Sau Khi Phu Quân Trở Thành Quyền Thần Bậc Nhất

Chương 26: Bước ngoặt đầy thăng trầm



Hôn sự của Tân khoa Trạng nguyên Lục Vô Ưu và Hạ Lan tiểu thư vừa truyền ra bên ngoài đã khiến toàn bộ Kinh thành chấn động kinh ngạc, khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng lòng tan nát.

Dẫu sao thì không lâu trước đây, Trạng nguyên mới diễu hành qua phố, các cô nương tiểu thư từ trong phố lớn ngõ nhỏ từng nhìn thấy hắn hẵng còn in sâu hình ảnh trong đầu, nhất là khi biết chàng thiếu niên tuấn tú ấy còn chưa thành gia thất, càng khiến người ta mơ mộng nhiều hơn — dường như cảnh ngọt ngào đằm thắm giữa tài tử và giai nhân đã khắc sâu trong lòng mọi người.

Ai mà chẳng muốn có một câu chuyện tình dưới trăng cùng chàng Trạng nguyên trẻ tài cao tám đấu chứ?

Sau đó khi biết rằng hắn đã đính hôn ở quê nhà họ cũng đành từ bỏ mơ mộng, còn có người cảm thán vị Trạng nguyên cũng là người chí tình chí nghĩa, vẫn chung tình với vị hôn thê từ khi chưa phát đạt — nào ngờ mới chớp mắt lại thấy hắn đến Hạ Lan phủ cầu hôn Hạ Lan tiểu thư.

Mọi người: “…”

“… Đó cũng là chuyện thường tình của con người thôi, không thể trách Lục Trạng nguyên được.”

“Dẫu sao cũng là Hạ Lan tiểu thư, có chuyện gì xảy ra ta cũng không thấy lạ.”

“Một Trạng nguyên liên tiếp đỗ đầu sáu kỳ thi, không ngờ cũng không vượt qua được ải mỹ nhân…”

Mọi người đều nghĩ Lục Trạng nguyên ham muốn sắc đẹp của Hạ Lan tiểu thư, dù sao thì người mê đắm sắc đẹp của Hạ Lan tiểu thư cũng không ít, nhưng Hạ Lan phủ chấp nhận lại vượt ra khỏi suy đoán của mọi người.

Trong lúc nhất thời, tại các tửu lâu ở Kinh thành, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nam tử uống rượu nói xằng nói bậy, câu nào câu nấy cũng đều căm phẫn sục sôi.

“Ta thấy tên Lục Vô Ưu kia chẳng qua cũng chỉ thế thôi mà.”

“Gì mà Văn Khúc Tinh đỗ đầu Lục nguyên, cũng có nhiều mắt nhiều miệng hơn chúng ta đâu.”

“Mẹ ta còn khen hắn là Linh đồng chuyển thế, cũng chỉ đẹp ngang ngửa ta, không tuấn tú hơn ta bao nhiêu, vì sao Hạ Lan đại nhân lại vừa ý hắn chứ.”

“Gã Trạng nguyên kia lại còn bội tín bội nghĩa, nói về đức hạnh có khi còn không bằng ta nữa là!”

Không ngờ vài ngày sau lại có tin tức truyền ra ngoài rằng vị hôn thê mà Lục Trạng nguyên đã hứa hôn ở quê nhà chính là Hạ Lan tiểu thư.

Câu chuyện đã biến thành hai người tự quyết định chuyện chung thân, Hạ Lan đại nhân khinh thường xuất thân của Lục Trạng nguyên nên muốn phá hoại uyên ương, còn có ý muốn trèo lên cành cao Thế tử Tào Quốc Công — Đúng vậy, không một ai nghĩ tới, Thế tử Tào Quốc Công đến giờ vẫn còn có vai diễn, Hạ Lan tiểu thư một lòng một dạ thà chết không đồng ý, hai bên cãi nhau không dứt, cuối cùng chờ đến khi Lục Trạng nguyên đề tên bảng vàng, đến nhà cầu hôn, người có tình mới thành gia thất.

Phiên bản này thực ra có khá nhiều lỗ hổng, nhưng lại được lan truyền rộng rãi nhất, vì tình tiết khiến mọi người hóng hớt thích thú, còn hấp dẫn hơn nhiều so với kịch bản đương thời.

Nghe nói còn có một gánh hát đặc biệt dựa trên câu chuyện này diễn vài vở trên đài, nhận được phản ứng rất tốt.

Tóm lại, mối hôn sự này vẫn chưa thành hình thì đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của dân chúng Kinh thành, mãi cho đến ngày Trạng nguyên gặp phải thích khách ám sát bị thương nặng mới đạt tới đỉnh điểm — câu chuyện thật là kịch tính.

Chủ đề “Là ai đã động thủ” nhất thời dấy lên mọi lời bàn tán xôn xao, có người nói là do người của phủ Tào Quốc Công ghi hận trong lòng, có người cho là người hâm mộ Hạ Lan tiểu thư, cũng có người nói là Bảng nhãn hoặc Thám hoa cùng một khoa, thậm chí còn có người nói là Hạ Lan đại nhân, nói rằng ngoài mặt ông chấp nhận nhưng lòng vẫn canh cánh không nuốt trôi cục tức này, kéo theo một đám người thích hóng hớt thường xuyên liếc mắt nhìn vào phủ nhà Lục Vô Ưu.

Khi thấy ngoài cổng phủ nhà Lục Trạng nguyên treo đèn lồng trắng, mọi người bất giác chỉ nghĩ đến một hướng, nếu Trạng nguyên thực sự không qua khỏi, có lẽ tình tiết vở kịch sẽ đi theo hướng của Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài.

