Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Chương 55: Không bằng Ôn đạo hữu đi theo bản tôn



“Kẻ nào ăn nói bừa bãi ngông cuồng, dám mượn danh nghĩa phường chủ nói chúng ta, muốn chết phải không?” Người vây bắt Ôn Thanh Lan lập tức biến sắc, lạnh lùng mắng.

Người kia cười lạnh ra tiếng, lộ ra thân hình từ trong bụi hoa, y lớn lên tuấn mỹ bức người, dung nhan tuyệt sắc cũng khó tìm được ở Tu Chân Giới, lông mày đen, giống như màu lông quạ, khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo kết băng sương lạnh lùng, môi mỏng hơi vểnh chẳng những không làm y có vẻ tiêu sái, ngược lại nhiều thêm một chút tà khí và tối tăm.

Y mặc một bộ trường bào màu đen, càng làm dung mạo thâm thúy của y đen sâu như mực, nhưng cũng khiến cả người y lâm vào trong hắc ám tối tăm, hiện ra một loại áp lực làm cho người ta phải sợ hãi kiêng kỵ.

Bốn người vây quanh Ôn Thanh Lan còn đang kiêu ngạo, lập tức biến sắc, cúi đầu run giọng nói: “Tiêu…… Tiêu đạo tôn.”

Người tới đúng là tiểu đồ đệ Tiêu Cảnh của hắn.

Nhưng Tiêu Cảnh được mấy kẻ này tôn xưng là đạo tôn khác xa với tiểu đồ đệ Tiêu Cảnh nhu thuận ngượng ngùng trong trí nhớ của hắn, chỉ cần đứng ở nơi đó là đã mang đến áp lực cực lớn cho người khác, càng không nói đến từ đầu tới cuối y đều là gương mặt khối băng, có vẻ vô cùng lãnh túc uy nghi.

Cặp mắt hắc trầm đảo qua ai, cũng khiến cho người đó hai chân phát run, không dám có một chút dối trá.

Tuy y không mảy may để lộ hơi thở của đại năng tu sĩ, nhưng bản thân cũng đủ để mang đến áp lực tâm lý nặng nề.

“Sau này không thể vọng ngôn như vậy, nếu lại để bản tôn nghe được, tất không tha.”

Ánh mắt Tiêu Cảnh lãnh đạm đảo qua trên người bốn người, lại hời hợt lướt qua người Ôn Thanh Lan.

Bốn người kia thấy mình ở trước mặt Tiêu đạo tôn tỏ thái độ ngông cuồng, nào dám ở lại, vội vàng cáo lỗi rời đi.

Lúc này Tiêu Cảnh mới nhìn về phía Ôn Thanh Lan, trong mắt không có bao nhiêu độ ấm, chỉ là nhíu mày nói: “Đã biết thân phận mình đặc thù, đừng nên tùy tiện đi chọc phiền phức, còn không mau quay về chỗ của mình.”

Nói xong phất tay áo rời đi.

Ôn thanh lan: “...”

Từ đầu tới cuối chưa nói được nửa câu, chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm nơi tiểu đồ đệ biến mất.

“Không nhận ra?” Ôn Thanh Lan thật đúng là có chút không tin.

“Cái này…. Có thể nha.” Hệ thống ở trong đầu hắn cũng không quá xác định, do dự nói: “Thiên Cơ Thần Diện dù gì cũng là đại yêu bí bảo, ngụy trang nhìn không ra cũng là có khả năng, Tiêu Cảnh không nhận ra ngài cũng là bình thường.”

Không nhận ra đương nhiên là chuyện tốt, thế nhưng tại sao trong lòng lại có một chút hụt hẫng.

Thằng nhãi Tiêu Cảnh này không phải yêu mình yêu chết đi sống lại sao, không muốn tách ra, thậm chí không tiếc chơi cái gì cầm tù phong ấn, hắc hóa nhập ma.

Kết quả là hắn tới trước mặt cũng không nhận ra, lại còn mở miệng dạy dỗ mình, thật sự là thời thế đảo ngược, xem ra tình cảm này chỉ là nói mà thôi.

