Sau Khi Sống Lại Bị Ép Tương Tác Tốt

Chương 50: 50: Gói Sủi Cảo




Tối hôm qua làm quá tàn nhẫn, hai người lăn lộn xong đến cả màn cũng quên kéo lên, dẫn tới việc sáng sớm bọn họ đã bị nắng chói mắt chiếu đến tỉnh.

Bạch Đường Sinh đứng trước bồn rửa tay, nhìn vết tích đầy người mà khẽ thở dài.
Trên cổ, trên ngực, cả eo và đùi, thậm chí cả phía trong cánh tay cậu cũng có dấu hôn.

Đầu gối bầm xanh sờ lên còn có chút đau nhức, đây là cái giá cho tối hôm qua cậu quỳ lâu trong bồn tắm.

Cậu nhìn Ô Bách Chu đi vào từ trong gương, “Thật ra anh họ chó đúng không?"
Ô Bách Chu cười, từ phía sau ôm lấy, giúp cậu bóp kem đánh răng, “Sao hổ lại không thể cắn người? Em đây là kì thị chủng loài đấy biết không?"
Bạch Đường Sinh rất thích cảm giác thân thiết dán bên Ô Bách Chu, vô cùng thân mật, cũng vô cùng yên bình.

Cậu giữ tư thế này bắt đầu đánh răng.
Bọt kem tràn trong miệng khiến cậu nói chuyện có chút lúng búng, "Anh lì xì cho Hà Nhiên à?"
Ô Bách Chu gật đầu: “Năm trước cậu ấy cũng vất vả rồi.”
Bạch Đường Sinh vốn không biết chuyện này.

Hôm nay cậu vừa ngủ dậy Hà Nhiên đã gửi voice chat cho cậu, nói là cuối cùng cũng theo đuổi được nữ thần.

Sự hưng phấn trong lời nói kia cách màn hình di động cũng không lấn át được.

Bạch Đường Sinh không khỏi sinh ra chút áy náy, trong khoảng thời gian này cậu luôn đắm chìm như kẹo mật với thầy Ô, sắp quên mất bản thân cũng còn một trợ lý nhỏ rồi.

Coi như tạ lỗi, Bạch Đường Sinh chuyển cho Hà Nhiên bốn số sáu.

Hà Nhiên ngại ngùng nói với cậu đã nhận lì xì của Ô Bách Chu rồi, nhưng Bạch Đường Sinh vẫn ép cậu chàng nhận tiếp.

Bạch Đường Sinh phun nước súc miệng, “Anh cho bao nhiêu?"
Ô Bách Chu buông Bạch Đường Sinh ra, cũng bóp kem cho mình, "Bốn số sáu."
Bạch Đường Sinh cất bàn chải đánh răng đi, khóe miệng câu lên: “Em cũng chuyển cho cậu ấy bốn số sáu, có phải là rất ăn ý hay không?”
Ô Bách Chu cười, bọt kem suýt nữa trôi xuống họng, "Đúng vậy, rất ăn ý."

Thật ra số may mắn tổng cộng cũng chỉ có vài chuỗi, 6666 và 8888 là thường thấy nhất… Nhưng lời này không đời nào hắn nói ra, dù gì Bạch Đường Sinh cũng hiếm khi nào có lúc trẻ con như vậy.

Nói xong Bạch Đường Sinh cũng có chút xấu hổ, cậu nhìn cơ thể lấm tấm điểm đỏ trong gương của mình, “Hôm nay phải mặc áo cao cổ.”
Ô Bách Chu cất ly và bàn chải, “Cổ thấp cũng không sao.”
“Không nổi đâu.” Bạch Đường Sinh cười: “Bị bọn họ nhìn thấy không biết còn tưởng rằng chúng ta đói khát bao nhiêu đấy, ở nhà thân thích mà cũng có thể vận động được."
“… Có người biết rồi.” Ô Bách Chu nói.
“Ai?”
Bạch Đường Sinh nhanh chóng biết ra là ai.

Khi cậu vừa ra khỏi phòng đã ngửi được mùi hương dưới lầu, có vẻ như là mùi canh gà.

