Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 12: 12: Nỗi Khổ Tương Tư




—Lòng ta không phải gỗ đá, lâu ngày sinh tình, kính mến Thịnh Tiêu—
Hề Tương Lan cũng tê rần cả người.

Thịnh Tiêu im lặng không nói gì, nhìn khuôn mặt phía đối diện giống hệt mình mà vẫn bình tĩnh như thường.

Thật giống như… Đã thành thói quen từ lâu.

Hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.

Hề Tương Lan phản ứng cực nhanh, cơ mặt banh chặt, chân mày nhếch nhẹ, lộ ra biểu tình phiền chán ‘Có chuyện?’— Y bắt chước thần thái của Thịnh Tiêu mười trên mười không chỗ chê.

Nếu Quyện Tầm Phương có mặt ở đây, chắc chắn sẽ dập đầu hô to Tông chủ vạn tuế với y.

Thịnh Tiêu tỉnh bơ nhìn y chăm chú, có vẻ muốn xem y tiếp tục tự biên tự diễn thế nào.

Hề Tương Lan lạnh lùng liếc hắn, nhấc chân muốn bước qua bậc cửa.

Trong nhận thức của y, không ai dám cản đường sát thần Thịnh tông chủ, vốn tưởng người này sẽ nhường đường cho mình, nhưng không ngờ người này lại đứng im không nhúc nhích như cột đá sừng sững, còn y thì suýt chút nữa tông thẳng vào.

Con ngươi của Hề Tương Lan tối xuống, tỏ vẻ không vui nhìn hắn.

Bình thường Thịnh Tiêu cũng giống vậy, không nói một lời nào, chỉ dùng ánh mắt là có thể khiến người sợ hãi lùi xa chín mươi dặm.

Nhưng có vẻ người này không có mắt nhìn.

Hề Tương Lan đang tính toán làm sao để cáo mượn oai hùm, Thượng Nguyên ở trên mái nhà nhẹ nhàng bay nhảy hai bước như chim yến, sau đó lặng lẽ không tiếng động đáp xuống trước mặt hai người.

Khi nàng ổn định cơ thể rồi ngẩng đầu nhìn, lập tức đần mặt ra.

“Tông, Tông chủ?”
Có tới hai Tông chủ?
“Hắn, làm việc qua loa tắc trách.

” Hề Tương Lan lạnh lùng chỉ vào Thịnh Tiêu, đôi môi khép kín nhưng phát ra âm thanh phảng phất truyền đến từ chân trời xa xôi: “—Lập tức đuổi ra Giải Trĩ Tông.


Thịnh Tiêu: “…”
Thượng Nguyên:???
Thượng Nguyên ngơ ngác nhìn khuôn mặt sát thần của Tông chủ nhà mình, theo phản xạ ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, tuân lệnh Tông chủ!”
Thịnh Tiêu: “…”
Hề Tương Lan rất hài lòng trước sự ‘dễ gạt’ của Thượng Nguyên, tặng nàng ánh mắt tán thưởng, sau đó nhẹ nhàng lướt qua ‘cái gai’, bước chân vững vàng thong thả đi ra khỏi chùa Cô Xướng.

Không hiểu tại sao mỗi lần Hề Tương Lan nhìn cái gai này đều thấy ớn lạnh.

Giống như tất cả cải trang lẫn dối trá của y đều bại lộ trước mặt hắn, hoặc giống như người này đã thuộc nằm lòng các chiêu trò của y, khi đối phó với y luôn giữ lại át chủ bài, tránh bị lừa gạt.

Hề Tương Lan thân có nhiều kẻ thù nhớ tới vết thương giữa kẽ ngón trỏ và ngón cái của người nọ, y vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không tài nào nhớ ra mình và hắn có quan hệ gì.

Hề Tương Lan cố tỏ ra bình tĩnh, hai chân bước thật nhanh để chuồn khỏi đây.

Thịnh Tiêu nhìn bóng lưng của Hề Tương Lan giống như con chim sắp xổ lồng, phấn khích đến mức xù hết cả lông lên, đột nhiên lạnh lùng lên tiếng.

