Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 36: 36: Cháu Có Thể Đầu Hàng Không





Một chiếc xe hiến máu đường đường chính chính lái vào trong trường, dừng ở sân trung tâm của trường học.
Lúc nhận được tin nhắn hối thúc từ dãy số xa lạ, An Nhu và Tề Trừng đang đứng trong tiệm photo, còn không quên mua một hộp mực dấu.
Tề Trừng đứng bên ngoài xe hiến máu, cầm lấy ba lô của An Nhu, biểu cảm phức tạp nhìn An Nhu cầm kẹp tài liệu trong tay, bước vào xe hiến máu.
Mùi nước khử trùng xộc vào mặt.

An Nhu nhìn thấy bà An vểnh chân ngồi trong xe hiến máu, buồn chán lật tạp chí trong xe.
Nhìn thấy An Nhu lên xe, bà An buông tạp chí trong tay ra, vẻ mặt bất mãn: “Sao giờ mới đến?”
Mặt An Nhu không chút cảm xúc lấy ra thỏa thuận cắt đứt quan hệ trong kẹp tài liệu đưa qua: “Ký xong tôi mới hiến.”
“Mày đủ chưa thế.” Bà An bực bội không thôi.
“Lời bà nói tôi cũng không tin một chữ nào hết, bà cho rằng thề là xong rồi à?” An Nhu lạnh lùng nói: “Coi tôi là thằng nhãi ba tuổi chắc?”
Bà An sốt ruột nhận lấy thỏa thuận, ngay cả đọc cũng không đọc kỹ, nhanh chóng lật đến trang sau, ký tên ấn dấu tay.
Nhân viên làm việc đến đo huyết áp của cậu, hỏi cân nặng, không hề tiến hành xét nghiệm sàng lọc máu ban đầu mà bắt đầu lấy máu luôn.
An Nhu cúi đầu nhìn kim tiêm thô cắm vào tĩnh mạch trên cánh tay, nhìn thì rất dọa người nhưng thật ra cũng không đau lắm.
Máu màu đỏ chảy vào túi máu, còn chưa tới 200cc.

An Nhu hơi choáng váng, chỉ có thể cắn môi dưới kiên trì, nhân viên làm việc thấy vậy, lập tức bưng tới một ly nước đường cho cậu.
“Lại còn giả vờ giả vịt.” Bà An ngồi ở đối diện, trong tay cầm thỏa thuận cắt đứt quan hệ đã ký.
“Cậu ấy vừa mới đo, huyết áp hơi thấp.” Nhân viên làm việc nhỏ giọng giải thích: “Cậu ấy còn nhẹ cân nữa, 200cc đã xem như mức cao nhất rồi.”
“Tôi mượn anh lắm mồm à?” Bà An lườm nhân viên làm việc: “Cục trưởng Phó của các anh không nói với các anh, việc không liên quan tới mình thì ít quan tâm thôi sao?”
Nhân viên làm việc yên lặng ngậm miệng.
An Nhu nhìn nhân viên làm việc đeo khẩu trang lùi về phía sau, mở miệng dời lực chú ý của bà An.
“Bây giờ có thể đưa bản thỏa thuận cho tôi chưa?”
Bà An liếc nhìn túi máu, ánh mắt thoáng chuyện động, quay đầu nhìn về phía bên cạnh: “Có thể rút của nó nhiều hơn chút nữa không?”
“Ngại quá, dung tích túi máu này chỉ có 200cc thôi.” Nhân viên làm việc giải thích.
“Đúng là đen đủi, không ai biết làm việc cả.” Vẻ mặt bà An nhàm chán, ném thỏa thuận trên bàn bên cạnh An Nhu.
Sau khi An Nhu kiểm tra không có sai sót gì, dùng một tay lấy lại thỏa thuận.

