Một vòng người vây quanh đại sảnh to như vậy lại yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Ngọc Tế nhìn biểu tình của đám người xung quanh hoặc thương hại hoặc sợ hãi hoặc khinh thường, lập tức không thú vị, xoay người rời đi.
Không có bất luận kẻ nào ngăn cản.
Tới gần giữa trưa, Ngọc Tế ở dưới lầu gọi đồ ăn mang về.
Trong lúc chờ đóng gói, Ngọc Tế nghe được mấy bác gái trung niên đang ríu rít nói chuyện phiếm.
"Ai ai, các bà đã nghe gì chưa, buổi sáng hơn 10 giờ hôm nay, tại tiểu khu 13 phát hiện có người cắt cổ tay tự sát! Máu kia ư, còn xuyên qua khe cửa chảy đầy ngoài hành lang cơ!"
"Sao không biết, tôi sống ở tầng dưới nhà bọn họ đấy, nửa giờ trước vợ của tên kia đến đưa thi thể đi, trong nhà toàn là máu cũng chưa dọn được, xui không thể tả!"
"Nghe nói một tháng trước hắn tốn nhiều tiền mua một cây cung, lúc sau trong nhà nháo quỷ, người cũng bắt đầu hậm hực, mấy ngày hôm trước bà lão bên đấy còn bị khắc chết! Trong đám nghiệp chủ có người nói cây cung kia sát khí quá nặng, bảo hắn mau ném cung đi, hắn lại không chịu nghe."
"Bà lão kia đã chết ư? Sao lại không nghe thấy động tĩnh gì nhỉ?"
"Đưa đi kết âm hôn, là lão bản của một công ty lớn, nghe nói cô con dâu kia kiếm được không ít tiền từ họ, mang theo đứa nhỏ dọn vào một căn nhà lớn cơ!"
"Vậy mới nói, loại đồ cổ giết người này thực tà khí, có thể không lấy vẫn nên không lấy tốt hơn."
Ngọc Tế xách cơm trở về nhà.
Vào tiểu khu, thẳng tầng 11 tòa nhà 13.
Vụ án bị phán tự sát, cảnh sát sớm đã rút lui.
Cửa nhà mở rộng, hai người mặc trang phục màu xanh đang dọn dẹp vết máu.
Từng trận âm phong thổi ra, hai người dọn vệ sinh không ngừng run rẩy.
Ngọc Tế nhìn quanh bốn phía.
Trong phòng có tử khí mỏng manh nhàn nhạt, hành lang ngoài phòng lại âm phong từng trận, rõ ràng đã có lệ quỷ uổng mạng tới đây.
Ngọc Tế hiểu rõ, xách theo đồ ăn xoay người rời đi.
Án mạng đã xảy ra, người chết là tự sát, không phải lệ quỷ tự mình động thủ, hắn không có quyền can thiệp.
Đi đến cửa tầng lầu nhà mình, Ngọc Tế thấy trước cửa nhà mình đứng một thiếu niên tuấn tú mặc áo thun màu đỏ, quần dài màu trắng.
Thiếu niên lớn lên có một gương mặt trẻ con, trong tay cầm cuộn giấy vẽ, đứng ở trước cửa nhà hắn nhìn đông nhìn tây.
Nhìn thấy Ngọc Tế đi lên, thiếu niên nhảy nhót tiến lên vài bước, cười tủm tỉm hỏi: "Ngọc Tế đạo hữu?"
Ngọc Tế híp mắt: "Ừ."
Có vẻ lại tới làm mai cho hắn.
Thiếu niên chớp đôi mắt, nhanh chóng tự giới thiệu: "Tôi kêu Thạch Nhạc, là đệ tử chưởng môn Khống Âm Phái, tới đây để tác hợp anh cùng với nam thần của tôi, nam thần của tôi siêu cấp đẹp trai đó!"
Ngọc Tế: "Quỷ Vương?"