“Hề Tuyệt…”
Phảng phất như khi Thịnh Tiêu vừa nói ra chữ ‘Hề’, Hề Tương Lan liền lộp bộp trong lòng, sớm có chuẩn bị lập tức thay đổi dáng đi bộ vững vàng mà khí thế của Thịnh Tiêu, sau đó như ngựa hoang thoát cương cắm đầu lao nhanh ra ngoài.

Quả nhiên đã bị phát hiện!

Hề Tương Lan nhắm mắt xông ra ngoài, trong kinh mạch vì có Ngu Đàm Hoa mà tích cóp được chút sức lực ngay tức khắc được y hóa thành linh lực, giúp hai chân y như được bôi dầu phóng thẳng ra ngoài!
Chắc chắn ‘cái gai’ này là hóa thần cảnh, do dự nửa giây thôi là bị tóm cổ liền.

Cả đời này của Hề Tương Lan chưa từng phản ứng nhanh như vậy bao giờ, thoáng cái đã chạy được mấy dặm trong rừng quỷ.

Y chạy trốn rất nhanh, nhưng luồng linh lực rét lạnh còn nhanh hơn cả y, mủi chân của Hề Tương Lan còn chưa chạm xuống đất để nghỉ ngơi một chút, luồng linh lực vô hình tựa như bàn tay khổng lồ tức khắc đánh ập về phía y.

Hề Tương Lan: “…”
Trong mắt Hề Tương Lan thoáng hiện lên lệ khí dày đặc, theo phản xạ thúc đẩy linh lực trong cơ thể.

Nhưng suy nghĩ này vừa lóe lên thì mèo mun không biết từ đâu xuất hiện, giọng nói luôn mềm mỏng bất chợt trở nên tức giận nặng nề, nghiêm nghị quát lên.

“Hề Tương Lan, ngươi không muốn sống nữa sao?!”
Chớp nhoáng Hề Tương Lan rùng mình tỉnh khỏi cơn mê.

Chỉ trong một giây chần chừ ngắn ngủi, luồng linh lực như sương lạnh kia đã hóa thành sợi dây thừng trói quanh thân thể gầy yếu của Hề Tương Lan từng vòng lại từng vòng, sau đó cuốn theo gió mạnh kéo y xuyên vùn vụt qua rừng quỷ quay trở về chùa Cô Xướng.

Linh lực vừa rét lạnh vừa ác liệt làm cho chuỗi vòng tay Thiên Diễn Châu hàng giả trên cổ tay y bị đứt, hạt châu theo đó rớt lả tả xuống đất.

Chưa tới một khắc đồng hồ, Hề Tương Lan đã quay về trong tay Thịnh Tiêu.

Hề Tương Lan: “…”
Thịnh Tiêu vô cảm nhìn y.

Hề Tương Lan không thích tư thế bị trói tay treo tòn ten giữa không trung, vì nó mang lại cảm giác chới với không an toàn, mủi chân cố rướn xuống muốn chạm đất.

“Chuyện đó… E hèm, xin đại nhân bớt giận.

” Cho tới bây giờ Hề Tương Lan gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói xàm xí đú, thấy bản thân thật sự không thể chơi thắng vị tổ tông này, đành phải chịu thiệt hạ mình tạ lỗi, mỉm cười làm lành: “Ta chỉ là quá nhớ thương Thịnh tông chủ, nên mới biến thành hắn để giải tỏa nỗi khổ tương tư mà thôi.


Hề Tương Lan cười rộ lên, nụ cười tỏa nắng bắn lung tung tứ phía, vô tình hút hồn người ta.

Nhưng lúc này y là đang dùng khuôn mặt lạnh băng kiêm hung thần ác sát của Thịnh Tiêu…
Thượng Nguyên nào giờ làm gì thấy Tông chủ nhà mình cười, lập tức kinh hoàng run rẩy.

Dù Thịnh Tiêu có nhìn khuôn mặt của mình đang mỉm cười nịnh nọt lấy lòng thì vẫn bình tĩnh như núi.

Hắn giơ tay ma sát nhẹ lên môi của Hề Tương Lan, dường như rất nghi ngờ tại sao đôi môi này chưa từng nói ra một lời thật lòng.

