Sau Khi Sống Lại Bị Ép Tương Tác Tốt [Giới Giải Trí]

Chương 5: Tỉnh lại



Khi Ô Bách Chu đến bệnh viện, Bạch Đường Sinh còn nằm ở trên giường bệnh, vẫn chưa tỉnh lại.

Đã qua hai mươi tư giờ kể từ sự kiện bắt cóc, hắn bận trước bận sau giải quyết ảnh hưởng mà chuyện này tạo thành.

Vốn dĩ được chú ý nhất hẳn là chuyện hắn bị bỏ thuốc, song kế chuyện bắt cóc, bỏ thuốc lại trở nên không quan trọng gì.

Người muốn leo lên giường hắn là một nữ diễn viên tên Trình Nghệ. Lúc ấy sau khi Ô Bách Chu phát hiện bản thân trúng thuốc liền vào phòng nghỉ của mình, Trình Nghệ đã ăn mặc gợi cảm nằm bên trong. Sau đó Ô Bách Chu dùng dây lưng trói người lại, ném một mình ở phòng nghỉ rồi vọt vào nhà vệ sinh.

Trình Nghệ và một người cổ đông họ Khương trong công ty có quan hệ mật thiết. Muốn nói chuyện hạ thuốc này là Trình Nghê tự biên tự diễn, Ô Bách Chu không tin.

Cô ta chỉ là một diễn viên tuyến hai của công ty, không có hội giao lưu lần này, cô ta gần như không thể nào có cơ hội tiếp xúc với ảnh đế Ô. Mà chuyện Ô Bách Chu không gần nữ sắc này ai cũng biết, tất nhiên là nam sắc cũng không gần.

Dưới tình huống không ai sai sử, Trình Nghệ lấy đâu ra gan mà bỏ thuốc hắn, chẳng lẽ không sợ leo giường không thành lại bị ảnh đế xa lánh phong sát sao?

Hơn nữa xong việc Ô Bách Chu gọi điện thoại hỏi một cấp cao có quan hệ tốt, hội giao lưu lần này chính là vị sếp họ Khương kia tổ chức.

Nghĩ đến đây, Ô Bách Chu nheo mắt, đánh giá cái vị "người bị hại vô tội" sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh. Dù vô tội là sự thật, nhưng có bị hại hay không thì không biết.

Đêm đó sau khi dược hiệu phát tác, tuy rằng hắn đánh mất lý trí, nhưng xong việc thì không mất trí.

Cậu Bạch này chưa từng kháng cự mà liền xảy ra quan hệ với hắn, hơn nữa quá trình còn có vài phần chủ động.

Nhìn chằm chằm hồi lâu, Ô Bách Chu mới phát hiện, phía dưới bên trái mũi cậu ta có một nốt ruồi son lớn bằng hạt mè. Người này đây vốn dĩ ngũ quan xuất trần lại thêm một phần dục sắc.

“Nhìn chằm chằm gì người ta?”

Ô Bách Chu hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn lại, đang nói là một cô gái giỏi giang mặc áo blouse trắng, theo phía sau là Tề Kỳ.

Tầm mắt cô gắi dừng ở nơi nào đó trên cơ thể người bệnh, “Trước kia dì đây đã nói với cậu rồi, đừng có kiềm nén mình mãi, rảnh rỗi phải phát tiết một chút. Bây giờ thì hay rồi, nghẹn lâu như vậy, làm người ta bị thương thành như thế...”

Ô Bách Chu theo tầm mắt nữ bác sĩ mà nhìn qua, mặt vô cảm nói: “Dì nhỏ..."

Tề Kỳ cảm thấy hình như bác sĩ hiểu lầm gì đó: "A Anh, dao này không phải Bách Chu đâm.”

Chúc Anh nhướng mày cười: “Đương nhiên em biết không phải nó đâm, nếu không bây giờ nó không nên ở đây, mà nên ở đồn cảnh sát uống trà.”

Vẻ mặt Tề Kỳ mờ mịt, cô vẫn chưa biết chuyện bỏ thuốc: “Vậy em…”

Chúc Anh đột nhiên tiến tới trước mặt Ô Bách Chu, song vẫn cách một thước: “Bách Chu biết dì nói chuyện gì, đúng không?”

