Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Chương 89: Anh thấy mình cong mất rồi (1)



Lần thứ năm Tang La tỉnh lại vốn dĩ nên cực kỳ bình tĩnh, nhưng không phải như thế. Cô bình tĩnh rời khỏi đại sảnh quán rượu nhốn nháo, tiến vào nhà vệ sinh. Người đàn ông trong nhà vệ sinh đang đứng đi tiểu trước bồn tiểu, chỉ liếc nhìn cô một cái rồi bình tĩnh “đỡ họa mi” tiếp tục xả nước.

Huyệt thái dương của Tang La co giật, đẩy cửa vách ngăn tiến vào rồi đóng cửa lại, tựa lưng vào ván cửa, lồng ngực phập phồng. Nói thật, Tang La đã dự đoán chắc chắn Chủ Thần sẽ tiếp tục giở trò, hơn nữa sau khi biết được kiếp trước hắn đã chơi lớn cỡ nào, Tang La cảm thấy dù nó lại chơi lớn tới mấy cũng không đáng kinh ngạc. Nhưng cô thực sự không ngờ hắn lại “chuyển giới” giúp mình!

Rõ ràng trong trí nhớ kiếp trước của Tạ Vi Vi, mình là Omega cơ mà, nhưng kiếp này mình lại biến thành Alpha???

Bàn tay cô run rẩy, chân cũng run bần bật, bởi vì cô cảm nhận được hình như mình mọc họa mi. Đúng thế, Alpha đều có họa mi, nữ Alpha cũng thế! Sao cô có thể chấp nhận được việc mình cũng có bé họa mi như chồng mình chứ?! Hả?!

Đây là thế giới rất đặc thù, con người phân chia thành sáu loại giới tính dựa trên pheromone trong tuyến thể sau gáy cùng với cấu tạo thân thể, đó là nam Alpha, nữ Alpha, nam Beta, nữ Beta, nam Omega và nữ Omega.

Alpha là quần thể đứng trên đỉnh kim tự tháp của xã hội này. Từ nhỏ bất kể là tinh thần lực hay là thể chất của Alpha đều mạnh mẽ nổi bật hơn Beta và Omega, ngay cả pheromone cũng tràn ngập sự xâm lược; Beta là người thường các khía cạnh đều khá bình thường, quần thể này chiếm số đông trong xã hội; Omega thì hơi nhu nhược nhạy cảm, bất kể là nam O hay nữ O đều có thể mang thai, một khi bị Alpha đánh dấu thì sẽ toàn tâm toàn ý với người đó, trong mắt trong lòng chỉ có người đó, cũng là quần thể số lượng thưa thớt như Alpha.

Cấu tạo giữa nam A và nữ A hơi khác biệt một chút, nam A có họa mi, nữ A thì có thêm họa mi trên thân thể cấu tạo của nữ giới, với lại đáy huyệŧ không phù hợp để mang thai hậu đại. Bởi vì pheromone của hai loại người này đều cùng một loại nên dù hai bên có cởi hết quần áo đối diện với nhau cũng sẽ không nảy sinh tìиɦ ɖu͙ƈ, vuốt v3 lẫn nhau còn sẽ cảm thấy ghê tởm vì đều là cùng giới tính, cho nên họ dùng chung nhà vệ sinh.

Ở thế giới của Tạ Vi Vi, Tang La thân là nữ Omega và Ngải Nặc Đức thân là nam Alpha trong tương lai sẽ được đế quốc ôm đồm việc hôn nhân vì gen ghép đôi đạt tới trăm phần trăm. Còn bây giờ??? Cô với Ngải Nặc Đức đã biến thành cùng giới tính dù cởi hết quần áo đối mặt với nhau cũng sẽ không có phản ứng s!nh lý??? Còn đều có họa mi???

Lúc này bên ngoài có người đánh nhau, lý do là vì một nữ A trêu chọc một nam A thằng em nhỏ hơn thằng em của mình, nam A lập tức xè xè lên người nữ A, thế là hai người lao vào tẩn nhau.