Thạch Nhạc nâng lên bức hoạ cuộn tròn: "Ừm ừm ừm ừm!"
Ngọc Tế: "Có thể đẹp trai đến độ không còn là quỷ?"
Thạch Nhạc: "Không......!Không thể"
Ngọc Tế: "Không thể, vậy cậu cũng đừng lãng phí thời gian."
Thạch Nhạc muốn khóc.
Yên lặng khóc xong, Thạch Nhạc lại kiên cường bò dậy, mở ra bức họa cuộn tròn trong tay, một đôi mắt to tròn xoe nhìn Ngọc Tế.
Thạch Nhạc: "Ngọc ca, tôi không phải vì cái nhiệm vụ che giấu của Cục Giám Sát Tam Giới kia mà tới đâu, tôi chỉ đơn thuần cảm thấy bộ dáng anh đánh người cực kỳ đẹp trai, cùng với nam thần của tôi nhất định là tuyệt phối."
Thạch Nhạc nói liên tục một hơi không ngừng: "Ngọc ca Ngọc ca, anh xem thử bức họa nam thần của tôi đi, rồi suy xét có cự tuyệt hay không!"
"Xoạt" một tiếng, bức họa bị Thạch Nhạc mở ra.
Ngọc Tế theo bản năng nhìn qua.
Trên bức họa vẽ một nam nhân mặc huyền y tay áo rộng.
Nam nhân mày kiếm mắt sáng, ngũ quan tuấn mỹ, tay phải chống đầu, ngồi ở trên hoàng kim vương tọa rộng lớn, con ngươi huyết sắc lười biếng nửa híp, như ngủ mà không phải ngủ.
"Đây là Quỷ Vương!?"
Đồng tử Ngọc Tế co rút lại, tim đập đột nhiên rối loạn!
"Đúng vậy đúng vậy, quá đẹp trai!"
Thạch Nhạc không chú ý tới vẻ khác thường của Ngọc Tế, cười hắc hắc.
Ngọc Tế hơi hơi nhắm mắt, nháy mắt khôi phục biểu tình đạm mạc: "Có thể đẹp trai thành người không?"
Thạch Nhạc héo luôn: "......"
Luôn bị lão bà tương lai của nam thần làm cho dỗi không nói nên lời làm sao đây? Hu hu hu!
"Cậu nhất định phải đứng ở cửa làm cá của tôi bị phơi lạnh sao?"
Thạch Nhạc nghe thấy một giọng nói thiếu niên thanh lệ.
Thạch Nhạc quay đầu, nhìn thấy một mỹ thiếu niên khoác khăn tắm màu đen, lộ ra đôi chân dài tuyết trắng đang lười biếng dựa vào cửa.
Ngọc Tế lập tức xoay người vào cửa.
Ở khoảnh khắc Ngọc Tế xoay người, Miêu Ương nhìn thấy trong mắt Ngọc Tế hiện ra cảm xúc dao động như gió lốc không thể áp chế.
Kích động, tơ tưởng, khát vọng.
Bộ dạng đứng nói của Miêu Ương cùng với cái xoay người không chút do dự của Ngọc Tế, thật giống như sét đánh giữa trời quang bổ Thạch Nhạc một nhát trong sống ngoài khét.
Ngọc Tế nói có người thích, chẳng lẽ là thật ư!?
Ngọc Tế không thèm care thậm chí bạo lực cự tuyệt bọn họ tác hợp, không lẽ bởi vì đã yêu thiếu niên đầy yêu khí kia?
Vậy nam thần của hắn chẳng phải sẽ cô độc cả đời ư!?
Thạch Nhạc cảm thấy trời sắp sập.
Ngọc Tế buông đồ ăn xuống, quay đầu lại hỏi: "Nghe nói Khống Âm Phái có mấy quyển trận pháp thượng cổ bản hữu hạn, tôi có thể mượn đọc không?"