Hề Tương Lan tận tụy với công việc ngoan ngoan nịnh nọt, đột nhiên bị sờ môi nên hiếm khi tỏ ra hơi sửng sốt.

Thịnh Tiêu giữ nguyên tư thế sờ môi y, nói: “Quá nhớ thương?”
Hề Tương Lan thầm lộp bộp trong lòng.

Thịnh Tiêu nói: “…Lúc trước chẳng phải ngươi nói Thịnh Tiêu là yêu ngươi chết đi sống lại, cầu mà không được sao?”
Hề Tương Lan thầm mắng chó trong lòng, thầm nghĩ trí nhớ của người này sao tốt thế, mới đó mà đã lật nợ cũ tính sổ rồi, tính nết thúi tha không khác gì Thịnh Tiêu.

Nhưng việc đã đến nước này, y e sợ đối phương nhốt mình vào nhà tù vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, há miệng cố gắng vận hết công suất.

“Thịnh tông chủ thâm tình chờ đợi ta, lòng ta cũng không phải gỗ đá, lâu ngày sinh tình, tự nhiên sinh lòng kính mến Thịnh Tiêu.


Thượng Nguyên kinh ngạc bụm miệng.

Thịnh Tiêu khẽ dời mắt sang chỗ khác, cất giọng lạnh tanh không bộc lộ ra tâm tình.


“Thế à?”
Hề Tương Lan gật đầu như giã tỏi: “Dạ dạ dạ!”
Không biết Thịnh Tiêu có tin hay không, cuối cùng dời tay khỏi môi Hề Tương Lan, ý lạnh trong mắt nhạt dần, ngay cả linh lực đang trói tay của y cũng theo đó biến mất.

Hề Tương Lan loạng choạng đứng vững lại, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra người này vẫn còn rất kiêng kỵ Thịnh Tiêu, mỗi lần bị bắt về đều có thể dùng uy danh của Thịnh tông chủ lừa gạt thoát nạn.

Thịnh Tiêu xoay người đi vào chùa Cô Xướng.

Hề Tương Lan không đợi hắn nói liền ngoan ngoãn bước theo sau, đỡ lại phải ăn khổ.

Thượng Nguyên đi theo bên cạnh, ngửa khuôn mặt đầy tò mò nhìn y.

Cái nết của Hề Tương Lan không chòng ghẹo người khác là bứt rứt không yên, y biết tiểu cô nương này dễ lừa, nghe ai nói gì là tin cái đó, bèn cười hề hề tính bắt chuyện với nàng.

Chẳng qua y vừa lên tiếng thì lại thốt ra câu: “Lòng ta không phải gỗ đá, lâu ngày sinh tình, kính mến Thịnh Tiêu.


Hề Tương Lan:???
Thượng Nguyên ngơ ngác nói: “À à, cái này ta biết rồi.


Tại sao lặp lại câu nói đó? Hề Tương Lan ngây ra như phỗng, y nhấc tay sờ môi mình, lập tức nhận ra khi nãy Thịnh Tiêu chạm vào môi y chắc chắn đã giở trò.

Y không còn tâm trạng trêu chọc Thượng Nguyên nữa, lập tức ba chân bốn cẳng chạy tới bên cạnh Thịnh Tiêu muốn hô một tiếng ‘Đại nhân’.

Thế nhưng lời thốt ra khỏi miệng vẫn là: “Lòng ta không phải gỗ đá…”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan liền bụm miệng lại.

Thịnh Tiêu nghiêng đầu nhìn y, thờ ơ nói: “Nếu cái miệng này không muốn nói thật thì đừng nói nữa.


Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan lại bị người này chọc cho bùng lửa giận, không nhịn nữa quát lên: “Ta giết ngươi!”
Nhưng vẫn là thốt ra câu nói khiến đỉnh đầu của Hề Tương Lan tê tái: “Lòng ta không phải gỗ…”
Lòng ta không phải gỗ đá.

Hề Tương Lan lập tức ngậm miệng, đầu óc ong ong hết cả lên.

