Thịnh Tiêu thấy cậu giống như bị sợ choáng váng, cười khẽ một tiếng nhẹ nhàng đặt cậu xuống đứng vững lại.
Yến Linh lảo đảo một chút, giờ mới nhận ra đây là ca ca đã cho cậu miếng bánh hoa quế hôm đó, cậu còn chưa hoàn hồn muốn nói gì, bất chợt âm phong bên cạnh thổi quét tới làm tóc tai bay hết vào miệng cậu.
Yến Linh ‘phẹt phẹt’ hai tiếng, ngơ ngác quay đầu nhìn lại thì lập tức bị cả đàn ác quỷ mặt xanh nanh vàng dọa cho điếng người.
Thật ra Thịnh Tiêu cũng sợ muốn chết, nhưng thấy thằng bé trước mặt mình sợ rúm cả người lại, hai mắt dại ra, vội vàng đi tới kéo cậu bảo vệ sau lưng, Thiên Diễn Châu còn yếu ớt thoáng đùng đùng bắ.n ra mấy tia lôi văn, đe dọa đám quỷ định mon men lại gần..
U hồn ác quỷ lui về sau, nhưng nhanh chóng lại tiến lên.
Linh lực Thiên Diễn ở Thập Tam Châu ngày càng khan hiếm, ngay cả Thiên Diễn ở Thân Thiên Xá cũng không còn dư lại bao nhiêu, không thể nào đánh lùi đám u hồn quỷ dữ trước mặt được.
Ở nơi Yến Linh không nhìn tới, chút linh lực Thiên Diễn còn xót lại do Hề Tuyệt thúc giục Tương văn tựa như dòng nước bán trong suốt chảy vào trong gáy của cậu, thoáng cái đã biến mất như chưa có gì.
Không ai thấy cả.
Bởi vì đợi mãi mà không thấy Thịnh Tiêu ‘phán quyết’, đám u hồn dã quỷ hoàn toàn không kiềm được bản tính tàn bạo, vô số mắt quỷ đen lòm sâu hoắm từ từ tiến lại gần hai đứa nhỏ, mang theo cảm giác áp lực không thể xem thường.
Toàn thân Thịnh Tiêu gồng cứng, cậu không thể sử dụng Thiên Diễn Châu bắn sét thêm được nữa, đành phải rút kiếm ra vừa che chở Yến Linh vừa lùi từ từ ra sau.
Nhưng ở một nơi vuông vức nhỏ hẹp như một ô cờ thì có thể lùi tới đâu, Yến Linh chưa lùi được mấy bước đã đụng vào kết giới trong suốt, cậu ‘Ối’ một tiếng rồi loạng choạng ngồi xổm xuống, suýt khiến Thịnh Tiêu đang lùi giẫm trúng cậu.
Yến Linh không hiểu tại sao mới nãy còn ở Yến Ôn Sơn ăn ngon ngủ yên, chớp mắt một cái đã ở nơi khủn.g bố đáng sợ như vậy.
Đây là kí.ch thích mà con công diêm dúa kia đã nói đó hả?
Đúng là rất kíc.h thích.
Ngay lúc oán quỷ đông nghịt sắp nuốt chửng hai đứa trẻ, Hề Tuyệt anh dũng xuất hiện trước mặt, khoanh tay cố gắng duy trì khí thế anh tuấn uy vũ, nhướng mày nói: “Nấm lùn, gọi một tiếng ca sẽ cứu ngươi.”
Yến Linh vô cùng thức thời, lập tức nức nở kêu lên: “Ca cứu mạng! Ca chảy máu mũi kìa!”
Hề Tuyệt: “…”
Hề Tuyệt sượng trân, giơ tay quẹt đại một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi bị đui hả, con mắt nào của ngươi thấy ta chảy máu mũi?”
Vừa nói xong, hai hàng máu đỏ từ lỗ mũi chảy xuống.
