Cảnh Tùy nhìn cậu thiếu niên trước mắt, rõ ràng là một câu nói nhẹ bẫng, nhưng từng chữ rơi vào trong tai anh ta lại có thể đánh anh ta vào vực sâu vạn trượng một cách dễ dàng như trở bàn tay.
Câu nói này, sao anh ta có thể quên được chứ?
Anh ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
Không, không đâu, nhất định sẽ không thể nào như vậy...
Cảnh Tùy gian nan mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Em nói cái gì...”
Kỷ Lăng lạnh lùng nhìn Cảnh Tùy.
Cậu là một thanh niên rất tốt, từ nhỏ đã tuân thủ pháp luật, kính già yêu trẻ, đến cả yêu đương cũng chưa yêu đương mà đã chết rồi, may mà ông trời có mắt cho cậu một cơ hội được sống lại lần nữa, cậu vô cùng trân trọng cơ hội này, dùng hết tất cả khả năng để nghiêm túc làm nhiệm vụ, chỉ hy vọng sớm ngày có thể quay về nhà.
Thế nhưng các anh ai ai cũng đối chọi với tôi, không những không đi theo cốt truyện mà còn không chịu buông tha cho tôi, đến cả tay con gái tôi cũng chưa bao giờ được nắm mà đã bị đám bệnh thần kinh các anh ép cho cong luôn rồi!
Cái chuyện yêu đương này phải là cả hai bên cùng chấp nhận, sự từ chối của tôi các anh đều không hiểu hay sao?
Lẽ nào không thể không thích tôi được sao?
Nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta cùng làm lại.
Bây giờ tôi nhớ lại hết rồi, biết hết cả rồi, các anh còn có thể coi như không có chuyện gì mà tiếp tục nói yêu tôi hay không.
Tôi muốn để cho các anh biết rằng, Kỷ Lăng tôi cũng có thể lạnh lùng vô tình đó, hừ!
Cảnh Tùy nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt quyết tuyệt, không hề có chút dao động nào của cậu thiếu niên, trái tim không ngừng rơi xuống, nhưng vẫn muốn cố gắng vớt vát, đau khổ nói: “Tôi không hiểu ý của em là gì...”
Kỷ Lăng bật cười, chậm rãi mà vô tình nói: “Vậy thì để tôi nhắc lại cho Bệ hạ nghe nhé, kiếp trước, câu nói cuối cùng mà tôi nói với anh.”
Cậu nhìn vào đôi mắt Cảnh Tùy, nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên khó coi vô cùng của Cảnh Tùy, nói từng chữ một: “Tôi nói, tôi sẽ không quấn lấy anh nữa, anh và Ninh Ngọc...!phải hạnh phúc nhé.”
Màu máu trên mặt Cảnh Tùy dần lui đi, cho dù từ giây phút cậu thiếu niên mở mắt ra, anh ta đã mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng anh ta không muốn tin...
Tới tận giờ phút này, cũng chẳng còn một chút may mắn nào nữa.
Cuối cùng cậu thiếu niên ấy cũng nhớ ra rồi, cậu đã nhớ ra tất cả mọi chuyện, nhớ ra sự lạnh nhạt vô tình của anh ta ở kiếp trước, cũng nhớ ra kiếp trước cậu đã chết vì điều gì.
Tất cả những sai lầm của bản thân cũng không thể che giấu được nữa, bày ra trần trụi trước mặt cậu thiếu niên, bản thân cũng không thể che giấu được sự thật, giả vờ coi như tất cả chưa hề xảy ra, tham lam chiếm hữu cậu thiếu niên chẳng mảy may biết điều gì, có được tình yêu hoàn chỉnh không chút dấu vết của cậu một cách đê tiện.
Cảnh Tùy đau khổ nhắm mắt lại, vào lúc này, anh ta không biết mình còn có thể nói gì được nữa, hoặc có lẽ là giảo biện như thế nào.
Bởi vì bất kỳ ngôn ngữ nào cũng đều vô cùng bất lực.
Cuối cùng, anh ta chỉ chậm rãi mở miệng, phát ra thanh âm trầm khàn: “Anh yêu em, là sự thật.”
