Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Chương 92: Anh thấy mình cong mất rồi (4)



Đám nam sinh trường nam sinh nhàm chán từ trước đến nay đều theo tiêu chí một người vui không bằng cả đám vui, họ lập tức thông báo trên diễn đàn cho cả trường đều biết, số 77 khiến họ tinh thần phấn chấn thức đến một hai giờ sáng đêm hôm qua trưa hôm nay sẽ tới giao hàng.

Lượng truy cập của diễn đàn vào ban ngày tương đối thấp, chủ yếu là do điện thoại không tiện đem theo người vào giờ học, nhưng vẫn sẽ có người mang theo. Vì vậy khi người đó đọc được tin này liền truyền miệng thông báo cho những người khác. Đám nam sinh có ít tiết mục giải trí, đây là một trong số các tiết mục, huống chi hôm nay còn rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vì vậy gần như toàn bộ sinh viên trong trường đều biết tin.

Những người tối qua đã bỏ lỡ cảnh tượng hay ho vì đi ngủ sớm, hoặc đang học, hoặc hẹn hò ở khu rừng nhỏ,... đã sớm thèm thuồng khi nghe đám người khác bàn tán, lúc này nghe được tin tức, tất cả đều mong chờ đến buổi trưa.

Trong đó bao gồm cả đám người Phí La hôm qua đã bỏ lỡ chuyện hay. Họ ăn lửng dạ xong mới có tâm tình lên mạng vừa lướt diễn đàn vừa tiếp tục ăn. Sau đó họ mới biết được nhân viên giao hàng số 77 đưa đồ ăn cho họ chỉ cần mấy chiêu đã đánh gục được Lucy. Lúc đầu họ chỉ nghĩ là số 77 may mắn, suốt cả một d đường không gặp giáo quan đi tuần tra, vì vậy mới đưa đồ ăn đến chỗ bọn họ được. Những không ngờ là không phải vậy, là cô đánh tay đôi với giáo quan.

“Số 77 này là thần thánh phương nào thế? Chỉ đánh có mấy chiêu mà đã hạ gục được Lucy, tôi không tin. Trông dáng dấp như O, có khi nào là dùng mánh khóe gì không?”

“Ai mà biết? Chẳng ai nhìn rõ, bên đó tối quá, động tác lại nhanh.”

“Sao không có ai quay lại vậy, hôm nay có người nào quay không?”

“Dù sao thì Lucy cũng tức phát điên rồi, tôi thấy ổng muốn gϊếŧ người lắm rồi á.”

“Hi vọng cô nàng này may mắn. Nếu cô ấy có đụng phải giáo quan thì cũng đừng là Lucy. Tối qua Lucy mất mặt như thế hôm nay mà gặp lại thì nhất định sẽ không cho qua.”

“...”

Lớp của Thu Mạn tình cờ học chung bài tập với lớp Phí La, trong giờ giải lao cô ta đến tìm Phí La, nghe họ nói buổi trưa Tang La lại đến thì trong lòng cô ta lập tức mắng cho Thư Mẫn một trận. Cái đồ vô dụng, đã một đêm rồi mà không nghĩ ra cách ngăn cản cô lại sao? Bây giờ nghe họ nhắc tới Lucy, trong mắt cô ta chợt lóe lên một tia lạnh lùng.

Giờ học sắp bắt đầu, cô ta đứng dậy, quay trở lại lớp học của mình.

Đám người Phí La lo Ngải Nặc Đức mải viết kế hoạch chiến lược, đến nhà ăn chậm thì sẽ lỡ mất trò hay nên liên tục nhắn tin cho Ngải Nặc Đức, kể chuyện này cho anh biết.

Ngải Nặc Đức học khoa Chỉ huy Quân sự, không cùng khoa với họ nên chương trình học cũng khác. Bây giờ anh đang ở trong lớp học đa phương tiện, liên tục nhận được tin nhắn nhưng anh không thèm xem, thực ra thì anh đã biết họ nói gì rồi. Dù là khoa Chỉ huy Quân sự thì cũng có không ít sinh viên thích hóng chuyện.

Vốn dĩ anh không hứng thú với loại chuyện này, cảm thấy trò này vừa nhàm chán vừa ngây thơ. Nhưng hôm nay anh lại mất tập trung, dựa vào lưng ghế, tay cầm bút dừng lại trên tờ giấy, nửa chữ cũng không viết được.

