Editor: Heo Hư Hỏng
Đây là lần đầu tiên Tạ Hằng nói chuyện hợp tác cùng ma đầu.
Cho dù hắn chỉ táo bạo nói với nàng một chữ "Cút".
Nàng nói: "Ngươi dùng Nhiếp Hồn Thuật đọc ký ức của bọn họ, giúp ta tìm ra người bày trò phía sau, thuận tiện thanh trừ ma khí trên người bọn họ.
Nếu ngươi có yêu cầu gì, ta có thể xem xét rồi đáp ứng ngươi."
Ma đầu: "Thả ta ra ngoài."
Tạ Hằng quyết đoán cự tuyệt: "Không được."
"Tự chặt một tay."
"Không được."
"Giết Tạ Sầm Chi."
"Không được!"
Này không được kia cũng không được, vậy không cần phải bàn nữa.
Ma đầu kia âm lãnh hừ một tiếng, giống như cười nhạo thành ý của nàng.
Tạ Hằng hơi trầm mặc một chút rồi nói: "Ngoại trừ thả ngươi và hại người, những điều khác ta đều có thể đáp ứng."
Ma đầu không đáp lại nàng.
Tạ Hằng xoay người định từ bỏ, ai ngờ vừa đi một bước đã nghe hắn nói: "Tìm cơ hội đi mật các của Tàng Vân Tông, tìm quyển thứ nhất về Vệ Chiết Ngọc giao cho ta."
Vệ Chiết Ngọc?
Đây là ai?
Tạ Hằng bước chân cứng lại, "Thành giao."
Tạ Hằng không hề gạt người, nếu ma đầu giúp nàng nhìn ký ức, sau đó tìm ra thủ phạm đứng phía sau, nàng sẽ tìm cách lẻn vào mật các làm ổn thỏa việc mà hắn nhờ.
Sau khi kéo bốn đệ tử bị trói đến trước phong ấn, ma đầu sắp bắt đầu thi pháp, Thư Dao muốn tránh mặt một lát.
Thế nhưng Tạ Hằng lại gọi nàng, "Ngươi đi cùng ta."
Thư Dao chỉ chỉ chính mình, vẻ mặt mê mang, "Ta? Ta không ở lại có vẻ không tốt..."
Thư Dao sợ bị hiểu lầm.
Nàng cũng không ngốc, khi thấy có người đuổi giết Tạ Hằng, Tạ Hằng lại có thể trong nháy mắt biến ra linh hỏa lợi hại như vậy, hơn nữa ấn ký sau lưng nàng ấy...!Thư Dao cảm thấy việc này không đơn giản.
Nói không chừng, đây là một việc lớn.
Cho dù có cha là chưởng môn chống lưng, Thư Dao cũng không muốn bị kéo vào rắc rối của Tàng Vân Tông.
Nhưng Tạ Hằng chính là nhìn trúng điểm này của nàng.
Thư Dao không phải người của Tàng Vân Tông, nàng ấy không có liên quan gì đến nàng, sau này có thể giúp nàng làm chứng.
Thư Dao do dự một chút, nhưng bị tính tò mò quấy phá, hơn nữa Tạ Hằng cho phép nàng xem, nàng nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn đi theo Tạ Hằng vào trong.
Giọng nói Tạ Hằng dịu dàng: "Ta hộ pháp cho ngươi, sẽ không để ngươi bị ma khí ảnh hưởng, ngươi chỉ cần đứng ở đây ngưng thần tĩnh khí là được."
Thư Dao gật gật đầu, nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Tạ Hằng, muốn nói lại thôi.
Nàng vô cùng buồn bực, Tạ Hằng bị thương thành vậy còn vừa tra hung phạm vừa hộ pháp, người này không mệt, không đau chút nào sao?
Thư Dao và Tạ Hằng đồng thời nhắm mắt, bắt đầu thi pháp.
