Hạ Lan Từ nhanh chóng chồng các bát thuốc lại, kéo bàn thuốc về chỗ cũ, tiếp tục nằm xuống giường nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nhưng vừa nằm xuống, nàng đã thấy Lục Vô Ưu đang dán người trên nóc xe, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm.
Hạ Lan Từ: “…”
Hắn cụp mắt xuống đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác “suỵt” ra hiệu cho nàng giữ im lặng.
Nhị Hoàng tử Tiêu Nam Tuân đã vén rèm bước vào, Hạ Lan Từ vội vàng nhắm mắt, ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo tuần tra khắp xung quanh như xuyên thấu cơ thể nàng, giống như một thợ săn tìm kiếm con mồi của mình.
Nàng đoán trước chắc chắn Nhị Hoàng tử sẽ tìm mình gây rắc rối, nhưng không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy.
Hạ Lan Từ cố gắng giữ hơi thở đều đặn hết sức có thể, không để lộ chút sơ hở nào.
Tiêu Nam Tuân dừng bước trước bàn thuốc.
Theo ánh mắt của hắn, có thể thấy trên bàn đặt một bát thuốc đầy, phía trước là thiếu nữ với mái tóc đen như mây rải trên gối, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay bị mái tóc che lấp một nửa, đôi môi mỏng như vệt son, làn da trắng sáng như tuyết, dù trong ánh sáng mờ mịt của xe ngựa, dung nhan vẫn tinh tế tuyệt vời như tác phẩm của thần linh.
Ngay cả một cái chạm nhẹ cũng giống như một sự báng bổ.
Nàng nằm nghiêng người, hai mắt nhắm chặt, hơi thở nhẹ nhàng, toàn thân được bọc trong chăn, chỉ để lộ một bàn tay trắng nõn đặt bên má.
Những vệt máu còn đọng lại trước giường khiến khung cảnh đau thương vô cùng.
“… Bệnh nặng như vậy sao, đúng là sơ suất của ta.”
“Nhưng Hạ Lan tiểu thư, thuốc còn chưa uống sao đã ngủ rồi.”
Giọng hắn lạnh lùng và chậm rãi, trầm thấp như tiếng thì thầm bên tai, nhưng vì xung quanh yên tĩnh khiến từng chữ thốt ra đều rõ ràng.
Nói xong, Tiêu Nam Tuân cầm bát thuốc lên trực tiếp đi về phía Hạ Lan Từ.
Hạ Lan Từ lập tức dựng hết lông tơ, nàng càng thận trọng nín thở tập trung toàn bộ tinh thần.
Cho đến khi bàn tay nép bên má bị đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào, hơi thở của nam nhân gần kề, hắn cúi xuống bên tai nàng gọi: “Hạ Lan tiểu thư…”
Hệt như tiếng thì thầm của ma quỷ.
Lúc này Hạ Lan Từ mới bày ra bộ dáng như vừa bị đánh thức, nàng đột nhiên mở to mắt, hất tay Tiêu Nam Tuấn ra, vội vàng lùi lại, học theo dáng vẻ của Lục Vô Ưu, vừa liên tục ho vừa nói trong hoảng hốt: “… Ai, ai đó?”
Tiêu Nam Tuân chậm rãi đứng dậy, trên mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng lại lộ ra vẻ âm trầm khó hiểu: “Lo lắng cho sức khỏe của Hạ Lan tiểu thư nên ta đến xem.” Giọng hắn khựng lại, nở một nụ cười lạnh như băng: “Sao không uống thuốc?”
Nhìn cái dáng điệu hắn cầm bát nào giống với bưng thuốc chữa bệnh, hoàn toàn giống như bưng thuốc độc tới thì đúng hơn.
Hạ Lan Từ lập tức hiểu tại sao những quý nữ muốn trèo lên cao đều bị hắn dọa sợ đến lùi bước, nàng cũng thật lòng thông cảm cho vị tiểu thư đã đính hôn với hắn.
“… Khụ, đa tạ Điện hạ quan tâm, thần nữ sẽ uống ngay.”
Nàng nói xong liền đưa tay định nhận lấy bát thuốc từ trong tay Tiêu Nam Tuân.
