Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 177: 177: Ngoại Truyện 4 Phần 2




Đây là lần đầu tiên Trình Thịnh nghe một người nói muốn để dành đồ ăn người khác mới đến lần sau.
Vậy không phải là ý muốn được mời một lần nữa sao?
“Đương nhiên rồi.” Trình Thịnh cười híp mắt: "Anh Tề, anh ăn bao nhiều lần cũng được hết!”
Tốc độ ăn của Tề Trừng chậm lại, nhìn xung quanh thấy những người khác đều đang ăn uống rất tao nhã, khăn ăn thì đặt trên đùi.
Đã ăn của người ta thì phải làm việc cho người ta, sau khi Tề Trừng ăn no thì dùng khăn lau miệng, nhìn vẻ mặt thành khẩn của chàng trai giàu có ngốc nghếch trước mặt, thoải mái lên tiếng.
"Khi nào thì bắt đầu học?"
"Em xem trên thông tin trên mạng, thấy kỳ thi đại học bổ túc chỉ được tổ chức một năm một lần, tháng tám đăng ký, tháng mười thi” Trình Thịnh cảm thấy hơi lo lắng: "Bây giờ là thời gian đăng ký cho năm nay, em chỉ có thể chờ đến sang năm thôi.”
Tề Trừng nhướng mày, cậu ta còn biết tìm hiểu trước cơ à?
Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy!
“Nhưng mà kiến thức nền tảng của em không tốt lắm.” Trình Thịnh ci đầu thừa nhận: "Một năm nhìn có vẻ lâu nhưng thật ra thời gian cũng rất gấp.”
“Đừng lo lắng.” Tề Trừng hào phóng xua tay: "Có tôi ở đây, đốc thúc cậu thi đại học bổ túc hoàn toàn không thành vấn đề!”
“Thật sao?” Hai mắt Trình Thịnh sáng lên.
“Tất nhiên là có điều kiện tiên quyết.” Tề Trừng ngoắc tay, ra hiệu để Trình Thịnh tiến lại gần mình hơn.
Trình Thịnh nghiêng người nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm màu nâu đen của người con trai trước mặt, nhìn rất thông minh lại cuốn hút.
“Cậu phải nghe lời, có biểu không?” Tề Trừng thấp giọng thì thầm bên má Trình Thịnh.

Cậu ta chớp chớp mắt, trên mặt thấy hơi ngưa ngứa.
“Nếu tôi yêu cầu cậu làm bài thì cậu phải làm, bảo cậu học thuộc lòng thì cậu không được bỏ sót một chữ cái nào.” Tề Trừng đã có kinh nghiệm dạy kèm cho con cái của họ hàng nhà mình nên nói rất ra dáng.
"Nếu cậu không nghe lời, lười biếng thì đừng trách tôi dùng biện pháp mạnh với cậu.”
“Biện, biện pháp mạnh gì?” Trình Thịnh mở lớn mắt nhìn Tề Trừng.
“Đánh lòng bàn tay cậu này, phạt đứng, hoặc là các hình phạt khác nữa.” Tề Trừng nghiêm túc nói: "Nếu như tôi đối xử nhẹ nhàng với cậu thì cậu sẽ thi rớt mất.”
Trình Thịnh nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt, nuốt nước bọt “ực” một cái.
Cậu ấy...!hơi hung dữ.
Nhìn thấy bộ dạng hèn nhát của Thừa Thịnh, đầu óc Tề Trừng nhanh chóng xoay chuyển, có phải minh nói nặng lời quá rồi không nhỉ? Không thể để mất công việc bán thời gian này được!
Ngay khi Trình Thịnh định nói gì đó, thì đột nhiên thấy nam sinh trước mặt đang vô cùng nghiêm túc lại cười rộ lên.
“Nhìn xem, tôi làm cậu sợ hãi kìa.” Tề Trừng cười lớn: “Bị đánh, bị phạt gì đó đều là cách giáo dục đối với trẻ con thôi.