“Ký chủ, ngài yêu cầu cũng cao quá đấy.” Hệ thống líu lưỡi: “Lúc y truy ngài ngài ghét bỏ muốn chết, giờ không nhận ra ngài, không phải hợp tâm ý của ngài à?”

Đó là bởi vì thói quen đồ đệ đi theo làm tùy tùng hầu hạ săn sóc tỉ mỉ, đột nhiên nhìn thấy đối phương mặt lạnh bày bộ dáng cao cao tại thượng, không thích ứng.

Nhưng Ôn Thanh Lan quả thực không có tâm tình truy xét, dứt khoát quay đầu đi trở về Hoa Nguyệt Cư.

Không ngờ mới trở về, nhìn thấy Nguyệt Linh Nhi mắt hồng hồng nằm ở trên bàn, Tịch Dung lúng túng đang ở bên cạnh khuyên bảo cái gì đó, Công Tây Tuấn Vũ ngồi một bên cũng có chút không biết làm sao.

Vừa thấy Ôn Thanh Lan, Nguyệt Linh Nhi lập tức bật khóc nói: “Ôn đại ca….”

Ôn Thanh Lan cứng đờ, sau đó vỗ lưng Nguyệt Linh Nhi, ôn nhu nói: “Linh Nhi, sao vậy, nếu có khó khăn gì, nói với Ôn đại ca, Tịch đại ca còn có Tiểu Vũ cũng sẽ giúp muội.”

Nguyệt Linh Nhi khóc càng hăng, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Ôn đại ca, huynh thật tốt, nhưng lần này các huynh đều không có biện pháp giúp ta.”

“Muội không nói ra làm sao biết không có biện pháp, trước tiên đừng khóc.” Ôn Thanh Lan đỡ Nguyệt Linh Nhi đi tới bàn bên cạnh, thuận thế để đối phương ngồi xuống.

Nguyệt Linh Nhi cũng ý thức được hành động vừa rồi, tức khắc đỏ mặt xấu hổ, nhưng bình tĩnh lại, ánh mắt nàng sưng đỏ nhìn Ôn Thanh Lan: “Ôn đại ca, mẫu thân muốn gả ta ra ngoài, ta không muốn tùy tiện gả cho một người không quen biết, lần trước ta đụng phải Bái Nguyệt Thần Giáo, cũng là bởi vì mẫu thân muốn ta lập gia đình, ta không đồng ý nên mới rời đi.”

Lúc này Ôn Thanh Lan mới có chút ngạc nhiên, hắn thấy, Nguyệt Băng Lam thương Nguyệt Linh Nhi từ trong xương, là đại năng nắm quyền thế một tông, sao có thể tùy tiện đưa con gái mình thương yêu đi lấy chồng, hoặc là nói có người gây áp lực cho Nguyệt Băng Lam.

Suy nghĩ một lát, Ôn Thanh Lan nói: “Có phải là hiểu lầm hay không, ta thấy Nguyệt phường chủ không phải người như thế.”

Nguyệt Linh Nhi bi thương nhìn Ôn Thanh Lan: “Ôn đại ca, huynh nghĩ ta đang nói láo sao, mẫu thân cũng mời Tiêu đạo tôn tới rồi, còn nói y tuổi trẻ tuấn mỹ, tu vi cao thâm, lại là thủ đồ (*) của tông chủ Đạo Tông, trên dưới Đạo Tông đều phải nghe y, hai chúng ta khó có được cùng thế hệ, nếu có thể hứa ta cho y, đó là một chuyện tốt, căn bản là không nghe ta giải thích.”

(*) đệ tử đứng đầu

Ôn thanh lan: “...”

Mặt nạ đang mang hình như sắp nứt ra.

Trong nháy mắt, Nguyệt Linh Nhi, Tịch Dung còn có Công Tây Tuấn Vũ không hiểu sao cảm thấy vô cùng nguy hiểm, bọn họ lặng lẽ xê dịch một chút.

