Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Chương 27: Không có tiền



Tứ đại tông Tu Chân Giới cao cao tại thượng, rời xa trần thế, nội tông môn vạn năm truyền thừa, pháp bảo linh dược vô số, tất nhiên cũng sẽ không cần làm giao dịch bán đấu giá gì đó.

Có thể nói tứ đại đông đối với phàm nhân, thậm chí đối với các môn phái nhỏ sống dưới tầng chót ở Tu Chân Giới mà nói, mới chân chính gọi thế giới tu tiên.

Có thể hiểu, hội giao dịch bán đấu giá thành lập tại cõi trần tu chân, dĩ nhiên là do một ít nhị tam lưu môn phái, trần thế giao hòa với thế lực tu tiên, phần lớn là nhập lưu môn phái.

Nhưng đối với Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan mà nói, nhặt đồ lậu cũng tốt.

Tình hình nội bộ Vô Vi Đạo Tông hiện giờ không rõ, tu vi Ôn Thanh Lan mất hết, tất nhiên không thể mạo muội hồi tông, miễn cho sinh nhiều rắc rối.

Không về được tông môn, cũng có nghĩa là không có cách nào thu được tài nguyên linh dược tốt, tới chỗ giao dịch này phải dựa vào vận may, đúng là bất đắc dĩ.

Tiêu Cảnh ngụ ở Lạc Châu đã hơn một năm, cùng thượng tầng quyền quý Lạc Châu qua lại mật thiết, dĩ nhiên là biết một ít tin tức người khác không biết, đồng ý đi vào xem với sư tôn, cũng là vì biết bán đấu giá lần này có một thứ, tên gọi: Lãnh Thủy Ngọc.

Chính là lãnh thủy ngưng tụ tinh hoa của thiên ngoại, đối với việc chữa trị linh mạch của sư tôn có chỗ tốt cực lớn, nếu có thể thường xuyên đeo, không bao lâu, linh mạch của sư tôn có thể khỏi hẳn.

Nghe đồ đệ nói, Ôn Thanh Lan cũng đối với Lãnh Thủy Ngọc nhất định phải có được.

Người bán đấu giá lần này, tuy chưa biết giá trị của Lãnh Thủy Ngọc, nhưng cũng đem vật ấy xếp vào thượng đẳng linh phẩm bán ở đấu giá.

Có nghĩa, Tiêu Cảnh không thể lấy ra được ngần ấy tiền.

“Lãnh Thủy Ngọc…….. Giá khởi điểm năm mươi vạn linh thạch, bắt đầu đấu giá!”

Những vật phẩm bán đấu giá khác hai người dĩ nhiên không có hứng thú, vì thế cho đến khi bắt đầu đấu giá Lãnh Thủy Ngọc, mới lên tinh thần.

“Sư tôn, năm mươi vạn linh thạch, đệ tử lấy ra chỉ sợ có chút cố sức.” Tiêu Cảnh trong miệng phát khổ.

Không ngờ mình vì năm mươi vạn linh thạch mà phát sầu, lúc này y thật sự là vô cùng hoài niệm quyền thế kiếp trước, đừng nói năm vạn linh thạch, năm ngàn vạn cũng dễ dàng bỏ ra, giờ muốn mua Lãnh Thủy Ngọc năm mươi vạn linh thạch chữa thương cho sư tôn, cũng lấy ra không được.

Ôn Thanh Lan liếc Tiêu Cảnh, xưa nay hắn không có khái niệm gì với linh thạch, dù sao địa vị cao quý đứng đầu một phong, sẽ không vì một ít linh thạch cấp thấp mà phát sầu.

Nhưng năm mươi vạn rất nhiều sao, hắn như thế nào nhớ rõ năm mươi vạn linh thạch, cũng chỉ là trước đây tùy ý lấy ra tiêu hao luyện tập đại hình trận pháp cơ bản mà thôi.

Nghĩ tới đây, Ôn Thanh Lan không khỏi lại lần nữa nhìn Tiêu Cảnh không vừa mắt: “Ngươi ở Lạc Châu lăn lộn một năm, năm mươi vạn linh thạch cũng không đem ra được?”