Không ngờ Tiêu Nam Tuân lại đưa bàn tay còn lại ra nắm lấy cổ tay Hạ Lan Từ, kéo nàng về phía hắn.
Khoảng cách đột nhiên bị thu hẹp, Hạ Lan Từ loạng choạng suýt ngã vào trong ngực Tiêu Nam Tuân, nàng vội vàng chống tay vào mép giường để tránh va chạm vào người hắn, đồng thời vùng vẫy cố gắng thoát khỏi tay hắn.
Tiêu Nam Tuân lại cười thêm một tiếng rồi nói: “Tiểu thư cơ thể yếu ớt lại bệnh nặng, thuốc này… chi bằng để ta đút cho nàng.”
Vừa dứt lời, hắn đã cầm bát thuốc cương quyết đưa sát lên môi nàng.
“Điện hạ xin tự trọng!”
Hạ Lan Từ bấm bụng nhẫn nhịn một hồi lâu, cuối cùng cũng phát cáu, nàng cố gắng lùi lại đưa tay che miệng, nghiêm mặt nói: “Gia phụ nhờ được Bệ hạ ban ân, chức vị luôn đứng hàng Cửu khanh, xưa nay vẫn luôn tôn kính Điện hạ… Nhưng dù sao cũng khác biệt nam nữ, việc này không hợp lễ, vẫn mong Điện hạ buông tay, bát thuốc này thần nữ tự uống được rồi.”
Giọng Tiêu Nam Tuân đột nhiên trở nên âm trầm đến lạ: “Tôn kính? Là loại tôn kính muốn ta cút càng xa càng tốt đấy à?”
“…”
Hắn quá nhạy cảm rồi.
Hạ Lan Từ vội vàng sửa lời: “Điện hạ sao lại nói vậy, gia phụ không hề có ý bất kính với Điện hạ…” Nàng ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm: “Mà thần nữ cũng thế.”
Tiêu Nam Tuân dừng lại một chút, cuối cùng buông cổ tay nàng ra, cười khẩy một tiếng, chuỗi sợi xích bằng ngọc bích trên người cũng khẽ đung đưa, kim quan trên đỉnh đầu lấp lánh ánh sáng.
“Nếu đã như vậy, tại sao tiểu thư lại sợ ta như sợ hổ, còn… phủ nhận lòng tốt của ta?”
Còn không phải vì hắn quá đáng sợ hay sao.
Hạ Lan Từ thầm lớn tiếng đáp lại trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn yếu ớt nói: “… Không hợp lễ.”
“Vậy sao?” Tiêu Nam Tuấn cười nhạo, giọng điệu đầy châm biếm: “Nếu lễ trọng đến thế, ta đã không tồn tại.”
Đúng là vậy.
Hoàng thượng trước đây chưa có danh phận đã bí mật qua lại với Lệ Quý Phi nên mới có hắn, nhưng lời này chỉ hắn có thể nói, bề tôi tuyệt đối không được hé răng nửa lời.
Để tránh chạm vào nỗi đau của hắn, Hạ Lan Từ đành che miệng, tiếp tục giả vờ yếu đuối ho khan.
“Điện hạ… thần nữ… khụ khụ…”
Làn da nàng vốn đã rất trắng, ngày thường trông đã có vẻ yếu đuối, huống chi trước đó nàng thực sự không khỏe nên giờ phút này gương mặt càng thêm nhợt nhạt. Trong tình huống giả vờ bệnh nặng thêm, nàng đã ho đến mức đôi vai run lên, cơ thể mảnh mai co lại, lông mi run rẩy, đôi mắt ngấn nước, chực chờ một lớp nước mỏng manh đọng trên lông mi gần như sắp rơi xuống, mái tóc đen như lụa trải dài trên nền áo trắng, như một chú chim hạc cô đơn đã bị thương.
Xinh đẹp đến mức như Hạ Lan Từ, trong trạng thái thế này lại càng khiến người ta thương xót.
Lúc này nàng đã thấy hơi hối hận, biết vậy trước đó đã hỏi xin Lục Vô Ưu lấy gói máu giả kia bôi lên khóe miệng, vậy thì hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn.