Kỷ Lăng lạnh nhạt nhìn anh ta, cười tự giễu một tiếng: “Trước đây tôi luôn không hiểu vì sao anh lại thích tôi, bởi vậy mới tin lời của Carlos, thế nhưng bây giờ tôi tin anh yêu tôi rồi...!anh không cần thiết phải lợi dụng tôi, càng không cần thiết phải đưa vị trí Hoàng hậu cho người mà mình không thích, tôi chỉ là không dám tin, anh lại thật sự thích tôi thôi.”
Cậu nói xong, trong mắt lại mơ hồ xuất hiện sự bi thương: “Kiếp trước, tôi yêu anh tới như vậy, cũng không thể đổi được một cái quay đầu liếc mắt nhìn tôi của anh, kiếp này, vậy mà anh lại yêu tôi, thật đúng là không có chuyện nào khiến người ta cảm thấy châm chọc hơn được nữa.”
Bờ môi Cảnh Tùy hơi run rẩy, nói: “Anh...”
Kỷ Lăng khẽ cười một tiếng, ánh mắt lại giống như nước sông lạnh lẽo chết chóc: “Nhưng thế thì đã sao chứ? Tôi không còn thích anh nữa rồi.”
Cảnh Tùy kinh hãi nhìn cậu.
Vẻ mặt Kỷ Lăng lạnh nhạt bình tĩnh: “Cho dù anh là vì áy náy, hay là vì báo đáp cũng không sao hết, tôi không cần sự bồi thường của anh, thật đấy.”
Cảnh Tùy nói chắc nịch: “Không phải bồi thường, chỉ là vì anh thích em mà thôi.”
Kỷ Lăng nói: “Vậy sao?”
“Vậy thì càng không cần thiết đâu...” Cậu nhìn vào đôi mắt Cảnh Tùy, giọng nói vô tình lại kiên quyết, chậm rãi mà bình tĩnh: “Bởi vì bắt đầu từ giây phút mà tôi chết đi, tôi đã buông tay rồi.
Anh đừng có quên, là ai vô tình đưa tôi đi lưu đày, lại là ai năm lần bảy lượt giẫm đạp lên tấm lòng của tôi, tôi từng u mê không tỉnh ngộ, cho rằng tấm lòng thành của tôi rồi cũng sẽ có một ngày khiến anh rung động, nhưng mà tôi sai rồi...”
“Tới giây phút cuối cùng trong sinh mạng tôi, tôi cũng không đợi được tới ngày đó.”
“Tôi đã cho anh tất cả những gì mà tôi có thể cho, tình yêu của tôi, tính mạng của tôi, bây giờ tôi đã không còn gì có thể cho anh rồi.”
“Cái người yêu anh kia, chỉ dừng lại ở một kiếp mà thôi, sẽ không quay trở về nữa.”
“Anh đã hiểu chưa?”
Cảnh Tùy nghe những lời Kỷ Lăng nói, đôi tay siết lại thật chặt.
Rõ ràng là cậu thiếu niên này đang ở trước mắt anh ta, nhưng lần đầu tiên anh ta lại cảm thấy xa xôi như vậy, không thể chạm vào.
Kiếp trước anh ta từng mơ thấy cảnh tượng gặp lại nhau vô số lần, ảo tưởng rằng nếu như cậu thiếu niên ấy vẫn còn sống, mình nên bồi thường cho em ấy như thế nào, cầu xin được em ấy tha thứ...!thế nhưng bây giờ anh ta biết được đáp án rồi, cho dù cậu thiếu niên ấy vẫn còn sống, anh ta cũng không thể tìm lại được thứ đã mất đi nữa.
Cậu thiếu niên của anh ta không cần anh ta bồi thường.
Cậu yêu như con thiêu thân lao vào biển lửa oanh oanh liệt liệt, lúc buông tay cũng sạch sẽ lưu loát.
Cậu sẽ không tha thứ cho anh ta.
Cũng sẽ không yêu anh ta nữa.
Hóa ra đây chính là đáp án thật sự, đúng thật là...!hiện thực tàn nhẫn.
Khi anh ta đang chìm đắm vào giả tưởng mà bản thân xây đắp lên, không ngờ rằng lại có một ngày, tất cả lời nói dối đều sẽ bị vạch trần, tất cả sự thật đều không thể nào che giấu được.