Vẫn là Văn Uyên làm việc ổn thỏa đáng tin cậy, chuyện lớn chuyện nhỏ đều xử lý thích đáng, đâu giống tiểu tử này, tóm lại là ra ngoài thiếu kinh nghiệm.

Bị sư tôn khinh bỉ, Tiêu Cảnh cũng rất ủy khuất: “Thật sự vàng bạc tiền tài lụa là nhân gian đối với Tu Chân Giới mà nói căn bản không coi là cái gì, đệ tử có tâm dùng những vật phẩm hiếm lạ đổi vật, nhưng cũng không cách nào rời sư tôn quá xa.”

Thầy trò hai người đi vội vàng, trên người đáng giá nhất cũng chỉ có hai thanh linh kiếm, cũng không thể đem Cô Phong Kiếm hay Thanh Nhã Kiếm bán đi.

Kỳ thực năm mươi vạn linh thạch đối với người nơi này mà nói, vẫn nhiều lắm, dù sao tiểu tu môn thua kém đại tông giàu có, ở đâu có nhiều linh thạch như vậy.

Lãnh Thủy Ngọc bán với giá này, đối với Lãnh Thủy Ngọc cũng rất là ủy khuất, nhưng người của phòng đấu giá hiển nhiên rất hiểu tình hình nơi này, cũng không chào giá quá cao.

Tuy rằng giá cả không thấp, nhưng vẫn có người cắn răng muốn mua, thực nhanh có người bắt đầu kêu giá: “Ta ra năm mươi mốt vạn.”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, vô tay rồi tính.” Sư tôn hiển nhiên đủ quả quyết, mặc kệ có tiền hay không, cũng phải có được thứ này.

Tiêu Cảnh suy nghĩ một chút, trong nháy mắt cũng hiểu ý của Ôn Thanh Lan, y cũng không do dự, trực tiếp nâng tay ra giá: “Năm mươi hai vạn…….”

Dù sao tiền không đủ có thể nghĩ cách dùng vật khác tới đổi, nếu đối phương không chấp nhận, cũng chỉ có thể dùng sức mạnh, tin rằng ở chỗ này, với tu vi của mình, tạm thời vẫn có thể hoành tẩu.

Đối phương không ngờ có người có thể đấu giá với mình, không khỏi oán hận lườm Tiêu Cảnh, lập tức tăng giá nói: “Năm mươi ba vạn…….”

Giá cả rất nhanh leo tới sáu mươi vạn, lần này đối phương lại không theo tăng giá, Lãnh Thủy Ngọc đương nhiên rơi vào tay Tiêu Cảnh.

Người của hội đấu giá mời Tiêu Cảnh ra hậu đài tính tiền, Tiêu Cảnh đứng dậy, đang định mang Ôn Thanh Lan đi qua, thì một giọng nữ thanh thúy chen vào: “Tiêu Cảnh đạo huynh, số tiền này để Linh Nhi trả đi.”

Có người trả tiền, Tiêu Cảnh tất nhiên vô cùng cam tâm tình nguyện, nhưng người nọ là Nguyệt Linh Nhi, lại khiến y vô cùng khó chịu, đặc biệt là khối ngọc này là mua cho sư tôn chữa thương, có vẻ như y không bằng Nguyệt Linh Nhi.

Cho nên Tiêu Cảnh lãnh đạm nói: “Đa tạ Nguyệt tiểu thư, Nguyệt tiểu thư không cần tiêu pha như vậy.”

“Đương quyền coi như tạ ơn ân cứu mạng của Tiêu Cảnh đạo huynh, không tính là tiêu pha gì.”

“Đã như vậy, vậy đa tạ Linh Nhi cô nương.” Không thể nhìn Tiêu Cảnh bà mẹ (*) như thế, Ôn Thanh Lan dứt khoát trực tiếp đánh nhịp (**) định đoạt.

(*) ý Ôn Thanh Lan là Tiêu Cảnh dông dài

(**) 拍板: 1. đánh nhịp 2. gõ thước tay (để thoả thuận công việc mua bán, ví với người chủ trì đã quyết định)

Không biết do dự cái gì, nếu là cảm tạ ân cứu mạng, vậy thì cầm đi, hay là đồ đệ cảm thấy lấy tiền của người ta mất mặt?