Nhân viên làm việc bên cạnh thấy vậy, giúp cậu mở kẹp tài liệu ra, bỏ bản thỏa thuận vào.
An Nhu mỉm cười cảm ơn với nhân viên.
Hiến máu kết thúc, nhân viên làm việc rút kim tiêm ra, một tay An Nhu đè lên vết kim tiêm, cầm kẹp tài liệu xuống xe không hề quay đầu lại.

Tề Trừng chờ ở bên ngoài, vừa thấy An Nhu đi ra đã lập tức chạy đến dìu đỡ.
“Rút bao nhiêu thế?” Tề Trừng đau lòng nhìn: “Khuôn mặt nhỏ cũng tái mét luôn rồi, mẹ cậu ác quá vậy.

“Từ nay về sau, bà ta đã không còn quan hệ gì với tớ nữa.” An Nhu như trút được gánh nặng, mỉm cười nhìn thấy bản thỏa thuận cắt đứt quan hệ.
“Thật ra.” Tề Trừng không nỡ đả kích An Nhu: “Tớ vừa mới tra một chút, trên đó nói, thật ra quan hệ mẹ con không có cách nào cắt đứt được.”
“Cái cậu nói là quan hệ huyết thông.” An Nhu mở thỏa thuận ra, nhìn thấy điều khoản bên trong, trong mắt mang theo ý cười.

Quan hệ huyết thống quả thực không được, nhưng quan hệ huyết thống giả, cũng chính là quan hệ nhận nuôi thì hoàn toàn có thể cắt đứt theo pháp luật.
“Không phải chứ?” Tề Trừng ngạc nhiên nhìn An Nhu: “Cậu không phải con ruột của người phụ nữ kia sao?”
“Đây cũng là một bí mật.” An Nhu ra dấu đừng lên tiếng: “Giúp tớ giữ bí mật nhé.”
Tề Trừng ngậm miệng, một đường dìu An Nhu đến bên ngoài trường, ngồi lên xe chuyên dụng.
“Khi nào rảnh cậu có thể đến nhà của tớ xem xem.” An Nhu mỉm cười với Tề Trừng: “Chàng tiên nhỏ nhà tớ xinh đẹp lắm đấy.”
“Cậu mau trở về đi.” Tề Trừng dở khóc dở cười: “Trở về ăn chút đồ bổ máu, nghỉ ngơi nhiều vào!”
Thiếu máu dễ buồn ngủ hơn, An Nhu ngồi trên xe đã ngủ gà ngủ gật, tới khi cậu mở mắt thì xe đã đến trước cổng biệt thự rồi.
Tạm biệt với chú tài xế xong, An Nhu đứng trước cổng biệt thự, nghiêm túc nhìn căn nhà trước mặt.
Sau này, đây là ngôi nhà duy nhất của cậu.
“Cậu An?” Thím Dương đang quét dọn sân nhìn thấy cậu, bước nhanh tới: “Tan học rồi đấy à?”
“Tan học rồi ạ.” An Nhu nhìn thím Dương, mở cổng ra.
“Cậu An, sao sắc mặt cậu lại kém thế này?” Thím Dương bỏ chổi trong tay xuống, sốt sắng bước nhanh ra đón lấy: “Cơ thể không thoải mái à? Có muốn thím gọi bác sĩ cho cậu không?”
“Không sao đâu ạ, nghỉ hai ba ngày là được rồi.” An Nhu đã có kinh nghiệm thiếu máu rồi, ở thế giới của cậu, bị thương gì đó đều chỉ là chuyện cơm bữa thôi.

Cậu ở thế giới này đã lâu, mới chảy chút máu như vậy thôi đã choáng váng, quả nhiên đã trở nên yếu ớt rồi.
Vừa khéo là bởi vì hôm qua chú cũng chảy không ít máu, hôm nay nhà bếp tư nhân đưa đồ ăn tới, có hơn một nửa là đồ bồi dưỡng bổ máu.
An Nhu ăn hết một bát canh gà ác hầm kỷ tử*, bên trong còn có táo đỏ, các loại thuốc Đông y hoàng kì** linh tinh, uống xong thì cảm thấy cả người đều nóng lên.
(*: một vị thuốc bồi bổ sức khỏe)
(**: vị thuốc Đông y chữa suy giảm hệ miễn dịch)
Nhìn An Nhu uống từng ngụm canh lớn, Mạc Thịnh Hoan cũng uống theo.

