Tương Trọng Kính vừa đi vừa dùng linh lực dò tìm mép bờ của trận pháp năm đó, rõ ràng Tam Độc đã tìm được chỗ đất thích hợp cho nó, sau đó giống như con nghiện tìm được thuốc mà đâm vô số xúc tu vào thế giới nhỏ, điên cuồng hút lấy hút để tam độc trong bí cảnh.
Tương Trọng Kính vừa dò tìm trận pháp vừa than thở: “Thật đáng thương.”
Cố Tòng Nhứ đi theo bên cạnh hắn, từng giờ từng phút nhìn chằm chằm vào bàn tay thon dài của hắn không dời mắt, sợ hắn tranh thủ y không để ý sẽ lại lấy máu bài bố trận pháp, nghe vậy thắc mắc hỏi: “Đáng thương cái gì?”
Tương Trọng Kính dẫm lên vô số xúc tu hóa thành từ sương đen chằng chịt trên đất, thản nhiên nói: “Tam Độc đáng thương.”
“Nó đáng thương chỗ nào?” Cố Tòng Nhứ nhíu mày: “Đáng ghét mới đúng chứ?”
Tương Trọng Kính xách kiếm đi tới bên cạnh một tảng đá, đang định dùng linh lực dời đá sang một bên, Cố Tòng Nhứ không nhịn được nắm lấy tay hắn, sau đó nhấc chân đạp một cái, tảng đá to ngang hông người lập tức nát thành phấn, lộ ra một phần mép của trận pháp.
Tương Trọng Kính: “…”
Cuối cùng hắn đã nhìn ra, Cố Tòng Nhứ dường như có một sự yêu thích kì lạ với tay của hắn.
Tương Trọng Kính rụt tay về, dùng linh lực vá lại lỗ hổng ở mép trận pháp, nhàn nhạt nói: “Địa mạch vốn trấn áp không biết bao nhiêu tam độc đến từ các tu sĩ trên khắp Cửu Châu trong nhiều năm, linh lực của địa mạch vốn dĩ có thể dễ dàng đánh tan tam độc, nhưng vì tu sĩ phải hấp thu linh lực để tu luyện nên trấn áp dần trở nên suy yếu, do đó mới tạo ra lỗ hổng cho nó phát tán lửa độc hòng tìm đường sống cho mình.”
Cố Tòng Nhứ nhướng mày: “Bộ không thể không cần linh lực của địa mạch được sao?”
Tương Trọng Kính lắc đầu cười nói: “Năm đó ta cũng nghĩ như vậy, muốn phá hủy toàn bộ địa mạch lẫn tam độc, nhưng người đời lại mắng ta làm thế là vì tư lợi, ngay cả khổng tước cũng không muốn phá hủy địa mạch nên rời khỏi ta. Ta cân nhắc hồi lâu, cuối cũng vẫn là bỏ qua.”
Huống chi địa mạch quá mức khổng lồ, một mình hắn không thể nào phá hủy hết được.
Cố Tòng Nhứ cũng nhớ lại bây giờ tam giới Cửu Châu đã sắp đặt Tương Trọng Kính như thế nào, chân mày nhíu chặt có thể kẹp chết muỗi: “Vậy ngươi năm đó làm nhiều như thế bộ bọn hắn không thấy à? Mắt bị bù lạch ăn hay gì?”
“Ta vừa chết, Tam Độc lợi dụng thân phận của Tố Nhất bịa đặt ta mưu toan phá hủy địa mạch.” Tương Trọng Kính nói: “Mặc dù Tố Nhất đã không còn là Tố Nhất trước kia, nhưng trong mắt người đời hắn vẫn là tộc nhân của ta, chết không đối chứng, tất cả mọi người đều tin hắn không chút nghi ngờ.”
Hắn khẽ cười một tiếng, rũ mắt nhìn sương đen hóa thành xúc tu đang cuồn cuộn hút lấy tam độc dưới đất, nói: “Nó giãy giụa lâu như vậy, vì muốn thoát khỏi giam cầm mà không chừa bất kỳ thủ đoạn nào, nhưng làm vậy thì có ích lợi gì chứ?”
Vật đại sát, dù vùng vẫy đấu tranh đến thế nào đi nữa, Thiên đạo chắc chắn sẽ không nhân nhượng nó ở lại hậu thế.
