Đại Công tước Kỷ Đình và phu nhân Marina ngồi trong phòng khách, nhìn người đàn ông trung niên chững chạc, lịch lãm trước mặt, biểu cảm của họ đều lúng túng không tự nhiên, đặc biệt là phu nhân Marina.
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, trong mắt bà còn thoáng hiện lên cả sự thù địch.
Nhưng bất mãn thì bất mãn, hiện tại khi đối mặt với Đại Công tước Carlos, hai người vẫn phải tỏ vẻ khách sáo xã giao.
Đại Công tước Kỷ Đình trầm mặc một lát rồi nói: “Ngài Carlos, tôi đã hiểu mục đích anh đến đây hôm nay, nhưng xin thứ lỗi vì chúng tôi không thể đồng ý với yêu cầu của anh được.”
Phu nhân Marina cũng nở một nụ cười trái lương tâm: “Dù sao thì Tiểu Lăng cũng chỉ là đứa bé không hiểu chuyện, có thể được anh yêu thích là vinh hạnh của nó, nhưng sợ là nó cũng không thích hợp làm vợ của anh, xin anh thứ cho.”
Nói giỡn à!
Làm sao họ có thể để đứa con trai bảo bối duy nhất của mình lấy Đại Công tước Carlos âm hiểm đáng sợ này chứ?
Hiểu biết của họ về con người Carlos tất nhiên phải nhiều hơn Kỷ Lăng, bởi vậy họ càng hiểu rõ về sự tàn nhẫn, khủng bố và lòng dạ thâm sâu của người đàn ông này.
Nếu quả thật Kỷ Lăng lấy anh ta thì nhất định sẽ bị đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Hơn nữa, quan trọng nhất là...!họ không cho rằng Carlos thật lòng yêu thích Kỷ Lăng, mà sợ là vì muốn tranh đấu với Bệ hạ nên anh ta mới đưa ra yêu cầu như vậy, mục đích thực sự là muốn kéo nhà họ Kỷ vào cuộc chiến.
Dù nhìn từ góc độ nào thì họ cũng không có khả năng giao con trai mình cho Carlos.
Nếu không phải do anh ta phá đám thì bây giờ có lẽ con trai đã ở cùng một chỗ hưởng thụ ngọt ngào với Bệ hạ rồi cũng nên? Nhớ tới bộ dạng sa sút tinh thần của con trai mình bây giờ, trong lòng phu nhân Marina càng không vui, nhưng lại không thể bộc lộ ra trước mặt Carlos, cảm thấy nội tâm mình bị đè nén rất khó chịu, vậy mà vẫn phải miễn cưỡng mỉm cười.
Nhìn vẻ đề phòng xa cách của vợ chồng Kỷ Đình, Carlos nở một nụ cười tao nhã đứng đắn, ánh mắt chân thành, giọng nói cũng vô cùng từ tốn: “Tôi có thể hiểu sự lo lắng của hai người về cuộc hôn nhân này, nhưng hôm nay tôi tới đây là hết sức chân thành.
Tôi thật lòng muốn cầu hôn Kỷ Lăng, cũng hứa sẽ mãi mãi yêu một người là em ấy.
Nếu tôi không làm được thì sẽ sẵn sàng chia ra một nửa gia sản của gia tộc Carlos, coi như là đền bù tổn thất cho em ấy.”
Lời này vừa nói ra, Đại Công tước Kỷ Đình và phu nhân Marina đều kinh hãi nhìn Carlos.
Có phải anh ta điên rồi không? Sao lại có thể nói những lời như vậy?
Gia tộc Carlos khổng lồ đến mức nào chứ, còn có lịch sử tồn tại rất lâu đời, sản nghiệp của họ trải rộng khắp Đế quốc, không chỗ nào là không có, là một quái vật khổng lồ có thể ảnh hưởng đến huyết mạch kinh tế của cả Đế quốc này! Cho dù chỉ là một nửa gia sản của họ thì đã vô cùng khổng lồ, hoàn toàn không thể đánh giá nổi.
Nếu anh ta dám nói ra loại hứa hẹn như thế này thì ắt không có khả năng coi gia tộc mình như trò đùa, dù có phải là thật lòng hay không thì chắc chắn sẽ đối xử tử tế với con trai họ.
Nhưng điều này cũng không khỏi làm cho người ta quá kinh ngạc, có cần thiết phải vậy không...?
Quan niệm về vấn đề sinh hoạt cá nhân của các quý tộc trong Đế quốc từ trước đến nay đều rất cởi mở, sau khi kết hôn có người tình hoặc ly hôn đều là chuyện rất bình thường.
Mỗi người có một cách sinh hoạt riêng, cũng không có gì to tát.
Trước đó hai vợ chồng cũng chỉ lo lắng Carlos sẽ lợi dụng, làm tổn thương Kỷ Lăng mà không phải lo lắng sau này Carlos sẽ có những người khác hay không.
Không còn tình cảm thì cùng cùng lắm là chia tay, không có gì đáng ngại...!hoàn toàn không nghĩ tới việc yêu cầu anh ta đưa ra lời cam kết như vậy.
Trong khoảnh khắc đấy, cả hai vợ chồng Kỷ Đình đều hoảng hốt, chẳng lẽ Carlos thật sự yêu cậu con trai ngốc nghếch đơn thuần của họ sao?
