“Nhu Nhu đang ăn.” Mạc Thịnh Hoan ôm chặt Thành Mân: “Đừng làm phiền Nhu Nhu.”
Đứa nhỏ nhìn Mạc Thịnh Hoan, sau đó là An Nhu rồi bắt đầu khóc như một chú mèo con, nước mắt trong suốt nhỏ như những hạt đậu lăn dài.
Cậu bé đáng thương nhìn An Nhu, tay nhỏ nhỏ với với.
Thấy vậy, An Nhu uống xong canh cá liền đưa tay về phía Mạc Thịnh Hoan.
Mạc Thịnh Hoan lặng lẽ liếc nhìn con trai mình rồi giao cho An Nhu.
An Nhu ôm lấy cậu anh, nhỏ giọng dỗ dành, cậu bé ngừng khóc, mở mắt ra, bóng dáng An Nhu hiện lên trong đôi mắt to đen trắng, đưa tay về phía An Nhu.
An Nhu cúi đầu để cậu bé chạm vào cằm mình.
Hai bàn tay của cậu bé mở ra khép lại trong vô thức, những ngón tay nhỏ xíu làm An Nhu hơi ngựa ngứa.
Nước mắt vẫn còn đọng ở đáy mắt, cậu bé há miệng như ngáp, lộ ra cặp nướu hồng trần, cái miệng nhỏ nhắn lại khép hờ không biết đang suy nghĩ điều gì.
An Nhu lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt trên mắt cậu bé, đôi mắt ươn ướt của cậu bé khép hờ, một lúc sau mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Còn cô em gái thì ở trong vòng tay của Mạc Thịnh Hoan nhìn tình hình bên kia.
Thấy anh mình ngủ ngon lành trong vòng tay của An Nhu thì cũng đưa tay về phía cậu.
“Đến đây nào.” An Nhu hạ thấp giọng nói, chuẩn bị đưa hai đứa nhóc đi ngủ.
Mạc Thịnh Hoan nhẹ nhàng đặt hai đứa nhỏ vào trong vòng tay của An Nhu, lần này đến lượt An Nhu mỗi bên một đứa, thì thầm nhẹ nhàng.
Hai bảo mẫu hơi ngạc nhiên nhìn An Nhu, ba của hai đứa nhỏ này vẫn luôn tập trung tĩnh dưỡng cơ thể, chưa bao giờ ôm ấp dỗ dành hai đứa nhỏ.
Nhưng chỉ mới động tay vào đã rất có kỹ năng khiến hai đứa nhỏ liền ngoan ngoãn.
Đúng là cao thủ ẩn thân.
Thấy hai con đã ngủ, An Nhu nhìn hai người bảo mẫu, hai người bảo mẫu cẩn thận ôm lấy đứa nhỏ đặt vào trong nội rồi đắp chăn mỏng lên.
An Nhu thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi quay đầu lại, cậu đã thấy Mạc Thịnh Hoan đang yên lặng nhìn mình.
“Ông xã, anh cũng nghỉ ngơi đi.” An Nhu giơ tay lên, Mạc Thịnh Hoan ngồi xuống bên giường, cúi đầu xuống để cho An Nhu sờ má mình.
Anh liếc nhìn xung quanh, cởi giày rồi nhanh chóng lên giường nằm nghiêng bên cạnh An Nhu, anh hôn lên má cậu, một tay đặt lên người cậu, vỗ nhẹ theo nhịp điệu.
Như dỗ một bảo bối lớn.
An Nhu không biết nên cười hay nên khóc nữa, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Thịnh Hoan, được vỗ nhẹ khiến cậu cảm thấy có chút buồn ngů.
Liếc nhìn hai đứa con đang ngủ say, An Nhu nép vào trong vòng tay của Mạc Thịnh Hoan, vẫn cọ cọ vào người anh như thường ngày, xung quanh tràn ngập mùi hương khiến cho cậu an tâm, trên người còn có mùi hai đứa nhỏ, thoang thoảng mùi sữa.
Ở lại bệnh viện gần ba tuần, vừa về đến nhà, ngay khi vừa mới mở cửa, con mèo đã chạy tới chào hỏi.
Nó vòng qua chân An Nhu và Mạc Thịnh Hoan, dụi đầu vào ống quần không muốn rời đi.
