Bạch Ngôn bị thương rất nặng, chỉ có thể mặc kệ Nhạn Thanh vặn nắn.
Đặc biệt lúc Nhạn Thanh bày ngân châm vừa to vừa dài trước mặt hắn, cả người hồ ly run lên.
Bạch Ngôn cho rằng Nhạn Thanh cố ý chỉnh hắn.
Nhưng kỳ thật cậu vốn không nhận ra nguyên hình của Bạch Ngôn.
Mà Bạch Ngôn, hắn chưa từng thấy tiểu ốc sên nghiêm túc như thế, cũng chưa bao giờ thấy tiểu ốc sên nghiêm trọng như thế.
Nếu người bị nhìn chăm chú không phải là hắn, Bạch Ngôn tin tưởng cảm giác sẽ tốt hơn.
Nhạn Thanh đang tìm xem huyệt của hồ ly nằm ở đâu.
Cây châm thứ nhất còn lớn hơn tay ốc sên run rẩy trước mặt Bạch Ngôn, hù chết hồ ly rồi.
Rốt cuộc cây châm đâm xuống.
“A a a a a a a a a a a a a a a a á!”
Tiểu ốc sên đơ cả người.
Giọng nói này hơi quen quen…
Nhưng không nhớ ra nổi…
Nhìn bộ lông hồ ly trắng như tuyết loang ra chất lỏng màu đỏ, Nhạn Thanh chậm rãi nói: “Xin lỗi… Ta đâm sai vị trí…”
“Chết tiệt! Ngươi cố ý phải không?!”
Cả người hồ ly đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, một mỹ nhân xuất hiện trước mặt Nhạn Thanh.
Mái tóc dài màu bạc tán loạn rũ xuống đến thắt lưng, quần áo rách tả tơi, kết hợp với dáng vẻ chật vật máu me bê bết, tất cả các vết thương đều do đao kiếm gây ra, quanh người có một tầng tử khí xua cũng không tan. Chỉ có đôi mắt nổi giận đùng đùng này là có chút sinh khí.
Nhạn Thanh bị trừng, lắp bắp nói: “Ta thật sự không… Không cố… Cố ý… Trông ngươi rất giống… Hơi quen… Quen thuộc.”
Dường như cậu đang cố nhớ lại.
36.
Lần này Bạch Ngôn thật sự bị Nhạn Thanh chọc phát cáu!
Tốt lắm, rất tốt!
Đâm châm cho hắn sai chỗ không nói.
Thế mà ngay cả người cùng từng ở chung mấy trăm năm cũng quên.
Bạch Ngôn nói: “Người biết Hồ tộc chúng ta có thuật nhiếp hồn đoạt phách đúng không? Nếu ngươi đối xử với ta không tốt, ta không ngại sử dụng thuật này trên người ngươi đâu.”
Nhạn Thanh sợ run.
Bạch Ngôn vốn chỉ muốn dọa tiểu ốc sên, giống như lúc trước thường trêu chọc cậu. Hắn hiểu rõ thân thể của hắn, nếu đã đến thời điểm cuối của cuộc đời, vậy thì trải qua quãng thời gian này cùng tiểu ốc sên cũng không quá tệ….
Bạch Ngôn cho phép bản thân thả lỏng.
Nhạn Thanh hái thuốc, hắn dùng đuôi quấn quanh cổ cậu, treo mình trên người đối phương. Bộ lông xù ít đi một chút, hồ ly mở to đôi mắt trong trẻo, khiến người khác nhìn lại thấy đáng yêu.
Nhạn Thanh muốn đẩy hồ ly ra, nhưng cậu không có sức chống cự đối với lông xù. Tiểu hồ ly chớp chớp mắt, Nhạn Thanh lập tức bị manh hóa, suýt nữa mất máu, đành để hắn treo trên người.
Nhưng tên này được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!
Nhạn Thanh ngủ, Bạch Ngôn nằm sấp trên bụng cậu.
Nhạn Thanh: “…”
Vốn muốn đuổi đi, thế nhưng… ừm… có chút ấm áp…
Nhạn Thanh đi tới đâu, Bạch Ngôn theo sát tới đó, giống như keo da chó vậy.
Tuy ngày nào cũng bị Nhạn Thanh châm đến chết đi sống lại, nhưng làm cách nào cũng không đuổi được.
38.
Bạch Ngôn không thể nào ngờ sẽ được chứng kiến chuyện lạ như vậy trên đời, không biết là lấy ngựa chết làm ngựa sống, hay là vết thương của hắn không nặng như hắn tưởng.
Hắn được Nhạn Thanh cứu sống.
Từ nay về sau chịu ơn cứu mạng.
Cao tài sinh y viện nha.
39.
Thế là tiếp theo sau đó có bữa tiệc toàn ốc sên, hắn xin thề, hắn chỉ muốn mời Nhạn Thanh ăn một bữa thật ngon, thế nhưng rốt cuộc sai lầm từ đâu mà ra?!
40.
Vết thương đã lành bảy tám phần, nhưng Bạch Ngôn vẫn không chịu đi, cho đến khi Nhạn Thanh khai giảng, mà hắn thì không vào được kết giới trường cũ, hai người mới tách ra.
Bạch Ngôn không ngờ….
Ngày hắn không chết trở về, Hồ tộc bắt đầu đồn thổi như gió lốc tin tức hắn bị liệt dương…
Thân làm một con hồ ly… Sao có thể LIỆT DƯƠNG CHỨ!
Quả thật vô cùng nhục nhã!
41.
Ngày hôm sau khi trở về Hồ tộc, Bạch Ngôn bị ép hôn.
42.
Nhạn Thanh uống xong nước mật ong, râu bắt đầu cụp xuống, muốn ngủ rồi.
Cả người còn dính chặt lấy cái ly thủy tinh nhưng đầu đã gục xuống.
Bạch Ngôn nhìn mà buồn cười, lại nhịn không được nhìn tiếp, dường như có thể nhìn ngắm mãi như vậy.
Không nhớ gì sao?
Không nhớ rõ cũng tốt.
Cũng không phải là hồi ức vui vẻ gì.
“Nhạn Thanh à Nhạn Thanh, anh có thể cứ như vậy giấu em sao, giấu cả đời sao?” Hắn nhỏ giọng thở dài nói.
43.
Nhạn Thanh bị một tràng âm thanh chưa từng nghe đánh thức.
Cậu mơ mơ màng màng nhìn màn hình trước mặt, giống như múa rối mà cậu từng thấy, có thứ gì đó đang chuyển động.
Còn có tiếng động.
Nhạn Thanh hỏi: “Ngươi đang làm gì đó?”
“Chơi trò chơi.”
Trò chơi?
Nhạn Thanh phản ứng chậm cả buổi.
Mà lúc này, trong màn hình Bạch Ngôn đang chơi đã bùng nổ.
“A a a a a a a a, nói, trong phòng anh còn có ai?! Có phải kim ốc tàng kiều sau lưng chúng tôi không?!”
“Giọng nói của anh chàng kia thật dễ nghe!”
“Anh trai đừng sợ, chúng tôi không phải là người tốt gì đâu.”
Nhạn Thanh thức dậy rất không đúng lúc, Bạch Ngôn đang livestream.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Nhạn Thanh, Bạch Ngôn định sẽ giải thích trò chơi điện tử là cái gì cho Nhạn Thanh, đối với cậu, đó là thứ vô cùng cao thâm khó hiểu, trên thực tế, đó là thứ mà học sinh tiểu học chinh phục.