Sau Khi Rửa Sạch Oan Khiên

Chương 56: Ta Muốn Ngươi Hay Ngươi Muốn Ta Đều Được.



Tương Trọng Kính không chú ý đến vẻ mặt của hai người, sau khi cất thuốc vào liền cùng Cố Tòng Nhứ trở về Khứ Ý Tông.

Tang lễ của Khúc Hành ở Khứ Ý Tông đã được sắp xếp ổn thỏa, bởi vì tro cốt trong hộp có ma khí kỳ lạ, người của Khứ Ý Tông cũng sợ bị người ngoài phát hiện nên cố ý xây mộ phần nghiêm trang cho Khúc Hành, sau đó nói với bên ngoài là do linh lực không ổn định dẫn đến bạo thể mà chết.

Sau khi Tương Trọng Kính trở về, vừa tới trước cổng Tông môn thì thấy Dịch Quận Đình và cha hắn ta đang đứng dưới tán cây bàn tán gì đó, vẻ mặt hai người họ trông rất kì lạ.

Dịch Quận Đình nhác thấy Tương Trọng Kính liền sáng rực hai mắt, vừa định mỉm cười vui vẻ chào đón nhưng sực nhớ Khứ Ý Tông đang làm tang sự, nếu bản thân tỏ vẻ vui mừng như vậy thì thật sự không có giáo dưỡng, hắn ta lập tức mím chặt môi hơi khom người hành lễ.

“Kiếm tôn.”

Dịch chưởng môn đang luyên thuyên không ngừng nhanh chóng quay đầu lại, ánh mắt còn sáng hơn cả con trai mình, tính tình của hắn tùy tiện, không quan tâm ai chết ai sống, cất giọng ồm ồm đặc trưng nói: “Kiếm tôn!”

Tương Trọng Kính lờ mờ nhận ra sự nhiệt tình của Dịch chưởng môn dành cho mình, cũng ôn hòa lên tiếng chào lại: “Chào Dịch chưởng môn, một ngày bình an.”

Dịch chưởng môn vội vàng nói: “Nhận lời chúc của kiếm tôn, vô cùng bình an!”

Tương Trọng Kính bật cười, lên tiếng hàn huyên: “Các người vừa nói gì thế?”

Tương Trọng Kính chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ hai cha con họ lại nói hết tất cả cho mình, càng không ngờ sau khi nói xong, Dịch chưởng môn còn chậc lưỡi ba tiếng, tỏ vẻ kích động.

“Kiếm tôn, ta nói lão già Khúc Hành đó sao đột nhiên bị bạo thể? Đừng nói là bị ta nguyền rủa?” Dịch chưởng môn vỗ ngực, vì lực tay quá lớn nên phát ra tiếng thùng thùng: “Dưới chân núi của Lâm Giang Phong chúng ta có cái miếu mấy trăm năm, nghe nói cực kỳ linh nghiệm.”

Trong lúc Dịch chưởng môn đang trên đường đến dự tiệc sinh nhật của Khúc Hành, lúc đi nhang qua cái miếu còn thuận tiện nói thầm một câu, đại ý là hy vọng bảy ngày sau là ngày giỗ đầu tiên của Khúc Hành.

Dịch chưởng môn chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ bây giờ thật sự đến dự tang lễ của Khúc Hành.

Dịch chưởng môn không có lòng dạ xấu xa gì, cũng không biết nghĩ tới điều gì mà vẫn còn sợ hãi trong lòng: “Kiếm tôn, cái miếu này có phải linh nghiệm quá đáng không?”

Tương Trọng Kính không ngờ Dịch chưởng môn là người trưởng thành, hơn nữa còn là người đứng đầu một môn phái, thế mà lại nói chuyện và hành động y như đứa trẻ, làm hắn không khỏi buồn cười.

Dịch chưởng môn thấy Tương Trọng Kính cười, cũng nhận ra bản thân làm vậy quá ngây thơ, hắn ho khan chữa ngượng, trên mặt đỏ rần.

Tương Trọng Kính có ấn tượng rất tốt về hai cha con này, mỉm cười khuyên giải hắn: “Đây là kiếp số của Khúc tông chủ, không liên quan đến người ngoài, chưởng môn đừng suy nghĩ nhiều.”

Dịch chưởng môn như có điều suy nghĩ gật đầu.

Tương Trọng Kính vừa đi được hai bước thì Dịch Quận Đình đột nhiên chạy chậm tới, rụt rè nói: “Kiếm tôn.”

Tương Trọng Kính cười tủm tỉm nhìn hắn ta: “Ừ?”

