Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 38: 38: Tổ Ba Người Ăn Chực





Hai ông cụ chơi cờ với nhau, một chút của hai người chính là mấy giờ, ông cụ Vu nhiệt tình giữ ông cụ Mạc ở lại ăn cơm.

Ông cụ Mạc cũng không khách sáo từ chối, ở lại ăn tối cùng người nhà họ Vu.
Trên bàn ăn, ông cụ Mạc nửa muốn nửa không nhìn cháu trai mình, lại phát hiện lực chú ý của đối phương không ở trên người cô gái cùng tuổi mà thỉnh thoảng nhìn về đứa bé trong lòng Vu Nguyệt.
Ông cụ Mạc không nhịn được mà bật cười ra tiếng, tuổi còn trẻ mà đã muốn có con rồi à?
Tạm biệt người nhà họ Vu, hai ông cháu lên xe quay về nhà cũ, thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của cháu trai, ông cụ Mạc trêu chọc.
“Sao vậy, muốn tráng niên kết hôn sớm à?”
Mạc Thành Hoàn sửng sốt một lát, hiếm khi không phản bác lại.
Ông cụ Mạc thấy vậy hơi ngạc nhiên.
Thật sự muốn kết hôn sao?
Cân nhắc chuyện xảy ra gần đây, ông cụ Mạc ung dung: “Gần đây cháu siêng chạy về nhà cũ, ông còn tưởng là cháu nhớ lão già ta cơ, suýt nữa đã quên bạn tốt hồi nhỏ của cháu, Bạch Tiêu của nhà họ Bạch kia, ở ngay trong nhà cũ.”
Mạc Thành Hoàn dừng một chút: “Không phải vì cậu ấy.”
“Miệng nói một đằng tim nghĩ một nẻo.” Ông cụ Mạc cười mắng: “Ai chẳng biết hồi nhỏ cháu thích chơi với Bạch Tiêu, cấp hai và cấp ba đều cùng một trường với nó.

Lúc nhà họ Bạch xuất ngoại, cháu còn chán nản không vui một khoảng thời gian.”
Thấy cháu trai không nói lời nào, ông cụ Mạc thật sự bắt đầu cân nhắc: “Đứa trẻ này của nhà họ Bạch là một người hiếu thảo, vì bệnh của bà Bạch mà đặc biệt đi học tâm lý.

Gia thế của Bạch Tiêu cũng không tệ, ba cậu ta kế thừa tập đoàn y tế Bách Thụy, đừng nói ở Hoa quốc, ở trên thế giới cũng là doanh nghiệp dẫn đầu sáng tạo trong ngành thiết bị y tế.

Còn bà Bạch, ông cũng từng xem những bộ phim bà ấy đóng, diễn xuất quả thực không tệ, ảnh hậu tam kim*, chỉ tiếc...”
(*: nguyên văn ảnh hậu đại mãn quán, là chỉ một nữ diễn viên đạt được giải "Nữ chính xuất sắc nhất" của giải Kim Tượng, Kim Kê, Kim Mã của điện ảnh Hoa Ngữ)
Ông cụ Mạc nhớ lại một lát: “Ông cũng xem như nhìn Bạch Tiêu trưởng thành, nó là đứa trẻ trong lòng có gánh vác trách nhiệm, nhân cách cũng không tệ.”
Mạc Thành Hoàn im lặng không nói.
Chuyện Bạch Tiêu có người mình thích, anh ta còn chưa nói cho ba mẹ mình.

Bây giờ tùy tiện nói cho ông cụ Mạc, sợ là sẽ lập tức rơi vào tai của vợ chồng nhà họ Bạch.
Lúc xe dừng ở trước nhà cũ, trời cũng đã tối rồi.

Đèn đường trước biệt thự sáng lên, chiếu ra cái bóng xe cộ đang chạy tới.
Phân đội nhỏ bốn người trong nhà cũ đang xem bản kết quả giám định DNA mới ra lò.
“Kết quả giám định nhiễm sắc thể Y, hai người là cùng một huyết thống.” An Lâm đọc ra kết quả trên mặt, kích động đập bàn.
“Tôi đã nói rồi mà! Anh trai tôi là con trai thất lạc của nhà họ Bạch các anh!”
Bạch Tiêu xem xét kết quả hết lần này đến lần khác, vành mắt đỏ lên.
Nhiều năm như vậy, lần này thực sự đã tìm được rồi sao?
Moise ở bên cạnh đeo tai nghe, nghe xong đoạn ghi âm mà An Lâm gửi tới vài lần, ánh mắt tối sầm xuống.
Trước đó mọi người đã nghe xong đoạn ghi âm này một lần, sau khi Bạch Tiêu nghe xong, nghiến răng đập bàn.

