Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 124: Phiên ngoại 11: Quá giỏi bỏ bùa!



Yến Linh cứ thế ngơ ngơ ngác ngác trở thành con nuôi của Uyển phu nhân của Dược Tông.

Dược Tông tổ chức yến tiệc hoành tráng, trong khi khắp nơi sôi nổi giăng đèn kết hoa, Yến Linh còn tưởng Dược Tông có chuyện vui lớn khác, vui vẻ chạy nhảy ngắm nhìn náo nhiệt.

Mãi đến khi Nhạc Chính Trấm hết chịu nổi vén mũ trùm lên nhìn cậu, hỏi một câu từ tận đáy lòng: “Ngươi bị thiểu năng phải không, lâu chưa?”

Yến Linh: “…”

“Chỉ là trên danh nghĩa thôi mà?” Yến Linh không hiểu: “Tại sao phải tổ chức hoành tráng như vậy làm gì?”

Nhạc Chính Trấm liếc cậu: “Ngươi thấy chỉ là trên danh nghĩa, nhưng mẹ ta thì không.”

Dù sao toàn bộ Dược Tông không ai là không biết Uyển phu nhân yêu thích Yến Linh, mấy ngày nay nàng đều bày đủ trò vui dỗ Yến Linh vui vẻ, Nhạc Chính Trấm phản đối nhiều lần nhưng toàn bị phớt lờ.

Yến Linh còn chưa hiểu, thẳng đến ngày diễn ra bữa tiệc, từ sáng đến tối  cậu đều trong trạng thái tỉnh tỉnh mê mê, giống như thân đang bị vây trong mộng vậy.

Theo thông thường, lễ kết bái không đến mức phải long trọng rình rang như vậy, nhưng cuối cùng Tương văn của Yến Linh cũng đã được quyết định trong mấy ngày nay, là Tương văn cấp Linh ‘Nhàn Thính Thanh’, Uyển phu nhân tất nhiên sẽ muốn tất cả thế gia ở Thập Tam Châu biết thân phận của cậu, tránh cho có kẻ không có mắt mơ tưởng đến Tương văn cấp Linh..

Vào ngày lễ kết bái.

Từ nhỏ Yến Linh đã quen chạy rong chơi khắp núi, ống quần và tay áo thường may ngắn hơn cổ tay và cổ chân, có thể thoải mái bay nhảy cả ngày mà không bị vướng víu, đây là lần đầu tiên cậu mặc một bộ hoa phục rườm rà dài chấm đất, ba lớp áo trong ba lớp áo ngoài, thời tiết lại là nắng gắt cuối thu, cũng may cậu thể hàn chứ nếu không là mồ hôi mồ kê nhễ nhại rồi.

Uyển phu nhân mặc trang phục chỉnh tề cho Yến Linh xong, thấy cậu ngoan ngoãn đứng im trông như búp bê sứ, không nhịn được nựng má cậu: “Sao con lại ngoan ngoãn đáng yêu thế nhở?”

Yến Linh bị nựng má cũng không tức giận, còn mỉm cười lấy lòng.

Nếu có người ở Yến Ôn Sơn khen cậu ngoan ngoãn, cậu nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

“Hôm nay đừng quá hồi hộp.” Uyển phu nhân búi tóc gọn gàng cho cậu, dịu dàng nói: “Từ nay về sau Dược Tông chính là ngôi nhà thứ hai của con, làm gì có ai câu nệ khi ở nhà mình, đúng chứ?”

Yến Linh gật đầu bảo vâng.

Uyển phu nhân thấy cậu dịu ngoan như vậy, do dự hồi lâu mới lấy ra một cái hộp nhỏ, dịu dàng nói: “Linh Nhi, nhìn cái này có thích không?”

Mấy ngày qua Uyển phu nhân tặng cậu không ít linh khí, Yến Linh vừa nhìn liền biết cái hộp đó cũng đắt giá không kém, đang định lắc đầu từ chối thì Uyển phu nhân đã mở cái hộp ra, bên trong là một đôi hoa tai hình bán nguyệt.

Yến Linh không hiểu nhìn Uyển phu nhân.

