Editor: DiênBùi Cảnh đưa Bạch Du đi trốn, trốn tới bờ biển.
Ban ngày, nước biển xanh nhạt rì rào vỗ lên bờ cát, để lại vỏ sò. Bước chân trần trên cát vàng ướt mềm, đón từng đợt sóng biển ùa vào có một cảm giác thích ý khác lạ, như thể mọi điều phiền não đều được sóng biển mang đi. Tới buổi tối, biển cả ôn hòa như biến thành một cảnh tượng khác, tối tăm, sâu thẳm như có thể cắn nuốt hết thảy.
Bùi Cảnh đặt phòng khách sạn có cửa sổ sát đất, kéo rèm cửa ra là có thể nhìn thấy cảnh biển. Nhân viên khách sạn hiểu nhầm giới tính của Bạch Du nên mang tới một bộ bikini màu đỏ. Bạch Du đưa tay khều khều hai mảnh vải mỏng manh kia, chưa nói gì thì Bùi Cảnh đã vội thanh minh: "Không phải tôi đặt."
Bạch Du liếc hắn một cái, cầm bộ đồ lên đi thay, đứng trước gương toàn thân.
Màu đỏ khiến làn da vốn đã trắng sứ của cậu càng trắng hơn như trân châu, đằng sau lưng áo ngực chỉ có hai sợi dây mảnh đan chéo, đậu nhỏ và hoa nhỏ bị vải vóc che lại, trông còn quyến rũ hơn cả không che. Bạch Du đi chân trần, cặp chân thon dài đi qua đi lại trước mặt Bùi Cảnh. Hắn tới gần cậu, ôm lấy người từ sau lưng: "Không được mặc thế này ra ngoài."
"Sao lại không được?" Bạch Du nghiêng đầu, "Tôi thấy cũng đẹp mà."
Bùi Cảnh nhíu mày, lật người qua đè xuống mép giường, đẩy hông đâm cậu cách quần từ phía sau: "Không được."
Bạch Du rất ít khi thấy dáng vẻ này của Bùi Cảnh, cảm thấy rất thú vị, trêu hắn: "Đã đưa đến rồi, không mặc thì lãng phí lắm."
Bùi Cảnh không nói gì, tay lại trực tiếp kéo quần lót lệch qua một bên, bóp mông vểnh lên rồi đâm thẳng vào.
Bùi Cảnh mặc kệ, như chó đực dùng tư thế doggy phủ lên lưng cậu, cắn lấy hai sợi dây áo đo đỏ sau lưng day nghiến. dương v*t đâm mở hoa tâm, hông dán mông, đâm cho hoa huy*t nhầy nhụa nước dâm.
Bạch Du vịn mép giường, hai người dính sát vào nhau, đong đưa như sóng vỗ. Một bên dây áo ngực tuột khỏi vai, phần áo một bên ngực lỏng ra thành khe hở, tạo điều kiện cho bàn tay to thọc vào bóp lấy đầu nhũ, dùng sức xoa nắn.
Bạch Du cắn môi, không biết là xấu hổ hay sướng: "Bùi Cảnh, rèm cửa, a...a..."
côn th*t ra vào hoa huy*t như đóng cọc, quần lót bị kéo qua một bên hằn lên huyệt múp, phóng đãng vô cùng.
Từ vị trí của hai người nhìn ra cửa sổ sát đất có thể thấy rõ phong cảnh bên ngoài, người đi đường. Bạch Du cảm giác như mình đang làm tình trước mặt công chúng, cậu bị làm đến gục hẳn xuống giường, mặt chôn vào chăn. Người phía sau cũng nằm đè lên, cặp mông săn chắc liên tục dập mạnh xuống đùi, rung lên bần bật. Giường khách sạn khá chắc chắn, không vang lên tiếng kẽo kẹt như giường đơn trong phòng trọ nhưng vẫn bị động tác kịch liệt của hai người mà rung lắc, như thể giây tiếp theo sẽ đổ sụp xuống.