Hề Tuyệt: “…”
Dù biết không nên cười trong thời khắc sinh tử tồn vong, Yến Linh vẫn là không nhịn được vùi mặt vào tay áo Thịnh Tiêu ‘phụt’ một tiếng cười lên.
Cái mặt non nớt của Hề Tuyệt xanh lè xanh lét.
Thịnh Tiêu là một chính nhân quân tử đoan trang như ngọc chắc chắn sẽ không cười nhạo ngay trước mặt người khác, cậu lấy ra khăn tay thêu hoa từ trong tay áo đưa tới, nói: “Lau đi.”
Hề Tuyệt:?
Xác định, người này ngoài mặt giả vờ quân tử khiêm nhường, thật ra trong bụng đen tối xấu xa.
Hề Tuyệt vò mẻ chẳng sợ nứt, giật lấy lau máu mũi, nói: “Giờ có chịu đi chưa?”
Yến Linh lật đật chạy tới ôm cánh tay của Hề Tuyệt: “Ca, đi, chạy chạy chạy.”
Hề Tuyệt hừ một tiếng, đang chuẩn bị khởi động Tương văn chạy khỏi đây, Yến Linh bỗng nói với Thịnh Tiêu: “Ca, đi chung không?”
Thịnh Tiêu động lòng, nhưng suy nghĩ lại thì lắc đầu nói: “Cha ta dặn ta phải ở trong đây mấy tháng mới được đi ra.”
Hề Tuyệt châm chọc: “Mặc kệ hắn có muốn đi hay không.”
“Nhưng chỗ này rất nguy hiểm.” Yến Linh ngước mắt nhìn Thịnh Tiêu: “Cha ca muốn ca chết trong đây sao?”
Thịnh Tiêu nghẹn họng.
Yến Linh không có ý xấu, chỉ đơn giản là cảm thấy cha Thịnh Tiêu ắt hẳn rất hận con trai của mình, nếu không thì tại sao lại bắt cậu vào một nơi đầy rẫy oán quỷ này?
Hề Tuyệt mất kiên nhẫn khởi động Tương văn ‘Hà Xử Hành’, Yến Linh nhạy bén nhận ra luồng linh lực Thiên Diễn quen thuộc, vội vã vươn tay với Thịnh Tiêu, hét lớn trong tiếng gió vù vù: “Đi mau!”
Thịnh Tiêu sững sờ.
Lúc này, oán quỷ đã ùn ùn kéo đến như lũ lụt, giống như muốn xâu xé ba người họ thành mảnh vụn rồi nuốt chửng.
Yến Linh vẫn còn cố gắng vươn tay với Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu do dự giây lát, nhưng thân thể thành thật hơn não, lập tức bước tới nắm lấy tay Yến Linh.
Bàn tay hơi chai do luyện kiếm của Thịnh Tiêu nắm lấy bàn tay mũm mĩm mềm mại của Yến Linh ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, vừa chạm vào nhau thì Tương văn ‘Hà Hành Xử’ đúng lúc phát động, một luồng sáng vàng từ trên trời chiếu thẳng xuống đưa ba đứa trẻ rời đi chỉ trong tích tắc..
Ngay sau đó, oán quỷ ùa lên đông đen.
“Ầm—”
Lúc này Hề Tuyệt tiếp đất khá ổn, dùng ‘Hà Hành Xử’ đưa cả ba về lại giường ngủ của Yến Linh, từ trên không trung rơi thẳng xuống, suýt chút nữa đè sập giường nhỏ đáng thương.
Yến Linh lại suýt bị đụng u đầu, may là được Thịnh Tiêu nhanh tay lẹ mắt đỡ sau gáy mới không để cậu lại bị toác đầu như hồi trước.
Hề Tuyệt đang ngửa đầu dùng khăn tay chùi máu mũi lại chảy ra, mất hứng duỗi chân đá vào bắp chân của Yến Linh, bực bội nói: “Sao ngươi lại túm hắn theo? Hèn gì lần này ta tiêu hao quá nhiều linh lực, ngươi nhìn đi, ta lại chảy máu mũi nè.”