Coi như nó dùng thân xác của Tố Nhất giơ cao lá cờ muốn giành lại tam độc dưới danh nghĩa giành lại tự do, chẳng qua là vì muốn lợi dụng tham sân si trong lòng người mà thôi.
Cố Tòng Nhứ khoanh tay mài răng kèn kẹt, nghe Tương Trọng Kính nói vậy thì hừ một tiếng, không biết là đang giận cái gì, hoặc có thể là ngứa răng muốn gặm gì đó.
Nhưng y nhanh chóng phản ứng lại, vờ như vui mừng nói: “Tố Nhất là gì của ngươi? Các ngươi có quan hệ máu mủ không?”
Nếu có quan hệ máu mủ, Cố Tòng Nhứ có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần phải ăn dấm chua lè của đại sư nữa.
Tương Trọng Kính nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Hắn là con trai nuôi của bà con xa của cháu trai cả, con trai của bác cả, cha của chị họ của mẹ ta.”
Không thể nói là bà con xa, thật ra là hoàn toàn không có chút quan hệ ruột thịt.
Cố Tòng Nhứ kinh ngạc: “Đúng là có quan hệ máu mủ kìa!”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính lấy làm lạ nhìn y, không biết y từ đâu mà có kết luận như vậy.
Cố Tòng Nhứ giống như là tìm được cây kim trong lòng, không để ý ánh nhìn chăm chú của Tương Trọng Kính, tiếp tục vui vẻ giúp Tương Trọng Kính tìm những tảng đá che chắn trận pháp.
Tam Độc vẫn đang dùng xúc tu hút tam độc, ngàn năm trước Tương Trọng Kính lợi dụng huyết trận cưỡng ép lôi nó ra khỏi thân thể Tố Nhất, khiến nó tổn thương nguyên khí nặng nề, dẫn đến những năm này nó không có cách nào hút được nhiều tam độc dưới địa mạch, chỉ có thể lợi dụng lòng người làm các tu sĩ nhập ma, sau đó hấp thu lượng tam độc ít ỏi trong người của họ để sinh tồn.
Mới nãy Tương Trọng Kính phá vỡ phong ấn, Tam Độc lập tức tràn vào bí cảnh bành trướng ra hút lấy hút để lượng tam độc khổng lồ xài hoài không hết trong đây, tựa như lữ khách lang thang trong sa mạc đã lâu cuối cùng cũng tìm được một ốc đảo, nóng bỏng lẫn điên cuồng.
Bởi vì tam độc bị hút nên bí cảnh hàng năm bị bóng tối bao trùm dần hửng sáng, thấp thoáng lộ ra diện mạo vốn có.
Đó là một Tông môn đổ nát bị bỏ hoang đã lâu.
Tương Trọng Kính không hốt hoảng cũng không vội vàng, dựa theo trí nhớ từng chút tu bổ lại trận pháp, một tiếng đồng hồ sau đã tới di tích Linh Lung.
Ngàn năm trước di tích Linh Lung sớm đã trở thành một bãi phế tích, Tương Trọng Kính đứng trước phế tích ngửa đầu nhìn đống đá chất thành một ngọn núi nhỏ, trong con ngươi toát lên sự hoài niệm.
Cố Tòng Nhứ mang máng nhớ lại trong sáu mươi năm Tương Trọng Kính bị giam trong quan tài đá, thỉnh thoảng hắn sẽ nhờ u hỏa dùng con rối để phân thần đi ra ngoài tản bộ.
Khi đó hắn mê mê mang mang, trí nhớ chập cheng lúc nhớ lúc không, nhưng nơi mà hắn thường xuyên đến nhiều nhất là di tích Linh Lung.
Tương Trọng Kính quay đầu lại nói: “Nơi này là mắt trận.”
Cố Tòng Nhứ lấy lại tinh thần, đi tới: “Vậy phải làm sao để khởi động?”
Y vừa nói vừa nắm chặt tay Tương Trọng Kính, ngăn ngừa hắn rạch tay lấy máu.
Tương Trọng Kính có chút bất đắc dĩ với hành động của y, hắn cong ngón tay búng Quỳnh Nhập Nhất phóng ra rồi điều khiển linh kiếm bay xung quanh bãi phế tích để thăm dò, kiếm quang đột nhiên lóe lên, gạch đá nằm rải rác trên đất bị kiếm ý hất bay ra bốn phía, làm lộ ra thạch đài hình tròn ở trung tâm.
