Phong Vu Tu nằm trên giường, nghe thanh âm kích động của nàng ở gian ngoài, hai mắt bao trùm sự khẩn trương, thật ra hắn sợ gặp lại nữ nhi …. Từ khi nữ nhi xuất giá hai mươi năm qua, mặc dù trở lại bốn năm lần nhưng đều là ngày vào phủ bái kiến một lần, ngày xuất phủ tái kiến một lần nữa, cũng không có chuyện trò nhiều. Với hắn mà nói, nữ nhi là vô cùng xa lạ ….
Sau khi xa cách 6 năm mới trở về, Phong Thanh Thanh đứng ở cửa một khắc, nhìn bảng hiệu quen thuộc, vẫn không kìm được mà ướt hốc mắt.
Diện mạo của nàng có năm phần duy mỹ của Tô Ngọc Dung, giữa mặt mày lại lộ ra anh khí bừng bừng phấn chấn của Phong Vu Tu, nên mới nhìn thấy nàng mĩ lệ, nhã nhặn, lịch sự, nhưng khi nhìn kĩ sẽ cho người đối diện cảm giác mềm dẽo kiên cường, không để người tùy ý lại gần.
“Đều đứng lên đi, có thưởng!” Phong Thanh Thanh một thân quý khí, duỗi tay kéo lấy Tĩnh Vân đang đứng nghênh đón, trong thanh âm có tia nghẹn ngào khó giấu: “Tĩnh Vân, nhìn năm không thấy, ngươi vẫn là dáng vẻ kia, một chút cũng không thay đổi.”
Tĩnh Vân cũng ướt hốc mắt, đỡ tay nàng hướng hậu viện đi, nghẹn ngào nói: “Đại tiểu thư cũng vậy, năm sau cũng đã lên chức mẹ chồng rồi, vậy mà nhìn vẫn như cô nương mới mười bảy mười tám tuổi….”
“Ngươi vẫn thích giễu cợt ta như vậy, mẫu thân ta mấy năm nay thân mình như thế nào? Mỗi lần gửi thư cho ta đều ghi là thân mình rất tốt, là thật chứ?”
Tĩnh Vân gật gật đầu, mang theo nàng đi qua hành lang gấp khúc: “Lão phu nhân thân mình vẫn ổn, tinh thần cũng khá tốt, đại tiểu thư không cần lo lắng.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa Ngọc Viên, nhìn cây cối quen thuộc, dường như không có chút thay đổi, Phong Thanh Thanh nhất thời không ngăn được nước mắt, chỉ có thể dừng lại thu hồi tâm tình, lau nước mắt, lúc này mới mang theo nhi tử bước vào trong viện.