Cho dù cho anh ta thêm một cơ hội nữa, cũng không thể vào níu kéo được người đã mất đi.
Kỷ Lăng lấy hết dũng khí nói ra những lời đã được chuẩn bị sẵn, nhìn Cảnh Tùy cuối cùng cũng bị bản thân kìm chế, dáng vẻ đau khổ không còn gì để nói kia, trong lòng xả hận vô cùng! Chẳng qua các anh dựa vào việc tôi không biết chuyện của kiếp trước nên mới dám không chút kiêng nể gì như vậy, bởi vì tôi không có lý do từ chối các anh...!thực ra tôi đều biết tất cả đấy! Nhưng vốn dĩ tôi không muốn nói, tôi chỉ muốn làm nhiệm vụ đàng hoàng, đây đều là do các anh ép tôi thôi!
Cậu nhìn khuôn mặt không có chút màu máu của Cảnh Tùy, thoáng có chút mềm lòng, sau đó trái tim lại lạnh lùng như sắt thép, bây giờ nếu như cậu thương cảm với Cảnh Tùy thì sẽ lại đẩy bản thân vào cái hố này một lần nữa, đây là cơ hội duy nhất để cậu tránh thoát được hoàn cảnh hiện tại! Hơn nữa anh là Hoàng đế, chú ý tới sự nghiệp thôi không tốt sao? Sao cứ phải chìm đắm vào tình yêu, anh của trước đây đáng yêu hơn hiện tại nhiều...
Tóm lại thì nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình.
Kỷ Lăng vừa mới ăn hoa độc, tuy rằng đã giải độc rồi nhưng cơ thể vẫn vô cùng yếu ớt, cậu khó khăn bò dậy từ trên giường, vừa mới đi được một bước thì suýt chút nữa ngã xuống đất.
Cảnh Tùy vội vàng vươn tay ra đỡ, nhưng lại bị Kỷ Lăng hất tay ra, cậu quay đầu sang, lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Làm phiền anh nhiều ngày rồi, tôi nên về nhà thôi.”
Cảnh Tùy cúi đầu, ngây ngốc nhìn bàn tay bị hất ra của mình, đứng nguyên tại chỗ.
Một lúc âu sau, anh ta lại ngẩng đầu lên, nhìn cậu thiếu niên bước từng bước gian nan đi ra bên ngoài, cố chấp, quyết tuyệt như vậy, không hề quay đầu lại.
Anh ta lại sắp mất đi cậu thiếu niên ấy lần nữa rồi.
Lần này đến cả cơ hội ảo tưởng, cậu thiếu niên cũng không hề để lại cho anh ta.
Kỷ Lăng căn bản không dám quay đầu lại, sợ rằng nhìn nhiều thêm một cái sẽ kích thích Cảnh Tùy, chỉ hận không thể lập tức rời khỏi đây! Đừng nhìn cậu ban nãy khí thế hùng hổ như vậy, thực ra đó là cố gắng lấy dũng khí thôi, ngộ nhỡ Cảnh Tùy hoàn hồn lại, rất có thể sẽ làm ra chuyện gì đó khó mà khống chế được.
Nhưng thực sự cậu quá yếu ớt, mỗi một bước chân đều đi rất khó khăn, bởi vậy mà không thể nào đi nhanh được.
Thấy sắp rời khỏi cung điện rồi, bước ra khỏi cánh cửa lớn, trong mắt Kỷ Lăng vừa mới lộ ra vẻ vui mừng thì đột nhiên đằng sau truyền tới một tiếng gió, hai tay của người đàn ông dùng sức ôm eo bế cậu lên, sải từng bước chân rộng quay về.
Kỷ Lăng sửng sốt ngẩng đầu nhìn cái cằm cường nghị của người đàn ông, sau khi hoàn hồn lại thì phẫn nộ vô cùng!
Không phải chứ, đã thế này rồi mà anh cũng không buông tay ư?!
Cậu bắt đầu đấm đánh Cảnh Tùy, đỏ mắt khàn giọng nói: “Anh buông tôi ra! Đừng động vào tôi!”