Trước khi Ô Bách Chu lên tiếng, Chúc Anh đã kéo khoảng cách của hai người ra, kiểm tra trên máy rồi ghi lại số liệu các phương diện cơ thể Bạch Đường Sinh: “Nhưng cậu cũng đừng lo, miệng vết thương đã được xử lý, lần sau cậu phải dịu dàng chút, lần nào cũng thế thì ai chịu nổi cậu."

Trán lẫn mắt Ô Bách Chu nhảy lên, tất nhiên hắn biết chuyện Chúc Anh nói là gì: “Yên tâm, sẽ không có lần sau.”

Chúc Anh rất thích trêu đứa cháu ngoại trai này của mình, ra vẻ khoa trương: “Không ngờ Bách Chu cậu lại là cái kiểu người như vậy, mặc quần vào là trở mặt không quen!”

Ô Bách Chu biết rõ tính cách dì nhỏ mình, những lúc thế này thì không thể phản ứng với cô, càng phản ứng cô càng hăng hái, lờ đi ngược lại càng tốt.

Tề Kỳ cuối cùng cũng phát giác, kêu lên một tiếng sợ hãi: “Mặc quần vào? Bách Chu, cậu ngủ với cậu ấy?”

Ô Bách Chu không cam tâm lắm gật đầu, “Vâng" một tiếng.

Tề Kỳ buồn bã mất mát mà nhìn Bạch Đường Sinh không chút động tĩnh trên giường bệnh, lẩm bẩm nói: “Khó trách cậu ấy ra sức cứu con gái chị như vậy, thì ra là có loại quan hệ này với cậu… Chị chỉ là dính phúc của cậu thôi...”

Cô trách cứ mà trừng mắt liếc nhìn Ô Bách Chu một cái: “Cậu ở bên cậu ấy từ khi nào? Đáng lẽ ra nên nói cho chị sớm một chút mới đúng, chẳng lẽ chị còn ngăn cản cậu yêu đương sao. Tuy rằng vị này giới tính không đúng lắm, nhưng nếu cậu thích chị tất nhiên sẽ ủng hộ…”

Ô Bách Chu bị hai người phụ nữ này làm cho vẻ mặt cạn lời, hắn nói hết ngọn nguồn ra, cuối cùng giải thích: “Trước hôm nay em cũng không hề quen biết cậu ấy, không có chuyện yêu đương."

Chúc Anh cau mày: “Lát nữa cậu đi kiểm tra cơ thể một lần đi, không biết cậu uống phải thứ thuốc gì, có ảnh hưởng tới thân thể hay không…”

Tề Kỳ càng suy nghĩ nhiều hơn: “Này chắc không đơn giản là ý của cái cô Nghệ kia chứ?”

Ô Bách Chu và cô nhìn nhau một cái, trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra.

Ô Bách Chu và Tề Kỳ có quan hệ cực kỳ tốt. Từ khi bắt đầu ra mắt Tề Kỳ vẫn luôn là người đại diện của hắn, chưa từng thay đổi.

Hợp đồng của hắn và truyền thông Ma Phách vẫn còn nửa năm, và hắn vẫn luôn không có ý định gia hạn hợp đồng. Lãnh đạo công ty tất nhiên cũng hiểu hắn đây là muốn ra ngoài làm một mình.

Chỉ là Tề Kỳ cũng muốn rời đi theo, gần đây nghệ sĩ công ty sắp xếp cho Tề Kỳ dẫn đều bị cô từ chối hết.

Chuyện Ô Bách Chu muốn mở phòng làm việc này cũng không cố ý giấu diếm. Mấy năm nay truyền thông Ma Phách đã làm không ít chuyện khiến hắn ghê tởm khác, nhưng không chọc đến hắn, hắn cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Vốn định có thể hảo tụ hảo tán, nhưng ngay lúc này lại bỏ thuốc hắn, tìm nữ diễn viên bò giường. Lãnh đạo công ty có ý định gì không cần nói cũng hiểu.

Chẳng qua là một ít thủ đoạn hạ lưu, khi lên giường thuận tiện giữ lại một ít chứng cứ, ví như là ảnh chụp, video…

Mà làm một nhận vật công chúng, kị nhất chính là mấy chuyện này. Một khi ảnh chụp và video lộ ra, thanh danh tốt Ô Bách Chu duy trì nhiều năm như vậy sẽ bị hủy trong một sớm một chiều.