Phòng em bé đã được bày trí sẵn, trong phòng có hai chiếc nôi nhỏ, trên mặt đất có thảm mềm và nhiều đồ trang trí đơn giản khác nhau, hai chiếc nổi lần lượt được treo một loạt đồ chơi xoay được, bên trên có treo gấu con, thỏ con.
Đặt hai đứa nhỏ vào nôi, sau một lúc dỗ dành, hai đứa nhỏ đã nhắm mắt ngủ thϊếp đi.
Trẻ sơ sinh trong khoảng thời gian này dành phần lớn thời gian trong ngày để ngủ, chỉ cần cơ thể thoải mái là sẽ không ầm ĩ khóc nháo.
Con mèo chui vào qua khe cửa, cố gắng đứng thẳng dậy muốn nhìn hai đứa nhỏ nằm trong nôi, nhưng mèo thì quá thấp, nhảy thế nào cũng thấy được.
Mạc Thịnh Hoan nhìn con mèo, anh dùng cả hai tay nhấc nó lên để nó có thể nhìn thấy dáng vẻ của hai đứa nhỏ, quen mùi của hai đứa nhỏ.
Con mèo tò mò nhìn hai đứa nhỏ hai chân nằm trong nôi, đầu nó nghiêng sang bên bắt đầu màn biểu diễn nở hoa bằng bộ móng.
An Nhu nhận lấy con mèo từ tay Mạc Thịnh Hoan, con mèo lắc cái đuôi lông tơ của nó chạm vào cằm An Nhu.
Ôm con mèo nhỏ giọng bước ra khỏi phòng hai đứa nhỏ, ngay khi An Nhu đặt mèo con xuống, nó lập tức chạy về hướng phòng hai đứa nhỏ như thể còn chưa nhìn đủ.
Tiệc đầy tháng của hai đứa nhỏ đã sắp tới.
Mạc Thịnh Hoan phụ trách tổ chức, An Nhu vẫn chỉ việc nhẹ nhàng tĩnh dưỡng.
Mỗi ngày ngoài việc ăn ăn ngủ ngủ thì là chơi với hai đứa nhỏ và mèo con.
Nhẹ nhàng dễ dàng tới mức trước đây An Nhu chưa từng nghĩ tới.
Hai bảo mẫu có trách nhiệm chăm sóc hai đứa nhỏ đồng thời cũng giúp An Nhu, hướng dẫn An Nhu làm sao để hồi phục cho tốt.
An Nhu không cần phải thức đêm pha sữa bột cho hai đứa nhỏ, không cần thay tã, lo lắng cho sức khỏe của hai đứa, không cần trông chừng con hay lo sợ lúc nào sơ ý sẽ làm tụi nhỏ bị thương.
Vì tâm trạng thoải mái, không phải làm việc nên trong thời gian này, An Nhu có thể chuyên tâm tĩnh dưỡng, chăm sóc cơ thể.
Nhịp sống đều đặn, ngủ đủ giấc, tập thể dục hợp lý.
Có nhiều thời gian hơn để tập trung vào sức khỏe của bản thân.
Vì vậy, trước khi hai đứa nhỏ đầy tháng, An Nhu đã hồi phục lại, bình thường như lúc trước.
Còn lúc ở kiếp trước, sau khi An Nhu sinh xong cảm thấy cơ thể bị vắt kiệt sức, cả người rất đau, đã vậy còn phải chăm lo chuyện ăn uống của hai đứa nhỏ.
Một đứa nhỏ ngày bú tám lần, hai đứa bú mười sáu lần, trước mỗi lần bú cần rửa sạch bình sữa của con, không tráng bình bằng nước sôi mà phải tiệt trùng trong tủ khử trùng.
Khi con bú sữa mà lỡ bú quá no rồi ọc sữa ra ngoài thì An Nhu phải lau mặt, cổ, thay quần áo cho con.
Nếu thuận lợi cho con ăn xong thì An Nhu sẽ bắt tay vào vệ sinh bình sữa, núʍ ѵú giả, cho vào tủ khử trùng.
Thay tã cho hai đứa con cũng là một công việc quan trọng.
Cứ sau hai giờ là phải quan sát xem tụi nhỏ có đi tiểu hay không, một ngày mỗi đứa cần thay ít nhất sáu, bảy lần.
Nếu không thay kịp thì trên mông tụi nhỏ sẽ có vết chàm.
Hai đứa nhỏ bắt đầu khóc, liên tục không ngừng, mỗi ngày An Nhu chỉ có thể ngủ được hai ba tiếng, thỉnh thoảng lại bị đánh thức.