Tang La đột nhiên tưởng tượng cảnh mình và Ngải Nặc Đức thi đấu xem thằng em của ai bự hơn: “…” Chủ Thần, mày giỏi lắm!!!

Không đúng! Tang La khựng lại, xoa cằm trầm tư. Chủ Thần không có khả năng làm phẫu thuật chuyển giới cho cô được, nếu không thì sao ý thức thế giới lại không thể nhận thấy? Thế giới của họ được sinh ra từ tiểu thuyết ngôn tình, nếu ngay cả giới tính của mình cũng thay đổi thì sao cô vẫn có thể làm nữ chính? Trong thế giới ABO này, nam A yêu đương với nữ A chẳng khác nào đồng tính luyến ái.

Ở thế giới trước, phương pháp mà Chủ Thần sử dụng cũng chỉ là làm cho Ngải Nặc Đức biến thành dị hình giống đực chứ không phải trực tiếp biến anh ấy thành con gái hay là vô giới tính, có thể thấy được hắn cũng không thể tùy tiện đụng chạm tới cơ thể của họ.

So với việc mình thật sự từ O biến thành A, cô càng có khuynh hướng có phải Chủ Thần đã dùng cách nào đó để lừa gạt tất cả mọi người, kể cả chính cô, để mọi người đều cho rằng cô là A hay không.

Ngẫm nghĩ một lát, Tang La dồn hết dũng khí cởϊ qυầи ra, nhìn chằm chằm con chim họa mi xa lạ đang rủ giữa h@i chân của mình, vẻ mặt dần dần biến thành không đành lòng nhìn tiếp. Cô hít sâu mấy hơi, thò tay chạm vào thử… Không có phản ứng! Không chỉ không có phản ứng s!nh lý mà là hoàn toàn không có cảm giác gì cả, cứ như thể thứ cô vừa chạm vào thứ không liên kết với dây thần kinh của mình.

Lúc này Tang La lại nhớ tới mười mấy năm qua mình chưa từng đứng tiểu như các nữ A khác, bởi vì dùng con họa mi này không đi tiểu được, nó cứ như một miếng thịt không có dây thần kinh mọc dư thừa, chẳng có tí tác dụng nào. Cô vẫn chưa tỉnh lại nên nghĩ rằng mình có bệnh, hoặc là phát dục dị dạng, điều này trở thành chuyện khiến nội tâm cô rất tự ti, cũng khiến cô chưa bao giờ dám đi tiểu với các bạn Alpha khác.

Quả nhiên là thế, không biết Chủ Thần đã làm bằng cách nào mà không chỉ tạo ra một “cậu em” thoạt nhìn rất chân thật cho cô, còn biến pheromone sau gáy của cô từ O biến thành A, khiến cô từ trong ra ngoài đều trông như một nữ A, nhưng cô lại thật sự là O bị che giấu dưới lớp vỏ A.

Tang La nhất thời thở phào nhẹ nhõm, sờ s0ạng nó một cách tỉ mỉ một lượt để xem thử có khớp nối nào không. Đây là đồ giả nên chắc chắn có thể tháo ra, có điều Ngải Nặc Đức giả mà Chủ Thần chế tạo ở kiếp trước cũng hoàn hảo như vậy, hiển nhiên cũng sẽ không cho cô dễ dàng tháo cái này xuống, cho nên Tang La tìm mỏi mắt cũng không tìm được cách xử lý thứ này.

Kệ, để sau này rồi tính, không có thời gian lãng phí vào chuyện cỏn con này. Nếu đã là giả thì cứ coi như qυầи ɭóŧ chống yêu râu xanh đi, cũng không phải là không thể chịu đựng.

Vừa thả lỏng, Tang La đột nhiên nổi máu đùa dai, một tia gian xảo tà ác lóe lên trong đôi mắt đen láy của cô, bắt đầu tò mò khi Ngải Nặc Đức nhìn thấy cô như thế này sẽ có phản ứng gì. Dù sao hiện giờ nếu nhìn từ bề ngoài thì hai người họ xem như là người cùng giới tính.

