Bởi vì chứng kiến phản ứng của cha mẹ trước đó nên hắn còn lo lắng hơn Thẩm Lật ngày đó rất nhiều. Càng tuyệt vọng hơn là buổi gặp mặt của bọn họ tạm thời có thêm một người.
Đúng vậy, ngay khi họ vừa xuống máy bay thì nhận được… tin dữ này.
Bà Vu nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy chuyện này nên giải quyết cùng nhau, do đó bà tự mình gọi điện báo cho ông Thẩm Tùng Lễ.
Ngẫm tình cảnh này, Cố Dịch lập tức cảm thấy phấn khích.
Hắn cùng lúc được gặp cả cha mẹ.
Cố Dịch nuốt nước bọt.
Có thể mẹ vợ là một người phụ nữ có phong cách sấm rền gió cuốn, hoặc có thể mẹ vợ không thích hắn cho lắm.
Tất nhiên, không loại trừ khả năng tồn tại cả hai tình huống trên.
Địa điểm gặp mặt được đặt trong một phòng riêng trang nhã, Thẩm Lật vốn cho rằng cuộc gặp này nếu không phải là một trận ầm ĩ thì cũng là cảnh chia tay trong không vui.
Nhưng dường như, Thẩm Lật vẫn chưa hiểu rõ cả mẹ mình và cha mình.
Khi hai người đến nơi, Thẩm Tùng Lễ đang hút thuốc ở khu vực hút thuốc công cộng.
Tâm trạng ông dường như không tốt, tất nhiên, điều này là dễ hiểu.
Ông cầm điếu thuốc trên tay, vẻ mặt như đang xuất thần. Ánh mắt không tiêu cự ngẫu nhiên rơi vào nơi nào đó.
Thẩm Lật dừng lại một chút, tiến lên gọi cha, lúc này ông mới phát hiện Thẩm Lật tới.
Thẩm Tùng Lễ theo bản năng dập tắt điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn Cố Dịch ở phía sau Thẩm Lật. Ông cau mày thể hiện sự phản kháng cùng bài xích của bản thân.
Ông bất ngờ bình tĩnh, không còn nhìn Cố Dịch nữa, cũng không hỏi Thẩm Lật có muốn giới thiệu không. Ông dường như hoàn toàn không để ý tới Cố Dịch, chỉ bước lên tầng nói: “Lên trên nói chuyện.”
Thẩm Lật gật đầu, dù sao bình tĩnh nói chuyện vẫn tốt hơn ngồi một chỗ quát tháo.
Anh có thể nhìn ra giáo sư Thẩm Tùng Lễ đã nói chuyện cùng quý bà Vu Thu Y trước đó, vì vậy anh đoán diễn biến tiếp theo sẽ không quá khó khăn.
Năm nay, anh được gặp cha mẹ nhiều hơn, tiếp xúc cũng nhiều hơn, hiểu rõ hơn và nhẹ nhõm hơn trước nhiều.
Trước đây, Thẩm Lật đã ảo tưởng về sự đền bù và quan tâm sau này của họ. Anh lúc đó còn nhỏ tuổi và không cam lòng. Sau này những ảo tưởng đó như một ký ức phai tàn, từ từ biến mất, dường như không có liên quan gì đến chàng trai này.
Mà một năm này, chàng trai trưởng thành như anh dường như có thể dần dần cảm nhận được sự kết nối và… ấm ấp này.
Đồng thời, anh cũng phát hiện hai vị phụ huynh đang già đi.
Mà dường như việc come out của anh đã đẩy nhanh quá trình lão hóa này.
Nhưng có nhiều điều trong cuộc sống, kiềm chế và buông thả đều chỉ là sự lựa chọn.
Lựa chọn come out là một sự buông thả của bản thân, anh phải thừa nhận rằng theo một nghĩa nào đó, điều này thật tàn nhẫn với cha mẹ mình.
Kết quả không khác gì sự ép buộc.
Hoặc cha mẹ ép buộc con cái, hoặc con cái ép buộc cha mẹ.
Có lẽ vì Thẩm Lật vốn tính lạnh lùng nên dù trong lòng anh có xúc động nhưng anh sẽ không lùi bước. Bởi anh chắc chắn cuộc đời là của chính mình.