Sao có thể như thế được?
Đại Công tước Kỷ Đình hơi do dự.
Tuy ông đã bắt đầu tin tưởng Carlos là thật lòng nhưng vẫn không muốn mạo hiểm, ông cười ngượng ngập: “Tấm lòng của anh chúng tôi đã hiểu, nhưng chỉ e tính cách bướng bỉnh của Tiểu Lăng không thích hợp với anh, cho nên không cần phải như thế...”
Carlos mỉm cười: “Tôi thích Kỷ Lăng như vậy, đương nhiên sẽ có thể bao dung mọi thứ của em ấy.
Hơn nữa, tôi có thể đảm bảo cuộc hôn nhân của tôi và em ấy sẽ không liên quan đến bất cứ điều gì khác…”
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của vợ chồng Đại Công tước Kỷ Đình, ánh mắt sâu thẳm sắc bén, chậm rãi nói: “Tôi sẽ không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào cho nhà họ Kỷ.”
Ngụ ý là anh ta chỉ cần Kỷ Lăng mà thôi, hứa hẹn sẽ không kéo nhà họ Kỷ vào cuộc chiến giữa anh ta và Hoàng đế.
Anh ta biết họ đang lo lắng về điều gì.
Đại Công tước Kỷ Đình lại tiếp tục im lặng, lần này cả Phu nhân Marina cũng trầm mặc.
Carlos đã dễ dàng giải quyết hết mọi lo lắng của họ, khiến họ không tìm được lý do để từ chối.
Hai người lặng lẽ liếc nhìn nhau, đều không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này.
Vì cầu hôn Kỷ Lăng mà Carlos có thể làm được đến như vậy, điều này đã hoàn toàn vượt quá dự liệu của họ.
Nhưng dù thế nào thì họ vẫn cảm thấy loại người này không thích hợp với con trai mình...
Phu nhân Marina khẽ cắn môi, nói: “Cảm ơn tình cảm của anh với Tiểu Lăng, chúng tôi cũng tin là anh thật lòng.
Nhưng trong hôn nhân điều quan trọng nhất là mong muốn của người trong cuộc, nên xin thứ lỗi…”
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo lạnh nhạt chợt vang lên ở bên cạnh: “Con đồng ý.”
Phu nhân Marina kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, thấy Kỷ Lăng mặc bộ lễ phục màu trắng, mái tóc vàng mềm mại lòa xòa trên trán.
Cậu ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, trong đôi mắt màu xanh lam là sự hờ hững vô cùng bình tĩnh.
Cậu bước từng bước đi tới, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua Carlos, mở miệng nói với ba mẹ mình, rất chậm rãi và rõ ràng: “Con đồng ý lấy chú Carlos.”
Đại Công tước Kỷ Đình và phu nhân Marina đều bị làm cho kinh hãi, không phải con trai họ vẫn luôn thích Bệ hạ sao? Dù trước đó có hiểu lầm hay chuyện không vui thì cũng sẽ không vì vậy mà chuyển sang thích Carlos chứ? Họ hiểu rất rõ trước đây Kỷ Lăng vẫn luôn coi Carlos là trưởng bối.
Phu nhân Marina nắm chặt tay con trai, hạ giọng nói nhỏ: “Tiểu Lăng, con đang nói bậy bạ gì đó? Không phải con vẫn luôn thích Bệ hạ sao?”
Kỷ Lăng nhếch khóe miệng nở nụ cười: “Giờ con không thích nữa rồi.”
Phu nhân Marina còn muốn khuyên nữa: “Nhưng mà...”
Kỷ Lăng lập tức ngắt lời bà, giọng nói rất thản nhiên: “Trước kia đúng là con đã từng thích Bệ hạ, nhưng đâu có ai quy định con phải thích mãi một người, không thể thích người khác chứ?”
Đại Công tước Kỷ Đình cũng không nhịn được mà nói: “Đừng có hờn dỗi ăn nói linh tinh.”
Ánh mắt Kỷ Lăng cố chấp vô cùng: “Con không hờn dỗi, con rất nghiêm túc.
Trước kia con thích Bệ hạ chỉ vì không hiểu chuyện, có lòng ngưỡng mộ ngài ấy mà thôi.
Giờ con đã lớn rồi, mới biết thế nào là thật lòng yêu thích.
Chú Carlos vẫn luôn đối xử với con rất tốt, con thích chú ấy, muốn lấy chú ấy, chẳng lẽ không được sao?”
Đại Công tước Kỷ Đình, Phu nhân Marina: “...”
Kỷ Lăng nói rành mạch từng chữ: “Ba mẹ, chẳng lẽ hai người không hy vọng con được hạnh phúc sao?”
Hai người bị Kỷ Lăng chặn miệng, không phản bác nổi, nhưng trong lòng hoàn toàn không muốn, không thể tin tưởng loại người như Carlos.
Trong lòng họ vẫn cho rằng Kỷ Lăng còn đang giận hờn với Cảnh Tùy, sau đó lại bị Carlos lừa gạt...!Nhưng Kỷ Lăng đã nói ra những lời này ngay trước mặt Carlos rồi, nếu họ không đồng ý thì chẳng phải là muốn làm người ác chia uyên rẽ thúy sao?
Carlos cũng không phải người có thể để họ đối xử theo kiểu chia uyên rẽ thúy, đánh đuổi ra ngoài.