Trong lúc mọi người còn đang bận xem kịch, ngày cưới càng lúc càng đến gần hơn.

***

Trong cung cấm.

Thuận Đế đang cầm quân cờ, đánh cờ với con trai thứ của mình qua một chiếc bàn.

Xung quanh đầy những cung nhân đang đứng hầu nhưng lại vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hạ cờ thỉnh thoảng vang lên, âm thanh trong trẻo nhưng che đậy sát ý hung hiểm trên bàn cờ.

Trên bàn cờ phản chiếu hai khuôn mặt với biểu cảm hoàn toàn khác nhau.

Khuôn mặt của Thuận Đế vẫn hòa nhã dễ gần như trước, thậm chí ông còn nhàn nhã cầm chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, trong khi Nhị Hoàng tử Tiêu Nam Tuân lại đang cau mày, chăm chú nhìn vào bàn cờ, đôi môi mím chặt, dường như tinh thần đang rất căng thẳng.

Trong việc chơi cờ, chỉ cần một nước đi sai có thể dẫn đến thua cả ván.

Thuận Đế nhẹ nhàng đặt xuống quân cờ cuối cùng mới thu lại tay áo, rồi ngước mắt quả quyết nói với đứa con trai mà mình sủng ái nhất: “Ngay từ ban đầu, con đã quá vội.”

Ông ấy lại chỉ tay vào vài chỗ: “Nếu con bắt đầu hạ cờ từ những chỗ này, từ từ tiến tới, chưa chắc đã không thể đánh bại quân cờ của Trẫm, nhưng con cứ nhất định chọn nước cờ hiểm.”

Tiêu Nam Tuân không biểu hiện gì trên mặt, chỉ mím môi nói: “Là do nhi thần cờ nghệ không tinh.”

“Con quá hiếu thắng, cái gì cũng muốn hơn, cái gì cũng muốn tranh.” Thuận Đế lại bưng chén trà lên nhấp một ngụm: “Người cầm quyền quá cứng nhắc, chỉ khiến người bên dưới cảm thấy bất an.” Ông ấy khựng lại, nhàn nhạt tiếp lời: “Dù sao cũng chỉ là một nữ tử, có đáng để con như vậy.”

Vừa nghe thấy lời nói của Phụ hoàng, Tiêu Nam Tuân đã biết, ngài muốn hắn phải nhẫn nhịn.

Hiện giờ thái bình thịnh thế, cho dù Phụ hoàng trước đây cũng có nhiều điều không minh bạch, nhưng cũng không ảnh hưởng đến danh tiếng tốt của ngài hiện nay — vị quân vương khai sáng và khoan dung.

“Nhi thần đã biết.”

Thuận Đế thấy vẻ mặt nhẫn nhịn của con trai, thoáng cười nói: “Đừng buồn bực như vậy, Trẫm làm vậy cũng là vì tốt cho con. Trẫm còn ước gì huynh trưởng của con tùy ý làm bậy, hoành hàng ngang ngược. Đứa trẻ như con từ nhỏ đã sầu não ủ rũ, tính tình lại nóng nảy, thực sự nên mài giũa nhiều hơn… Trở về Trẫm sẽ để Hàn Lâm Viện hoặc Giám Sự phủ sắp xếp người đến giảng thêm kinh thư cho con, con cũng nên kiên nhẫn một chút…”

Nói xong ông như nhớ ra chuyện gì đó: “Còn Thiều An nữa, lần trước để nó chọn phò mã trong tiệc sinh thần, nhiều hoàng thân quốc thích vậy mà không chọn được ai. Con làm huynh trưởng cũng nên để ý đến nó, nó cũng không còn nhỏ nữa, cả ngày không ra hình ra dạng gì cả, cứ chạy đến phủ của nam tử đã hứa hôn, không sợ người ta cười nhạo hay sao.”

Phụ hoàng trách mắng như vậy thực ra là để giữ danh tiếng của mình, vì vậy Tiêu Nam Tuân luôn làm việc cẩn trọng, giữ lại đường lui.

Tiêu Nam Tuân rời khỏi cửa điện, trong lòng cảm thấy bực dọc khó chịu không thể tả xiết.

Khi đến Dục Đức Cung, còn chưa vào cửa đã nghe thấy Tiêu Thiều An đang ghé vào bên đầu gối của Lệ Quý Phi khóc lóc ầm ĩ: “Hắn tránh con! Hắn cố ý tránh con! Hắn đi chữa bệnh thì chữa bệnh, vì sao không chịu gặp con chứ, mẫu phi hu hu hu… hức hức.”

Tiêu Nam Tuân cảm thấy càng thêm nóng nảy.

Ánh mắt lạnh lùng của hắn lướt qua, Tiêu Thiều An lập tức im lặng.

Lệ Quý Phi vẫn vuốt ve mái tóc của con gái bảo bối, khuôn mặt kiều diễm bất lực nói: “Phụ hoàng con đã nói rồi, thực sự không còn cách nào để hắn lấy con, chúng ta đổi một lang quân khác không tốt sao?”

Tiêu Thiều An bĩu môi: “Con chỉ muốn hắn.”

Nàng ta nhảy xuống chạy đến chỗ Tiêu Nam Tuân, vẻ mặt nịnh nọt: “Ca, huynh không thể nghĩ thêm cách nào khác sao?”

Tiêu Nam Tuân lạnh lùng nhìn Tiêu Thiều An, trong lòng lại mong sao người trong lòng của muội muội sớm ngày xuống mồ thì tốt hơn.