Trong phòng riêng, bà Vu đang ngồi bên bàn uống trà. Bà vẫn trang điểm tinh tế như trước, trang nhã xinh đẹp, nhưng từ vẻ mặt của bà không thể nhìn ra được là có ổn hay không.
Mọi người ngồi xuống.
Dù không phải đến thăm nhà nhưng Cố Dịch vẫn mang theo quà.
Thẩm Lật đã giới thiệu mọi người với nhau. Cố Dịch thành thật gọi chú dì, kẻ đang sợ sệt này cũng chỉ dám gọi bố vợ mẹ vợ sau lưng.
“Cha mẹ, Cố Dịch mang quà đến biếu hai người.”
Bà Vu gật đầu, nhẹ nói: “Để qua một bên đi.”
Thẩm Tùng Lễ thậm chí còn không thèm nhìn quà.
Nói thật, Thẩm Tùng Lễ thực sự đúng như cha mẹ Cố Dịch nghĩ. Ông nhìn không vừa mắt… con hát này.
Giáo sư Thẩm Tùng Lễ có lai lịch, có trí tuệ, có xuất thân nên sống lưng thẳng đến không thể thẳng hơn. Dù nhà họ Cố có lý lịch chính trị thì ông cũng chưa chắc đã để vào mắt.
Truyền thừa và di sản, cái gọi là danh môn khí thế vốn đã được kế thừa từ trong xương. Cho dù sau này dần suy tàn, nó vẫn còn nguyên giá trị.
Con trai ông tuy không có nghề nghiệp đàng hoàng nhưng từ nhỏ đã được ông nội dạy giỗ, một thân bản lĩnh này là đang giấu nghề.
Thật ra ông cũng không phản đối Thẩm Lật sống trong ngôi nhà cũ ở nơi hẻo lánh đó. Tuy ngoài miệng luôn ghét bỏ việc đàn ông ba mươi tuổi mà chưa làm nên việc gì, nhưng ông chỉ bất mãn với Thẩm Lật không có việc làm. Còn việc sống ở ngôi nhà nhỏ tại nông thôn kia, ông vẫn ngầm đồng ý.
Hãy đọc truyện ở wordpress bunntuki.wordpress.com để ủng hộ editor!
Nhà họ Thẩm có thiên phú vẽ tranh, không nói tới ông nội của ông là một nhân vật lớn nổi tiếng trong lịch sử thì những bức họa của cha ông cũng luôn đứng đầu sàn đấu giá. Dù ông không được thừa hưởng tài năng này, nhưng Thẩm Lật vẫn là trò giỏi hơn thầy.
Thẩm Lật kế thừa con đường của ông nội, nét bút vẽ tranh thủy mặc từ lúc nhỏ đã hình thành phong cách của anh.
Người đời đều nói rằng nghệ sĩ ít nhiều có tính cách kỳ quặc. Sự kỳ quặc khi làm nghệ thuật của nhà họ Thẩm khá có tính nhất quán, đó là họ đều thích về nông thôn sống ẩn dật.
Ông nội của ông, cha của ông, chẳng có người nào làm nghệ thuật mà không như vậy. Đến khi Thẩm Lật chọn cách vùi mình ở ngôi nhà cổ, thậm chí không ra ngoài tìm việc, ông cũng không có ý kiến gì. Không phải ông không quan tâm đến con trai, chỉ là ông cho rằng con trai mình đang vẽ tranh ở nhà. Vài năm sau ông mới có một lần quay lại phòng sách của con trai mình, nhìn các cuộn tranh khắp phòng, ông càng khắc sâu thêm suy đoán của mình.
Ngay cả khi Vu Thu Y nói với ông rằng con trai mình lẽ ra giành được chiến thắng trong cuộc thi thiết kế năm đó, ông cũng không quan tâm. Ông thậm chí còn cảm ơn đứa trẻ có suy nghĩ bất chính năm đó, nhờ nó mà con trai ông sẽ đi theo con đường của ông nội Thẩm Ký Vân trong tương lai.
Sự kỳ vọng của giáo sư Thẩm Tùng Lễ với đứa con trai Thẩm Lật cao bao nhiêu thì Thẩm Lật càng khó chấp nhận bấy nhiêu. Điều này cũng tương tự sự bài xích Cố Dịch đã “làm hư” Thẩm Lật.