Tiêu Nam Tuân quả nhiên dừng lại.
Bên ngoài cuối cùng có người run rẩy nói: “Điện hạ, đội ngũ sắp khởi hành rồi…”
Hạ Lan Từ thở phào nhẹ nhõm thật khẽ khàng, nhưng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.
Tiêu Nam Tuân cuối cùng cũng đặt bát thuốc lên bàn, nhưng lại cố ý nói: “Không nhìn thấy tiểu thư uống thuốc, ta không yên tâm được.”
Hạ Lan Từ không còn cách nào, đành phải ho khan run rẩy đưa tay đến, trông càng thêm đáng thương.
Nàng cầm bát thuốc của Lục Vô Ưu lên, cảm thấy bất đắc dĩ… ai biết được bát thuốc này cuối cùng lại phải do nàng uống.
Cũng chỉ trong một cái chớp mắt, Hạ Lan Từ cắn răng, uống hết bát thuốc.
Nước thuốc trôi qua cổ họng dài mảnh của nàng, tạo thành đường nét đẹp đẽ vô cùng, ánh mắt Tiêu Nam Tuân từ gương mặt tinh tế của thiếu nữ rơi xuống cằm rồi đến cổ, sau đó trở lại đôi môi đỏ hồng ướt át, ánh mắt hắn mơ hồ, ngón tay đặt bên hông run rẩy co duỗi như cố gắng kiềm chế.
Trước khi hắn không thể kiềm chế đưa tay ra, Hạ Lan Từ đã đặt bát xuống, cúi đầu lùi về sau, cất giọng nhỏ nhẹ: “… Cung tiễn Điện hạ.”
Tiêu Nam Tuân rốt cuộc không làm gì thêm, chỉ nói một câu “Ta sẽ trở lại thăm tiểu thư.” rồi đi ra khỏi xe ngựa.
Hạ Lan Từ thả lỏng đôi vai ngồi nghiêng trên giường, sau lưng không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Mỗi lần đối phó với vị này, nàng đều phải dồn hết sức lực mới có thể chống đỡ.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, phía bên cạnh đã có người nhẹ nhàng nhảy xuống đất, hắn nhìn bát thuốc cười cười, quay đầu nói với nàng: “Vẫn nên … đa tạ Hạ Lan tiểu thư.”
Không biết tại sao khi nghe thấy giọng nói này, Hạ Lan Từ mới thực sự cảm thấy thoải mái.
Nàng thở dài một hơi, buồn bực nói: “… Huynh chắc chắn thuốc này ta uống không sao chứ?”
“Yên tâm, tại hạ có hiểu biết chút y thuật.” Lục Vô Ưu hơi nhếch đuôi mắt, ánh mắt an ủi nhìn nàng: “Nếu không thì làm sao ta dùng nội lực điều chỉnh mạch tượng được.”
Hạ Lan Từ nửa tin nửa ngờ, lại nghe Lục Vô Ưu cười nói: “Xem ra, chúng ta thật đúng là có chút đồng bệnh tương liên.”
Nói bừa.
Thiều An Công chúa không có đáng sợ như Nhị Hoàng tử.
Hạ Lan Từ không nhịn được nói: “Làm gì có, Lục đại nhân đỗ đầu Lục nguyên, được hoàng ân ưu đãi, lại là quan viên triều đình, đương nhiên sẽ không như ta phải dè dặt từng bước.”
Lục Vô Ưu lấy ra một miếng điểm tâm từ trong ngực áo đặt lên bàn.
Hạ Lan Từ liếc nhìn hắn, nghi ngờ không biết rốt cuộc hắn đã lấy đi bao nhiêu phần bánh từ chỗ Thiều An Công chúa.
“Hạ Lan tiểu thư giận cá chém thớt à, cô có giận lây cả ta thì làm được gì? Vừa rồi nếu Nhị Hoàng tử thực sự không màng lễ nghi, ta cũng không thể đứng ngoài cuộc mà nhìn được… Nhưng suy cho cùng hắn được Hoàng thượng sủng ái, ta hoàn toàn không muốn can dự vào chuyện lập trữ quân, đắc tội với hắn thì phiền toái lắm.”