Đáng tiếc, Lục Vô Ưu không những không chết, mà ở lại chỗ của thần y phương sĩ nổi tiếng trong Kinh thành – Minh thần y chữa trị gần nửa tháng, đến trước ngày cưới, bệnh tình của hắn đã có chuyển biến tốt đẹp.

Trước đây Tiêu Nam Tuân cho người theo dõi, chỉ thấy hắn suốt ngày nằm trên giường không động đậy, dáng vẻ như thể bệnh tình nguy kịch bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay lìa đời, giờ lại đột nhiên có thể ra ngoài đi lại, thực sự là kỳ tích của y học.

Mọi người trong Kinh thành biết chuyện đều cảm thán, tình yêu chân thành cảm động trời đất.

Vậy thì không cần Hạ Lan tiểu thư gả vào xung hỷ, Trạng nguyên cũng gần như khỏe lại.

Chỗ của Minh thần y kia đó cũng đông khách như mây, mọi người nghe danh tới tấp chạy đến cầu y, tiện thể dò hỏi tình trạng của Trạng nguyên rốt cuộc khỏi bệnh thực sự hay là hồi quang phản chiếu, Minh thần y vuốt chòm râu ngắn ngủn, vẻ mặt thần bí nói: “Trạng nguyên là Văn Khúc Tinh trên trời giáng xuống, tự có trời phù hộ, chuyện này thiên cơ bất khả lộ.”

Thế là đến ngày thành thân, ngoài cổng ngôi nhà mới mua của Lục Vô Ưu đã chật kín những người đến xem náo nhiệt.

Đèn lồng đỏ treo đầy trước sau ngôi nhà, trên cổng viện treo dải lụa đỏ, chữ “Hỷ” đỏ dán khắp nơi, như thể trong một đêm, từ linh đường biến đã thành hỷ đường — mọi người vẫn còn nhớ chiếc đèn lồng trắng trước cổng phủ Lục không lâu trước đó.

Tiếng pháo nổ lốp bốp vang dội.

Đội ngũ đón dâu chẳng mấy chốc đã gõ trống khua chiêng đi ra ngoài, người dẫn đầu còn ngạo nghễ giơ vài tấm hoàng phi lên, trên tấm biển đầu tiên là “Đỗ đạt Trạng nguyên”, “Hội nguyên kỳ thi Hội năm Tân Sửu”, “Giải nguyên kỳ thi Hương thi Thanh Châu năm Canh Tý”, bên dưới ba tấm biển kiêu ngạo này, mọi danh hiệu khác dường như đều bị nghiền nát thành cát bụi, chỉ có thể ngước nhìn.

Không bao lâu sau, mọi người đã có thể nhìn thấy Lục Trạng nguyên mặc hỷ phục tân lang đỏ thắm từ trong cổng phủ bước ra ngoài.

Sắc mặt hắn vẫn thấp thoáng lộ ra vẻ xanh xao, cơ thể hắn thẳng tắp, bước đi từng bước rất chậm, dường như còn có hơi không vững, khiến người ta không khỏi lo lắng.

“Lục Trạng nguyên cẩn thận!”

“Đi chậm thôi, đừng vội!”

Lục Vô Ưu nghe vậy, ngước đôi mắt hoa đào đầy tình cảm lên, mỉm cười nhã nhặn lịch sự đáp lại: “Cảm ơn mọi người.”

Khuôn mặt tái nhợt như chưa khỏi bệnh hoàn toàn, so với dáng vẻ đắc ý khi diễu hành trên đường phố lúc đỗ đạt Trạng nguyên ngày trước, giờ lại trông yếu ớt khiến người xem bất giác sinh ra cảm giác thương xót trong lòng.

Cơ thể hắn loạng choạng như sắp ngã, gian nan leo lên con ngựa trắng đi đầu trong đội ngũ đón dâu. Nhưng phải công nhận rằng, khuôn mặt của Trạng nguyên vẫn xuất chúng như trước.

Bộ cát phục tân lang lộng lẫy, cùng với đó là hoa đỏ và nhiều phụ kiện treo trên ngực, phối hợp với dung nhan bệnh tật yếu ớt làm tăng thêm vài phần thanh nhã khó tả cho vẻ đẹp của hắn.

Trên đường đi, các cô nương tiểu thư nhìn thấy hắn đều đỏ mặt tim đập nhanh.

Nhưng nghĩ đến việc hắn sắp trở thành phu quân của người khác, lại không khỏi có chút tiếc nuối.

Lại nghĩ đến dung mạo của Hạ Lan tiểu thư… thôi thì, chỉ coi như chưa từng nghĩ đến điều gì.

Từ Lục phủ đến Hạ Lan phủ thực ra không xa, nhưng để đạt được hiệu quả diễu phố đón dâu, lộ trình được sắp xếp đi vòng thêm hai vòng, vì thế những người đã biết hoặc chưa biết khi nghe tin đều kéo nhau ra xem náo nhiệt.

“Mau, mau đến đây xem đi! Lục Trạng nguyên sắp cưới Hạ Lan tiểu thư về phủ rồi!”

“Còn bày hàng buôn bán gì nữa! Bỏ lỡ náo nhiệt này thì sau này không còn cơ hội nữa đâu!”

“Đúng vậy! Ta còn xin phép phu tử để đi xem đây! Xem Trạng nguyên thành thân, biết đâu cũng được thơm lây chút văn khí…”

Chẳng mấy chốc, cảnh tượng náo nhiệt không kém gì lần Lục Vô Ưu diễu hành ngoài phố.