Sắc mặt Tề Kỳ lạnh đi: “Bọn họ đây là không chịu dễ dàng thả cái cây rụng tiền là cậu chạy đây mà… Lâu như vậy rồi, bọn họ vẫn rớ bàn tay bẩn thỉu lên người cậu."

Truyền thông Ma Phách mấy năm nay chỉ cho ra một ảnh đế như Ô Bách Chu, hiển nhiên không chịu từ bỏ dễ dàng.

Cô đi theo Ô Bách Chu làm kiểm tra cơ thể, dưới làm việc của Chúc Anh, qua hai giờ đã có kết quả. Sắc mặt Chúc Anh rất khó coi: “Loại thuốc này trong nước là thuốc cấm, chắc là lấy từ nước ngoài."

Chúc Anh hít sâu một hơi: “Nếu cậu không tìm người giải dược tính, có lẽ nửa đời sau cũng không có cách nào tiến hành…sinh hoạt tình dục nữa.

Tề Kỳ giận đến mức đập mạnh bàn: “Bọn đốn mạt!”

Đương sự là Ảnh đế Ô vẫn còn xem là bình tĩnh: "Chuyện bắt cóc đã áp xuống chưa?”

Tề Kỳ nhìn thoáng qua Bạch Đường Sinh nhắm hai mắt, cố ổn định lại cảm xúc, “Áp xuống rồi, không có ai biết chuyện bắt cóc. Truyền thông ở cổng công ty cũng chỉ chụp được cảnh sát mang một người bảo vệ đi, nhưng không rõ tình huống cụ thể lắm.”

“Hơn nữa an toàn của công ty yếu kém, chuyện bảo vệ cầm dao hành hung này đối với công ty mà nói cũng coi như là một cọc gièm pha, phương diện này không cần chúng ta nhọc lòng tự nhiên sẽ có người áp xuống ”

“Vâng.”

Ô Bách Chu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, con ngươi màu đen thâm thúy, không biết đang nghĩ gì.

Tề Kỳ tiếp tục báo cáo: “Chúng ta lên xe cứu thương từ cửa sau, nhà truyền thông chụp được chúng ta quan hệ cũng không tệ lắm, ảnh chụp cũng đã gửi cho chúng ta, ảnh gốc cũng bị tiêu hủy."

Chúc Anh đã rời đi, làm bác sĩ mổ chính, cô vẫn còn nhiều việc phải làm.

Tề Kỳ do dự một chút, hỏi: “Cậu ấy…cậu tính làm sao bây giờ?”

Tầm mắt Ô Bách Chu dời sang giường bệnh, dừng ở nốt ruồi son trên mặt Bạch Đường Sinh: “…Không biết.”

Tề Kỳ kinh ngạc: “Không biết?”

Ô Bách Chu dời tầm mắt khỏi nốt ruồi son, nhàn nhạt nói: “Chờ cậu ấy tỉnh lại, tâm sự rồi lại nói.”

- -

Bạch Đường Sinh tỉnh lại đã là chuyện của ngày 4 tháng 6, người đầu tiên đập vào mắt là Ô Bách Chu.

Thời gian dài nhắm mắt khiến cho đôi mắt cậu có chút chua xót, bóng người mơ hồ trước mặt cực kỳ giống cậu nhìn thấy một khắc trước khi nhắm mắt lại kia.

Giọng Ô Bách Chu nhàn nhạt, nghe không ra vui giận: “Tỉnh rồi?”

“Ừm…”

Thử nói chuyện, Bạch Đường Sinh mới phát hiện giọng mình khàn không chịu được. Cậu lại không ngờ thế mà bản thân còn có thể mở mắt ra.

Nhận ra Bạch Đường Sinh thấy bất ngờ, Ô Bách Chu cho biết tình trạng hiện giờ của cậu: “Dao cậu đâm lệch, hơn nữa lúc ấy sức cậu…không lớn, cho nên miệng vết thương không tính là sâu.”

Bạch Đường Sinh nghe xong có chút cảm thán. Tai nạn máy bay cậu chết đi, kết quả về lại sáu năm trước, dao đâm vào tim cuối cùng lại đâm lệch, “Tôi thật đúng là mạng lớn.”