Cậu đã lớn như vậy rồi, làm sao tôi có thể dùng cách trừng phạt để đối xử với cậu được chứ!”
Trình Thịnh thở phào nhẹ nhõm.
“Nhân tiện, lương một giờ cậu trả là bao nhiêu?” Tề Trừng giả bộ không quan tâm, cầm cốc nước đá bên cạnh lên, uống một hớp, mùi vị thịt trong miệng lập tức giảm bớt.
“Ba, ba trăm?” Trình Thịnh có chút tự ti nói.
Tề Trừng uống một hơi cạn sạch, cổ gắng khống chế đôi tay run rẩy, đặt ly đồ uống xuống bàn.
Phải biết đấy, sinh viên đại học ngày nay là lực lượng lao động rẻ nhất!
Những lúc Tề Trừng thiếu tiền, cậu không chỉ làm một công việc.

Phát tờ rơi, 70 tệ một ngày, ít nhất ba giờ làm việc, trời nắng gắt, thỉnh thoảng còn bị mọi người nhìn chằm chằm.


Mặc đồ thú bông khuấy động không khí, một ngày 8 giờ nhưng cũng chỉ được hơn 100 tệ, mặc bộ đồ hóa trang vừa ngột ngạt và nóng nực, lâu lâu còn bị bọn trẻ con đẩy hoặc giẫm cho một cái.
Ba trăm đồng, còn là tính theo giờ nữa!
Tề Trừng có nằm mơ cũng không dám mơ lớn như vậy!
“Có phải hơi ít không?” Trình Thịnh có chút xấu hổ: "Hiện tại em không có nhiều tiền, nếu không thì để em bán một chiếc xe đi...”
“Ấy đừng, đừng, đừng!” Tề Trừng vội vàng lên tiếng, ngăn công tử Bạc Liêu trước mặt lại.
“Lương 300 một giờ là rất cao đối với một sinh viên đại học rồi.” Tề Trừng nói thật: "Tôi chỉ là người giám sát và giúp đỡ cậu học tập thôi, cứ lấy giá đó đi, không cần nói thêm nữa đâu.”
“Cảm ơn!” Trình Thịnh tràn đầy cảm kích: "Chờ sau khi thi đậu, em nhất định sẽ đưa cho anh một bao lì xì thật lớn!”
Tề Trừng giả vờ xua tay, như thể từ chối phong bao lì xì của người thân trong dịp năm mới vậy, nhưng nụ cười lại rộng đến tận mang tai.
“Hay là bây giờ cậu nói cho tôi biết sở thích và thói quen hàng ngày của cậu đi.” Tề Trừng lấy điện thoại di động ra, trả 300 tệ nghìn một giờ, cậu không thể không tỏ ra kính nghiệp được!
“Bình thường em thích xem các triển lãm ô tô và mua ô tô.

Trước đây em thích đi hộp đêm nữa, nhưng bây giờ em không muốn đi tới nơi đó nữa." Trình Thịnh đặt hai tay lên đầu gối, nghiêm túc trả lời.
"Em cũng thích đi du lịch, chơi game và ngắm gái đẹp nữa."
Tề Trừng nín cười: "Có bạn gái chưa?"
“Từng có, nhưng mà cô ấy thấy em mở quán bar mà không quản lý tốt, cho nên chia tay với em rồi.” Trình Thịnh cúi đầu.
“Cậu còn mở quán bar nữa à?” Tề Trừng không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của những người con nhà giàu thế này.
“Mở cũng được vài năm rồi.” Trình Thịnh lấy điện thoại di động ra tìm ảnh trong album.
Quán bar được trang trí khá phong cách, Tề Trừng xem ảnh một lượt, quả thật có thể nói là một nơi tràn đầy say mê và cuồng nhiệt.
Tề Trừng có chút chua xót: "Vậy thì cậu cũng kiếm ra không ít tiền đấy chứ.”
“Nói thật là em không kiếm ra tiền.” Trình Thịnh cúi đầu xấu hổ: "Bạn bè em đều được miễn phí, có khi chơi high lên thì em đều bao hết.