“Hạ Lan tiểu thư đến lúc nào mới ra vậy?”

“Sắp rồi, sắp rồi!”

“Đáng tiếc không thể nhìn thấy mặt tân nương, nếu không hai người đứng cạnh nhau chắc đẹp đôi lắm!”

“Đừng nói nữa, ta còn chẳng dám tưởng tượng, nếu hai người họ sinh con ra, không biết còn chấn động thế nào nhỉ… thật là…”

Trong lúc nói chuyện, đội ngũ rước dâu gần trăm người đã đến trước cổng Hạ Lan phủ.

Hạ Lan Giản đứng canh ở cửa, háo hức đợi thử thách tân lang, dựa theo lệ thường hắn phải làm khó tân lang một chút, để tân lang không dễ dàng đón được tân nương. Tối qua hắn đã suy nghĩ hết nửa đêm xem làm thế nào để gây khó khăn cho người em rể này, chẳng hạn như yêu cầu tân lang dùng tay trái ôm tai phải quay ba vòng, hoặc nhảy ếch qua chậu than trước cửa…

Hắn đang lúc nghĩ ngợi thì đã thấy em rể của hắn từ từ bước xuống ngựa.

— Nhưng mà người này thật ra cũng tuấn tú, không tệ chậc chậc…

Hạ Lan Giản đang nghĩ thì thấy tân lang bước chậm rãi về phía mình, gọi một tiếng “Anh vợ”.

Giọng nói cũng khá hay, người này nhìn qua là biết loại người khiến các tiểu cô nương khó lòng giữ được bình tĩnh, nếu không làm khó thêm một chút… Hạ Lan Giản còn chưa nghĩ xong thì thấy em rể lấy từ trong tay áo ra một tấm giấy đặt vào tay mình.

Hạ Lan Giản cúi đầu nhìn xuống

Một tờ ngân phiếu một trăm lượng.

“…”

Em rể tiếp tục dùng giọng điệu trong trẻo nói: “Nếu không đủ còn có nữa.”

Hạ Lan Giản cất giọng run run: “Không, không cần.” Thấy người trước mặt thực sự muốn đi, hắn mới hoàn hồn giữ vai tân lang lại: “Khoan đã…”

Em rể của hắn dừng bước, ánh mắt ôn hòa kiên nhẫn chờ đợi lời nói tiếp theo.

Hạ Lan Giản nghiêm túc hỏi: “Sau này cậu thật sự sẽ đối tốt với Tiểu Từ chứ?”

Người kia mỉm cười đáp lại: “Đó là đương nhiên.”

Thực ra câu nói này không có giá trị, chẳng tân lang nào sẽ nói không cả, nhưng Hạ Lan Giản vẫn cảm thấy nghe lời này mới yên tâm… ừm, dù người này vừa tặng Tiểu Từ một bộ giá y mới hết sức đẹp đẽ.

Pháo lại nổ đì đùng vang lên.

Diêu Thiên Tuyết đỡ Hạ Lan Từ từ trong phòng bước ra ngoài, lúc này nàng ấy lại cảm thấy hơi tiếc nuối, bởi vì vừa nãy Hạ Lan Từ mặc một bộ giá y gấm vóc rực rỡ và trang điểm thật sự quá đẹp — còn đẹp hơn cả ngày dự tiệc sinh thần ở phủ Công chúa.

Đáng tiếc, tân nương phải đội khăn trùm đầu, chỉ có mỗi mình tân lang nhìn thấy.

Lúc sắp bước ra ngoài, Diêu Thiên Tuyết không kìm được ghé vào tai thì thầm với nàng: “Nếu hắn bắt nạt muội, Tiểu Từ đừng cố nhịn, nhất định phải nói với biểu tỷ.”

Hạ Lan Từ rất điềm tĩnh, thực sự rất điềm tĩnh, đáp: “Ừm.”

Lúc này nàng chỉ có cảm giác nhẹ nhõm như đã yên bề, cuối cùng không phải lo lắng điều gì bất ngờ trước hôn lễ nữa.

Tuy rằng tối qua lúc nói chuyện với cha, Hạ Lan Từ vẫn có cảm giác buồn man mác một hồi lâu.

Bộ giá y này ban đầu nàng không định mặc, bởi vì nó quá lòe loẹt và rêu rao nên nàng đã giấu trong tủ, nhưng lại vì quá thích, lúc lén lấy ra xem thì bị cha nhìn thấy.

Hạ Lan Cẩn nghiêm mặt hỏi nàng: “Từ đâu mà có?”

Nàng đành phải nói thẳng.

Hạ Lan Cẩn đi qua đi lại trước mặt nàng một lúc lâu mới nói: “Chuyện thành thân cả đời chỉ có một lần, muốn mặc thì cứ mặc thôi.”

Hạ Lan Từ biết rằng, đối với cha nàng, điều này đã là một sự nhượng bộ đáng kể.

Hôm qua, Hạ Lan Từ đã giao phó lại việc quản lý gia đình cho quản sự, sau khi bàn giao lại mọi việc rõ ràng, sắp xếp mọi vật cần thiết cho việc xuất giá, bận rộn cho đến tối mới gặp được cha mình.

