Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 175: 175: Ngoại Truyện 3 Phần 3




"Bạch Tuộc..." Bạch Tiêu siết chặt danh thϊếp, vẻ mặt phức tạp nuốt từ "anh" xuống.
“Tôi là Starfish, Sao Biển.” Người đàn ông tóc vàng cúi người, nở một nụ cười rạng rỡ và chỉ tay về phía người đàn ông đằng sau luôn im lặng này giờ, đang ôm một chiếc máy tính, tai thì đeo tai nghe không dây, bàn tay nhanh chóng gõ bàn phím nhập liệu: "Đó là Devilfish, Cá Đuối Hai Mõm."
Bạch Tiêu lịch sự gật đầu, bày tỏ là mình đã biết.
“Bởi vì anh là người thân của Dolphin, đơn này sẽ miễn phí cho anh.” Bạch Tuộc mỉm cười: "Yêu cầu của anh là cứu người, bây giờ anh có thể mô tả cho chúng tôi, người anh muốn cứu là ai và tình hình hiện tại của người đó..."
Bạch Tiêu sắp xếp lại những suy nghĩ của mình một lúc, rồi nói ra tất cả những gì mình biết mà không hề giấu giếm.
Nghe lời miêu tả của Bạch Tiêu, Sao Biển không khỏi xoa cằm, đưa ra câu hỏi của mình: "Anh có bao giờ nghi ngờ rằng tất cả những chuyện này có thể là sự hợp tác giữa Idle và Hạc Minh Sơn, và mục tiêu là nhà họ Bạch đứng sau lưng anh không?"
“Sao anh lại nói thế?” Bạch Tiêu cau mày.
“Hạc Minh Sơn đã chiếm được trái tim của anh, nhưng anh ta không ngờ rằng anh lại vì anh ta mà từ bỏ quyền thừa kế nhà họ Bạch.
Nếu như anh không thừa kế nhà họ Bạch thì anh sẽ mất đi giá trị lợi dụng, vì vậy cần có ai đó buộc anh phải lấy lại nhà họ Bạch, lấy lại quyền lực và tiền tài mà anh nên có, sau đó sẽ bày ra âm mưu đằng sau anh?”
Sao Biển nghiêm túc lên tiếng.
“Không đâu, Hạc Minh Sơn không phải là người như vậy.” Bạch Tiêu lắc đầu phủ định: “Sau khi tôi từ bỏ quyền thừa kế nhà họ Bạch, anh ấy tình nguyện cùng tôi sống cuộc đời bình yên, tôi nghiên cứu tâm lý học, tôi biết anh ấy là người chân thành, thật lòng.

Anh ấy yêu tôi.”
“Nhưng mà anh Hạc đó, anh ta cũng học tâm lý học.” Sao Biển nhún vai: "Anh có thể xác định được tất cả những lời nói dối của anh ta sao?”
Bạch Tiêu há hốc miệng, hai mắt tối sầm không rõ, cuối cùng lựa chọn im lặng.
“Nói tóm lại, cứ cứu người trước đã.” Bạch Tuộc liếc nhìn Bạch Tiêu: "Chuyện còn lại là việc riêng của chủ thuê.”
“Không có tòa nhà nào dưới tên Idle phù hợp với mô tả của chủ thuê về nơi nhốt nhân vật mục tiêu.” Cá Đuối Hai Mõm, người vẫn im lặng nãy giờ, tháo tai nghe ra rồi nhìn về phía mấy người kia.
“Mở rộng tìm kiếm các sản nghiệp của gia tộc Wilson.” Bạch Tuộc nhìn sang: "Còn cả các tòa nhà đứng tên bạn bè của Idle nữa.”
“Tôi cần thêm manh mối và thời gian.” Cá Đuối Hai Mõm lạnh nhạt nói.
Bạch Tiêu cúi đầu, không khỏi suy nghĩ kỹ càng hơn.
"Tôi nhớ...!Có một lần, khi tôi đang trò chuyện với Hạc Minh Sơn, tôi dường như nghe thấy một tiếng chim khá lạ."
“Tiếng chim gì?” Sao Biển hỏi.
"Giống như..." Bạch Tiêu nghiêm túc nhớ lại: "Chiêm chϊếp, cạp cạp cạp..."
Mấy người còn lại lặng lẽ nhìn Bạch Tiêu.
“Thế này đi.” Cá Đuối Hai Mõm vẫy tay ngăn cản Bạch Tiêu.
"Chờ một chút, tôi sẽ cho phát vài tiếng chim kêu.