Thời gian trước ba em cắt tiền viện trợ, bây giờ thậm chí em còn không có tiền trả tiền thuê mặt bằng nữa.”
Cảm xúc trong lòng Tề Trừng hơi hỗn loạn.
"Nếu đã không có lãi thì sao còn không đóng cửa đi?"
“Dù sao thì đó cũng là một chút thành tích em làm được.” Trình Thịnh càng ngày càng cúi đầu thấp hơn: "Ngoài ra, trong quán bar, người ta đều gọi tôi là ông chủ.”
Có vẻ như một tiếng "ông chủ” này đã khiến kẻ ngốc này u mê mất rồi.
Tề Trừng không nhịn được mà phì cười, tên này đúng là kẻ ngốc nhiều tiền mà.
“Có phải rất buồn cười không?” Trịnh Thịnh ngẩng đầu, có chút tự ti nhìn Tề Trừng.
Tề Trừng vốn muốn an ủi Trình Thịnh, dù sao cậu ta cũng là người có gia thế, tiền bạc vung như lá rụng.

Nhưng sau đó nghĩ lại, lúc này đã khác xưa rồi, nếu cứ để cho cậu ta tiếp tục như thế này, có khi đến một ngày cậu ta còn không cả có tiền mà trả lương cho cậu mất.
“Đúng là rất buồn cười.” Tề Trừng nghiêm túc.
Vẻ mặt của Trình Thịnh đầy vẻ khổ sở.
"Chuyện cậu gây dựng sự nghiệp, mở quán bar không có gì buồn cười.


Điều buồn cười là cậu được gọi là “ông chủ”, nhưng lại không biết cách kinh doanh để không bị lỗ.” Tề Trừng nhận xét đơn giản, đứng lên rồi ngồi xuống cạnh Trình Thịnh.
"Chưa nói đến chuyện quán bar nhất định sẽ làm cho cậu phân tâm.

Chỉ cần quán bar vẫn còn đó thì thỉnh thoảng cậu sẽ phải qua đó, qua rồi chẳng lẽ lại không uống vài chén sao, thế thì có khác nào đêm hôm đó?"
Tề Trừng nói một cách chân thành: "Hãy nghe lời khuyên của tôi, cậu vốn có khả năng tự chủ kém.

Nếu quán bar đó vẫn còn mở, chặng đường học tập của cậu nhất định sẽ gặp nhiều khó khăn."
Trình Thịnh quay đầu lại, nhìn Tề Trừng đang nghiêm túc thuyết phục mình, trong lòng bắt đầu rung động.
"Những người như chúng ta không phải là đặc biệt thông minh.

Để làm tốt một việc một lúc thực sự đã không dễ dàng gì rồi." Tề Trừng nói chậm lại: "Nếu muốn chuyên tâm vào việc học, cậu phải loại bỏ những phiền nhiễu khác, được không?"
Trình Thịnh nhìn chằm chằm vào gò má của Tề Trừng, không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà cậu ta lại gật đầu.
“Đúng rồi, thế mới là thông minh chứ.” Tề Trừng cười rạng rỡ, giơ tay sờ sờ đầu Trịnh Thịnh: "Cậu nghĩ mà xem, sau khi cậu thi xong lại mở cửa hàng cũng không phải là không được, như vậy cậu cũng có thể tích lũy một ít kiến thức, lần sau kinh doanh nhất định sẽ tốt hơn."
Trình Thịnh có chút xấu hổ, được Tề Trừng sờ đầu, mặt cậu ta có chút không tự nhiên mà đỏ lên.
Trình Thịnh đưa cho Tề Trừng thời gian biểu một ngày của mình, đó là thói quen sinh hoạt hàng ngày của cậu ta.
Buổi trưa thức dậy lúc 11 giờ, sau khi ăn xong thì bắt đầu chơi game, chơi đến khi ăn tối, ăn no rồi lại chơi tiếp đến ba bốn giờ sáng mới chịu đi ngủ, thực sự là rất nhàn rỗi.
Cái này hơi giống với cuộc sống trong mơ của Tề Trừng.
Không cần lo lắng mưu sinh, chỉ cần mở miệng ra là cái gì cũng có.
Kiểu con nhà giàu thế này mà không chịu rèn luyện thì đúng là đáng tiếc.