Tạ Hằng dùng hai tay kết ấn, đầu ngón tay ngưng tụ thành ánh sáng hồng chói mắt, hồng quang khuếch tán ra bốn phía cuốn lá rụng bốn phương tám hướng bay lên, một kết giới trong suốt chắn trên đỉnh đầu hiện ra, bảo vệ nàng và Thư Dao bên trong.
Phong ấn toát ra luồng khí màu xanh, bốn đệ tử kia nháy mắt đã bị ma khí vây quanh.
Trong đầu Tạ Hằng thoáng hiện ra từng bức tranh.
"Đi cấm địa trợ giúp Tạ Hằng chém giết yêu thú bị ma hoá."
Sau bình phong trong điện, kim thú đang phun khói trắng, một thân ảnh thon dài đứng lẳng lặng ở đó.
Là Tạ Sầm Chi.
Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ, bóng hình hắn ẩn hiện giữa ánh sáng và bóng tối tạo thành một bức tranh hư ảo, hắn đang nghiêng người nói chuyện, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất thanh quý uy nghiêm.
Trong điện ngoại trừ bốn đệ tử kia, chỉ có một mình Tạ Sầm Chi.
Bốn người đồng loạt lĩnh mệnh, sau đó rời khỏi đại điện, ở chỗ ngoặt lại gặp được một người.
"A!" Giang Âm Ninh đang cầm hộp đồ ăn chứa đầy điểm tâm, bất ngờ đụng phải một người, chật vật lảo đảo về sau một bước, suýt chút nữa thì ngã, còn làm rớt lệnh bài ra vào cấm địa của người đó.
"Ui da, xin lỗi." Tiểu cô nương luống cuống tay chân nhặt lệnh bài trên mặt đất lên, sau đó trả lại cho đối phương, thành thật xin lỗi nói: "Ta không cố ý."
Đệ tử kia mỉm cười gật đầu nói: "Không đáng ngại."
Chỉ vô tình gặp mặt, sau đó đường ai nấy đi.
Hồi ức dừng lại.
Tạ Hằng một lần nữa mở mắt ra.
Nội dung trong trí nhớ quá ngắn, dường như không có gì cả, cũng không có chỗ nào kỳ quặc, Tạ Hằng đứng tại chỗ suy tư.
Thư Dao đứng bên cạnh cũng mở mắt, nghi hoặc nói: "Trước đó bọn họ chỉ gặp qua Lăng Sơn Quân và Vân Cẩm tiên tử, Lăng Sơn Quân cũng không hề phân phó bọn họ giết ngươi, nhưng Vân Cẩm tiên tử cũng chỉ đụng rớt một khối lệnh vào mà thôi, không giống có kẻ đứng sau sai sử, có phải ngươi suy nghĩ nhiều rồi không?"
Tạ Hằng trầm mặc, cũng nói: "Đúng thật là..." Còn chưa nói xong, trong đầu điện quang chợt loé.
Lệnh bài?
Có khi nào vấn đề nằm ở lệnh bài hay không?
Tạ Hằng bước nhanh về phía trước, trực tiếp duỗi tay sờ vào lệnh bài bênh hông bọn họ.
Lệnh bài kia làm từ thiết, cho dù bị lửa đốt đen nhánh, nhưng chỉ cần dùng tay quẹt một phát đã khôi phục như ban đầu.
Tạ Hằng rút lệnh bài trên người một đệ tử ra, sau đó sờ cái tiếp theo, theo thứ tự sờ hết bốn cái, động tác vô cùng thuần thục.
"Này ngươi!" Thư Dao sợ hãi kêu lên một tiếng, thấy Tạ Hằng dùng tay trực tiếp sờ những nam đệ tử đó, động tác không hề ngại ngùng, mí mắt nàng run rẩy, ngượng ngùng xoay đầu đi.
Tạ Hằng rất nhanh đã sờ được một vài đồ vật không tầm thường.
Nàng lấy một khối lệnh bài trong đó ra, ngón tay vừa nhấc, một hơi thở đặc thù toả ra từ lệnh bài, trên đầu những người đó cũng bò ra mấy con trùng dài màu đen nhỏ như kim châm.