Ánh mắt anh dần trôi đi trong vô thức, trôi về phía hai nam một nữ đang ngồi trong góc. Nam đẹp trai đầy nam tính, nữ thì quyến rũ, gợi cảm, trông khá đẹp, bọn họ cũng là một đôi, nhưng đều là Alpha, đều tỏa ra cùng một loại pheromone. Hai người đã công khai yêu đồng giới từ thời còn học cấp ba, năm đó chuyện này rất ồn ào trong vòng xã hội của bọn họ. Gia thế hai người tương đương nhau, mặc chung một cái quần từ nhỏ mà lớn lên, hai người đều đã có vị hôn thê Omega và vị hôn phu Omega được định sẵn từ sớm, không ngờ cuối cùng họ lại ở bên nhau.

Cha mẹ hai bên nhất định không đồng ý, muốn phá đôi uyên ương, nhưng kết quả càng phá họ càng gắn bó, suýt chút nữa đã cùng nhau bỏ trốn. Bây giờ phụ huynh hai nhà không còn quan tâm hai người nữa, áp dụng chính sách đối xử lạnh nhạt, chỉ chờ họ mệt mỏi chia tay, rõ ràng không tin mối quan hệ của họ có thể duy trì lâu dài.

Đối với người có khuynh hướng tính dục bình thường thì họ thật sự không hiểu tại sao có người lại có hứng thú với người cùng kiểu, không thích loại người Omega có pheromone dịu dàng ngọt ngào, sinh ra để dành riêng cho Alpha.

Lúc này, cặp đôi A kia bất ngờ trao nhau một nụ hôn lén lút trong lúc giáo sư quay người không để ý tới, có thể thấy hai chiếc lưỡi của họ lập tức quấn lấy nhau.

Ngải Nặc Đức lập tức khó chịu quay đi, lông mày cau chặt lại.

Rõ ràng anh vẫn là một thẳng A. Vì vậy, chắc chắn, ngày hôm qua là... ảo giác, có thể là do mũi của anh ngửi sai thôi.

...

Sau khi Tang La nói chuyện xong với cửa hàng trưởng thì tiếng chuông điện thoại Thư Mẫn gọi tới lập tức reo lên vô cùng nóng vội.

Tang La vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng bà ta vừa khóc vừa vội: “Con còn nhớ mẹ con còn sống không? Sao điện thoại không gọi được mà cũng không về nhà. Có phải con định bỏ mẹ lại không? Nếu như vậy thì con nói sớm cho mẹ biết để mẹ tự sát là được, sao lại muốn hành hạ mẹ như thế này? Hu hu…”

Thư Mẫn diễn rất tốt, thiết lập nhân vật ổn định, Tang La cảm thấy buồn nôn vô cùng. Nhân vật này có thể so sánh với người mẹ trong kiếp đầu tiên cô, là cái loại có thể bức cô phát điên khi cô chưa tỉnh lại.

Nhưng trước mắt cô vẫn cần phải lá mặt lá trái với bà ta.

“Hôm qua con trực ca đêm, giờ tan ca rất muộn, điện thoại thì hết pin, phải ở bên ngoài một đêm. Nhưng tiền lương của con cao lắm, con sẽ sớm đưa được mẹ tới bệnh viện chữa bệnh.” Tang La nói như vậy thì dù là ai cũng không thể trách cô bỏ mẹ mình ở nhà một mình.

“Mẹ không muốn đến bệnh viện chữa bệnh, mẹ muốn con ở cạnh mẹ, con về luôn đi!” Thư Mẫn lại bị Thu Mạn mắng lần nữa, bà ta vô cùng tức giận, cảm thấy Tang La cánh cứng rồi là ghê gớm, vừa đến thủ đô đã vứt mình vào trong căn nhà thuê ở một mình. Quả nhiên cô cũng sắp không chịu đựng được nữa rồi, người ta nói là giường bệnh nằm lâu không có hiếu tử, chắc hẳn nữ chính cũng là cái dạng này, nếu không thì dù có muộn thì cũng nên về nhà thăm bà ta!

Tang La cau mày, nói với vẻ nghiêm túc và bực bội: “Mẹ đừng làm loạn. Con vì ai mà phải khổ cực như vậy? Cái gì mà chữa với không chữa, nếu mẹ nghĩ vậy thật thì mẹ muốn làm gì tùy mẹ, không chịu nói sớm làm tăng gánh nặng cho con!”

Gì? Thư Mẫn trợn tròn mắt.

“Thôi được rồi, con sắp phải làm việc rồi. Còn phải thể hiện thật tốt thì ông chủ mới tin tưởng, cho con tạm ứng tiền lương thì mới đưa mẹ vào viện được, bệnh của mẹ không thể kéo dài quá lâu. Mẹ ráng chờ đi, chiều nay con về đón mẹ.” Tang La đổi giọng, nói năng mềm dẻo hơn, trong lòng còn hơi hối hận vì thái độ vừa rồi của mình. Nói xong cô hoàn toàn không cho Thư Mẫn có thời gian nói thêm đã kéo số bà ta vào danh sách đen.