Quanh thân linh kiếm đều là linh lực của Tương Trọng Kính, lưỡi kiếm soạt một tiếng cắm thẳng tắp vào chính giữa thạch đài, chỉ chừa lại nửa thân kiếm và chuôi kiếm bên ngoài.
Tương Trọng Kính vỗ một phát vào tay Cố Tòng Nhứ để y thả tay mình ra, sau đó đứng trước linh kiếm nhắm mắt lại, hai tay chụm lại bấm quyết kết ấn, ấn quyết kia trông rườm rà kì quái, Cố Tòng Nhứ mở to mắt ra nhìn nhưng không nhìn rõ đó là loại ấn quyết gì.
Chỉ nghe thấy tiếng động lớn vang lên đùng đùng, toàn bộ rìa bí cảnh đột nhiên mọc lên vách tường cao mười mấy mét, tạo thành một quả cầu khổng lồ bao vây tất cả tam độc lại.
Tương Trọng Kính mở mắt ra, trận pháp trên mặt đất phảng phất như là mạng nhện bắt đầu từ dưới chân hắn lan tràn vô số vết nứt ra xung quanh, linh lực trong nguyên đan của hắn bỗng chốc liền bị trận pháp hút sạch không còn một mống.
Cố Tòng Nhứ nhíu mày lập tức thúc giục khế ước sinh tử lấy linh lực trong người tiếp tế cho Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính bị cưỡng ép rút sạch linh lực, sắc mặc tái nhợt đáng sợ, hắn cảm nhận được động tác của Cố Tòng Nhứ, cúi đầu cười khẽ: “Ngươi đừng dùng linh lực lung tung.”
Cố Tòng Nhứ vẫn tiếp tục truyền linh lực cho hắn, để hắn không bị kiệt quệ mà ngã xuống, chân mày nhíu chặt: “Ta không cho ngươi dùng máu, ngươi liền rút sạch linh lực trong cơ thể?”
Tương Trọng Kính nói: “Canh Ba à, đây là cái giá phải trả khi muốn khởi động trận pháp.”
Cố Tòng Nhứ không quan tâm, vẫn trợn mắt nhìn Tương Trọng Kính.
Linh lực của Tương Trọng Kính tiêu hao rất nhanh, nhưng cũng khôi phục nhanh không kém, trong thoáng chốc hắn nhẹ nhàng phất tay, u hỏa hóa thành lưỡi kiếm mang theo ánh lửa nằm gọn trong tay hắn.
Cố Tòng Nhứ suýt chút nữa bật thốt ra câu ‘Sao có thể’, y siết chặt nắm tay, cảm thấy bản thân không thể theo kịp tốc độ làm việc của Tương Trọng Kính, chỉ cảm thấy suốt đường đi hoàn toàn thụ động chạy theo hắn.
Tương Trọng Kính khẽ nhếch môi: “Tìm được.”
Nói xong liền phất tay với Cố Tòng Nhứ, sau đó đạp mũi chân mang theo u hỏa xông về phía xa.
Cố Tòng Nhứ nhìn bóng lưng của hắn, suýt chút nữa hóa thành rồng tha hắn về, nhưng chỉ có thể đi theo sau lưng hắn.
Tương Trọng Kính lợi dụng trận pháp nên nhanh chóng tìm được căn nguyên Tam Độc, có lẽ nó rất thích thân xác của Tố Nhất nên bây giờ vẫn còn ở trong bộ dáng của Tố Nhất đứng trên đất, sương đen dày đặc bao quanh nửa người dưới của nó, giống như đang mọc rễ cắm xúc tu vào lòng đất để hấp thụ tam độc.
Tương Trọng Kính cảm ứng được linh lực trên người Tam Độc, con ngươi co rụt lại, tay cầm kiếm càng thêm siết chặt.
Vật hư không hình thành từ tam độc trong lòng người, nó thế mà dám vọng tưởng kết đan để biến thành một con người thật sự?!
Không phải nó cực kỳ khinh thường loài người sao?
Sau khi Cố Tòng Nhứ đáp xuống đất cũng phát hiện ra đầu mối, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ nó muốn dùng tam độc để kết đan phi thăng?”