Hạ Đông đi tới từ phía đối diện, nhìn áo lông cao cổ của cậu mà chọc: “Trong nhà mở điều hòa mà cậu cũng không chê nóng à.”
“… Cũng tạm.” Bạch Đường Sinh kéo kéo cổ áo.
Hạ Đông cười tủm tỉm nhìn ra phía sau cậu, “Xem ra tối hôm qua rất kịch liệt đó, ngủ có quen không?”
Lời này Bạch Đường Sinh thật không biết trả lời như thế nào, Ô Bách Chu đi đến bên cạnh Bạch Đường Sinh nắm lấy tay cậu, nhìn Hạ Đông nhàn nhạt nói: “Đã làm bữa sáng rồi?”
“Xong rồi.” Hạ Đông thấy vui rồi thì dừng, “Hai người ăn trước đi, tôi đi gọi Dạng Dạng.”
Tiếng “Dạng Dạng” Hạ Đông gọi vô cùng tự nhiên, hiển nhiên là ngày thường đã gọi quen rồi.
Khi xuống cầu thang, Ô Bách Chu giải thích: “KY* và áo mưa tối hôm qua đều là anh ta đưa cho tôi."
(*)KY là bôi trơn, nhưng mà tác giả để là RHY ấy không biết có phải đều chỉ cái đó không hic.
“…” Bạch Đường Sinh liếc hắn một cái: “Tối hôm qua em cũng thắc mắc, thầy Ô băng thanh ngọc khiết của chúng ta đến nhà người thân ở với bạn trai mà còn mang theo công cụ gây án, không biết là đói khác bao nhiêu đây."
Ô Bách Chu cười, vừa định nói đã nghe thấy tiếng Diệp Dạng truyền từ phía sau, “Khò Khò, đừng chạy lung tung!”
Bạch Đường Sinh chưa kịp quay đầu đã cảm thấy giữa hai chân có một cục bông lông xù xù cọ lên mắt cá chân mình, rất ngứa.

Người cậu bất giác căng cứng, cúi đầu nhìn lại phát hiện ra là một con mèo tròn ủm.

“… Nếu không phải nhìn thấy lỗ tai nó, tôi còn tưởng nó là một con chuột khổng lồ đấy?" Bạch Đường Sinh lui về một bước, tiện cho Diệp Dạng bế Khò Khò lên.

“Béo đến chỉ còn có mông và mặt thôi.” Diệp Dạng thở dài, vuốt lông cho Khò Khò trong ngực “Khi mới mua chỉ nhỏ xíu, đáng yêu lắm ạ."
“Bây giờ cũng rất đáng yêu.” Bạch Đường Sinh nhịn cười: “Là giống gì vậy, có vẻ như là mèo vàng lai với lông ngắn."
Hạ Đông đi đến, “Là mèo golden*.”
Nói đến giống vừa đúng đề cập đến điểm mù tri thức của Bạch Đường Sinh, cậu vươn tay, học theo cách của Diệp Dạng vuốt lưng Khò Khò vài cái, "Nó tên là Khò Khò à?”

“Vâng, rất thích ngáy ngủ, tên là Khò Khò."
“Mấy đứa đứng tụ trên cầu thang làm gì vậy?" Chúc Anh ở dưới lầu kêu.
Hạ Đông trả lời: “Khò Khò chạy ra ngoài, bọn con ôm nó về."
“Đừng." Chúc Anh đi tới, ôm Khò Khò ở trong lồng ngực Diệp Dạng ra, “Ngày nào cũng nhốt người ta trong phòng nhỏ sao nó không chạy ra ngoài cho được, để nó chơi bên ngoài một lúc đi."
Như là khen lời Chúc Anh, Khò Khò kêu meo meo mấy tiếng vươn đầu lưỡng hồng hồng liếm tay Chúc Anh.

Chúc Anh bị đáng yêu đến run rẩy lẩy bẩy, cứ thế ôm Khò Khò qua chỗ bàn ăn.

Khò khò có một phòng nhỏ của riêng mình, không quá hai mươi mét vuông, sợ nó chạy khắp nơi cào bậy cắn bừa cho nên rất ít khi thả ra.

Hạ Thành Nghiệp đã ngồi trước bàn ăn, ông nhìn Chúc Anh cười nói: “Ấy Khò Khò ra ngoài à, cho ông ôm một cái nào.”
Chúc Anh trừng ông một cái: “Em mới vừa bế nó thôi."
Hạ Đông cười nói với Bạch Đường Sinh: “Ba tôi khi vừa gặp Khò Khò rất ghét nó, kết quả chưa được hai ngày đã xem người ta như cục vàng, hận không thể ôm đi ngủ.”
“Bởi vì quá đáng yêu mà.”
Bạch Đường Sinh chưa từng nuôi thú cưng, nhớ khi học cấp ba hàng xóm có một con Husky, ngày nào cậu cũng có thể nghe được tiếng gào thét đau đớn của nữ chủ nhân.