“Lịch trình của cậu hiện giờ rất không lành mạnh.” Tề Trừng vuốt cằm: "Sao ngủ muộn như vậy mà tóc của cậu không rụng nhỉ?”
Trình Thịnh cúi đầu xuống, để mặc cho Tề Trừng nhìn tóc của mình.
Tề Trừng thử túm một cái, có một sợi rụng ra, túm cái thứ hai lại không được sợi nào.
Cái này không khoa học à nha.
“Cậu còn không dành thời gian tập thể dục là sẽ bị mập đấy.” Ánh mắt Tề Trừng chuyển động.
Trình Thịnh không nói lời nào, một tay nắm lấy cổ tay của Tề Trừng, kéo về phía mình.
“Cậu làm gì đấy!” Tề Trừng kinh hãi rụt tay lại.
Ba trăm đồng, chính là phải chấp nhận quy tắc ngầm sao!
Trình Thịnh bí mật liếc nhìn xung quanh, lặng lẽ vén áo lên một chút, bảo Tề Trừng cúi xuống nhìn thử.
Tề Trừng nhìn cơ bụng sáu múi trước mặt, không khỏi nhíu mày.
Da của tên ngốc này khá trắng, trắng như kem vậy, thậm chí còn có cả cơ bung!
Đúng là không có đạo lý mà!
“Được rồi.” Tề Trừng giúp Trình Thịnh kéo áo xuống, không nên làm thế này ở chỗ đông người.
"Có vẻ như cậu đã quen với kiểu sống này, nhưng mà sau này cậu vẫn cần điều chỉnh một chút.