Trong lúc ấy, bọn họ phát ra tiếng kêu thảm thiết, thống khổ lăn lộn trên mặt đất.
"Chính là vật này." Tạ Hằng nói: "Đây là dã tâm cổ của Ma Vực, chỉ cần có người điều khiển sau lưng thì chúng có thể chui vào thân thể con người, khống chế tâm trí của họ."
Thư Dao nghe nàng nói thì thò đầu qua nhìn, khi thấy lòng bàn tay Tạ Hằng toàn sâu, hít hà một hơi.
"Nếu chỉ có lệnh bài là có hơi thở, cũng chỉ có Giang Âm Ninh tiếp xúc qua lệnh bài, không lẽ đúng là nàng ta?"
Thư Dao khẽ gật đầu nhìn Tạ Hằng, nàng bỗng dưng nhớ đến những lời đồn bát quái mà mình nghe được, có chút tò mò hỏi: "Giang Âm Ninh muốn giết ngươi thật sao? Ngươi không phải vừa cứu nàng ta trong kiếm trận à? Còn nữa...!đây là đồ của Ma Vực, nàng ta lấy ở đâu ra?"
Tạ Hằng nắm chặt lệnh bài trong lòng bàn tay, mím môi không nói.
Hiện tại, đầu óc nàng rất loạn.
Giữa nàng và Giảng sư tỷ không oán không thì, nàng lấy thân phận sư muội đối đãi với nàng ta, chưa từng mạo phạm nàng ta dù chỉ một lần.
Giang sư tỷ rõ ràng cũng là Sầm Chi sư muội.
Giang sư tỷ rõ ràng cũng là sư muội của Sầm Chi.
Ngày đó Giăng sư tỷ chủ động kéo tay nàng, dáng vẻ đơn thuần đáng yêu như vậy.
Đâu chỉ là người khác, ngay cả Tạ Hằng, cũng tin nàng ta nhu nhược vô hại.
Nếu thật là Giang sư tỷ làm...!Vậy thì tại sao nàng ta lại muốn giết nàng?
Là bởi vì Sầm Chi sao? Hay là có bí mật gì khác?
Phát hiện này là Tạ Hằng cả kinh, từ đầu đến cuối, nàng có lẽ đã bị lừa.
Căn cứ vào việc hôm nay, sau đó liên tưởng đến chuyện xảy ra trên Vạn Kiếm Đài, chỉ cần mang theo cổ trùng Ma Vực, ma khí mỏng manh đủ để k1ch thích linh kiếm mấy ngàn năm mở ra lục sát tinh trận.
Đúng lúc nàng đi qua, đánh bậy đánh bạ trở thành người bị hoài nghi.
Bọn họ hoài nghi nàng, thậm chí ép nàng thề, nhưng nhất quyết không nghi ngờ Giang Âm Ninh.
Cứ như vậy, mọi chuyện dường như đã được sáng tỏ.
Nhưng Giang Âm Ninh mang cổ trùng của Ma Vực bên người làm gì?!
Nàng ta như thế nào lại có quan hệ với ma?
Cơ thể Tạ Hằng lảo đảo, bỗng dưng đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Nếu đúng là thế, vậy Sầm Chi...!có nguy hiểm hay không? Mục đích của Giang Âm Ninh là gì?
Tạ Hằng quyết không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương người bên cạnh nàng.
Trong lòng trầm xuống, Tạ Hằng giương mắt, vừa lúc thấy Thư Dao đang nhìn trộm, nàng mím môi, ý cười dịu dàng điềm đạm, "Chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng, ngươi không cần lo lắng."
"Đây là chuyện của Tàng Vân Tông các ngươi, ai lo lắng chứ..." Thư Dao cứng đờ nói thầm một tiếng.
Thư Dao một bên nói thầm, một bên thầm nghĩ, tính cách Tạ Hằng không cứu nổi nữa, người ta rõ ràng muốn hại nàng, nàng vậy mà không lo lắng chút nào, ngày nào đó chết cũng không biết tại sao mình chết.