Động tĩnh đánh nhau ở bên ngoài càng ngày càng vang dội, tiếng chửi bới nhục mạ cũng càng ngày càng thô bỉ. Tang La nhớ ra hiện tại mình đang là nhân viên phục vụ của quán rượu này, có nghĩa vụ ngăn cản khách hàng đánh nhau. Thế nên bắt nguồn từ sự chuyên nghiệp, cô mở cửa ra rồi cho mỗi người một cú đấm ngã lăn quay, mỗi tay kéo một người lôi ra ngoài quán rượu, ném ra khỏi cửa

Quần chúng vỗ tay bôm bốp, tiếng huýt sáo vang lên rồi ngừng, còn có khách quen tràn đầy khó tin.

Chung quy lại, mặc dù Tang La thoạt nhìn là A, nhưng thuộc loại hơi yếu ớt trong quần thể A. Cho dù cô vừa trưởng thành, nhưng trong đám bạn cùng lứa tuổi thì cô cũng vẫn nhỏ yếu, bất kể là thể trạng hay ngoại hình. Nếu không phải pheromone của cô thực sự biểu hiện cô là A thì không ai cho rằng cô là O cả.

Do đó ngày thường cô làm việc ở quán rượu rất hay bị ức hϊếp. Khách hàng thích trêu đùa bỡn cợt cô, đồng nghiệp thích sai khiến cô làm việc không thuộc bổn phận của cô. Trong quần thể A, cô thuộc loại “ẻo lả” không được người khác chào đón.

Tang La ném hai người kia ra ngoài rồi xoay người trở về quán rượu. Chưa đi được mấy bước, cô đột nhiên bị sờ mông. Tang La cau mày, lập tức bắt lấy cánh tay đó vặn một phát.

“Á!” Chủ nhân của bàn tay dơ bẩn cất tiếng kêu đau đớn, là một nam A cơ bắp lực lưỡng.

Tang La nhanh chóng tìm được thông tin liên quan tới gã trong rất nhiều ký ức của mình. Đây là khách quen của quán rượu, quán rượu này kinh doanh ở khu vực xám, khách hàng đến đây rất phức tạp, loại người nào cũng có. Nam A này là đồng tính luyến ái ở thế giới này. Trong suốt hai tháng Tang La làm thêm ở đây, từng bị gã này quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ bằng miệng và tay nhiều lần.

Nam A này là thủ lĩnh của một đám lưu manh ở khu vực này. Để giữ được công việc này, đồng thời cũng vì mẹ có thể yên tâm trị liệu trong bệnh viện, cô không thể không chịu đựng gã ta.

Nhưng bây giờ Tang La đã tỉnh lại, cô đã biết đáng lẽ mình nên trưởng thành trong viện mồ côi. Sự xuất hiện của người mẹ này chẳng những không mang lại hoàn cảnh trưởng thành tốt hơn là ở viện mồ côi, mà thậm chí còn tồi tệ hơn thế nữa.

Liên tục hút máu cô trên danh nghĩa yêu thương cô. Kể từ hồi bốn năm tuổi, cô nhất định phải dậy sớm ngủ muộn làm việc kiếm tiền giúp bà ta, ngày nào cũng khóc lóc kể lể mình vô dụng khiến cô sống khổ cực, nhưng lại sai khiến cô không nương tay, không thèm bận tâm tới thành tích học hành của cô, thậm chí còn ước gì cô tự đề nghị thôi học để chuyên tâm làm việc giúp bà ta.

Trưởng thành trong hoàn cảnh gần như không có lấy một chút niềm vui nào, vất vả lắm mới thi đậu đại học tốt nhất thủ đô, dường như tương lai có thứ để mong chờ, đột nhiên bà ta lại đổ bệnh.

