Nhạc Chính Trấm chỉ vào mũi y mắng chửi hơn nửa ngày.
Yến Tương Lan ngoan ngoãn để hắn mắng cho đã, mỗi lần bị mắng một câu là y chửi Thịnh Tiêu một câu, tức đến nỗi muốn kéo hắn tới nghe chửi chung.
Cũng may Nhạc Chính Trấm chưa mắng đã nghiền thì hạt châu chữ ‘Chước’ trên cổ tay Yến Tương Lan chợt lóe lên lôi văn u lam, thậm chí còn phát nóng.
Y còn thắc mắc đây là sao, chỉ thấy Thịnh Tiêu từ sau núi đi về hồi nào không hay, có lẽ hắn đứng trong góc nhìn đã lâu, lúc này thản nhiên lên tiếng: “Có người tới, bấm pháp quyết tối qua ta đã dạy ngươi.”
Đó là chìa khóa mở cửa núi.
Nhạc Chính Trấm giờ mới chịu ngừng chửi, nhíu mày nói: “Nhượng Trần bọn họ đến?”
Thịnh Tiêu quý chữ như vàng: “Ừ.”
Yến Tương Lan cuối cùng cũng thoát kiếp bị chửi, lén trừng đầu sỏ Thịnh Tiêu một cái rồi lật đật bấm pháp quyết, linh lực hóa thành luồng sáng nhạt chui vào hạt châu chữ ‘Chước’, lờ mờ nhận ra sự liên kết giữa hạt châu nhỏ bé với cả quả núi Yến Ôn Sơn rộng lớn..
Kết giới mở ra một cánh cửa.
Nhượng Trần đẩy Hoành Ngọc Độ đi vào Yến Ôn Sơn, cả hai ngẩng đầu nhìn thang đá ngàn bậc dẫn lên núi, im lặng.
Phong Duật còn đang léo nhéo không ngừng bên tai, tấm tắc lấy làm lạ kỳ: “Quả là một nơi non xanh nước biếc, linh lực dồi dào… Má ơi! Núi lớn như vậy mà còn có pháp trận tụ linh? Rốt cuộc dùng hết bao nhiêu linh thạch thế?”
Ba người Nhượng Trần kiên nhẫn đứng dưới thang đá chờ người đến đón, nhưng đợi một lúc lâu sau vẫn không có ma nào tới đón cả.
Phong Duật giật giật khóe môi: “Đây là đạo đãi khách của bọn hắn đó hả?”
Quá trời khinh khách!
Nhượng Trần lặng lẽ thở dài một tiếng, lấy ra linh khí phi thuyền cỡ nhỏ đẩy Hoành Ngọc Độ lên, sau đó bay là là lên đỉnh núi.
Hoành Ngọc Độ nhìn phong cảnh núi rừng ngoài cửa sổ, cười nói: “Đúng là một nơi tốt.”
Ba người một đường tà tà bay lên đỉnh Yến Ôn Sơn, từ phi thuyền bước xuống liền thấy căn phòng tinh xảo cách đó không xa, Phong Duật lại tặc lưỡi nói: “Ngươi nói xem, bọn hắn có tạo bất ngờ cho chúng ta không? Chẳng hạn như đốt pháo nghênh đón?”
Đi thẳng đến cửa cũng không thấy có người ra đón tiếp, sau khi Nhượng Trần đẩy Hoành Ngọc Độ đi vào liền thấy bên trong sân viện rộng rãi, Yến Tương Lan và Nhạc Chính Trấm đứng trong vườn thuốc vừa được tưới nước ướt nhẹp, có vẻ đang trồng thảo dược.
Còn Thịnh Tiêu thì đứng bên một gốc cây nhỏ, dùng mấy viên linh châu bày ra một pháp trận tụ linh cỡ vừa, định để cây quế sinh trưởng nhanh hơn.