Yến Linh thấy kinh mạch của mình hơi khó chịu, luôn cảm thấy hình như Hề Tuyệt trong lúc sử dụng ‘Hà Hành Xử’ đã vô tình truyền một phần linh lực Thiên Diễn vào kinh mạch của mình, nhưng cậu không thể hình dung cảm giác kỳ quái này như thế nào, đành phải nhíu mày che gáy mình lại.
Yến Linh thấy Hề Tuyệt có vẻ bị thương khá nặng, mím môi định nói gì đó thì Thịnh Tiêu bỗng lên tiếng: “Mới nãy ta nhìn thấy ngươi đập mũi vào cột giường nên mới chảy máu, chứ không phải là do tiêu hao nhiều linh lực.”
Hề Tuyệt:???
Ngươi mẹ nó thế mà cũng không biết đỡ hả?!
Hề Tuyệt ngoắc tay với Yến Linh, lạnh lùng nói: “Nấm lùn, qua bên đây, không biết người này tốt hay xấu, coi chừng hắn lén hại ngươi.”
Yến Linh hơi do dự, tay còn đang nắm chặt tay áo của Thịnh Tiêu, nói nhỏ: “Ca… Ca đã cho ta bánh hoa quế đó.”
“Còn ta đã cứu ngươi!” Hề Tuyệt đời nào chịu nuốt trôi uất ức này, tức giận vỗ mạnh lên ván giường: “Nghe lời, qua đây!”
Yến Linh đành phải chép miệng bò qua, bị Hề Tuyệt kéo mạnh ra sau lưng, sau đó hếch cằm cao ngạo nói với Thịnh Tiêu: “Ngươi là người nhà nào? Tại sao lại ở… Ở cái nơi toàn yêu ma quỷ quái kia?”
“Đó là Thân Thiên Xá, ảo cảnh dùng để rèn luyện.” Thịnh Tiêu cũng không tức giận, trả lời xong thấy mình giẫm giày trên giường chiếu của người ta, do dự giây lát định bước chân xuống giường.
Hề Tuyệt chỉ vào cậu quát: “Không được nhúc nhích!”
Thịnh Tiêu dừng động tác lại, nghi ngờ nhìn cậu ta.
“Ta nhớ ra rồi.” Hề Tuyệt trừng cậu: “Ngươi là Tương văn cấp Linh của một thế gia nghèo rớt mồng tơi, tên gì ta, à đúng rồi, ‘Kham Thiên Đạo’!”
Yến Linh tò mò nói: “‘Kham Thiên Đạo’ là gì?”
“Là thứ rất tàn nhẫn.” Hề Tuyệt dọa cậu: “Ngươi mà phạm phải một lỗi nhỏ xíu thôi, hắn sẽ lập tức kêu thiên lôi tới giáng sét đánh bể đầu ngươi!”
Yến Linh không tin cậu ta, quay đầu nhìn Thịnh Tiêu: “Ca có thể kêu thiên lôi đến thật?”
Thịnh Tiêu suy nghĩ một chốc, sờ nhẹ hai cái lên Thiên Diễn Châu, lập tức tia lửa văng đùng đùng khắp nơi, thật sự đánh xuống một tia sét nhỏ trên giường ngủ, để lại một cái lỗ đen ngòm trên chăn nệm.
Yến Linh há hốc miệng, cảm thấy năng lực này thật lợi hại!
Còn lợi hại hơn cả công diêm dúa.
Hề Tuyệt thầm kêu một tiếng không xong, mới nãy nấm lùn còn thân thiết gọi cậu ta một tiếng ca, bây giờ dễ dàng bị người khác cua đi mất, cậu ta bất mãn chọt cái má phúng phính của Yến Linh, lạnh lùng nói: “Linh Nhi, mau kêu hắn về đi.”.
Yến Linh hoàn hồn lại, kinh ngạc nói: “Sao ngươi biết tên ta?”