Cha nàng cầm trong tay một cái túi nhỏ, cẩn thận đưa cho nàng: “Đây là đôi vòng tay vàng mẹ con để lại khi qua đời, ban đầu muốn để lại cho huynh trưởng của con, nhưng nó không nên thân, chi bằng để lại cho con. Con và ca ca không giống nhau, con là đứa thông minh, cha thường tiếc nuối tại sao con không phải là con trai. Làm con gái nhà mình, cha bận rộn công vụ không thể chăm sóc con nhiều, lại còn phải nhờ con quán xuyến mọi việc trong nhà. Đến nay cũng đã tới lúc con sắp xuất giá, sang nhà chồng rồi nhớ đừng quá nóng nảy, không thể cãi nhau với chồng như với cha…”

Ông nói liên miên một hơi dài, rõ ràng cũng không nói gì quá nhiều nhưng lại khiến Hạ Lan Từ đỏ bừng hốc mắt.

Dù rằng nhiều lúc Hạ Lan Từ thấy cha mình quá cứng nhắc, bảo thủ, hơi ngớ ngẩn không thấu tình đạt lý, nhưng đồng thời cũng rất biết ơn ông, cha đã dạy nàng thế nào là chính trực, thế nào là không bị mê hoặc bởi giàu sang, không đổi lòng vì nghèo khó, không khuất phục trước uy quyền.

Vì thế nàng chỉ có thể cắn môi, nói với cha: “Sau này con gái không còn ở bên, cha phải tự chăm sóc mình, nếu bệnh thì đi tìm đại phu, đừng cứ mãi tiết kiệm chút tiền bạc ấy.”

Hạ Lan Từ còn đang suy nghĩ, đã thấy mình sắp được Diêu Thiên Tuyết trao từ tay nàng ấy sang tay người khác.

Dưới tấm khăn đỏ chỉ thấy bàn tay nam nhân vươn ra, ngón tay thon dài, trắng như ngọc, khớp xương rõ ràng, đang chờ nàng đặt tay lên. Hạ Lan Từ hoàn hồn lại, liền đặt tay lên tay người.

“Hạ Lan tiểu thư, lâu rồi không gặp.”

Giọng nói của Lục Vô Ưu nhẹ nhàng vang lên, mang theo cảm giác nhẹ nhõm như đã trút được gánh nặng nào đó, nhưng cũng có chút ý cười.

Đúng thật như Lục Vô Ưu đã nói, hai người từ biệt cho đến hôn lễ mới gặp lại.

Hạ Lan Từ để mặc cho Lục Vô Ưu nắm tay mình, nàng cụp mắt xuống, sau đó… nhìn thấy cái túi thơm thêu xấu xí đến lạ thường đang đeo bên hông của Lục Vô Ưu, xa thì có thể không nhìn rõ, nhưng gần thì thật không thể chịu nổi.

Lại còn là màu chàm, không ai quản hắn sao!

Hạ Lan Từ lập tức thì thầm: “… Huynh tháo cái túi thơm đó ra đi!”

Lục Vô Ưu đỡ nàng lên kiệu hoa, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Cái này không phải chính Hạ Lan tiểu thư đã thêu sao?”

Ý là, ta còn không chê, nàng chê gì chứ.

Người khác đương nhiên không nghe được cuộc đối thoại nhỏ của họ, chỉ thấy tân nương trong bộ áo cưới cực kỳ lộng lẫy, thân hình yểu điệu thướt tha đang đặt tay lên tay tân lang đầy e lệ, còn Trạng nguyên vừa rồi còn có hơi lạnh lùng, giờ lại cười tươi như gió xuân ấm áp, đôi mắt hoa đào long lanh say đắm lòng người, nụ cười ấm áp đầy lưu luyến dẫn tân nương lên kiệu hoa, trong lúc nhất thời trên mặt hắn không còn có dấu vết bệnh tật như trước đó nữa.

Có người lập tức nghĩ rằng, thành thân để xua đuổi vận đen có lẽ thực sự có tác dụng.

Dĩ nhiên cũng có người thò đầu ra bày tỏ sự bất mãn.

“Tại sao tân nương cứ phải đội khăn trùm đầu vậy chứ!”

“Đúng vậy… cho ta nhìn Hạ Lan tiểu thư! Ta muốn nhìn thấy Hạ Lan tiểu thư!”

Người đã vào kiệu, đương nhiên không thể nhìn thấy, phía sau là đội xe chở của hồi môn, khiến đội ngũ đã dài lại càng dài thêm.

Rõ ràng chỉ là Trạng nguyên ra ngoài đón dâu, nhưng vì người vây xem thực sự quá nhiều, lại náo nhiệt như toàn thành cùng ra ngoài đón dâu, bước tiến của đội ngũ có hơi chậm rãi.

Cuối cùng cũng đến Lục phủ giăng đèn kết hoa rực rỡ, Hạ Lan Từ bước xuống kiệu, nghe tiếng ồn ào bên ngoài mới thấp giọng hỏi: “Sao lại nhiều người thế này…”

Lục Vô Ưu đang dìu nàng ra khỏi kiệu, tiện miệng đáp: “Đến xem náo nhiệt.”

Hạ Lan Từ nói: “Cũng… nhiều quá rồi.”

Lục Vô Ưu đáp: “Vì chúng ta nổi tiếng mà.”

Bà mối đứng gần nghe thấy cuộc đối thoại tự nhiên của họ, ánh mắt có vẻ kinh ngạc nhìn về phía hai người.

Hai người mỗi người nắm một đầu dải lụa đỏ, dưới ánh mắt hâm mộ mãnh liệt của mọi người, chậm rãi bước từng bước vào trong hỷ đường.

Chưa vào đến nơi, Hạ Lan Từ đã nhỏ giọng hỏi: “Cha mẹ huynh có đến không?”

… Sơn tặc có thể vào thành được không?

Lục Vô Ưu đáp: “Không có.”