Uyển phu nhân mỉm cười cầm hoa tai đeo lên cho Yến Linh, ôn tồn dặn dò: “Bây giờ con vẫn chưa nắm vững Tương văn ‘Nhàn Thính Thanh’, hôm nay khách khứa đến nhiều, có lẽ sẽ ồn ào nhức đầu, hoa tai này là Mãn Đinh Châu được Phục gia chế tạo ra, có thể giúp con tránh bị Tương văn ảnh hưởng trong thời gian ngắn.”

Lần này Yến Linh không có lý do từ chối nhận, ngoan ngoãn đáp dạ một tiếng.

“Ở đây.” Uyển phu nhân nắm tay cậu chạm vào chỗ phù văn có chức năng như công tắc đóng mở: “Nếu cảm thấy không có trở ngại thì hãy vuốt nhẹ vào đây, như vậy là có thể nghe được ‘Nhàn Thính Thanh’.”

Yến Linh: “Vâng, cảm ơn Uyển phu nhân.”

Uyển phu nhân xoa đầu cậu: “Ra ngoài chơi đi, hôm nay con không cần ở yên một chỗ nữa, chỉ cần nhớ buổi trưa tới phòng chính làm lễ kết bái là được.”

Yến Linh vừa nghe hôm nay không cần bó gối ngồi một chỗ nên vui vẻ hết biết, hạt châu đính trên hoa tai khẽ lay động, chiết xạ ra ánh sáng làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu thêm phần rạng ngời.

Bên ngoài rất đông vui, khắp nơi đều là khách khứa cười nói ồn ào, Yến Linh vốn không sợ trời không sợ đất chưa từng thấy khung cảnh này bao giờ, do dự một chút vẫn là chọn lén lút chạy ra từ cửa sau, tránh cho bị khách giữ lại hỏi lắm thứ..

Cậu định đi tìm Nhạc Chính Trấm, nhưng Nhạc Chính Trấm nào giờ rất ghét những nơi đông người ồn ào, không biết chạy tới ngóc ngách nào làm ổ rồi.

Yến Linh đi lòng vòng một hồi vẫn không tìm thấy người, đành phải chán nản đi vòng về.

Đang đi giữa đường bỗng có người nhắm ngay đầu cậu ném tới một cục đá nhỏ.

Mặc dù hai tai của Yến Linh được hoa tai ngăn cách ‘Nhàn Thính Thanh’ nhưng tính cảnh giác do sống từ nhỏ trong núi vẫn còn đó, cậu bình tĩnh nghiêng đầu qua một bên, cục đá bay sượt qua rơi xuống trước mặt.

“Chậc!” Có người ở phía sau than thở tiếc nuối.

Yến Linh quay người lại, áo khoác hoa lệ tầng tầng lớp lớp cũng xoay theo trông như cánh hoa rực rỡ lấp lánh.

Phía sau có đám thiếu niên khoảng mười một, mười hai tuổi đang thong thả đi tới, đứa đi đầu còn cầm chơi mấy hòn đá sỏi trong tay, cười khẩy nhìn Yến Linh.

“Ô, đó là con nuôi của Uyển phu nhân Dược Tông đây mà, thằng nhãi, ngươi mấy tuổi, sao lùn thế?”

Yến Linh: “…”

Yến Linh vốn định nói chuyện đàng hoàng với bọn họ, ai mà ngờ mới câu đầu tiên đã chọt ngoáy vào nỗi đau của cậu, khiến cậu tức giận xì khói.

Yến Linh suốt ngày gồng mình ráng nuốt những món dược thiện đắng nghét kia, cốt là vì bồi bổ cơ thể để chóng cao lên, sao bây giờ ai gặp cũng đều chọc cậu lùn mới chịu?!

Đây là cách chào hỏi đặc biệt của dân Trung Châu hay gì?

Yến Linh hung dữ trừng cậu ta: “Ngươi mới lùn, có phải ngươi chỉ cao có bây nhiêu đó? Thật tội nghiệp, sau này không còn cao lên nữa, chẳng giống ta, có thể cao hơn cao nữa cao mãi, như một cây trúc lớn.”

Người đối diện: “…”

Thằng nhóc cầm đầu cười gằn một tiếng, chướng khí nói: “Một thằng nhà quê lớn lên trong hang trong hốc, dám nói chuyện bố láo với ta? Ngươi có biết cha ta là ai không?”

“Về hỏi mẹ ngươi á.” Yến Linh trừng cậu ta: “Chuyện này ngươi còn không biết thì sao ta biết được?”

