Vì làn sóng công khai comeout này của Bạch Đường Sinh và Bách Chu mà thu hút không ít lượt xem cho chương trình, làn bình luận dày đặc che kín cả hình ảnh trong video.
[ Bạch Bạch đẹp thiệc á, chỉ xét về giá trị nhan sắc thôi thì quả thật xứng với thầy Ô… ]
[ Thật ra tính tình của Bạch Bạch có chỗ giống thầy Ô, đều mang cảm giác hờ hờ hững hững. ]
[ Tao cười điên, khán giả khách mời lần này của ekip đều là shipper phải không, nếu không sao vừa nói đến hình phạt tỏ tình lại rầm rầm gọi tên thầy Ô thế ha ha ha ]
[ Không hiểu sao cảm thấy Lộ Tưởng với Bạch Bạch cũng rất xứng đôi ó. Đàn em ngọt ngào ngoan ngoãn nghe lời thụ, đàn anh với người ngoài lạnh lùng với người mình yêu chiều công... ]
[ Lầu trên bớt tổ lái, CP chính chủ người ta công khai cả rồi, coi chừng thầy Ô cầm cái phóng 50 mét lại đây chém mi. ]
[ Ha ha, yêu chiều thì không thể nào yêu chiều, mi xem vẻ mặt Bạch Bách khi khán giả bảo Lộ Tưởng tỏ tình Bạch Bạch đi kìa, rõ ràng là đang nói: Mấy người bớt, mấy người muốn làm gì, ngàn vạn lần đừng có làm hại tui! ]
[ Má ơi, Bạch Bạch vẽ tranh đẹp quá vậy! Phấn bảng mà cũng có thể vẽ ra sinh động như vậy! ]
[ Cảm giác tui là fan fake, trước đây cũng không biết Bạch Bạch còn biết vẽ tranh. ]
[ Sao ekip chương trình lại tăng độ khó vậy, cười chết tôi. ]
[ Mấy người sang Weibo xem đi, Diều phi lệ thiên thả một đoạn bên lề. Mọi người còn nhớ khi cốt truyện sắp kết thúc, lão sư với bệ hạ nhìn mặt nhau lần cuối, y đang vẽ một bức tranh, bức tranh này là Bạch Bạch tự mình vẽ đó! ]
[ Tôi khóc, Bạch Bạch nghiêm túc vẽ tranh khiến tôi thật sự cảm thấy như là Văn Nhân Lục bước ra từ trong truyện. ]
[ Thật ra Bạch Bạch và thầy Ô cũng coi như là vì diễn sinh tình nhỉ? ]
[ Hẳn là vậy, trước Diều phi Bạch Bạch với thầy Ô cũng không có dính dáng gì đến nhau. ]
[ Chắc là đề tài nhạy cảm, không dễ qua thẩm định rồi. ]
[ Làm ơn đừng có đến cuối lại trả cho tôi một bộ tình anh em xã hội chủ nghĩa, tôi đây thật sẽ nửa đêm cầm dao xiên nghẻo đạo diễn đấy. ]
Bạch Đường Sinh cũng phát hiện chuyện mình lên hot search vì đoạn vẽ tranh bên lề kia trong Diều phi lệ thiên. Vẽ tranh là một kỹ năng đời trước cậu học được, đời này cũng chỉ mới cầm bút trong Diều phi và show giải trí lần này.
Chương trình lần này cậu không xem, với cậu mà nói, không có Ô Bách Chu cũng làm cậu mất hứng thú xem.
Nói đến Ô Bách Chu, hai ngày nữa chính là lễ tốt nghiệp của cậu, mấy ngày này cậu có đến trường vài lần, còn suýt nữa bị vây lại.
Vào lễ tốt nghiệp Ô Bách Chu không thể có mặt được, Bạch Đường Sinh rũ mắt, đột nhiên nghĩ ra gì đó cầm lấy bút.
Dù cho Bạch Đường Sinh có không quan tâm thế nào, sức nóng của chương trình giải trí vẫn không giảm, ngược lại còn có xuy hướng ngày càng tăng.