Cô còn có thể làm gì được đây? Đó là người thân duy nhất của cô cơ mà, cho nên cô không thể không từ bỏ việc học đại học, đi làm công kiếm tiền khắp nơi để kiếm tiền thuốc men cho bà ta. Bà ta gào khóc kêu cô đừng bận tâm tới bà ta, nhưng ngay sau đó lại nhờ bạn bè tìm việc làm ở quán rượu này cho cô. Mặc dù tiền lương cao, nhưng rất nguy hiểm. Ít nhất trước khi tỉnh lại, cô đã kìm nén tới mức sắp bị trầm cảm.

Rất hiển nhiên, bà mẹ này là người công lược. Cho dù không phải là người công lược thì chắc chắn cũng là công cụ mà người công lược sử dụng để níu chân và hủy hoại cô.

Nghĩ vậy, ánh mắt Tang La càng trở nên lạnh lẽo. Gã thủ lĩnh nhóm lưu manh này không khỏi sợ hãi, gã cảm nhận được pheromone áp chế. Alpha là quần thể hiếu chiến nóng máu, pheromone có thể xem như một loại vũ khí có tính công kích, nếu đẳng cấp chênh lệch quá cao thì sẽ nảy sinh cảm giác sợ hãi vì bị áp chế. Mặc dù vừa rồi Tang La mới lôi hai tên Alpha ném ra quán rượu, nhưng gã đã từng quấy rối Tang La nhiều lần, cô luôn yếu đuối nhẫn nại nên gã hoàn toàn không thèm bận tâm, chỉ tưởng là người khác đánh rồi cô lôi ra ngoài ném đi mà thôi.

“Mày làm gì thế hả? Buông tao ra!” Gã miệng cọp gan thỏ quát lên: “Tao biết mẹ mày nằm ở bệnh viện nào đấy nhé!”

Gã vừa dứt lời thì Tang La đã đánh gã một trận, khiến gã chảy máu mũi đầm đìa kêu cha gọi mẹ. Cửa hàng trưởng cùng các nhân viên phục vụ khác vội vàng chạy tới, vừa kéo vừa mắng muốn ngăn cản cô, kết quả toàn bộ đều bị liên lụy, ít nhiều gì cũng ăn mấy đấm. Càng ngày càng nhiều khách hàng gia nhập muốn hạ gục Tang La, kết quả chẳng mấy chốc đã nằm la liệt trong cửa hàng.

Không có mẻ nào là tốt lành!

Tang La đánh sướng tay rồi cởi tạp dề đeo trên eo, nhấc cổ áo cửa hàng trưởng đòi tiền lương, sau đó rời khỏi quán rượu.

Tang La vừa đắc tội một đám người, lập tức bắt taxi chạy tới bệnh viện.

“Mẹ” của cô - Thư Mẫn hiển nhiên cũng đã biết tin Tang La đột nhiên nổi điên trong quán rượu thông qua người bạn đã giới thiệu công việc cho Tang La. Tang La vừa vào phòng thì bà ta đã lập tức chảy nước mắt, khóc lóc tự trách: “Mẹ đã nghe nói rồi, đều tại mẹ, chắc chắn con đã chịu rất nhiều đau khổ ở đó nên mới đột nhiên nổi nóng, mẹ còn sống làm gì nữa? Đáng lẽ mẹ nên chết đi mới đúng, hu hu hu…”

Nếu Tang La còn chưa tỉnh lại mà nghe thấy bà ta nói vậy thì tất nhiên sẽ vừa mệt mỏi vừa khó chịu, kêu bà ta đừng nói như vậy nữa. Nhưng cô đã tỉnh lại rồi, biết rõ chân tướng, tình cảm đối với bà ta cũng biến mất gần hết. Nếu không phải là vì không thể để người công lược biết chuyện cô đã tỉnh lại thì Tang La còn lâu mới thèm xem diễn xuất dối trá làm màu của bà ta.

