Sau Khi Phu Quân Bị Trúng Gió

Chương 7: Tiểu tử vẫn mãi chỉ là tiểu tử thôi! (1)



Phong Viễn Hoài vừa nghe Tô Ngọc Dung nói vậy, lại thấy dáng vẻ kêu lớn của phụ thân, cũng không kịp nghĩ nhiều liền xốc chăn lên. Nháy mắt, mùi thối ghê tởm khiến người ta hít thở không thông ập vào mặt hắn, hắn thiếu chút bị hun đến ngất xỉu.

Tay áo vừa nâng muốn che mũi, hắn bừng tỉnh nhớ ra Toàn Vị Đức đang nhìn mình, hắn gắng sức chịu đựng hương vị buồn nôn kia, mong muốn để lại cho Toàn đại nhân ấn tượng tốt về một hiếu tử. đang muốn xoay người kêu nha hoàn, Tô Ngọc Dung đang đứng cạnh liền mở miệng: “Viễn Hoài, ngươi mau thay đệm giường cho phụ thân ngươi, như vậy đúng là rất khỏ chịu, trách sao hắn lại kêu khó chịu!” Dứt lời lại tiếp tục kéo tóc của Phong Vu Tu.

“A a!!” ______ Tô Ngọc Dung, ngươi buông tay, đừng có kéo tóc ta nữa! Lão tử kêu cho ngươi là được chứ gì? ____ “A! Oa a!”

Lời Tô Ngọc Dung vừa nói ra, Phong Viễn Hoài cũng không thể trước mặt người ngoài kêu nha hoàn vào hầu hạ. Hắn chỉ có thể chịu đựng ghê tởm, bắt đầu thay đệm giường cho phụ thân, giúp phụ thân chùi đ*t….

Tô Ngọc Dung nhân cơ hội này ho nhẹ một tiếng: “Toàn đại nhân, nơi này có Viễn Hoài là được rồi, nếu không chúng ta đi gian ngoài chờ một chút?”

Toàn đại nhân cũng cảm thấy thối muốn chết, nếu không đi hắn cũng đến mức phải nôn ra. Vậy nên liến thuận theo ý Tô Ngọc Dung, đi theo nàng ra gian ngoài, để lại Phong Viễn Hoài một mình trong phòng, bị hun thối đầy người, trừng mắt hầu hạ phụ thân của hắn …..

Phong Viễn Hoài tùy tiện xoa xoa mấy cái cho phụ thân hắn, thay đổi đệm giường, lại không dám vội vàng đi ra ngoài. Hắn biết hôm nay là Tô Ngọc Dung cố ý gọi hắn tới, cho hắn nếm thử mùi vị thối này. Nếu không tại sao trong phòng không có lấy một nha hoàn hầu hạ? Rõ ràng đào hố bẫy hắn!

Cho nên hắn che mũi, đứng ở đầu giường, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Phong Vu Tu, nhỏ giọng nói thầm: “Thật đúng là thối chết người …”

Phong Vu Tu nằm ở trên giường, nhìn biểu tình chán ghét của đại nhi tử, nghe ngôn từ ghét bỏ của nhi tử. Trong nháy mắt lạnh thấu tim gan. Đây chính là nhi tử mà mình xem như con chính thất, tỉ mỉ dạy dỗ, dốc lòng bồi dưỡng, yêu thương nuôi nấng lớn ư?

Đều nói rằng trước giường bệnh vô hiếu tử, hắn mới bị bệnh có mấy ngày, Phong Viễn Hoài cũng mới hầu hạ mình vừa rồi đây, mới vậy liền ghét bỏ người phụ thân này?

Mình chính là cha ruột của hắn, hắn liền chán ghét đến như vậy. Nếu giờ phút này người nằm trên giường không thể động, không thể nói là Tô Ngọc Dung thì sao?

Dường như theo bản năng, hắn liền nghĩ tới ngày đó Tô Ngọc Dung ở thư phòng của hắn yêu cầu hắn từ hôn, trên đầu là máu, trong mắt là nước mắt…. Hắn gắt gao nhắm mắt lại. Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn hiểu được khi xưa, trong lòng Tô Ngọc Dung có bao nhiêu thống hận cùng tuyệt vọng.

không có con cái bên cạnh, nếu nàng bị bệnh, lấy sự chán ghét của Liễu thị với nàng, kết cục của nàng … có thể biết sẽ ra sao.

Phong Viễn Hoài đợi một lát mới buông tay áo che mũi đi ra ngoài. Lúc này mới có nha hoàn bưng nước lại đây. Hắn ngăn nha hoàn lại, rửa rửa tay, sau đó vòng đến gian ngoài. Ánh mắt Tô Ngọc Dung dừng lại trên mặt hắn, trong chớp mắt bốn mắt nhìn nhau, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt Tô Ngọc Dung kiêu ngạo châm chọc, phảng phất như nhìn thấu tất cả hành động của hắn ở bên trong phòng …..

Hắn vội rũ mắt, nếu không hắn sợ hắn sẽ không nhịn được, đi lên móc mắt của tiện nhân kia.

Tô Ngọc Dung thấy ánh mắt tránh né của hắn, trong lòng cười lạnh, ngoài miệng lại nói: “Toàn đại nhân, đều nói lâu nay trước giường bệnh vô hiếu tử. Nhưng ngươi xem Phong Viễn Hoài nhà ta lại không phải loại người như vậy. Mỗi ngày hạ triều, hắn không nói hai lời trước đến thăm phụ thân hắn còn khỏe hay không, đút cơm, lau rửa thế nhưng đều là tự tay hắn làm hết. Lão bà tử ta dám nói, hiếu tử như vậy, trong kinh thành cũng không có mấy ai a.”

Phong Viễn Hoài bị Tô Ngọc Dung trái lương tâm khen một hồi khiến vẻ mặt hắn dở khóc dở cười, sắc mặt hết xanh lại trắng. Trong lòng cực kì oán hận tiện nhân cáo già xảo quyệt này, rốt cuộc trong lòng ả đang tính toán âm mưu gì? Hắn đoán không được, không thể đoán ra được!

Toàn Vị Đức nghe vậy cảm thán nói: “Viễn Hoài có hiếu, đó là phúc khí của Phong huynh!” Tuy là nói vậy, nhưng hắn vẫn chưa quên chính sự: “ Hiện giờ bệnh tình của Phong huynh như vậy, Phong gia sau này, sợ là phải trông cậy vào Viễn Hoài.”

Người thông minh nói chuyện đều nói một nửa như vậy, để lại một nửa cho người khác đoán, Toàn Vì Đức muốn giúp Phong Viễn Hoài, nhưng cũng không muốn bức Tô Ngọc Dung nóng giận. Ngẫm lại, nhà ngoại của nàng, nhị ca nàng, đều là những nhân vật không nên đắc tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.