[ Má ơi, sao Lạc mỹ nhân* lại có thể là người bị loại đầu tiên, sao cô ấy có thể là nằm vùng! Mấy tên xì chây này! Tàn nhẫn thế! ]
(*)Lạc mỹ nhân là Ngụy Lạc.
[ Chị em lầu trên, tôi muốn nói với chị, Bạch Bạch không thẳng. ]
[ Tôi cược một thanh que cay, nằm vùng là Bạch Bạch. ]
[ Tôi cược hai thanh que cay, nằm vùng là Tiêu Duyệt. ]
[ Vl, Bạch Bạch cũng bị loại! Cậu ấy không phải nằm vùng! Lầu trên mau giao nộp que cay đây. ]
[ Lạc mỹ nhân bỏ phiếu cho Bạch Bạch cũng xu thật, một điểm cũng không có, sao Bạch Bạch lại bỏ phiếu cho Thu Chiêu, cảm giác đâu có đúng đâu…]
[ Nói thật tôi cũng cảm thấy là Thu Chiêu, lần nào anh ấy cũng hướng manh mối đến một người, ngược lại chính anh ấy ẩn mình không ai hoài nghi. ]
…
[ Vãi quả nhiên là Thu Chiêu, biết diễn thật! ]
[ Tôi cỏn tưởng rằng từ khóa nằm vùng là tiểu thuyết hoạt hình sách nước ngoài này kia chứ, không ngờ vậy mà lại là sách con heo! ]
[ Ekip trâu bò, sách heo trâu bò. ]
Ngày hôm sau chương trình chiếu đến kỳ cuối cùng, cũng vừa vặn là lễ tốt nghiệp của Bạch Đường Sinh. Cậu ngồi ở hội trường, ánh mắt chú ý đổ dồn từ xung quanh nhiều chưa từng có.
Buổi lễ vẫn chưa bắt đầu, Bạch Đường Sinh lấy di động mở kỳ cuối cùng của chương trình ra. Vốn dĩ chiếu ngày hôm qua cậu đã định xem rồi, song ban ngày lại bận rộn chuyện khác, tối đó lại gọi video với Ô Bách Chu rất lâu, sau khi kết thúc cũng ngủ mất.
[ Má ơi, thì ra thầy Ô đã công khai từ lúc này rồi sao! ]
[ Khán giả khách mời kỳ này số hưởng thật đấy. Chính mắt chứng kiến tình yêu của thầy Ô và Bạch Bạch! ]
[ Dáng vẻ thầy Ô nói chuyện với Bạch Bạch dịu dàng quá đi! ]
[ Quả nhiên người khi yêu vào là tính cách sẽ thật sự khác trước đây sao... ]
[ Bạch Bạch đối với thầy Ô cũng siêu cấp dịu dàng! Cậu ấy chỉ cười nhàn nhạt với người khác, nhưng đối với thầy Ô ánh mắt lại cực kỳ chuyên chú, cực kỳ nhu hòa! ]
[ "Chuyện này phải xem ý của thầy Bạch nhà tôi", má ơi, hai người này sao lại có thể ngọt như vậy! ]
[ Thầy Ô nói mua vé máy bay cho Bạch Bạch. Cho nên cái hôm bạn fan tên Hy Hy kia tình cờ gặp được Bạch Bạch quả nhiên là cậu ấy đi thăm thầy Ô mà! ]
[ Tôi mới vừa tìm người phiên dịch, khi thầy Ô vừa nhận video, bên cạnh có một người ngoại quốc hỏi một câu: Đây là bạn anh sao? Thầy Ô đáp là: Không, đây là người yêu tôi! A a a a a a tôi thài! ]
Di động đột nhiên nhận một tin nhắn, là Lộ Tưởng gửi: Đàn anh, anh có ở hội trường không, có thể ra ngoài chút không?
Bạch Đường Sinh thoáng do dự, cuối cùng vẫn đứng lên, có một số việc, tóm lại nói rõ ràng thì tốt hơn.
Địa điểm Lộ Tưởng hẹn là vườn cây nhỏ phía sau hội trường, rất vắng vẻ. Khi Bạch Đường Sinh đến, trong miệng Lộ Tưởng cắn một điếu thuốc lá, sắp cháy hết.