Cho nên Thư Mẫn không nhận được những lời an ủi như trước kia của Tang La. Tang La nhanh chóng thu dọn đồ vật quan trọng trong phòng bệnh, thoáng chốc đã cầm hết đồ đạc có giá trị, ngay cả di động của Thư Mẫn cũng rơi vào tay Tang La: “Được rồi, nếu mẹ đã biết thì con cũng không cần giải thích nữa. Con đã đắc tội quá nhiều người nên chúng ta không thể ở lại đây được nữa, mau trốn thôi.”

“Cái gì? Khoan… khoan đã… Tang Tang…” Tang La hoàn toàn không cho bà ta cơ hội lên tiếng, nhổ kim truyền nước trên tay bà ta. Sức lực của cô mạnh đến bất ngờ, hoàn toàn không cho Thư Mẫn chống cự mà lập tức lôi bà ta xuống giường, kéo bà ta chạy ra ngoài bệnh viện với dáng vẻ khẩn trương chạy trốn.

Vốn dĩ Thư Mẫn cho Tang La đi làm công ở quán rượu đó là muốn hủy hoại Tang La, nghe nói cô đắc tội rất nhiều người ở đó, bà ta còn rất vui vẻ, cho rằng vận mệnh kế tiếp của cô là bị những người có tiền có quyền giam cầm, đùa bỡn, tra tấn. Nào ngờ Tang La lại không làm việc theo lẽ thường, muốn dẫn bà ta bỏ trốn ngay lập tức. Có nhầm không vậy? Bà ta chính là người mắc bệnh nặng, cần phải ở bệnh viện tiếp thụ trị liệu tĩnh dưỡng, sao có thể bôn ba ở bên ngoài?

Suốt đường đi bà ta cứ la hét, cố ý muốn thu hút người khác ngăn cản giúp mình. Nhưng Tang La chạy quá nhanh, người khác đều không kịp phản ứng, cũng đuổi theo không kịp.

Bị Tang La đẩy vào taxi đã chờ dưới lầu, bà ta sốt ruột hỏi: “Tang Tang, chúng ta sẽ đi đâu?”

“Không thể ở lại nơi này, chúng ta đến thủ đô.”

Thủ đô! Nơi nam chính đang sinh sống!

Thư Mẫn: “Sao chúng ta có thể đến thủ đô chứ? Chúng ta đến thủ đô thì sẽ sống không nổi đâu, chi phí sinh hoạt ở đó cao lắm, mẹ lại ốm đau suốt. Tang Tang, con nghe lời mẹ đi xin lỗi với mấy người kia đi, mẹ sẽ tìm chú Ellen của con xin giúp đỡ thử xem, sẽ không sao đâu, coi như là vì mẹ, được không?”

Tang La nói: “Trình độ y tế của thủ đô tốt hơn, chi phí đắt đỏ thì con có thể đi làm công. Con là Alpha, có ưu thế trong tìm việc, không có chuyện không sống nổi. Trình độ y tế ở đây lạc hậu quá, con dẫn mẹ tới thủ đô chữa bệnh.”

Thư Mẫn vội la lên: “Mẹ đã sống ở đây nhiều năm như vậy, bạn bè cũng đều ở đây hết, ở thủ đô mẹ lại không quen ai, sẽ vừa sợ hãi vừa khó chịu. Tang Tang, chúng ta ở lại đây, con đi xin lỗi họ, có chú Ellen thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”

Tang La nhíu mày, trông vừa khó chịu vừa mất khống chế, nghiêm túc răn dạy bà ta như đang răn dạy một đứa bé không hiểu chuyện: “Được rồi, mẹ thì biết cái gì? Từ nhỏ đến lớn luôn là con chăm sóc cho mẹ, chứ không phải là mẹ chăm sóc cho con. Bây giờ ngậm miệng lại nghe lời con!”

Trông Tang La như thể bị đè nén quá mức nên bùng nổ, cũng không thể nói là sụp đổ thiết lập tính cách. Thư Mẫn thiết lập tính cách cho mình là bà mẹ vô dụng hút máu con gái ngáng chân con gái, nói là mẹ thì chi bằng nói Tang La mới là mẹ. Mà sức chịu đựng của bất cứ ai cũng có giới hạn.