Thư Mẫn nhìn vào điện thoại bị ngắt kết nối, cảm nhận không khí oi bức trong căn phòng thuê chật hẹp, trong lòng lại có cảm giác tự mình lấy đá đập chân mình. Nếu biết sớm thế này thì sau khi trường Đại học thủ đô hết thời gian báo danh bà ta nên “khỏi bệnh” luôn mới phải, vậy thì sẽ không thành ra thế này. Sức nhẫn nại của Tang La không còn nhiều, lòng oán trách với người mẹ suốt ngày chỉ biết làm liên lụy đến mình ngày càng không thể giấu nổi, lại còn kiên trì muốn kiếm tiền cho bà ta chữa bệnh ở đây. Trong tình huống như thế này thì bà ta phải làm sao để khiến Tang La đưa bà ta về quê đây?

Sau khi dùng chính chiêu cầm chân mình của người công lược để phản đòn, Tang La lại tới Thực Vận Lai.

Chuyện Tang La giao đồ ăn thành công tối hôm qua đã lan truyền trong các nhân viên, cô vừa tới đã được rất nhiều người tỏ ý ngưỡng mộ. Nhân viên thu ngân là một chị gái trưởng thành vẫn còn độc thân, cô ta đột nhiên liếc mắt ra hiệu cho cô, còn sờ tay cô ám chỉ, như sói cái muốn ăn thịt con thỏ nhỏ, làm Tang La nổi hết cả da gà.

Ở thế giới này AA và OO là đồng tính luyến ái, phụ nữ A và O yêu nhau vẫn được coi là yêu khác phái, nếu họ có yêu đương, kết hôn, lên giường, sinh con đều là chuyện theo lẽ tự nhiên. Nhưng Tang La không phải Alpha thực sự, mà dù có là một Alpha chân chính thì có lẽ cô cũng chỉ muốn chơi gay với chồng mình thôi. Vì vậy cô thực sự không đỡ nổi chiêu quyến rũ này, vội vàng xách thùng đồ ăn nhảy lên con xe máy điện phóng đi. Thực sự không có phúc hưởng thụ tình cảm của mỹ nhân.

...

Kết thúc tiết học cuối cùng của buổi sáng, lúc này đã là 11:40. Sinh viên nhanh chân đi ra từ các tòa nhà học, lũ lượt kéo về nhà ăn, nhưng không phải vì muốn tranh suất ăn mà vì sợ lỡ mất cảnh nhân viên giao hàng giao đồ ăn.

Người đặt hàng là một sinh viên có tiền, yêu cầu đồ ăn phải được mang đến tầng hai của nhà ăn sinh viên trước 12:30.

Thu Mạn cũng đã tìm được cơ hội, âm thầm nói cho Lucy đang định đến nhà ăn của giáo viên ăn cơm tin tức trưa nay Tang La sẽ tới. Nhà ăn của giáo viên không cùng chỗ với nhà ăn sinh viên, nó nằm gần ký túc xá giáo viên, cách khá xa nhà ăn sinh viên. Nếu tốc độ của Tang La nhanh thì Lucy sẽ không đến kịp.

Tối hôm qua Lucy cũng không biết vì sao mình lại ngã xuống, anh ta chỉ nghĩ là do mình bị dùng mánh khóe, nếu không thì làm sao có thể bị ngã? Cô gái Alpha kia rất gầy yếu, bé như con gà con, làm hại anh ta mất mặt trước một đống nhãi con. Anh ta bò dậy từ trên đất muốn chờ con nhóc quỷ kia quay về lại đấu tiếp, nhưng không ngờ đối phương lại chơi trò hèn, trốn đi bằng đường khác, khiến anh ta nổi giận không ngủ cả đêm.

Vì vậy, vừa nghe được tin này, đôi mắt hổ của anh ta lập tức đằng đằng sát khí, trên mặt là nụ cười tàn nhẫn lạnh lẽo như băng, không đến nhà ăn nữa mà tới cửa vào nhà ăn sinh viên để rình sẵn.

...

Thời gian giao hàng khách hẹn là trước 12:30. Khi con xe điện của Tang La vào đến khu vực giám sát của Học viện Quân sự thì đã gần mười hai giờ. Tang La ngồi trên xe xem bản đồ phân bố đại khái các tòa nhà của Học viện Quân sự do vô số nhân viên giao hàng bỏ mình trong hai năm nay tổng kết vẽ ra.