Hạ Lan Từ thầm nghĩ, quả nhiên.

Lục Vô Ưu nói tiếp: “Họ chạy ra ngoại vực du sơn ngoạn thủy rồi, tạm thời không về kịp. Tuy nhiên, mấy hôm nữa muội muội của ta sẽ đưa quà mừng đến. Người ngồi trên kia là cậu mợ của ta, tính ra cũng tương đương về vai vế.”

Hạ Lan Từ tò mò hỏi: “Ngoại vực?”

Lục Vô Ưu bật cười: “Sau này nói cho nàng biết. Đến rồi… có ngưỡng cửa, cẩn thận dưới chân.”

Bên trong tất nhiên đầy khách quý, còn có thượng quan và đồng liêu của Lục Vô Ưu ở Hàn Lâm Viện, một số quan viên hắn quen biết từ Lục bộ, trong nội đường gần như đều là quan viên có phẩm cấp, người dẫn dải lụa đỏ chuẩn bị đưa họ vào trong.

Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói có phần hoảng hốt: “Nhị Hoàng tử đến.”

Trái tim Hạ Lan Từ chợt thắt lại.

Nhưng cũng có cảm giác như đã đoán trước nên không mấy ngạc nhiên. Nàng không kìm được nắm chặt dải lụa đỏ trong tay.

Trong lúc hoảng loạn, nàng lờ mờ nghe thấy giọng nói của Lục Vô Ưu: “Đừng hoảng.”

Nàng đột nhiên dần dần bình tĩnh trở lại.

Nhị Hoàng tử đến, đoàn nghi trượng mở đường đương nhiên rất kinh khủng, từ xa đã có quan binh dọn đường, dân chúng đứng quanh cổng phủ bị ép phải nhường lối, sau đó là xe ngựa và tùy tùng hộ tống đứng san sát nhau.

Có bá tánh lần đầu nhìn thấy kiệu xe lộng lẫy còn tưởng rằng Hoàng thượng đến, sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn ngay tại chỗ.

Tiêu Nam Tuân bước xuống bậc kiệu, chuỗi ngọc bích bạc trước cổ áo đung đưa lay động, dáng vẻ trông vẫn kim tôn ngọc quý như trước.

Hắn bước vào, ánh mắt đầu tiên dừng lại trên bộ váy cưới kéo lê làn váy dưới đất của tân nương. Chiếc váy cưới này dường như được đo may riêng, làm nổi bật lên vòng eo mảnh khảnh của nàng, nhưng không quá chật, vòng eo và hông tinh tế rõ ràng, cũng có thể thấy bầu ngực đầy đặn, đôi tay trắng nõn từ ống tay áo thò ra nắm chặt dải lụa đỏ, càng tôn lên làn da trắng mịn màng.

Tiêu Nam Tuân lại không kìm được duỗi ngón tay, cổ họng thắt chặt lại.

“Không biết Nhị Điện hạ đại giá quang lâm, có chỗ nào tiếp đón không chu đáo, mong được thứ tội.” Lục Vô Ưu bước lên một bước, vừa vặn che đi tầm mắt của Tiêu Nam Tuân. Hắn chắp tay hành lễ, thái độ hào phóng nói: “Dám hỏi, Nhị Điện hạ đến tham dự hôn lễ của vi thần chăng?”

Hắn thuận miệng quay sang dặn dò Thanh Diệp: “Chuẩn bị chỗ ngồi cho Nhị Điện hạ.”

Những người khác lúc này cũng như bừng tỉnh từ trong mộng, lật đật hành lễ chào hỏi Tiêu Nam Tuân.

Lúc này mọi người hầu như đều nhớ lại, trước kia có tin đồn Nhị Hoàng tử có tình ý với Hạ Lan tiểu thư, lập tức sắc mặt trở nên rất kỳ lạ…

Chẳng lẽ Nhị Hoàng tử đến để cướp dâu?

Chuyện này không thể nào chứ.

Nhưng mọi người lại nhìn thấy Nhị Hoàng tử thực sự đi thẳng về hướng tân nương đang đứng.

Mọi người có mặt trong nội sảnh không ai dám lên tiếng, ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh đầy trán, đồng thời nhìn Lục Vô Ưu bạo bệnh mới khỏi, có lẽ còn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng lại thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, không hề có chút hoảng loạn nào.

… Chẳng lẽ hắn bị bệnh đến ngớ ngẩn rồi sao?

Hạ Lan Cẩn ngồi ở phía trên cũng rất tức giận, vừa định lên tiếng, ngoài cửa lại vang lên một giọng nói.

“Từ Các lão đến!”

Dân chúng đứng ngoài vây xem đã sợ đến phát ngốc, bởi vì lai lịch của vị tân đại quan này rõ ràng là quy chế của quan Nhất phẩm triều đình, ai có thể ngờ ông ấy và Nhị Hoàng tử gần như cùng lúc đến.

Từ Các lão có một bộ râu dài đẹp, năm nay đã hơn năm mươi, là Nội các Thứ phụ Thái tử Thái phó kiêm Cực điện Đại học sĩ, trên danh nghĩa là người đứng thứ hai trong Nội các hiện tại, nhưng do Thủ phụ Chu Các lão vừa bị buộc phải về quê chịu tang, thực chất ông đã tạm thay thế vị trí Thủ phụ.

Đương nhiên, ông cũng là quan chủ khảo kỳ thi Hội năm nay, tức là tọa sư của Trạng nguyên Lục Vô Ưu.

