Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 153: 153: Tôn Trọng




Mọi người nhìn chằm chằm người đứng đầu nhà họ Mạc, tổng tài của công ty nhà họ Mạc đang lấy điện thoại di động trong túi ra, mở album ảnh, dựa theo hình chữ ký trong ảnh, từng nét từng nét mà ký tên mình lên giấy.
Nhìn bác sĩ rời đi, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng khóc đượm mùi sữa hệt như tiếng mèo con vang lên.

Khoảnh khắc đó, mọi người ai nấy đều vui mừng, không kìm được mà dồn tới bám lên trên cửa phòng.
Một lúc sau, lại có thêm một tiếng khóc mạnh mẽ nữa vang lên.
Nghe hai tiếng khóc cùng nhau vang lên, mọi người đứng ngoài cửa đều hồi hộp trong lòng.
Khi An Nhu tỉnh lại, cậu thấy bác sĩ và y tá bế hai đứa nhỏ lên bàn quấn, y nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên người, xử lý dây rốn, đeo dây đeo cổ tay, dây đeo chân rồi in dấu chân lại.

Lần lượt đếm từng đầu ngón tay, đầu ngón chân, kiểm tra năm giác quan.
An Nhu tròn mắt chăm chăm nhìn cô y tá trẻ bế con mình, ánh mắt mong chờ y tá bế đứa nhỏ về phía câu.
“Đây là anh trai, hơi nhẹ, 1,6 kilogram."
An Nhu nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo của đứa nhỏ cùng dòng chữ “con trai An Nhu” được viết trên dây đeo tay.
Đứa thứ hai cũng được kiểm tra xong rồi, đang bế qua đây.
Ngay khi nhìn thấy bốn chữ “con gái An Như” được viết trên dây đeo trên cổ tay, cậu không khỏi xúc động.
Con gái! Con gái đều giống ba!
“Đây là em gái, cân nặng cũng nhẹ, 2 kilogram."
An Nhu nghiêm túc nhìn cô em gái, tuy rằng khuôn mặt cũng có nếp nhăn, nhưng sau khi các đường nét trên khuôn mặt căng ra, nhất định sẽ đẹp hơn cậu anh!
Hai đứa nhỏ sinh ra đều có tóc, tóc của cậu anh giống An Nhu, màu nâu nhạt, hơi giống màu kẹo bơ cứng, nhìn có vẻ hơi thưa.

Tóc của cô em gái thì vừa dày vừa đen, giống với ba nó.
Sau khi y tá cho An Nhu xem hai đứa y nhỏ xong, cô đội lên đầu hai đứa chiếc mũ bông nhỏ, đặt hai đứa trước ngực An Nhu.

Hai đứa nhỏ nằm trên ngực An Nhu, mắt còn chưa mở, nom như hai cái khe vậy.
Hai đứa nhỏ tương đối nghe lời, nằm nghiêng trong lòng An Nhu cố gắng nheo nheo mắt như đang muốn mở ra.
Cậu anh há miệng khóc lên vài tiếng, miệng cứ hé ra rồi lại đóng vào, giống như một nhân ngư bé nhỏ mới lên bờ vậy.
An Nhu cúi đầu yêu thương hôn lên trán hai đứa nhỏ, ánh mắt đầy sự yêu thích.
Bác sĩ đang làm nốt những việc cuối cùng, y tá ôm hai đứa nhỏ, di chuyển An Nhu đến giường bệnh rồi đẩy ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, mọi người lập tức xúm lại, bà Triệu nhìn cậu thiếu niên đang tái nhợt lau nước mắt, Mạc Thịnh Hoan nắm chặt tay An Nhu, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
“Em không sao.” An Nhu nói, giọng nói yếu ớt, tuy rằng không đau mấy nhưng lại rất tốn sức.
“Nhu Nhu.” Mạc Thịnh Hoan hôn lên trán An Nhu, một lúc sau mới miễn cưỡng rời ra.

Nhìn dáng vẻ của đôi chồng chồng, những người khác đều đi thăm hai đứa nhỏ.

Hai đứa nhỏ bé bé, mắt còn chu"a mo.
“Là thai long phụng, anh trai ra sớm hơn em gái mười phút.

Anh trai 1 cân 6, em gái 2 cân.

