Sau Khi Rửa Sạch Oan Khiên

Chương 81: Mưa Xối Xả Chợt Tạnh.



Cố Tòng Nhứ đực mặt bị Tương Trọng Kính ôm vào lòng, thật sự rất muốn tránh khỏi cái ôm quá đỗi nhiệt tình này, nhưng vạt áo bị túm chặt nên không thể lui ra sau được, chỉ có thể bị ép đối diện với ánh mắt chứa chan tình cha mãnh liệt của hắn.

Cho đến nay Tương Trọng Kính chưa bao giờ nhìn y như vậy, mặc dù hắn ngoài mặt cà lơ phất phơ thích ghẹo người nhưng thực ra rất hiếm khi chủ động bộc lộ tâm tư, chứ đừng nói đến tình yêu.

Cố Tòng Nhứ đẩy cái tay đang xoa đầu mình của Tương Trọng Kính ra, khó nhọc nói: “Trọng Kính, ngươi thật sự bị trúng nhiếp hồn?”

Tương Trọng Kính cười nói: “Ta sẽ không trúng nhiếp hồn.”

Cố Tòng Nhứ khẽ sửng sốt, lúc này mới sực nhớ Tương Trọng Kính dạy cho khổng tước biết nhiếp hồn, hắn cũng đã dung hợp Thần hồn kiếp trước, vì thế sẽ không bị nhiếp hồn điều khiển.

Vậy sự khác thường bây giờ của Tương Trọng Kính là…

Cố Tòng Nhứ còn đang thắc mắc thì đột nhiên nghe thấy tiếng đập cánh ngoài cửa sổ, y quay đầu lại nhìn thấy tiểu phượng hoàng đang trợn to mắt kinh ngạc.

Cố Tòng Nhứ: “…”

Tiểu phượng hoàng nghi ngờ nhìn cảnh tượng quái dị trước mắt.

Tương Trọng Kính thường ngày luôn nội liễm và tỏ ra hòa nhã lúc này đây lại tràn ngập yêu thương nồng nhiệt ôm chặt Cố Tòng Nhứ đang cố gắng giãy giụa thoát ra, còn khổng tước mới nở đang gian nan đập cánh chạy xung quanh chân Tương Trọng Kính hòng gây chú ý, trong mắt nó toàn là nước mắt, miệng kêu chiếp chiếp đầy bất lực, giống như đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi.

Tiểu phượng hoàng thấy vậy liền biết ngay chuyện gì đang xảy ra, nó đậu trên cửa sổ lấy làm lạ nói: “Thiếu tôn trúng ‘Tùy ấn’?”

Cố Tòng Nhứ nhíu mày: “Tùy ấn?”

“Đúng vậy.” Tiểu phượng hoàng nhìn khổng tước đáng thương khóc bù lu bù loa dưới đất, giải thích: “Khổng tước và phượng hoàng sau khi nở sẽ nhận người đầu tiên mình nhìn thấy làm cha mẹ.”

Cố Tòng Nhứ nhìn khổng tước vừa chạy lòng vòng dưới chân vừa kêu khóc inh ỏi, y phiền chán gạt chân làm nó té dập mặt, nó bị ngã đau càng khóc tợn hơn.

“Sau đó thì sao?” Cố Tòng Nhứ bắt nạt khổng tước xong cảm thấy tâm trạng thoải mái hẳn ra, ngồi im để Tương Trọng Kính tùy ý xoa nắn ôm ấp: “Đây không phải là hiệu ứng chim non bình thường sao?”

Tiểu phượng hoàng gật đầu: “Nhưng khổng tước và phượng hoàng vô cùng hiếm có, khó tránh khỏi bị kẻ xấu mưu toan cướp lấy nội đan, vì thế sau khi chúng ta nở ra sẽ vô thức thi triển ‘tùy ấn’ với người đầu tiên mình nhìn thấy, để họ thật lòng thật dạ bảo vệ mình.”

Cố Tòng Nhứ hiểu ra.

Tương Trọng Kính ôm cổ Cố Tòng Nhứ, nghe vậy gật đầu: “Thì ra là vậy.”

Cố Tòng Nhứ kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi có thể nghe thấy?”

Tương Trọng Kính si mê nhìn y, ngoài miệng lại nói: “Tất nhiên, ta cũng đâu có phải bị đoạt thần trí đâu.”

Cố Tòng Nhứ vô cảm nói: “Vậy bây giờ ngươi đang làm gì?”