An Nhu thấy đáng yêu, gắp cho chú mấy miếng thịt bò chiên, người cùng cảnh ngộ bồi bổ cho nhau.
Buổi tối trước khi đi ngủ, An Nhu lấy thỏa thuận cắt đứt quan hệ ra, thật sự nghiêm túc nhìn lại một lần nữa, cuối cùng nhìn chằm chằm chữ ký và dấu tay của bà An, tâm trạng phức tạp.
Mạc Thịnh Hoan rửa mặt đi ra, thấy cậu thiếu niên vẫn luôn nhìn chằm chằm thỏa thuận trong tay, anh ngồi ở bên cạnh hạ mắt đảo qua, cơ bản hiểu được nội dung phía trên.
“Anh Mạc.” An Nhu ngẩng đầu, hơi buồn bã nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan: “Có phải tôi vừa ngốc vừa vô dụng không?”
Nếu không ngốc thì sẽ không theo đuổi cái gọi là tình thân ở kiếp trước, bị bà An dỗ ngọt quay mòng mòng, cuối cùng rơi vào cảnh hai bàn tay trắng, trái tim tràn đầy thương tích.
Mạc Thịnh Hoan im lặng một lát, sau đấy đột nhiên giơ tay, sờ lên mái tóc cậu thiếu niên.
Cũng không phải là phương thức an ủi rất quen thuộc, động tác của chú còn hơi trúc trắc.
An Nhu nghiêng nghiêng đầu, cọ một chút vào lòng bàn tay của Mạc Thịnh Hoan.
“Tôi biết, trước đó tôi quá tham lam.” Ánh mắt An Nhu khó chịu: “Nhưng tôi cũng chỉ muốn cảm nhận xem có ba mẹ là cảm giác gì thôi.”

“Tôi đã thật sự cảm nhận được rồi, nhưng còn chẳng bằng không có.” An Nhu cắn môi, trong mắt không nhịn được hiện lên hơi nước: “Đều là lừa gạt cả.”
Mạc Thịnh Hoan cụp mắt, tay kia cũng chậm rãi giơ lên, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Cảm thấy bàn tay đang vỗ nhẹ sau lưng, An Nhu vui mặt mình vào ngực Mạc Thịnh Hoan, hai tay không nhịn được ôm chặt người trước mặt.
Cảm giác trong lòng đầy ăm ắp, được người khác ôm lấy cực kỳ được an ủi.
An Nhu cọ cọ vào ngực Mạc Thịnh Hoan, kiềm chế một chút hơi nước nơi khóe mắt kia.
Việc gì phải khóc, hôm nay vất vả lắm mới khiến cho bà An ký tên lên bản thỏa thuận cắt đứt, phải vui mừng mới đúng chứ!
Nhưng vòng tay của chú rất ấm áp, An Nhu còn muốn ôm thêm một lát nữa.
“Anh Mạc.” An Nhu từ trong ngực Mạc Thịnh Hoan ngẩng đầu lên, mong chờ nhìn người đàn ông.
“Sau này tôi là cô nhi rồi, anh có ghét bỏ tôi không?”
Hôn nhân của nhà giàu có, phần lớn phía sau hai bên đều có chỗ dựa.