Hề Tuyệt nghiến răng bóp má Yến Linh, nói: “Ta nói, mau đuổi hắn đi đi.”
Thịnh Tiêu nhìn ra địch ý của Hề Tuyệt, thân thiện nói: “Ừ, trời sắp tối rồi, ta cũng không nên ở lại lâu.”
Yến Linh ‘Ơ?’ một tiếng: “Ca phải về Trung Châu ư?”
“Ừm.”
“Vậy thì ngủ lại một đêm đi.” Yến Linh vui vẻ nói: “Sáng sớm ngày mai cha ta sẽ đưa công diêm dúa về Trung Châu, đúng lúc ca có thể ngồi chung phi thuyền.”
Thịnh Tiêu giật mình: “Nơi này… Không phải là Trung Châu?”
Cậu còn tưởng đó chỉ là trận pháp truyền tống.
Hề Tuyệt khoanh tay, nói: “Tương văn của ta còn mạnh hơn cái chỉ biết giáng sét của ngươi nhiều— Ủa mà ngươi nói ai là công diêm dúa?”
“Ngươi chứ ai.” Yến Linh nói.
Hề Tuyệt: “…”
Hề Tuyệt cười gằn nhào tới bóp nắn hai cái má bánh bao của Yến Linh, cậu bị Hề Tuyệt bóp đau quá gào khóc om sòm, làm Yến Hàn Thước nghe tiếng đi qua.
Yến Hàn Thước nhìn ba đứa nhỏ trên cái giường chật chội, im lặng một hồi lâu mới nói: “Đây là?”
Yến Linh vội nói: “Là bạn ạ.”
Yến Hàn Thước: “…”
Sao mới trong một ngày ngắn ngủi mà con trai của hắn quen nhiều bạn thế, đã vậy còn toàn là con cháu thế gia Thiên Diễn?
Nhà của Yến Linh quá nhỏ, Yến Hàn Thước hết cách đành phải đi tìm một linh giới mới để hai vị khách bất đắc dĩ này ở một đêm.
“Chú tốt quá.” Hề Tuyệt nói như thể đã quen thân từ lâu, cười hì hì khoác vai bá cổ với Yến Linh: “Ta ngủ với Yến Linh giống như ban ngày là được.”
Thịnh Tiêu còn chưa biết đây là đâu, nhưng cậu không có chút hốt hoảng nào cả, mang theo vẻ mặt điềm tĩnh lễ phép nói cảm ơn, không làm phật ý Yến Hàn Thước.
Yến Linh nhìn Thịnh Tiêu đi vào trong linh giới nghỉ ngơi, muốn chạy theo xem ‘Kham Thiên Đạo’ nhưng bị Hề Tuyệt túm đuôi tóc kéo về phòng.
“Ngày mai ngươi theo ta đến Trung Châu chơi đi.” Hề Tuyệt cười hì hì nói: “Đến lúc đó mời cha mẹ ngươi đến nhà ta làm khách, ngươi có thể đi chơi với ta thỏa thích.”
Yến Linh nghe mà thèm, nhưng lại nhớ tới lời dặn dò của Yến Hàn Thước nên ủ rũ cúi đầu nói: “Không được.”
Hề Tuyệt vẫn tiếp tục dụ dỗ cậu, nhưng Yến Linh không muốn rời khỏi Yến Ôn Sơn, nằm co ro trên giường, bịt tai nhắm mắt không nghe không thấy..
Hề Tuyệt tức xì khói, hồi nào tới giờ cậu ta có bao giờ dỗ người khác đâu, lúc này giận bò lên chiếm hơn nửa cái giường, tứ chi giang rộng ngáy khò khò, đẩy Yến Linh dính bẹp vào tường.
Yến Linh bị cậu ta đá hai lần liền hết nhịn nổi, tức giận bò dậy đá trả đũa Hề Tuyệt hai cái.
Hề Tuyệt ngủ thoải mái sung sướng, có bị đá cũng chẳng tỉnh.