Anh có thể xem thử là loại chim nào."
Bạch Tiêu lại gật đầu lia lịa, có chút lo lắng liếc nhìn thời gian.
Sau khi xuống máy bay trực thăng, Bạch Tiêu vẫn luôn nghe tiếng chim, anh đã nghe hàng trăm loại âm thanh liên tiếp, nhưng không tìm ra cái nào giống như loại mình muốn tìm.
Trong phòng khách sạn, Bạch Tiêu càng ngày càng phiền não, càng trì hoãn thời gian lâu, Hạc Minh Sơn sẽ càng bị nguy hiểm hơn.
Lúc này, có tiếng gõ cửa phòng khách sạn, Sao Biển bước tới mở cửa, thấy người tới, anh ta liền mỉm cười.
Bạch Tiêu cúi đầu lắng nghe tiếng chim hót, tâm tình rối bời, nghe thấy có người tiến vào, anh mới ngẩng đầu nhìn.
Đó là một người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen với mái tóc xoăn đen cắt ngắn, trên một ngón tay có vết băng trắng, đeo ba lô trên vai và mặc áo len đen, trông rất bình thường và giản dị.

“Đây là Shark, người đã thay thế Dolphin.” Sao Biển mỉm cười, cố ý nói: “Cậu ấy là người trẻ nhất trong số chúng tôi và còn đang đi học.

Anh có thể gọi cậu ấy là Cá Mập Nhỏ.”
Chàng trai cởi bỏ chiếc mũ lưỡi trai, để lộ ra khuôn mặt góc cạnh với một đôi mắt sâu và sống mũi cao thẳng tắp, vẻ ngoài điển hình của một người con lai.
“Xin chào.” Bạch Tiêu lịch sự gật đâu.
Thiếu niên có mật hiệu là Shark có dáng đi đứng hơi cứng nhắc, cậu ta ngồi thẳng lên giường khách sạn.