Cuối cùng Cố Tòng Nhứ cũng nhìn ra Tương Trọng Kính có vẻ như rất kiên nhẫn với người đơn thuần thật thà, cho dù là Dịch Quận Đình hay Khúc Nguy Huyền.

Dịch Quận Đình giương mắt nhìn hắn, hắn ta bất an vặn vặn ngón tay tỏ vẻ muốn nói lại thôi nửa ngày, cuối cùng lấy hết can đảm mở miệng: “Ta nghe nói ngài đang tìm một thứ, nếu cần giúp đỡ, Lâm Giang Phong nhất định sẽ dốc hết sức tương trợ.”

Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt rồi cười rộ lên: “Làm sao hắn biết ta đang tìm đồ?”

Dịch Quận Đình e sợ làm hắn tức giận, vội nói: “Là mấy ngày trước lúc đến Song Hàm Thành, Nhị Thập Nhất thuận miệng nói ra, ta liền ghi nhớ.”

Tương Trọng Kính nhìn đôi mắt trong veo vô tội của Dịch Quận Đình, thầm nghĩ không ổn, đột nhiên thật muốn xoa đầu đứa trẻ ngoan này.

Tương Trọng Kính ngăn lại bản năng của mình, sau đó dỗ dành như con: “Không cần phiền phức vậy đâu, ta sẽ tự mình tìm được.”

“Không, không không không phiền phức!” Dịch Quận Đình cực kỳ rất muốn giúp, nhưng trong lúc nhất thời không biết phải thuyết phục Tương Trọng Kính như thế nào, hắn ta khẽ giậm chân tại chỗ, một mình nóng nảy hồi lâu rồi đột nhiên ‘A’ một tiếng, nói: “Cái miếu linh nghiệm dưới chân núi của Lâm Giang Phong mà cha ta nói hồi nãy, bên trong đó còn có một vị cao tăng, không chừng hắn có thể chỉ điểm cho ngài.”

Tương Trọng Kính nghe thấy hai chữ ‘cao tăng’, thử dò hỏi: “Vị cao tăng đó tên gì?”

Dịch Quận Đình vừa nghe cảm thấy có triển vọng, vội nói: “Tố Nhất, dáng dấp cao khỏe, quanh người như tỏa ra tiên khí!”

Tương Trọng Kính: “…”

Vẻ mặt của Cố Tòng Nhứ vô cùng kì lạ, không ngờ bọn họ còn chưa bắt đầu đi tìm thì đã biết sào huyệt của Tố Nhất ở đâu.

Có được mà chẳng tốn tí công sức nào.

Tương Trọng Kính nhếch miệng cười sâu xa, nhấc tay xoa đầu Dịch Quận Đình: “Được rồi, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”

Dịch Quận Đình ngớ người hồi lâu mới sực tỉnh hồn, vui vẻ nói: “Được!”

Lần này, hắn ta không để ý lễ nghĩa không được tỏ ra vui mừng trong tang sự nữa, ngửa mặt mỉm cười ngây ngô với Tương Trọng Kính, để vị kiếm tôn họ Tương này tùy ý vuốt ve mái tóc mềm mại của mình.

Tương Trọng Kính còn chưa thỏa mãn rút tay về, nói: “Đừng rời khỏi Khứ Ý Tông, ta sẽ đi Lâm Giang Phong với các người.”

Dịch Quận Định gật đầu như giã tỏi: “Dạ dạ!”

Hắn ta nói xong liền hớn hở chạy về bên cạnh Dịch chưởng môn khoa tay múa chân kể lại tin tốt này.

Tương Trọng Kính bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Cố Tòng Nhứ đứng bên cạnh nói với vẻ sâu xa: “Kiếm tôn của chúng ta thật làm người ta yêu thích ha.”

Tương Trọng Kính nháy mắt với y, cười tủm tỉm: “Vậy tức là ta cũng làm chân long đại nhân yêu thích?”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Phản ứng đầu tiên của Cố Tòng Nhứ là im miệng, thói quen bảo trì im lặng để bảo toàn mạng sống đỡ phải bị lời lẽ cợt nhả của Tương Trọng Kính làm cho tức chết đã được hun đúc suốt sáu mươi năm qua, trong nhất thời không thể thay đổi được.

Chẳng qua y chỉ xấu hổ trong giây lát, đột nhiên nhận ra người này tuy ngoài miệng phun đầy lời lẽ không đứng đắn nhưng cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, vốn không hề có chút sát thương nào.

Cố Tòng Nhứ hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt cười nhạo của Tương Trọng Kính, thản nhiên nói: “Có chứ, ta rất yêu thích ngươi.”