Ví dụ, cậu có thể dậy sớm một tiếng vào buổi sáng, học một lúc rồi chơi game."
Bản thân Tề Trừng cũng nghiện game, biết rằng việc bỏ game một cách đột ngột là rất khó.
“Em được chơi ư?” Hai mắt Trình Thịnh sáng lên.
“Đương nhiên có thể giải trí một cách hợp lý, nhưng sau này buổi tối không được đi chơi nữa, cậu phải học hành chăm chỉ.” Tề Trừng trở nên nghiêm nghị.
“Vậy thì...!Đêm nay, có thể chơi lần cuối được không?” Trình Thịnh liếc nhìn thời gian, dáng vẻ có chút đáng thương.
“Cũng được.” Tề Trừng gật đầu: "Từ ngày mai tôi sẽ bắt đầu đốc thúc cậu học hành, hôm nay có thể chơi bời một chút.”
Trịnh Thịnh nghe vậy lập tức toét miệng cười để lộ chiếc răng nanh, kéo Tề Trừng đứng dậy chạy ra ngoài.
“Cậu đi hộp đêm, kéo tôi theo làm gì? Tôi không đi đâu.” Tề Trừng hất tay Trình Thịnh, hơi cau mày lại.
“Không đi hộp đêm, bên cạnh có một khu trò chơi.” Trình Thịnh phấn chấn: "Anh Tề, chơi trò chơi với em đi!"
Tề Trừng ngẩng đầu suy tư, khu trò chơi à, khi còn bé cậu cũng thường chơi.
"Được rồi, chơi với cậu một lát vậy."
“Cảm ơn anh Tề.” Trình Thịnh rất vui: "Buổi tối em sẽ lái xe đưa anh trở lại trường học.”
“Ký túc xá trường tôi sẽ đóng cửa vào lúc mười một giờ đấy nhé.” Tề Trừng bị Trình Thịnh kéo đi, nhìn vào xoáy tóc trên đầu Trình Thịnh, thầm nghĩ đứa nhỏ này đúng thật lại ham chơi.
Âm nhạc trong khu trò chơi rất lớn, Trình Thịnh quen thuộc đến quầy lễ tân, vẫy tay cho nhân viên thu ngân.
“Anh Trình, hôm nay anh dẫn bạn bè qua chơi à?” Nhân viên thu ngân liếc nhìn Tề Trừng, ăn mặc bình thường, không phải là gương mặt quen thuộc.
“Lấy hết tiền còn lại của tôi ra đây.” Trình Thịnh vui vẻ liếc nhìn Tề Trừng.
“Anh lấy hết sao?” Nhân viên lễ tân có chút kinh ngạc.
“Lấy hết đi.” Trình Thịnh phất tay.
Tề Trừng đi theo Trình Thịnh, vốn tưởng rằng sẽ mua một ít xu trò chơi để chơi, nhưng không ngờ bây giờ còn có kiểu gửi tiền thế này, nhìn thấy Trình Thịnh vui vẻ mang đến bốn hộp nhựa đựng tiền xu trò chơi, Tề Trừng nhìn mà thấy hơi bối rối.
Trình Thịnh đưa cho Tề Trừng hai hộp tiền xu trò chơi, lớn tiếng nói với cậu: "Em đã lấy hết tiền gửi ở đây ra rồi, sau này em sẽ nghe lời anh, không ra ngoài chơi nữa!"
Nhạc quá lớn, Tề Trừng nghiêng người đến gần Trình Thịnh để nghe xem cậu ta nói gì.
“Anh Tề, cùng chơi đi!” Trình Thịnh mở lối đi phía trước, Tề Trừng cầm hai chiếc hộp nhựa đựng đầy tiền xu trò chơi trong tay mà không khỏi thở dài.
Một đồng xu trong trò chơi là 1 tệ, vậy thì số xu trong hai hộp nhựa này phải lên tới hàng ngàn tệ.
Tiền sinh hoạt hàng tháng của cậu chỉ đủ cho người khác chơi bời trong chốc lát.
Cái đống lông cừu này, nếu mà không xén thì đúng là có lỗi với bản thân.
Nhìn các thiết bị trò chơi khác nhau chưa từng thấy trong khu trò chơi, Tề Trừng đi theo sau Trình Thịnh, xem cậu ta chơi.
Anh chàng này vui như một kẻ ngốc vậy, chơi trò đẩy xu được một lúc, thấy mấy đồng xu trong game rơi xuống liền vui vẻ khoe với Tề Trừng.
Tề Trừng ở bên cạnh có thể thấy rõ ràng rằng số tiền mà tên ngốc này bỏ vào nhiều hơn gấp đôi số tiền trong trò chơi rơi ra.
“Cái này dành cho hai người!” Trình Thịnh kéo Tề Trừng đến một máy trò chơi bắn súng VR.
Trình Thịnh giúp Tề Trừng đeo kính VR vào, Tề Trừng cầm tay cầm, nhìn lũ thây ma đột ngột lao tới, sợ đến mức suýt chút nữa đã chửi mả tổ nhà nó lên.
Đó là lần đầu tiên Tề Trừng chơi game VR, chơi đến lần thứ hai đã quen tay, nắm lấy súng trong tay một cách tự tin, trước mặt cứ xuất hiện một người là lại nổ súng một lần.
Chơi được vài ván thì Trình Thịnh lại kéo Tề Trừng đến một máy chơi game khác, Tề Trừng dần dần thoải mái chơi, khi hai người đã chơi đến kiệt sức, trong hộp nhựa vẫn còn lại gần một trăm xu game.
Đây là lần đầu tiên Tề Trừng cảm thấy mệt mỏi vì chơi trong khu trò chơi, cậu ném chiếc hộp nhựa trong tay, lắng nghe âm thanh “leng keng" của những đồng tiền trò chơi trong hộp nhựa, khiến Tề Trừng có ảo giác như thể mình cũng là người có tiền.
“Anh Tề, ở đó có một máy làm kem DIY.” Trình Thịnh kéo Tề Trừng tới, bỏ một đồng xu vào.