Đôi mắt xanh xám như màu trời ẩn hiện sau áng mây mù, đang nóng lòng muốn theo đuổi tiến độ của toàn đội.
"Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
“Đang thu hẹp phạm vi của đối tượng” Sao Biển vỗ vỗ vai cậu ta: "Cậu có thể nghỉ ngơi một lát trước đã."
Cậu ta im lặng một lúc, nhìn về phía Bạch Tiêu đang phân biệt tiếng chim.
"Anh ta đang làm gì vậy?"
“Chủ thuê đang phân biệt một loài chim ở gần khu vực phụ cận với nhân vật mục tiêu.” Sao Biển diễn đạt ngắn gọn.
Thiếu niên nhìn bóng lưng của Bạch Tiêu, đứng dậy đi về phía trước, cúi người bên cạnh Bạch Tiêu.
"Anh có thể bắt chước tiếng gọi của loại chim mà anh đã nghe thấy không?"
Bạch Tiêu đặt tai nghe xuống, liếc nhìn qua gò má của cậu ta, ngay cả khi không có mấy hy vọng, anh cũng nghiêm túc lặp lại âm thanh kia một lần nữa.
Không thể bỏ lỡ mọi manh mối có thể cứu được Hạc Minh Sơn.
Sau một lúc im lặng, thiếu niên nhìn Bạch Tiêu: "Làm lại một lần nữa đi."
"Chiêm chϊếp, cạp cạp cạp,..." Bạch Tiêu không ngại lặp lại.
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào môi Bạch Tiêu, giơ tay cầm lấy tai nghe trong tay Bạch Tiêu.
“Đây là tiếng hót của một con chim vàng anh cánh đỏ đực đang khoe lông” Cậu ấy cúi người gõ lên bàn phím bằng những ngón tay mảnh khảnh, tìm một đoạn âm thanh cho Bạch Tiêu nghe thử.
Nghe thấy âm thanh phát ra từ tai nghe, Bạch Tiêu không khỏi liên tục gật đầu: "Đúng vậy, chính là âm thanh này!"
“Chim vàng anh cánh đỏ phân bố rộng rãi.” Hai tay Cá Đuối Hai Mõm gõ không ngừng, miệng thì nói: "Chúng thích đồng cỏ và nơi có địa thế thấp, thường có thể bắt gặp ở đồng cỏ và vùng đất hoang.”
Bạch Tiêu tiếp tục cố gắng nhớ lại: "Tôi đoán vị trí của Hạc Minh Sơn không cách xa trang viên của Idle lắm đâu."
“Có cơ sở nào không?” Bạch Tuộc mỉm cười hỏi.
“Tôi đã từng hỏi Idle, làm sao tôi có thể gặp được Hạc Minh Sơn.
Idle nói với tôi rằng hắn ta đã giấu Hạc Minh Sơn ở một nơi rất xa tôi, cho dù tôi có làm gì cũng không tìm được.”
Bạch Tiêu bình tĩnh phân tích: "Khi hắn ta nói những lời đó, giọng điệu đột nhiên cao lên, lông mày cũng nhướng lên trên.

Điều này chứng tỏ hắn ta cảm thấy không yên lòng, có chút chột dạ."
“Điều này cho thấy địa điểm của Hạc Minh Sơn lúc đó không quá xa với tôi, thậm chí chính hắn ta cũng không tin vào lời mình nói ra.” Bạch Tiêu nhìn Cá Đuối Hai Mõm: "Sàng lọc vị trí có lẽ là khá gần với trang viên của Idle.”
Hai tay của Cá Đuối Hai Mõm không ngừng thao tác, chỉ trong một lát đã tìm ra hai địa chỉ.
Một nơi là ở trong khu biệt thự, có bãi cỏ rộng và công viên bao xung quanh, nơi thứ hai là khu công nghiệp bỏ hoang, có rất ít người ở.
“Chọn một trong hai cái đi.” Sao Biển đứng bên cạnh nói: "Chúng tôi còn có một đội dự bị có thể tiến hành tấn công hai nơi cùng lúc, nhưng phải chọn vị trí khả thi hơn để cho Cá Mập Nhỏ của chúng ta ra tay trước, gia tăng tỷ lệ thành công.”
Bạch Tiêu lặng lẽ nhìn hai vị trí trên màn hình với vẻ mặt bình tĩnh.

“Trong trường hợp quan hệ giữa Idle và đối tượng mục tiêu thực sự không tốt, nếu tôi là Idle, tôi sẽ chọn khu công nghiệp bỏ hoang để giam cầm anh ta.” Sao Biển bày tỏ suy đoán của mình.
“Các khu công nghiên bị bỏ hoang antoàn hơn, dễ di chuyển hơn, hơn nữa còn có thể tiến hành tra tấn nhân vật mục tiêu.
Còn về khu biệt thự, những người sống ở đó đều là những người giàu có hoặc có danh tiếng, có trình độ học vấn cao, một khi đối tượng không kiềm chế được thì dù chỉ cần phát ra tiếng động hơi lớn một chút thôi cũng sẽ rất dễ thu hút sự chú ý của cảnh sát."
“Tôi nghĩ có lẽ là khu biệt thự.” Ánh mắt của Bạch Tiêu tối lại.
"Idle là một thanh niên thuộc tầng lớp quý tộc, không nhiễm khói lửa nhân gian.