Rút kinh nghiệm từ ngày hôm qua, lần này Tang La mang theo một cái thang gấp, nếu không thì lần nào cô cũng phải tìm cây, mà không phải cái cây nào cũng ở sát bên tường bao. Tất nhiên cô sẽ không mang cái thang này vào, cái thang chỉ chuyên dùng cho việc đi vào thôi. Cô đã cam đoan giao hàng cho khách đúng giờ nên khi đi vào rất quan trọng, còn đi ra thì không sao, có thể đi lâu hơn cũng được.

Tang La kéo cái thang gấp ra đặt dựa vào bức tường bao. Đầu cô vừa nhô ra khỏi tường bao thì đám sinh viên đang ngồi chờ mòn mỏi trong nhà ăn đã chú ý tới, lập tức kêu lên những tiếng hưng phấn.

“Đến rồi đến rồi!”

“Đâu, đâu?”

Những người đang ăn lập tức bỏ bát đũa đứng dậy, có người còn cầm cả bát lên đi ra ngoài, vì vậy bên ngoài nhà ăn có rất nhiều sinh viên hoặc đứng hoặc ngồi xổm, vừa ăn vừa chờ xem trò hay.

Chỉ có đám sinh viên con nhà quyền quý được lên lầu hai ăn là không cần làm vậy, ở lầu hai có một ban công ngoài trời, cho dù Tang La xuất hiện từ vị trí nào thì bọn họ cũng không cần xuống lầu, có thể đứng ở vị trí cao nhìn thấy hết mọi cảnh.

Thu Mạn được hưởng ké Phí La, giờ cô ta đang đứng trên ban công quan sát cùng họ. Cô ta nhìn Tang La đang dần xuất hiện, đứng trên bức tường cao, sau đó lại nhìn xuống Lucy đang đứng trước nhà ăn, dáng vẻ một người trấn giữ vạn người không phá nổi, trong lòng chỉ hy vọng Lucy có thể mạnh tay hơn, tốt nhất là đánh gãy chân Tang La đi, để xem cô có thể đến đây thế nào nữa. Nhưng mà kể ra cũng kỳ lạ, đây là lần đầu tiên cô ta thấy có một nữ chính đi làm nhân viên giao hàng.

“Số 77 này to gan thật, làm sao mà cô ta lại to gan được vậy nhỉ? Giữa ban ngày ban mặt mà vẫn dám giao thức ăn đến.”

“Chẳng lẽ cô ta đúng là đại ca thật à?”

“Đại ca cái rắm, trông như con gà toi ấy, đám nữ Alpha trong trường chúng ta cô nào chả cao to hơn cô nàng này? Tay nhỏ chân nhỏ thế kia thì có mấy sức?”

“Nếu cô ta là người thông minh thấy cảnh này thì nên quay đầu rời đi mới đúng.”

Nhưng Tang La đứng trên tường thấy Lucy đang rình sẵn, đằng sau là một đám sinh viên hứng chí bừng bừng đầy hormone đang chờ xem kịch hay, còn có cả mấy giáo sư và giáo quan đứng ở thao trường hai bên rõ ràng cũng đến xem trò vui.

Tang La nhướng mày, cũng không ngạc nhiên, cô đeo thùng thức ăn trên lưng, tung người nhảy lên rồi tiếp đất vững vàng.

Cô đứng thẳng dậy, kéo chiếc mũ trùm đầu sắp rơi xuống lên, ánh nắng buổi trưa quá chói chang, cái mũ trùm đầu đủ lớn có thể che nắng. Sau đó cô đi thẳng về phía Lucy.

“F*ck, cô ấy định đánh chính diện với Lucy luôn à?”

“Tuy nhỏ nhưng có vẻ cũng ngầu đấy.” Đám sinh viên liên tục bình luận.

Thu Mạn không nhịn được quét mắt thăm dò, ánh mắt nhìn lướt qua mấy người chặn đường, nhìn biểu cảm của Ngải Nặc Đức. Cô ta thấy sườn mặt hoàn hảo của anh, lông mi rất dài rũ xuống, vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng, không nhìn ra được một chút cảm xúc nào. Không biết anh cảm thấy thế nào về nữ chính cũng là A này. Cô ta nghĩ thầm chắc anh cũng không động lòng đâu, vì anh là thẳng A mà.

Lucy đợi Tang La đi đến trước mặt mình, đôi mắt hổ rất hung dữ, thân hình như con gấu của anh ta so sánh với thân hình Tang La chẳng khác nào gấu ngựa so với nai con, nhìn thế nào cũng thấy không cùng đẳng cấp.