Lúc này, tài xế ngồi đằng trước cũng chen mồm nói: “Chị cứ nghe lời con gái chị đi.” Bởi vì Thư Mẫn là O, mà mặt ngoài Tang La là A, theo quan niệm phổ biến của xã hội thì A là trụ cột gia đình, người đứng đầu gia đình, còn O thì cần người khác chăm sóc, chẳng có quyền ăn nói là bao. Cho dù hiện nay quần thể O vẫn cố gắng đòi quyền bình đẳng, nhưng những người lớn tuổi vẫn cho rằng là O thì phải nghe lời A.

Thư Mẫn cũng ra sức nhồi nhét quan niệm này cho Tang La để từ nhỏ Tang La phải chấp nhận bà ta hút máu mà không thể oán hận bà ta, rời khỏi bà ta.

Thư Mẫn nhất thời trợn tròn mắt, không nói được lời nào, có cảm giác như mình bị tảng đá do chính mình khiêng lên đập trúng chân mình. Bị tính cách rập khuôn nên bà ta chỉ có thể khóc nức nở: “Đều tại mẹ vô dụng, là mẹ cản chân con, mẹ chết đi cho rồi hu hu hu…”

Tang La không để ý tới bà ta, mặc cho bà ta khóc lóc.

Thư Mẫn âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Nếu sớm biết cô bùng nổ sẽ như vậy thì đáng lẽ bà ta nên tiến hành từng bước một chứ không nên nóng ruột quá mức. Bà ta muốn gọi điện báo cho người khác đến đây ngăn cản, nhưng lại phát hiện di động đang ở trong tay Tang La.

Taxi đưa họ tới ga tàu ánh sáng. Tang La đã mua vé trên mạng, cho nên chỉ cần lấy vé rồi dẫn Thư Mẫn đi tới thủ đô là được.

Thấy chuyện đã tới nước này, không thể níu kéo Tang La ở lại thành phố nhỏ này được nữa, Thư Mẫn thầm nghĩ chờ tới thủ đô mình sẽ lập tức “ốm” nặng hơn, khiến Tang La mỗi ngày chỉ có thể ở lại bên cạnh mình hầu hạ mình đi cầu đi tiểu. Đã quá thời hạn báo danh ở đại học thủ đô nên Tang La không thể đi học, sau đó lại báo cho đồng nghiệp một tiếng để cô ta chú ý nam chính, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.

Hơn nữa nếu như nam chính và nữ chính vẫn gặp nhau thì hiện giờ hai người đều là A, sẽ không dễ dàng nảy sinh tình cảm với nhau đâu.

Trước khi bước lên xe, Tang La đã tìm được một nhà trọ khá rẻ tiền thông qua internet. Rẻ tiền đồng nghĩa với hoang vu, chật hẹp và hoàn cảnh tệ hại. Có điều cô không quan tâm, dù sao người sống ở đó cũng không phải là cô.

Thủ đô vô cùng phồn hoa tươi đẹp, từ bầu không khí tới cách ăn diện của người dân đều khác biệt rất lớn với thành thị nhỏ bé mà Tang La đã sống mười mấy năm. Kiến trúc nơi này vừa đặc sắc vừa ngay ngắn, nhà cao tầng cũng sử dụng thiết kế rất nhân văn, mức độ phủ xanh rất cao, thoạt nhìn không hiện đại hóa cho lắm, nhưng thực tế trình độ công nghệ cao lại cao hơn bất cứ một khu rừng sắt thép nào khác. Con người và thiên nhiên dung hòa với nhau một cách rất hòa hợp, thế nên trông có vẻ mộng ảo. Rất nhiều người đều khao khát cuộc sống và công việc ở thủ đô, cảm thấy nơi này không khí trong lành phong cảnh xinh đẹp, ngay cả nhà ở cũng thoạt nhìn rất thoải mái. Nhưng bên dưới bề ngoài đẹp đẽ dễ chịu này, sự cạnh tranh ở nơi đây thật sự rất khốc liệt.