Hắn thong thả nói xong còn bày ra hai cái bát, sau đó cầm bình trà lên rót trà vào từng bát, ung dung nói: “Nào, uống chén trà cho đỡ sợ.”
Hạ Lan Từ cũng biết, đối phương hoàn toàn không có lý do vì nàng mà đắc tội Nhị Hoàng tử.
Nàng im lặng cắn một miếng điểm tâm, vị ngọt lan tỏa ra trong miệng.
“Huynh đưa ta bánh gì đây, sao lại ngọt đến như vậy…”
Hạ Lan Từ không có tâm trạng gì, chỉ uống vài ngụm nhỏ rồi rụt người lại xoa cổ tay mình.
Xe ngựa từ từ chuyển động bắt đầu lên đường, bên trong vẫn còn nồng nặc mùi thuốc, không biết lão ngự y và y đồng có lên xe lại không, hai người ngồi mỗi người một bên, trong lúc nhất thời không ai lên tiếng nói lời nào.
Không biết đã qua bao lâu, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng của Lục Vô Ưu vang lên: “Cô không thích vị Nhị Hoàng tử đó đến vậy à?”
Hạ Lan Từ vốn định duy trì vẻ bình thản sẵn có, nhưng vì đã quen đấu khẩu với người này, nàng vô thức đáp lại: “Chẳng phải huynh cũng bằng mọi cách khước từ ý tốt của Công chúa đó sao?”
Cách nói chuyện này rất dễ khiến câu chuyện rơi vào ngõ cụt.
Nhưng hai người họ vốn dĩ cũng chưa từng nói chuyện hòa thuận, bị ép buộc ngồi chung một chỗ lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Lục Vô Ưu không hề có ý tức giận, cũng không quay đầu lại: “Chính bởi vì Công chúa thích ta nên ta mới phải từ chối, nhưng bản thân ta vốn không ghét nàng ta, hiện tại nàng ta càng giống như một tiểu cô nương bị nuông chiều thành hư mà thôi.”
Nghe hắn trả lời nghiêm túc, Hạ Lan Từ lại thấy bất ngờ.
“Vậy huynh thực sự có vị hôn thê rồi sao?”
Lục Vô Ưu đảo mắt sang liếc nhìn nàng một cái: “Ai nói với cô vậy?”
“Không phải huynh tự nói đó sao…”
“… Những lời ta lừa tiểu cô nương mà cô cũng tin à?”
“…”
“Ồ, quên mất Hạ Lan tiểu thư tính theo tuổi tác cũng là một tiểu cô nương.”
Hạ Lan Từ ngước mắt liếc hắn, đáp trả theo bản năng: “Lục đại nhân, nói thế nghe như huynh lớn hơn ta bốn năm chục tuổi, sắp xuống mồ rồi vậy.”
Cách nói chuyện quá quen thuộc.
Lục Vô Ưu không nhịn được cười: “Ta còn tưởng Hạ Lan tiểu thư bị dọa đến mất ăn mất ngủ, hồn bay phách lạc đó chứ. Nếu đã đủ sức phản bác lại, chắc là không sao rồi.”
Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi mới nói tiếp: “Tốt xấu gì cũng người quen biết, nếu Hạ Lan tiểu thư tin tưởng ta, chỗ ta có một loại thuốc, cô bôi lên vật dụng sắc nhọn, nếu gặp phải tấn công chỉ cần dùng vật đã bôi thuốc chạm lên người đối phương, không cần đến mức chảy máu, đối phương sẽ lập tức cảm thấy toàn thân vô lực, cho đến khi rơi vào giấc ngủ say, đảm bảo sẽ không tỉnh lại trong hai canh giờ.”
Hạ Lan Từ ngây người một lúc, không dám tin đối phương lại tốt bụng như vậy: “… Tại sao?”
Nàng hỏi không đầu không đuôi, nhưng cả hai đều thông minh.
Lục Vô Ưu nhướng mày, đôi mắt hoa đào ngập tràn ánh sáng, nụ cười trên môi đầy yêu mị: “Đương nhiên là… để nhìn thấy vẻ mặt khó tin của cô như lúc này.”