Ba người: “…”
Khóe mắt của Phong Duật giật liên hồi, hắn cố gắng tằng hắng một tiếng ý bảo ‘Chúng ta đã tới rồi, có thể ra nghênh tiếp’.
Thịnh Tiêu không để ý bọn họ, chỉ lo chăm cây quế của mình.
Nhưng Yến Tương Lan thì lại ngẩng đầu lên— Nhìn lướt qua ba người họ rồi gật đầu cho có lệ, thuận miệng nói: “Đến rồi hả, cứ tự nhiên— Những linh thảo này tương khắc nhau mà, thật sự có thể trồng chung một chỗ hả, ngươi đừng gạt ta.”
Nhạc Chính Trấm bực bội: “Ngươi có chịu tin không?! Không tin tự đi trồng một mình đi! Muốn người ta hỗ trợ còn chọn này lựa kia, có phải lại muốn bị ăn đập?”
Yến Tương Lan vội vàng câm miệng.
Phong Duật: “…”
Còn thua cả qua loa lấy lệ!
Phong Duật bạch bạch bạch chạy tới, vọt vào chen giữa Yến Tương Lan và Nhạc Chính Trấm, suýt chút nữa đẩy hai người ngã xuống đất bùn: “Bổn thiếu gia đích thân tới đây, sao các ngươi không đón tiếp nhiệt tình gì hết vậy?! Đây là đạo đãi khách của nhà nào thế hả?”.
“Nhà ta.” Yến Tương Lan chê đẩy hắn ra: “Nhiều năm qua nhìn đến nỗi chán mặt nhau mà bày đặt, không biết phiền hả? Cũng chỉ có ngươi mới để ý mấy cái đó, ngươi nhìn Ngọc Độ và Nhượng Trần kìa.”
Phong Duật nghi ngờ quay đầu lại, chỉ thấy hai người kia đang thong thả ngồi trong sân, thậm chí không biết tìm đâu ra bộ trà cụ của Yến Tương Lan, bắt đầu pha trà nhâm nhi.
Phong Duật: “…”
Quả nhiên tự nhiên như ở nhà.
Phong Duật không câu nệ nữa, nhanh chóng nhào vô nhập bọn, vừa giúp xới đất để trồng cây vừa nói: “Còn ba ngày nữa mới tới mùng mười, sao chỗ này của các ngươi không có tí không khí chuẩn bị hợp tịch gì hết thế? Lồng đèn đỏ khổng lồ đâu, mau đốt lên.”
Yến Tương Lan liếc hắn: “Lễ hợp tịch chỉ có mấy đứa bạn thân chúng ta quây quần ôn chuyện ăn bữa cơm thôi, mắc gì phải phiền toái làm ba cái đó? Còn lồng đèn đỏ khổng lồ nữa chứ, nghe thật phàm tục. Mệt cho ngươi nghĩ ra.”
Nhạc Chính Trấm đang ở bên cạnh hướng dẫn y trồng linh thảo, đôi mắt khẽ động, nuốt lời định nói xuống bụng.
Hoành Ngọc Độ thò tay vào nhẫn trữ vật định lấy đèn lồng đỏ ra, nghe vậy bèn im hơi lặng tiếng kéo tay áo che nhẫn trữ vật lại, sau đó bình tĩnh ngồi uống trà như thể không có gì xảy ra.
Thịnh Tiêu cách đó không xa cũng cất nhẫn trữ vật vào.
Một câu vô tâm của Yến Tương Lan cùng lúc làm tổn thương bốn người.
Bỗng chốc trừ y và Phong Duật hồn nhiên như tiên ra, những người khác đều không nói tiếng nào.
Phong Duật còn ở đó tía lia: “Chỉ tụ hội bình thường thôi hả? Ai sẽ làm chủ lễ hợp tịch? Là tiểu độc vật ngươi làm?”