Thiếu niên: “…”

Đám người này là đệ tử tông thất của Khúc gia, Khúc gia hiện đang chấp chưởng Giải Trĩ Tông, chưa bao giờ bị người lên mặt sỉ nhục như vậy, lúc này nổi giận đùng đùng xông tới, lạnh lùng nói: “Ai cho ngươi lá gan dám nói chuyện với ta như vậy?! Chỉ là một thằng con hoang ăn nhờ ở đậu, cha mẹ ngươi bỏ rơi ngươi chứ gì, nên mới tới Dược Tông nhận má nuôi?”.

Một câu nói chửi thẳng mặt hai nhà, khóe mắt của Yến Linh đỏ lên vì tức, làm gì còn lý trí nói chuyện nữa, lập tức nhào tới bóp cổ thiếu niên của Khúc gia, lợi dụng tấn công trước chiếm thượng phong đè cậu ta xuống đất, nhe răng hung tợn nói: “Đồ miệng chó không thể mọc ngà voi, ta làm thịt ngươi!”

Lần này đám người Khúc gia nào giờ hoành hành bá đạo quen rồi sao có thể nhịn nỗi, tất cả đều ùa tới đánh hội đồng.

Bộ trang phục mới của Yến Linh bị làm dơ, nhưng bây giờ cậu giống như quả bong bóng căng hết cỡ sắp nổ tung, mang theo khí thế hung hăng một đánh mười không hề bị lép vế.

Nhưng cuối cùng song quyền khó địch tứ thủ, ngay lúc cậu bị một đứa đấm trúng vai phải thụt lùi mấy bước ngã ngồi trên đường mòn đầy đá sỏi, sau lưng bỗng truyền tới tiếng cười hì hì.

“Ở đây đông vui quá ta.”

Bàn tay của Yến Linh bị đá làm trầy trụa, cậu cố nén nước mắt quay đầu nhìn lại.

Không biết Hề Tuyệt đến đây từ lúc nào, đang ngồi trên rễ cây của cây đại thụ rợp trời híp mắt cười, cậu ta mặc một thân áo vàng ấm áp không quý thì sang, còn cầm chơi vài viên sỏi trong tay, ánh mắt tràn đầy ý cười, giống như rất hài lòng với màn ẩu đả này.

Yến Linh ngơ ngác nói: “Ca?”

Hề Tuyệt hừ cậu: “Ca gì, ai là ca của ngươi? Rốt cuộc ngươi có mấy ca ca?”

Yến Linh nhíu mày bò dậy, cậu cũng không trông mong Hề Tuyệt sẽ giúp mình, qua loa phủi bụi bặm trên người, khuôn mặt nhỏ trở nên căng đét, bước tới muốn đánh tiếp, nhất định phải bắt đám người này mở miệng xin lỗi.

Hề Tuyệt thấy cậu giận giống như ấm nước đun sôi, trên đầu phảng phất đang bốc khói ngùn ngụt, không nhịn được ‘phụt’ một tiếng bật cười: “Sao ta không biết ngươi đánh nhau giỏi thế nhỉ?”

Yến Linh không để ý cậu ta.

Nếu ai bị lôi cha mẹ ra mắng chửi mà vẫn có thể giữ bình tĩnh không đánh nhau, đó là đồ hèn không tiền đồ!

Thiếu niên Khúc gia bị cậu đánh quá dữ, bụm mặt lạnh lùng nhìn Hề Tuyệt, trong mắt có chút dè chừng: “Hề Tuyệt, ta đang dạy dỗ thằng nhà quê có mắt không tròng này, ngươi đừng nhúng tay vào.”

Hề Tuyệt vỗ gối cười to: “Dạy dỗ? Sao ta lại thấy thằng nhà quê đó đang dạy dỗ ngươi nhở?”

“Ngươi?!”

Khúc gia truyền đến đời này có lẽ đã hết phước đức tổ tiên hay sao mà ai nấy đều đần độn xốc nổi, cậu ta thẹn quá hóa giận quát: “Ngươi tốt nhất bớt chõ mũi vào chuyện người khác, dù hôm nay trời có sập ta cũng phải đánh thằng ranh này quỳ xuống gọi ta một tiếng tổ tông!”