Phu nhân Marina vô cùng lo lắng, vẻ mặt tràn đầy sự lúng túng và bất lực.
Bà muốn kéo Kỷ Lăng lại mắng cho một trận, nhưng nhìn Carlos ngồi vững vàng ở chỗ kia bà lại ngại làm như vậy.
Biểu cảm của Đại Công tước Kỷ Đình cũng đông cứng tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Thấy bầu không khí lâm vào thế bí, Carlos thản nhiên đứng lên, đưa tay vuốt ve mái tóc Kỷ Lăng, trong mắt là vẻ dịu dàng cưng chiều.
Sau đó, anh ta ngẩng đầu nhìn Đại Công tước Kỷ Đình và phu nhân Marina, cười nói: “Tôi biết sự lo lắng của hai người về chuyện này, cũng hoàn toàn hiểu được cảm xúc của hai người, nhưng tôi sẽ chứng minh là mình thật lòng thật dạ với Kỷ Lăng, hai người có thể yên tâm giao em ấy cho tôi.”
Thấy mọi chuyện đã đến mức này, một hồi lâu sau, cuối cùng Đại công tước Kỷ Đình cũng lộ ra biểu cảm quyết đoán, ông trầm giọng nói: “Tôi có thể đồng ý yêu cầu của anh, nhưng có một điều kiện.”
Carlos nói: “Điều kiện gì?”
Đại Công tước Kỷ Đình nhìn vợ, ra hiệu cho bà yên tâm đừng nóng vội, nói với Carlos: “Kỷ Lăng còn nhỏ, cách làm việc khó tránh khỏi bốc đồng.
Vì vậy, tôi hy vọng bây giờ mới chỉ là đính hôn.
Đám cưới thực sự sẽ được tổ chức sau một năm nữa.”
Dù bây giờ đứa bé này sinh lòng nông nổi, đồng ý với Carlos, nhưng một năm cũng đủ cho thằng bé tỉnh táo lại, hiểu rõ rốt cuộc mình muốn gì.
Đến lúc đó muốn giải trừ hôn ước cũng được, như vậy cũng sẽ cho mọi người một khoảng thời gian để giảm xóc.
Nếu một năm sau Carlos vẫn trước sau như một, còn Kỷ Lăng cũng kiên trì muốn lấy anh ta thì việc họ đồng ý với cuộc hôn nhân này cũng không phải là không thể.
Đại Công tước Kỷ Đình biết yêu cầu của mình là hơi quá đáng, nhưng vì tương lai của con trai, ông vẫn phải làm như vậy, ông không hy vọng sau này con mình sẽ hối hận, đau khổ.
Đây cũng là giới hạn cuối cùng của ông.
Carlos bình tĩnh nhìn ông, gật đầu không chút do dự: “Tôi đồng ý với điều kiện này, tất cả đều lấy ý muốn của Tiểu Lăng làm chuẩn.
Nếu có một ngày cậu ấy không muốn lấy tôi thì hôn ước này có thể giải trừ bất cứ lúc nào, tôi sẽ tuyệt đối không ép buộc.”
Nghe được những lời này của Carlos, Đại công tước Kỷ Đình và Phu nhân Marina cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy trong lòng vẫn có chút lo lắng bất an nhưng họ cũng không còn bài xích như lúc đầu nữa.
Con trai đã quyết tâm muốn lấy Carlos thì họ còn có thể làm gì nữa? Chỉ hy vọng thằng bé này sớm tỉnh táo lại.
Kỷ Lăng thấy mọi việc đã quyết định xong liền nói: “Ba mẹ, con và chú Carlos đi ra ngoài một lúc.”
Phu nhân Marina và Đại Công tước Kỷ Đình nở nụ cười miễn cưỡng.
Kỷ Lăng xoay người rời đi.
Cậu đi phía trước, Carlos đi theo sau, không nhanh không chậm.
Đợi đến khi không có người nữa, Kỷ Lăng mới dừng bước, dáng vẻ rất phức tạp, vừa áy náy vừa biết ơn, nhìn Carlos nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn chú.”
Đôi mắt thâm thúy của Carlos nhìn Kỷ Lăng, anh ta cười nhẹ ra tiếng, giọng nói trầm thấp từ tính: “Có gì phải khách sáo với tôi chứ, chỉ là việc tiện tay thôi mà.
Tôi sẽ cho cả thế giới biết em sắp trở thành vợ của tôi, như vậy thì Bệ hạ sẽ không thể dây dưa với em nữa.”
Kỷ Lăng gật đầu, ánh sáng trong mắt vô cùng ảm đạm, như vẫn còn đang đắm chìm trong bi thương, cậu nở một nụ cười miễn cưỡng: “Đợi Bệ hạ từ bỏ rồi thì chúng ta sẽ giải trừ hôn ước.
Trong khoảng thời gian này phải làm phiền chú rồi.”
Carlos thở dài, xoa đầu Kỷ Lăng, nói thật chậm rãi: “Phiền toái gì đâu chứ, là tôi cam tâm tình nguyện mà.”
Kỷ Lăng sắp bị anh ta làm cho buồn nôn đến chết rồi, chỉ muốn chuồn đi cho sớm.
Cậu giả bộ ngượng ngùng, sắc mặt đỏ bừng, cụp mắt nói: “Tôi đi về trước đây, chú Carlos, hẹn gặp lại.”