Trên mặt Cảnh Tùy đã không còn bất kỳ biểu cảm nào nữa, đôi mắt âm trầm giống như vực sâu u ám, tất cả dao động cảm xúc dường như đã bị che lại từng tầng một, khuôn mặt lạnh lẽo, bờ môi mím chặt.
Anh ta ôm chặt lấy cậu thiếu niên đang giãy dụa, tới tận khi cậu thiếu niên không còn sức lực mà mềm oặt ra, lúc này mới chậm rãi thả cậu xuống giường, nhàn nhạt cất lời nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh cho người khác tới chăm sóc em.”
Đôi mắt phẫn nộ của Kỷ Lăng như bắn ra tia lửa, tức tới mức cả người phát run, cắn răng nói: “Tôi muốn quay về.”
Cảnh Tùy lại như không hề nghe thấy, thậm chí anh ta còn cười dịu dàng với Kỷ Lăng, giọng nói khàn khàn ẩn chứa ý cười: “Nếu như em không vui, chúng ta có thể đẩy lùi hôn lễ lại, anh cũng sẽ không chạm vào em, em cứ yên tâm ở lại đây là được.”
Nói xong thì xoay người rời khỏi nơi này.
Kỷ Lăng đúng là tức điên lên mất, cậu đã tự sát trùng sinh luôn rồi, rốt cuộc người này bị làm sao vậy, như thế này rồi cũng không chịu buông tay nữa! Rõ ràng là mình sẽ không tha thứ cho anh ta rồi, lẽ nào anh ta không biết là dưa ép thì không ngọt hay sao?!
Cậu hận không thể tự sát thêm một lần nữa ngay lập tức, nhưng bên ngoài phòng đột nhiên lại có mấy tên người hầu xông vào, bao vây trước sau trái phải cậu, cung kính nói: “Cậu Kỷ cậu nghỉ ngơi cho tốt đi ạ, nếu như có gì cần thiết thì cứ việc ra lệnh ạ.”
Kỷ Lăng: “...”
Cậu tuyệt vọng nhìn mấy tên người hầu này, nhìn thì cung kính hèn mọn, nhưng mỗi tên đều là người tiến hóa mạnh mẽ có thể dùng một tay bóp chết cậu.
Lần đầu tiên tự sát là nhân lúc Cảnh Tùy không phòng bị, một khi Cảnh Tùy đã bắt đầu đề phòng thì đã không còn cơ hội tự sát lần thứ hai nữa rồi.
A a a a cậu tức chết mất thôi!
Mặt Kỷ Lăng như tro tàn: “Cậu nói xem rốt cuộc anh ta bị làm sao vậy hả?”
Hệ thống: “…”
Kỷ Lăng: “Tôi đã nói là không yêu anh ta nữa rồi, lẽ nào anh ta tưởng rằng giữ tôi lại như thế này, thì tôi sẽ hồi tâm chuyển ý hay sao?”
Hệ thống: “...”
Kỷ Lăng: “Hay là cuộc sống của một Hoàng đế quá sung sướng rồi, muốn tìm chút kích thích tìm ngược?”
Hệ thống: “...”
Kỷ Lăng: “Đúng thật là có bệnh.
:)”
Kỷ Lăng tức giận phẫn nộ tới mức lật bàn! Tức giận thở hồng hộc.
Người hầu lập tức thu dọn bàn, giống như không nhìn thấy gì hết vậy, rất nhanh đã được đổi sang một cái bàn mới, sau đó tiếp tục cung kính hầu hạ bên cạnh.
…
Cảnh Tùy rất ít khi xuất hiện trước mặt Kỷ Lăng, nhưng anh ta có không ở đây thì cho dù ở đâu, vào lúc nào, bên cạnh người Kỷ Lăng cũng sẽ có từ ba tên người hầu trở lên đi theo, đến cả lúc đi ngủ cũng có người trông coi ở bên cạnh...!24 giờ đồng hồ không có một giây nào là rời khỏi tầm mắt của người khác, không hề có chút riêng tư nào, đúng thật là khiến Kỷ Lăng cảm thấy buồn bực chết mất.
Cậu cảm thấy người này thật sự quá độc ác, độc ác vô cùng.
Cứ như thế này mãi thì cậu sợ rằng sẽ bị lộ tẩy mất!