Hắn ta có thể chưa bao giờ đến một nơi như khu công nghiệp bỏ hoang kia.

Hầu hết ấn tượng của hắn ta về một nơi như vậy đều đến từ phim ảnh và truyền hình.

Hắn ta có thể sẽ nghĩ nơi đó là chỗ ở của cả một đám người vô gia cư.
Ở khu biệt thự cũng có thể giam giữ Hạc Minh Sơn, Idle cũng sẽ dùng sự an toàn của tôi để uy hϊếp Hạc Minh Sơn, cho nên Minh Sơn sẽ không dám manh động đâu.”
Bạch Tiêu đứng dậy, nhìn về phía mọi người.
"Còn có một điều nữa, là khi tôi gọi video với Hạc Minh Sơn, đường truyền mạng của bên kia rất tốt, trong suốt quá trình không hề có hiện tượng giật lag.

Ở những nơi như khu công nghiệp bỏ hoang không thể có điều kiện tín hiệu tốt như vậy được."
“Chà.” Sao Biển cười híp mắt nhìn Bạch Tiêu, rồi dời mắt sang phía Bạch Tuộc vẫn luôn giữ nguyên nụ cười nãy giờ.
“Tới khu biệt thự đi.” Bạch Tuộc ưu nhã đứng dậy, chỉnh lại ve áo vest của mình.
Thấy vậy, Bạch Tiêu lập tức theo sau, Sao Biển lập tức kéo Bạch Tiêu lại, lắc lắc ngón tay với anh.
"Thưa cố chủ thân mến, no no no."
“Tôi sẽ không gây phiền phức cho các anh đâu.” Bạch Tiêu nói với ánh mắt thành khẩn.
“Thành thật mà nói, tôi đã nghe những lời như vậy không phải là một nghìn thì cũng khoảng tám trăm lần rồi, nhưng cuối cùng, các cố chủ nói chung vẫn sẽ gây thêm một số rắc rối không cần thiết cho chúng tôi.” Sao Biển nói thẳng.
"Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, nhưng tôi thật lòng mong rằng anh có thể ở lại đây chờ chúng tôi đưa nhân vật mục tiêu trở về."
Bạch Tiêu im lặng một lúc, sau đó cũng cúi đầu trở lại vị trí ban đầu và ngồi xuống.
Anh vẫn nên đừng gây thêm phiền phức thì hơn.
Thiếu niên có mật danh Cá Mập đội chiếc mũ lưỡi trai lên, lúc đi ra ngoài còn liếc nhìn Bạch Tiêu với ánh mắt sâu thẳm.
Bạch Tiêu nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh về khoảng thời gian hạnh phúc bên Hạc Minh Sơn, như thể những kí ức này có thể xua tan mọi nghi ngờ.
Đột nhiên lại có tiếng gõ cửa phòng khách sạn, Bạch Tiêu hoài nghi đứng dậy, nhìn qua mắt mèo thấy bóng dáng của Cá Đuối Hai Mõm, anh không khỏi nhíu mày, những người đó đi còn chưa được một phút, sao lại trở về rồi?
Nghi ngờ mở cửa ra, Cá Đuối Hai Mõm đi vào, thực hiện một vài thao tác trên máy tính trong phòng rồi tìm ra được một ống kính di động.
"Đây là camera thu nhỏ gắn trên người của Shark.

Thường thì cậu ấy sẽ bật nó lên trong những hành động vô cùng quan trọng" Cá Đuối Hai Mõm liếc nhìn Bạch Tiêu: "Cậu ấy nhờ tôi bật cho anh."

