Ông Thẩm Tùng Lễ và bà Vu Thu Y tấn công phủ đầu đối phương. Đầu tiên là đả kích kẻ địch về mặt khí thế, khiến đối phương uể oải. Sau đó từng bước cướp đoạt đất trên trận địa, mưu cầu lợi ích lớn nhất cho mình.
Không nói đến bốn người trải qua một phen đàm phán chém giết như nào, lúc Cố Dịch và Thẩm Lật gặp họ, trên mặt ai cũng nở nụ cười khéo léo. Chỉ là bước chân lúc cha mẹ Cố rời đi có chút vội vàng, dường như có thêm một chút… ảo não.
Sau khi bốn vị phụ huynh nói chuyện xong, họ đưa hai đứa con đến nhà hàng, lần lượt giải thích về thỏa thuận mà bốn người đã đạt được với bọn trẻ.
…
“Ý của chúng ta là chúng ta vẫn hi vọng hai đứa kết hôn. Hiện trong nước không có luật cho phép kết hôn đồng giới. Các con có thể chọn một quốc gia, quan trọng vẫn là lấy giấy chứng nhận.”
“Nếu muốn kết hôn thì tài sản trước hôn nhân phải kê khai. Về phần có tổ chức hôn lễ hay không, sống ở đâu, chúng ta sẽ không can thiệp vào.”
Cố Dịch gật đầu, “Kết, nhất định phải kết.”
Thẩm Lật mỉm cười liếc nhìn Cố Dịch. Cố Dịch căng thẳng nhìn lại. Thẩm Lật dừng một chút mới gật đầu. Cố Dịch cười tươi như hoa, đắc ý gắp cho Thẩm Lật món anh thích, trong mắt trong tim đều là Thẩm Lật, tim hồng trên người như sắp tràn ra.
Cha mẹ Cố thấy vậy, trong lòng thầm mắng con nhà mình không có tiền đồ, ánh mắt như dao nhìn thẳng về phía Cố Dịch.
Cơm nước xong xuôi, lúc chuẩn bị ra về, bà Vu đột nhiên nhớ ra điều gì, kéo con trai đi chụp ảnh tự sướng.
Thẩm Lật dùng ánh mắt dò hỏi.
Bà xua tay nói: “Đăng Weibo khoe con ý mà, không có chuyện gì, hai đứa về đi, trên đường chú ý an toàn.”
Thẩm Lật nói: “Liệu việc come out của con có ảnh hưởng đến công ty của mẹ không?”
Bà Vu xua tay, “Không sao đâu, người thật sự hiểu chuyện sẽ chỉ thấy vui vì con đã tìm được đối tượng kết hôn tốt cho tập đoàn RH.”
Thẩm Lật nói: “Còn những người không hiểu chuyện thì sao?”
Bà Vu im lặng một lúc, hai mắt có chút đỏ lên, giọng nói vô cùng kiên quyết, “Mẹ chỉ muốn tự mình làm chỗ chống lưng cho con trai mẹ.”
Thẩm Lật không giỏi ứng phó những tình huống như này nên chỉ có thể luống cuống tay chân gật đầu.
Quý bà Vu Thu Y tự mình ra trận vả mặt, tuyệt đối không nương tay.
Vu Thu Y [V]: Con trai tôi, người thừa kế duy nhất của tôi, hai mẹ con chúng tôi không phải rất giống nhau sao? [Ảnh]
Vu Thu Y và Thẩm Lật vốn có nét giống nhau. Tướng mạo Thẩm Lật có bảy, tám phần giống mẹ. Khuôn mày, nét mặt của anh đặc biệt giống ngoài sức tưởng tượng, nếu nói không phải con đẻ chắc không ai tin.
Con ruột của chủ tịch tập đoàn RH, thân phận như này còn cần bao nuôi sao? Còn cần dựa vào quy tắc ngầm để leo lên sao? Còn cần vì cọ chút danh tiếng mà đăng bài sao? Còn cần dựa vào livestream để kiếm tiền sao?
Công tử của tập đoàn RH, thận phận này so với mọi cái đều hữu hiệu hơn.
<Ellen>: Ha ha ha! Anti fan! Ra đây chịu đòn đi! Công tử tập đoàn RH đây! Mẹ ruột công nhận đây! Mấy người còn cố chấp! Chửi tiếp đi!
<Kẻ giả mạo>: Hai mẹ con nhà này đúng là nhan sắc thần tiên! Trời ơi! Nhìn qua chủ tịch Vu không giống mẹ của Lật Tử mà giống chị gái của Lật Tử ý!