Hai đứa đều nhẹ cân cần đưa vào lồng ấp.” Bác sĩ thông báo.
“Sao lại nhẹ như vậy” Trong mắt ông cụ Mạc hiện lên vẻ lo lắng.
“Sinh đôi thường sẽ như thế.

Một đứa lớn hơn, đứa còn lại nhỏ hơn.

Cân rưỡi hai cân là chuyện bình thường thôi.” Bác sĩ giải thích: “Tầm thời gian này thì hai đứa nhỏ đã đủ tháng rồi, không có vấn đề gì lắm nhưng vẫn phải đặt lồng ấp để quan sát tình hình”
An Nhu nghe bác sĩ nói vậy liền đẩy đẩy Mạc Thịnh Hoan: “Chồng, mau đi xem con chúng ta đi.”
Mạc Thịnh Hoan ngẩng đầu, y tá bể đứa bé đến trước mặt người đàn ông.

Mạc Thịnh Hoan nghiêm túc nhìn hai đứa nhỏ, ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.
“Đã đặt tên cho hai đứa nhỏ chưa?” Bác sĩ hỏi.
Mạc Thịnh Hoan giật mình chầm chậm cúi đầu cùng An Nhu giao tiếp ánh mắt.
“Vẫn chưa, chúng tôi còn đang suy nghĩ.” An Nhu yếu ớt nói.
“Được rồi, khi nào nghĩ xong nhớ nói với chúng tôi.”
Y tá đưa hai đứa nhỏ đi, Triệu Minh Nguyệt và Bạch Sùng Đức lo lắng đi theo suốt quãng đường, tận mắt nhìn y tá đưa hai đứa nhỏ vào lồng áp.
Giường bệnh được đẩy vào khu VVIP, Mạc Thịnh Hoan cẩn thận bế An Nhu lên như là ôm một đứa bé mỏng manh, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường lớn có lót đệm.
Không biết tại sao, An Nhu rất buồn ngủ, bị chú hôn vài cái liền nhắm mắt lại, ý thức liền hỗn loạn.
Mạc Thịnh Hoan ngồi ở mép giường, yên lặng nhìn cậu thiếu niên trên giường, nhất thời không muốn rời đi.
Khi An Nhu tỉnh lại, ánh đèn trong phòng mờ mịt, mơ hồ có thể nhìn thấy bên cạnh giường có một bóng lớn, nhìn kỹ hơn thì chính là Mạc Thịnh Hoan đang ngủ ở bên giường.
Mấy ngày nay, không chỉ An Nhu mệt như con cún mà Mạc Thịnh Hoan cũng căng thẳng, chăm sóc An Nhu suốt ngày, ngủ không yên, ăn không yên, buổi tối chỉ cần có một chút động tĩnh thôi là anh sẽ thức dậy ngay lập tức.
Một đêm An Nhu đi vệ sinh bốn năm lần, mỗi lần trở về đều thấy chú đã thức, ngồi dậy đợi cậu, nếu mà một mình cậu đi vào phòng tắm hơn mười phút, Mạc Thịnh Hoan sẽ đi qua để kiểm tra tình hình.
Chú còn mệt hơn cậu gấp nhiều lần.
An Nhu không nhúc nhích, cậu muốn Mạc Thịnh Hoan ngủ thêm, thuốc tế không biết sẽ hết tác dụng khi nào, nhưng dường như cơn đau đang từng chút trở lại, có điều vẫn trong phạm vi cậu có thể chịu được.