Tương Trọng Kính rúc cả người vào lòng Cố Tòng Nhứ, hắn vốn định ôm Cố Tòng Nhứ vào lòng nhưng lại Cố Tòng Nhứ cao to hơn hắn rất nhiều, Tương Trọng Kính thử một lần thì phát hiện không có cách nào để ác long ‘chim nhỏ nép vào người’ hắn được, vì thế đành phải bất đắc dĩ tựa vào ngực Cố Tòng Nhứ, còn gác hai chân lên đùi y, kiên quyết phải thân mật không kẽ hở mới chịu.

“Ta không làm gì hết.” Tương Trọng Kính nói năng rõ ràng, trông không hề giống dáng vẻ bị đoạt mất thần trí: “Ta đang bảo vệ Canh Ba.”

Cố Canh Ba: “…”

Cố Tòng Nhứ đau đầu day mi tâm, uể oải nói với tiểu phượng hoàng: “Lúc nào hắn mới thoát khỏi tình trạng này?”

Nói thật, nếu ngày thường có thể thấy Tương Trọng Kính nhìn y với ánh mắt tràn ngập yêu thương như thế, y liền vui mừng bay vút lên trời hú hét cho thỏa, nhưng nghĩ đến bây giờ Tương Trọng Kính chủ động nhiệt tình yêu thương y đều là vì cái giống quỷ ‘tùy ấn’ đó mà sinh ra lòng trìu mến với trẻ nhỏ, Cố Tòng Nhứ sao có thể vui cho được.

Cố Tòng Nhứ còn nhân cơ hội này vào trong Thức hải của Tương Trọng Kính để dò xét, phát hiện cốc đèn có hoa văn rồng sáng trưng chói mắt, không kém cạnh gì cốc đèn hoa văn mây bên cạnh.

Cố Tòng Nhứ không cho là Tương Trọng Kính yêu mình sâu sắc như vậy, trên mặt y toàn là khổ sở và thất bại.

Tiểu phượng hoàng nói: “Với tu vi của Thiếu tôn thì nửa ngày là có thể trở lại bình thường.”

Cố Tòng Nhứ mệt mỏi gật đầu.

Tương Trọng Kính còn đang ôm cổ y, thấy y có vẻ mệt mỏi, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đột nhiên sấn tới hôn một cái chóc lên má Cố Tòng Nhứ.

Cố Tòng Nhứ: ! ! !

Cố Tòng Nhứ suýt chút nữa nhảy dựng lên, hoảng sợ nhìn Tương Trọng Kính.

Lúc này Tương Trọng Kính giống như đối xử với chim non vậy, trìu mến chu môi mổ chóc chóc vào mặt Cố Tòng Nhứ, tiện thể kêu chiếp chiếp như tiếng chim, tiểu phượng hoàng nhìn mà ngượng dùm.

Tiểu phượng hoàng thấy dáng vẻ kinh ngạc đến hóa đá người của Cố Tòng Nhứ, nó lật đật lấy kinh nghiệm ra giải thích: “Đó là phương thức biểu đạt quan tâm của khổng tước.”

Cố Tòng Nhứ bị hôn đến nóng mặt, nhưng lại không vui chút nào.

Tương Trọng Kính ngồi trong lòng y, thấy y không vui bèn ra sức chiếp chiếp, Cố Tòng Nhứ hoàn toàn không nhịn nổi, đành phải miễn cường nở nụ cười: “Ta… Ta không đau lòng.”

Tương Trọng Kính lấy làm lạ nhìn y, sâu xa nói: “Canh Ba trưởng thành, biết nói dối rồi ha.”

“Ta không nói dối.” Cố Tòng Nhứ vội nói, lại suy nghĩ một chút rồi mớm theo lời của Tương Trọng Kính: “Ừ đúng, chẳng qua ta đã trưởng thành, không cần an ủi.”

Tương Trọng Kính nói: “Nói bậy, nếu ngươi đã lớn thì sao không mổ lại ta?”

Cố Tòng Nhứ: ? ? ?

Tiểu phượng hoàng cũng xanh mặt, thấy Cố Tòng Nhứ quăng tới ánh mắt nghi ngờ, nó do dự nửa ngày vẫn là không thể nói ra câu ‘Ngươi hôn lại hắn đi’, nó xoắn xuýt một hồi rồi nói: “Ngươi tự hiểu lấy!”

Nói xong liền vỗ cánh bay đi.