Cứ như thế một tháng, tóc của An Nhu bị rụng nhiều, cả người mất ngủ nghiêm trọng, còn có một mảng màu xanh đen dưới mắt.
Trong khoảng thời gian đó, An Nhu nhớ rất rõ lúc nào cậu cũng trực chờ muốn khóc.
Con cậu khóc, cậu cũng không nhịn được mà bật khóc cùng tụi nhỏ, náo loạn thê thảm một hồi, cuối cùng vẫn phải thay tã, cho hai đứa con vẫn còn đang khóc kia bú sữa.
Ở kiếp này, trước khi sinh tụi nhỏ, An Nhu đã nghĩ cho dù thế nào cũng phải chuẩn bị mời bảo mẫu, thậm chí còn không muốn tưởng tượng đến cảnh sau khi tụi nhỏ được sinh ra.
Sự thật đã chứng minh, có một người bạn đời đáng tin cậy, rồi thêm cả tiền nữa thì những ngày ác mộng ban đầu cũng có thể trở nên thoải mái dễ chịu.
Không còn thiếu ngủ, không phải đầu tắt mặt tối, không bị tiếng khóc của con cái đánh thức.
Mỗi ngày An Nhu đều có thể ngủ đến chín giờ mười giờ, sau khi được chú cho ăn sáng vẫn có thể ngủ tiếp.
Sau khi ngủ đủ giấc còn có thể nghịch điện thoại, đọc sách, Mạc Thịnh Hoan sẽ cầm đồng hồ bên cạnh, cứ nửa tiếng lại yêu cầu An Nhu dừng lại, cho mắt nghỉ ngơi.
Bữa trưa còn có thể chọn món, An Nhu muốn ăn đồ ăn ngon, thời gian giống nhau cứ thế trôi qua, dưới sự hướng dẫn của ông cụ Triệu Vị, bây giờ chú đã có thể nấu thêm nhiều món khác, mùi vị cũng rất ngon.
Sau khi ăn xong có thể trêu mèo, đi thăm hai đứa nhỏ, đi ngủ trưa, thức dậy thì chơi một chút, sau đó bắt đầu tập thể dục phục hồi.
Mỗi đêm, An Nhu đều thở dài, thời gian sao trôi qua nhanh như vậy, cả ngày cứ như không có việc gì làm, nháy mắt hai đứa nhỏ đã đầy tháng.
“Bài tập về nhà” mỗi tối của Mạc Thịnh Hoan là giúp An Nhu xoa bụng, thoa tinh dầu hồi phục.
Lúc mới đầu xoa thì rất đau, đến mức An Nhu phải bật khóc.
Nhưng sau một thời gian An Nhu đã có thể ngủ thϊếp đi trong lúc chú thoa tinh dầu cho mình.
Buổi sáng ngày hai đứa nhỏ đầy tháng, An Nhu len lén leo lên bàn cân, phát hiện bản thân chỉ nặng hơn năm cân so với lúc chưa sinh, hoàn toàn có thể kiểm soát được.
Đúng là tiền có thể mang lại hạnh phúc, cũng như bớt đi rất nhiều rắc rối.
An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan vui vẻ tham gia tiệc đầy tháng của hai đứa nhỏ.
Người nhà và bạn bè thân thiết đều được mời tới, Triệu Vị và bếp trưởng Hồng Vệ Đông mang theo học trò của mình cùng tới, ở trong bếp sau thể hiện tài năng.
“Anh dâu hồi phục tốt thật đấy.” Trương Vân vừa nhìn thấy An Nhu liền qua khen ngợi.
Bà ta sợ làm cho An Nhu không vui thì vị trí phó tổng của con trai bà ta sẽ không được đảm bảo.
An Nhu nhìn mẹ chồng cũ, sau đó lại liếc nhìn Mạc Thành Hoàn, cười nói: “Chỉ cần bạn đời có trách nhiệm, gia đình có chỗ dựa vững chắc, thai phu thai phụ tâm tình vui vẻ thì sau khi sinh sẽ có thể hồi phục rất nhanh.
Chỉ sợ gặp phải bạn đời không ra gì, lại còn kẹt sỉ một đồng cũng không muốn bỏ ra, đối với thai phu thai phụ mà nói thì đây chính là cực hình.”
“Sao lại có người như vậy chứ.” Trương Vân cười pha trò.