Nhưng loại cảm giác trong chốn U Minh (*), tới cũng nhanh đi cũng nhanh, không đợi Tịch Dung và Nguyệt Linh Nhi nhận thấy được cái gì, đã biến mất không thấy, chỉ có Công Tây Tuấn Vũ liếc Ôn Thanh Lan một cái.

(*) Chỗ mù mịt không có ánh sáng. Ý là tâm trạng u ám.

Ôn Thanh Lan chỉnh đốn tâm tình, tiếp tục duy trì mỉm cười lúc trước, kiên trì nói: “Ý của Tiêu đạo tôn thì sao, cái này có lẽ chỉ là mẹ muội đơn phương tình nguyện mà thôi.”

Nguyệt Linh Nhi nghe vậy ánh mắt càng ai oán: “Ôn đại ca, y tới rồi, còn có thể là có ý gì nữa, ta nghe nói Tiêu đạo tôn này dã tâm bừng bừng, y có thể nắm được quyền thế Đạo Tông, cũng không biết dùng cách gì đuổi sư tôn y đi, huynh ngẫm lại đi, hiện tại còn có thể nghe được tin tức của vị Thanh Lan chân nhân kia ư, cho nên nói, lúc này đây nói không chừng là muốn mượn ta nắm Linh Lung Phường.”

Tông chủ Đạo Tông ở ngay trước mặt cô á, thiếu nữ, còn có thiếu nữ à, cô thật đúng là não bổ quá đi…..

Hệ thống ở trong đầu Ôn Thanh Lan yên lặng bắn ra một câu.

Ôn Thanh Lan có chút do dự, nói Tiêu Cảnh muốn nắm lấy Linh Lung Phường, hắn thật đúng là có chút tin tưởng, còn cưới Nguyệt Linh Nhi, chẳng lẽ là buộc hắn xuất hiện?

Dù sao Tiêu Cảnh là trọng sinh mà tới, Tiêu Cảnh từng trải qua thế giới trong 《 Chí Thần Truyện 》, mà hắn và Nguyệt Linh Nhi cũng từng là vợ chồng.

Hơn nữa lúc ở Lạc Châu, Tiêu Cảnh rõ ràng có địch ý với Nguyệt Linh Nhi, làm ra chuyện này cũng không có gì kỳ quái.

Từ sau khi tiểu đồ đệ hắc hóa, sẽ hiểu sai thế nào sẽ làm ra cái gì, sư tôn hắn cũng có chút nắm không chuẩn.

Nguyệt Linh Nhi nức nở hai tiếng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn Ôn Thanh Lan, trong mắt lại lần nữa lập lòe kiên định: “Ôn đại ca, huynh lợi hại như vậy lại thông minh như vậy, nhất định có thể tránh thoát mẫu thân ta cũng có thể tránh thoát Tiêu đạo tôn, không bằng, dẫn ta đi đi, chúng ta bỏ trốn thế nào?”

Ôn thanh lan: “...”

Công Tây Tuấn Vũ nhịn không được cười ra tiếng, trêu ghẹo nhìn Ôn Thanh Lan.

Không biết xui xẻo ra sao, Nguyệt Linh Nhi còn chưa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, Tiêu Cảnh khuôn mặt lạnh lùng đứng ở ngoài cửa, cặp mắt đen kịt nhìn không ra một tia gợn sóng và cảm xúc, chỉ là ý vị không rõ đảo qua mấy người trong phòng.

Mặt Nguyệt Linh Nhi trắng bệch, Ôn Thanh Lan không hiểu sao có chút xấu hổ, tránh tầm mắt của đồ đệ, Công Tây Tuấn Vũ cười ra nước mắt.

Mà Tịch Dung thì sửng sốt, sau đó hiên ngang lẫm liệt cầm kiếm che trước người bọn họ, cũng không quay đầu lại nói: “Ôn huynh đệ, Linh Nhi, các ngươi đi mau, ta tới yểm hộ các ngươi.”

Ôn Thanh Lan nhịn không được xoa trán.

Nhưng Tiêu Cảnh không nói gì, chỉ là ý vị thâm trường nhìn Ôn Thanh Lan, liếc mắt nhìn Nguyệt Linh Nhi và Tịch Dung, sau đó nghiêng người, Nguyệt Băng Lam mặt đen thui đứng ở đằng sau y.

