Trương Cảnh Hoán đưa Ngọc Tế trở về văn phòng.
"Là Luyện Hồn Thuật."
Văn phòng không có người ngoài, Quỷ Vương bò ra từ cổ áo Ngọc Tế, đứng ở trên đầu vai Ngọc Tế đột nhiên mở miệng.
Âm thanh trầm thấp mang theo vụn băng.
Thông qua khế ước, Ngọc Tế cảm giác được nội tâm Quỷ Vương phập phồng không tĩnh, mang theo nhàn nhạt lửa giận.
Trương Cảnh Hoán kéo ghế ra chuẩn bị ngồi xuống, liền thấy vật trang sức Quỷ Vương ở trước mặt hắn lăng không cất bước.
Chân Trương Cảnh Hoán run lên, thiếu chút nữa ngồi xuống đất.
Trương Cảnh Hoán đỡ lấy cạnh bàn, nuốt nuốt nước miếng, run run rẩy rẩy che lại tam quan sắp đổ nát của mình, hỏi Ngọc Tế: "Cậu......!Mèo đen của cậu đâu? Đây là......?"
Còn biết nói nữa......
Miêu Ương dựa vào tường, đôi mắt to tròn liếc nhìn Trương Cảnh Hoán một cái, lười biếng trả lời: "Ở đây này, meo~"
Tay Trương Cảnh Hoán run lên, hộp bút rơi lộp bộp xuống bàn, bút trong đó rầm một cái văng đầy khắp bàn.
Tam quan của Trương Cảnh Hoán đã hoàn toàn nát.
Miêu Ương phụt cười: "Trương cảnh sát, anh thật hài hước."
Ngọc Tế chỉ vào Quỷ Vương, rất nghiêm túc mà giới thiệu: "Đây là Quỷ Vương Minh giới, bạn lữ khế ước của tôi, gọi tắt là lão công."
"Rầm"
Trương Cảnh Hoán cuối cùng vẫn làm đổ ghế dựa.
Miêu Ương thấy đôi mắt hồng hồng của Trương Cảnh Hoán đang hoài nghi nhân sinh, quay đầu nhìn về phía Quỷ Vương, nói sang chuyện khác: "Ngài nói, Luyện Hồn Thuật?"
Quỷ Vương vân đạm phong khinh nói: "Hơn 3000 năm trước, thời điểm ta còn chưa chết, có một tà đạo sĩ phát minh ra một loại tà thuật cướp đoạt hồn lực người sống, vận cho tuổi thọ người khác để sửa mệnh."
Trương Cảnh Hoán: "......"
Hơn......!hơn 3000 năm trước, thời điểm chưa chết?
Quỷ Vương: "Những kẻ bị luyện hồn cũng có bệnh trạng ly kỳ như vậy.
Đầu tiên làn da nứt nẻ, sau đó da tróc thịt bong, cuối cùng xương cốt vỡ vụn.
Bảy ngày sau trút hơi thở cuối cùng, sau đó khí vận cùng dương khí bị tách ra độ cho một người khác, thay đổi vận mệnh của người đó."
Mèo con trong ngực Miêu Ương lại xù lông.
Miêu Ương vuốt cánh tay mình một phen, sau mới nhớ ra mình đang là hình người, không có lông xù.
Tim Ngọc Tế lệch một nhịp: "Làm sao anh biết."
Quỷ Vương: "Ba ngàn năm trước, thiên tài quái tài tại Huyền Học Giới ùn ùn không dứt, yêu quỷ ở nhân gian cũng không phải truyền thuyết, ta nam chinh bắc chiến mười năm, biết chút kỳ văn mật sự cũng không kỳ lạ."
Ngọc Tế rũ mắt không nói chuyện.
Trong lòng hắn mơ hồ có suy đoán.
Cảm giác đau lòng hít thở không thông truyền tới thông qua khế ước, Quỷ Vương âm thầm thở dài, bạn lữ nhỏ của hắn quá thông minh quá mẫn cảm.
Đúng vậy, hắn đích xác đã tự mình trải qua Luyện Hồn Thuật.
Ngày đó bọn họ chiến thắng trở về, hắn cùng Cửu Tướng ở trong doanh trướng uống rượu ngôn hoan.
Đang uống rượu, làn da hắn đột nhiên nứt nẻ, bệnh trạng cũng giống như những người ở Tuyên Địa này.