Cố Tòng Nhứ sửng sốt hồi lâu mới hiểu từ ‘mổ’ trong miệng Tương Trọng Kính là chỉ cái gì, y thẩn thờ nhìn ánh mắt tràn ngập mong đợi của Tương Trọng Kính, thật sự không muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, như vậy sẽ làm y cảm thấy bản thân là cầm thú chưa khai hóa.

Y bình tĩnh không đổi sắc mặt nói: “Ừm, ta còn nhỏ, ta vẫn chưa trưởng thành.”

Tương Trọng Kính cười một tiếng, lại bắt đầu bưng mặt hôn má y.

Cố Tòng Nhứ: “…”

Khổng tước thấy cha mình đang mổ một con rồng không lông, giận đến mức nước mắt tuôn ồ ạt như suối, nó kêu cực kỳ thê thảm, nhưng Tương Trọng Kính không hề để ý đến nó, chỉ một lòng lo trấn an bé con Canh Ba của mình.

Vẻ mặt của Cố Tòng Nhứ như thể sống không còn gì luyến tiếc, tùy ý để Tương Trọng Kính muốn gì làm nấy với mình.

Cùng lúc đó, trong Đại điện Vân Trung Châu, tay của Vân tôn chủ chợt dùng lực, vân kính trong tay hắn lập tức bể nát bét.

Vân Nghiễn Lý đang ngồi dựa vào chân hắn lải nhải không ngớt về cuộc sống của Tương Trọng Kính ở Cửu Châu cực khổ thế nào vất vả ra làm sao, còn chưa nói xong thì trên đầu lẫn mặt hắn dính đầy bụi kính.

Hắn ‘phì phì’ hai tiếng phun bụi kính rớt trong miệng ra, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tràn ngập sát khí sắp hô mưa gọi gió của Vân tôn chủ, nhưng hắn biết sát khí này không nhắm vào mình nên không sợ mấy, còn khuyến khích: “Phụ tôn, cha muốn xuống Cửu Châu chém đám người ác ôn kia thành thịt băm sao?”

Vân tôn chủ lạnh lùng nói: “Ta muốn chém con rồng kia thành thịt băm trước.”

Vân Nghiễn Lý: “…”

Vân Nghiễn Lý biết rõ địa vị của Cố Tòng Nhứ trong lòng Tương Trọng Kính, vội vàng khuyên can: “Tuy Cố Tòng Nhứ mang trong người tam độc, nhưng trong sáu mươi năm Trọng Kính kẹt trong bí cảnh, chỉ có hắn ở bên cạnh bầu bạn, nếu cha tổn thương hắn, Trọng Kính… Ngọc Chu sẽ càng xa cách cha hơn.”

Vân tôn chủ lạnh lùng nói: “Trông ta giống như để ý hắn xa cách sao?”

Tuy hắn nói vậy nhưng không còn sát khí muốn giáng sét đánh người nữa.

Vân Nghiễn Lý thầm thở phào nhẹ nhõm, nghiêng tai nghe tiếng sấm rền bên ngoài, hắn lấy hết can đảm kéo vạt áo của cha mình, nói nhỏ: “Cha, Ngọc Chu biết sấm sét và mưa gió ở Vân Trung Châu đều do một tay cha điều khiển, hắn vừa mới về cha lại cho mưa sấm không dứt, có lẽ hắn nghĩ cha không hoan nghênh hắn trở về.”

Vân tôn chủ đặt cùi trỏ lên tay vịn, chống cằm hờ hững nói: “Ngay cả vị trí Thiếu tôn Vân Trung Châu mà hắn cũng không muốn làm, ta còn hoan nghênh hắn trở về làm gì, để bản thân ấm ức sao?”

Một giây sau, bên ngoài mưa như trút nước suốt nửa ngày trời lập tức tạnh, bầu trời quang đãng, sương mù lơ lửng.

Vân Nghiễn Lý: “…”

Vân Nghiễn Lý trong lòng cười ngã nghiêng ngã ngửa, nhưng cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Ngay lúc này, Vân tôn chủ đột nhiên đứng dậy, hất tay kéo vạt áo của mình ra khỏi móng vuốt của Vân Nghiễn Lý, suối tóc trắng bạc phủ trên lưng hắn, đuôi tóc dài xõa tung bên cạnh chân.

Hắn rũ hàng mi trắng bạc, lãnh đạm nói: “Đến Tuyết Trọng Uyển.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.