Bạch Ngôn choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, bị dọa đổ mồ hôi lạnh ướt cả người. Hắn vừa mở mắt bỗng cảm thấy ngực nằng nặng khó thở, vừa cúi đầu nhìn đã thấy Nhạn Thanh nằm dựa lên ngực hắn ngủ say sưa, cả người quấn lấy hắn như con bạch tuột…
Hắn vừa định văng tục thì nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Nhạn Thanh, đột nhiên khóe miệng lại cong lên.
Xoay người cậu lại nằm ngay ngắn, chưa được bao lâu, Nhạn Thanh lại dán lên.
Ngoài miệng thì nói không ngủ chung nhưng cơ thể lại rất thành thật nha.
73.
Bạch Ngôn bắt đầu dạy Nhạn Thanh các vật dụng ở thời đại này, chủ yếu là di động.
Bạch Ngôn: “Em có thể nghe được giọng tôi khi em đang ở rất xa.”
Nhạn Thanh: “Thiên lý truyền âm?”
Bạch Ngôn: “… Đúng vậy.”
Nhạn Thanh: “Ta biết!”
Bạch Ngôn: “Em còn có thể trông thấy tôi khi đang ở rất xa.”
Nhạn Thanh: “Thiên lý nhãn? Nơi nào có nước ta cũng thấy được!”
Bạch Ngôn: “Nhưng người khác không biết!”
74.
Cuối cùng Bạch Ngôn vẫn dùng di động chinh phục được Nhạn Thanh.
Nhạn Thanh: “Cả đời này ta sẽ không dùng cái thứ phiền phức di động gì đó.”
Một ngày sau.
“A, trò này chơi vui ghê!”
75.
Sống cùng thanh niên nghiện internet, sự thật chứng minh chỉ có thể biến thành thiếu niên nghiện internet.
Nhưng Nhạn Thanh thiếu thiên phú, kỹ thuật quá kém.
Nhạn Thanh – không hề tự nghiệm thấy – tức giận ném di động: “Ta không chơi! Cái thứ đồ hỏng!”
Cậu ném xong lại nhìn di động đã chia năm xẻ bảy dưới sàn, chần chờ hỏi: “Này… Có phải thứ này rất đắt không..?”
Bạch Ngôn nhìn logo quả táo trên “cái xác” dưới sàn, im lặng không nói.
76.
Bạch Ngôn quấn kín Nhạn Thanh cẩn thận rồi ra cửa, còn thiếu cho cậu đội mũ nữa mà thôi.
Quá lạnh cậu sẽ không chịu nổi, mà quá nóng cũng không chịu được, quá khô càng không chịu nổi.
Bạch Ngôn không hiểu vì sao hắn lại nhớ rõ những chuyện mà hắn từng chê phiền này.
Lúc đó hắn rất vui vẻ dùng những chuyện này trêu chọc Nhạn Thanh yếu ớt.
Quanh năm suốt tháng hầu như ngủ suốt, thảo nào cứ lưu ban.
Thời tiết mùa thu không ổn định, lúc nóng lúc lạnh, gần đây lại đang có dịch cảm cúm.
Bạch Ngôn cho Nhạn Thanh mang khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt lấp lánh.
Những người khác không thể mơ ước vẻ đẹp của tiểu ốc sên nhà hắn.
Từ tiểu khu của bọn họ đi ra ngoài có một đoạn trồng vài cây hoa quế hai bên đường, lúc này gió nhẹ thổi đến, hương thơm nức mũi tỏa ra.
Hương hoa nhè nhẹ từng đợt xuyên qua khẩu trang của Nhạn Thanh, cậu ngửi thấy, không hiểu sao bỗng dừng bước.
Bạch Ngôn quay đầu lại, thấy cậu ngẩn người bèn hỏi: “Sao vậy?”
“Đột nhiên muốn ăn bánh hoa quế.”
Bạch Ngôn ngẩn ra, hắn sững sờ một lúc lâu rồi mới hỏi lại: “Có phải em nhớ ra được gì không?”
Cậu nghi hoặc nhìn hắn, mặt đầy dấu hỏi.
Bạch Ngôn thở dài: “Chờ mua di động xong sẽ mua bánh cho em.”
“Được!”
Nhạn Thanh thấy được ăn là vui vẻ, hạnh phúc vô cùng đơn giản.
Bạch Ngôn cũng nở nụ cười, nhịn không được xoa nhẹ lên tóc cậu, lại bị Nhạn Thanh ghét bỏ hất cái móng heo trên đầu ra.
Kiểu tóc sẽ bị rối hết!
77.
Cái di động thứ nhất, không chống nước pass.
Cái di động thứ hai, không chống va đập pass.
Cái di động thứ ba, không chống trượt pass.
…
Trong năng lực hủy diệt kinh thiên địa, khóc quỷ thần của Nhạn Thanh, sau khi cậu làm hư mười mấy cái di động, hai người bị nhân viên bán hàng đuổi ra khỏi cửa hàng bán điện thoại di động.
Còn dán lên tường: “Hai người này vĩnh viễn không được vào!”
Bạch Ngôn: “…”
Nhạn Thanh: “…”
Mà không khéo nhất chính là, một fan cứng của Bạch Ngôn cũng đến cửa hàng này hôm nay…