Hơn nữa cách không đến một hai tháng nhà hàng xóm sẽ kéo một cái xác sofa ra rồi lại thay mới.

Dù như vậy, con Husky kia cũng sống bình an vô sự, không bị nữ chủ nhân làm thịt ăn luôn, có thể là thật sự thích nó.
“Em thích à?” Ô Bách Chu hỏi.
“Không có, chỉ là cảm thấy rất đáng yêu.” Bạch Đường Sinh lắc đầu.
“Cảm thấy đáng yêu chúng ta cũng có thể nuôi một con.”
Bạch Đường Sinh không chút nghĩ ngợi đã từ chối, “Phiền lắm”
“Sẽ không đâu.” Ô Bách Chu kéo Bạch Đường Sinh ngồi xuống bàn, "Ngày thường dì Mai sẽ chăm sóc, khi em muốn chơi với nó thì cứ ôm đi thôi."
Bạch Đường Sinh nhịn không được cười, giọng điệu của Ô Bách Chu cứ như là dỗ dành bé con, "Lúc về đi xem thử đi, hợp nhãn duyên thì mang về.”
Bữa sáng là canh gà mái già với mì.

Mì sợi dập dềnh và thịt gà mọng nước, màu vàng óng khiến người ta không khỏi cồn cào.


Bạch Đường Sinh hiếm khi mà ăn hai chén.
“Sao lại có cảm giác canh gà nhà dì nhỏ uống ngon hơn nhỉ?"
Mấy ngày trước Bạch Đường Sinh cũng từng hầm một con gà mái, nhưng rõ ràng không non mềm như hôm nay nay.
“Bởi vì em đói bụng.” Ô Bách Chu bình tĩnh đáp.
“Đây là Đông ca hầm ạ.” Diệp Dạng nghe thấy hai người nói chuyện, nhỏ giọng nói: “Đông ca làm cái gì ăn cũng ngon hết."
Diệp Dạng vừa nhìn đã biết là fan não tàn của Hạ Đông, cho dù con gà này có hầm khét chắc là cậu bé cũng nói ăn ngon được.
Ăn xong bữa sáng, Chúc Anh liền tập hợp mọi người lại, “Sáng nay dì đi siêu thị mua bột mì, chúng ta làm sủi cảo đi.”
“… Sao dì không mua thẳng vỏ sủi cảo và nhân ấy?" Hạ Đông không tình nguyện lắm.

“Tự mình làm mới có cảm giác thành tựu chứ.” Chúc Anh cười nói: “Lão Hạ anh nói có phải hay không.”
Hạ Thành Nghiệp là kiểu vợ tôi nói gì cũng đúng, “Tự làm mới tốt, sạch sẽ vệ sinh.”
Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu chưa ý kiến gì, dù sao hai người bọn họ cũng không biết làm, đi theo số đông là được.

Nói là mọi người cùng nhau làm sủi cảo nhưng Chúc Anh rửa đồ ăn xong thì mặc kệ, kéo Hạ Thành Nghiệp đến phòng khách xem TV.
“Mấy đứa làm xong vỏ với nhân bánh thì kêu bọn dì."
Hạ Đông một bên thở dài một bên nhào bột.

Đây là một chuyện đòi hỏi kỹ thuật, sau khi chuẩn bị bột mì xong còn phải cán thành hình tròn, việc này chỉ đành để Hạ Đông tới làm.
Nhưng Diệp Dạng thế mà lại biết cán bột, khiến Bạch Đường Sinh cũng bất ngờ.

Đối lập như vậy, cậu và Ô Bách Chu thật sự có chút gà mờ.
Cảm thán lại cảm thán, Ô Bách Chu vẫn phải phụ chút việc.

Hắn cắt nhuyễn hết rau củ rồi bỏ từng loại vào nhiều bát khác nhau, lá rau bị hắn cắt vung vãi đầy ra ngoài.
Bạch Đường Sinh đỡ hơn nhiều, dù gì cũng là người biết nấu cơm.

