Mấy ngày sau, Phong Viễn Hoài tới Ngọc Viên thỉnh an phụ thân. Bước vào Ngọc Viên liền cảm nhận được bầu không khí áp lực. Nha đầu quét tước trong viện đều mang vẻ mặt đau khổ, không có ai vui vẻ hoạt bát. Vừa bước đến cửa phòng, nghênh đón hắn là sắc mặt không tốt của Hòe Nhi: “Hòe Nhi, mẫu thân đâu? Ta đến thăm người với thỉnh an phu thân.”
Vẻ mặt Hòe Nhi buồn rầu: “Lão phu nhân đang nằm ở trong phòng, từ khi đại tiểu thư rời nhà, tâm tình của Lão phu nhân không tốt, một thời gian dài không muốn ăn cơm nên trên người không có chút sức lực, cả ngày đều nằm trong phòng.”
Sắc mặt Tô Ngọc Dung héo hon vàng vọt nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: “không vội, chờ thêm hai ngày, thêm hai ngày nữa …..” Bệnh không đủ nặng, tội của mẫu tử Liễu thị cũng sẽ không đủ nặng! Nếu bọn họ muốn đẩy nàng vào chỗ chết, nàng tuyệt đối sẽ không cho bọn hắn cơ hội trở mình!
Phong Vu Tu chau mày: Tô Ngọc Dung, ngươi đang đợi điều gì? Như vậy vẫn kiên quyết không xem bệnh, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn chết?
Mặc kệ Phong Vu Tu có nghi hoặc thế nào, Tĩnh Vân khóc trộm ra sao, Tô Ngọc Dung vẫn không đồng ý thỉnh đại phu. Cuối cùng vào nửa đêm ba ngày sau, Tĩnh Vân gác đêm tỉnh lại, phát hiện Tô Ngọc Dung ngất xỉu, gọi thế nào cũng không tỉnh, mới vội vàng khóc lóc kêu đại phu, lại dựa theo kế hoạch, phái người chạy suốt đêm đến Tô gia mời người tới.
Tiếng ồn ào ở Ngọc Viên kinh động mọi người, Liễu thị bị nha hoàn đánh thức, vừa nghe tin nha hoàn bên Ngọc Viên khóc lóc mời đại phu, kích động cười: “Có phải tiện nhân kia sắp chết không? Có phải hay không?”
Nha hoàn gật gật đầu: “Đúng vậy di nương, Tĩnh Vân kia vốn luôn trầm ổn, tối nay lại khóc lóc như vậy, nhất định là Lão phu nhân sắp xong rồi!”
“Ha ha ha ……” Liễu thị vừa nghe liền phá lên cười, nhưng ngay sau đó liền che miệng, hai mắt mứng như điên, nhìn nha hoàn thấp giọng nói: “Mau đi kêu đại gia nhị gia, chúng ta cùng nhau đi xem kịch vui!”
Mẫu tử Liễu thị cùng Lan di nương nhanh chóng tới, vào phòng liền thấy hai mắt Tô Ngọc Dung nhắm nghiền, sắc mặt tựa như tro tàn nằm trên giường, bộ dáng cực kì giống người sắp chết!
Tâm tình Liễu thị kích động, đôi tay không ngừng vặn xoắn khăn tay, hai huynh đệ Phong Viễn Hoài trong lòng hung phấn không thôi: Lão tiện nhân này cuối cùng cũng chết, không lâu nữa, phủ đại bá tước chính là thiên hạ của hai huynh đệ họ!
Tĩnh Vân nước mắt ào ào rơi, nhìn bọn chúng đều tới đủ, lau nước mắt, đứng dậy dặn dò Hòe Nhi: “Hòe Nhi, ngươi trông chừng Lão phu nhân, ta đi xem tại sao đại phu còn chưa tới, đang gấp gáp như vậy ….”
Nhị Lưu vội vàng chạy tới nhỏ giọng nói: “Tĩnh Vân tỉ tỉ yên tâm, nha hoàn kia ta đã cột vào phòng củi, tuyệt đối không có vạn nhất! Lý đại phu của Thọ an Đường, ta cũng nhờ huynh đệ đáng tin đi mời, không bao lâu nữa sẽ nhanh chóng đến.”
Tĩnh Vân lúc này mới yên tâm, lại vội vàng trở về Ngọc Viên, đại phu đã tới, ngay sau đó người Tô gia cũng đến.