Tương Trọng Kính nghiêm túc nói: “Xem ra là đúng như vậy.”
Cố Tòng Nhứ còn định nói gì đó thì lại thấy Tương Trọng Kính hóa thành bóng mờ rồi biến mất tại chỗ, mang theo lưỡi kiếm sắc bén ánh lên hàn quang xuyên thủng vào hư không, phát ra âm thanh giống như một vật khổng lồ đi lướt qua bên tai.
Sau một tiếng rên vang lên, Tương Trọng Kính không chớp mắt cầm linh kiếm đâm vào vùng đan điền (nằm dưới rốn) của Tam Độc, hoàn toàn đâm vỡ nát nguyên đan đang chậm rãi kết thành từ linh lực.
Tam Độc đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, con ngươi đỏ thẫm đáng sợ của nó nhìn xoáy vào Tương Trọng Kính đang ở gần ngay trước mặt, bất thình lình nở nụ cười dữ tợn.
Trên mặt Tương Trọng Kính bình thản không cảm xúc, hắn cầm chuôi kiếm xoay nhẹ, dùng sức đâm lưỡi kiếm hóa thành từ u hỏa vào sâu trong cơ thể của Tam Độc.
Sau đó hắn không chút chần chừ ấn nhẹ ngón tay lên chuôi kiếm, lưỡi kiếm đâm sâu trong cơ thể Tam Độc thoáng chốc biến về lại ngọn lửa, một tiếng phừng lớn vang lên, toàn bộ cơ thể Tam Độc từ trong ra ngoài đều nhấn chìm trong ngọn lửa lớn.
Tương Trọng Kính đang định bay lùi về sau thì đột nhiên Tam Độc từ trong ngọn lửa thò ra một cánh tay nắm chặt lấy cổ tay của Tương Trọng Kính, giọng nói khản đặc phảng phất như phát ra từ dưới địa ngục hoàng tuyền.
“A Kính… Ngươi lại giết ta thêm lần nữa ư?”
Căn nguyên Tam Độc vốn không có thần trí, tất cả tình cảm đều ăn cắp từ trong Thức hải của Tố Nhất, Tương Trọng Kính đã không còn giống như ngàn năm trước do dự thiếu quyết đoán, nhìn nó với ánh mắt vô cảm: “Ừ.”
Tam Độc dường như có chút khổ sở, nó lẩm bẩm: “Ta… Ta là vì cứu ngươi mà nhập ma…”
Tương Trọng Kính nghe được câu này càng thêm siết chặt nắm đấm, hắn chậm rãi cắn đầu lưỡi làm cả miệng tràn ngập mùi máu tanh.
Ngàn năm trước cũng như vậy.
Chấp niệm còn sót lại của Tố Nhất khiến Tam Độc không thể ra tay giết Tương Trọng Kính, hắn cũng nhân cơ hội này dùng máu ở đầu ngón tay tu bổ hoàn chỉnh trận pháp.
Tương Trọng Kính nhặt một thanh kiếm rỉ sét dưới đất lên, không chút chần chừ lụi Tam Độc thêm nhát nữa.
Tam Độc trong thân xác Tố Nhất vẫn là dùng ánh mắt, lời nói, giọng điệu dịu dàng đó, như thể Tố Nhất chưa bao giờ rời đi vậy.
Trong mắt của nó chậm rãi chảy xuống hai hàng lệ, mang theo bi thương đau khổ hỏi Tương Trọng Kính.
“Ta vì cứu ngươi mà nhập ma, ngươi thật sự muốn giết ta ư?”
“Ta chỉ quan tâm mỗi mình ngươi.”
“A Kính, trong lòng ta, ngươi là đặc biệt nhất.”
“Ta có thể khoan nhượng ngươi và tam độc tồn tại, chỉ có ngươi là khác biệt với đám phàm tục kia…”
Ngàn năm sau, nó vẫn nói y chang như vậy.
Lúc trước Tương Trọng Kính nghe mà đau thấu tim gan, còn bây giờ chỉ muốn cười lạnh.
Vật đại sát này ngay cả tình cảm của loài người cũng không phân biệt rõ, làm sao có thể trở thành con người được?