Cậu ta tiến đến đưa một điếu: “Đàn anh, hút không?”
Bạch Đường Sinh lắc đầu, từ chối điếu thuốc này.
Lộ Tưởng thoáng ngẩn ra, “Đàn anh, em nhớ trước kia anh có hút thuốc."
“Trước kia có hút, bây giờ bỏ rồi, có người không cho.”
Trong mắt Bạch Đường Sinh mang theo chút ý cười. Đời trước cậu vẫn hút, nhưng không nghiện, mãi cho đến đời này sống lại, trước khi đóng máy Diều phi lệ thiên cậu vẫn còn thói quen thỉnh thoảng sẽ hút thuốc.
Sau đó ở bên Ô Bách Chu cậu hoàn toàn không chạm qua thuốc. Một mặt là Ô Bách Chu không thích, hơn nữa khoảng thời gian cậu phẫu thuật cũng không thể hút.
Huống hồ thường cậu hút thuốc là khi tâm trạng không ổn, sau khi ở bên Ô Bách Chu, cậu chỉ cảm thấy ấm áp và vững vàng, sao lại có lúc muốn hút thuốc được?
“Là như vậy sao, bỏ là tốt, tốt quá rồi…” Lộ Tưởng cúi đầu, “Đàn anh nhất định là rất thích thầy Ô nhỉ?"
“Đương nhiên.”
Bạch Đường Sinh phát hiện sau khi Lộ Tưởng hỏi xong thì có chút xuất thần. Điếu thuốc vốn muốn đưa cho cậu kia không được bỏ lại vào hộp, mà ngược lại bị Lộ Tưởng bóp nát sau đó ném vào thùng rác.
“Đàn anh, chúc mừng tốt nghiệp ạ.”
Lộ Tưởng ngẩng đầu cười cười, mang theo chút thuần khiết của thiếu niên: “Đàn anh, trước giờ em vẫn luôn thích anh."
“Anh ưu tú như vậy, thành tích tốt, con người cũng tốt, dù sau khi gia cảnh sa sút anh cũng vẫn có thể sống tựa mặt trời, sau đó anh vào giới nghệ sĩ. Có rất nhiều, rất nhiều người giống em thích anh.
“Anh trở thành ánh mặt trời trong lòng rất nhiều người. Em vẫn luôn muốn trở thành người như vậy.”
Bạch Đường Sinh nhíu mày: “Cậu rất ưu tú.”
Lộ Tưởng lắc đầu, cậu ta vô tình nhìn thoáng qua chỗ thùng rác, cười đến có chút chua xót, “Có một số người, sinh ra nên mắc kẹt trong vũng bùn, cả đời cũng không thoát ra được."
Cậu ta nhìn thẳng vào mắt Bạch Đường Sinh, thản nhiên nói: “Đàn anh, có một khoảng thời gian tôi thật sự rất ghen tỵ với anh. Dựa vào đâu anh có thể gặp được quý nhân, có thể gặp được người như Ô Bách Chu, anh ta kéo lấy tay anh, hai người đứng dưới ánh mặt trời…”
“Dựa vào đâu tôi lại…”
Khóe mắt Lộ Tưởng có chút phiếm hồng: “Dựa vào đâu tôi lại gặp loại rác rưởi bại hoại.”
Bạch Đường Sinh cau mày: “Cậu làm sao vậy? Nếu gặp chuyện gì phải nói với chúng tôi. Dù sao hiện tại cậu cũng là nghệ sĩ của phòng làm việc, chúng tôi sẽ cố gắng giúp cậu.”
“Không cần, cảm ơn anh, đàn anh.” Lộ Tưởng bình tĩnh mà cười, “Đã sắp qua rồi, sẽ qua nhanh thôi."
“Đàn anh, chúc mừng tốt nghiệp.”
Sau khi tiếng chuông vang lên, buổi lễ đến giờ bắt đầu. Bạch Đường Sinh thất thần hoàn thành nghi thức. Trong đầu quanh quẩn những lời khó hiểu vừa nãy của Lộ Tưởng, sau đó tâm trí lại bị Ô Bách Chu chiếm cứ.