Tang La kêu taxi thêm lần nữa. Trên đường kẹt xe rất nghiêm trọng, bởi vì có người đang biểu tình kháng nghị.

Là quần thể đồng tính luyến ái biểu tình, họ đang đòi được hợp pháp hóa luật hôn nhân đồng giới. Mặc dù đã là thời đại này, nhưng vẫn tồn tại rất nhiều người sợ hãi bài xích và kỳ thị người đồng tính. Tuy nhiên so với quá khứ thì hoàn cảnh hiện đại đã tốt hơn rất nhiều. Trong lịch sử từng có một thời kỳ quá khứ đen tối, khi đó hai A hoặc là hai O yêu nhau là phạm pháp, pháp luật quy định A phải ghép đôi với O, thậm chí chính phủ còn ép duyên.

Hiện nay theo sự phát triển của thời đại, họ đã có thể công khai yêu đương, cũng có thể du hành biểu tình để đòi hỏi quyền lợi cho mình.

Nhưng vẫn đường xa nặng gánh. Trong cuộc bỏ phiếu không lâu trước đó, số phiếu không ủng hộ hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới cao hơn số phiếu ủng hộ là 2%, thế nên họ đã bỏ lỡ cơ hội được pháp luật tán thành hôn nhân một cách sít sao. Người đồng tính luyến cho rằng chuyện này hoàn toàn không cần biểu quyết bằng cách bỏ phiếu. Chuyện của họ tại sao phải nhận được sự đồng ý của người dị tính luyến? Đây cũng là nguyên nhân nảy sinh cuộc biểu tình kháng nghị trọng đại này.

Trận biểu tình này gợi ra sự chú ý của rất nhiều người. Có người đứng bên đường xem, có người ủng hộ, có người chán ghét, có người vẻ mặt quái dị.

Trong Học viện Quân sự, Đại học thủ đô, các sinh viên trường quân đội mặc áo thun ba lỗ, tràn đầy hormone sau khi trải qua một buổi sáng huấn luyện đã đói tới mức có thể ăn hết một con trâu, lúc này đang ăn ngấu nghiến hăng say.

Đây là học viện chỉ tuyển nam nữ Alpha và nam Beta, là Học viện Quân sự tốt nhất trên toàn đế quốc, thực hành hình thức huấn luyện và giáo dục tinh anh. Do đó sinh viên ở nơi này có không ít người không có tiền thì cũng có quyền, mà đẳng cấp giữa các sinh viên cũng được thể hiện rõ rệt trong căn tin này.

Căn tin được thiết kế theo kiểu thông tầng, tầng hai thoạt nhìn cao cấp hơn tầng một rất nhiều, cũng ít người hơn, bàn ghế lại càng khác biệt, người ngồi trên tầng hai thoạt nhìn cũng cao quý hơn nhiều. Tầng hai là địa điểm dùng cơm chuyên dụng của những sinh viên thuộc đỉnh kim tự tháp của học viện này.

Chiếc TV màn hình tinh thể lỏng trên tường tầng hai đang chiếu buổi biểu tình kháng nghị hôm nay. Họ ăn những món ăn khác hẳn với thức ăn nấu chung nồi với các học sinh bình thường dưới lầu một, đồng thời nhàn nhã tán gẫu.

“Những người này ấy à… Hiện nay người cầm quyền đa số đều là Alpha xu hướng tính dục bình thường. Omega là tài nguyên khan hiếm, người đồng tính luyến trong số họ còn nhiều hơn cả Alpha, sao có thể phê duyệt dự luật này được chứ?” Có người nói với giọng điệu hơi trào phúng.

“Trừ phi họ đủ mạnh, có càng ngày càng nhiều người bò lên địa vị cao, nếu không thì đừng tơ tưởng đến chuyện này.”