Mặt Ô Bách Chu vô cảm mà rót cho cậu một ly nước: “Sao tôi lại cảm thấy giọng cậu có chút tiếc nuối nhỉ?"

Bạch Đường Sinh uống nước ảnh đế Ô tự tay rót, vẻ mặt muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội: “Làm sao có thể?”

Ô Bách Chu suýt nữa bị vẻ mặt này này làm cho tức đến buồn cười: “Tôi cực khổ mà diễn cùng cậu, kết quả sắp đến cuối cậu lại tự cho mình một dao. Bạch Đường Sinh, có phải cậu nên giải thích một chút hay không?”

Ô Bách Chu chịu tốn nhiều thời gian với tên bảo vệ kia như vậy mà không có hành động gì cũng là do hắn phát hiện Bạch Đường Sinh muốn cứu bé gái bị bệnh bạch cầu ấy, cho nên hắn sẵn lòng thành toàn.

Nhưng hắn không thể nào ngờ, Bạch Đường Sinh sẽ đâm một dao vào tim mình.

“Cậu đây vội vã hy sinh anh dũng như vậy, sao không cứa dao lên cổ ấy?”

Bạch Đường Sinh nhớ lại cảm giác sau tai nạn máy bay: “…Hít thở không thông quá đau đớn.”

Phát giác sắc mặt Ô Bách Chu ngày càng khó coi, cậu mới nhận ra bản thân vừa nói gì, nhanh chóng sửa lời: “Chủ yếu là tôi sợ bảo vệ kia không chịu đàng hoàng, lỡ như gã còn muốn tiền thì sao?”

Sắc mặt Bạch Đường Sinh tái nhợt, “Tôi một thân nợ, nhưng không có tiền trả, không có tiền có phải gã sẽ giết con tin hay không? Tôi chỉ là giúp gã giết con tin trước mà thôi…”

Dưới ánh mắt nhìn thẳng đến của Ô Bách Chu, Bạch Đường Sinh hiếm khi có vài phần chột dạ: “Nếu anh không tới thì tôi đã chết rồi, gã sẽ bị nghi ngờ có liên quan đến tội bắt cóc tống tiền, còn có tội cố ý giết người… Nhưng gã bù được mấy chục vạn cứu mạng con gái, lần mua bán này đối với gã mà nói không tính là thiệt.”

“Phạm tội luôn phải trả giá đắt, đây là kết quả tôi cảm thấy tốt nhất sau khi cân nhắc lợi hại."

Ô Bách Chu hoàn toàn tức đến bật cười: “Cậu lấy chính mạng mình ra cân nhắc lợi hại?”

Suy nghĩ đầu tiên khi hắn nhìn thấy một màn như vậy là Bạch Đường Sinh sẽ không phải vì bị mình "chơi" nên muốn tự sát đấy chứ?

Tuy rằng sau đó hắn đã phủ định khả năng đó, song vẫn tức giận vì hành vi không tiếc mạng này của Bạch Đường Sinh.

“Trên người cậu mắc nợ trên trăm vạn, nhìn như rất nhiều, nhưng cũng không phải trả không được. Nghề diễn viên này vốn dĩ thu nhập không thấp, tuy rằng bây giờ cậu có rất nhiều scandal, nhưng cũng không phải không có cơ hội lật mình*."

(*) 翻盘(Fānpán): Phiên bàn, là nói như chuyển bại thành thắng ấy, trong showbiz không biết có từ gì hợp hơn, xin góp ý nhé.

Bạch Đường Sinh cũng không bất ngờ Ô Bách Chu biết những việc này. Xảy ra quan hệ tình dục cùng với một người xa lạ, hiển nhiên là phải điều tra rõ chi tiết.

“Nhưng tôi mệt rồi, không muốn lật mình nữa.”

Tôi đã từng lật mình một lần, là cơ hội anh cho.

- ---

Đang cân nhắc giữa để là Ma Phách Media hay là truyền thông Ma Phách, nhưng mà mấy cấu trúc như truyền thông X truyền thông Y này kia như là đặc sản của tiểu thuyết giới giải trí rồi nên thôi vẫn để.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.