Rõ ràng chỉ vừa xa hơn một tuần, tong lòng đã không kiềm được mà nhớ nhung.
Người chủ trì trên sân khấu nói: “Sau đây cho phép mời bạn học…”
Trong giây phút nghe được tên mình, cậu mới giật mình nhớ ra mình phải lên bục đọc diễn văn. Đây là sắp xếp của nhà trường, hy vọng cậu làm hình tượng hăng hái tinh thần sinh viên.
Tiếng vỗ tay dưới sân khấu mãnh liệt hơn bất cứ lần nào trước đó, còn may không có ai la hét, từng tiếng vỗ tay dư âm vang vọng trong hội trường.
Bạch Đường Sinh cầm lấy micro, đọc theo bản thảo đã chuẩn bị trước đó.
Trong miệng còn đang nói, suy nghĩ lại sớm đã bay xa.
Kiếp trước không có chuyện này, hôm lễ tốt nghiệp, cậu chỉ đến ngồi yên tĩnh nửa ngày rồi rời đi. Bây giờ lại lần nữa xuất hiện trong hội trường này, đứng trên sân khấu, nhìn từng khuôn mặt ngây ngô lại tràn ngập sức sống bên dưới...
Cậu nghĩ, sống thật tốt.
Kết thúc đọc diễn văn, Bạch Đường Sinh tiếp tục nói: “Hy vọng sau khi các bạn rời khỏi nhà trường, nụ cười vẫn xán lạn như trước… Cuối cùng, chúc mọi người chỉ tiến không lùi, tiền đồ như gấm…”
Bạch Đường Sinh đột nhiên thoáng ngây ngẩn, cậu phát hiện phía xa nơi cửa hội trường hé ra một khe hở. Một hình bóng quen thuộc đi đến, ngồi ở trỗ trống hàng phía sau.
Bên cạnh có học sinh và giáo viên phát hiện người nọ, kích động mà che kín miệng. Hắn dựng một ngón tay đặt giữa môi, sắc mặt dịu dàng nhìn về phía lễ đài.
Sau khi kết thúc, Bạch Đường Sinh vội vã đi ra phía sau, lại bị một nhóm học sinh vây ở giữa, bóng hình quen thuộc kia bị biển người che mất.
Bạch Đường Sinh thất thần mà ký mấy chữ rồi xin lỗi các học sinh xung quanh: "Xin lỗi các bạn, có người bạn của tôi đến, tôi phải đi trước rồi."
Một thiếu nữa lớn gan hỏi: “Là Ô Bách Chu sao!”
Bước chân Bạch Đường Sinh dừng lại, quay đầu mỉm cười: “Đúng vậy.”
Cậu đã nhìn thấy Ô Bách Chu ngồi ở một góc vắng người, vui sướng trong lòng không cách nào giấu được. Khi cậu đang bước về phía trước, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của một sinh viên nam, “Bạch Bạch tôi cực kỳ thích cậu! Có thể cân nhắc tôi không, tôi có cơ bụng tám múi, lên xuống linh hoạt!"
Bước chân Bạch Đường Sinh lảo đảo, dưới ánh mắt áp bức của Ô Bách Chu, Bạch Đường Sinh quay đầu lại bất đắc dĩ nói một câu: “Tôi chỉ thích cơ bụng thầy Ô của các bạn thôi."
Bạch Đường Sinh vươn tay, Ô Bách Chu ôm cậu vào trong lòng, còn không quên liếc mắt uy hiếp cậu sinh viên vừa nói kia. Nam sinh viên rụt đầu, biến mất trong đám đông.
Nhìn cảnh hai người ôm nhau, xung quanh đều là tiếng cười tiếng la.
Ô Bách Chu hôn hôn lên vành tai Bạch Đường Sinh, nhẹ giọng nói: “Chúc mừng tốt nghiệp.”
“Một khởi đầu mới, hy vọng Đường Sinh của tôi tiền đồ như gấm, tôi sẽ luôn ở bên em."
- -------------
Tuần sau bắn chương như đạn nhé chuẩn bị canh noti nha các em iu=))