Thái dương Nguyệt Băng Lam nổi gân xanh, nàng nghiêm mặt hung dữ gằn từng chữ nói với Nguyệt Linh Nhi: “Nguyệt Linh Nhi, con đi ra cho ta.”

“Mẫu thân_” Nguyệt Linh Nhi vẻ mặt đưa đám dáng vẻ không thể yêu, nàng lưu luyến không rời nhìn Ôn Thanh Lan, chậm rãi từng bước từng bước nhích tới cửa phòng.

Thấy bộ dạng này mặt Nguyệt Băng Lam càng đen.

Cho tới khi Nguyệt Linh Nhi tới phía sau Nguyệt Băng Lam, nàng mới thở phào một cái, áy náy nói với Tiêu Cảnh: “Tiêu đạo tôn, để ngài chê cười rồi.”

Tiêu Cảnh phá lệ lộ ra một nụ cười cực nhạt, mặc dù trên khuôn mặt lạnh lùng của y chỉ biểu hiện khóe môi hơi động một chút.

Y nhìn Nguyệt Linh Nhi nói: “Nguyệt cô nương băng tuyết thông tuệ, khó được hồn nhiên thẳng thắn, trái lại cũng là tính tình tốt.”

Vẻ mặt Nguyệt Băng Lam hơi hòa hoãn, nàng cười nói: “Đạo tôn quá khen, đứa nhỏ này được ta cưng chiều quen rồi, có chút không hiểu quy củ.”

Tiêu Cảnh lại nói: “Nguyệt phường chủ chỉ có một đứa con là Linh Nhi cô nương, thương yêu cũng là khó tránh khỏi, chỉ là tính tình Linh Nhi cô nương đơn thuần, nếu bị người có tâm dụ dỗ, Nguyệt phường chủ khó tránh khỏi sẽ đau lòng.”

Ôn Thanh Lan âm thầm trừng Tiêu Cảnh, thằng nhóc chết tiệt hiện tại cánh cứng rồi, lại dám nói sư tôn hắn như vậy, thực sự là nghiệt đồ!

Đáng tiếc trong mắt Tiêu Cảnh không có hắn, chỉ lo cúi đầu nói chuyện cùng mẹ con Nguyệt Băng Lam, không nhìn đến biểu cảm quái dị của Ôn Thanh Lan.

Nguyệt Linh Nhi lại bất mãn nói: “Không được nói Ôn đại ca như vậy, nếu không phải Ôn đại ca, bây giờ ta còn bị nhốt ở Bái Nguyệt Thần Giáo đấy.”

Tiêu Cảnh cười không nói, trong mắt Nguyệt Băng Lam lại lướt qua một cái suy nghĩ sâu xa.

Nàng cười lễ độ với ba người Ôn Thanh Lan trong phòng: “Mấy ngày nay Linh Lung Phường có một số việc, chiêu đãi không chu toàn xin hãy thứ lỗi, ba vị khách nhân có việc gì cần cứ nói, Linh Lung Phường có thể cho khách nhân du ngoạn thỏa thích, chỉ là người mẹ ta đây có vài lời muốn nói riêng với Linh Nhi, không thể bồi chư vị, thứ lỗi.”

Nguyệt Băng Lam nói xong, kéo Nguyệt Linh Nhi rời đi, Tiêu Cảnh nhìn ba người trong phòng, cũng rời khỏi.

Cho đến khi Nguyệt Băng Lam và Tiêu Cảnh đi xa, Tịch Dung mới có hơi lo lắng nói: “Ôn huynh đệ, ta cảm thấy Tiêu đạo tôn hình như có địch ý với huynh, huynh đắc tội y và Nguyệt phường chủ, phỏng chừng ở lại Linh Lung Phường sẽ không an toàn, không bằng cùng ta đi Thập Phương Kiếm Tông, có sư tôn ta ở đó, nhất định có thể bảo vệ huynh an toàn.”

Không cầm được đồ vật mình muốn, Ôn Thanh Lan làm sao có thể rời đi.