Ví dụ như nhà họ Trương sau lưng mẹ chồng cũ, thậm chí chồng của Mạc Đóa Đóa, đều xuất thân từ danh môn.
Mạnh mạnh hợp lại mới là sự lựa chọn tối đa hóa lợi ích, một số con cháu nhà giàu hồi trẻ chơi đùa, nhưng cuối cùng vẫn phải về nhà nghe theo sự sắp xếp, cưới người vợ môn đăng hộ đối.
Cắt đứt quan hệ với nhà họ An, bối cảnh bây giờ của An Nhu là không có bối cảnh.
Mạc Thịnh Hoan nhìn cậu thiếu niên trong ngực mình, đôi mắt hờ hững, giơ tay lên từ sau lưng cậu, xoa xoa đầu cậu.
Không sao đâu.
Nhận được sự an ủi, An Nhu cúi đầu, tiếp tục vùi mặt vào lòng Mạc Thịnh Hoan, khóe môi không nhịn được cong lên.
...
“Làm giám định cha con, nhanh nhất cũng mất sáu tiếng, đấy là thầy còn nhờ người quen cũ rồi đấy.” Moise thong thả nằm trong phòng khách ở nhà cũ của nhà họ Mạc.

Thấy hai học trò đứng ngồi không yên của mình, ông lần lượt xua tay: “Hai em về phòng của mình đi được không?”
“Đã cả đêm rồi.” Bạch Tiêu nhìn điện thoại: “Thầy, thầy nói xem, không chừng ngay sau đó sẽ nhận được kết quả thì sao.”
“Buổi tối người ta không ngủ chắc?” Moise có chút cạn lời: “Bây giờ mới bảy rưỡi, còn chưa tới thời gian đi làm của người ta.”
“Tóc mà thầy cho, xét nghiệm DNA xác suất chính xác có cao không?” Bạch Tiêu vẫn lo lắng: “Trước kia chúng ta đều làm xét nghiệm máu.”
“Sau này đi ra ngoài đừng có nói là học trò của ông thầy này.” Moise thở dài.
“Tóc làm giám định DNA, xác suất cao đến hơn 90%.

Hơn mười sợi đó là thầy cố ý nhổ từ trên đầu An Lâm, có chứa cả chân tóc và rễ tóc, xác suất chính xác rất cao.”
“Nếu An Lâm không phải thì sao đây?” Không hiểu tại sao trong đầu Bạch Tiêu luôn hiện lên thiếu niên tên An Nhu đó.
“Tín vật thật sự nằm ở nhà họ An, nhà họ An chỉ có hai đứa con trai, không phải An Lâm, vậy thì chỉ có đứa còn lại thôi.” Moise dùng nhìn học trò tâm đắc của mình bằng ánh mắt như nhìn lũ đần.

Không hiểu tại sao, một khi đứa trẻ này đụng tới chuyện em trai là chân tay sẽ rối rắm, đầu óc cũng chập mạch.

Người khác là bộ não tình yêu, còn thằng bé này là bộ não em trai.
Cả phòng rơi vào im lặng, đàn anh thấp giọng an ủi Bạch Tiêu.