“Làm cha ngươi.” Nhạc Chính Trấm tức giận nói: “Lần trước Thiên Đạo muốn đánh chết hai đứa nó, bây giờ còn muốn cung kính bái lạy? Hình như chỉ cần uống rượu hợp cẩn là hoàn thành nghi thức kết khế ước đạo lữ thì phải.”
Yến Tương Lan lười như hủi, cũng sợ phiền phức nên gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, quyết định như vậy đi.”
Phong Duật cũng tán thành, hình như nhớ ra gì đó mà cười đểu: “Nhãi lừa đảo, có biết dạo gần đây Ứng Xảo Nhi đi tìm ngươi khắp nơi không?”
Yến Tương Lan suýt chút nữa bị sặc nước miếng: “Hả?”
“Lần trước ở ảo cảnh ‘Mộng Hoàng Lương’, sau khi ra ngoài Ứng Xảo Nhi nghĩ ngươi đã chết dưới thiên lôi trừng phạt nên đau lòng uất ức một thời gian.” Phong Duật liếc thấy ánh mắt lạnh lùng của Thịnh Tiêu, không sợ chết nói tiếp: “Mà công nhận con nhện đó thông minh phết, có lẽ nhìn phản ứng của những người ở Chư Hành Trai nên đoán ra ngươi không có chuyện gì, cộng thêm khoảng thời gian trước sôi sục chuyện của Hề gia, hắn đoán được phần nào nên bây giờ đang tìm ngươi khắp nơi.”.
Yến Tương Lan cũng thấy ánh mắt lạnh lùng của Thịnh Tiêu, không hiểu sao chột dạ.
Rõ ràng hồi trước Thịnh Tiêu cũng biết tâm tư không trong sáng của Ứng Trác dành cho Yến Tương Lan, nhưng không có tỏ ra ghen tuông gì, lúc này hai người chuẩn bị hợp tịch, Thịnh tông chủ giờ mới ghen.
“Ta… Ta đã nói với Xảo Nhi rồi.” Yến Tương Lan không dám nhìn Thịnh Tiêu, mượn Phong Duật để giải thích chuyện này: “Nói rõ ta và hắn không có kết quả, hắn còn tìm ta chi?”
Phong Duật: “Ai biết, cái thằng điên đó cố chấp dữ lắm, có làm ra chuyện kinh thiên động địa cũng không mấy ngạc nhiên.”
Yến Tương Lan nhíu mày chặt hơn, rất muốn hỏi Phong Duật linh đạo có mặt Ứng Trác để nói chuyện cho rõ ràng.
Nhưng lại không dám hỏi trước mặt Thịnh Tiêu, đành phải cứng ngắc biểu hiện lòng trung thành, bày tỏ ta và Ứng Xảo Nhi người ở đầu sông người ở cuối sông, như mây với cá không thể ở bên nhau, tuyệt đối không có khả năng.
Nhượng Trần và Hoành Ngọc Độ vừa uống trà vừa cười trộm.
Yến Tương Lan mất mặt giải thích một tràng xong mới giật mình sực tỉnh.
Không đúng!
Ứng Trác là đơn phương thầm mến, y không đáp lại còn từng quả quyết cự tuyệt, mắc gì phải sốt sắng giải thích lắm thế?
Được người yêu thích không phải lỗi của y, ai kêu Ứng Trác cứng đầu quá chi, thích ai không thích đi thích người đã chồng, rõ ràng hồi trước y cũng đã nói còn lên giường mây mưa vũ bão mấy trận với Thịnh Tiêu, vậy mà hắn còn ôm vọng tưởng muốn đào góc tường của người ta.
Quái thai quái đản.
Yến Tương Lan nghĩ vậy liền lấy lại lòng tin, quay sang đắc ý đá lông nheo với Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu liếc y, giữ thể diện không hỏi tội y ở trước mặt người ngoài.
Trên Yến Ôn Sơn đầy đủ phòng ốc, sau khi mọi người ăn cơm tối xong, Yến Tương Lan giờ mới ra dáng chủ nhà tận tình hiếu khách đưa bốn người về phòng nghỉ ngơi.