“Cám ơn.” Bạch Tiêu có chút kinh ngạc.
Cá Đuối Hai Mõm cầm túi đeo vai có chứa máy tính xách tay ở trong và nhanh chóng rời đi, Bạch Tiêu đóng cửa lại, nhìn cảnh tượng trên màn hình mà nín thở.
Khu biệt thự cách khách sạn không xa, Bạch Tiêu nhìn cậu thiếu niên đội mũ bảo hiểm và đeo găng tay, bước lên xe máy, cùng với những tiếng gầm rú, cậu như một chú cá nhanh nhẹn phóng nhanh hòa vào dòng xe cộ.
Xe dừng lại gần khu biệt thự, Bạch Tiêu nhìn thấy thiếu niên nhận được tấm bản đồ do Cá Đuối Hai Mõm gửi tới, thay quần áo trong phòng thay đồ, thoáng cái đã trở thành một cậu bé giao bánh pizza.
Chuông cửa biệt thự vang lên, trong lòng Bạch Tiêu dậy sóng, chỉ thấy một người đàn ông xa lạ ra mở cửa với vẻ mặt nghi ngờ.
Bạch Tiêu gần như không có thời gian để quan sát kỹ, thoáng một cái thiếu niên kia đã đánh ngã người đàn ông, rồi bưng chiếc bánh pizza tiến vào trong, còn không quên xoay người đóng cửa lại.

Cá Đuối Hai Mõm đã gửi sơ đồ kết cấu của biệt thự cho cậu ta, phía trên còn được đánh dấu bằng vài chấm đỏ, đó là những dấu hiệu của nơi có sự sống trong biệt thự.
Máy ảnh bị thứ gì đó chặn lại trong giây lát, Bạch Tiêu nghe thấy có tiếng súng và tiếng thở của cậu thiếu niên.

Sau khi vật chắn được tháo ra, Bạch Tiêu nhìn thấy cậu thiếu niên mở một cánh cửa ra, mà phía sau cánh cửa ấy chính là gương mặt đầy vẻ kinh ngạc của Hạc Minh Sơn.
“Đã tìm được mục tiêu.” Giọng của cậu thiếu niên truyền đến.
“Cậu là ai?” Hạc Minh Sơn tràn đầy cảnh giác.
“Anh Bạch Tiêu, là thân chủ của tôi.” Cậu thiếu niên mang theo Hạc Minh Sơn rồi bước nhanh ra ngoài, một tay bấm vào tai nghe: "Sao Biển, Cá Mập đã tiếp cận được nhân vật mục tiêu, đang di chuyển đến điểm D.”
“Đã rõ.” Giọng Sao Biển mang theo ý cười.
Chẳng mấy chốc chàng trai đã đưa Hạc Minh Sơn ra khỏi biệt thự, một chiếc xe ô tô nhỏ màu đen dừng ở lối vào biệt thự, sau khi đón được hai người thì nhanh chóng rút lui và hòa vào dòng xe cộ.
Bạch Tiêu giữ im lặng, cửa phòng khách sạn bị gõ, Bạch Tiêu có chút mệt mỏi đứng dậy, vừa mở cửa liền bị một người ôm vào lòng.
“Bạch Tiêu.” Đôi mắt Hạc Minh Sơn tràn đầy kích động.
“Hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.” Bạch Tuộc cười híp mắt, nhìn đồng hồ.
"Hai mươi ba giờ mười một phút."
“Cảm ơn.” Bạch Tiêu chậm rãi đẩy Hạc Minh Sơn ra, bày tỏ lòng biết ơn chân thành với những người trước mặt.
Hạc Minh Sơn muốn nói điều gì đó, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, anh ta chỉ có thể tỏ ra vui vẻ.
“Nếu có gì cần, các anh biết phải liên hệ với chúng tôi như thế nào rồi đấy.” Bạch Tuộc mỉm cười nói: "Rất hân hạnh vì được giúp đỡ các anh, tạm biệt.”
Nhìn theo bóng lưng mấy người rời đi đến khi khuất hẳn, Bạch Tiêu đóng cửa phòng khách sạn lại, nhìn về phía Hạc Minh Sơn trước mặt, nụ cười của biến mất từng chút một.
Tổ đội Đại Dương ngồi vào chiếc xe limousine dài sang trọng, Sao Biển vò đầu ngáp dài buồn ngủ.
"Cũng không biết bên phía Idle đã nhận ra vấn đề chưa nhỉ? Bọn họ còn không rời đi, là có khi bị bắt rồi cũng nên."
“Lần sau còn tìm đến chúng ta giúp đỡ thì sẽ không còn là miễn phí nữa.” Bạch Tuộc mỉm cười.
Cá Đuối Hai Mõm liếc nhìn cậu thiếu niên đang gục đầu bên cạnh, bấm một cái nút.
Giọng nói trong phòng khách sạn liền vang lên.
“Bạch Tiêu, em không sao chứ?” Hạc Minh Sơn có chút nghi ngờ không hiểu: "Có phải em nghe thấy Idle nói gì đó rồi không? Hắn ta lừa em đấy!”
“Em không tin một lời nào từ miệng Idle cả.” Trong giọng Bạch Tiêu mang theo cảm xúc nào đó.
"Hạc Minh Sơn, vấn đề là anh không hề vạch rõ ranh giới với gia tộc nhà Wilson, có phải không?"
Hạc Minh Sơn im lặng không trả lời.
"Trước đây em đã nghi ngờ rồi, làm cách nào mà Idle lại phát hiện ra tung tích của chúng ta ở sân bay, sớm không phát hiện, muộn không phát hiện, mà hết lần này đến lần khác lại đúng vào lúc chúng ta định hoàn toàn rời khỏi nước Mỹ thì phát hiện ra.”
Giọng điệu của Bạch Tiêu có chút nặng nề: "Với sự ghen tị của Idle, nếu như không phải có người vẫn còn bảo vệ anh, sẽ không có chuyện anh sẽ bị giam ở trong biệt thự.

