Sau Khi Phu Quân Bị Trúng Gió

Chương 32: Phong Vu Tu vô lại



Phong phu nhân vừa nghe, tức giận xụ mặt, hướng hắn xua tay: “Đồ cưới tức phụ liền quên nương, đi đi đi, thấy ngươi liền phiền!”

Phong Vu Tu nhìn mẫu thân tức giận, bất đắc dĩ thở dài: “Nhi tử cáo lui!”

Ra khỏi cửa, Phong Vu Tu nhìn hướng hậu viện, trong lòng suy tư, hắn đang nghĩ cách đuổi Liễu thị đi. Đời này, hắn chỉ muốn trôi qua cùng Tô Ngọc Dung, cũng không thể để nữ nhân này trở thành chướng ngại giữa hắn và Tô Ngọc Dung.

Thời điểm Phong Vu Tu đến, Tô Ngọc Dung đã dùng cơm sáng, nàng đang ngồi ghế chủ vị uống trà, nhìn bọn nha hoàn tháo dỡ những dải lụa đỏ chướng mắt kia.

Nàng vốn có khuôn mặt kiều mỹ, một thân váy lụa màu lam càng tôn lên làn da trắng như ngọc, tóc dài được vấn lên thành búi tóc ưu nhã, ở giữa cài thêm chiếc tram vàng. Nàng an tĩnh ngồi đó, nhìn từ xa đẹp như một bức họa.

“Tiểu thư, cô gia tới.” A Du nhẹ giọng nhắc nhở bên tai nàng, Tô Ngọc Dung nghe vậy, chậm rãi nâng mắt, nhìn về phía nam nhân vững bước đi vào trong viện.

Hắn cũng vẫn là dáng vẻ khi còn trẻ, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt tuấn lãng lộ ra anh khí mạnh mẽ của nam nhân. Hắn mặc trường bào xanh sẫm, trên đầu mang bạc quan, một thân phấn chấn oai hùng.

Tô Ngọc Dung nhìn hắn, nhất thời liền bừng tỉnh, hắn nhanh như vậy liền tới? Vì nàng ra lệnh gỡ lụa đỏ sao?

Kiếp trước, nàng không gỡ lụa đỏ, nên sau khi hai người bọn họ cãi nhau, vài ngày sau hắn mới không tình nguyện đến đây, hôm nay nhanh như vậy hắn đã tới ….. Hắn muốn cãi nhau với nàng? Nàng còn lười tranh luận với hắn.

Nhưng nháy mắt tiếp theo, Tô Ngọc Dung nghĩ tới, bản thân sau khi chết có thể trọng sinh, vậy Phong Vu Tu có phải cũng …. Nghĩ đến điều này, ánh mắt nàng nhìn Phong Vu Tu sâu thẳm lên, nàng quyết định cẩn thân quan sát một phen.

Phong Vu Tu đi đến chủ vị, nhìn khuôn mặt trẻ trung của Tô Ngọc Dung, nàng đang ngồi trên chủ vị, một thân lộ ra sự đoan trang, đầu mày khóe mắt mang theo cảm giác không tự biết bản thân lãnh diêm kiều mị. Trong lòng hắn như có thỏ con nhảy loạn, đôi tay ở sau người bất giác khẩn trương nắm chặt.

Tô Ngọc Dung, chúng ta lại gặp nhau, lại là phu thê, kiếp trước ta thực xin lỗi nàng, nên kiếp này, có thể cho ta cơ hội bù đắp cho nàng không?

Nhìn thấy nàng, ta kỳ thật rất vui vẻ, nàng thì sao … Nhìn ra được nàng một chút cũng không vui.

Trong lòng bao nhiêu suy nghĩ nhưng ngoài mặt lại thể hiện bộ dáng lạnh nhạt. Hắn sợ Tô Ngọc Dung nhìn ra manh mối, hoàn toàn trở mặt, tìm cách trốn đi.