“…”
Hạ Lan Từ cũng không hiểu, tại sao Lục Vô Ưu trong mắt người khác là một công tử phong độ, nhưng trước mặt nàng lại tỏ ra thiếu đòn như vậy, diễn thêm chút cũng không hề gì.
Nhưng nghĩ lại, tính cách của nàng trước mặt hắn chắc cũng không tốt hơn là bao.
Cuối cùng bất kể thật giả ra sao, Hạ Lan Từ vẫn nhận lấy.
Trước đây nàng nghe Diêu Thiên Tuyết kể rằng ở chợ ma vào nửa đêm canh năm có bán loại thuốc thế này, dù rất muốn phòng thân nhưng một tiểu thư con nhà quan như nàng không cách nào có được.
Nàng bất giác cảm thấy Lục Vô Ưu càng thêm nguy hiểm hơn, tốt nhất không nên trở thành kẻ thù với hắn, lần sau nàng sẽ cố gắng đối xử tốt với hắn hơn.
***
Đoàn xe đến bãi săn Trường Ung vào lúc giờ Dậu ba khắc, dừng lại trước cổng hành cung Trường Ung được xây dựng theo lối kiến trúc đặc biệt.
Ánh mặt trời dần khuất, phóng tầm mắt nhìn ra xa, toàn bộ hành cung Trường Ung như một con quái thú khổng lồ nằm ngủ đông giữa đồng cỏ mênh mông bát ngát, mơ hồ có thể thấy suối trong hồ biếc, rừng cây rậm rạp, gió mát đưa đến hương thơm cỏ cây tươi mát phả vào trên mặt.
Dù Hạ Lan Từ bị ép buộc phải đến đây, nàng cũng có lúc thất thần – kể từ lúc từ Thanh Châu trở về Kinh thành, biết rằng gương mặt của mình dễ gây phiền phức, nàng rất hiếm khi ra ngoài ngắm cảnh nên việc được ngắm núi xanh nước biếc trở thành một điều xa xỉ.
Chẳng biết chừng nàng còn phải cảm ơn Nhị Hoàng tử.
Buổi tối, nàng nghỉ ngơi trong nội viện của nữ quyến, sau khi tắm rửa thay tẩm y, Hạ Lan Từ mệt đến mức gần như muốn ngã lăn ra ngủ ngay, nhưng lại không dám ngủ quá sâu, xung quanh toàn là người lạ, đến Sương Chi cũng không ở bên cạnh nàng.
Dưới gối nàng thậm chí còn đặt một chiếc trâm sắt để phòng thân.
May mắn là đêm đầu tiên trôi qua bình yên, nhưng khi Hạ Lan Từ thức dậy vẫn không tránh khỏi có hơi uể oải.
Nàng búi tóc gọn gàng, mắt nhắm mắt mở bước ra ngoài, nghe thấy thiếu nữ hắc y ở phòng bên cạnh, bây giờ nàng đã biết đó là thứ nữ của Đô chỉ huy sứ Ích Châu – Sở Lan mở to mắt ngạc nhiên nói: “Sao cô không mặc y phục cưỡi ngựa?”
Hạ Lan Từ quay đầu, sững sờ: “… Hửm?”
Sở Lam nhìn thiếu nữ áo trắng trước mặt với gương mặt đẹp đến mức không thực, cũng sững sờ một lúc rồi mới quay đầu nói: “Ơ… nếu cô không mang theo, ta có thể cho cô mượn một bộ… chúng ta có dáng người tương đương nhau, cô gầy hơn ta một chút, chắc là có thể mặc được.”
Hạ Lan Từ thản nhiên nói: “Đa tạ ý tốt của cô, nhưng ta không biết cưỡi ngựa.”
“Vậy cô đến đây…” rốt cuộc là để làm gì?
Hạ Lan Từ bất đắc dĩ nói: “Đã nói với cô rồi, Thánh mệnh khó lòng làm trái.”
Hai người vừa ra khỏi cửa đã thấy mấy vị tiểu thư nhà võ tướng buộc tóc dài, tay cầm vũ khí, trên người mặc y phục cưỡi ngựa gọn gàng đi cùng các võ tướng trẻ tuổi và công tử thế gia, đi dọc theo hành lang của hành cung thẳng đến bãi săn.