Hạc Minh Sơn, anh cho rằng em là đồ ngốc sao?"
Nghe thấy âm thanh truyền ra từ trong máy tính, thiếu niên hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh xám nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
"Bạch Tiêu...!Anh xin lỗi." Giọng điệu của Hạc Minh Sơn đầy tội lỗi: "Nếu không phải vì có vợ chồng nhà Wilsons, lúc ấy anh đã không thể rời khỏi cô nhi viện..”
“Vậy còn em thì sao, anh lừa dối em hết lần này đến lần khác, em tình nguyện vì anh mà từ bỏ tất cả, nhưng hiện tại em cũng không biết trong miệng anh có bao nhiêu lời là thật lòng nữa!” Giọng Bạch Tiêu tràn ngập đau đớn.

Cậu thiếu niên vô thức nắm chặt tay, nheo mắt lại.
"Anh thừa nhận ban đầu anh tiếp cận em là có mục đích.

Anh đã nói dối em.

Anh không rời khỏi gia tộc Wilson, nhưng anh...!thực sự yêu em." Giọng Hạc Minh Sơn nhỏ dần.
"Anh thực sự muốn sống cùng em cả đời như vậy."
“Hạc Minh Sơn, anh nói cho em biết, anh có thể thật sự cắt đứt quan hệ với nhà Wilson hay không?” Giọng điệu của Bạch Tiêu ẩn chứa sự cầu xin bất lực: "Bọn họ đang lợi dụng anh!
Mẹ của em vốn dĩ đã bắt đầu thử chấp nhận anh, nhưng nếu chuyện này bị truyền ra, gia đình em sẽ không thể chấp nhận anh được.”
Mọi người trong xe đều giữ im lặng, hồi lâu không có tiếng động từ máy vi tính, thái độ của Hạc Minh Sơn cũng không thể rõ ràng hơn được nữa.