Tề Trừng và Trình Thịnh đứng trước máy làm kem giống như hai kẻ dở hơi, thảo luận xem nên làm kem vị gì, phía trên sẽ dùng topping gì.
“Vụn Oreo!” Tề Trừng vung tay lên.
“Bột sô cô la, hạt nghiền cũng rất thơm!” Hai mắt Trình Thịnh sáng lên.
“Tất cả đều ngon!” Tề Trừng khẳng định.
Cuối cùng cả hai rời khỏi đó với ba cây kem, thấy vẫn còn thừa hàng chục đồng, Tề Trừng dừng lại trước máy gắp thú bông.
“Anh Tề, anh có muốn gắp không?” Trình Thịnh nhìn con gấu bông trong máy gắp.

“Hồi đó tôi gắp thú bông đến mức ông chủ chỗ đó còn gặp ác mộng đấy.” Tề Trừng dúi cây kem vào trong tay Trình Thịnh: "Nhìn nhé, tôi gắp cho mà xem!”
Tề Trừng thả hai đồng xu vào, nhìn con kỳ lân bảy màu có lớp lông mềm mại trong máy gắp đồ chơi, nhanh chóng khóa mục tiêu, bắt đầu di chuyển cần điều khiển, chính xác bắt được một con kỳ lân.
Cần gắp di chuyển mang theo con kỳ lân, còn chưa tới chỗ cửa ra, cần gắp đã bị lỏng, con kỳ lân rơi ra.
“Hả?” Tề Trừng hưng phấn: "Cái cần gắp này bị lỏng quá vậy!”
Trước đây không phải như vậy, hiện giờ những người kinh doanh này càng ngày càng quá đáng!
“Anh Tề, ăn kem đi.” Trình Thịnh đưa que kem đến bên miệng cho Tề Trừng.
Tề Trừng nghiêng đầu cắn một miếng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào kỳ lân bảy màu vừa rồi.
Hai đồng, hai đồng, rồi lại hai đồng, Tề Trừng ít nhất đã thử tới 20 lần, lông trên thân kỳ lân cũng đã bị cào hơi rối lên, nhưng mà vẫn chưa lấy được.
Tề Trừng hít sâu một hơi: "Con này tròn vo khó bắt, chúng ta đổi con khác đi."
Chuyển sang con gấu lông nhung trước mặt, Tề Trừng gắp một lần rồi lại một lần, có lần đã suýt tóm được con gấu ra ngoài, nhưng nó lại rơi xuống ngay trước cửa ra rồi bị kẹt ở đó, không nhúc nhích nữa.
Nhìn thấy trong hộp nhựa không còn mấy đồng xu game, Tề Trừng trợn mắt tức giận.
"Anh Tề, cố lên! Sắp được rồi!" Trình Thịnh thì lại rất hào hứng.
Tề Trừng hít một hơi thật sâu, nín thở, muốn dùng cần gắp ấn con gấu xuống.

Mà một gắp này lại đúng lúc thành công đẩy được con gấu ra ngoài.