Chỉ là Luyện Hồn Thuật của hắn giữa chừng đột nhiên mất khống chế, hoặc là do người thi triển Luyện Hồn Thuật đột nhiên chạy, dẫn tới hắn không bị đoạt hồn đoạt vận, nhưng kém chút nữa hồn phi phách tán.
Là nhờ chuỗi hạt châu gỗ đàn thuật sĩ kia cho hắn, vào thời điểm cuối cùng tụ lại hồn phách hắn, giúp hắn thoát khỏi bi kịch hồn phi phách tán, làm hắn ngoài ý muốn tu thành lệ quỷ, còn được trời cho quỷ thân.
Sau khi vào Cửu U, từ vô số thư tịch Đạo Ngô vơ vét cho hắn, hắn biết được Huyền Học Giới có một môn tà thuật, gọi là Luyện Hồn.
Có thể rút đi sức mạnh linh hồn của người sống tẩm bổ cho tuổi thọ người sắp chết, còn có thể cướp lấy khí vận của người khác thay đổi vận mệnh chính mình.
Nghịch thiên sửa mệnh!
Thấy Ngọc Tế nhắm mắt không nói lời nào, Quỷ Vương duỗi tay xoa xoa mặt Ngọc Tế, sau đó cúi người nhẹ nhàng hôn lên vành tai Ngọc Tế.
Là xúc cảm mềm nhẹ nhu hòa.
Đầu quả tim Ngọc Tế run lên, sống lưng tê dại.
Miêu Ương che lại đôi mắt lưu ly của mèo con.
Lỗ tai trước mắt nhiễm màu hồng nhạt xinh đẹp, khế ước truyền đến đã không còn là cảm giác đau lòng, Quỷ Vương vừa lòng ngồi ở trên đầu vai Ngọc Tế, sờ cằm.
Hắn tiến vào Cửu U đã ba ngàn năm, luyện hồn giả xuất hiện lúc này là ngoài ý muốn có được Luyện Hồn Thuật, hay chính là người kế thừa Luyện Hồn Thuật?
Trương - tam quan rốt cuộc rách nát - Cảnh Hoán cuối cùng tỉnh táo lại, ổn định tâm thần hỏi: "Có thể tra được là người nào làm không? Có chuyện gì tôi có thể giúp đỡ không?"
Quỷ Vương: "Luyện Hồn Thuật ác độc, điều kiện thi triển cũng rất hà khắc.
Thời điểm thi triển Luyện Hồn Thuật, người sửa mệnh cùng với người thi triển đều phải ở trong phạm vi mấy dặm xung quanh mới được."
Trương Cảnh Hoán nắm chặt tay: "Chúng ta làm sao tìm được hắn?"
Quỷ Vương lại hỏi: "Hiện tại có bao nhiêu người bị hại?"
Tâm tình Trương Cảnh Hoán trầm xuống: "Đã bị hại 8 người, còn có một vị giám đốc Hàn đang chịu tra tấn, khoảng cách bảy ngày còn không đến......! Năm giờ nữa."
Quỷ Vương: "Chúng ta đi bệnh viện."
Đèn xe cảnh sát sáng lên, Trương Cảnh Hoán lái xe mang theo Ngọc Tế thẳng tiến bệnh viện.
Một đường vượt đèn đỏ, mười phút sau đã tới dưới cầu thang phòng bệnh cao cấp của bệnh viện Tuyên Thị.
Hai bên cầu thang đứng hai người trẻ tuổi mặc cảnh phục.
"Trương đội trưởng!"
Trương Cảnh Hoán gật đầu: "Tình huống thế nào?"
Người trẻ tuổi đứng ở bên trái gần lối lên cầu thang làm động tác chào với Trương Cảnh Hoán, lắc đầu: "Tình huống giống lúc trước......!Thuốc mê không có tác dụng, nhóm thiên sư đại sư bó tay không biện pháp, giám đốc Hàn đã đau ngất đi rồi."
Hiểu biết đại khái tình huống, Trương Cảnh Hoán đưa Ngọc Tế đi tới phòng bệnh, Ngọc Tế đi theo phía sau Trương Cảnh Hoán.
Bước lên bậc thang, thời điểm đi ngang qua một cảnh sát trẻ tuổi, Ngọc Tế liếc mắt nhìn viên cảnh sát một cái.
Bởi vì tính đặc thù của vụ án, toàn bộ tầng lầu chỉ có một người bệnh là giám đốc Hàn, Trương Cảnh Hoán cùng Ngọc Tế đi một đoạn đã đến phòng bệnh.