Carlos mỉm cười gật đầu, nhìn bóng lưng hốt hoảng rời đi của thiếu niên, khóe môi chậm rãi cong lên.
...
Carlos nói được thì làm được, xế chiều hôm đó tin tức về hôn ước của anh ta và Kỷ Lăng đã xuất hiện trên toàn bộ chuyên mục lớn, trong vòng một đêm đã làm chấn động cả nước!
Chưa đầy mười ngày sau khi Bệ hạ tỏ tình công khai với Kỷ Lăng trước mặt mọi người thì lại truyền ra tin tức đính hôn của cậu và Carlos, cắm thẳng vào đầu Cảnh Tùy một cái sừng.
Chuyện này quá không thể tưởng tượng nổi!
Đại Công tước Carlos giàu có và quyền thế ngập trời sắp kết hôn, đối tượng là cậu ấm quần là áo lượt tiếng tăm lừng lẫy khắp Đế quốc, Kỷ Lăng, hơn nữa còn là tranh giành tình cảm với Bệ hạ.
Hoàng đế Bệ hạ bị người ta cắm cho cái sừng, đoạt mất vợ, mối thù đoạt vợ không đội trời chung!
Đây là tin tức động trời đến mức nào chứ!
Tuy rằng hai bên vẫn luôn bất đồng quan điểm chính trị nhưng cũng chỉ là bí mật tranh đấu mà thôi, bề ngoài vẫn luôn tỏ ra hài hòa vui vẻ.
Ở thân phận và địa vị của Bệ hạ và Carlos, họ sẽ không dễ dàng làm ra bất cứ hành động không có lý trí gì, dù sao thì họ cũng đại diện cho rất nhiều thứ...!Vậy mà bây giờ Carlos lại trực tiếp tranh giành tình cảm, quả thực đã tát thẳng vào mặt Cảnh Tùy! Công khai đối đầu!
Nhân dân cả nước đều kích động, hưng phấn vô cùng!
Ngày nào trên mạng cũng có đủ các loại chuyện phiếm, còn có đủ cách nói, ồn ào náo loạn không ngừng, ý kiến của đám đông bị chia rẽ.
Có người nói Kỷ Lăng như hồng nhan họa thủy.
Tuy cậu ấm này là đồ bỏ đi nhưng quả thật rất dễ nhìn.
Không ngờ Đại Công tước Carlos và Bệ hạ đều là những người hám sắc, chỉ vì tranh giành một tên quần là áo lượt với vẻ hào nhoáng bên ngoài mà làm náo loạn đến mức độ này.
Còn có người lại nói hai người họ đều không thích Kỷ Lăng, chỉ lợi dụng cậu để tranh đấu mà thôi.
Bệ hạ anh minh tài giỏi và Đại Công tước Carlo cao quý nho nhã sao có thể để ý đến loại thiếu gia ăn chơi này chứ? Có dạng người đẹp nào mà họ chưa được gặp qua?
Kỷ Lăng vẫn ở trong nhà bàng quan với sự đời.
Dù sao cậu cũng chỉ cần một danh phận mà thôi, cũng không thật sự có ý định lấy Carlos.
Chuyện cậu nên làm cũng đã làm xong, giờ khiến cho Cảnh Tùy và Carlos đối đầu trực diện với nhau rồi, chuyện này chẳng còn liên quan gì đến cậu nữa.
Chờ họ đánh nhau cho ra một kết quả thắng bại, dù Carlos thắng hay thua thì đến lúc đó cậu cũng có cớ tìm lý do giải trừ hôn ước.
Hệ thống cũng xem náo nhiệt đến nhập tâm, không khỏi cảm khái nói: “Bây giờ cậu đúng là hot quá đấy nhỉ.”
Kỷ Lăng: “Hot kiểu này cậu có thích không, để tôi tặng cho cậu nhé?”
Hệ thống: “…”
Trong lòng hệ thống thật ấm ức mà, gần đây miệng của Ký chủ càng ngày càng độc, đã biết cách lấy mình ra để hả giận rồi.
Nhưng vừa nghĩ tới Kỷ Lăng chỉ có thể càn rỡ trước mặt mình, nó suy nghĩ một chút rồi lại cảm thấy cũng nên rộng lượng tha thứ cho cậu ấy, nó là một hệ thống rất có tố chất đó.
Tối hôm đó, Kỷ Lăng ăn xong cơm tối rồi quay về phòng mình, nhưng lại gặp được Văn Ngạn đang đợi cậu.
Đối với việc Văn Ngạn dù có việc gì hay không cũng lảng vảng sáp đến trước mặt mình, Kỷ Lăng đã hoàn toàn chết lặng.
Nhân vật phản diện này không biết kiếp này bị hỏng chỗ nào mà cực kỳ yêu thích việc lãng phí thời gian ở chỗ cậu.
Rõ ràng kiếp trước cậu cũng không thấy anh ta để ý tới mình được bao nhiêu.
Có lẽ là trùng sinh làm cho người ta thành kẻ não tàn?
Cũng may trước mặt cậu, Văn Ngạn vẫn luôn giả bộ khiêm nhường lễ phép, nên Kỷ Lăng đối xử với anh ta cũng khá tùy ý, cậu nhíu mày nói: “Anh có chuyện gì không?”