Cho nên hắn khoát tay nói: “Không sao, Tiêu đạo tôn dù sao cũng là chúa tể một phương, sẽ không tính toán với một tán tu vô danh như ta, huống chi chúng ta và Nguyệt cô nương đồng hành lâu như vậy, không thể nhìn nàng rơi vào khốn cảnh, bị ép làm chuyện mình không muốn làm.”

Cũng không biết tiểu tử Tịch Dung này nghĩ tới điều gì, mắt lộ vẻ khâm phục, hào khí vạn trượng nói: “Được, Ôn huynh đệ có can đảm như vậy, Tịch mỗ dù có liều mạng cũng sẽ giúp huynh và Nguyệt cô nương thoát khỏi nơi này.”

Ôn thanh lan: “...”

Đầu sao lại càng đau thế này, đột nhiên cảm thấy tiểu đồ đệ trước kia vẫn là thực bớt lo, nếu hắn là sư tôn của Tịch Dung, không quá hai ngày phỏng chừng sẽ nhịn không được muốn chém đồ đệ này, trách không được Tịch Dung bị đuổi xuống núi rèn luyện, còn chưa cho trở về.

Tuy vừa xảy ra trò khôi hài như thế, nhưng Ôn Thanh Lan nhạy bén nhận ra Linh Lung Phường không ổn.

Như hắn phân tích, Nguyệt Băng Lam là chúa tể một phương, đại năng Xuất Khiếu Kỳ, căn bản không cần thiết ép dạ cầu toàn, thông qua gả con gái đạt được mục đích, huống chi Nguyệt Linh Nhi còn không phải là tự nguyện, trừ phi là Linh Lung Phường xảy ra chuyện gì.

Nhưng bọn hắn thân là khách của Lung Linh Phường, lại vì vừa rồi hiểu lầm bị Nguyệt Băng Lam phòng bị, cho nên cũng rất khó nghe được chuyện của Linh Lung Phường, Nguyệt Linh Nhi cũng chưa từng trải, rất nhiều chuyện không quá rõ ràng, cũng không cung cấp được nhiều manh mối.

Hơn nữa thông qua nhiệm vụ hệ thống ban bố khi trước, hắn mới biết thứ mình muốn tìm là ‘Nguyệt Hạ Điệp’

Lại nói, hắn nghi ngờ mệnh thư nhìn thấy trong 《 Chí Thần Truyện 》 lúc trước là giả, có nhiều đồ vật quan trọng đều không nói rõ ràng.

Ví dụ như Thiên Cơ Thần Diện, trong mệnh thư chỉ nhắc tới hắn chiếm được Thiên Cơ Thần Diện, còn lấy được ở đâu như thế nào chỉ nói sơ sơ, còn có Cửu Tiêu Ngọc Bội, Khuất Minh Dương sau khi chết tiết lộ đại chiến, trong mệnh thư đều không đề cập tới.

Coi như trong 《 Chí Thần Truyện 》 hắn là vai phụ phản diện, đối với chuyện của hắn sẽ không miêu tả kỹ càng, nhưng những việc vai chính Tiêu Cảnh từng trải cũng tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, cẩn thận nghĩ lại đều có rất nhiều chỗ nghi hoặc.

Dường như có một phần quan trọng bị cố tình che giấu, không viết ra.

Thế giới hắn ở thật sự chỉ là một quyển sách thôi sao, thế giới này thật sự chỉ xoay xung quanh vai chính Tiêu Cảnh mới có thể tồn tại?

Bọn họ, thật sự chỉ đơn giản là vai chính, vai phụ, nhân vật phản diện, tiểu đệ, bộ phận hậu cung, sinh hoạt dựa theo quỹ đạo đã định, mà không phải người sống sờ sờ sao?

Hoặc là hắn trải qua tất cả, chỉ là một đoạn chữ viết vô căn cứ?

Cùng với sự tồn tại của hệ thống……

“Ôn ca ca, ngươi thực sự muốn trình diễn tiết mục thầy trò tranh một nữ à, đồ nhi Tiêu Cảnh của ngươi còn không biết ngươi là ai nha.”