An Nhu cười khẩy liếc nhìn Mạc Thành Hoàn đang cúi đầu không nói gì, sau đấy bị vợ chồng nhà họ Bạch gọi qua.
Bạch Tiêu không quản đường xa đến tham gia tiệc đầy tháng của hai đứa nhỏ.
Vợ chồng nhà họ Bạch theo tập tục ở Tấn Thành chuẩn bị cho hai đứa nhỏ chỉ màu và dây chuyền bạc, hai người vui vẻ nói chuyện với Mạc Thịnh Hoan.
An Nhu bước tới đứng cùng chỗ với Mạc Thịnh Hoan, nhìn Triệu Minh Nguyệt vui vẻ khoe hai mặt dây chuyền bạc gần như giống hệt nhau, ngoại trừ hai hình khắc khác nhau thì những thứ khác đều đồng dạng.
“Hai đứa trẻ còn quá nhỏ, cho khách xem một chút rồi ôm về ngay đi.
Ngoại trừ hai con ra thì ai cũng không được chạm vào!” Vợ chồng nhà họ Bạch rất yêu thương hai đứa nhỏ, đối với vấn đề an toàn của hai đứa thì lại càng coi trọng.
“Đúng, chỗ này nhiều người quá, vừa ồn ào vừa náo nhiệt.
Tốt hơn hết là không cho hai đứa nhỏ ra ngoài này.
Chỉ cần ghi âm quay một đoạn video là được rồi.” Ông Mạc chống gậy đi tới bên cạnh.
Đột nhiên, ông ngửi thấy mùi gì đó, ngay lập tức chống gậy đi về phía một người.
“Đây là chỗ nào hả? Ai cho phép cậu hút thuốc?”
Mọi người đều chuẩn bị quà cho hai đứa nhỏ, nhờ đôi chồng chồng thay mặt hai đứa nhỏ nhận.
Thư ký Lý phụ trách ghi sổ quà tặng, Mạc Thịnh Hoan dắt tay An Nhu đi đến chỗ ít người hơn.
“Em cũng nên chú ý chút, nơi này không tốt cho sự hồi phục của em.”
“Em cảm thấy bản thân em đã hồi phục kha khá rồi.” An Nhu cười cười, nhìn xung quanh không có người liền hôn lên má Mạc Thịnh Hoan.
“Ở đây có rất nhiều vi khuẩn mầm bệnh.” Mạc Thịnh Hoan nghiêm túc: “Em phải chú ý bảo vệ mình.”
“Em biết mà.” An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan, trong mắt tràn đầy ý cười.
Thấy bữa tiệc đầy tháng bắt đầu, An Nhu đang ở chỗ ít người, Tề Trừng lẻn đến, thấy không có ai chú ý liền nhét cho An Nhu hai thứ.
“Cái gì thế?” An Nhu tò mò cúi đầu.
“Còn có thể là gì nữa, quà đầy tháng tớ tặng cho con trai con gái tớ.” Tề Trừng bày ra dáng vẻ “sao cậu có thể không đoán ra vậy hả”.
An Nhu nhìn Tề Trừng trầm ngâm một lát, cậu sờ sờ mấy thứ mềm mại trong túi quà, trong lòng chợt thở dài, cái tên này, thẩm mỹ chưa từng thay đổi!
“Tớ không những biết đây là quà của cậu tặng mà tớ còn biết bên trong là một con lừa đang nhảy múa nữa kìa.” An Nhu bình tĩnh nói.
“Hả?” Tề Trừng cười nghịch: “Không hổ là anh em tốt, có thể tâm linh tương thông đoán ra được tớ mua cái gì luôn!”
An Nhu lắc đầu, không muốn tâm linh tương thông với Tề Trường đâu, một chút cũng không.
“Đáng tiếc, cậu chỉ đoán đúng một nửa thôi, còn có một thứ nữa.” Tề Trừng vui vẻ cười nói.
“Hả?” Vẻ mặt An Nhu mong đợi, từ trong gói quà lấy ra một thứ khác.
Một bông hoa hồng nhảy múa đầy mê hoặc, khuôn mặt nó to màu vàng, đeo kính râm, môi đỏ rực, lại còn thổi một cây kèn saxophone.
Nụ cười trên mặt An Nhu từ từ biến mất.
Sao mình lại kỳ vọng vào thẩm mĩ của Tề Trừng được nhỉ?