An Nhu không kìm lòng được, bởi vì thân thể không thoải mái, cậu hơi nhúc nhích, chỉ cần động tác nhẹ nhàng này thôi nhưng cũng như bị ấn vào công tắc, Mạc Thịnh Hoan lập tức bật dậy nhìn An Nhu.
Cả căn phòng yên lặng trong ba giây.
“Xin chào ba tụi nhỏ.” An Nhu cố gắng mỉm cười.
“Nhu Nhu.” Mạc Thịnh Hoan đứng dậy, đến gần An Nhu, anh nắm tay cậu đặt ở trên mặt mình xoa nhẹ.
Bị đôi mắt đen quan tâm theo dõi, An Nhu chạm vào khuôn mặt Mạc Thinh Hoan, ánh mắt dịu dàng.
“Hai đứa nhỏ sao rồi?” An Nhu vô thức nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng của hai đứa nhỏ.
“Trong lồng ấp.” Mạc Thịnh Hoan kéo chăn bông lên quấn chặt cậu.
Cả người An Nhu ấm áp dễ chịu, cậu nhớ hình như khi nãy nghe bác sĩ nói nên cho hai đứa nhỏ vào lồng ấp, nhưng khi tỉnh lại cậu liền quên mất, chẳng lẽ là đây là hiện tượng mang thai ngốc ba năm hay sao?
Căn phòng yên tĩnh trở lại, An Nhu nhìn rèm cửa kín mít, dường như nghe thấy một âm thanh yếu ớt.
“Đói bụng không?” Mạc Thịnh Hoan hôn lên trán An Nhu, thấp giọng nói.
“Hơi đói.” An Nhu nhất thời cảm khái: “Bên ngoài có tiếng gì thế?”
Mạc Thịnh Hoan đứng dậy ấn nút bên giường, đi đến bên cửa sổ mở rèm cửa, không ngờ trời lại sáng.
Không phải ánh nắng chói chang của mặt trời mùa đông, mà là sự rực rỡ phản chiếu bởi trận tuyết đầu tiên.
Không biết tuyết rơi được bao lâu rồi, nhưng khi An Nhu nhìn về phía xa qua cửa sổ, cậu thấy trên tòa nhà có một lớp trắng mỏng.
Thế giới dường như đã rơi vào một sự yên tĩnh đã mất từ lâu, lặng lẽ, bao phủ mọi thứ bằng tuyết.
An Nhu trầm mặc một hồi nhìn bông tuyết bay lượn như đang khiêu vũ.
Mạc Thịnh Hoan đứng ở bên cửa sổ, mắt nhìn ra xa về phía chốn cũ rồi lại nhìn sang An Nhu.
Đường nét chiếc cổ mảnh mai của cậu thiếu niên ẩn hiện dưới cổ áo, đầu tóc hơi rối, sắc mặt tái nhợt, đôi môi đã từng thanh tú như hoa hồng, giờ chỉ còn lại một tầng hồng nhạt, dường như chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi cũng đủ làm nó khô héo.
Mạc Thịnh Hoan hiểu rõ vẻ ngoài của cậu thiếu niên chỉ là ảo giác, khi ánh nhìn chạm vào đôi mắt màu hổ phách kia, bên trong dường như có một ngọn lửa đang cháy ở nhiệt độ cao, phát ra ánh sáng màu cam.

Nhưng ngọn lửa ấy sẽ không đốt cháy người khác, chỉ có những ai đến gần mới có được hơi ấm đã mất từ lâu trong mùa đông.
Ánh mắt An Nhu dừng ở phía ngoài cửa sổ, dịu dàng đến không ngờ.
Mạc Thịnh Hoan bước đến dùng ngón tay chải gọn mái tóc mềm mại của cậu, từ trong vali anh tìm thấy một chiếc mũ bông có thêu đôi mắt to, giúp An Nhu đội vào.
An Nhu mỉm cười sờ lên cái mũ, cái mũ này có mùi của thai phu.
Cháo trong nồi đã sôi từ lâu, Mạc Thịnh Hoan múc cho An Nhu một bát đầy, sau đó từ trong hộp cách nhiệt lấy ra một bát canh trứng.
Trên giường kê một cái bàn nhỏ, trên bàn nhỏ bày cháo cùng canh trứng vẫn còn nghi ngút khói.
An Nhu ăn một miếng cháo, không biết cháo này đã đun bao lâu, rất mềm và thơm, mùi thơm của cháo gà dường như được kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lấp đầy môi và răng, sau khi nuốt vào vẫn còn lưu lại dư vị.
Canh trứng cũng được làm rất ngon, An Nhu lấy thìa múc một thìa canh trứng cho vào miệng, vừa mềm vừa mịn, còn có chút hương thơm của giấm, rất ngon miệng.
An Nhu ăn bữa này rất thoải mái, cả một bát canh đầy cũng ăn hết, bụng ấm, cả người cũng nóng lên.

Mạc Thịnh Hoan dọn dẹp bát đĩa hệt như một người làm nhỏ ngoan ngoãn.
Thấy An Nhu nhìn mình, Mạc Thịnh Hoan chớp mắt, cúi người về phía trước hôn lên vầng trán trơn bóng của cậu thiếu niên.
“Tên của con mình đã nghĩ xong chưa?” Sau khi ăn xong, tỉnh táo lại rồi, An Nhu chợt nghĩ đến vấn đề này.
Mạc Thịnh Hoan lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, mở Wechat.