Đột nhiên nghe được giọng nói trong trẻo lạnh lùng, hai mắt Nguyệt Linh Nhi không khỏi nhìn mặt Ôn Thanh Lan nhiều hơn, do công dụng che mặt của đấu lạp, nàng cũng chỉ có thể tiếc nuối thấy một làn sương trắng mông lung.

Tiêu Cảnh lại âm thầm cắn răng bởi vì biểu hiện của Nguyệt Linh Nhi, một mạch kéo Ôn Thanh rời đi.

Trong nháy mắt đoạt được Lãnh Thủy Ngọc, Ôn Thanh Lan cảm thấy linh mạch khô khốc truyền đến từng đợt cảm giác dễ chịu, Lãnh Thủy Ngọc này cũng là cực phẩm, có nó, Ôn Thanh Lan sẽ khôi phục nhanh hơn một chút.

Lúc hai người cầm đồ rời khỏi, ông chủ hội đấu giá lại đi ra từ hậu đài.

“Xin dừng bước.” Một gã nam nhân trông khoảng hơn hai mươi tuổi đi tới.

Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan nhìn nhau, yên lặng đề cao cảnh giác, chẳng lẽ người này đổi ý không muốn bán đồ đi, muốn cường thế đoạt lại?

Nam nhân trẻ trung kia không nhìn Ôn Thanh Lan, trái lại nhìn Tiêu Cảnh nói: “Xin hỏi đạo hữu là đệ tử của tiên tôn ở Vô Vi Đạo Tông?”

Tiêu Cảnh nhíu mày nhìn nam nhân không nói gì.

Nam nhân đoán chừng nhìn thấu Tiêu Cảnh cảnh giác, gã móc ra một ngọc bài từ trong lòng nói: “Đây là tín vật vị tiên tôn kia lưu cho chưởng môn, nói là nếu gặp chuyện không thể giải quyết, thì có thể liên lạc ngài, thế nhưng chẳng biết tại sao, chưởng môn lại không thể liên lạc với tiên tôn, hiện giờ bọn ta đã tử thương hơn phân nửa, còn cầu thượng tiên mau cứu bọn ta!”

“Tích___

Chúc mừng ngài kích hoạt phụ tuyến Thiên Diện bí cảnh, độ hoàn thành bí cảnh 0%, hoàn thành 100 ngày đếm ngược”

Ôn Thanh Lan định thần (*) nhìn lại, đó chính là ngọc bài liên lạc mình, hắn không khỏi có chút xấu hổ, chưởng môn kia rất không may mắn, liên lạc mình trong thời gian hôn mê, cho nên mới không thể chạy tới.

(*) làm cho tinh thần trở lại trạng thái thăng bằng bình thường

Tiêu Cảnh cũng không dự đoán được tình huống này, không khỏi nhìn Ôn Thanh Lan, thấy Ôn Thanh Lan gật đầu, mới tiếp nhận ngọc bài của nam nhân trẻ tuổi.

Y nói: “Hiện giờ sư tôn ta đang bế quan, ta tới thay mặt sư tôn hành sự cũng giống nhau, việc này ta đã biết, ngươi cứ an tâm chờ.”

Sau khi trấn an nam nhân trẻ tuổi, Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan rời khỏi phòng đấu giá.

Không ngờ mới ra phòng đấu giá, đã bị người chặn lại.

“Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai.” Ngăn cản Tiêu Cảnh, là một gã hắc y nhân trùm áo choàng, tiếng nói gã khàn khàn, trông vô cùng tà ác, lúc này lạnh lùng nhìn Tiêu Cảnh.

Tiêu Cảnh không kiên nhẫn liếc đối phương, lạnh lùng nói: “Không có hứng thú, tránh ra!”

Hắc y nhân không ngờ Tiêu Cảnh nói một câu như thế, không khỏi nghẹn lời một chút, lập tức giận tím mặt nói: “Tiểu tử, ngươi nói cái gì!”

Nhìn thấy có người muốn chết, Ôn Thanh Lan vui vẻ ôm cánh tay ở một bên xem náo nhiệt.