Nhưng lần này trên gương mặt người đàn ông từ trước đến nay chưa từng mất bình tĩnh, luôn khiêm tốn cung kính này lại lạnh lẽo như sương giá, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Kỷ Lăng, nói: “Ngài không thể lấy Carlos.”
Kỷ Lăng sửng sốt, Văn Ngạn như vậy khiến cậu thoáng cái đã sinh lòng cảnh giác.
Vốn dĩ trong lòng cậu cũng không có ý định lấy Carlos, nhưng lại dùng giọng điệu lãnh đạm nói: “Chuyện này không liên quan gì đến anh.”
Văn Ngạn nghe vậy lồng ngực liền phập phồng rất mạnh.
Chỉ cần nghĩ tới việc Kỷ Lăng sắp lấy Carlos là anh ấy anh đã không thể tiếp tục giả bộ nhẫn nhịn, điềm nhiên như không có việc gì được nữa.
Ánh sáng trong đôi mắt phượng chợt trở nên lạnh lẽo, giọng nói trầm khàn vô cùng: “Ngài cho rằng Bệ hạ đang lợi dụng ngài, nhưng lẽ nào không phải Carlos cũng đang lợi dụng ngài sao?”
Kỷ Lăng nghe xong lại tự động nhập vai, lập tức lộ ra dáng vẻ vì yêu mà sinh hận với Bệ hạ, nói giọng lạnh lùng: “Vậy thì đã sao?”
Trong lòng Văn Ngạn vô cùng lạnh lẽo, đau lòng nhắm mắt lại.
Thế cho nên...!cậu cứ tin tưởng Carlos như vậy sao? Nếu cậu đã dễ dàng bị lừa gạt như vậy, nếu Carlos cũng có thể...!thì vì sao tôi lại không thể?
Anh ấy đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt đậm như mực cuồn cuộn sóng gió.
Bỗng nhiên anh ấy bước tới cầm chặt cổ tay Kỷ Lăng, kéo cậu đến trước mặt mình!
Chân Kỷ Lăng lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã vào người Văn Ngạn.
Cổ tay bị bóp đau nhức, cậu ngước mắt chống lại đôi mắt phượng màu đen đầy vẻ hung ác, cố chấp của người đàn ông kia.
Kỷ Lăng chợt rùng mình theo bản năng, nói với vẻ căng thẳng: “Anh, anh muốn gì?”
Văn Ngạn nhìn gương mặt cậu thiếu niên trước mặt không hề chớp mắt, khát vọng bị đè nén thật chặt trong lòng như đã phá vỡ trói buộc cuối cùng, sau đó tiến thật mạnh về phía trước nhấn chìm mọi sự kìm nén trước đó của anh! Nếu kết quả sau cùng là Kỷ Lăng lấy kẻ bụng dạ khó lường Carlos kia, thì thà rằng khiến cậu ấy trở thành người của mình!
Cuối cùng Kỷ Lăng cũng đã thấy sợ hãi, cậu ngoài mạnh trong yếu quát lên: “Anh thả tôi ra!”
Văn Ngạn cụp mắt, nhìn ánh mắt thấp thỏm lo sợ của cậu thiếu niên cùng khuôn mặt đã hơi trắng bệch…
Rất lâu sau đó anh ấy hít sâu vào một hơi, chậm rãi buông lỏng tay ra, cụp mắt thu lại biểu cảm trong mắt, nói giọng nhàn nhạt: “Xin lỗi.”
Kỷ Lăng thực sự bị dọa cho sợ rồi, cậu vội vã bỏ chạy, không dám quay đầu lại.
Chờ một chút…! Không phải Văn Ngạn đã liên thủ với Cảnh Tùy rồi đấy chứ? Chẳng lẽ anh ta cũng vội vàng tới làm thuyết khách cho Cảnh Tùy sao? Đáng sợ quá rồi!
Ánh mắt Văn Ngạn nhìn theo bóng lưng rời đi của Kỷ Lăng…
Thần sắc trong đáy mắt anh từ từ trở nên u ám, hung ác.
Sự việc đã đến bước này thì chắc hẳn Cảnh Tùy cũng rất muốn liên thủ với anh để mau chóng diệt trừ thế lực của Carlos.
Tôi sẽ không để em ở bên Carlos quá lâu đâu…
Lần này tôi sẽ không buông tay nữa.
Vì vậy, hãy chờ tôi.
...
Kỷ Lăng cảm thấy lúc trước mình đã quá bất cẩn rồi, quen với thái độ nhã nhặn khiêm nhường của Văn Ngạn nên thiếu chút nữa đã quên anh ta là tên trùm phản diện âm hiểm độc ác.
Sau đó cậu bắt đầu cảnh giác, trốn tránh Văn Ngạn, nhưng lại bất ngờ nhận ra kể từ sau ngày đó Văn Ngạn cũng không còn xuất hiện nữa, dường như đã trở nên bận rộn hơn.
Cảnh Tùy cũng không có bất kỳ phản ứng gì, càng không đến tìm cậu, chẳng lẽ lần này đã thật sự từ bỏ rồi sao?
Cũng đúng...!Anh ta thân là Hoàng đế của Đế quốc, cũng không thể đi cướp người yêu của người khác, đúng không?
Kỷ Lăng thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay cậu đột nhiên nhận được tin nhắn của Carlos, muốn mời cậu đi hẹn hò.