Quả nhiên, thấy vị râu dài này bước vào, Tiêu Nam Tuân cuối cùng cũng dừng bước, mặc dù thực ra lúc này hắn cũng không có ý định làm gì.

Hắn có thể bỏ qua những cảnh báo, uy hiếp và khiêu khích của Phụ hoàng, nhưng khi đối mặt với Thủ phụ đương triều, hắn vẫn phải đắn đo cân nhắc, bởi vì hắn nhớ rằng trước đây chính nhờ những tấu chương của Nội các Phụ thần đã liên hợp lại ép hắn và mẫu phi của hắn suýt nữa không thể từ chùa Thanh Tuyền trở về cung được.

Hiện giờ họ vẫn còn nóng lòng muốn ép hắn sớm ngày cút đi đến đất phong lập phiên.

Do đó, Tiêu Nam Tuân nhún nhường cười khẽ: “Phụ hoàng nói Lục trạng nguyên có đại tài, bảo ta thân cận nhiều hơn, vì vậy ta đặc biệt chuẩn bị quà mừng để đến tham dự hôn lễ, không muốn làm kinh động đến chư vị.”

Từ Các lão cũng cười nói: “Nhị Điện hạ quan tâm đến học trò của lão phu như vậy, thật là có lòng.”

Thế là mọi người đều ngồi xuống nghiêm chỉnh để dự lễ.

Lúc thấy Tiêu Nam Tuân tiến đến, Hạ Lan Từ đã sợ đến nỗi mồ hôi tuôn ra đầy tay, thấy hắn ngồi xuống mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Lục Vô Ưu ở bên cạnh nhẹ giọng nói khẽ: “Đã bảo nàng đừng hoảng mà.”

“Huynh…” Hạ Lan Từ mới nói được một tiếng, người dẫn lễ bên kia đã cao giọng bảo họ bái đường hành lễ.

Cuối cùng cũng bình an hoàn thành lễ cưới.

Trong tiếng hô to “Đưa vào động phòng”, Hạ Lan Từ được Lục Vô Ưu kéo vào phòng tân hôn, khi ngồi xuống chiếc giường cưới trong phòng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Đợi Lục Vô Ưu bảo mọi người ra ngoài, nói muốn nói vài câu với tân nương, nàng không nhịn được bèn hỏi: “Sao chàng biết lúc đó Từ Các lão sẽ đến, không đúng… sao ông ấy lại đến đúng lúc như vậy?”

Lục Vô Ưu giải thích đơn giản: “Bởi vì ta cho người theo dõi xe ngựa của Nhị Hoàng tử, hắn vừa có động tĩnh, ta liền cho người đi mời ân sư, trước đó ân sư đã đồng ý với ta.”

Hạ Lan Từ vẫn kinh ngạc hỏi: “Từ Các lão thích chàng như vậy sao?”

Lục Vô Ưu gật đầu nói: “Thiếu điều chỉ muốn gả con gái cho ta.”

Hạ Lan Từ nói: “…?? Chàng không động lòng sao?”

Suy cho cùng Từ Các lão từng tuổi này trong Nội các vẫn xem như còn trẻ, phụ mẫu lại mất sớm – điều này ở quan trường Đại Ung về sau lại được coi là một lợi thế, không phải chịu phiền phức vì tang chế – vị trí Thủ phụ ít nhất cũng có thể giữ thêm vài năm, đủ để Lục Vô Ưu có thể thuận buồm xuôi gió.

Lục Vô Ưu nhướng mày, cong mắt mỉm cười: “Ta động lòng rồi, nàng sẽ thế nào?”

Hạ Lan Từ: “…” Cũng phải.

Hiện tại chỉ mới chạng vạng, vừa mới hoàn thành lễ cưới xong, lát nữa còn có tiệc cưới, không gian trong Lục phủ có hạn cho nên họ đã đặt tiệc tại tửu lâu gần đó – chủ yếu đều là khách của Lục Vô Ưu, tóm lại hắn vẫn phải ra ngoài tiếp khách, còn buổi động phòng thật sự phải đợi đến sau giờ Hợi.

Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ rồi nói: “Chàng đi tiếp khách trước đi, ta ngồi đây đợi chàng.”

Lục Vô Ưu nói: “Nàng đi cùng ta.”

Hạ Lan Từ khó hiểu: “… Hửm?”

Lục Vô Ưu cười nói: “Nàng ở đây một mình yên tâm sao?”

Hạ Lan Từ do dự một lát, nói: “Được rồi…”

Nàng đưa tay kéo lấy khăn trùm đầu: “Vậy cái này…”

Lục Vô Ưu ấn giữ tay nàng lại: “Không sao, không cần tháo.” Hắn chậm rãi, kéo dài âm điệu: “Giữ lại chút cảm giác lễ nghi.”

Rất nhanh, Lục Vô Ưu liền dẫn nàng từ cửa sau lén lút lên chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.

***

Cùng lúc đó, trong đoàn xe của Nhị Hoàng tử, có hai người thân hình nhỏ bé lén lút trèo xuống.

“Công chúa… việc này không hay đâu, chúng ta mau về thôi…”

Tiêu Thiều An bọc mình trong chiếc áo choàng đen, giận dữ nói: “Sao ngươi lắm lời thế, bảo đi theo thì cứ đi theo là được!”

Nàng ta biết chắc ca ca mình không thể từ bỏ ý đồ, đã vậy còn không dẫn mình theo!

May mà nàng ta thông minh, dùng đủ cách uy hiếp dụ hoặc để lẻn vào trong đoàn xe của ca ca.

