Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Chương 58: Đệ tử sắc dụ người thì sao?



Nguyệt Linh Nhi mặt mày trắng bệch, căm tức trách mắng đối phương: “Ngươi….. Ngươi nói bậy, ngươi đảo lộn thị phi châm ngòi ly gián, ta sẽ không tin ngươi.”

Người áo đen kia nở nụ cười, gã mỉa mai nói: “Ta châm ngòi ly gián? Nữ nhân ngu ngốc, ngươi không nghi ngờ quan hệ của hai người bọn hắn sao, ở lâu như vậy, ngươi không nhận thấy thái độ đặc biệt của Tiêu Cảnh đối với Ôn Thanh Lan sao?”

“Ta…” Nguyệt Linh Nhi vừa định phản bác, cũng không biết có phải người áo đen chỉ rõ quan hệ hay không, trong đầu nàng chợt lóe linh quang, quả thực ý thức được điều gì, sắc mặt lập tức trắng nhợt, lảo đảo lui về phía sau nửa bước, nhưng trong miệng vẫn không phục: “Đó…… Đó chẳng qua là Tiêu Cảnh không muốn Ôn đại ca tiếp cận ta.”

Người áo đen đã không còn châm chọc, mà là thương hại, gã tội nghiệp nhìn Nguyệt Linh Nhi nói: “Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi cứ lừa mình dối người đi, ta biết, trong một lúc ngươi không thể tin Ôn đại ca của ngươi lòng mang ý xấu, thậm chí còn có khả năng cùng Tiêu Cảnh bí mật mưu đồ Linh Lung Phường, cũng không thể nào tin, hắn cũng có khả năng là hung thủ hại chết mẫu thân ngươi.”

Nhưng lúc này Nguyệt Linh Nhi đã khôi phục bình tĩnh, nàng lạnh lùng nhìn đối phương nói: “Người nói với ta những lời này là muốn làm gì, đừng nói với ta là ngươi có lòng tốt, ta sẽ không tin, ngươi là muốn lợi dụng ta.”

Người áo đen ngẩn người, sau đó cười phá lên: “Ha ha, không sai, xem ra ngươi còn chưa ngu hết thuốc chữa, ta là không quen nhìn dáng vẻ thầy trò của hai người bọn họ, cho nên muốn đối phó bọn họ, mà ngươi, Nguyệt thiếu phường chủ, Ôn Thanh Lan kia hiện giờ không hề phòng bị ngươi, để ngươi đi đối phó hắn, tuyệt đối không thể nào tốt hơn.”

“Dù Ôn đại ca là Thanh Lan chân nhân, là thầy trò với Tiêu Cảnh, nhưng ta cũng không có ý hợp tác với ngươi, nếu bị ngươi lợi đụng, chẳng phải càng có vẻ ngu xuẩn, ngươi cút đi.” Nguyệt Linh Nhi lạnh lùng nói.

Người áo đen không chút nào ngoài ý muốn, chỉ là thấp giọng dụ dỗ nói: “Ngươi không thấy khó hiểu tại sao Ôn Thanh Lan muốn đi theo bên cạnh ngươi à, làm sao trùng hợp như thế hắn vừa đi theo thì mẫu thân ngươi chết thê thảm, hắn và Tiêu Cảnh thầy trò hai người rất có khả năng là hung thủ giết mẫu thân ngươi nha, huống gì tu vi của hai người bọn họ cao cường, bằng mình ngươi muốn báo thù, chỉ sợ vĩnh viễn không có khả năng, Nguyệt thiếu phường chủ, ngươi cần phải nghĩ kỹ nha.”

Ôn Thanh Lan sau khi tới Vô Vi Đạo Tông, xuất phát từ việc tránh phiền toái, cũng không đổi lại thân phận tông chủ Đạo Tông.

Mà vẫn giữ thân phận Ôn Ngọc, ở tại Tĩnh Bình Phong.

Tiêu cảnh xuất phát từ tư tâm, an bài Ôn Thanh Lan cách xa phòng mấy người Tịch Dung.