Dù trong lòng hoàn toàn không muốn đi hẹn hò với một anh già, cũng không muốn đi chơi lấy lệ với anh ta, nhưng Carlos nói rất có lý lẽ.
Anh ta nói giờ họ đã có quan hệ đính hôn, hẹn hò là việc rất bình thường, làm như vậy mới trông như thật, sẽ không bị người khác nghi ngờ.
Kỷ Lăng thầm nói có điên mới đi tin anh, nhưng để diễn cho trọn vai, vẫn nên đồng ý thì hơn.
Carlos đích thân đến đón cậu, dẫn cậu đến một khách sạn nổi tiếng của Đế Tinh.
Từ lớp kính trong suốt trải dài từ trần đến sàn nhà có thể thu hết vào mắt cảnh đẹp bên ngoài, đúng là một nơi tuyệt vời cho một bữa tối hẹn hò.
Carlos gọi những món Kỷ Lăng thích ăn nhất, thần sắc vẫn dịu dàng, cưng chiều trước sau như một: “Tôi lo em ở trong nhà mãi tâm trạng sẽ không tốt, đồ ăn ở chỗ này rất ngon, đều là đồ được chuyển đến từ những tinh hệ khác ngay trong ngày, hương vị rất thơm ngon, em ăn thử đi.”
Kỷ Lăng nghĩ thầm, tôi biết tỏng mục đích của anh mà, anh thật sự không cần phải phí tâm phí sức diễn như vậy đâu.
Nhưng thân là một diễn viên xuất sắc, cậu vẫn lộ ra vẻ buồn bã, cụp mắt nói: “Cảm ơn chú, nhưng tôi không có cảm giác muốn ăn.”
Carlos nhìn đôi mắt ảm đạm cùng hàng lông mi hơi rung rung của cậu thiếu niên, biết cậu vẫn còn để tâm tới Cảnh Tùy, sự ghen ghét trong lòng anh ta như con rắn độc đang bò lên, nhưng trên mặt lại không hề để lộ ra chút biểu cảm nào, chỉ nói rất nhỏ: “Đúng rồi...!Bệ hạ có còn quấy rầy em không?”
Kỷ Lăng lắc đầu.
Carlos gật đầu, trong hai tròng mắt thâm sâu là vẻ lo lắng, giọng nói trầm thấp: “Tuy nói thế nhưng cũng không thể xem nhẹ anh ta được.
Anh ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu.”
Kỷ Lăng như đang hết sức âu sầu khổ sở, nhưng vẫn nói: “Tôi biết.”
Ăn được nửa buổi, cậu cảm thấy cứ phải lá mặt lá trái thật sự quá mệt mỏi đầu óc, vậy là liền mượn cớ nói muốn đi vệ sinh, nhân tiện đi hít thở không khí.
Sau khi rời khỏi Carlos, cậu mới thấy hô hấp được thoải mái hơn, dù sao con cáo già kia cũng rất tinh ranh, diễn kịch trước mặt anh ta tốt hơn hết vẫn nên đặc biệt chú ý cẩn thận.
Kỷ Lăng đứng trước tấm gương trong nhà vệ sinh, ánh mắt hoang mang, nói: “Cậu nói xem con cáo già kia đang nghĩ gì vậy? Tôi đã đồng ý chuyện đính hôn rồi, anh ta còn muốn hẹn hò với tôi làm gì nữa?”
Hệ thống: “Chắc là muốn diễn trò thì phải diễn cho thật? Dù sao thì thiết lập nhân vật của cậu là người rất dễ dụ mà, nếu khiến cậu mất hết tình cảm với Cảnh Tùy thì đương nhiên có thể dễ dàng lợi dụng cậu để tấn công anh ta hơn.”
Kỷ Lăng: “Sao bỗng dưng hôm nay cậu lại biết động não vậy?”
Hệ thống: “Tôi sợ cậu bị trọc đầu.”
Kỷ Lăng: “…”
Kỷ Lăng thở hắt ra một hơi, cậu đã đi ra ngoài một lúc rồi, phải quay lại thôi.
Nhưng khi cậu vừa quay người đi ra khỏi nhà vệ sinh thì thiếu chút nữa đã đâm vào một người đàn ông cao lớn với đôi mắt xám cùng mái tóc màu đỏ.
Biểu cảm của Kỷ Lăng chợt cứng đờ, lập tức lộ ra dáng vẻ lãnh đạm, muốn trực tiếp đi qua đối phương bước ra ngoài.
Kết quả, người đàn ông kia lại bước lên một bước, thân hình cao lớn như một ngọn núi cao sừng sững, trực tiếp chặn đường của cậu.
Kỷ Lăng: “...”
Bây giờ cứ nhìn thấy thuyết khách của Cảnh Tùy là cậu lại thấy phiền chán, a a a a a a!
Kỷ Lăng lạnh lùng nói: “Ngài Nguyên soái, phiền anh nhường đường.”
Brendon nhìn vẻ mặt lạnh lùng và thái độ xa cách của cậu thiếu niên, trong lòng lại cảm thấy đau đớn, khó chịu vô cùng, nhưng anh cũng không nhường đường mà chỉ nghiêm túc nói: “Carlos không thật lòng với cậu, anh ta chỉ lợi dụng cậu thôi, cậu có biết không?”