Tuy rằng tạm thời tránh thoát được nguy hiểm về trinh tiết, nhưng lại mất đi sự tự do, nhưng trông coi tội phạm cũng không cần phải chặt chẽ như vậy chứ? Đúng là khiến người ta muốn rồ cả lên mà.
Tự sát là không thể nghĩ tới rồi, cuối cùng vẫn chỉ có thể ra tay từ việc ăn cơm thôi.
Trước đây Kỷ Lăng chỉ giả vờ không muốn ăn cơm, nhưng chỉ cần có cơ hội thì đều sẽ nghĩ cách ăn nhiều thêm mấy miếng, nhưng lần này cậu thực sự vì tránh thoát hoàn cảnh hiện tại mà quyết định bắt đầu tuyệt thực.
Cậu muốn để Cảnh Tùy nhìn thấy được sự quyết tâm của cậu!
Không ăn cơm, tôi cứ không ăn cơm đấy!
Buổi tối hôm nay đúng lúc Kỷ Lăng lại gây sự vô cớ lật đổ bàn cơm thứ ba, cuối cùng Cảnh Tùy cũng tới đây.
Gương mặt tuấn tú của anh ta tràn đầy vẻ lạnh lùng, mái tóc đen dài buộc ra đằng sau, trong đôi mắt là ánh sáng sâu thẳm, đi tới trước mặt Kỷ Lăng, khàn giọng nói: “Vì sao không ăn cơm?”
Kỷ Lăng lạnh lùng nhìn anh ta.
Cảnh Tùy cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: “Em được lựa chọn, tự mình ăn hay là anh dùng miệng đút em.”
Kỷ Lăng: “...”
Trời đất, sao cậu lại quên mất đây là một tên cuồng ma hôn hít mặt dày chứ!
Biểu cảm Kỷ Lăng cương cứng, tuy rằng rất không muốn nhận thua như vậy nhưng lẽ nào lại xảy ra trận chiến giằng co miệng đối miệng với Cảnh Tùy hay sao? Cậu tin rằng Cảnh Tùy tuyệt đối có thể làm loại chuyện này.
Vấn đề là, cậu cảm thấy ăn đồ ăn như vậy không ngon mà! Cậu cũng không thích ăn nước bọt của người khác...
Cảnh Tùy không nhanh không chậm hỏi lại một lần nữa: “Em đã chọn xong chưa?”
Một lúc lâu sau, Kỷ Lăng lạnh lùng nói: “Tôi tự mình ăn.”
Cảnh Tùy lộ ra vẻ mặt dịu dàng, yêu chiều nói: “Được.”
Sau đó anh ta ngồi xuống ngay bên cạnh, hình như là định tận mắt nhìn Kỷ Lăng ăn cơm.
Thực ra Kỷ Lăng đối mặt với cả bàn thức ăn này, lúc lật nó thấy vô cùng đau lòng, lãng phí thức ăn, nhưng chẳng qua vì diễn kịch nên mới phải làm như vậy, nếu như bây giờ đã không thể không ăn...!vậy thì vẫn nên ăn đồ ăn trước đã.
Hơn nữa suy nghĩ cẩn thận lại, tuy rằng tạm thời không thể rời khỏi Hoàng cung, nhưng cậu vẫn thành công giải quyết dược hai vấn đề lớn: Ăn cơm, bảo vệ cúc hoa.
Tuy rằng mục đích không hoàn toàn đạt thành, nhưng cũng thắng được một nửa, nghĩ tới đây thì tự tức giận trong lòng Kỷ Lăng cũng bớt đi được một chút, vực lại tinh thần lần nữa, cậu phải càng cố gắng hơn, không tin là không xử lý được Cảnh Tùy!
Để xem ai mệt hơn ai!
Kỷ Lăng ngồi ở đó, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, dường như vô cùng đau khổ mà ăn cơm, cảm thấy no tám phần rồi mới đặt bát đũa xuống, quay đầu nở nụ cười trào phúng với Cảnh Tùy: “Bệ hạ, cái người muốn làm Hoàng hậu của anh kia, đã chết rồi.”
