Sau Khi Sống Cùng Tình Địch

Chương 24



133.

Trong thơ có bao nhiêu suy tàn, thân thể run rẩy như dây đàn bắt đầu rung lên, đó là thơ và dây đàn của hắn.

Đặt bút sơ cuồng, từng âm từng nhịp, trực tiếp ép ra âm rung của đàn, tiếng rên rỉ bồi hồi thật lâu trong gian phòng.

Cơ thể Nhạn Thanh cong như cây cung, nhưng ngay từ đầu, người phía sau đã là mãnh thú.

Cơ thể bị xâm chiếm, bị giữ lấy từng chút một, gần như lập tức khiến cậu rơi nước mắt.

Nhạn Thanh nhăn mặt, Bạch Ngôn hôn lên từng giọt nước mắt của cậu, động tác đó vô cùng dịu dàng, nhưng phía dưới lại hoàn toàn trái ngược.

Cậu như bị băng lửa thay nhau dày vò, chỉ có thể theo bản năng đuổi theo Bạch Ngôn.

Cơ thể trắng như tuyết bị ấn xuống vô số đóa mai hồng, nụ hôn của Bạch Ngôn như hóa thành bút, tùy ý vẽ trên cơ thể kia.

Lạc tuyết hồng mai.

Xuân phong bất nhiễm.

Tiếng nhạc dần dần ngừng lại, khách khứa từ từ ra về.

Không biết từ năm nào tháng nào ngày nào đêm nào, tôi và em dây dưa.

Đây là hắn cầu mà không được, được rồi lại mất, mất rồi lại được.

Tuyết đọng thành sông, trăm năm chờ đợi, mà hắn đã chờ lâu lắm rồi.

Tương tư thành bệnh, nào có thể dễ dàng buông tha.

Hắn gần như xông vào cái vỏ cấm kỵ kia, nhìn từng “Nhạn Thanh”, khóc khóc cười cười, cười cười khóc khóc.

Rót một ly rượu đắng, nghiêng đầu ngắm tuyết rơi, nhìn bóng dáng mỉm cười của đối phương.

Bầu bạn cùng tuyết uống cạn một ly.

Trong ánh trăng và tuyết, em là người tuyệt sắc thứ ba.

Dù thế nào vẫn xinh đẹp như vậy.

Sau đó, hắn xoay người hủy đi vỏ ốc của “Nhạn Thanh”, không phải cậu, sẽ không hô hấp, sẽ không đau đớn, càng không gọi hắn một tiếng “Bạch Ngôn…”

Chuyện cũ luôn làm hắn đau đớn đến không thở nổi, trong từng nụ hôn đầy dục vọng, còn có một tâm tình khác.

“Thanh Thanh?”

“Thanh Thanh!”

“Thanh Thanh, anh yêu em.” Hắn giữ chặt đầu của tiểu ốc sên, nhìn hai mắt mê mang lã chã chực khóc từ từ ngớ ra.

Con ngươi đầy tình dục và đau đớn bị nước rửa đi dệt nhuộm thành bức họa hoàn mỹ cuộn tròn, cuối cùng vì một câu nói của hắn mà ngẩn ra.

134.

“Mấy người có thấy anh tôi không?” Hồ Thập Lục kéo một cá chép nhỏ hỏi thăm tung tích anh trai.

Đang tham gia hôn lễ, đột nhiên không thấy đâu nữa.

Cá chép nhỏ lắc đầu.

Hồ Thập Lục lại tiếp tục đi tìm, trên không trung truyền đến một mùi hương ngọt ngào như có như không, hắn hít một hơi, người chưa bao giờ đỏ mặt thế mà lúc này gương mặt lại ửng đỏ. Tuyệt đối không phải vì da mặt mỏng, ngược lại, da mặt hắn rất dày.

Nhưng cái mùi này…

Rõ ràng xuất phát từ Hồ tộc!

Hơn nữa đạo hạnh còn cao hơn hồ ly tinh là hắn!

Mà trong thiên hạ này, hồ ly có đạo hạnh cao hơn hắn, trừ ông anh ruột ra thì còn có ai?!

Hồ Thập Lục tìm một lúc lâu, thì ra anh trai thân yêu đi thâu hoan!

Chị dâu của hắn vẫn đang ở trong Long Cung đó?!

Tuy chưa từng nghe hồ ly tinh có ai chung tình, nhưng suốt mấy trăm năm qua, anh trai hắn sắp thành thánh rồi, khiến tiểu Hồ Thập Lục chôn một hạt giống trong lòng, hồ ly tinh cũng có thể một đời một kiếp với một người.

Nhưng mùi này…

Chờ hắn đi bắt hai kẻ thông dâm!

Không đúng, hắn là nên kéo chị dâu đi cùng.

Thế nhưng Hồ Thập Lục tìm khắp Long Cung cũng không thấy chị dâu đâu.

135.

Cuối cùng Hồ Thập Lục cũng tìm được chị dâu, trên giường của anh trai hắn…

Hồ Thập Lục im lặng. Anh hắn thật sự rất cầm thú.

Thật sự là mất lý trí đến phát điên rồi.

Hồ Thập Lục bắt đầu điên cuồng liên tục hỏi ba câu.

“Khi nào hai người kết hôn?!”

“Lúc nào hai người sinh con?”

“Khi nào hai người để đứa nhỏ kế thừa vương vị?!”

Nhạn Thanh bị hỏi mà ngơ ngác.

Không đợi cậu trả lời, Hồ Thập Lục lại nói: “Chị dâu, nếu chị muốn nhanh thì ba ngày sau cũng được! Em lập tức quay về Hồ tộc chuẩn bị cho hai người!”

Nhạn Thanh: “?!” Con mắt nào của cậu thấy tôi muốn hả hả hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.