Kỷ Lăng bật cười ra tiếng, nhíu mày: “Tôi biết, đã có rất nhiều người nói câu này với tôi rồi.”
Brendon sốt sắng: “Vậy sao cậu còn…”
Kỷ Lăng ngắt lời anh, ánh mắt lạnh như băng: “Tôi biết không có nghĩa là tôi sẽ tin.
Chú Carlos vẫn luôn đối xử rất tốt với tôi, chưa từng làm tổn thương đến tôi bao giờ, luôn quan tâm chăm sóc tôi...!Nhưng mấy người thì sao?” Cậu gằn từng chữ rất nặng: “Anh bảo vệ được tôi sao?”
Sắc mặt Brendon tái nhợt.
Kỷ Lăng cười tự giễu: “Anh đã đồng ý với ba tôi là sẽ bảo vệ tôi thật tốt, vậy mà giữa chừng lại ném tôi cho Bệ hạ, để tôi rơi vào tay Gabriel...! Thực ra mấy người hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện sống chết của tôi, đúng không?”
Miệng Brendon há to nhưng lại không thể nói ra lời phản bác nào.
Chuyện này khiến anh ấy nhớ lại kiếp trước, cũng vì mình chủ quan mà để cho cậu bị rơi vào trong tay quân phiến loạn, chịu đủ loại tra tấn kinh hoàng.
Lần này anh ấy vốn tưởng rằng Cảnh Tùy nhất định có thể bảo vệ cho cậu nên mới lựa chọn nhượng bộ, nhưng kết quả lại vẫn để cậu bị tổn thương.
Đây là lỗi sai của anh ấy.
Một lúc sau anh mới mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Tôi...!Tôi xin lỗi.”
Kỷ Lăng lại cười, nhưng biểu cảm hết sức lạnh nhạt, cậu nói: “Không cần, tôi không cần anh phải xin lỗi.”
Nói xong liền trực tiếp lướt qua người Brendon.
Lần này anh cũng không tiếp tục ngăn cản cậu nữa.
Kỷ Lăng phát hiện giờ mình oán trách người khác đúng là ngày càng trơn tru, cậu mà cũng nói được mấy câu như vậy… Haizz, quả nhiên là đã bị người ta ép đến mức phát rồ luôn rồi, nếu không làm như thế này thì đến bao giờ mới thoát được cái đám kia chứ? Kỷ Lăng nghĩ vậy lại thấy trong lòng chua xót vô cùng.
Giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng quay về thôi.
Kết quả vừa rẽ vào một góc thì bước chân cậu lại dừng lại một lần nữa.
Kỷ Lăng nhìn người thanh niên cao lớn, tư thế oai hùng, tóc đen mắt xanh đang đứng dựa vào góc tường, lộ ra biểu cảm nhìn là thấy đau răng.
Sao hôm nay lại xui xẻo thế? Không phải hai người này cố ý canh chừng cậu đấy chứ?
Kỷ Lăng nghiêm mặt lại, không thèm để ý đến Ninh Ngọc, trực tiếp bước tới phía trước.
Nhưng ngay khi cậu vừa định đi ngang qua Ninh Ngọc thì anh ta lại bất chợt lên tiếng, giọng nói dịu dàng nhàn nhạt: “Trước nay giữa tôi và Bệ hạ chưa từng có chuyện gì, cậu cũng biết mà.”
Vốn dĩ Kỷ Lăng thật sự không muốn để ý tới, nhưng nghe xong lời này lại cảm thấy tức giận.
Anh thân là nhân vật thụ chính, không đi theo nội dung cốt truyện của mình đi, lại còn đến trước mặt tôi phủi sạch quan hệ với nhân vật công chính, anh muốn chọc giận tôi sao? Anh cho là như vậy thì có thể thừa hưởng Huabei* của tôi chắc? Anh nằm mơ đi, đã lâu lắm rồi tôi không còn dùng Huabei nữa đâu nhé!
(*: Thẻ tín dụng của Trung Quốc)
Kỷ Lăng quay đầu, lạnh lùng nhìn anh: “Hai người có quan hệ gì hay không đã không còn liên quan đến tôi nữa rồi.”
Ninh Ngọc nhìn thật sâu vào mắt cậu, như muốn nhìn thấu cậu, rồi bỗng nhiên anh ta nở một nụ cười khẽ, nói: “Thật sao? Cậu không thích Bệ hạ à?”
Kỷ Lăng nghe vậy liền ngơ ngác mất một lúc, sau đó tóc gáy lập tức dựng đứng lên, sinh lòng cảnh giác.
Hốc mắt cậu lập tức đỏ bừng, giọng điệu phẫn nộ: “Đúng vậy, tôi không thích Bệ hạ, anh vui chưa?”
Cậu cắn môi, hung hăng nhìn chằm chằm Ninh Ngọc, hoàn toàn là dáng vẻ vì yêu sinh hận, quật cường mạnh miệng, ngoài miệng nói không thích nhưng trông lại như muốn khóc lên ngay lập tức.
Lông mày Ninh Ngọc từ từ nhăn lại, rất lâu sau đó trong đôi mắt xanh biếc luôn ôn hòa kia chợt hiện lên ánh sáng lãnh đạm, khóe môi anh ta nhếch lên, nói: “Đã như vậy thì nói được phải làm được… không được thích anh ta nữa.”
Kỷ Lăng: ? ? ?