Hắn bước tới, làm bộ làm tịch nhíu mày nhìn bọn nha hoàn đang gỡ lụa đỏ, ngữ khí mang theo tức giận: “Sao lại gỡ lụa đỏ xuống? không sợ không may mắn sao?”

Tô Ngọc Dung nghiêm túc nhìn hắn. Ánh mắt hắn mang theo ba phần tức giận, ngữ khí không tốt, hơn nữa vị trí ngồi của hắn cũng cách mình khá xa, ý muốn nói không muốn tới gần, trong lòng chán ghét. Bộ dáng hắn bây giờ giống hệt kiếp trước.

Nếu hắn cũng như nàng, nhớ rõ mọi chuyện trước kia, thì sợ rằng … chỉ vừa bước vào phòng, hắn đã vô cùng phẫn nộ chỉ vào mũi nàng mắng nàng độc phụ. Tính ra khi đó, chính nàng khiến ái thiếp ái tử của hắn thảm như vậy ….. Hắn có thể chịu đựng tức giận mà ngồi đây, phỏng chừng là không nhớ rõ những chuyện ở kiếp trước……

Suy tư một hồi, trong lòng Tô Ngọc Dung đã có đáp án, nàng lười nhác dựa vào lưng ghế, lạnh nhạt liếc hắn: “Đây là viện của ta, ta muốn gỡ cái gì thì gỡ cái đó, muốn vứt cái gì thì vứt cái đó, liên quan gì đến ngươi?”

Phong Vu Tu tận lực bày ra vẻ mặt lạnh lẽo mang theo tức giận nhìn nàng, kỳ thật trong lòng hắn vô cùng hài lòng vui sướng, quả nhiên Tô Ngọc Dung vẫn là Tô Ngọc Dung, sống hai đời vẫn là một Tô Ngọc Dung tính tình không tốt, động chút là bực tức. Tuy là vậy nhưng thật ra nàng rất đáng yêu.

(Móa, khen chanh chanh ngọt, chê hồng hồng chua ạ!)

Hắn cố ý trừng mắt nhìn Tô Ngọc Dung, hừ lạnh: “Chúng ta là phu thê, của ngươi chính là của ta, của ta cũng là của ngươi, viện này ta cũng có một nửa, dựa vào cái gì mà ta không thể quản?”

Phu thê … Hai người một thể … Tô Ngọc Dung vừa nghe lời này trong lòng liền hốt hoảng, ông trời đúng là làm bậy, tại sao lại muốn nàng trọng sinh về lúc sau thành hôn, chả lẽ không thể để nàng trở về trước thành hôn được hay sao?

Sống lại một đời, còn muốn nàng phải gặp lại lão già đáng chết này, thật muốn tức chết nàng mà!

Phong Vu Tu nhìn dáng vẻ nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt xuất hiện tia cưởi: Tô Ngọc Dung, cứ việc tức giận, cứ việc nháo loạn, nàng muốn ở trong phủ phá phách thế nào cũng được, duy chỉ có hòa li ------------ không có cửa đâu! Những thứ ta thiếu nàng, sẽ từ từ bù đắp cho nàng, hơn nữa nàng cũng khá xinh đẹp, lại đáng yêu, cùng nàng trải qua cả đời, chắc hẳn rất thú vị.

Tô Ngọc Dung tức muốn thăng thiên, ánh mắt lạnh lẽo hung hăng như muốn xẻo tứng miếng thịt trên người Phong Vu Tu: “Một đại nam nhân, vậy mà lại nhúng tay vào việc nhỏ nơi hậu trạch, để việc này truyền đi, ngươi cũng không sợ người khác cười rụng răng sao? không có việc gì thì mau cút đi, đừng có ở đây làm ta chướng mắt!” Nhìn ngươi liền thấy phiền! Thấy ngươi liền muốn một đao đâm chết ngươi!

Phong Vu Tu nhìn nàng tức giận nhưng lại bày ra dáng vẻ không có gì, liền cười thầm trong lòng. Tuy nhiên trên mặt vẫn ra vẻ lãnh đạm, hừ một tiếng: “Việc này cũng là việc của ta, ta muốn đi thì đi, muốn đến thì đến, ai cũng không quản được!”