Tìm chút lý do tách ba người Tịch Dung và Nguyệt Linh Nhi, còn Tiêu Cảnh trực tiếp quấn lên Ôn Thanh Lan.

Lúc trước còn chưa vạch trần thân phận, Tiêu Cảnh không dám hành động thiếu suy nghĩ, rất sợ chọc sư tôn tức giận, đối phương sẽ rời đi.

Hiện giờ được sư tôn đồng ý, y giống như nhận được kim bài miễn tử, không hề cố kỵ quấn lấy sư tôn.

Tìm lý do còn hết sức không có thành ý, cái gì mà có cảm ngộ muốn cùng Ôn đạo hữu thảo luận một phen, được cơ duyên muốn tìm Ôn đạo hữu giao lưu một phen, người bên cạnh khó hiểu không thôi, ánh mắt nhìn về phía Ôn Thanh Lan càng thêm ái muội.

Tỷ như hôm nay, Tiêu Cảnh cầm rượu ngon đệ tử phía dưới tiến cống, không thèm che giấu tìm tới nơi ở của Ôn Thanh Lan.

Ôn Thanh Lan đang nói gì đó với Tịch Dung và Nguyệt Linh Nhi, Tiêu Cảnh vẫn ôm bầu rượu đi đến, bị ba người bên trong căn phòng đồng thời nhìn chằm chằm, y vẫn bước nhanh như trước, lúc Ôn Thanh Lan trừng mắt với y, y còn vô tội chớp chớp mắt.

Bất đắc dĩ, Ôn Thanh Lan đành phải mời Tịch Dung và Nguyệt Linh Nhi ra ngoài.

Trước khi đi Tịch Dung tức giận trừng Tiêu Cảnh, nhìn Ôn Thanh Lan lo lắng nói: “Ôn huynh đệ, không bằng huynh cùng bọn ta ra ngoài đi.”

“Không sao, ta và Tiêu đạo tôn có việc muốn nói, các ngươi đi trước đi.” Ôn Thanh Lan mặt ngậm cười tiễn hai người Tịch Dung.

Bóng người của hai người Tịch Dung mới vừa biến mất, hắn xoay người, mặt lập tức trầm xuống.

Tiêu Cảnh vừa thấy sư tôn thay đổi sắc mặt, lập tức lấy lòng cười cười với Ôn Thanh Lan, quơ quơ vò rượu trong tay nói: “Sư tôn, hôm nay đệ tử được một vò rượu ngon, có thể minh thần thanh tâm tăng trưởng tu vi, cho nên tới hiếu kính riêng sư tôn người.”

Ôn Thanh Lan ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Uống rượu? Tiêu Tiểu Cảnh, bản tôn thấy ngươi là tới đòi đánh.”

Nói xong, Ôn Thanh Lan trực tiếp tóm Tiêu Cảnh đến băng ghế trong phòng, đặt y ở trên đùi, cởi quần.

Tiêu Cảnh trăm triệu không ngờ sư tôn thực sự kéo y tới đét mông, nhất thời sợ hãi nắm chặt quần mình, liên tục nói: “Sư tôn, đừng mà, sư tôn, đệ tử biết sai rồi, sư tôn, đừng như vậy…..”

“Ha hả...” Ôn thanh lan cười lạnh hai tiếng mắt điếc tai ngơ.

Nhưng hiển nhiên hắn đã quên thân xác mình lúc này tu vi chỉ có Kim Đan Kỳ, tuyệt đối là không đánh lại Tiêu Cảnh.

Vừa rồi Tiêu Cảnh chỉ xem sư tôn đùa, cũng không có một chút phản kháng, giờ thấy sư tôn muốn động thật, lập tức sợ hãi xoay người dựng lên, ôm cổ Ôn Thanh Lan, ủy khuất nói: “Sư tôn, đệ tử chỉ là không muốn người luôn luôn cùng một chỗ với Nguyệt Linh Nhi và Tịch Dung, đệ tử…… sẽ ghen.”

