Sau Khi Ôm Nhầm Bạn Trai

Chương 16-1: Ai bảo bạn trai cô đẹp trai như thế?



"Đừng vứt mà! Quần áo thì có gì sai!"

Vu Hạ không ngờ anh lại ghen và còn nói ra những lời tức giận như vậy. Cô ôm lấy mặt anh, nghiêm túc nói: “Sau khi anh ta trả lại em đã trả hàng cái áo đó luôn, với lại chỉ là em thấy rất giống chứ tối đó em không đeo kính nên không nhìn rõ có phải cùng mẫu hay không."

Hơn nữa, cái áo đó trị giá mấy nghìn tệ, sao có thể nói vứt là vứt chứ!

Lục Diễn Châu đội mũ và đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt trông rất lạnh lùng. Anh hơi nheo mắt: “Thật sự chỉ là áo giống thôi sao?”

"Tất nhiên rồi! Anh ta là một kẻ cặn bã, đáng để em lưu luyến hay sao?" Vu Hạ cam đoan, "Anh đẹp trai hơn anh ta nhiều."

Đầu ngón tay cô chạm vào phần tóc sau tai anh, ngón tay hơi ướt, cô lại sờ lần nữa, nghi ngờ hỏi: “Sáng nay anh gội đầu à?”

Sáng nay khi thức dậy cô không đeo kính nên không nhận ra tóc anh đang ướt.

Giọng Lục Diễn Châu hờ hững: “Anh tắm.”

Vu Hạ chớp mắt, nở nụ cười ranh mãnh: “Không phải là tắm nước lạnh đấy chứ?”

"..."

Lục Diễn Châu nghiêm mặt, anh ấn sáng màn hình điện thoại, đưa đến trước mặt cô, thản nhiên ngó cô, khóe miệng nhếch lên: “Em chắc chắn muốn thảo luận với anh chuyện này ngay bây giờ?”

"A!" Vu Hạ nhìn thời gian, vội vàng đeo túi, nắm tay anh quay người, "Mau mau mau, lát mà đến muộn sẽ không tốt đâu."

Triển lãm truyện tranh vẫn còn rất đông, Vu Hạ và Lục Diễn Châu gần như phải chen lấn để đi vào. Độc giả đã xếp hàng dài, Vu Hạ vừa đến đã ngồi xuống chỗ của mình, chào độc giả rồi cúi đầu ký tặng.

Lục Diễn Châu ăn mặc giản dị, đeo khẩu trang đội mũ, tuy không thấy rõ diện mạo nhưng dáng người và khí chất quá nổi bật, nên khi anh đẩy vali cùng Vu Hạ bước vào lều, ánh mắt của mọi người đều đã bị thu hút.

"Đó là cosplayer nào vậy?"

"Cosplayer cái gì! Tôi đoán anh ấy là bạn trai của Tam Hạ phu nhân! Mọi người chưa xem ‘super topic’ sao? Hôm qua có người chụp ảnh đăng lên ‘super topic’ đấy. Đẹp trai quá!"

"Đâu đâu, sao tôi không thấy?"

"Hả? Hình như xóa rồi. Chắc là thấy chụp lén không tốt nên xóa."

……

Lục Diễn Châu ngồi xuống chiếc ghế trống ở hàng sau, không nghe thấy tiếng xì xào của đám đông, nhưng Vu Hạ đã nghe thấy hết. Cô hơi đau đầu, biết ngay là sẽ như vậy mà!

Ai bảo bạn trai cô đẹp trai làm gì?

Một lúc sau, một độc giả dũng cảm cười hỏi: “Phu nhân, anh chàng đẹp trai phía sau là ai vậy?”

"... Không phải anh ấy đeo khẩu trang sao? Sao bạn biết anh ấy đẹp trai?" Vu Hạ ký tên xong, đưa cuốn truyện tranh đến trước mặt cô gái.

“Chắc chắn là đẹp trai.” Mấy độc giả phía sau cũng sấn tới, đặt câu hỏi rất hàm súc: “Là ai vậy? Em thấy hình như anh ấy cứ nhìn chị mãi.”

"..."