Sắc mặt của Cảnh Tùy hơi thay đổi, chiếc mặt nạ hoàn mỹ không tì vết dường như đã xuất hiện một vết nứt, nhưng rất nhanh đã không nhìn ra nữa, lại nở nụ cười với Kỷ Lăng: “Nói lời ngốc nghếch gì vậy chứ.”
Sau đó đứng dậy rời đi.
Kỷ Lăng cười lạnh ha ha trong lòng, ăn xong cơm thì quay về nằm ngủ, dù sao thì tôi cũng rảnh rỗi không có gì làm, tôi với anh từ từ chơi xem xem ai sợ ai.
Hai người cứ tiến vào cuộc giằng co như vậy.
Thông thường mỗi ngày Cảnh Tùy chỉ đến vào giờ ăn cơm, bản thân anh ta cũng không ăn, chỉ nhìn Kỷ Lăng ăn đồ ăn.
Kỷ Lăng chẳng nói lấy một câu, yên lặng ăn cơm, không thèm quan tâm tới Cảnh Tùy, thi thoảng sẽ lạnh lùng vứt một hai câu cho Cảnh Tùy đại loại như:
“Bệ hạ, trái tim của con người rồi cũng sẽ chết.”
“Bệ hạ, tình yêu có nhiều hơn nữa, cũng sẽ có ngày cạn kiệt.”
“Tôi đã nhìn thấu cả rồi, sẽ không thích anh nữa đâu.”
“Con người như anh, căn bản không hề biết yêu người khác.”
Mỗi ngày Kỷ Lăng ngoại trừ ăn no ngủ kĩ, thì chính là nghĩ xem châm chọc Cảnh Tùy như thế nào, moi hết ruột gan, hận mình trước kia đã đọc tiểu tuyết cẩu huyết quá ít, đúng là tế bào não sắp bị vắt khô luôn rồi, chẳng mấy ngày đã bắt đầu không còn từ ngữ nào nữa.
Điều này khiến cậu vô cùng đau đầu, một ngày không nói một câu cứ như mình đã thua một trận vậy.
Kỷ Lăng: “Tôi không nghĩ ra từ nữa rồi, hệ thống cậu nghĩ giúp tôi đi.”
Hệ thống có chút xấu hổ: “...!Tôi không giỏi cái này.”
Hệ thống này đúng thật là vô dụng, Kỷ Lăng thầm nhủ trong lòng, vẫn chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.
Cậu ngồi ở đó ngây ngốc nhìn bầu trời, tính ra mới đầu Cảnh Tùy còn bị cậu kích thích cho thay đổi sắc mặt, hai ngày nay dường như càng ngày càng bình tĩnh rồi, cho dù mình nói cái gì cũng chẳng có biểu cảm gì cả, thậm chí còn có thể nói chuyện với cậu như không có chuyện gì xảy ra, Kỷ Lăng thầm nghĩ, không hổ là người làm được nghiệp lớn, tâm cơ đúng là không tầm thường.
Buổi tối hôm nay, Cảnh Tùy vẫn tới như thường lệ.
Đồ ăn vẫn là những thứ mà Kỷ Lăng thích, cậu tùy tiện ăn một chút, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn Cảnh Tùy, nhếch khóe miệng lên: “Bệ hạ, tôi lại bắt đầu nghi ngờ anh có phải thật sự yêu tôi hay không rồi đấy.”
Cảnh Tùy nhìn cậu, trong đôi mắt màu vàng là ánh sáng ôn hoàn, âm thanh từ tính dễ nghe, nói: “Vì sao lại nghĩ như vậy?”
Kỷ Lăng nhìn chằm chằm anh ta, nói: “Yêu một người, lẽ nào không phải là để người đấy được tự do sao?”
Cảnh Tùy đột nhiên bật cười, ánh mắt yêu chiều, dường như đang nghe một lời nói rất thú vị vậy, anh ta nói: “Có lẽ sẽ có người như vậy đấy.”
Kỷ Lăng nhìn anh ta.
Cảnh Tùy nhìn sâu vào trong đôi mắt cậu, chậm rãi nói: “Thế nhưng đối với anh mà nói, yêu một người, chính là giữ người đó ở lại bên cạnh mình.”