Ngày đầu tiên của kỳ săn bắn tại bãi săn Trường Ung thường tổ chức các cuộc thi như đua ngựa, bắt ngựa, cưỡi ngựa bắn cung trên thao trường coi như khởi động, các mệnh phụ và nữ quyến cũng sẽ đến xem, hai ngày sau mới tiến vào bên trong để săn bắn.
Lúc này trên thao trường, các công tử thế gia trẻ tuổi đang dắt ngựa trò chuyện.
“Nghe nói chưa? Vị Hạ Lan tiểu thư nhà Ngự sử đài cũng đến đây rồi.”
“Lời này có thật không? Tiểu thư nhà quan văn không phải xưa nay sẽ không đến đây hay sao…”
Có người ghìm cương cười nói: “Đến rồi thì thế nào! Các ngươi nhìn kết cục của Tào Thế tử kia đi, à không, phải gọi là tiền Tào Thế tử… ai còn dám chọc vào vị Đát Kỷ kia. Hơn nữa, chúng ta tung hoành chốn phong nguyệt, có mỹ nhân đẹp đẽ đến mức nào mà chưa từng thấy qua, có đẹp đến mấy cũng không hơn được hoa khôi Thiên Hương Lâu đâu?”
“Triệu huynh nói phải, khen nàng lên đến tận trời chỉ vì dòng dõi gia thế của nàng mà thôi, nếu thật sự cưới về rồi còn phải cung phụng nâng niu, mất nhiều hơn là được, chẳng đáng chút nào.”
“Cũng chỉ có Lý Đình ngu ngốc, vì một nữ tử mà mất cả tước vị, đúng là ngu xuẩn không ai bằng.”
Đang nói đến đây, từ lối vào của nữ quyến trên thao trường có hai vị thiếu nữ một đen một trắng đi vào. Thiếu nữ áo đen mặc y phục cưỡi ngựa trông mạnh mẽ đầy khí phách; thiếu nữ áo trắng thì khác biệt, hoàn toàn không ăn khớp với hoàn cảnh nơi đây, nàng mặc một bộ váy trắng thuần, làn váy phấp phới, trang phục cực kỳ giản dị.
Trước sau còn có các mệnh phụ ăn mặc lộng lẫy, đeo trang sức quý giá dẫn theo ma ma và nha hoàn, nhưng bất kể ai nhìn vào, ngay từ ánh mắt đầu tiên sẽ bị hình ảnh thiếu nữ áo trắng thu hút không rời.
Ngay lập tức có vô số ánh nhìn đồng loạt hướng về khuôn mặt đó.
Trong nháy mắt đã có người hít sâu một hơi, tiếp theo là tiếng ngã ngựa, tiếng rơi xuống đất, tiếng ho không ngớt bên tai, có người không nhịn được tiến lên muốn nhìn kỹ, còn có người vội vã gọi bằng hữu cùng đến ngắm nhìn, thoáng chốc cả trường đấu đã trở nên náo loạn.
Các công tử thế gia vừa rồi còn thao thao bất tuyệt nhất thời cũng câm nín.
“… Xem ra Lý Đình cũng không đến nỗi ngu ngốc.”
“Gương mặt này… cũng không phải không thể nâng niu…”
Vị công tử chưa mở miệng trước đó đã không kìm được nói: “Rốt cuộc nàng đã định hôn sự hay chưa, bây giờ ta đi nói với mẫu thân còn kịp không…”
“Là các ngươi vừa nói không đẹp bằng hoa khôi Thiên Hương lâu, không liên quan gì đến ta! Hạ Lan tiểu thư trông không giống như người giỏi cưỡi ngựa, bây giờ ta đi hỏi nàng có cần giúp đỡ hay không!”
“Hèn hạ! Vô sỉ! Rõ ràng là ta đến trước!”
Chưa kịp tiến tới gần, họ đã nghe thiếu nữ áo đen ho khan một tiếng, trong giọng nói có hơi căng thẳng nói: “Cô… có muốn cưỡi ngựa không, ta có thể dạy cho cô.”
Mọi người: … Đáng ghét! Sao lại có người còn đến sớm hơn chứ!