Phong Duật gọi y lại: “Nè, Thịnh tông chủ biết chuyện Xảo Nhi sẽ không tức giận đấy chứ?”
“Tức cái gì?” Yến Tương Lan vung tay lên, hào sảng nói: “Mắc gì phải tức giận chuyện cỏn con này, không lẽ ta có thể ngăn người khác thích ta? Đó gọi là sự quyến rũ, đành chịu thôi, ta không còn cách nào.”
Phong Duật hừ cười nghe y khoác lác.
Yến Tương Lan khoác lác xong, thong thả lượn về phòng mình.
Thịnh Tiêu chưa lên giường, đang ngồi ở phòng ngoài điềm tĩnh uống trà, thấy Yến Tương Lan về cũng không nhếch mày.
Yến Tương Lan vừa rồi còn hào sảng khí khái, bây giờ lập tức cụp tai ỉu xìu đi tới ngồi xuống bên cạnh Thịnh Tiêu, trịnh trọng nói: “Sao Thịnh tông chủ chưa rửa mặt lên giường ngủ? Ngồi ở đây hứng gió đêm không tốt đâu.”
Thịnh Tiêu lạnh nhạt nhìn y.
“Ta sai rồi.”
Yến Tương Lan co được giãn được nhận lỗi, mặc dù y không thấy mình sai nhưng đành phải ‘Việc đã đến nước này, nói xin lỗi trước rồi tính sau’, quyết định cúi đầu một lần.
Thịnh Tiêu dường như đang cười, đưa tay tới nắm lấy cổ tay của Yến Tương Lan, có vẻ muốn kiểm tra linh lực trong người y.
Yến Tương Lan cười he he: “Ngươi hết giận rồi?”
“Không giận.” Thịnh Tiêu thấy Yến Tương Lan không bị linh lực cuồn cuộn của Đại thừa kỳ làm bị thương kinh mạch nên rút tay về, sau đó nói một câu không đầu không đuôi: “Thật ngoan.”
Sợ Thịnh Tiêu nổi giận mà lên tiếng giải thích kịp thời, đúng là ngoan từ trong xương ngoan ra.
Rất ít người khen Yến Tương Lan ngoan.
Y kinh ngạc chớp mắt, cảm thấy Thịnh tông chủ cũng thật ngộ.
Hôm sau mặt trời vừa mọc, Yến Tương Lan bị hạt châu trên cổ tay làm nóng tỉnh cả ngủ.
Lại có người đến Yến Ôn Sơn.
Lần thứ hai thông thạo hơn nhiều, Yến Tương Lan mở kết giới ra để Liễu Trường Hành và Phục Man đi vào.
Nhưng kết giới vừa mới đóng lại không bao lâu, hạt châu trên cổ tay lại hơi nong nóng, hình như có người đang đến.
Yến Tương Lan nhíu mày, giơ tay bấm pháp quyết mà Thịnh Tiêu đã dạy để Thần thức ra chỗ kết giới xem khách không mời là ai.
Vừa liếc mắt nhìn sang liền hết hồn.
Là Ứng Trác.
Yến Tương Lan lồm cồm bò dậy, thấy Thịnh Tiêu vẫn còn đang ngồi thiền bên cạnh, liền lén lút xuống giường trùm áo bào đen chạy ù ra ngoài.
Khi y vừa đóng cửa lại, Thịnh Tiêu nhẹ nhàng mở mắt ra.
Yến Tương Lan có tật giật mình gần như là lăn từ đỉnh núi xuống chân núi, như oan hồn lướt nhanh qua vai Liễu Trường Hành và Phục Man.
Liễu Trường Hành vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật, há miệng mắng oang oang: “Yến Tương Lan! Chuyện lần trước là thế nào? Sao đột nhiên tắt đèn Tê Giác?”
Yến Tương Lan không quay đầu lại, trả lời cho có lệ: “Đèn hết dầu.”