“Nhóc con, giờ xin lỗi còn kịp đấy.” Anh ta nói. Càng nhìn càng cảm thấy chắc chắn tối hôm qua Tang La đã giở trò nên anh ta mới ngã xuống, vì vậy trong mắt lại tràn đầy sát khí.

“Nếu tôi xin lỗi thì anh có cho tôi đi qua không?”

Đáp lại cô là pheromone đầy tính công kích đánh về phía mình như thủy triều tràn tới.

Nhưng dường như Tang La không hề bị pheromone kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cô bỏ cái thùng trên vai xuống, để xuống đất, nhìn đối phương, giọng điệu bình thản: “Kiếm miếng cơm không dễ dàng, nếu anh đã vậy thì có gì đắc tội xin rộng lòng tha thứ cho.”

Lời nói này hiển nhiên rất bình thường, nhưng nghe trong tai không ít người trẻ tuổi lại đột nhiên thấy hưng phấn tê dại cả da đầu. Sau đó, cũng giống như đêm qua, một cuộc chiến chóng vánh đã xảy ra chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng lên đến cao trào rồi kết thúc.

Lucy chỉ đỡ được nhiều hơn tối qua ba chiêu, chưa đến ba giây lại ngã xuống một lần nữa vì góc tấn công xảo quyệt và kỹ xảo khiến người ta phải bất ngờ của Tang La.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, mọi đôi mắt đều kinh ngạc muốn lồi ra, vì há hốc miệng mà rơi cả thức ăn trong miệng ra ngoài.

Ngay cả một vài giáo quan và giáo sư nhàn rỗi không có việc làm đến xem trò hay cũng sợ ngây người.

... Mẹ kiếp! Chết tiệt! Thật hay giả vậy?

Hai tay Ngải Nặc Đức để trên lan can, lồng ngực phập phồng rõ rệt, sau khi vận động pheromone sẽ tỏa ra nhanh hơn và dày hơn. Hiện trường có rất nhiều người, khắp nơi đều có pheromone, nhưng anh vẫn nắm bắt và phân biệt chính xác được cái nào là của cô. Thật sự quá dễ phân biệt, như một dải ruy băng có màu sắc trong một thế giới đen trắng, đó là một mùi hương không thể đoán ra, lôi cuốn pheromone của người A, phải mà lại không phải.

Tang La xách thùng đồ ăn lên, đi về phía trước, đi được vài bước thì mắt cá chân bị nắm nhẹ, đó là tay của giáo quan Lucy đã nằm dưới đất không thể dậy nổi nhưng vẫn không cam lòng.

Tang La lạnh nhạt liếc mắt nhìn, lạnh lùng vô tình hất tay đối phương ra rồi bước vào nhà ăn.

“Tôi... tôi...” Có ai đó nhỏ giọng kích động.

Ngải Nặc Đức nắm chặt tay đè lên lan can, móng tay cắm vào đầu thanh gỗ.

Cả đám thanh niên cao to lặng ngắt như tờ đi theo sau Tang La bước vào trong.

Tang La đi lên lầu hai, đám sinh viên trên lầu hai đều đã bước tới. Tang La nhìn xung quanh, khóe mắt lướt qua chồng mình, lúc này có người giơ tay lên: “Tôi, tôi, thức ăn của tôi.”

Tang La ngồi xuống lấy ra mấy hộp đồ ăn đưa cho người kia: “Thức ăn của anh đây.”

Người nọ nhận lấy, kích động đến mức lỗ tai đỏ bừng: “Cô giỏi quá… Tôi nhất định sẽ tặng cô năm sao!”

Tang La đang kéo khóa thùng thức ăn, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu nhìn người đó, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cảm ơn. Chào mừng anh ghé tiệm lần sau.”

Tang La vốn dĩ đã ưa nhìn, trong các O cũng không có mấy người đẹp hơn cô. Nhưng nếu chỉ như vậy thì đám A cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, dù sao thì đó cũng là phong cách O, họ thích O, nhưng cũng có A không thích O. Tuy nhiên bây giờ trước mắt họ đã có một lớp filter, nhìn Tang La chỉ thấy khí của A vô cùng mạnh, đâu còn khí chất nào của O. Cô bỗng dưng cười ra tiếng như băng tan, từ một ngọn núi cao lộ ra màu xanh tươi tốt, như mũi tên của thần Cupid bắn vào tim đám người.

... A, mẹ ơi, con sắp bị cái người giao hàng A này bẻ cong rồi. Đám khách hàng che tim nghĩ thầm trong đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.