Editor: DiênBạch Du há miệng thở dốc: "Cậu mua lúc nào vậy?"
Bùi Cảnh không trả lời mà nói tiếp: "Ước nguyện đi, còn chưa tới 12 giờ."
Bánh kem rất nhỏ, tạo hình cũng rất đơn giản, như là làm vội vậy. Bạch Du nhìn ngọn nến lay động, giọng như bị cái gì chặn lại: "Tôi chưa bao giờ đón sinh nhật."
Chưa từng có người tổ chức sinh nhật cho cậu.
Bùi Cảnh bước tới gần hơn, đưa bánh kem tới trước mặt cậu: "Vậy thì sẽ bắt đầu đón từ hôm nay."
Bánh kem trắng trang trí sô cô la và trái cây, Bạch Du nghĩ, thật kì lạ, lúc nhỏ nhìn thấy bánh kem xinh xắn trong tủ kính thì rất ao ước, rất muốn nếm thử xem nó có vị thế nào, muốn năm này qua năm khác rồi vẫn chưa được nếm thử. Sau này tới làm việc ở quán bar, lúc đồng nghiệp tổ chức sinh nhật có ăn thử một lần, bơ kéo dài, ngọt ngấy, tan ở trong miệng, cũng không phải thật sự ngon.
Bạch Du rũ mắt, sửng sốt một lúc rồi mới ghé qua thổi tắt nến.
"Ước gì vậy?"
"Không ước."
Bạch Du lại nằm trở về giường, quay lưng cho Bùi Cảnh, mặt chôn trong chăn. Bùi Cảnh đặt bánh kem lên bàn, lẳng lặng nằm xuống sau lưng cậu rồi ôm cả người lẫn chăn vào lòng.
Qua một lúc, giọng nói rầu rĩ của cậu vang lên: "Sao cậu không hỏi tôi sao lại không tổ chức sinh nhật?"
Bùi Cảnh vùi mặt trong mái tóc mềm nhẹ của Bạch Du, hỏi: "Vì sao?"
Rõ là tự mình bắt đầu câu chuyện, giờ lại im lặng không nói năng gì. Bùi Cảnh kiên nhẫn chờ cậu. Vài phút sau, hắn nghe được giọng Bạch Du như truyền đến từ một nơi rất xa: "Bởi vì sinh nhật tôi, là ngày giỗ của mẹ tôi."
Lúc sinh Bạch Du, mẹ cậu bị khó sinh mà chết, trước giờ cậu chưa từng trông thấy bà ấy.
Bố cậu thì còn sống đấy, nhưng cũng không khác chết rồi là bao. Gã không yêu mẹ cậu, cũng không thích cậu, càng khỏi nói tới chuyện cậu sinh ra là thứ dị dạng... Ấn tượng duy nhất về gã mà Bạch Du có là lần bà ngoại dắt cậu tới chỗ gã đòi tiền, tên đàn ông kia hút thuốc, mắng cậu là đồ xui rủi, là sao chổi khắc chết mẹ cậu.
Từ lúc chào đời Bạch Du đã sống cùng bà ngoại, cậu biết sao chổi có nghĩa là gì, trẻ con trong làng cũng gọi cậu như thế. Bà ngoại đối xử với cậu cũng tạm, nhưng chỉ giới hạn trong hai chữ cũng tạm ấy, bởi vì bà ngoại còn có một người con trai, cũng chính là chú của Bạch Du. Nhà chú có ba đứa con hai gái một trai, con nhà mình còn chưa lo hết được, sao có thể quan tâm tới cậu chứ?
Lúc Bạch Du mười một tuổi, chú cưỡng ép muốn đuổi cậu đi. Bà ngoại tóc hoa râm còng lưng dắt tay cậu tới trường xử lí thủ tục cho cậu ở kí túc xá. Trước khi về, bà ngoại dúi cho cậu mấy trăm đồng, có lẻ có chẵn, giấu trong túi bóng màu đỏ, vò gấp nhăn nhúm đến khó coi. Bà nói với cậu, hết tiền thì quay về tìm bà. Bạch Du gật đầu nhưng sau đó không hề quay về nữa.
Từ đó về sau, nếu có người hỏi tình hình nhà cậu thì Bạch Du đều trả lời cậu là cô nhi.
Vòng tay ôm eo Bạch Du của Bùi Cảnh siết chặt lại, xoay người cậu sang đối mặt với mình, hôn nhẹ lên mắt cậu.
Bạch Du không hiện cảm xúc, nhìn hắn: "Cậu biết rồi đấy, tôi không cha không mẹ, rất thiếu tình yêu. Cậu đối xử với tôi như vậy, không sợ sau này tôi quấn riết lấy cậu, không dứt ra được à?"
Cậu lạnh lùng bổ sung: "Như vũng bùn lầy."
"Cậu không phải bùn lầy." Bùi Cảnh nói, giọng khàn khàn, "Cậu là ngôi sao."
Bà ngoại nói, tên của cậu được mẹ đặt cho lúc còn cậu còn nằm trong bụng bà, theo họ bà, tên là Bạch Du, tên ở nhà là Sao Nhỏ.
Nhưng, chưa có ai gọi cậu bằng cái biệt xưng ấy.
"Đừng gọi tôi như thế." Bạch Du đẩy hắn ra, quay mặt đi, "Ghê tởm chết đi được."
Bùi Cảnh không giận mà hỏi: "Ăn bánh kem không?"
Bạch Du lẳng lặng, hồi lâu sau mới mở miệng: "Sao cậu còn chưa đi?"
"Đi chỗ nào?"
Bạch Du đột nhiên không kiềm chế được cảm xúc, như bị kích động mà đẩy hắn xuống giường, đẩy ra cửa.
"Tôi đã nói cho cậu hết rồi, tôi rất thiếu tình yêu, tôi sẽ quấn lấy cậu, bám lấy cậu như đỉa, muốn bỏ cũng không bỏ được, sao cậu còn không đi?! Đi mau!!"
Thấy không đẩy được hắn, Bạch Du vơ lấy gối, quần áo ném lên người hắn, nhà rối tung hết cả lên. Ném hết đồ đạc trên giường, không còn gì để ném nữa thì cậu lại tiếp tục đẩy người đi. Bùi Cảnh nắm lấy cổ tay cậu kéo cậu vào lòng, ôm gắt gao, mặc cậu đánh chửi cũng không buông tay.
"Đừng đuổi tôi đi." Bùi Cảnh nói: "Cậu không có tình yêu, tôi cũng không có."
Bạch Du dừng lại, lẩm bẩm nói: "Nói dối, sao cậu lại không có được..."
"Bố mẹ tôi..." Bùi Cảnh ngừng lại rồi mới nói tiếp, "Kết hôn theo thỏa thuận."
Kết hôn vì lợi ích thương nghiệp, ai chơi theo ý người đó, thậm chí còn đưa người về nhà, chỉ cần giữ thể diện với bên ngoài là được.
Hắn cúi đầu nhìn Bạch Du, nhìn hai mắt đỏ hồng của cậu, nâng tay lau đi giọt nước nơi khóe mắt: "Tôi cho cậu tình yêu của tôi, cậu cho tôi tình yêu của cậu, như vậy chúng ta đều có tình yêu rồi, được không?"
Mắt Bạch Du không giữ nổi nước mắt nữa, từng giọt chảy dài trên má, cơ hồ nóng cháy da thịt Bùi Cảnh.
"Đồ ngốc." Bạch Du nói, lẫn theo tiếng khóc nức nở, túm cổ áo Bùi Cảnh hôn hắn: "Sao lại có người ngốc như cậu chứ."