Nhưng điều này Thư Dao cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, nàng cảm thấy hôm nay mình thân cận cùng Tạ Hằng đã là phạm quy, nàng còn lâu mới quan tâm Tạ Hằng, thật là mất mặt.
Thư Dao hỏi: "Bốn người này nên xử trí thế nào đây?"
Tạ Hằng nói: "Bọn họ đã khôi phục bình thường, họ cũng chỉ bị người khác lợi dụng, cứ thả bọn họ đi."
Nói xong, Tạ Hằng tự mình cầm chuỷ thủ đi qua, cắt dây thừng trói bọn họ ra, nghĩ nghĩ, lại móc ra Thiên Xu Thảo trong tay áo, sau đó chuyển linh lực từ Thiên Xu Thảo sang cơ thể bọn họ, giúp họ chữa thương.
Thư Dao nhìn Tạ Hằng lấy Thiên Xu Thảo ra thì cảm thấy có chút kì quái, Giang Âm Ninh lúc trước xông vào cấm địa, hình như là vì lấy Thiên Xu Thảo cho Lăng Sơn Quân thì phải? Thiên Xu Thảo sao giờ lại nằm trong tay Tạ Hằng? Tạ Hằng thích Lăng Sơn Quân đến thế, sao lại không đưa Thiên Xu Thảo cho hắn?
Bốn đệ tử kia dần khôi phục thanh tỉnh, thấy rõ hoàn cảnh trước mắt, sau đó nhớ lại những chuyện xảy ra, sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.
"Tạ Hằng trưởng lão......" Trong đó một người áy náy nói: "Đệ tử không biết vì sao đột nhiên bị khống chế tâm trí, suýt chút nữa đả thương trưởng lão, đệ tử thật sự tội đáng chết vạn lần!"
Những đệ tử khác vẻ mệt ảo não, sôi nổi tự trách ——
"Uổng một thân tu vi của chúng ta, nghe lệnh quân thượng trảm yêu trừ ma, lại suýt chút nữa thành ma! Chúng ta thật sự hổ thẹn."
"Nếu không nhờ trưởng lão, các đệ tử chỉ còn đường chết, ân tình của ngài, các đệ tử sẽ nhớ mãi không quên."
"Đều do chúng ta quá mức lỗ mãng."
Tạ Hằng khẽ mỉm cười, ngồi xổm xuống dưới, dịu dàng nói: "Không trách các ngươi, tả tôn sử và hữu tôn sử có chuyện quan trọng cần làm, đây là lần đầu tiên các ngươi được phái đến cấm địa, chuyện phát sinh ở đây, ta không nói ra ngoài, các ngươi cũng giữ trong lòng, có được không?"
Nếu bọn họ ra ngoài lãnh phạt, bị ma khí khống chế không phải tội nhẹ, khó tránh phải vào khổ lao chịu phạt, họ không chết cũng mất một lớp da.
Tạ Hằng lại nói không tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Bốn đệ tử đối mặt nhìn nhau, ai cũng cảm thấy khó tin.
Tạ Hằng cười nói: "Được rồi, mau dọn dẹp một chút, để ta kêu linh thú lấy mấy bộ quần áo sạch sẽ tới, sau khi các ngươi thay y phục thì lập tức trở về phục mệnh.
Nếu quân thượng có hỏi, cứ nói ta ở Vạn Kiếm Đài bị thương nên trì hoãn thời gian, đã rõ chưa?"
Nói xong, nàng đứng dậy, muốn phân phó Bạch Hi chuẩn bị một chút.
Còn chưa đi được vài bước, bốn đệ tử kia đã đồng loạt quỳ xuống.
"Ân huệ của trưởng lão ngày hôm nay, các đệ tử nhất định ghi nhớ."
Tạ Hằng dừng bước.
Một lúc lâu sau, nàng bất đắc dĩ xoay người cười, nhẹ nhàng đưa ngón trỏ lên miệng "suỵt" một tiếng.
Nàng nói: "Chưa có chuyện gì xảy ra, các ngươi cũng không cần nhớ rõ ân tình của ta.".