Tương Trọng Kính vốn tưởng nắm chắc phần thắng: “…”

Kiếm tôn hơi bị kinh hoàng, vô thức nhận ra không đúng chỗ nào, nhưng nếu phủ nhận thì sẽ bại lộ bản chất thật của mình, hắn cảm thấy da mặt của Cố Tòng Nhứ giống như hắn ngày càng dày thêm một lớp, ngay cả lời lẽ như vậy cũng có thể nói ra mà không đổi sắc mặt.

Tương Trọng Kính không lên tiếng, bàn về da thô thịt dày, hắn chỉ đành ngậm ngùi đứng dưới cự long một bậc.

Cố Tòng Nhứ thấy hắn lần đầu tiên bị một câu nói mà yên tĩnh lại, càng nhận ra rõ con ác long năm đó bị cái thùng rỗng này trêu ghẹo đỏ mặt đỏ tai chính là nỗi sỉ nhục mà cả đời này y có chùi cũng không chùi hết được.

Rõ ràng chỉ cần nói lại một câu là hoàn toàn có thể nắm quyền chủ động, tứccccc!

Cố Tòng Nhứ hối hận không thôi.

Trong lúc y đang âm thầm ảo não, Tương Trọng Kính đã tìm thấy Khúc Nguy Huyền đang ngồi ngẩn người dưới gốc cây.

Hai con mắt của Khúc Nguy Huyền tối tăm không ánh sáng, dù là lửa độc hành hạ hay bệnh tật triền miên thì trên mặt hắn vẫn không thay đổi chút nào, hắn đang ngồi ngẩn người thì đột nhiên từ khóe mắt chảy xuống một hàng lệ, men theo gò má chảy đến cằm rồi nhỏ xuống đất.

Tương Trọng Kính đi tới, nhấc tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho hắn.

“Nguy Huyền.”

Khúc Nguy Huyền ngẩn người nửa ngày mới ngước mặt nhìn Tương Trọng Kính, lộ ra đôi ma đồng đỏ thẫm.

Tương Trọng Kính sợ hết hồn, lập tức áp tay vào má nhấc mặt hắn lên xem cho kỹ, chẳng qua trong giây lát, ma đồng đỏ tươi đã không còn, biến trở về con ngươi đen nhánh quen thuộc.

Tương Trọng Kính bị dọa sợ không nhẹ, kêu Cố Tòng Nhứ giúp hắn xem trong cơ thể Khúc Nguy Huyền có ma khí không.

Cố Tòng Nhứ rất thù dai, bây giờ vẫn còn hận Khúc Nguy Huyền làm thân thể của chủ nhân y tan thành tro bụi, nghe vậy liền hờ hững nói: “Không rảnh.”

Tương Trọng Kính e sợ Khúc Nguy Huyền xảy ra chuyện, do dự một chút rồi kéo tay áo Cố Tòng Nhứ, nói nhỏ: “Coi như là giúp ta đi.”

Cố Tòng Nhứ không tình nguyện, trừng mắt: “Giúp ngươi ta được gì?”

Tương Trọng Kính suy nghĩ một chút, đột nhiên bật cười.

Cố Tòng Nhứ thầm giật mình, nghĩ bụng lại sắp bắt đầu.

Quả nhiên Tương Trọng Kính lại giở trò cũ, đôi mắt khẽ cong cong, ôn tồn nói: “Ngươi muốn ta đều được.”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ cũng cười lạnh, nhướng mày nói: “Được thôi, vậy ta liền muốn ngươi.”

Tương Trọng Kính nghẹn họng.

Cố Tòng Nhứ nói xong liền hất tay Tương Trọng Kính ra, sau đó thô lỗ nhấc cằm của Khúc Nguy Huyền lên, y nhìn chằm chằm vào mắt hắn hồi lâu, rồi dùng linh lực của ác long thăm dò cơ thể bạc nhược của Khúc Nguy Huyền.

Một hồi lâu sau, Cố Tòng Nhứ kinh ngạc mở mắt ra.

Tương Trọng Kính còn đang đứng bên cạnh xoắn xuýt, không biết câu nói vừa nãy của Cố Tòng Nhứ là có ý gì, nhưng lại ngại đi hỏi, nên chỉ có thể tự mình cố gắng kiềm nén.

Hắn thấy Cố Tòng Nhứ mở mắt ra liền vội hỏi: “Thế nào rồi?”

Vẻ mặt của Cố Tòng Nhứ rất phức tạp, y nói: “Người này… Giống như là đã nhập ma.”

Tương Trọng Kính kinh hoảng, lập tức phản bác: “Không thể nào!”

“Ta cũng không quá chắc chắn, bởi vì nguyên đan của hắn lộ ra ma khí như có như không, không thể giám định rõ ràng, giống như…” Cố Tòng Nhứ nhíu mày suy nghĩ chọn lời thích hợp: “Giống như là bị cái gì đó áp chế vậy.”