Y luôn hiểu rõ tình thế, lại biết có tức giận cũng vô ích, đành phải hít sâu một hơi, quyết định học theo Thịnh Tiêu và Nhượng Trần tu luyện bế khẩu thiền.

—Nếu còn tiếp tục mở miệng nói ra câu ‘Lòng ta không phải gỗ đá’ xấu hổ muốn chết kia nữa, y liền đập đầu vào cột tự tử ngay tại đây, ai cũng đừng hòng ngăn cản!
Bên tai Thịnh Tiêu cuối cùng cũng được yên tĩnh, một đường im lặng trở về tầng ba của chùa Cô Xướng.

Hề Tương Lan vốn tưởng với bản lãnh của Phong Duật đã mua được bức tranh Tương Văn, ai dè vẫn còn đang bán đấu giá.

Khi y nghe thấy Phong Duật nhiều tiền lắm của kêu lên con số đáng sợ ‘năm trăm ngàn linh thạch’, Hề Tương Lan im lặng hồi lâu, cảm khái lên tiếng: “Lòng ta…”
Phẹt phẹt!
Phong Duật đấu giá đến điên rồi, vỗ bàn cười gằn: “Đã nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên ta thấy có kẻ dám so kè linh thạch với ta, đúng là không biết sống chết— Năm trăm năm mươi ngàn linh thạch!”
Hoành Ngọc Độ ngồi bên cạnh cầm chơi ngọc giản, lạnh nhạt lên tiếng: “Giá trị của bức tranh kia không đáng nhiều tiền, ngươi có mua về cũng vô ích.


“Ta dám chắc cái thằng ranh phía đối diện kia là Khúc Nhiêu ăn hại của Khúc gia.


” Phong Duật ngồi xuống uống miếng nước: “Bức tranh này rơi vào tay ai cũng được, nhưng không thể rơi vào tay Khúc gia, ai biết bọn chúng sẽ sỉ nhục bức tranh thế nào chứ.


Hoành Ngọc Độ mỉm cười: “Khúc Nhiêu ngu ngốc, ngươi cũng giống hắn à?”
Phong Duật quay đầu trừng hắn.

Hoành Ngọc Độ: “Ngươi đừng nên hiểu lầm, ta…”
“Ta không hiểu lầm!” Phong Duật tức giận cắt lời hắn: “Ta chỉ là thấy bức tranh kia chắc chắn có liên quan đến đầu sỏ hại cả tộc Hề gia, Hề Tuyệt bị Giải Trĩ Tông đổ oan nhiều năm, bây giờ khó khăn lắm mới có chút đầu mối, không thể vụt mất khỏi tay được.


Hoành Ngọc Độ ho khù khụ mấy tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve một ngọc giản bay đến, dịu dàng nói: “Im miệng.


Ngọc giản bỗng chốc hiện ra kim văn, sau đó hóa thành chim sẻ bằng ngọc lưu ly xinh đẹp dễ vỡ, nó chíp một tiếng rồi vỗ cánh bay đi.

Phong Duật ra cái giá đạt đến đỉnh chóp, hắn xắn tay áo đập ra một triệu linh thạch dọa cho thằng nhãi kia sợ xanh mặt.

Rất nhanh, Khúc Nhiêu nổi giận đùng đùng thét giá: “Sáu tr…Ưm!”
Giọng nói im bặt.

Phong Duật còn đang chờ thằng nhãi kia ra giá, nhưng đợi mãi mà không thấy phía đối diện hó hé gì, lúc này bên dưới gốc bồ đề đã vang lên tiếng mõ.

Ba tiếng mõ vang lên.

Kết thúc đấu giá, ‘bức tranh’ của Hề Thanh Phong thuộc về Phong Duật.

Phong Duật rũ tay áo xuống, lạnh lùng nói với Hoành Ngọc Độ: “Ai bảo ngươi muốn xen vào chuyện của người khác, ta có linh thạch.


Hoành Ngọc Độ lạnh nhạt nói: “Có linh thạch thì cũng đừng phung phí như vậy— Đúng lúc Thiên Diễn học cung mới chiêu sinh, nếu ngươi có dư dả linh thạch thì ủng hộ một chút cho ta sửa sang lại thư viện.