“Chẳng qua điều kiện bẩm sinh đã quyết định Omega…”

“Được rồi, đừng nói về đề tài này nữa, đổi sang kênh khác đi.” Có người liếc nhìn Ngải Nặc Đức ngồi trên ghế chính, vội vàng nói sang chuyện khác.

Người khác nhìn qua thì thấy anh khẽ cau mày, vẻ mặt là lạ, bởi vì cảnh tượng xuất hiện trên TV lúc này là hai người nam nữ cao lớn cường tráng, rõ ràng đều là Alpha lại đang hôn nhau, còn hôn thật sự si mê.

Bấy giờ những người khác mới nhớ ra Ngải Nặc Đức không thích nghe mấy thứ này. Thân là một Alpha thẳng như ống thép, anh không có hứng thú với đề tài này, thấy người đồng tính luyến hôn nhau đương nhiên cũng sẽ cảm thấy khác thường. Cho nên mọi người đổi kênh khác, cũng không trò chuyện về đề tài này nữa.

Họ nhanh chóng dời sự chú ý sang một nam Beta vừa bưng đĩa đi tới. Cậu ta là tân sinh viên mới nhập học năm nay. Beta vốn các khía cạnh đều bình thường, có điều ngoại hình của nam Beta này còn nhỏ nhắn hơn những nam Beta khác, gương mặt cũng xinh xắn đẹp đẽ, thoạt nhìn như là Omega.

Mặc dù quyền cước võ công của cậu ta rất xuất sắc, nhưng gia thế lại rất bình thường, không có tư cách gia nhập vào giới xã giao của họ. Cậu ta có thể lên tầng hai là vì không ngờ cậu ta lại là bạn trên mạng nhiều năm qua của Phí La - một thành viên trong nhóm họ. Phí La rất có thiện cảm với cậu ta, ra sức muốn giới thiệu cậu ta cho họ, cho rằng cậu ta là người đáng kết giao, tương lai rất đáng mong chờ, cho nên mới có tư cách lên tầng hai ăn cơm.

Nhưng họ không biết rằng nam Beta này chẳng những là gái giả trai mà còn là một nữ Omega đã tiêm thuốc ức chế pheromone. Đây cũng là bất đắc dĩ, ai bảo trường học này chỉ nhận nam A nữ A và nam B thôi chứ? Có điều thực tế đây cũng là một cái bẫy, chờ đến khi cô ta tiếp xúc với nam chính đủ nhiều, có độ hảo cảm nhất định thì lại gài bẫy bại lộ thân phận thật của mình trước mặt nam chính, tin chắc rằng sẽ tạo ra cú sốc rất lớn đối với nam chính, nếu có thể thuận thế đánh dấu cô ta là tốt nhất.

Nam chính vốn là A xu hướng tính dục thích O bình thường, hơn nữa dựa theo gen mà Chủ Thần thiết kế bắt chước theo gen của nữ chính, cô ta sẽ có độ phù hợp gen với nam chính cao tới trăm phần trăm. Còn nữ chính ư? Bây giờ nhìn kiểu gì cô cũng là A, đạo cụ do Chủ Thần chế tạo tuyệt đối không dễ dàng phát hiện sơ hở, nam chính lại là trai thẳng. Nếu không xảy ra ngoài ý muốn gì thì đã giải quyết khả năng họ sẽ nảy sinh tình cảm với nhau ngay từ gốc rễ.

“Mãn Thu, lại đây, ngồi ở đây.” Phí La vẫy tay gọi cô ta. Anh ta chính là một thành viên trong quần thể này, là do người công lược Thu Mạn đã tốn chút tâm tư thả mồi, trở thành lỗ hổng để cô ta có thể tiến vào giới xã giao này, tiếp xúc với nam chính Ngải Nặc Đức đẳng cấp cao nhất.

*Lavender team: Tên của người công lược nữ ở thế giới này có hơi hack não một chút =.= Cụ thể là như vầy:

- Tên thật của người công lược là Thu Mạn

- Tên ở trong thế giới này lại là Mãn Thu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.