Có lẽ là thấy vướng víu, Bùi Cảnh kéo quần lót bị ép lệch qua một bên xuống, thậm chí chưa kịp cởi ra cho xong đã cắm vào. Bạch Du thấy như vậy càng dâm đãng hơn, quần lót còn treo ở bắp đùi mà dương v*t đã cắm lút cán từ phía sau. Cậu rên rỉ gợi tình, giữa hai chân là gậy th*t thô tráng ra vào kịch liệt, như máy dập bật hết công suất mà làm cậu. Bạch Du bị ngộp đến thở không nổi, ngẩng đầu lên thì thấy ngoài cửa sổ có một bóng người càng lúc càng gần, nom như đang đi về phía này.
Bị người ta thấy ư? Chắc là thấy rồi, ưm... bị phát hiện...
Hắn lại lật ngửa người Bạch Du, mặt hướng lên trần nhà, gấp chân cậu thành hình chữ M rồi tiếp tục vận sức eo lưng cắm vào từ chính diện.
Áo ngực đã bị tuột hết từ lâu, mảnh vải màu đỏ treo lủng lẳng dưới ngực, lắc lư theo cơ thể. Bùi Cảnh khom người ngậm một bên ngực, hít một hơi hương sữa, vừa nút vừa chịch.
Bạch Du đã bị làm tới mất hết lí trí, lúc hoa huy*t bị rót đầy, cậu ưỡn cong người, tiếng rên rỉ bị đối phương cắn nuốt. Cậu nghe thấy Bùi Cảnh nói: "Đừng sợ, người bên ngoài nhìn không thấy đâu."
Còn bộ bikini thì đã bị chà đạp đến không nỡ nhìn.
Đến tối, Bùi Cảnh và Bạch Du xuống nhà hàng khách sạn ăn cơm. Bạch Du cắt đi phần tóc mái dài đến kì dị của mình, chỉnh sửa phần đuôi tóc, mặc một cái váy ngắn màu đỏ, rõ rành rành là mỹ nhân diễm lệ, vừa bước vào nhà hàng đã thu hút vô số ánh nhìn.
Bạch Du theo Bùi Cảnh ngồi xuống, đang xem thực đơn thì nghe được một tiếng "Tiểu thư."
"Tiểu thư ơi, có thể cho tôi xin phương thức liên lạc của em được không?"
Bạch Du mím môi, chỉ cười không nói.
Bùi Cảnh bị ngó lơ lạnh lùng trả lời: "Đây là vị hôn thê của tôi, hay là để tôi cho anh cách liên lạc của em ấy cho anh nhé?"
Đối phương ngượng ngùng xoa mũi, thức thời rời đi.
Bạch Du mặc váy hai dây, có hơi bó sát, tôn lên đường cong cơ thể, trả thù vụ Bùi Cảnh không nói cho cậu kính cửa sổ là kính một chiều.
Ăn cơm chưa được bao lâu, người phục vụ đưa tới một phần bánh ngọt, chỉ về một phía, là người đàn ông tóc vàng vừa rồi: "Là vị tiên sinh kia mời tiểu thư ạ."
Bạch Du đặt phần bánh ngọt nọ qua một bên, không chạm đến.
Ăn được một nửa, người phục vụ lại đưa tới một bó hoa hồng màu hồng nhạt, lần này là một người đàn ông khác tóc vuốt ngược, thoạt trông thành thục tuấn tú.
Người phục vụ chú ý tới nam sinh rất đẹp trai ngồi đối diện mặt đen sì đến sắp chảy ra nước, cũng phải thôi, vị hôn thê của mình bị hết người này tới người kia để ý, ai mà rộng lượng chịu đựng được chứ?
Nhưng mà, cũng không trách được, ai bảo vị hôn thê của hắn xinh đẹp quá mà.