Ôn Thanh Lan nửa điểm không dao động, lạnh lùng nói: “Lấy lòng khoe mã vô dụng, ngươi nằm xuống cho bản tôn, ngoan ngoãn tự mình cởi quần.”

Tiêu Cảnh thấy Ôn Thanh Lan giận thật, bỗng nhiên có chút không biết làm sao.

Sau đó y nghĩ một chút, đột nhiên hôn Ôn Thanh Lan, hết sức triền miên lấy lòng.

“Sư tôn, lấy lòng khoe mã vô dụng, vậy đệ tử sắc dụ người thì sao?”

Ôn Thanh Lan thực sự là bị bức vui vẻ, tiểu tử này, học ở đâu chiêu trò không đứng đắn, trước kia tại sao không phát hiện tiểu tử này còn có miệng lưỡi trơn tru nhỉ.

Tiêu Cảnh cũng không biết Ôn Thanh Lan suy nghĩ thế nào, y chỉ biết mình một khi hôn sư tôn, thì không muốn buông ra, ngọn lửa tình dục cực nóng, chỉ nháy mắt thổi quét toàn thân, làm cả người y đều nóng lên, ngay cả hai gò má cũng hồng hồng, đôi mắt càng khát vọng ướt sũng nhìn Ôn Thanh Lan.

Ôn Thanh Lan nhìn cũng rung động trong lòng, gần như hoài nghi Tiêu Cảnh trộm tu tập mị thuật tà đạo sau lưng hắn.

Không khỏi nhéo một cái ở bên hông Tiêu Cảnh, hung tợn mắng: “Tiểu dâm đãng.”

Tiêu Cảnh chưa từng thấy sư tôn như vậy, không khỏi ngây ngẩn cả người, lập tức càng thêm mềm mại đáng yêu cười với Ôn Thanh Lan: “Sư tôn thích không, nếu sư tôn thích, đệ tử chỉ vĩnh viễn là của sư tôn, đệ tử chỉ tình nguyện vĩnh viễn cùng sư tôn ở một chỗ, không rời?”

Dưới tình huống như thế nói ra những lời này, còn có thể nói cái gì, lúc này chỉ cần động thủ làm là tốt rồi.

Tiêu Cảnh dịu ngoan hiểu ý như thế, nói ra lời trầm thấp khe khẽ, Ôn Thanh Lan chỉ nghe một câu thì cả người mềm nhũn, hung hăng hôn Tiêu Cảnh.

Tiêu Cảnh vốn có tình ý với Ôn Thanh Lan, căn bản là không chịu nổi trêu chọc, chỉ một lát sóng tình triều động, khó dằn nổi xả quần áo sư tôn.

Nhưng không biết có phải là hai người mỗi lần đều tìm thời cơ không đúng hay không, tên đã lên dây cung, cửa phòng Ôn Thanh Lan lại bị gõ.

Hai người cũng không muốn tách ra, thở hổn hển một lát, tiếc rằng tiếng đập cửa lại càng ngày càng vang, làm hai người không thể không tách ra, sau đó sửa sang lại quần áo.

Ôn Thanh Lan tiến đến mở cửa, gõ cửa lại là Nhạc Uyên và một gã phong chủ chưa từng thấy qua, phía sau hai người là Lận Bạch đứng trầm mặc.

Nhìn thấy Ôn Thanh Lan mở cửa, ba người đều sững người.

Đó là bởi vì lúc này Ôn Thanh Lan quá mức mê người, hắn vốn sử dụng thân thể lô đỉnh tuyệt sắc, vừa rồi lại cùng Tiêu Cảnh co kéo một phen.

Nhìn qua thật sự là hoa lê sau cơn mưa, nhất là cặp môi ánh nước kiều diễm và cặp mắt vũ mị như tơ, dường như là trực tiếp ám chỉ gì đó, mới có thể khiến ba người ngoài cửa sững sờ.

Lận Bạch càng lạnh lùng trừng Ôn Thanh Lan, càng chán ghét.