Huống hồ, Cố Dịch còn là một… “con hát”.
Giáo sư Thẩm Tùng Lễ vô cùng, vô cùng không hài lòng với Cố Dịch.
Giáo sư Thẩm Tùng Lễ thậm chí còn không thèm che đậy điều này, suốt bữa cơm ông đều không cho Cố Dịch một sắc mặt tốt. Cuộc trò chuyện đều có dạng sau.
“Nhà cậu làm gì?”
Cố Dịch: “Cha cháu làm kinh doanh, còn mẹ cháu dạy ở đại học R.”
Thẩm Tùng Lễ nhíu mày, không nói gì.
“Cậu tốt nghiệp trường đại học nào?”
Cố Dịch mỉm cười: “Trường Kinh doanh Đại học Bắc Kinh ạ.”
Thẩm Tùng Lễ liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới, có vẻ không tin lắm.
Mãi đến khi quý bà Vu Thu Y không nhìn nổi nữa mới đứng ra điều đình, kết thúc cuộc đối thoại kỳ lạ này.
Nhưng khi biết Thẩm Lật đã đến thăm cha mẹ Cố và kết quả không được khả quan cho lắm, hai vị phụ huynh đồng thời nhíu mày.
Giáo sư Thẩm Tùng Lễ khinh bỉ quét mắt liếc Cố Dịch một cái, “Một cái bình vỡ thời nhà Thanh mà cũng không cảm thấy xấu hổ khi gửi đến nhà người ta.”
Cố Dịch: “…”
Bà Vu cười, vươn tay vỗ vỗ tay Thẩm Lật, “Các con còn nhỏ, chuyện này để mẹ nói chuyện với cha con.”
Thẩm Lật luôn có linh cảm một chuyện không bình thường nào đó sắp phát sinh.
Suốt bữa ăn, có lẽ vì mối quan hệ trong công việc nên Cố Dịch nói chuyện với bà Vu nhiều hơn, còn Thẩm Lật lại không nhìn ra thái độ của quý bà Vu.
Thẩm Tùng Lễ từ đầu đến cuối đều không nói nhiều, có lẽ vì khó giữ được phong thái nên ông chọn cách im lặng hết mức có thể.
Thực tế, có thể hai vị này biết rằng sự đối lập của họ sẽ không ảnh hưởng nhiều đến Thẩm Lật. Họ chỉ đang cố hết sức học cách chấp nhận chuyện này.
Trước khi rời đi, Thẩm Tùng Lễ cuối cùng cũng mở miệng, “Chúng tôi rất xin lỗi khi không thể cùng anh lớn lên, cũng không biết anh đưa ra lựa chọn này lúc anh bao nhiêu tuổi. Anh giống ông nội của mình nhất, tôi trước sau luôn ôm kỳ vọng rất cao với anh. Tôi nghĩ ông nội anh cũng như vậy. Anh từ nhỏ đã được ông nội nuôi lớn, anh cần hiểu rõ sự kỳ vọng và gửi gắm của ông ấy. Tôi tin anh đã suy tính kỹ, cũng hiểu rõ ý nghĩa của việc này, nhưng anh cuối cùng vẫn lựa chọn như vậy. Tôi đây chỉ có thể nói, tôi thấy thật đáng tiếc.”
“Nếu hương hỏa nhà họ Thẩm đã không thể duy trì, vậy tôi hy vọng anh có thể phát triển bản lĩnh của cụ nội mình.”
Thẩm Lật cau mày, không bày tỏ đồng ý hay không đồng ý, chỉ nói: “Con biết rồi.”
Thẩm Tùng Lễ mím môi, không hài lòng trước câu trả lời mơ hồ này.
Bà Vu nói: “Mẹ chỉ mong con được làm những gì con thích. Con rất có tài thiết kế. Nếu con muốn, mẹ có thể giúp con có được những cơ hội tốt nhất. Không ai có thể lấy đi của con”.
Thẩm Lật cười gật đầu với bà Vu, “Con biết rồi.”