Hắn còn chưa động tay thì Cố Tòng Nhứ đã lao tới, vuốt rồng còn sắc bén hơn cả linh kiếm hung hăng chém đứt lìa cả cánh tay của Tam Độc.
Tương Trọng Kính nhanh chóng lùi về sau: “Nó không kết đan, mau tìm ra căn nguyên của nó!”
Không cần Tương Trọng Kính nhắc nhở, Cố Tòng Nhứ đã sầm mặt dùng uy áp của chân long đè Tam Độc bẹp dí dưới đất, ngón tay hóa thành vuốt nhọn bóp nghiến cổ của Tam Độc rồi rắc một tiếng bẻ gãy cái cổ gầy nhỏ của nó.
Chẳng qua căn nguyên Tam Độc chỉ là luồng sương đen dày đặc, ở một nơi xung quanh toàn là sương đen như vậy rất khó để tìm ra, thân thể của nó giống như trường sinh bất diệt, dù đâm thủng đan điền hay bẻ gãy cổ thì nó vẫn còn sống nhăn răng.
Tương Trọng Kính hơi hé môi, một giọt máu từ đầu lưỡi nhỏ xuống rơi vào trận pháp bé xíu bằng bàn tay trên mặt đất, trận pháp kia khuếch tán huyết quang xua tan sương đen trong bí cảnh tam độc.
Sương đen hóa thành xúc tu trên mặt đất phát ra tiếng gào thảm thiết của con người, âm thanh này thay phiên nhau vang lên khiến người ta nổi hết da gà.
Tam Độc u ám nhìn chằm chằm Tương Trọng Kính, khóe môi chảy máu không ngừng mà vẫn cười điên cuồng: “A Kính, tam độc đến từ lòng người, tham lam lại là si vọng mà người người đều có, ngươi có dám thề mình chưa từng có chút vọng niệm nào không?” (vọng niệm: ý nghĩ xằng bậy, ngông cuồng, tham vọng không chính đáng)
Tương Trọng Kính không hề bỏ vào tai những gì nó nói, trên mặt toàn là vẻ châm chọc giễu cợt.
Tam Độc cười hả hê, nói: “Nếu ngươi không tin, vậy thì tự mình đi xem đi.”
Tương Trọng Kính có linh cảm không lành, ngay sau đó u hỏa trên bông tai của hắn bất ngờ phừng lớn lên, mất kiểm soát bao bọc cả người hắn lại, sương đen dày đặc dưới chân hắn nhanh chóng tạo thành một trận pháp.
Cố Tòng Nhứ sợ hãi la lên: “U hỏa—”
“Rồng ngu.” Tam Độc khàn giọng cười to: “Ngươi muốn tìm ánh sáng cho chủ nhân ngươi, cũng đâu nhất thiết phải lãng phí hai đoạn long cốt cho lửa tam độc.”
Trên bông tai của Tương Trọng Kính, đốm lửa trông như viên ngọc đang cháy đột nhiên khẽ động, không ngờ trên ánh lửa lại thật sự có dấu vết ba cánh hoa của tam độc.
Nhưng lửa tam độc đã bị Tương Trọng Kính hàng phục từ lâu, Tam Độc chỉ có thể điều khiển được nó trong nháy mắt, sau đó Tam Độc giống như hoàn toàn bị thương nặng mà liên tục hộc máu không ngừng, ngay cả sương đen dày đặc trên người dần trở nên trong suốt.
Lúc nó cưỡng ép thúc giục lửa tam độc mang Tương Trọng Kính tới bên dưới Linh thụ đã là nỏ mạnh hết đà, bây giờ mặc dù đã hấp thụ một lượng lớn tam độc nhưng chỉ có thể điều khiển lửa tam độc trong thời gian bằng một cái chớp mắt.
Có điều trong một cái chớp mắt đó, Tương Trọng Kính lại bị mang vào một ảo cảnh.
Ảo cảnh này so với nhiếp hồn của khổng tước không cao siêu được bao nhiêu, Tương Trọng Kính chỉ cần ngoắc tay là có thể phá tan ảo cảnh.
Cố Tòng Nhứ còn tưởng Tam Độc lại giở mánh khóe ác độc nào đó, nhưng khi thấy đó chỉ là ảo cảnh thì mới lặng lẽ thở phào một hơi.