Công Tây Tuấn Vũ cười hì hì cắt đứt trầm tư của Ôn Thanh Lan, gã chớp chớp đôi mắt mèo lam lục, cười ái muội với Ôn Thanh Lan.

” Tiểu nha đầu Nguyệt Linh Nhi này còn rất có mị lực nha, hai nam nhân có quyền thế nhất chính đạo đệ nhất tông vì nàng mà tranh giành tình cảm a.” Công Tây Tuấn Vũ rung đùi đắc ý nói: “Ta thấy tiểu nha đầu kia rất có hảo cảm với ngươi đấy.”

“Ngươi ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm?” Ôn Thanh Lan ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Công Tây Tuấn Vũ: “Có muốn ta đi thông tri Quy Nhất Môn nhận thiếu chủ của bọn họ về nhà hay không, chu cấp nuôi dưỡng?”

Công Tây Tuấn Vũ sợ tới mức liên tục xua tay, mềm giọng cầu xin: “Ca ca tốt, người ta biết sai rồi, ngươi ngàn vạn lần đừng đuổi người ta về ổ sói kia, thân thể nhỏ bé của người ta mỏng manh sẽ bị ăn không còn mảnh vụn.”

Ôn Thanh Lan ghét bỏ vung chân, nhưng Công Tây Tuấn Vũ có lẽ bị dọa thật rồi, liều chết bám chặt như da trâu, một chút cũng không quăng được, Ôn Thanh Lan cúi người, híp mắt nguy hiểm nói: “Buông ra!”

“Không buông không buông, người ta không muốn rời Ôn ca ca.” Công Tây Tuấn Vũ lắc đầu liên tục: “Là Ôn ca ca cứu người ta ra, ân cứu mạng lấy thân báo đáp, sau này người ta chính là người của Ôn ca ca.”

“Ha hả” Ôn Thanh Lan cười lạnh hai tiếng rút linh kiếm.

Lại nhạy cảm nhận thấy một ánh mắt sâu thẳm dừng ở trên người mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn ruộng hoa, chỉ thấy Tiêu Cảnh mặc một bộ áo đen trầm mặc đứng trong vạn bụi hoa, không biết đứng ở nơi đó nhìn đã bao lâu.

Ôn Thanh Lan không hiểu sao cảm thấy đáy lòng căng thẳng.

Công Tây Tuấn Vũ cũng nhận ra ánh mắt kia, thả tay ôm bắp đùi của Ôn Thanh Lan, thấy Tiêu Cảnh nhìn Ôn Thanh Lan, đột nhiên cười ngọt ngào.

Chỉ thấy Tiêu Cảnh cất bước đi tới bên này, ánh mắt y thăm thẳm, nhìn Ôn Thanh Lan thấp giọng nói: “Ôn Ngọc phải không, bản tôn tìm ngươi có chuyện muốn nói.”

Ôn Thanh Lan đối với thái độ của Tiêu Cảnh có chút mê mang.

Nếu không nhận ra hắn, lại có ý nghĩ kia với Nguyệt Linh Nhi, Tiêu Cảnh hẳn phải bất động thanh sắc loại bỏ hắn mới đúng.

Nếu nói nhận ra hắn, nhìn biểu hiện này của y không quá giống.

Tiêu Cảnh lại không nói một lời, dẫn Ôn Thanh Lan đi tới một góc khác trong ruộng hoa.

Cho đến khi hai người đi tới chỗ thật sâu trong bụi hoa.

Hoa tươi của Linh Lung Phường nổi tiếng Tu Giới, các loại kỳ hoa dị chủng đều có, các loại hoa tươi sinh ở đây ẩn chứa linh khí trong ruộng hoa, nở vừa lớn vừa đẹp, có nhiều khóm hoa cao hơn nửa người, còn có loại hoa leo bò theo bờ tường.

Đứng ở góc ruộng hoa, quả nhiên có thể chắn người kín đáo, nếu không phải cố tình đi tìm, thì không nhìn thấy bọn họ.

Ôn Thanh Lan tràn đầy nghi hoặc đi theo Tiêu Cảnh tới chỗ sâu nhất trong ruộng hoa.

