Sau Khi Phu Quân Bị Trúng Gió Hắn lệch miệng run rẩy muốn nói: Hài tử ngoan. Phong Thanh Thanh chọn một bộ xiêm y bằng gấm màu nâu cho mẫu thân, mặc vào liền hiện rõ phong thái ung dung hiền lành. Sau lại đỡ Tô Ngọc Dung ngồi trước gương, tự tay chải đầu cho mẫu thân. Gương mặt chứa nhiều nếp nhăn của Tô Ngọc Dung nhẹ giãn, nhìn trông vô cùng thoải mái. Nàng nhìn nữ nhi qua gương hỏi: “Trường Tiêu đã dậy chưa? Nếu chưa dậy thì cứ để nó ngủ. Ở đây cũng không phải ở nhà chồng con, không cần tuân thủ những quy củ đó, cứ để cho nó nghỉ ngơi cho tốt.” Phong Thanh Thanh nghe vậy cười nói: “Đứa nhỏ này dậy còn sớm hơn con. Hắn từ nhỏ đã đi theo học tập thói quen hàng ngày của lão thái gia, nên hôm nào cũng dậy sớm luyện một bộ kiếm pháp, rửa mặt xong sẽ đàn một khúc cầm hoặc thổi một khúc tiêu, trước giờ không chịu ngủ nướng.” Tô Ngọc Dung nghe vậy đau lòng nhíu mày: “Lão thái gia nhà ngươi cũng thật là, hài tử còn nhỏ mà đã nghiêm khắc như vậy, không sợ nó mệt sao?” “Lão thái gia nói,một năm lo liệu từ xuân, một ngày tính từ Dần ra, làm người nếu muốn có một thân chính khí, bình thản ung dung thì phải siêng năng tu tập tự thân. Ngủ nướng sẽ khiến người lười biếng, lâu dần thành tính, tuyệt đối không được làm. Tuy rắng quy củ có nghiêm khắc nhưng nhìn chung đã là thế gia thì ai cũng đều có yêu cầu nghiêm khắc với con cái.” Tô Ngọc Dung ngẫm lại thấy đúng, các cháu trai của nàng, cũng đều vào học từ khi còn nhỏ, dậy sớm khổ học, liền ai thán nói: “Người đời nói, phụ nhân dạy con dễ nuông chiều, lời này đúng là có đạo lý, nếu là để ta chăm Trường Tiêu, ta chắc chắn sẽ để hắn ngủ nướng tiếp, sợ hắn bị nhiễm lạnh.” Phong Thanh Thanh cười khổ, nhớ tới khi còn nhỏ, nàng đều ngủ đến lúc tự tỉnh. Mẫu thân không nỡ kêu nàng dậy. Sau khi xuất giá, vì phải dậy sớm, nàng bị phu quân ân cần dạy bảo không ít, tự thân trải nghiệm. Trong phòng chính tràn ngập tiếng nói cười, bỗng từ bên ngoài truyền đến tiếng cổ cầm, làn điệu tuyệt đẹp, dư âm văng vẳng bên tai, tiếng cười đùa trong phòng lập tức ngừng lại. Phong Vu Tu đang nằm bất động trên giường nghe tiếng đàn duyên dáng này cũng không nhịn được phải cảm thán trong lòng: Ngã bệnh nhiều ngày như vậy, ngày ngày chỉ có thể nghe được tiếng nha hoàn bên cạnh, sắp sửa chán muốn chết, cuối cùng cũng có thể nghe được tiếng nhạc. Trong lòng càng mong ngóng cháu ngoại ở lại hai tháng, hắn cũng có thể nghe thêm nhiều bản nhạc, tẩy rửa lỗ tai. Tiếng đàn ngừng lại cũng là lúc Tô Ngọc Dung rửa mặt chải đầu xong. Một lát sau, Kim Trường Tiêu tới, dáng người thiếu niên như bạch dương, phiêu nhiên tuấn dật, vừa vào cửa liền hành lễ cười lấy lòng hỏi: “Bà ngoại, tiếng đàn của tôn nhi thế nào?” Tô Ngọc Dung nhìn hài tử, thích ý cười cong mắt:”Rất hay, đây là tiếng đàn hay nhất mà bà ngoại nghe qua. Từ sau ở nhà, con phải đàn nhiều khúc cho bà ngoại nghe, bằng không con đi rồi, bà ngoại đi đâu mới nghe được tiếng đàn hay như vậy nữa?” Kim Trường Tiêu hưởng thụ khích lệ của Tô Ngọc Dung, cười nói: “Vậy từ này về sau, khi nào nhàn hạ, tôn nhi sẽ đàn cho bà ngoại nghe, ngoài đàn ra tôn nhi còn hiểu chút về tiêu, ngài muốn nghe khúc nào, tôn nhi sẽ thổi cho người.” “Vậy ta có lộc nghe rồi!” Phong Vu Tu nằm ở trên giường nghe mọi người nói chuyện, trong lòng hâm mộ. Hắn nghĩ đến hai đứa con trai bạch nhãn lang do mình nuôi dưỡng, đến liếc nhìn hắn còn không muốn. Nhìn cháu ngoại thật tốt, đối với người già mới kiên nhẫn làm sao? đang nghĩ vậy, Kim Trường Tiêu lại đến bái kiến, ở trước giường hắn chắp tay hành lễ: “Tôn nhi gặp qua ông ngoại.” “A.” Phong Vu Tu nhìn hắn cố hé miệng muốn kêu: Hài tử ngoan, khi nào con lại đàn cho ông ngoại nghe một khúc. Kim Trường Tiêu đương nhiên không hiểu ý Phong Vu Tu, nhưng nhìn ánh mắt của ông ngoại, cũng hiểu ông ngoại thích mình, liền cười cười nói: “Ông ngoại, tôn nhi hỏi người vài câu, nếu là đúng, người liền ‘a’ một tiếng, tôn nhi nếu đoán