An Nhu thấy chú mình đã lập thêm một nhóm tên là “đặt tên cho bảo bối”, bấm vào thành viên thì thấy có ông nội, ông ngoại bà ngoại, ông cụ ngoại của hai đứa nhóc, đến Bạch Tiêu cũng được thêm vào luôn rồi.
Tin nhắn trong nhóm mới vài phút đã lên tới 99+, mấy người nhắn tới lui liên tiếp, nghĩ ra cả trăm cái tên luôn rồi.
An Nhu lấy điện thoại di động ra, thông báo với mọi người đứa lớn sẽ mang họ Mạc, đứa thứ hai sẽ mang họ Bạch.
Sau một lúc yên lặng, thành viên nhóm lần lượt gọi video.
Từng người, từng người một được kết nối.

An Nhu chào mọi người trong video.
“An Nhu, con tỉnh lại rồi à, cảm thấy như thế nào?” Bạch Sùng Đức nói đầu tiên, trong mắt hiện lên sự quan tâm.
“Con không sao.” An Nhu thở ra một hơi, khi nãy ngồi ăn còn có chút khó chịu, hiện tại nằm thẳng người đã cảm thấy dễ chịu hơn rồi.
“An Nhu, con thật sự muốn để đứa nhỏ mang họ Bạch sao?” Bà Triệu sốt ruột hỏi, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên sâu sắc.
“Lúc trước con đã bàn với Thịnh Hoan rồi.” An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, anh liền nghiêng người vào màn hình gật gật đầu.
Bạch Sùng Đức cùng Triệu Minh Nguyệt, còn có ông cụ Triệu Vị, ai nấy cũng đều rất vui.
Điều này có nghĩa là không những An Nhu thừa nhận mình là người nhà họ Bạch mà còn đồng ý cho con của mình mang họ Bạch!
“ y chà.” Ông cụ Triệu Vị không nhịn được vui sướng: “Con không nói từ sớm, cái từ “Mạc Thành” này ghép tên rõ là khó, con xem họ Bạch đúng là tốt mà, đặt tên nào ghép vào cũng hay!”
Nghe được lời nói của ông cụ Triệu Vị, ông cụ Mạc có chút không vui: “Mạc Thành thì làm sao, bối phận đó ai cũng có tên đệm là ‘Thành’ hết, tôi có thể làm gì cơ chứ.”
“Này, tôi đâu nói với chú.” Ông cụ Triệu Vị đắc ý: “Tôi đang thảo luận với con gái và con rể tôi để đặt cho chắt gái của tôi một cái tên thật đẹp thôi mà!”
Ông cụ Mạc không vui dậm cây ba - toong.

Có vật gì đó đột nhiên rơi xuống đất.

Ông cụ Mạc cúi người xuống nhặt, một quyển từ điển dày cộp xuất hiện trong màn hình.
Ông cụ Mạc khó khăn nhặt cuốn từ điển lên.

Thư ký Lý ở bên cạnh giúp đỡ ông.

Khi ông cụ định lần mở cuốn từ điển, thư ký Lý đột nhiên giữ lấy trang sách mà ông cụ vừa lật ra, mắt ông ấy sáng lên.
“Sao thế?” Ông cụ Mạc ngẩng đầu hỏi anh.
“Ông chủ, hình như tôi vừa nhìn thấy một từ.” Thư ký Lý mở cuốn từ điển, tay chỉ vào chữ “Mân”.

tytnovel com
“Mân?” Ông cụ Mạc cúi đầu, nghiêm túc nhìn chữ này.

“Đá như ngọc, như ngọc mà chẳng phải ngọc?”
Ông cụ Mạc nhìn giải nghĩa của từ này lập tức cảm thấy bất mãn: “Cháu tôi không phải cục đá!”
An Nhu chớp mắt, đột nhiên cảm thấy chữ này rất hay.
“Mạc Thành Mân, nghĩa là đừng trở thành cục đá giống như ngọc mà hãy trở thành một viên ngọc thực sự, khích lệ con người ta càng phải nỗ lực hơn nữa.