Cậu bỏ thịt băm vào từng loại rau củ khác nhau, “Làm nhiều nhân như vậy sao?”
Diệp Dạng gật đầu: “Em với Đông ca thích nhân rau cần, chú thích dưa chua, dì thích nhân bắp.

Anh Bách Chu nói anh thích nhân rau tề thái.”
Bạch Đường Sinh thoáng sửng sốt, ở nhà cậu cũng chỉ ăn tổng cộng có vài bữa sủi cảo, không ngờ đến cậu thích ăn nhân gì Ô Bách Chu cũng đã thăm dò rồi.
Ô Bách Chu đổ hạt bắp trong túi ra, “May mà dì không mua cả quả bắp cho chúng ta tách."
Đến khi làm xong vỏ và nhân đã là chuyện của buổi chiều, đồ ăn buổi trưa là Chúc Anh gọi cho quán mang đến.

Món ăn vừa bày lên bàn Bạch Đường Sinh đã nhận ra đây là đồ của Thạch Cư.


“Thạch cư một năm bán ba trăm sáu mươi lăm ngày." Hạ Thành Nghiệp giải thích.
Sau khi nấu chín nhân thì phải bắt đầu chính thức mà làm sủi cảo.

Bạch Đường Sinh vẫn chưa từng làm chuyện gì tỉ mỉ như vậy.

Cậu trải vỏ sủi cảo lên lòng bàn tay, lại múc một muỗng nhân bỏ vào giữa vỏ.

Nhưng có vẻ là lấy hơi nhiều nhân, vỏ sủi cảo không cách nào gói lại được.

Những người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu, đều tay chân lọng cọng làm méo làm mó.
Hạ Đông đứng một bên nhìn mà cười không ngừng, cũng không nói lời nào chỉ điểm, Diệp Dạng lại không chịu nổi nữa, “Lấy một muỗng nhân nhỏ là được rồi ạ, sau đó chấm nước lên cạnh vỏ sủi cảo, như vậy thì dính chắc hơn.
Cậu bé mở tay ra làm mẫu một cái cho mọi người, thành phẩm đẹp bất ngờ.
“Không hổ là Dạng Dạng nhà tôi.” Hạ Đông đắc ý mà hôn lên trán Diệp Dạng một cái.
Bạch Đường Sinh giật mình, nhưng có vẻ Chúc Anh và Hạ Thành Nghiệp nhìn mãi đã thành quen, chẳng có chút phản ứng gì.

“Con cũng đừng coi thường bọn dì." Chúc Anh trừng mắt.
Mặt Diệp Dạng có hơi đỏ, nhưng lại không có ý né tránh Hạ Đông, vẫn luôn đứng bên cạnh hắn ngoan ngoãn gói sủi cảo.

Bạch Đường Sinh không có hứng thú với hoạt động gói sủi cảo này.

Song đa phần người ta cũng không phải để thật sự làm sủi cảo, mà là để hưởng thụ bầu không khí khi người một nhà quây quần bên nhau.

Dù cho sủi cảo gói xong mang đủ thứ hình thù kì quái xấu xí, nhưng trong lòng không hiểu sao vẫn sẽ đong đầy cảm giác thành tựu.
“Đợi lát nữa anh ăn đĩa này đi.” Bạch Đường Sinh lấy riêng đĩa sủi cảo mà mình cẩn thận gói nửa tiếng cuối cùng ra.

“Được.” Ô Bách Chu không nhịn, sờ soạng bên eo Bạch Đường Sinh.
Bữa tối tất nhiên cứ vậy không cần giải quyết gì, ăn sủi cảo là được.
Bởi vì hương vị khác nhau, lật sủi cảo mấy lần mọi người mới bắt đầu ăn.
“Tự mình gói thì sẽ khác.” Chúc Anh cười nói.
Hạ Thành Nghiệp gắp một viên vào miệng, “Vợ của anh gói đúng là ăn ngon.”
Hạ Đông không hề chịu thua: “Dạng Dạng gói vừa đẹp vừa ngon."
Bạch Đường Sinh đang nghĩ có phải mình nên cùng tung hứng đội hình chút không, vừa mở miệng đã đụng phải một thứ, là sủi cảo Ô Bách Chu đút cho, "Tôi gói."
Bạch Đường Sinh há miệng ăn, dở khóc dở cười mà nói: “Ngon lắm.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.