Thạch Nhạc sững sờ, liên tục gật đầu: "Được được được, nhưng chỉ có thể xem ở trong môn phái thôi, không được làm hư hao sách vở."
Ngọc Tế gật gật đầu: "Ăn chút gì không?"
Thạch Nhạc sung sướng nhào vào cửa: "Có!"
Vì chuyện chung thân đại sự của nam thần hắn, hắn quyết định đánh vào nội bộ kẻ địch, hiểu rõ phương hướng tình cảm của Ngọc ca sẽ thuận tiện tạo cơ hội cho nam thần hắn!
"Ta không phải gian phu của Ngọc ca nhà ngươi!"
Sau khi Thạch Nhạc tự nhận là gián điệp thăm dò bốn lần, Miêu Ương quăng một ánh mắt xem thường cho Thạch Nhạc, tức giận nói.
"Ngọc ca của ngươi vẫn là đàn ông độc thân!"
Ăn cơm xong, Ngọc Tế đi theo Thạch Nhạc tiến về Khống Âm Phái.
Thạch Nhạc vui sướng truyền thư cho sư phụ.
(Đoạn này vẫn chưa rõ là truyền thư theo kiểu truyền thống hay gửi tin nhắn)
Ngọc ca vẫn độc thân, Quỷ Vương có cơ hội rồi!
Chưởng môn Khống Âm Phái nghe được Ngọc Tế tới, lập tức tới trước sơn môn nghênh đón, một chút uy phong của chưởng môn một phái cũng không có.
Nghênh đón Ngọc Tế tiến vào phòng khách, chưởng môn Khống Âm Phái cười hiền lành: "Ngọc tiểu hữu, ta nghe Nhạc Nhạc nói ngươi đã nhìn thấy bức họa Quỷ Vương.
Có phải cảm thấy Quỷ Vương rất được đúng không?"
Ngọc Tế hành lễ ngồi xuống nói: "Quỷ Vương trông còn khá tốt."
Chưởng môn Khống Âm Phái cảm thán: "Đúng vậy, sử sách ghi lại Nghiệp đế trên chiến trường anh dũng thiện chiến, thiết cốt tranh tranh*, rời chiến trường thì ngọc thụ lâm phong, tuấn dật tiêu sái, có thể nói là văn võ song toàn."
*xương cốt cứng rắn
Ngọc Tế cúi đầu uống trà.
Che dấu cảm xúc bất chợt bộc lộ dưới đáy mắt.
Uống một ngụm trà, Ngọc Tế lại ngẩng đầu, vẻ mặt đã quay về đạm nhiên: "Nhưng bản chất Quỷ Vương vẫn là quỷ, còn là lệ quỷ hung ác bị Đạo Ngô chân nhân trấn áp, nhân quỷ thù đồ......"
Đôi mắt chưởng môn Khống Âm Phái không dấu vết híp lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng lão nhân hiền lành: "Ngọc tiểu hữu có điều không biết, Nghiệp đế được trời ban cho quỷ thân.
Thân thể không khác gì người thường, có độ ấm có hô hấp cũng có tim đập, việc động phòng hoàn toàn không thành vấn đề."
Có thể động phòng!?
Khóe môi Ngọc Tế cong lên, rồi lại đè xuống rất nhanh: "Chưởng môn ngài hiểu lầm, mấy lần trước làm nhiệm vụ tôi có đụng phải một ít trận pháp.
Tôi nghe Thạch Nhạc nói quý phái có ghi chép liên quan đến trận pháp thượng cổ, cho nên mới tới một chuyến mượn xem......"
Chưởng môn Khống Âm Phái: "......"
Thằng nhãi ranh Thạch Nhạc kia vậy mà dám báo sai quân tình?
Ngọc Tế: "Thuật sĩ nhất mạch từ mấy ngàn năm trước tới nay đều hành nghề bắt quỷ trừ yêu, chưa từng có tiền lệ lập khế ước cùng quỷ quái."