Cứ nhìn mình sao?

Vu Hạ không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Ghế hơi thấp, Lục Diễn Châu đành phải lười biếng tựa lưng vào thành ghế, đôi chân dài dang rộng, đôi mắt dưới vành mũ sâu thẳm dịu dàng, quả thật là đang nhìn cô.

Khóe miệng cô cong lên, quay lại đối mặt với mấy cô gái đang rất tò mò, đột nhiên không còn muốn giấu diếm nữa. Cô khẽ mỉm cười: “Người nhà, theo tôi đến ký tặng.” Nói xong cô giơ ngón trỏ lên làm động tác “suỵt”, “Các bạn đừng nhìn anh ấy nữa, anh ấy xấu hổ, một lát sẽ bỏ chạy vì sợ mất.”

Lục Diễn Châu: "..."

Thà đừng nói ra câu này, nói rồi càng nhiều người nhìn anh hơn.

Mười hai giờ rưỡi mà buổi ký tặng sách của Vu Hạ vẫn chưa kết thúc, Lục Diễn Châu không thể ở lại được nữa. Từ đây đến sân bay mất gần một giờ, chưa kể thời gian kẹt xe. Anh đứng dậy đi đến phía sau cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô, nhỏ giọng nói: “Anh phải đi rồi.”

Vu Hạ ngẩng đầu “hả” một tiếng, nhìn anh vài giây, thấp giọng nói: “Vậy... về nhà gặp.”

Cô không thể rời đi, thậm chí còn không thể tiễn anh.

Đáy mắt Lục Diễn Châu hiện lên ý cười, anh ừ một tiếng rồi không nói gì thêm, xoay người đẩy vali đi.

Người đàn ông lúc ngồi thì chỉ cảm thấy chân anh rất dài, khi đứng lên càng trực quan hơn, có người quay đầu nhìn bóng lưng của Lục Diễn Châu, cảm thán: “Phu nhân, bạn trai chị cao quá, chắc phải một mét chín hả?"

"Chắc cỡ đó." Vu Hạ lặng lẽ thu lại ánh mắt, thật ra cô cũng không biết Lục Diễn Châu cao bao nhiêu.

Ký tặng xong, Vu Hạ dùng đi ăn cùng ban tổ chức và các họa sĩ, trên đường đi nhiều lần bị trêu chọc: “Ai lại dẫn người nhà đến buổi ký tặng sách chứ! Lần đầu tiên tôi thấy đấy.”

Vu Hạ đối mặt với sự trêu chọc của độc giả cả buổi sáng nên giờ cô có thể nói mà mặt không đỏ tim không đập nhanh: “Lần sau mọi người cũng có thể dẫn theo.”

Vừa dứt lời thì điện thoại rung lên.

Lục Diễn Châu gửi tin nhắn nói anh đã lên máy bay.

Vu Hạ kéo tay phụ trách biên tập, cúi đầu trả lời: “Em vừa mới xong, đang chuẩn bị đi ăn với mọi người.]

Sống Trong Mùa Hè: [Anh ngồi sau em suốt buổi sáng, bây giờ mọi người đều biết em đi ký tặng sách còn dẫn theo người nhà rồi.]

L: [Lần sau nếu có thời gian, anh sẽ lại đi cùng em.]

Làm sao đây?

Mới vừa chia tay, Vu Hạ đã bắt đầu nhớ anh rồi.



Tiệc tùng buổi tối xong, Lục Diễn Châu và Trác Thịnh đang đợi tài xếở trước cửa câu lạc bộ. Trác Thịnh huých vai đụng anh: “Chiều hôm qua cậu chạy đến Quảng Châu làm gì?”

Lục Diễn Châu thản nhiên nhìn về phía trước: “Tìm bạn gái.”

"Cũng tốc độ đấy." Trác Thịnh thật lòng mừng cho anh, quay đầu thương lượng, "Hôm nào dẫn đi ăn một bữa nhé. Mọi người đều rất tò mò về cô gái lần đầu tiên cậu theo đuổi trông như thế nào."

Lục Diễn Châu dừng lại rồi nói: "Để tôi hỏi cô ấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.