Lúc này ngoài trời đã mờ tối, bên ngoài Lục phủ đã chật ních người, vào lúc tiệc cưới diễn ra, tình cảnh xung quanh đều bộn bề, hai người họ nhân cơ hội lẻn vào, không ai phát hiện ra.

Trước đó Tiêu Thiều An đã từng tới căn nhà này, biết rõ vị trí của phòng ngủ chính ở đâu, nàng ta nhìn thấy cảnh tượng bên trong phủ giăng đèn kết hoa, treo đầy lụa đỏ, bất giác trong lòng dâng lên một cơn ghen tỵ tột cùng, tại sao nữ nhân kia lại có thể danh chính ngôn thuận gả cho Lục ca ca!

Còn nàng ta thân là Công chúa mà lại không thể?

Càng nghĩ càng tức.

Tiêu Thiều An không nghĩ ngợi gì liền lẻn vào trong, trong phòng ngủ chính chỉ thắp hai ngọn nến đỏ, ánh sáng mập mờ không rõ, nàng ta lờ mờ thấy tân nương trùm khăn đỏ ngồi trên giường, lòng ghen tị nhất thời càng dâng lên mãnh liệt.

“Ngươi, qua kia…” Nàng ta chỉ vào đống củi cách đó không xa, ra lệnh cho cung nữ thân cận: “Cầm cái gậy kia đánh ngất người bên trong, rồi kéo người vào trong tủ giấu đi, nhanh lên!… À, khăn trùm đầu nhớ để lại cho ta.”

Cung nữ thân cận này đã từng học được chút võ nghệ, lại không thể chống cự mệnh lệnh của Tiêu Thiều An, chỉ đành phải làm theo.

May mà người bên trong dường như không có phòng bị, chỉ một gậy đã bị đánh ngất dễ dàng, cung nữ giấu người đã ngất vào trong tủ cẩn thận, sau đó mới cầm khăn trùm đầu đi ra ngoài, mọi việc thuận lợi một cách bất ngờ.

Tiêu Thiều An cầm khăn trùm đầu trong tay, trong lòng đắc ý vô cùng.

Nàng ta bảo cung nữ chờ ở ngoài cửa, còn mình thì lẻn vào trong phòng ngồi lên giường, cởi áo choàng đen bên ngoài ra lộ ra bộ váy đỏ bên trong, đồng thời cầm khăn trùm đầu đội lên đầu mình.

***

Dù không phải tiệc cưới nối liền với làm lễ, giữa chừng còn phải di chuyển nhưng hôn lễ cũng bày hơn trăm bàn tiệc, với tư cách là cha vợ, Hạ Lan Cẩn cũng không ngờ một người đến từ Thanh Châu như Lục Vô Ưu, lại quen biết nhiều bạn bè thân thiết ở Kinh thành đến vậy.

Lục Vô Ưu mặc cát phục tân lang đi qua đi lại giữa các bàn, ai đến kính rượu hắn cũng không từ chối, một nụ cười tươi cười như đã đóng đinh trên gương mặt, hết sức khéo léo để ứng phó với mọi hoàn cảnh.

Đến cũng đến rồi, Tiêu Nam Tuân và Từ Các lão ngồi xuống đối diện uống với nhau một ly, được một lúc đối phương có công vụ phải đi trước, hắn cũng gần như hiểu mình đã bị chơi một vố, nhưng cũng không sao… hắn nhấm nháp ly rượu trong tay, nghe tùy tùng thấp giọng báo cáo.

Lục Vô Ưu vừa uống hơn trăm ly, đêm nay có về thẳng nhà được không còn chưa biết.

Hắn cũng lấy cớ cáo từ trước.

Đoàn xe khởi hành, Tiêu Nam Tuân lại chuyển hướng rẽ vào Lục phủ.

Lục phủ giờ phút này không còn náo nhiệt như lúc thành thân, cảnh đêm vắng lặng yên tĩnh, chỉ có chiếc đèn lồng đỏ đang hết mình tỏa ra ánh sáng chói lọi, người bên trong dường như cũng nghỉ ngơi rồi.

Phủ đệ của Lục Vô Ưu hiện giờ được canh phòng rất lỏng lẻo.

Người của Tiêu Nam Tuân leo tường vào, nhanh tay nhanh chân mở cửa sau cho hắn, thậm chí còn không có người nào phát giác được.

Hắn cũng sải bước vào trong như thể đây là nhà của hắn, trong lòng trỗi lên một cảm giác hưng phấn lạ thường, đến khi tân lang trở về hắn tự nhiên sẽ rời đi – nhưng trước đó, vẫn còn kịp để làm rất nhiều việc.

Đẩy cửa phòng tân hôn ra, dưới ánh sáng lờ mờ của hai ngọn nến đỏ, hắn nhìn thấy tân nương trùm khăn đỏ ngồi trên giường đang cúi đầu nghịch ngón tay, dáng hình ẩn mình dưới bức rèm đỏ có hơi mơ hồ, dường như càng khiến người ta run rẩy trong lòng.

Tiêu Nam Tuân khẽ cười một tiếng, trong đầu hiện lên khuôn mặt tuyệt sắc của Hạ Lan Từ, dục vọng trong hắn như bùng lên.

Tân nương khép hai chân ngồi đó, dáng vẻ căng thẳng đến lạ, nhưng khi nghe tiếng bước chân đến lập tức ngồi thẳng người dậy, giọng điệu run rẩy gọi một tiếng gì đó.

Tiêu Nam Tuân cho rằng là tiếng gọi phu quân, hắn mỉm cười, cầm lấy cây gậy hỷ bên cạnh nhẹ nhàng vén khăn trùm đầu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.