Chưởng môn: "......"
Có một loại dự cảm không tốt.
Ngọc Tế nhìn chưởng môn Khống Âm Phái: "Tôi có chút nghi hoặc, mọi người đều biết rõ thuật sĩ cùng yêu quỷ vốn là kẻ địch từ xưa đến nay, vì sao còn muốn tích cực tác hợp tôi cùng với Quỷ Vương như vậy?"
Ngọc Tế: "Chưởng môn có thể giải thích nghi hoặc giúp tôi được không?"
Chòm râu của chưởng môn Khống Âm Phái run lên, nhìn Ngọc Tế.
Sắc mặt Ngọc Tế đạm nhiên, trong ánh mắt trong suốt mang theo thông duệ.
Từ ánh mắt Ngọc Tế, chưởng môn Khống Âm Phái đã hiểu, hắn tới Khống Âm Phái mượn xem sách là giả, tìm hiểu lý do vì sao bọn họ sốt ruột tác hợp hắn cùng Quỷ Vương mới là thật.
Ngọc Tế muốn biết nguyên nhân Tam giới tác hợp, lại hoặc là Ngọc Tế muốn nói điều kiện cùng Tam giới.
Chưởng môn Khống Âm Phái bị Ngọc Tế đi trước một nước cờ.
Chưởng môn Khống Âm Phái vuốt râu thở dài: "Ngọc tiểu hữu, ngươi có biết khi Quỷ Vương tu thành quỷ, Nhân giới chúng ta đã xảy ra chuyện gì không?"
Ngọc Tế: "Tương truyền sau khi Quỷ Vương tu thành quỷ, lệ khí ngập trời, suất lĩnh Cửu Quỷ Tướng tàn sát ngàn vạn sinh linh, khiến cho Nhân giới máu chảy thành sông, oan hồn khắp nơi, lúc sau bị Đạo Ngô chân nhân liều chết phong ấn ở Cửu U."
Chưởng môn Khống Âm Phái than nhẹ: "Không sai, Đạo Ngô chân nhân đã tọa hóa hơn 3000 năm, Quỷ Vương hiện tại lại ngo ngoe rục rịch, phong ấn Cửu U tràn ngập nguy cơ.
Ba vị giới chủ sau khi trở về từ Cửu U đều mang về một sinh thần bát tự, nói đây là người Quỷ Vương muốn."
Ngọc Tế sững sờ: "Tôi?"
Chưởng môn Khống Âm Phái gật đầu: "Ngươi."
Ngọc Tế cúi đầu.
Chưởng môn Khống Âm Phái nhìn Ngọc Tế cúi đầu không nói, cho rằng Ngọc Tế đang khổ sở, liền an ủi nói: "Quỷ Vương hàng năm bị nhốt tại Cửu U, cho dù các ngươi có kết hôn cũng chỉ là lập khế ước mà thôi, không có tính thực tế."
Tuy rằng sẽ không bị Quỷ Vương làm gì, nhưng cả đời này của Ngọc Tế không thể cưới vợ sinh con, Ngọc Thị nhất mạch lần này phỏng chừng thực sự đoạn tuyệt tại thế hệ Ngọc Tế rồi.
Đáng tiếc.
Trong lòng chưởng môn Khống Âm Phái có chút thương tiếc với Ngọc Tế, để cho Thạch Nhạc đang trầm mặc không nói đưa Ngọc Tế đi Tàng Thư Các, cho phép Ngọc Tế xem sách trong Tàng Thư Các.
Thạch Nhạc phụng mệnh tiến đến, phía sau đi theo một thiếu niên áo đỏ.
Thiếu niên thoạt nhìn mười sáu mười bảy tuổi, một thân quần áo đỏ tươi phiêu đãng, làn da trắng nõn, mặt mày thanh tú, ánh mắt lạnh nhạt như đao.