Lúc này Tiêu Cảnh căn bản không kiên nhẫn đối phó đối phương, có được Lãnh Thủy Ngọc, y thầm nghĩ nhanh chóng dẫn sư tôn về nhà, để sư tôn hấp thu Lãnh Thủy Ngọc tốt hơn.

Cho nên hắc y nhân kia cản đường, y một chút hứng thú nghe tiếp cũng không có, gọi Thanh Nhã Kiếm đâm tới đối phương.

Vũ khí sở trường của Tiêu Cảnh không phải là kiếm pháp, nhưng kiếm pháp của y xuất từ Ôn Thanh Lan, khi Tiên Minh Đại Hội, Ôn Thanh Lan lại nghiêm túc dạy bảo y một khoảng thời gian, vì vậy ra chiêu cũng vừa nhanh vừa độc.

Hắc y nhân không có phòng bị, suýt chút nữa bị Tiêu Cảnh đâm trúng.

Gã không khỏi giận dữ, hai mắt âm lãnh trừng Tiêu Cảnh, hai tay lủng lẳng (*), tiếng động quỷ thần kêu khóc mơ hồ truyền tới, tay gã cũng biến thành bạch cốt quỷ trảo đáng sợ, chộp tới Tiêu Cảnh.

(*) lửng lơ ở lưng chừng

Ôn Thanh Lan đang thích ý thưởng thức trình độ tu vi đồ đệ biến mất, hắn cau mày, quan sát hắc y nhân, nếu cảm giác vừa rồi không sai, trên người đối phương mơ hồ truyền tới một tia ma khí.

Ánh mắt Tiêu Cảnh cũng biến thành ngưng trọng, y nắm kiếm, trở tay đâm hắc y nhân lần nữa.

Hiện tại trong cơ thể y tu chính là pháp thuật Vô Vi Đạo Tông, chính là chính đạo đứng đầu thiên hạ, trong tay cầm là Thanh Nhã Kiếm, cũng là thanh kiếm thanh tâm chính khí.

Hai thứ này đều là vật khắc tinh của hắc ám, vì vậy hắc y nhân ở dưới Thanh Nhã Kiếm, rất nhanh thất bại thảm hại (*).

(*) 溃不成军: quân lính tan rã

Huống chi, tu vi của Tiêu Cảnh cũng cao hơn hắc y nhân.

Hắc y nhân mắt thấy sắp thua, tròng mắt gã xoay chuyển, sau khi ném một pháp bảo chứa khói đen kịch độc vào Tiêu Cảnh, thừa dịp Tiêu Cảnh tránh né công phu lẻn đến bên người Ôn Thanh Lan.

Bắt giữ Ôn Thanh Lan nở nụ cười chói tai: “Tiểu tử, ta khuyên ngươi tốt nhất ném vũ khí đi, bằng không tiểu tình nhân như hoa như ngọc này có thể không thể giữ được đâu.”

“Ai da, chạm vào đúng là da thịt non mềm, một chút linh lực cũng không có, có vẻ bảo bối của ngươi rất chặt nha, đây là một tài liệu luyện chế bảo vật tốt đó.”

Tiêu Cảnh không ngờ hắc y nhân làm vậy, ánh mắt không khỏi âm trầm nhìn đối phương, nhìn kỹ thì, sẽ phát hiện trong con ngươi y hiện lên một tia máu tanh.

“Buông hắn ra, ta sẽ thả ngươi đi, bằng không khiến ngươi thần hồn nát tan!” Thần sắc Tiêu Cảnh âm lãnh nói.

“Khiến ta thần hồn nát tan?” Hắc y nhân ngông cuồng cười như điên: “Ha ha ha, ta sợ quá nha, không biết tiểu tình nhân này của ngươi lớn lên là cái dạng gì, để ngươi xem như bảo bối……..”

Vừa nói gã vừa bỏ đấu lạp của Ôn Thanh Lan, nhưng gã còn chưa dứt lời, liền không dám tin nhìn mũi kiếm xuyên qua ngực.

Ôn Thanh Lan rút Cô Phong Kiếm về, ghét bỏ lau hai cái, lạnh nhạt nói: “Ai nói với ngươi bản tôn dễ ức hiếp, còn có, ngươi nói nhảm nhiều quá đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.