Liễu Trường Hành nghe vậy ngớ người ra, không giận nữa, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Phục Man nhìn Liễu Trường Hàng với ánh mắt hết nói nổi, cảm thấy người này luyện kiếm luyện đến ngu.
Yến Tương Lan chạy một mạch xuống chân núi mở kết giới đi ra ngoài, ngẩng đầu thấy Ứng Trác đang đứng dưới cây cổ thụ gần đó, vẻ mặt của hắn xanh xao thiếu sức sống, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Ứng Trác nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Yến Tương Lan thì sững người ra, một hồi lâu sau cười khổ: “Ta biết sư huynh sẽ không sao mà.”
Yến Tương Lan tỏ ra phức tạp: “Sao ngươi lại tới đây?”
Ứng Trác khéo léo trả lời: “Người của Chư Hành Trai trừ Thịnh Tiêu ra đều tới ngọn núi này, không cần nghĩ cũng biết sư huynh chắc chắn đang ở đây, có lẽ… Là muốn hợp tịch với Thịnh Tiêu.”
Yến Tương Lan thầm nghĩ đoán không trật miếng nào.
“Ta sẽ không đeo bám sư huynh nữa.” Ứng Trác rất giỏi giả vờ tội nghiệp, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Yến Tương Lan: “Chỉ cần trong lòng sư huynh có một chỗ dành cho ta…”
“Dừng lại.” Yến Tương Lan mệt mỏi nói: “Xảo Nhi, lúc trước ta đã nói với ngươi rồi, hai chúng ta không có khả năng, hơn nữa mùng mười tháng mười cũng là ngày mai ta và Thịnh Tiêu sẽ hợp tịch, không phải là gặp dịp thì chơi, mà là nghiêm túc kết khế ước đạo lữ, ngươi hiểu không?”.
Ứng Trác vội vàng nói: “Ta biết, ta không để ý đâu!”
Yến Tương Lan:???
Nhưng ta để ý!
Rốt cuộc não của thằng nhóc này bị đứt dây thần kinh nào thế, nghĩ sao mà có thể đường đường chính chính nói ra lời mơ tưởng đạo lữ của người khác?
Giải thích gì kỳ cục vậy?!
Ứng Trác nhìn vẻ mặt cạn lời của Yến Tương Lan, cũng biết lời mình nói ra không phải tiếng người, nhưng hắn không nhịn được, khóe mắt đỏ hoe như sắp rơi lệ.
Hắn vẫn luôn biết mình không thể có được một người như Yến Tương Lan, hy vọng bao nhiêu là vô vọng bấy nhiêu, nhưng hắn vẫn không kiềm chế được cảm xúc của bản thân mà tiếp tục mơ mộng hão huyền.
“Vậy…” Ứng Trác cố nén nước mắt, sụt sịt nói: “Vậy ta sẽ là sư đệ duy nhất của sư huynh, thân phận này hẳn là có thể độc nhất vô nhị.”
Dù không thể làm đạo lữ, vậy làm sư đệ duy nhất cũng được.
…Không, không cần duy nhất, chỉ cần một danh phận thôi cũng đã mãn nguyện.
Ứng Trác hèn mọn tới đáy.
Yến Tương Lan tỏ vẻ khó xử, đang định trả lời bỗng bên cạnh truyền tới tiếng gọi.
“Sư huynh?”
Yến Tương Lan quay đầu nhìn sang.
Yến Ngọc Hồ bế theo Vô Tẫn Kỳ mới vừa từ phi thuyền bước xuống, hắn dịu dàng đưa mèo mun tên Vô Tẫn Kỳ cho Yến Tương Lan, thản nhiên hỏi: “Sư huynh, đây là ai?”
Mới nãy Ứng Trác còn tội nghiệp rưng rưng nước mắt, thoáng cái đã mọc nanh hung dữ trừng mắt, hằm hè đối mặt với Yến Ngọc Hồ.