"Đây là Hồng Y, khôi lỗi* của tôi."
*con rối, có thể chế tạo từ nhiều nguyên liệu, trong đó có xác người, ai đọc tiên hiệp nhiều sẽ biết.
Ngọc Tế: "Khôi lỗi?"
Sớm đã nghe nói Khống Âm Phái phát triển từ nghề đuổi thi, đệ tử nội môn mỗi người đều có một bộ khôi lỗi thiếp thân.
Ngọc Tế thời trẻ từng gặp qua thi khôi* của đệ tử Khống Âm Phái, phần lớn đều là sắc mặt xanh mét ánh mắt dại ra, chưa từng thấy con nào như con đang đứng phía sau Thạch Nhạc, da thịt oánh nhuận như người sống.
*khôi lỗi làm từ thi thể
Thạch Nhạc có chút đắc ý nho nhỏ: "Hồng Y là do sư tổ tôi phí tâm sức cực lớn luyện thành, thân thể cứng cỏi, đao thương bất nhập, sức lực to lớn một quyền là có thể đập nát một ngọn núi, là chí bảo của Khống Âm Phái chúng tôi!"
"Ngọc ca, sư phụ nói tôi phải chiêu đãi anh thật tối, để tôi mang anh đến Tàng Thư Các."
Thạch Nhạc cẩn thận dọn toàn bộ những bản hữu hạn đến trước mặt Ngọc Tế.
Sau đó mang theo thi khôi Hồng Y đi làm nhiệm vụ hằng ngày.
Ngọc Tế có mệnh cách đặc thù, trên phương diện thuật pháp thiên phú dị bẩm, giá trị chiến đấu có thể bạo trần, nhưng trên phương diện trận pháp, hai mắt Ngọc Tế lại như bị che lại, thiên sinh trì độn.
Học như vẹt được vài ngày, Ngọc Tế mới miễn cưỡng ghi nhớ được thượng cổ hung trận đồ vào trong đầu.
Nhớ kỹ trận đồ, không chờ Ngọc Tế nhìn thêm ghi chép về trận Loạn Tam Giới ngàn năm về trước, Thạch Nhạc đã một đường chạy tới Tàng Thư Các báo tin.
"Ngọc ca, Nhân Chủ tới tìm anh! Đang ở trong phòng khách."
Ngọc Tế nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ.
Người hắn chờ, rốt cuộc đã tới.
Ngọc Tế đi theo Thạch Nhạc vào cửa phòng khách, liền thấy vị trí chủ vị của phòng khách đang ngồi một lão nhân bộ dáng hiền từ, thân mặc bạch y, râu tóc bạc phơ.
Nhân giới chi chủ, Mục Thường Sư.
Mục Thường Sư nhìn thấy Ngọc Tế, cười tủm tỉm tiến lên tiếp đón, sau đó hòa ái mở miệng: "Ngọc tiểu hữu, lão nhân ta cũng không quanh co lòng vòng nữa, hôm nay ta đến đây là vì chuyện của Quỷ Vương."
"Quỷ Vương gần đây ngo ngoe rục rịch, nếu như thoát vây mà ra sợ là thiên hạ sẽ đại loạn, hiện tại chỉ có Ngọc tiểu hữu ngươi mới có thể trấn an lệ khí của Quỷ Vương.
Vì thiên hạ thương sinh, lão nhân ta đành kéo mặt mo này xuống cầu xin Ngọc tiểu hữu một lần."
Ngọc Tế ôm quyền hành lễ vãn bối, đạm nhiên đến nói: "Vậy ngài cầu đi."
Râu của chưởng môn Khống Âm Phái run lên.
Râu của Mục Thường Sư cũng run theo.
Thạch Nhạc cúi đầu.
Ngài cầu đi, ha ha ha.
Ngọc ca soái ngút trời ha ha ha!.