Tiêu Cảnh sửa sang quần áo, từ trong nhà chậm rãi đi ra, nhưng mặt y đen lại, rõ ràng có thể nhìn thấy áp suất thấp xoay quanh người.

Đây càng chứng thực suy đoán trước đó của ba người.

Thấy ba người Nhạc Uyên nhìn Ôn Thanh Lan chằm chằm, Tiêu Cảnh bất động thanh sắc đi tới, che Ôn Thanh Lan ở phía sau, không chút khách khí lạnh giọng hỏi: “Làm sao?”

Ba người Nhạc Uyên lúc này mới phản ứng lại.

Nhạc Uyên đầu tiên là nhíu mày nhìn Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh, như là muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn chỉ nói: “Người của Linh Lung Phường và Quy Nhất Môn tới đây khiêu chiến, ngươi định làm như thế nào?”

Từ sau khi Ôn Thanh Lan hành tung bất định, Nhạc Uyên có chút hoài nghi, hắn vốn hơi bất mãn với sư điệt này, giờ nhìn thấy đối phương rước phiền phức lớn như thế cho tông môn, còn có lòng dạ cùng đồ chơi quấn lấy nhau, trong lòng càng không thoải mái, nói chuyện cũng có chút cứng rắn.

Tiêu Cảnh lại không để bụng, khẽ cười nói: “Nhạc sư bá xem ra là già rồi, đều trở nên có chút sợ phiền phức, Linh Lung Phường và Quy Nhất Môn làm việc đổi trắng thay đen, Đạo Tông ta là vì giữ chính nghĩa, dù tới, thì có gì sợ, chẳng lẽ Đạo Tông ta còn có thể sợ phiền phức?”

Lời này của Tiêu Cảnh cũng khiến Nhạc Uyên không lời nào để nói, hắn lạnh lùng nói: “Tại hạ không thể ăn nói hùng hồn giống đạo tôn, chỉ là người của Linh Lung Phường và Quy Nhất Môn cũng có thể nghĩ như vậy mới được, đạo tôn trước hết vẫn nên nghĩ làm thế nào để người của hai tông khiêu chiến rời đi mới phải.”

Nói xong, Nhạc Uyên phất tay áo rời đi.

Tiêu Cảnh không thèm để ý sắc mặt của Nhạc Uyên, mà quay đầu nhìn Ôn Thanh Lan khẽ mỉm cười nói: “Ta đi ra ngoài làm việc, một lát sẽ trở về, chờ ta.”

Tiễn Tiêu Cảnh, Ôn Thanh Lan nghĩ nghĩ đi đến phòng của Nguyệt Linh Nhi.

“Ôn đại ca?” Nguyệt Linh Nhi đang thất thần ở trong phòng, bỗng thấy Ôn Thanh Lan thì ngạc nhiên một chút.

Lập tức nàng đứng dậy miễn cưỡng cười đáp: “Ôn đại ca huynh nghĩ gì lại qua đây?”

Nàng vừa nói vừa đứng dậy rót chén trà cho Ôn Thanh Lan: “Ôn đại ca ngồi đi.”

Ôn Thanh Lan cười cười bưng chén trà lên, hắn nhìn vẻ mặt khẩn trương của Nguyệt Linh Nhi, trong ánh mắt phức tạp của đối phương bỏ chén trà xuống.

Sau đó hắn đột nhiên nói: “Linh Nhi, thuốc này muội lấy ở đâu?”

Sắc mặt Nguyệt Linh Nhi tái nhợt, hoảng loạn cười nói: “Ôn đại ca, huynh nói gì thế, Linh Nhi không hiểu.”

Ôn Thanh Lan nâng chén trà lên ngửi một cái, cười nói: “So với Tiêu sư huynh của muội, thuốc chất lượng thấp này của muội và thuốc chất lượng cao không chỉ kém một hai điểm đâu, Linh Nhi.”

“Nói đi, ai nói với muội thân phận của ta, là ai cho muội cái chủ ý này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.