Kỷ Lăng cười lạnh một tiếng: “Lúc tôi muốn anh yêu tôi thì anh lại không thèm quan tâm, bây giờ tôi không cần nữa rồi, anh lại cứ tới yêu tôi, đây là cái mà anh gọi là tình yêu à? Tôi thấy anh căn bản là không chịu buông tha cho tôi thôi.”
Ánh mắt Cảnh Tùy vẫn cứ dịu dàng như vậy: “Tùy em nói thế nào cũng được.”
Vẫn là một cuộc nói chuyện không chút vui vẻ gì.
Nói xong thì Cảnh Tùy đứng dậy rời đi, từ đầu tới cuối, anh ta không những không chạm vào Kỷ Lăng, thậm chí còn chẳng tới gần cậu trong bán kính một mét.
Sau khi Cảnh Tùy rời đi, Kỷ Lăng ngồi trong hoa viên một lúc, đang chuẩn bị quay về nghỉ ngơi thì đúng lúc này bất ngờ nghe thấy âm thanh ồn ào truyền tới từ bên ngoài.
Đang trong lúc nghi hoặc, thị vệ canh giữ ở cửa bị đánh bay ra, ho ra máu ngã xuống ở nơi cách Kỷ Lăng không xa, Kỷ Lăng kinh ngạc trừng to mắt, chuyện gì vậy? Ai dám hành hung trong Hoàng cung thế?
Ngay sau đó, cậu liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn lạnh lùng, tóc đỏ mắt xám đi vào.
Người đàn ông vô cùng bễ nghễ, dễ dàng nghiền áp tất cả những người có ý đồ đi lên ngăn cản anh ấy, đi thẳng tới trước mặt Kỷ Lăng, trong đôi mắt là sự lo âu vô bờ.
Kỷ Lăng vô cùng bất ngờ, sao Brendon lại tới đây? Không phải anh ta cùng một bọn với Cảnh Tùy sao? Thế này là đang làm gì vậy?
Brendon nhìn chằm chằm cậu thiếu niên, nhìn khuôn mặt của cậu, tuy rằng trông tinh thần của cậu thiếu niên không tốt lắm, nhưng bình yên vô sự, lúc này anh ấy mới thở phào một hơi.
Hôm trước anh ấy từ bên ngoài quay về, chuẩn bị vào cung đi thăm cậu thiếu niên, xem xem tình hình của cậu như thế nào, nhưng điều khiến anh ấy bất ngờ đó là, lần này Cảnh Tùy từ chối yêu cầu của anh ấy, nói rằng cơ thể cậu thiếu niên yếu ớt, bây giờ không thích hợp gặp người ngoài.
Xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Cảnh Tùy, mới đầu Brendon vẫn còn tin tưởng, nhưng sau đó anh ấy lại vào cung thêm mấy lần, lần nào cũng bị Cảnh Tùy từ chối, lần này cuối cùng cũng khiến anh ấy nảy sinh nghi ngờ.
Cho dù cậu thiếu niên thực sự bị bệnh thì mình nhìn một cái từ đằng xa chắc cũng không sao cả, vì sao Cảnh Tùy không cho phép mình tới thăm.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là Kỷ Lăng đã xảy ra chuyện rồi sao?
Hôm nay sau khi lại bị từ chối lần nữa, Brendon nhịn lại nghi hoặc giả vờ rời đi, nhưng đi được nửa đường thì lại vòng tới đây, lập tức phát hiện ra nơi đây đã không còn giống như trước, bên ngoài có cảnh vệ không thể đếm hết được đang tuần tra qua lại, một giọt nước cũng không lọt, đến cả một con chim cũng không bay được ra ngoài, đâu có giống Hoàng cung, rõ ràng là giống một nhà giam được canh phòng nghiêm ngặt hơn!
Anh ấy ngay lập tức cảm thấy có điều không đúng, nôn nóng phẫn nộ, không quan tâm tới sự ngăn cản của thị vệ mà xông thẳng vào đây! Sau đó cuối cùng cũng nhìn thấy cậu thiếu niên ấy.
Nhìn trông Kỷ Lăng vẫn còn khỏe, nhưng vì sao Cảnh Tùy lại làm như vậy, rõ ràng là anh ta đang giam giữ em ấy!
