thị chủng tộc trước mặt công chúng nhưng từ hành vi của họ lại có thể rất rõ điều này.

Vì tộc Nhân mã là một chủng tộc bắt đầu lại từ đầu nên dù đã được liên minh chính phủ trợ giúp phần nào nhưng so với rất nhiều chủng tộc khác thì họ thật sự rất nghèo nàn, lạc hậu. Vì vậy sau khi nhập học vào đại học họ đều phải làm việc để kiếm tiền sinh hoạt, cậu sinh viên này cũng giống như thế. Nhưng tiền cậu ấy vất vả kiếm ra lại không đủ để bồi thường cho đám người tộc Thanh Ngõa cố ý đến gây sự này.

“Này, mày có nghe thấy không? Tiền thuốc men đấy, đừng tưởng nghèo là không cần nói lý.”

“Tôi không làm, là cậu tự đụng vào tôi mà… Hơn nữa, cậu cũng không bị thương!” Cậu sinh viên tộc Nhân mã bị oan đáp lời.

“Mày nói không thì là không à? Mày hỏi người ở đây xem cậu ấy có bị thương không?” Người nói chuyện có dáng vẻ rất phách lối, mắt đảo quanh bốn phía, trong lòng chắc chắn sẽ không có ai dám xen vào việc này.

Những người đến loại chợ kiểu này bình thường đều là các sinh viên có gia cảnh bình thường. Dù hơi có tiền của thì họ cũng sẽ không lo chuyện bao đồng mà đi xen vào việc này. Bởi vì giúp đỡ loại người nghèo kiết hủ lậu của tộc Nhân mã này thì mình cũng chẳng được lợi gì. Còn tộc Thanh Ngõa thì khác, trên hành tinh của họ đầy thừa khoáng thạch đá xanh đáng giá ngàn vàng, nhà nào cũng giàu nứt đố đổ vách. Hoạt động chế tạo các vũ khí kiểu mới của liên minh chính phủ cũng cần đến loại khoáng thạch này, chỉ vứt bừa ra một viên đá cũng có người sẵn sàng quỳ xuống nhặt.

Hai mắt cậu thiếu niên tộc Nhân mã đỏ bừng, quét mắt nhìn bốn phía, khao khát có người sẽ đứng ra nói một câu thay mình. Nhưng người xung quanh lại không hề động đậy, có người lộ vẻ áy náy, có người rất căm tức, nhưng chung quy vẫn không có ai dám mạo hiểm ra mặt vì một người lạ, lấy cứng đối cứng.

“Có bị thương hay không không phải nhìn thử là biết ngay à?”

Đám đông kinh ngạc nhao nhao nhìn về chỗ phát ra tiếng nói. Một thiếu nữ ác ma đi ra từ trong đám người. Có người nhận ra cô, lập tức kinh ngạc kêu lên: “Là cô ấy!”

Tang La bước đến trước mặt đám thanh niên kia. Bọn họ không biết cô, nhưng thấy cô là người lại giống ác ma thì cũng khá kiêng dè. Dù sao tộc Ác ma cũng là một trong mười chủng tộc cường đại đầu tiên thành lập liên minh chính phủ. Tộc trưởng hiện nay của họ là Sifal cũng là người cực kỳ bao che người nhà lại không thèm nói lý. Nhưng họ vẫn thấp giọng cảnh cáo Tang La: “Đây là chuyện của chúng tôi, không liên quan gì đến cô, cô mau đi đi.”

Tang La mặc kệ, cô giơ tay ra sờ vào vai kẻ tự nhận bị đụng gãy xương vai: “Ừ, hình như gãy thật này, bạn học kia không hổ là người tộc Nhân mã…”

Đôi mắt vừa lóe lên tia sáng hy vọng vì có người đứng ra giúp mình của cậu thiếu niên lập tức tối đi. Nước mắt uất ức và tuyệt vọng đảo quanh hốc mắt. Còn đám người tộc Thanh Ngõa thì mặt mày thả lỏng, cảm thấy Tang La rất thức thời.

Đúng lúc này, bàn tay đang chạm vào vai người kia của Tang La bỗng siết chặt lại. Mắt người giả vờ kia lập tức lồi ra, thét lên một tiếng kinh thiên động địa, đau đớn ngã xuống đất lăn lộn đấm đá điên cuồng.

Mọi người đều sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tang La lắc lắc cái đuôi, nghiêng đầu nói: “Dây thần kinh phản xạ của cậu kém quá nhỉ, xương gãy lâu như vậy rồi mà giờ mới thấy đau à.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.