Tiêu Cảnh dừng bước đứng lại dưới một giàn hoa tử đằng, hoa tử đằng rực rỡ lẳng lặng nở rộ bên mặt Ôn Thanh Lan, Tiêu Cảnh nhìn mà ngẩn ngơ.

Ôn Thanh Lan tự biết lực sát thương của thân xác lẳng lơ đê tiện này, đáy lòng không khỏi âm thầm khinh bỉ định lực của tiểu đồ đệ.

Vì tránh để thời gian dài thất thần xuất hiện ngoài ý muốn, Ôn Thanh Lan phải ho nhẹ một tiếng nhắc nhở Tiêu Cảnh: “Không biết Tiêu đạo tôn tìm Ôn mỗ tới đây là có chuyện gì?”

Tiêu Cảnh lại khẽ mỉm cười, mắt đen sâu thẳm, tầm mắt không rõ hàm ý lướt qua mặt Ôn Thanh Lan: “Nhìn kỹ lại mới thấy ngươi sinh ra mặt đẹp như thế, trách không được có thể dụ dỗ Linh Nhi muội muội.”

Lúc này mới bao lâu, đã nhận quan hệ ca ca muội muội rồi?

Nhận ca ca muội muội còn chưa tính, lại còn tới đây đùa giỡn ‘tình địch’ là hắn?

Nét mặt Ôn Thanh Lan không đổi, duy trì phong độ cười giả dối: “Đạo tôn kêu Ôn mỗ lại đây, chính là nói cái này à, nếu để Linh Nhi muội muội biết được, chỉ sợ là không tốt đâu.”

Tiêu Cảnh lại cao thâm khó dò khoanh tay mà đứng, con ngươi đen xanh của y quan sát Ôn Thanh Lan, trong giọng nói không thấy một chút gợn sóng: “Nghe nói Ôn đạo hữu bản lĩnh lợi hại, chỉ ngắn ngủi một đoạn đường đã khiến cho thiếu chủ Linh Lung Phường khăng khăng một mực, tình nguyện bác bỏ mặt mũi Đạo Tông cũng muốn cùng Ôn đạo hữu rời đi, cho nên Tiêu mỗ lại đây mở mang tầm mắt mà thôi.”

“Đoạn đường này xem ra, Ôn đạo hữu quả nhiên lợi hại, không chỉ Linh Nhi muội muội, ngay cả hai vị đạo hữu khác cũng quyết một lòng với Ôn đạo hữu.”

Lời này nói âm dương quái khí thế nào ấy, chẳng lẽ Tiêu Cảnh nghi ngờ trong lòng, cho nên tới đây thử một phen?

Ôn Thanh Lan khẽ nhíu mày, sau đó nói: “Ôn mỗ và ba vị đạo hữu thành tâm tương giao, cũng không có tâm tư khác, không biết lời này của Tiêu đạo tôn là có ý gì, chẳng lẽ cũng khinh thường Ôn mỗ ư, nam tử hán đại trượng phu ai không muốn đường đường chính chính trường kiếm mà đi, Ôn mỗ sinh thành thể chất này, cũng không phải mình mong muốn, vốn tưởng rằng Tiêu đạo tôn khác với các phàm phu tục tử khác, không ngờ đạo tôn cũng như vậy, thật khiến Ôn mỗ thất vọng.”

“A, Ôn đạo hữu cảm thấy bản tôn khác với các tục nhân khác?” Tiêu Cảnh hình như bị những lời này lấy lòng, hơi có chút vui sướng mà híp híp mắt, đến sát hỏi Ôn Thanh Lan.

Ôn Thanh Lan nhất thời im lặng, hắn nói rõ ràng là không có gì khác mà, tiểu tử Tiêu Cảnh này có phải hỏng đầu rồi không.