Anh trai này, không phải anh đến để khuyên tôi à?
Nhưng chưa chờ cậu kịp lấy lại tinh thần, Ninh Ngọc đã xoay người rời đi, để lại một bóng lưng rất ngầu…
Kỷ Lăng: “...”
Cậu ngơ ngác nhìn bóng lưng Ninh Ngọc, hoàn toàn không hiểu nổi.
Gần đây ai cũng nói với cậu rằng Cảnh Tùy là thật lòng, muốn cậu đừng tin Carlos, muốn cậu trở lại bên cạnh Bệ hạ.
Kết quả, đột nhiên lại có một người không những không khuyên cậu mà còn nói với cậu đừng tiếp tục thích Cảnh Tùy nữa.
Thế này thì quay xe gắt quá đấy… mà không đúng, phải gọi là thích chơi trội.
Ấy, chờ chút!
Ánh sáng trong mắt Kỷ Lăng đột nhiên sáng lên, lẽ nào là vì Ninh Ngọc quả thật có ý với Cảnh Tùy? Cho nên mới muốn cậu không thích Cảnh Tùy nữa?
Nếu không thì còn có lý do gì khác có thể giải thích nguyên nhân anh ta nói với cậu như vậy?
Vậy mà khoảng thời gian vừa rồi cậu lại ngu ngơ, vẫn cho là Ninh Ngọc cũng tới đây khuyên mình.
Phải biết là Ninh Ngọc chính là tình địch trời định của cậu đó! Tình địch sao lại tới khuyên cậu được, như vậy mới là bị điên đấy!
Tuy lúc trước trên mạng Ninh Ngọc đã bác bỏ mối quan hệ với Cảnh Tùy nhưng như vậy không có nghĩa là Ninh Ngọc không thích Cảnh Tùy! Có lẽ Ninh Ngọc cũng thích Cảnh Tùy, chỉ là vì tính cách anh ta quá kiêu ngạo nên không cho phép mình biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Cho nên, vừa rồi anh ta mới có thái độ lãnh đạm ép buộc cậu như vậy, không những không khuyên nhủ cậu mà còn hết sức hả hê.
Nội dung cốt truyện thế giới này vậy mà vẫn còn chút xíu hy vọng đấy?
Kỷ Lăng thật sự rất kích động, như được tiêm cho một mũi trợ tim.
Ninh Ngọc lại thích Cảnh Tùy à! Đây là tin tức tốt duy nhất với cậu trong khoảng thời gian này! Quả nhiên anh ta mới là người anh em đáng tin nhất! Chỉ cần anh không khuyên tôi ở bên Cảnh Tùy thì chúng ta vẫn sẽ là bạn.
Khi quay trở lại, không hiểu vì sao tâm trạng cậu đã tốt hơn rất nhiều.
Carlos vẫn đang chờ cậu ở đó.
Khuôn mặt chín chắn, nho nhã của người đàn ông trong ánh sáng mờ ảo trông vừa thâm sâu lại vừa dịu dàng, vẫn luôn là dáng vẻ bình tĩnh không biến sắc đó, khiến người khác không thể nhìn thấu tâm tư anh ta.
Kỷ Lăng đang định mở miệng nói phải về nhà thì đã thấy Carlos nhìn mình đầy dịu dàng, khóe môi khẽ cong lên: “Hôm nay tôi hẹn em đi ăn là vì muốn nói với em một việc.”
Kỷ Lăng sửng sốt, cậu hỏi: “Chuyện gì?”
Ánh mắt Carlos mang theo ý cười, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Tôi muốn tổ chức một lễ đính hôn thật hoành tráng, để cho tất cả mọi người đều biết tôi quan tâm đến em như thế nào.”
Kỷ Lăng nghe xong thiếu chút nữa muốn bùng nổ, cậu đã nín nhịn góp vui lấy lệ, đồng ý hôn ước này, như vậy đã rất khó khăn rồi.
Vậy mà bây giờ lại muốn để cho một tên thẳng nam như cậu tham gia một buổi lễ đính hôn hoành tráng với một thằng đàn ông khác sao? Bị cả đống người vây quanh nhìn ngó quá xấu hổ, nhất định phải làm cho Carlos từ bỏ suy nghĩ này!
Giọng điệu Kỷ Lăng cứng nhắc: “Không cần đâu, dù sao cũng chỉ là một hôn ước giả, cần gì phải bận tâm đến mấy nghi thức đó?”
Nhưng lần này Carlos lại không thuận theo, anh ta không đồng ý với cậu mà xoay người nhìn chăm chú vào mắt cậu, trong đôi mắt màu nâu thâm thúy kia đan xen những cảm xúc u ám phức tạp cùng sốt sắng, anh ta nói thật chậm rãi: “Tuy nói như thế nhưng sao tôi nỡ để em phải chịu ấm ức, khiến người khác chỉ trích tôi không thật lòng với em, đến một buổi lễ đính hôn cũng không muốn tổ chức cho em.
Huống chi...”
Kỷ Lăng còn muốn từ chối nữa, nhưng đột nhiên Carlos lại giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu: “Nếu không làm như vậy thì nhất định Bệ hạ sẽ nhìn ra chúng ta chỉ ứng phó cho có lệ, vậy thì anh ta sẽ không từ bỏ em đâu...!Em hiểu chưa?”.