Phong Duật híp mắt nói: “Hoành chưởng viện đúng là hao tâm tổn thọ vì học cung, mà ta nhớ lẽ ra giờ này ngươi phải ở Trung Châu chiêu sinh mới đúng chứ? Hay là vì Hề Thập Nhị liền bỏ lại học sinh giỏi của mình, chạy tới nơi khỉ ho cò gáy này?”
Hoành Ngọc Độ không nói gì, hắn đang dịu dàng nhìn bức tranh Tương Văn được hòa thượng cuộn lại, một hồi lâu sau bỗng nói ra câu không đầu không đuôi.

“Phong Duật, nếu có một ngày, Tương Văn của Hề Thập Nhị cũng bị treo ở đây bán đấu giá, ngươi…”
Phong Duật cứng ngắc cả người, bị một câu nói bâng quơ của hắn dọa nổi da gà da vịt.

“Ý ngươi là gì?”
Hoành Ngọc Độ nói xong liền hối hận: “Ngươi đừng nên hiểu lầm, ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi.


Phong Duật cạn lời nhìn hắn: “Có phải ngươi đã biết được gì?”
Hoành Ngọc Độ không trả lời, con chim sẻ lưu ly hồi nãy bay về xòe cánh bồi hồi bên tai hắn hồi lâu, sau đó hắn cười khẽ một tiếng.

“Đi thôi.

” Hoành Ngọc Độ nhấc tay đẩy xe lăn, cười nhạt nói: “Thịnh Tiêu bắt Thập Nhị về rồi.


Từ khi Phong Duật biết người đến bắt Hề Tương Lan là Thịnh Tiêu, hắn lập tức nổi máu nhiều chuyện hóng hớt, nghe vậy liền vứt đề tài đang nói dở qua một bên, dưới chân như bôi dầu đẩy xe lăn của Hoành Ngọc Độ chạy băng băng, muốn đi xem ‘mối tình ngang trái’ của Hề Tuyệt và Thịnh Tiêu.

Tầng một của chùa Cô Xướng.

Khúc Nhiêu dùng hết sức bú sữa mẹ mới có thể thoát khỏi ‘Hoán Minh Nguyệt’ của Hoành Ngọc Độ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bức tranh của Hề Thanh Phong bị Phong Duật cướp đi.

Sau khi ba tiếng mõ vang lên, luồng linh lực vô hình mắc nghẹn ở cổ họng hắn mới chịu tan biến.

“Hoành Ngọc Độ!” Khúc Nhiêu tức xì khói, hai mắt đỏ rực: “Cả Thịnh Tiêu nữa! Tất cả đều xem trò cười của Khúc gia ta! Linh mạch Thiên Diễn của Khúc gia ngày càng vơi dần chắc chắn có liên quan đến bọn hắn!”
Hộ vệ đứng bên cạnh cũng đã có thể mở miệng được, khổ sở nói: “Thiếu gia, lần này ngài không nên đi mua bức tranh kia…”
Tất cả các thế gia của Trung Châu đều nghi ngờ Khúc gia róc mất Tương Văn của Hề Tương Lan, quan trọng hơn là bây giờ hắn còn chạy tới mua bức tranh Tương Văn của Hề Thanh Phong, đây không phải là tự cho người ta mượn cớ vấy bẩn mình sao?
Khúc Nhiêu oán hận trừng hộ vệ, như thể chực chờ nhào tới ăn thịt người.

Ngay vào lúc này, một tu sĩ hóa thần cảnh khác chạy vội tới, nói: “Thiếu gia… Đèn Tê Giác… Hình như cũng nói Thịnh tông chủ đang ở Vô Ngân Thành để điều tra nguyên nhân tuyết tai, không có tới chùa Cô Xướng.



Khúc Nhiêu hơi sửng sốt, một hồi lâu sau mới bẩm bẩm: “Thế thì hồi nãy…”
Tức khắc hắn đã hiểu ra, nổi giận đùng đùng vỗ mạnh lên bàn: “Hề Tuyệt—”
Mọi người đều biết bức tranh Tương Văn của Hề Thanh Phong đang ở chùa Cô Xướng, không lý nào Hề Tương Lan lại không chạy đến đây.