Sau khi Tương Trọng Kính đi vào ảo cảnh thì cảm nhận được luồng linh lực yếu ớt kia, hắn không khỏi cười nhạo một tiếng, đang định bấm quyết xua tan ảo cảnh thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình.
“Bái kiến Tông chủ.”
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, nghi ngờ quay đầu lại nhìn thì thấy đứa bé thu nhặt hài cốt của tộc nhân vào ngàn năm trước đang bưng một chén thuốc, ngửa đầu nhìn hắn với đôi mắt cong cong tràn đầy ý cười.
Tương Trọng Kính lấy làm lạ, tại sao Tam Độc dùng hết sức lực mà chỉ để hắn tiến vào ảo cảnh có đứa bé này?
Hắn ngồi xổm xuống xoa đầu đứa bé trước mặt, cười nói: “Nhóc ở đây làm gì thế?”
“Ca ca kêu ta bưng thuốc tới cho Tông chủ.” Đứa bé mỉm cười nói, sau đó vô cùng vui vẻ kéo tay Tương Trọng Kính chạy như bay vào di tích Linh Lung vẫn còn tinh xảo nguyên vẹn: “Lúc trước Tông chủ say thuốc làm càn, quậy phá khắp nơi, mọi người nghe vậy đều rất ngạc nhiên, ai cũng muốn tới xem ngài uống thuốc.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính tối sầm cả mặt, Tam Độc đây là muốn hắn đắm chìm vào ảo ảnh tái hiện lại năm đó hắn bị mất mặt thế nào, để hắn nhục quá mà chết sao?!
Hắn bị đứa trẻ dắt tay chạy vào di tích Linh Lung, trong sân trồng rất nhiều thảo dược giúp ôn dưỡng kinh mạch và phục hồi linh lực, một dược sư mặc áo xanh đang đứng tưới cây, thấy đứa trẻ hào hứng kéo tay Tương Trọng Kính đi vào, nhíu mày nói: “Không được vô lễ với Tông chủ, còn muốn tiền tiêu vặt không?”
Đứa trẻ lập tức thả tay Tương Trọng Kính ra, chạy tới nhón chân níu tay áo của dược sư, ngước mắt nói: “Muốn, muốn!”
Dược sư lườm cậu bé, sau đó vội vàng hành lễ với Tương Trọng Kính: “Tông chủ chê cười rồi.”
Tương Trọng Kính còn đang nghi ngờ mục đích của ảo cảnh này là gì, đột nhiên nghe có người gọi: “A Kính.”
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, mờ mịt quay đầu lại.
Tố Nhất đang ngồi giữa vườn hoa rực rỡ dưới tán cây xum xuê, trong tay cầm một ly trà ngọc, ngẩng đầu cong mắt mỉm cười nhìn Tương Trọng Kính.
Giống hệt ngàn năm trước.
Bên cạnh Tố Nhất là một thiếu niên mặc đồ đen với vẻ mặt kiêu căng bất khuất, cậu đang ngồi xếp bằng trên bàn bứt lông vũ của khổng tước, trong miệng còn đang lẩm bẩm gì đó.
Tương Trọng Kính nhìn mà đờ người ra.
Cho đến khi thiếu niên thấy hắn, trong mắt cậu như thể mọc ra cầu vồng, vui vẻ nhảy xuống bàn chạy tới: “Chủ nhân!”
Cậu chạy tới nhào vào lòng Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính bị cậu tông lảo đảo, cố gắng đứng vững lại.
Trong mắt của thiếu niên tràn ngập niềm vui sướng ngây ngô, long cốt của cậu vẫn đầy đủ, Thần hồn vững chắc, không có trải qua ngàn năm đau thương mất mát trong bí cảnh.
Thiếu niên hăng hái cười to gọi hắn là chủ nhân.
Khổng tước bay tới đậu trên vai hắn, dùng mỏ nhọn mổ mổ lông vũ, ủy khuất tố cáo với Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính nhìn năm người trước mặt, đột nhiên lặng lẽ rùng mình một cái.
“Tham lam lại là si vọng mà người người đều có, ngươi có dám thề mình chưa từng có chút vọng niệm nào không?”
Di tích Linh Lung, tộc nhân còn sống, bạn thân còn sống, và một Cố Tòng Nhứ chưa từng trải qua khổ cực.
Đây chính là vọng niệm của hắn sao?