Đúng lúc này, điện thoại của Moise reo lên, Bạch Tiêu chợt ngẩng đầu, ánh mắt hận không thể lập tức nhào về phía trước.
“Bình tĩnh đã!” Moise bị dọa suýt nữa cầm điện thoại không vững, nhận được điện thoại, đúng là bạn cũ của mình.
Bạch Tiêu ngồi thẳng nhìn chằm chằm thầy mình.
“Tăng ca ra kết quả rồi hả, cảm ơn cảm ơn!” Moise liên tục nói lời cảm ơn, khóe mắt liếc học trò của mình.
Cúp điện thoại, Bạch Tiêu lập tức sáp đến gần.
“Ông ấy sẽ gửi mail kết quả giám định sang đây.” Moise mở mail mà bạn cũ gửi tới, đi thẳng đến trang cuối cùng.
“Căn cứ vào tư liệu hiện có và kết quả phân tích DNA...” Bạch Tiêu nhìn chằm chằm tài liệu điện tử, đọc ra.
“An Lâm và Bạch Tiêu xác nhận không có quan hệ huyết thống.”
Bạch Tiêu thở ra một hơi, ngồi lại chỗ cũ, ánh mắt ngạc nhiên.
“Vậy đứa trẻ An Nhu đó mới là em trai của em.” Moise đứng dậy, vỗ bả vai Bạch Tiêu: “Thầy cảm thấy lần này, chắc là không sai đâu.”
An Nhu là em trai mình sao?
Bạch Tiêu không nhịn được lấy miếng ngọc tiêu nhỏ trong cổ ra.
“Vậy là hiểu rõ rồi.” Đàn anh xem qua tài liệu mà Trình Thịnh gửi tới.
“Bà An luôn đối xử với An Nhu không tốt, là bởi vì đứa trẻ này là nhặt được.”
“Bây giờ nhà họ An sắp phá sản, bà An muốn tu hú chiếm tổ chim khách, đưa con trai mình vào nhà họ Bạch, cho nên mới kể những chuyện cũ đó, nói cho chúng ta biết, An Lâm là em trai em.”
Bạch Tiêu gật đầu, nhớ tới sắc mặt của bà An, không khỏi nghiến chặt răng.
Em trai ở chỗ bà ta, không biết đã chịu bao nhiêu thiệt thòi!
Đột nhiên điện thoại reo lên hai tiếng, sau khi Bạch Tiêu cầm lấy điện thoại, không nhịn được ngạc nhiên nhíu mày.
“Bà An đồng ý làm giám định người thân, hơn nữa còn bảo chúng ta làm ngay trong hôm nay.”
Tại biệt thự nhà họ An, An Lâm đeo ba lô trên lưng ngồi trên sô pha, bọng mắt thâm quầng, hai mắt không còn chút ánh sáng.
“Mẹ, hôm nay con còn có tiết.”
“Xin nghỉ!” Bà An đi tới đi lui trong phòng khách, tâm trạng không yên.
“Rốt cuộc mẹ muốn làm gì vậy!” An Lâm không nhịn được bùng nổ: “Mẹ liên tục gọi con đến chẳng rõ tại sao, cũng không làm cái gì, rốt cuộc mẹ đang nghĩ cái gì thế!”
Bà An quay đầu lại, một cái tát lanh lảnh đánh lên mặt An Lâm.
An Lâm sững sờ tại chỗ, hơi thở bà An gấp rút, liếc mắt với bảo mẫu, bảo mẫu thấy vậy nhanh chóng rời đi.
“Con có biết hiện giờ nhà họ An chúng ta thành cái dạng gì không?” Bà An nhìn chằm chằm An Lâm.
Trên mặt bỏng rát, An Lâm lướt mắt qua, nghiến răng thật chặt.
“Chúng ta sắp phá sản rồi, con có biết không hả!” Bà An sụp đổ vỗ bàn: “Con có biết người khác đều nhìn mẹ như thế nào không? Nói trong nói ngoài đều chế nhạo mẹ, bọn họ thậm chí còn mỉa mai, nói ngay cả trà chiều mẹ cũng sắp không uống được nữa!”
“Ba con chỉ là đồ bỏ đi, cả ngày nằm trên giường thở máy, ngay cả nói một câu đầy đủ cũng vất vả.

Mẹ gả cho ông ta nhiều năm như vậy mà từ trước đến nay ông ta không hề nói một câu yêu mẹ!”
“An Lâm, người duy nhất mẹ có thể trông cậy vào, chỉ có con thôi!”
“Mẹ muốn con làm gì?” An Lâm nhìn bà An bởi vì kích động mà khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt hàm chứa hận ý: “Mẹ cũng muốn bán con đi giống như đã bán anh con phải không?”
“Không không không, con không giống với nó.” Bà An dần dần bình tĩnh lại: “Mẹ chỉ sinh được một con trai là con thôi.”
An Lâm giả vờ ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trước mắt.
“Nó chỉ là đứa con của một con tiện nhân không coi ai ra gì.” Sắc mặt bà An thản nhiên: “Con mới là cục cưng quý giá của mẹ.”

Cục cưng quý giá?
An Lâm cảm thấy bản thân sắp nôn ra tới nơi rồi.
“Bây giờ người nhà của nó đã tìm tới tận đây, mẹ muốn con thay thế nó tiến vào nhà họ Bạch.” Ánh mắt bà An lanh lợi: “Mẹ muốn con tra tấn con tiện nhân kia, tốt nhất là làm cho gia đình đó cửa nát nhà tan.