Mà khắp cả Thập Tam Châu chỉ có mình y là cần gấp Ngu Đàm Hoa.

Nhớ lại vừa rồi ‘Thịnh Tiêu’ bất thình lình xông vào phòng, thần thái điềm tĩnh như thường cuỗm đi bó Ngu Đàm Hoa của hắn, còn ‘tốt bụng’ chừa lại một cành bị héo…
Khúc Nhiêu vừa xấu hổ vừa oán hận!
Năm đó ở Thiên Diễn học cung, Hề Tuyệt thường xuyên giả trang thành Thịnh Tiêu để cúp cua trốn phạt, không ngờ bây giờ y vẫn còn lá gan giả mạo?!
Khúc Nhiêu siết chặt mép bàn, hai mắt long sòng sọc: “Tìm cho ra Hề Tuyệt….


Mọi người trố mắt nhìn nhau.

“Mau đi tìm, chắc chắn hắn còn đội lốt Thịnh Tiêu để lừa gạt! Nhanh chóng bắt hắn cho ta!” Khúc Nhiêu tức giận nói: “Lần này, ta nhất định phải bằm nát thây của hắn ra!”
***
“Hắt xì—”
Hề Tương Lan ngồi ở tầng ba bỗng hắt xì một cái, suýt chút nữa phun ra câu ‘lòng ta không phải gỗ đá’.

Y đã biến về dáng vẻ áo đỏ kiều diễm, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thịnh Tiêu, mười ngón tay nề nếp đặt lên đùi, chân thành bày tỏ nỗi nhớ nhung vô bờ của mình với Thịnh Tiêu.

“Đại nhân, ta không có ý dùng khuôn mặt của Thịnh tông chủ làm chuyện xấu đâu, chỉ là vì quá nhớ người chịu không nổi, mong ngài rộng lượng tha thứ cho ta, để ta nói chuyện bình thường lại đi.


Thịnh Tiêu không nhìn y.

Hề Tương Lan hắt hơi một cái, kiên nhẫn quơ tay múa chân: “Vậy ngài cho ta đổi câu khác cũng được.


Dù sao câu nói kia quá sến rện mắc ói, dù Hề Tương Lan có mặt dày đến đâu cũng khó lòng treo suốt bên mép được.

Hề Tương Lan: “Đổi thành… Hề Tương Lan yêu Thịnh tông chủ chết đi sống lại, yêu mà không được đi.


Cuối cùng Thịnh Tiêu bị y làm phiền không chịu được, nghiêng đầu nhìn sang, môi mỏng khẽ mở.

“Mặt ngươi đổi thành mặt hắn, sao thấy được?”
Hề Tương Lan hớn hở quơ tay múa chân: “Mặc dù không thể nhìn thấy mặt, nhưng có thể giải tỏa phần nào nỗi khổ tương tư trong lòng, mong đại nhân hiểu cho ta.


Thịnh Tiêu bỗng nói: “Được.


Hề Tương Lan lại lộp bộp trong lòng.

Mỗi lần người này sảng khoái đáp ứng, thế nào cũng khiến y ăn mệt.

Thịnh Tiêu đột nhiên giơ tay lên, sau khi làn nước lượn lờ hai vòng quanh người hắn, mặt mũi từ từ thay đổi.

Hai mắt của Hề Tương Lan trừng lớn.

Thịnh Tiêu… Cởi bỏ lớp ngụy trang, biến về khuôn mặt cao lãnh chi hoa phủ đầy băng sương của mình.

Hắn không cảm xúc nói: “Nếu nhớ quá chịu không nổi, vậy thì nhìn, cho, thỏa, lòng, đi.


Hề Tương Lan sặc nước miếng, ho chết đi sống lại, ho muốn văng mẹ phổi ra ngoài.

“Khụ khụ! Lòng ta không phải… Khụ khụ khụ!!”
===Hết chương 12===
Tác giả: Ngồi xuống, vẫn chưa bại lộ.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.