Tương Trọng Kính truy hỏi: “Có thể biết đó là cái gì không?”

Cố Tòng Nhứ lắc đầu.

Tương Trọng Kính lo lắng nhìn khuôn mặt hờ hững của Khúc Nguy Huyền, dù hai người họ đem hắn lật tới lật lui, ở trước mặt hắn nói nhiều ồn ào, nhưng Khúc Nguy Huyền vẫn không phản ứng gì, tựa như là một đứa trẻ to xác bị thiểu năng.

Tương Trọng Kính miễn cưỡng mỉm cười, nắm lấy tay hắn.

Khúc Nguy Huyền lập tức nghiêng mặt mở to đôi mắt vô hồn nhìn Tương Trọng Kính, trong mắt tràn ngập sự ỷ lại.

Tang lễ bận bịu đến tận khuya, Tương Trọng Kính trấn an Khúc Nguy Huyền xong thì không muốn ngồi đợi tiếp ở Khứ Ý Tông nữa, hắn liền xuống núi đến Vô Tẫn Lâu, muốn bàn bạc chuyện này với Mãn Thu Hiệp.

“Đồ vật có thể áp chế ma khí.” Mãn Thu Hiệp dừng vẽ gặm gặm cán bút, suy nghĩ một lát rồi kể ra những vật mình biết: “Linh khí, linh dược, hoặc là máu, xương của linh thú, đều có thể.”

Tương Trọng Kính thầm giật mình: “Máu xương của linh thú? Bao gồm cả long cốt?”

“Tất nhiên.” Mãn Thu Hiệp nói: “Long cốt chính là vật áp chế ma khí cao cấp nhất, sao thế, là ai nhập ma?”

Tương Trọng Kính nói: “Khúc…”

Tương Trọng Kính vừa nói ra một chữ thì trên gương mặt của Mãn Thu Hiệp liền mất sạch hứng thú, hắn ‘Ờ’ một tiếng cắt ngang lời, sau đó cúi đầu tiếp tục vẽ tranh mỹ nhân, hoàn toàn không có hứng muốn nghe.

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính cũng không định nói nhiều với hắn, như có điều suy nghĩ trở về phòng.

Vết cắn của ác long ở cổ vẫn còn đau, Tương Trọng Kính vừa suy đoán liệu trong người Khúc Nguy Huyền có long cốt hay không, vừa thờ ơ lấy thuốc trong tay áo ra, đổ ra một ít bôi lên vết cắn.

Không biết thuốc này được làm từ thành phần gì, vừa mới bôi vào liền cảm thấy cổ nóng lên, vết cắn kia nhanh chóng lành lại như ban đầu.

Không hổ là thuốc do Mãn Thu Hiệp làm ra.

Sau khi vết thương lành lại, Tương Trọng Kính tiện tay đặt lọ thuốc qua một bên, rồi nghiêng đầu vén hết tóc trên vai ra sau lưng, mơ hồ nói: “Nếu thật sự trong cơ thể Khúc Nguy Huyền có long cốt, thế thì tại sao khi ngươi dò xét lại không phát hiện ra, như vậy quá kì lạ.”

Cố Tòng Nhứ không nghe lọt tai lời Tương Trọng Kính nói, ánh mắt gần như dán chặt vào phần gáy trắng nõn lộ ra bên ngoài của Tương Trọng Kính.

Ác long thầm nghĩ trong đầu: Muốn cắn.

Tương Trọng Kính luôn mồm nói ra một đống nhưng lại không nghe thấy Cố Tòng Nhứ đáp lại, hắn đang muốn xoay người nhìn chân long đại nhân còn đứng đó làm gì, nhưng còn chưa kịp xoay người thì sau lưng đã dán vào một cơ thể ấm áp.

Tương Trọng Kính sửng sốt.

Trực giác khiến hắn nhận ra một luồng cảm giác không lành, luôn cảm thấy bản thân tay không tấc sắt bị rơi vào sào huyệt của ác thú, sự nguy hiểm rình rập ẩn nấp trong bóng tối này làm hắn không tự chủ được cảm thấy tê dại từ đầu đến chân.

Tương Trọng Kính lập tức xoay đầu lại thì một bàn tay nhẹ nhàng duỗi tới từ phía sau áp lấy má của hắn, cưỡng ép không cho hắn cử động.

Sau đó, một luồng hơi thở ấm áp phun thẳng vào gáy hắn, thật giống như ác thú bị đói bụng lâu ngày rốt cuộc tìm thấy con mồi hợp khẩu vị, một giây sau sẽ lập tức nhào đến cắn xé nuốt vào bụng.

Cả người Tương Trọng Kính cứng ngắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.