: Tài năng hơn người đạt giải nhất cuộc thi thiết kế quốc tế, con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn RH, người giấu công danh, ẩn cư ở nông thôn! Trời ơi! Tôi đã lọt hố ảnh rồi!
<Gọi tôi là ông chủ>: Phụt ha ha ha, tôi muốn nói, mẹ ruột rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, đã tự mình xé anti fan rồi sao? Ha ha ha ha! Tôi sẽ cười đến chết mất!
Thẩm Lật không biết sự kích động của cư dân mạng, sau khi tiễn bốn người lên xe, anh bắt taxi cùng Cố Dịch về nhà.
Nhìn đồ cổ trong phòng, Thẩm Lật đau đầu xoa xoa thái dương, gọi Cố Dịch đến giúp thu dọn. Cố Dịch tha Thẩm Lật lên tầng.
Cố Dịch dùng sức, mạnh mẽ ôm Thẩm Lật, “Hôm nay là ngày em đồng ý lời cầu hôn của anh.”
Thẩm Lật phản bác: “Khi nào… a a!”
Đêm nay Cố Dịch vô cùng nhiệt tình, đến tận lúc tờ mờ sáng động tĩnh trong phòng mới ngừng lại.
Ấn tượng cuối cùng của Thẩm Lật là thời điểm trong đầu anh chỉ toàn một mảnh trắng xóa. Cố Dịch hôn lên ngón tay đeo nhẫn bên trái của anh, nhỏ giọng nói: “Anh yêu em”, sau đó ý thức của anh hoàn toàn rơi vào trạng thái lơ mơ.
Thẩm Lật tỉnh lại đã là mười giờ rưỡi, anh xoa eo đứng dậy xuống giường, tắm rửa rồi đi xuống tầng.
Cố Dịch đang ở trong sân, ngồi xổm bên mép bụi hoa mân côi, cầm lá rau đút cho Bông Tuyết. Vẻ mặt hắn dịu dàng, khóe miệng nở nụ cười, hơi thở trên người hắn ôn hòa vui vẻ, hào quang tỏa rực rỡ, hoa đẹp cỏ xanh, năm tháng êm đềm.
Khóe miệng Thẩm Lật nhếch lên, giơ tay trái lên hôn một cái trên ngón áp út của mình. Anh cười rũ mắt, hàng mi dài khẽ buông xuống. Động tác của anh rất nhẹ, vẻ mặt thành kính, cái hôn nhẹ rõ ràng rơi trên nhẫn, nhưng Cố Dịch lại có cảm giác cả người nóng bừng. Hắn như bị cướp mất hơi thở, trộm mất linh hồn.
Giờ phút này đất trời nhạt nhòa, chỉ có hắn và người yêu của hắn.
Thân thể Cố Dịch gần như không nghe theo chỉ huy của đại não. Hắn đuổi theo tiếng gọi của linh hồn, đứng dậy, đi đến bên người hắn yêu, giơ bàn tay cũng đeo nhẫn lên, chậm rãi, kiên định đan mười ngón tay cùng Thẩm Lật.
Lúc hai chiếc nhẫn chạm vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh như một lời tuyên bố, như một vòng khóa gắn chặt nơi sâu thẳm nhất của hai số mệnh, không thể tách rời.
“Anh mua nó lúc nào?”
“Đêm tuyết mà em nhặt được anh, anh đã đặt làm ở Chris & April(1).”
(1) Chú Thích
“Lúc đó anh không say sao?”
“Say rồi, nhưng anh đã tỉnh táo khi em đút canh giải rượu cho anh.”
“Vậy mà anh còn giả bộ?”
“Anh sợ em đuổi anh đi.”
Thẩm Lật cười, nhẹ giọng nói: “Em cũng không nỡ mà…”
Cố Dịch cúi đầu hôn lên trán Thẩm Lật, không mang theo một chút ham muốn, chỉ là dáng vẻ lưu luyến dịu dàng “Thật tốt quá.”
Thẩm Lật cười nói: “Tốt như thế nào?”
Cố Dịch quay đầu nhìn sân nhỏ tràn đầy sức sống, hoa thơm chim hót khắp khu nhà nhỏ, “Nơi này giống như chốn đào nguyên vậy.”
Thẩm Lật cũng nhìn theo: “Hy vọng nơi này vĩnh viễn là chốn đào nguyên của chúng ta.”
Cố Dịch khẽ cong môi, thì thầm: “Chỉ cần em ở bên cạnh anh, nơi nào cũng là chốn đào nguyên với anh.”