Nói xong đứng lên, nhìn nha đầu quét tước: “Ta còn chưa dùng cơm sáng, ngươi mau kêu phòng bếp chuẩn bị.” Nói xong còn cố ý liếc mắt khiêu khích nhìn Tô Ngọc Dung, sau đó xoay người đến phòng ăn.

Tô Ngọc Dung bị dáng vẻ vô lại của hắn chọc giận, nàng ném vỡ chung trà, nghiến răng nghiễn lợi: “Súc sinh, quả nhiên vô lại!”

Phong Vu Tu đúng là không biết xấu hổ? Chẳng khác gì cao da chó dính chặt không chịu đi? Kiếp trước hắn rõ ràng cao ngạo muốn chết, cũng không chịu nói lý với nàng, sao kiếp này lại không giống! Nàng tình nguyện để hắn đến viện Liễu tiện nhân, cũng không muốn nhìn thấy mặt hắn!

A Du thấy nàng tức giận, vội vàng vỗ về nhẹ giọng an ủi nàng: “Tiểu thư, người đừng nóng giận, nô tỳ nghe tiểu nha đầu nói cô gia vừa từ viện của phu nhân qua đây, chắc phu nhân đã biết chuyện người gỡ lụa đỏ, cố ý kêu cô gia đến để dạy bảo. Nên cô gia tới là muốn làm hòa với người, nếu cô gia cúi đầu trước, thì người cũng nên rộng lượng chút, sau đó sinh sống thật tốt với cô gia!”

“Sống cái gì mà sống, cẩu nam nhân!” Tô Ngọc Dung tức đau cả ngực, vung tay áo đứng dậy vào buồng trong nằm, A Du cũng không dám theo vào.

Sau khi Phong Vu Tu chậm rãi dùng cơm sáng quay lại chính sảnh, không thấy Tô Ngọc Dung, hắn liền hỏi một tiểu nha đầu: “Thiếu phu nhân đâu?”

Tiểu nha đầu chỉ chỉ trong phòng: “Thiếu phu nhân đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”

Phong Vu Tu cười cười, hắn biết nàng không muốn thấy hắn nên cố ý trốn tránh. Vậy hắn cứ cố ý đi lại, lắc lư trước mặt nàng, xem nàng có thể làm gì?

Nghĩ vậy, hắn liền sờ sờ mũi đi vào phòng trong, mở cửa phòng ra, hắn thấy nàng đang nằm nghiêng trên giường. Đường cong thân hình nàng tinh tế tuyệt đẹp, làn váy nàng bị gió từ cửa sổ thổi vào nhẹ nhàng lắc lư, chọc đến lòng hắn cũng rung động theo.

Phong Vu Tu nhẹ nhàng đi vào, Tô Ngọc Dung đưa lưng về phía hắn, nàng còn tưởng người đi vào là A Du, liền bực bội nói: “A Du, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn ở một mình một lúc.”

Phong Vu Tu cười cười, ngồi ở mép giường, cũng không nói lời nào, nhìn nàng chằm chằm một lúc, vươn tay đến, nhẹ nhàng chọc khuôn mặt nàng, vừa non vừa mềm …

Lần này, Tô Ngọc Dung đã nhận ra có gì không đúng, vội vàng xoay người. Vừa nhìn đã thấy cư nhiên là Phong Vu Tu, nàng tức giận la lên: “Ai cho ngươi vào phòng, mau cút ra ngoài cho ta.”

Phong Vu Tu bị thanh âm sắc nhọn của nàng dọa run run, trong nháy mắt tiếp theo hắn còn tưởng nàng sẽ nâng tay tát hắn như kiếp trước, thân mình hắn theo bản năng rụt về phía sau một chút. Tô Ngọc Dung đang khẩn trương, cúng không phát hiện chút biến hóa của Phong Vu Tu, nàng chỉ phẫn nộ vội vàng giơ tay đẩy hắn: “Ai cho ngươi đến gần ta! Cút ngay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.