Thân phận giám đốc Hàn không thấp, có vệ binh đứng trước cửa phòng bệnh.
Bên cửa sổ hành lang có bảy tám người đang đứng, đều là người của Huyền Học Giới.
Phòng bệnh rất lớn, là bố cục một phòng một sảnh.
Vừa vào cửa là phòng khách rộng rãi, bên trái đặt ghế sô pha màu trắng gạo, bên phải là tường TV cùng WC, hướng vào bên trong là phòng bệnh.
Trương Cảnh Hoán tiến vào phòng bệnh, Ngọc Tế nhìn thấy bên mép giường đứng ba người, hai người đang cúi đầu thấp giọng nói chuyện với nhau.
Một người trong số đó là một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu.
Cô gái trang điểm tinh xảo, mặc váy liền áo màu xanh nhạt, đi giày cổ thấp màu trắng, trên cổ tay mang theo một chiếc vòng ngọc màu xanh lục bảo.
Sinh mệnh lục, biểu tượng của Dược Các.
Đang nói chuyện cùng cô gái là một thanh niên mặc quần áo thể thao hai màu xám trắng, mày kiếm mắt sáng, khôi ngô tuấn tú, sau lưng đeo một chiếc túi vải màu xám, điển hình phong cách của Đạo giáo.
Một người nữa đứng bên cạnh là một hòa thượng trẻ tuổi khoác áo cà sa.
Hòa thượng nhắm hai mắt, chuyển động Phật châu trong tay, môi không tiếng động mà khép khép mở mở, như đang niệm kinh cầu khẩn.
Trương Cảnh Hoán thấp giọng giới thiệu với Ngọc Tế: "Cô gái mặc áo xanh là đệ tử Dược Các Huyền Học Giới các cậu —— Thủy Dao, mấy ngày nay vẫn luôn canh giữ ở phòng bệnh, phụ trách tất cả các loại thuốc, mặc dù không có tác dụng."
Âm thanh Trương Cảnh Hoán rất thấp, nhưng ở đây đều không phải người bình thường, có thể nghe được rất rõ ràng.
Lông mày Thủy Dao giật giật: "......"
Trương Cảnh Hoán tiếp tục giới thiệu: "Quần áo xám trắng chính là đệ tử Đạo giáo — Cố Vũ, mấy ngày nay vẫn luôn đi khắp những nơi xảy ra chuyện, nói là tình huống này do có người bày trận, nhưng lại không biết phá."
Sau lưng Cố Vũ cứng đờ: "......"
Trương Cảnh Hoán mở miệng: "Vị kia......"
Miêu Ương cười tủm tỉm ngắt lời Trương Cảnh Hoán: "Đệ tử Phật môn Linh Tuệ đại sư, chúng ta có quen biết."
Dược Các cùng Huyền Phái quan hệ mật thiết với nhau, đắc tội cũng được, nhưng Phật Môn luôn không để ý tới chuyện đời, không thể để Trương Cảnh Hoán cũng đắc tội họ được......
Trương Cảnh Hoán dừng lại.
Linh Tuệ niệm một tiếng A Di Đà Phật, nhìn về phía Ngọc Tế.
Thủy Dao cùng Cố Vũ ngừng nói chuyện, cũng nhìn về phía Ngọc Tế.
Trong phòng bệnh một mảnh an tĩnh.
Ngọc Tế tiến lên một bước nhìn giám đốc Hàn trên giường bệnh.
Phần da lộ ra bên ngoài của giám đốc Hàn đã nứt toạc, da thịt không còn chút máu, dường như máu đã bị rút hết.
Xuyên thấu qua vết nứt, Ngọc Tế có thể nhìn thấy xương cốt giám đốc Hàn đã vỡ ra thành bột, nhưng vẫn còn màu trắng.
Thủy Dao xoay chiếc vòng trên tay hai vòng, nói: "Đối với tình trạng này, thuốc của Dược Các chúng ta thật sự không có bất kỳ tác dụng gì, không biết Quỷ Hậu có cao kiến gì không?"
Thủy Dao có địch ý, nhưng Ngọc Tế nhìn cũng không thèm nhìn Thủy Dao một cái, bình đạm trả lời: "Học nghệ tinh hay không, có thể cứu người hay không đều bản lĩnh của chính các ngươi, ta không có cao kiến gì."
Thủy Dao sửng sốt, ngay sau đó giận dữ: "Ngọc Tế!"
"Ngươi đây là khinh thường Dược Các chúng ta sao!?".