Bà Vu nhìn về phía Cố Dịch, “Về phần con, con là một đứa trẻ ưu tú, nhưng thân phận của con chính là vấn đề. Nếu thật sự xác định, mẹ vẫn đề nghị các con ra nước ngoài. Nếu có một tờ giấy chứng nhận kết hôn thì vẫn tốt hơn.”
Thẩm Lật liếc nhìn Cố Dịch, nói: “Bọn con sẽ xem xét, nhưng hiện tại con vẫn thích sống ở đây.”
Bà Vu thở dài, “Thân phận của Cố Dịch có thể gây ra nhiều rắc rối, mà nơi con sống thật sự không an toàn.”
Thẩm Lật không lên tiếng, đây thực sự là một vấn đề.
Thẩm Tùng Lễ nói: “Lên kế hoạch càng sớm càng tốt, dù sao thì trong căn nhà đó cũng có không ít thứ.”
Thẩm Lật biết ông đang nói về những món đồ cổ vô giá.
Thẩm Lật gật đầu, “Con sẽ tìm cách.”
Tóm lại, mặc dù không khí của buổi gặp này không được nồng nhiệt như ở nhà họ Cố, nhưng kết quả so ra vẫn tốt hơn lần trước.
Chỉ là lúc gần rời đi, Thẩm Tùng Lễ đã nói với Cố Dịch, “Cậu giúp chúng tôi định ngày hẹn với cha mẹ cậu.” Câu nó này khiến Cố Dịch trở nên căng thẳng một cách khó giải thích.
Bốn vị cao tuổi thành tinh vừa mạnh mẽ vừa tinh vi ở cùng một chỗ chẳng khác gì Tu La Tràng(1), hắn chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
*Tu La Tràng (修罗场) là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn. (nguồn từ editor Ry)
Dù tin tưởng năng lực chiến đấu của cha mẹ mình, Cố Dịch vẫn vì nhị vị phụ huynh mà đổ mồ hôi, hắn luôn cảm thấy hai vị phụ huynh nhà mình sẽ bị chế nhạo, tát thẳng vào mặt bởi hai vị phụ huynh bên này.
Vì sự việc đột ngột, Thẩm Tùng Lễ bay thẳng từ phòng thí nghiệm ở thành phố S nước Mỹ về đây. Bên Mỹ vẫn còn nhiều việc chưa thu xếp xong nên ông tạm trở về mấy ngày. Chuyến gặp mặt cha mẹ đôi bên cần định ra thời gian, địa điểm cụ thể một cách cẩn thận.
Nhưng đây cũng coi như bước đệm cho đôi trẻ yêu nhau.
Sau khi tạm biệt hai vị phụ huynh và từ chối lời mời của bà Vu, Cố Dịch trực tiếp đưa Thẩm Lật đến cơ ngơi bí mật của hắn ở thành phố S.
Bà Vu và ông chồng người Ý sắp đến sống ở thành phố S. Thẩm Lật đã gặp qua ông một lần. Ông là một nhiếp ảnh gia rất cuốn hút. Ông không có con trai, nhưng rất nhiệt tình với đứa con trai duy nhất của quý bà Vu.
Chỉ là Thẩm Lật không muốn làm phiền tổ ấm mới của bà Vu, bốn người ở cùng nhau cũng không được tự nhiên.
Tài xế của bà Vu chở hai người đến chỗ nghỉ, trong khi đó bà Vu đi thẳng vào tòa nhà bên cạnh khách sạn, nói còn có việc khác.
Lúc ngồi trên xe, Cố Dịch trông có vẻ hơi mệt mỏi, hắn dựa vào vai Thẩm Lật, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Thẩm Lật nắm tay Cố Dịch đặt trên đùi, “Có mệt không?”
Cố Dịch nói: “Không sao đâu, sự công kích trực tiếp của cha mẹ em còn tốt hơn nhiều so với kiểu cười nói qua loa lấy lệ của cha mẹ anh.”
Thẩm Lật cười không nổi.
Cố Dịch dừng một chút, nói: “Thật ra, anh rất mong chờ cảnh bốn vị này gặp nhau.”
“Cái gì?”
Cố Dịch lãnh đạm nói: “Họ nhắm hỏa lực vào đối phương, nói không chừng lại nhìn chúng ta vừa mắt hơn.”