Tề Trừng ngay lập tức cúi xuống, kéo con gấu ra.
Cầm con gấu nhồi bông, Tề Trừng cảm thấy rất thỏa mãn, cảm giác như thể tất cả ánh đèn của khu trò chơi này đều đang chiếu vào mình.
“Còn lại ba đồng.” Tề Trừng hài lòng đưa cái hộp cho Trình Thịnh: "Hay là cậu giữ lại đi?”
“Dùng hết đi, nếu giữ lại sẽ khiến em ngứa ngáy mất.” Trình Thịnh đưa nửa cây kem cuối cùng còn lại cho Tề Trừng, tìm chiếc máy có con kỳ lân bảy màu kia, nhét hai đồng xu vào rồi nhắm ngay về phía con thú bông vừa rồi Tề Trừng không gặp được, đung đưa cần gắp phía bên trái con thú kia, thuần thục ấn nút một cái.
Cần gặp vừa hay chụp được con kỳ lân, Tề Trừng ôm lấy con gấu của mình, nhìn cái cần gắp vừa rồi cậu có làm thế nào cũng không giữ được con kỳ lân kia, từ từ di chuyển đến ô bỏ gấu bông, buông lỏng, con kỳ lân rớt xuống.
Nụ cười trên mặt Tề Trừng hơi cứng lại.
Trình Thịnh lấy ra kỳ lân bảy màu ra và đặt nó trong tay của Tề Trừng.
Tề Trừng cắn một miếng kem trong tay, cảm thấy có chút choáng váng.
Thật hay giả thế, mình gắp tới hai mươi lần không được, mà cậu ta chỉ cần một lần đã giải quyết xong ư?
Nghe nói trong một loạt các máy gắp thú bông, sẽ luôn có một cái có cần gắp cực nhạy, gần như đảm bảo gắp đâu trúng đó, chẳng lẽ chính là cái cần đó sao?
Trình Thịnh liếc nhìn Tề Trừng đang ăn kem, chớp mắt không nói gì, cầm đồng xu cuối cùng, đi đến một máy gắp thú có những con thú nhỏ.
Chỗ này toàn là những loại thú bông loại nhỏ, chỉ cần một đồng xu là có thể chơi một lần.
"Anh Tề, anh muốn cái nào?"
Tề Trừng bước tới, trong lòng chua xót, nhìn đồ chơi trong máy rồi chỉ vào một món đồ trang trí treo trên điện thoại di động khó lấy nhất, nhìn giống như một cái đuôi cáo nhỏ.
Tề Trừng hung hăng cắn cây kem.
Nếu cậu ta còn có thể gắp được cái đó, mình sẽ gọi cậu ta là ba!
Trình Thịnh nhìn chằm chằm vào cái đuôi cáo nhỏ, cầm cần điều khiển trong tay rồi bắt đầu di chuyển.
Tề Trừng nhìn cần gắp nhấc lên một chút, rõ ràng là chưa bắt được, nên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, cậu liền nhìn thấy một trong những móc sắt của cần gắp được móc vào món đồ trang trí đuôi cáo nhỏ kia.
Trình Thịnh nín thở, Tề Trừng lo lắng cắn miếng kem cuối cùng, trơ mắt nhìn món đồ trang trí kia từ từ di chuyển về phía ô thả đồ.
Khi cần gắp được nới lỏng, vật trang trí đuôi cáo rơi xuống, Trình Thịnh thích thú quay lại nhìn Tề Trừng, Tề Trừng siết chặt con gấu lông mềm trong tay, kêu lên: "Wow!"
Trâu bò quá người anh em!
Trình Thịnh nhảy cẫng lên vì suиɠ sướиɠ, lấy món đồ trang trí đuôi cáo trong máy chơi game ra, thích thú lắc qua lắc lại.
Không nói hai lời, Tề Trừng lập tức lấy điện thoại di động ra, nhìn Trình Thịnh đeo món đồ ấy lên.
Mặc dù là chỉ là lông nhân tạo nhưng sờ vào vẫn có cảm giác rất mịn, Tề Trừng và Trình Thịnh nhìn nhau hạnh phúc, trong mắt tràn đầy niềm vui.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.