Tên này hay quá!”
Ông cụ Mạc cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy lời của An Nhu rất có lý.
“Ông xã, anh thấy sao?” An Nhu quay đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan.
Mạc Thịnh Hoan viết chữ “Mân” lên chăn, gật gật đầu.
“Mạc Thành Mân, Mạc Thành Mân.” Ông cụ Mạc đọc lại vài lần, cảm giác rất thuận miệng.
“Vậy thì lấy chữ Mân’ này đi.” Ông cụ Mạc hài lòng gật đầu: “Hy vọng cháu trai tôi sẽ là một viên ngọc đẹp.”
Thấy bên kia đặt tên xong nhanh như vậy, Bạch Sùng Đức và Triệu Minh Nguyệt trở nên lo lắng, vội mở từ điển của mình xem từng chữ một.
Ánh mắt An Nhu lay động: “Mẹ, lúc trước Thịnh Hoan đã nghĩ ra một chữ rất hay, là chữ Tịch trong Tam Điểm Thủy.”
“Bạch Tịch?” Bạch Sùng Đức sờ sờ cằm, cảm giác vẫn thiếu chút gì đó.
“Bạch Nguyệt Tịch thì sao?” Ông cụ Triệu Vị nhìn sang con gái mình, đột nhiên lên tiếng: “Nguyệt trong Gia Ngọc Bàng.”
“Bạch Nguyệt Tịch?” Ánh mắt Bạch Sùng Đức hơi động.
“Nguyệt là thần châu, Tịch là thủy triều, cũng có thể coi là biển lớn.”
“Thần châu trong biển.” Triệu Vị đảo mắt: “Đây không phải là chỉ mặt trời và mặt trăng sao?”
“Có phải cái tên này hơi quá rồi phải không?” Triệu Minh Nguyệt có chút lo lắng: “Có khi nào không tốt cho trẻ con?"
“Đứa trẻ nhà họ Bạch chúng ta cơ mà, có thể mang được cái tên này!” Bạch Sùng Đức đứng dậy quyết định.
Mạc Thịnh Hoan lấy giấy bút ra viết tên hai đứa trẻ lên đó rồi đưa cho An Nhu xem qua một lượt.
Thấy chồng chồng thống nhất rồi, tên nhóm cũng được đổi.
Từ “đặt tên cho bảo bối” thành “bàn chuyện đầy tháng của bảo bối”.
“Lúc trước tôi đã đi hỏi bác sĩ rồi, hiện đứa nhỏ đã ổn định, ba ngày nữa Nguyệt Tịch có thể ra khỏi lồng ấp, nhưng Thành Mân sẽ lâu hơn, ít nhất phải một tuần sau.” Ông cụ Triệu Vị không giấu nổi sự phấn khích: “Chờ khi mọi chuyện ổn thỏa thì tiệc mừng đầy tháng của đứa nhỏ có thể tổ chức rồi!”
“Sau tiệc mừng đầy tháng là trăm ngày, sau trăm ngày sẽ là sinh nhật!” Ông cụ Mạc tính cả luôn rồi, càng tính càng vui mừng: “Đến lúc cho đứa trẻ bốc đồ thôi nôi, kiểu gì tôi cũng phải xem!”
“Này chú em, chú phải chăm sóc bản thân cho thật tốt đi, nhiều chuyện vui như thế, không tham gia là không được đâu!” Triệu Vị cười nói.
“Đương nhiên rồi.” Ông cụ Mạc đầy tự tin: “Nói tới Thành Mân, nó là cháu trưởng của tôi đấy!”
“Nhà họ Mạc các chú có người nói dõi tông đường rồi.” Triệu Vĩ cười đùa.
“Nhà họ Bạch các anh cũng không tệ, mặt trăng và mặt trời đều ở đó, chả lẽ còn sợ không sáng hay sao?” Ông cụ Mạc vui vẻ cười nói.
An Nhu và Mạc Thịnh Hoan nhìn nhau.

Sau khi An Nhu chào tạm biệt, cậu nhanh chóng cúp máy.
“Con cái bình an khỏe mạnh là được rồi, kỳ vọng của các ông cũng lớn thật.” An Nhu không muốn tạo áp lực cho con mình.

Vừa mới ra đời, hai đứa nhỏ hợp lại còn chẳng nặng bằng một bao khoai tây, một bên là nối dõi tông đường nhà họ Mạc, một bên là mặt trời ánh trăng nhà họ Bạch, áp lực như thế.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.