không đúng, ngài liền ‘a’ hai tiếng, có được không?” “A.” Phong Vu Tu cười tủm tỉm nhìn hài tử, miệng lệch hung phấn chảy nước miếng, Kim Trường Tiêu cũng không chê, cầm lấy khăn ở gần gối đầu lau cho Phong Vu Tu, lau xong lại đặt khăn xuống cười hỏi: “Ông ngoại, mỗi ngày người đều nắm như vậy có phải rất nhàm chán không?” “A.” Hài tử ngoan, ngươi nói thật vô nghĩa, ai mỗi ngày đều phải nằm không thể động, không thể nói chuyện đều sẽ phát điên. Ta không điên, là vì mỗi ngày bà ngoại ngươi đều đánh ta, nàng đánh khiến đầu óc ta ngày càng thanh tỉnh, muốn điên cũng không được. Kim Trường Tiêu nghe vậy, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Vậy có phải người không muốn mỗi ngày đều trôi qua nhàm chán như vậy?” “A.” Phong Vu Tu nhìn hài tử lanh lợi này, trong lòng cảm thán: Hài tử à, hai câu hỏi vừa rồi của con đều chưa nói đến chính sự, làm nam nhân không thể giống mấy bà bà, phải dứt khoát lưu loát, hành sự quyết đoán. Kim Trường Tiêu lại gật gật đầu, nhìn một vòng trong phòng, ánh mắt cuối cùng dứng lại ở mấy nha hoàn hầu hạ Phong Vu Tu, cười hỏi: “Các ngươi ai biết chữ?” Bốn nha hoàn, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng Tiểu Lương đứng dậy, nhún người hành lễ: “Hồi công tử, nô tỳ có thể nhận được một ít mặt chữ. “ “Vậy có thể đọc được hết một quyển sách không?” “Chắn là được ạ, trước khi nô tỳ bán vào phủ, cha của nô tỳ là một tiên sinh day học, cũng đọc được qua không ít thi thư.” Kim Trường Tiêu nghe vậy, gật đầu thở dài: “Ngươi cũng thật đáng thương ….. Như vậy đi, ta bảo Tĩnh Vân cô cô tăng tiền lương hàng tháng cho ngươi gấp đôi, chỉ cần từ nay về sau mỗi ngày ngươi chọn một cuốn sách đọc cho ông ngoại nghe, dù là đia lý chí, tiểu thuyết bát quái, truyện nhàn thoại, chỉ cần thú vị đều được. Mỗi ngày khoảng giờ Ngọ, ngươi đọc sách cho ông ngoại khoảng gần nửa canh giờ. Tóm lại đừng để ông ngoại ta nhàm chán trợn mắt nằm đây, ngươi hiểu chưa?” Tiểu Lương vừa nghe có tiền thưởng, kích động đỏ cả mặt, vội vàng gật đầu: “Nô tỳ đã hiểu, lát nữa sẽ đi thư các chọn sách ạ.” Kim Trường Tiêu phân phó cho nha hoàn xong, quay đầu nhìn Phong Vu Tu cười hỏi: “Ông ngoại, về sau mỗi ngày người đều có thể nghe sách, người có vui không?” “A.” - - Vui, đương nhiên sẽ vui, nghe sách quá tốt, so với việc mỗi ngày nghe bọn nha hoàn tán gẫu về trang sức kim thoa, vải vóc may mặc tốt hơn nhiều. Tô Ngọc Dung nhìn cháu ngoại chăm sóc lão già đáng chết đó, khẽ hừ một tiếng: “Đời trước không biết làm chuyện gì tốt, mà đời này hắn có được một cháu ngoại tốt như vậy, thật tâm đối xử tốt với hắn như vậy, so với hai đứa con trai bạch nhãn lang của hắn, không biết tốt hơn mấy vạn lần?” Phong Thanh Thanh cười cười, đỡ mẫu thân đứng dậy đi đến bàn ăn dùng cơm: “Trường Tiêu trước nay đều tốt bụng như vậy, lão thái gia trong nhà nếu thân mình có chút khó chịu, đút thuốc, đút cơm, đều là Trường Tiêu tận lực hầu hạ, nên hắn đương nhiên sẽ đối xử tốt với ông ta.” Tô Ngọc Dung nghe vậy, cười vỗ vồ tay nữ nhi: “Đây đều do ngươi dạy bảo tốt.” Phong Thanh Thanh bật cười: “Nương đừng khen ta, tất cả là do lão thái gia dạy bảo tốt.” Có nữ nhi làm bạn, Tô Ngọc Dung mỗi ngày đều cao hứng, cũng mang theo nữ nhi trở về nhà mẹ đẻ, thăm nhị ca gần 80, già đến sắp đi không nổi, cũng để những đứa nhỏ nhận thân, trò chuyện với nhau. không để vì cách nhau quá xa, không thường thấy nhau mà trở nên xa lạ. Lại qua mấy ngày nữa, vào buổi trưa, Kim Trường Tiêu tay cầm mấy quả mận mới hái, chạy chậm vào nhà tới trước mặt Tô Ngọc Dung: “Bà ngoại, ngài xem, mận trên cây đã ăn được rồi.” Tô Ngọc Dung nhìn quả mận nửa hồng nửa vàng, cười tủm tỉm nói: “đi lấy hai quả, dầm nát, để ông ngoại con nếm thử.” Kim Trường Tiêu nghe vậy, ánh mắt thương xót nhìn trong phòng, lòng bi ai: Ông ngoại, người đừng trách con, bà ngoại muốn hành hạ ngài, ai cũng không ngăn được đâu.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.