Yến Linh tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện là vì trưởng bối không ruột thịt ở Dược Tông đối xử rất tốt với cậu, huống chi ở đây được một thời gian nên đã nín nhịn không ít, bây giờ cậu hoàn toàn bộc lộ cá tính của mình, khịt mũi khinh thường: “Bắt ta gọi ngươi là tổ tông? Được đó, một đám hai mươi tuổi to đầu chơi hội đồng mà không đánh lại một đứa chỉ mới mười tuổi, để xem xem ai mới mất mặt cho biết?”.

Đám thiếu niên Khúc gia tức muốn chết: “Ngươi mới hai mươi tuổi! Chúng ta năm nay chỉ mới mười hai!”

“Ò xin lỗi nha.” Yến Linh đấu võ mồm rất ít khi thua, huống chi mấy người này còn dám xúc phạm cha mẹ mình và Uyển phu nhân, không hề có ý nể mặt nhường nhịn gì sất, lạnh lùng nói: “Các ngươi trông già khú đế, ta còn tưởng đã hơn hai mươi tuổi rồi đấy chứ.”

Mọi người: “…”

Hề Tuyệt há hốc nhìn Yến Linh, giơ tay xoa ngực, thầm nghĩ cái miệng nhỏ thế mà lợi hại dữ, mắng chửi người ta không kịp ngáp, may là lúc trước cậu ta không làm gì đắc tội với nấm lùn độc này.

Người của Khúc gia tức đến gào lạc cả giọng: “Đồ khốn! Đánh nó!”

Một đám thiếu niên giận đỏ cả mắt, ồ ạt lao tới đánh người.

Hoa tai của Yến Linh bị rớt một chiếc do bị quần ẩu hồi nãy, âm thanh ác ý từ đám thiên niên này chói tai muốn chết, nếu không phải kịp thời gắn lại thì e là cậu vì khó chịu mà nôn ra rồi.

Hèn gì Uyển phu nhân tặng cậu đôi hoa tai này.

Yến Linh đời nào chịu thua, siết chặt nắm đấm định lao tới sống mái, bỗng nghe Hề Tuyệt lên tiếng: “Ai dám đụng vào cậu ta, ta xem như vuốt mặt không nể mũi nha.”

Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng mà đám người Khúc gia lập tức hóa đá.

“Hề Tuyệt! Ngươi có giao tình với nó?”

“Đâu có.” Hề Tuyệt chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Ta chỉ là ngứa mắt lấy nhiều đánh ít.”

Người cầm đầu bị Yến Linh đánh te tua, nhìn là biết cậu ta quyết tâm muốn trả thù, hít sâu một hơi rồi phất tay để những người khác lùi ra sau, lạnh lùng nói: “Một mình ta tới đánh nó, không xem là lấy nhiều đánh ít.”

“Sao đây ta?” Hề Tuyệt nói tiếp: “Ta cũng ngứa mắt một người trưởng thành hai mươi tuổi bắt nạt một thằng nhóc mười tuổi.”

Người trưởng thành hai mươi tuổi: “…”

“Hề Tuyệt!” Thiếu niên Khúc gia hết nhịn nổi, tức giận nói: “Đừng ỷ vào Tương văn cấp Linh gà què đó của ngươi mà muốn làm gì thì làm! Chỉ là Tương văn có năng lực thuấn di mà thôi, thật sự nghĩ Hề gia các ngươi đã bò lên ngôi cao?”

(Thuấn di: Dịch chuyển tức thời.)

Ánh mắt của Hề Tuyệt lặng lẽ thay đổi.

“Gà què?”

“Có gì sai hả? Bây giờ Thập Tam Châu đã có trận pháp thuấn di vài trăm dặm, của ngươi có gì đặc biệt?”

Hề Tuyệt lạnh lùng trừng cậu ta, làm cho Yến Linh nhìn mà hết hồn, nhưng cậu vẫn cố gắng đứng vững.

“Tới đây.” Hề Tuyệt ngoắc tay với Yến Linh, giọng nói như giếng cổ không gợn sóng.

Yến Linh trừng cậu ta: “Còn lâu.”

Trong mắt Hề Tuyệt chợt lóe lên vệt sáng vàng, Yến Linh chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng gió vù vù, khi mở mắt ra thấy mình đã đứng sau lưng Hề Tuyệt, trước mắt là một màu vàng ấm áp.

Yến Linh nhíu mày: “Làm gì thế?”