"Hạc Minh Sơn, anh nên biết cái gì gọi là cắt lỗ kịp thời.”
Giọng Bạch Tiêu đầy mệt mỏi: "Em đã từng nói với em trai mình rằng sẽ đánh cược một ván, nhưng bây giờ, em phát hiện mình đã thua một cách thảm hại rồi.
Luôn nghĩ rằng ván sau sẽ thắng là tâm lý của con bạc, điều đó sẽ kéo cả anh và em xuống vực thẳm, thua cuộc không vực dậy nổi, nên kịp thời rời khỏi anh.”
"Bạch Tiêu..." Tiếng của Hạc Minh Sơn lẫn cả giọng mũi: "Đừng bỏ anh."
“Chúng ta chia tay đi.” Giọng nói đau khổ của Bạch Tiêu vang lên cực kỳ rõ ràng.
"Em không muốn đánh bạc nữa."
“Em sẽ đưa Dao Dao đi, anh cứ yên tâm mà làm con nuôi nhà Wilson đi.” Giọng Bạch Tiêu ngập tràn chua xót.
“Dao Dao là ai?” Sao Biển hơi khó hiểu.
Hai tay của Cá Đuối Hai Mõm thao tác như bay, chẳng mấy chốc đã tìm ra câu trả lời.
"Con gái của hai người họ, là một con chó corgi."
“Dừng lại.” Cậu thiếu niên đột ngột đứng lên, đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu.
“Ơ?” Sao Biển nhìn cậu bé với nụ cười xấu xa: "Cá Mập Nhỏ, tranh thủ cảnh vườn không nhà trống mà đột nhập, có phải là sốt ruột quá không hả cậu em?”
Chiếc xe dừng lại bên lề đường, chàng trai không trả lời mà chỉ nhanh chóng xuống xe, chạy thật nhanh về phía khách sạn.
Sao Biển nhìn theo bóng lưng của chàng trai, không khỏi "chậc chậc" hai lần: "Cá Mập Nhỏ thế này gọi là tình yêu sét đánh à?"
"Không phải." Cá Đuối Hai Mõm nói với vẻ mặt vô cảm: "Theo ghi chép cho thấy Shark đã từng vì hoàn cảnh nghèo khó mà tham gia một thí nghiệm tâm lý do Tiến sĩ Moise thực hiện, và lúc đó Bạch Tiêu chính là người phụ trách thí nghiệm.
Dường như lúc đó Bạch Tiêu đã phát hiện ra vấn đề tâm lý của Shark, nên tạm thời để cho cậu ấy rút khỏi cuộc thí nghiệm.

Sau khi biết cậu ấy đang gặp khó khăn về tài chính, anh ta đã hỗ trợ tiền và cung cấp thông tin liên lạc để cậu ấy có thể tìm kiếm sự giúp đỡ khi gặp khó khăn.”
“Oa oa.” Hai mắt Sao Biển sáng lên: "Mấy cái này mà cậu cũng có thể tìm được cơ à?”
Bạch Tuộc nhìn Sao Biển với nụ cười nửa miệng.
"Đây là lý do mà Shark đăng ký nộp đơn xin gia nhập tổ chức.

Cậu ấy muốn giống như nam thần trong lòng mình, giúp đỡ được nhiều người hơn".
“Chà!” Sao Biển thốt lên kinh ngạc.
“Và trường đại học mà Shark trúng tuyển cũng giống với Bạch Tiêu.” Cá Đuối Hai Mõm nhẹ giọng nói thêm.
“Oa!!!” Sao Biển tròn mắt, không nhịn được mà che mặt lại.
“Có khi chúng ta cần có một người kế vị Shark rồi.” Bạch Tuộc mỉm cười nhìn vào kính chiếu hậu, không nhịn được mà nhớ tới chàng thiếu niên tóc đen có vẻ mặt lạnh nhạt năm đó.
"Chúc họ may mắn."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.