Brendon mở miệng định hỏi thì đột nhiên vẻ mặt cương cứng, cảm thấy có một luồng gió ập tới từ bên cạnh, cuối cùng Cảnh Tùy cũng đuổi theo tới đây rồi, anh ấy lập tức giơ tay lên ngăn cản, bị Cảnh Tùy đánh bay ra ngoài.
Người đàn ông mắt vàng vẻ mặt lạnh lẽo đứng ở đó, nhìn Brendon nói từng chữ một: “Cậu đang làm cái gì vậy?”
Brendon nhất thời không kịp đề phòng bị Cảnh Tùy đánh bay ra, vẻ mặt anh ấy phẫn nộ vô cùng, nói: “Cậu hỏi tôi? Tôi còn muốn hỏi cậu đây, cậu đang làm cái gì? Vì sao lại làm như vậy?”
Đôi mắt Cảnh Tùy thâm sâu như vực thẳm, giọng nói bình tĩnh: “Như những gì cậu nhìn thấy, tôi lo lắng em ấy sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên gia tăng thêm một chút cảnh vệ mà thôi.”
“Vậy sao?” Ánh mắt Brendon sắc bén, giọng nói trào phúng: “Thứ mà cậu đang đề phòng, rốt cuộc là người bên ngoài, hay là người bên trong?”
Con ngươi Cảnh Tùy hơi co rút lại, khuôn mặt dần căng chặt.
Kỷ Lăng đứng ở một bên nhìn cảnh này, giật mình trong lòng, đột nhiên cảm thấy đây có lẽ là một cơ hội xoay chuyển, thế là cậu yên lặng đứng ở đó, lộ ra ánh mắt hờ hững tâm như tro tàn, lạnh nhạt nhìn hai người.
Brendon nhìn thấy ánh mắt của Kỷ Lăng, lập tức đau lòng không chịu nổi, đè thấp giọng nói với Kỷ Lăng: “Anh ta làm tổn thương cậu sao?”
Kỷ Lăng lại lộ ra ánh mắt mỉa mai, khẽ nói: “Anh đang quan tâm tôi sao?”
Brendon nói: “Đúng vậy.”
Dường như Kỷ Lăng cảm thấy rất nực cười, trên môi là ý cười lạnh nhạt: “Các anh thú vị thật đấy nhỉ, lúc tôi cần, ai ai cũng ghét bỏ tôi, hận sao tôi không thể cút đi thật xa, bây giờ tôi không cần nữa rồi thì lại chạy tới quan tâm tôi...”
Trái tim Brendon chấn động kịch liệt, đột nhiên anh ấy cảm thấy có chỗ nào không ổn.
Nhưng Cảnh Tùy lại đi lên trước, che Kỷ Lăng ở đằng sau mình, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, nói với Brendon từng chữ một: “Cậu nên rời đi rồi.”
Brendon không kịp suy nghĩ xem vì sao Kỷ Lăng lại nói những lời như vậy, nhưng anh ấy vô cùng chắc chắn một điều, Kỷ Lăng không muốn ở lại đây, Cảnh Tùy đang cưỡng ép cậu, thế là trầm giọng phẫn nộ quát: “Rốt cuộc cậu đã làm gì em ấy?”
Cảnh Tùy vẻ mặt vô cảm nói: “Tôi sẽ bảo vệ em ấy thật tốt, chuyện của chúng tôi không liên quan tới cậu, tốt nhất là cậu đừng có lo chuyện bao đồng.”
Câu nói này đã hoàn toàn chọc giận Brendon.
Đây gọi là lo chuyện bao đồng sao?
Cậu thiếu niên ấy đã bị tra tấn tới như vậy rồi, cậu không những không chăm sóc tốt cho em ấy, ngược lại còn cưỡng ép em ấy nhiều hơn, còn có mặt mũi mà bảo tôi rời đi?!
Brendon siết nắm tay kêu răng rắc, trong đôi đồng tử màu xám dần dần xuất hiện vẻ kiên định lạnh lẽo, không tránh không né mà nhìn thẳng vào mắt Cảnh Tùy, nói: “Trước đây tôi đã nói với cậu rồi, nếu như có một ngày cậu làm tổn thương em ấy...”
“Thì tôi sẽ đưa em ấy rời khỏi cậu.”.