Hề Tuyệt nắm chặt mấy hòn sỏi trong tay, ánh mắt nhuốm đầy màu vàng trở nên lạnh lẽo, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười thong dong, trên khuôn mặt còn nét ngây thơ của thiếu niên hiện lên vẻ tà ác hiếm có.

“Còn có thể làm gì?” Hề Tuyệt thản nhiên nói: “Ngươi nhìn là biết.”

Năm ngón tay của cậu ta khẽ động, rất nhanh liền mở xòe ra như đóa sen, mấy hòn sỏi trong tay đã biến mất lúc nào không hay.

Ngay sau đó, người cầm đầu Khúc gia bỗng trợn mắt, không thể tin nổi ôm chặt cổ họng, trên mặt dần đổi sang màu tím đỏ bất thường, cậu ta há miệng khạc ra vô số mảnh vụn của sỏi đá, có xen lẫn vài miếng dính đầy máu tươi.

Mọi người nhất thời tá hỏa.

Hề Tuyệt đứng chắn trước mặt Yến Linh không để cậu nhìn thấy cảnh này, thấy cậu nghe tiếng tò mò ló đầu ra nhìn liền túm đầu cậu quay sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Quay lưng lại, đừng nhìn.”

Yến Linh: “Nhưng…”

Hề Tuyệt: “Muốn ăn đòn không?”

Yến Linh đành phải bĩu môi xoay lưng lại, còn che mắt ý bảo ta không xem trộm.

Lúc này Hề Tuyệt mới từng bước đi tới trước ánh nhìn kinh hãi của đám người Khúc gia, cậu ta giơ tay túm tóc của thiếu niên kia ép ngửa đầu lên.

“Ăn ngon không?” Từ nhỏ Hề Tuyệt đã được Túng phu nhân chiều hư, lớn chừng này vẫn cảm thấy trả thù rơi đầu đổ máu như thế không có gì là sai cả, cậu ta híp mắt cười nói: “Ta còn có thể dùng Tương văn ‘gà què’ này nhét đá vào lục phủ ngũ tạng hoặc quả tim của ngươi, ngươi muốn thử không?”

Cổ họng của thiếu niên bị thương nặng không thể thốt ra nửa chữ, cậu ta mở to đôi mắt thấm đẫm kinh hoàng, liên tục khạc ra hỗn hợp máu tươi và đá vụn, nước mắt giàn giụa lắc đầu như trống bỏi.

“Ngoan lắm.” Hề Tuyệt vỗ mặt cậu ta: “Ta sẽ không dùng Tương văn làm mấy chuyện cỏn con này, ngươi nói xem nếu ta muốn chức vị Tông chủ Giải Trĩ Tông hay vị trí Chưởng tôn Thập Tam Châu, tất cả mọi người có chắp tay nhường lại cho ta không?”.

Thiếu niên khóc lóc, chỉ biết lắc đầu.

Hề Tuyệt nhìn chán thảm trạng của cậu ta, ‘chậc’ một tiếng đứng dậy, lười biếng nói: “Nếu lần sau còn để ta nghe thấy mấy lời ‘thằng nhà quê’ hay ‘con hoang’, ngươi khỏi cần dùng miệng nữa— Đi đi.”

Bây giờ mọi người mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lật đật kéo thiếu niên đang khạc máu và đá không ngừng vội vàng rời đi.

Giải quyết xong người của Khúc gia, lòng nhiệt huyết ra tay nghĩa hiệp của Hề Tuyệt theo đó xẹp xuống, cậu ta quay sang nhìn thấy Yến Linh vẫn còn ngoan ngoãn đứng xoay lưng bịt mắt ở đó, lúc này cảm thấy ảo não giơ tay bứt tóc.

Tại sao cậu ta lại giúp tên lùn này chứ?

Có phải thằng nhóc này lén bỏ bùa cậu ta?

Quá ác độc!

Hề Tuyệt sầm mặt đi tới: “Nấm lùn.”

Yến Linh vẫn còn đứng đó dùng hai bàn tay mũm mĩm của mình che mắt, nghe tiếng liền tách ngón tay ra hí mắt nhìn sang: “Ca, ta, ta có thể nhìn được rồi?”

Hề Tuyệt: “…”

Má nó, quá đáng yêu… Ủa lộn, quá giỏi bỏ bùa!

===Hết phiên ngoại 11===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.