Yến Linh uất ức mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài, muốn đến phòng Yến Nguyệt ngủ ké một đêm, nhưng mới ra sân liền thấy trong linh giới còn sáng đèn.
Yến Linh hơi do dự, nhẹ chân đi tới gõ cửa.
“Ca ơi?”
Thịnh Tiêu ở nơi xa lạ không ngủ được, hiện đang ngồi xếp bằng nhập thiền, nghe thấy tiếng gọi thì nhẹ nhàng mở mắt ra.
“Sao thế? Vào đi.”
Yến Linh đẩy cửa bước vào, thấy Thịnh Tiêu ngồi dưới ánh trăng trông như tiểu thần tiên, cậu không chạy tới ngay mà đứng tại chỗ ngước mắt nhìn Thịnh Tiêu: “Ca, ca đang tu luyện ‘Kham Thiên Đạo’?”
Thịnh Tiêu cười khẽ: “không có, linh lực Thiên Diễn ở Thập Tam Châu đang suy giảm, Tương văn lại cần có Thiên Diễn mới tu luyện được, ta không thể hấp thụ linh lực bên ngoài để tu luyện, cần phải trở về từ đường Thiên Diễn ở Thịnh gia.”
Yến Linh nghe cái hiểu cái không, lại hỏi: “Ngày mai sau khi ca về, cha ca có bắt ca quay về Thân, Thân Thiên Xá đó nữa không?”
Nụ cười trên môi Thịnh Tiêu vụt tắt, một hồi lâu sau mới nói: “Ta không biết.”
“Chỗ đó không tốt miếng nào.” Yến Linh hít sâu một hơi, nói: “Âm thanh rất chướng tai, ca đừng tới đó nữa.”
Thịnh Tiêu nghi ngờ: “Âm thanh chướng tai?”
“Ưm ưm.” Yến Linh nghiêng đầu suy nghĩ, chẳng hiểu tại sao trong đồng tử của cậu thoáng hiện lên kim văn của Thiên Diễn, thành thật nói: “Nghe giống như cây khô bị kiến đục rỗng, rột rột sột sột, chắc chắn là sắp sụp tới nơi.”
“Sụp?” Thịnh Tiêu càng hoang mang: “Sao đệ biết?”
Yến Linh nói với vẻ đương nhiên: “Ta nghe được.”
Nhưng cậu lại không thể nói tại sao chỉ nghe âm thanh mà biết được Thân Thiên Xá sắp sụp?
Thế gia Trung Châu ngoài mặt uy phong rạng rỡ, nhưng thực tế lại giống như Yến Linh so sánh, là cây khô bị kiến đục rỗng, địa mạch Thiên Diễn ngày càng biến mất dần khiến chỗ linh lực Thiên Diễn dùng để tu luyện Tương văn hàng ngày cũng bị vơi đi rất nhiều..
Thân Thiên Xá lại là tồn tại nhờ vào linh lực Thiên Diễn, có lẽ toàn bộ Thập Châu Tam đã biết Thiên Diễn của các thế gia Trung Châu sắp tiêu hao hết, gần đất xa trời.
Đến lúc đó sợ sẽ xảy ra biến động lớn.
Thịnh Tiêu nhất thời không suy nghĩ nhiều như vậy, do dự vươn tay tới vén mái tóc bù xù của Yến Linh lên, sau đó dùng ngón tay ấn nhẹ vào gáy của cậu.
Một tiếng rên nhỏ bé vang lên, Thịnh Tiêu lập tức rụt tay về, ngạc nhiên nhìn Yến Linh.
Linh lực Thiên Diễn?
Một đứa trẻ mới mười tuổi sao lại có linh lực Thiên Diễn?
Yến Linh tò mò nhìn Thịnh Tiêu, trong đôi mắt thoáng hiện lên màu vàng, sau gáy túa ra kim văn ngoằn ngoèo giống như vết nứt lan tràn tới hai bên má, khiến cậu trông giống búp bê sứ tinh xảo sắp tan vỡ.