Không ngờ, nụ cười trên môi Tiêu Cảnh càng lớn, nguy hiểm ép tới gần, thấp giọng nói: “Tiếc là, để Ôn đạo hữu thất vọng rồi, bản tôn thật đúng là không có gì khác so với những tục nhân đó đâu, tư chất của Ôn đạo hữu, ngay cả bản tôn cũng khó có thể cưỡng lại, gần như bị mê hoặc, không bằng Ôn đạo hữu đi theo bản tôn thế nào, tuyệt đối có đường ra nhiều hơn so với đi theo nha đầu Nguyệt Linh Nhi, nàng cùng lắm chỉ là thiếu chủ Linh Lung Phường, nhưng bản tôn chính là đạo tôn nói một không nói hai của Đạo Tông.”

Hiện giờ Tiêu Cảnh đã tới gần Đại Thừa Kỳ, khí thế trên người cực kỳ nguy hiểm, đột nhiên cúi người tới gần, ngay cả Ôn Thanh Lan cũng nhịn không được lui về phía sau nửa bước.

Nhưng vừa lui, lại dựa vào giá hoa tử đằng, Tiêu Cảnh cũng không buông tha mà đuổi tới gần, hai tay chống ở hai bên, đôi mắt đen láy cách gần như vậy, Ôn Thanh Lan thậm chí có thể nhìn thấy sự đánh giá và cám dỗ bên trong.

Ôn Thanh Lan tâm niệm chuyển động, trên mặt nháy mắt xuất hiện biểu cảm xấu hổ và giận dữ muốn chết, tức giận mắng: “Đạo tôn, ngươi là tông chủ cao quý của một tông, lại có thể có hôn ước với Nguyệt đạo hữu, tại sao có thể làm ra việc bỉ ổi như vậy, nếu để Linh Nhi cô nương biết, thì cư xử như thế nào!”

Động tác của Tiêu Cảnh dừng một chút, y trầm thấp nở nụ cười ‘ha hả’, nâng tay lên nhón tóc mai của Ôn Thanh Lan, khóe môi nặn ra một nụ cười vừa tà khí vừa nguy hiểm: “Bản tôn chỉ là nhìn trên đầu ngươi có hoa rơi, cho nên mới lấy xuống mà thôi, còn Nguyệt Linh Nhi, cũng không phải là nhân vật mà loại lô đỉnh hoang dã như ngươi có thể mơ tưởng, bản tôn khuyên ngươi, tốt nhất tự mình biết mình.”

Ôn Thanh Lan cứng người, ngước mắt hung hăng trừng Tiêu Cảnh, duỗi tay đẩy đối phương ra.

Nhưng bị Tiêu Cảnh không khách khí cầm cổ tay, nắm đặt lên đỉnh đầu, Ôn Thanh Lan nhấc chân đá qua.

Chỉ nghe một tiếng hét to: “Buông Ôn huynh đệ ta ra, Tiêu Cảnh ngươi thế mà khinh nhục Ôn huynh đệ ta như vậy, thực sự là uổng là đạo tôn.”

Tiếp theo một đường kiếm khí vừa nhanh vừa tàn nhẫn chém thẳng tới Tiêu Cảnh.

Trên mặt Tiêu Cảnh hiện ra một chút không kiên nhẫn, cũng không thèm nhìn phất tay bắn ra, đường kiếm khí hung mãnh trực tiếp biến mất vô hình.

Ôn Thanh Lan quay đầu nhìn lại, quả nhiên là tiểu tử Tịch Dung.

Chỉ thấy hai mắt cậu đỏ bừng, cực kỳ phẫn hận, tuyệt đối là thấy được hình ảnh vừa rồi nên hiểu lầm cái gì đó, cậu cầm kiếm trừng mắt với Tiêu Cảnh, sau đó không ngừng chém một kiếm tới.

Tịch Dung hét lớn: “Dù là đạo tôn, cũng đừng hòng khi dễ người khác như vậy, Tiêu Cảnh, hôm nay Tịch Dung ta lấy danh kiếm tu khiêu chiến với ngươi.”

Tiêu Cảnh nhìn cũng lười nhìn Tịch Dung, y không chút khách khí đánh rớt kiếm của Tịch Dung, nhìn Ôn Thanh Lan thật sâu, cong khóe môi, nguy hiểm cười nói: “Ôn đạo hữu, đừng quên lời nói của bản tôn.”

Nói xong xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.