Còn chúng ta sẽ là người thắng cuối cùng.”
An Lâm mở to mắt, không thể tin nổi nhìn bà An: “Sao có thể thay thế được? Bọn họ chắc chắn sẽ xét nghiệm DNA linh tinh gì đó!”
“Chuyện này con không cần lo lắng.” Bà An tin chắc thắng lợi: “Bây giờ nhà họ An suy sút vậy thôi, chứ năm đó ông nội con để lại không ít ân huệ đâu.

Mẹ sẽ sắp xếp ổn thỏa, con cứ chờ tới ngày vào nhà họ Bạch là được.”
An Lâm im lặng một lát, giơ tay lên sờ vào nơi bị tát.
“Con đi tắm đi.” Bà An nhìn con trai: “Bây giờ con là tất cả chỗ dựa, tất cả hy vọng của mẹ.”
An Lâm đứng dậy đi vào toilet.
Đứng trước bồn rửa tay, An Lâm thay đổi biểu cảm suy sụp, lông mày nhướng lên, lấy điện thoại ra khỏi túi quần.
Màn hình điện thoại hiển thị đã ghi âm liên tục trong nửa giờ.
“Phải dựa vào bản lĩnh của mình mà sống?” An Lâm lộ ra nụ cười hả hê trên mặt, nhanh chóng cắt ra một đoạn có ích, lưu lại bản ghi âm: “Anh đây là tác giả nhé!!!”
An Lâm rửa mặt trở lại.

Chỉ chốc lát sau chuông cửa reo lên, bà An tiến lên đón tiếp, người tới là hai người hôm qua.
“Tôi đã nói với An Lâm thân thế của mình rồi.” Ánh mắt bà An đỏ lên, nước mắt không ngừng chảy xuống: “Đứa trẻ đáng thương, nó cũng không dám tin tưởng.”
“Tôi nuôi nó lâu như vậy, thật sự không thể bỏ được, nhưng mà nghĩ lại bà Bạch đáng thương, tôi chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.

Dù sao quan hệ này là hạnh phúc của hai gia đình...”
Bạch Tiêu lẳng lặng nhìn bà An khóc lóc, mặt không chút cảm xúc, An Lâm ngồi ở phía sau liếc mắt xem thường.
Diễn đi, bà cứ diễn tiếp đi.
Hai người đàn ông vào cửa, lúc này bà An mới nhìn thấy phía sau hai người còn có một ông lão người nước ngoài đi theo.
“Đây là...” Bà An không quen ông lão này.
“Quản gia của nhà họ Bạch.” Moise chủ động tự giới thiệu, bà An vừa nghe là quản gia thì cũng không để ý nhiều.
Ba người đi vào biệt thự, khoảnh khắc An Lâm nhìn thấy ông lão, cậu như bị phỏng mông nhảy bật lên khỏi sô pha.
“Làm sao vậy?” Bà An khó hiểu.
“Không, không có gì ạ.” An Lâm đè xuống hoảng sợ trong đáy lòng.
Lão thần tiên này, sao lại ở cùng với bạch nguyệt quang, chẳng lẽ...
An Lâm thoáng suy nghĩ, sau đấy lập tức phản ứng lại, ông lão này là vị bác sĩ tâm lý duy nhất được nhắc tới trong sách, đại ngưu trong ngành!
Chẳng trách!
An Lâm hít sâu một hơi, thấy bà An và ba người chào hỏi, cúi đầu lấy điện thoại ra, nhắn tin cho lão thần tiên.
"Lão thần tiên đẹp trai, cháu có thể đầu hàng không?"
Điện thoại của ông lão rung lên, quay đầu lấy ra nhìn, sau đấy đối diện với tầm mắt của An Lâm.
An Lâm gửi đoạn ghi âm qua, nháy mắt với lão thần tiên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.