“Loại ti tiện không coi ai ra gì” trong miệng bà An rõ ràng chính là bà Bạch.
Bà An biết rõ An Nhu là con trai thất lạc của nhà họ Bạch, nhưng bà ta không những không trả lại mà còn giấu diếm lén lút nuôi dưỡng.

Nhà họ Bạch đau khổ tìm kiếm nhiều năm như vậy, bà Bạch cũng vì vậy mà cả ngày rửa mặt bằng nước mắt.

Bà An lén lút trong bóng tối nhìn cảnh đấy, trong lòng không biết có bao nhiêu sảng khoái.
Mãi cho đến khi nhà họ An sắp phá sản, nhà họ Bạch tìm tới cửa.

Bà ta chẳng những không mảy may hối lỗi mà còn muốn đưa con trai mình vào nhà họ Bạch, rồi còn hành hạ một gia đình đã chịu đủ suy sụp.
Lòng dạ quá độc ác!
Bây giờ có kết quả DNA này, càng chứng minh tính chân thực của bản ghi âm, chứng minh An Nhu là đứa con trai thất lạc mà nhà họ Bạch ngày nhớ đêm mong.
“Tôi nói với mọi người này.” An Lâm nhìn thấy kết quả xét nghiệm lập tức thấy hăng hái.
“Năm đó bà An nhất định là cố ý, bà ta biết An Nhu là con trai thất lạc của nhà họ Bạch nhưng bà ta kiên quyết không trả.

Ngày thường bắt nạt An Nhu, còn gả An Nhu cho một tên bệnh tật.

Làm vậy là muốn trả thù nhà họ Bạch, mọi người cũng không thể bỏ qua cho bà ta!”
Ba người trong phòng đồng loạt nhìn chằm chằm An Lâm đang căm phẫn trào dâng.
“Nếu tôi nhớ không sai, cậu là con trai của bà An cơ mà.” Đàn anh của Bạch Tiêu sâu kín hỏi.
Loại người muốn đập chết mẹ ruột này, thật đúng là hiếm gặp.
“Anh bạn này.” An Lâm chính trực lên tiếng: “Mẹ tôi làm ra chuyện quá đáng như vậy, mọi người còn muốn tôi ôm mẹ tôi khóc lóc thảm thiết, bênh vực bà ta tiếp tục sai lầm nữa sao?”
“Tôi không phải người như vậy, tôi là đóa hoa tổ quốc tam quan* vô cùng ngay thẳng.

Pháp luật không có tình thân, không thể tiếp tay cho người xấu làm việc ác!”
(*: gồm thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan)
Thấy trong mắt hai người còn mang theo nghi ngờ, An Lâm có chút bất đắc dĩ.
“Nhân phẩm của tôi thật sự có thể bảo đảm, bằng không tôi cũng sẽ không ghi âm.

Kết quả DNA đều do bà An tiến hành phối hợp, tôi vào nhà họ Bạch làm cậu chủ không thơm à?”
An Lâm sử dụng đòn sát thủ: “Trước đó tôi đã sớm bất mãn với bà An rồi, vẫn luôn làm nằm vùng cho anh trai tôi.

Nếu mọi người không tin thì có thể đi hỏi anh ấy!”
Bạch Tiêu vẫn còn nghi ngờ, sau khi đàn anh bên cạnh cân nhắc xong, vươn tay với An Lâm.
“Hạc Minh Sơn.”
“Rất vui được gặp anh.” An Lâm vui vẻ bắt tay với người đàn ông: “Sau này chúng ta là người cùng một phe.”
Moise lại nghe xong đoạn ghi âm một lần nữa, nhíu mày đứng dậy.
“Thầy không biết luật pháp của Hoa quốc như thế nào, nhưng ở nước Mỹ, hành vi của bà An này, tuyệt đối là trái pháp luật.”

“Ở Hoa quốc cũng phạm pháp đó ạ.” An Lâm trợn mắt: “Nhặt đồ không trả lại cho người mất còn là vi phạm pháp luật, huống chi đây còn là một đứa trẻ! Cháu đã đặc biệt tìm hiểu rồi, nhặt được đứa trẻ cố ý không trả lại cho ba mẹ, tình tiết nghiêm trọng có thể được coi là bắt cóc trẻ con!”
“Nhưng mà đoạn ghi âm này là cậu lén thu.” Bạch Tiêu đi tới: “Đoạn ghi âm này không hợp pháp, không thể làm chứng cứ.”
“Sự thật cũng đã rành rành trước mắt rồi, chúng ta tìm chứng cứ còn không phải đơn giản chắc?” An Lâm đứng thẳng lưng.
“Vì kế hoạch hiện tại, trước mắt đừng rút dây động rừng.” Hạc Minh Sơn nhìn về phía Bạch Tiêu: “Trước tiên chúng ta có thể nói chưa có kết quả xét nghiệm DNA, trong lúc đó bị mất điều tra.

Nhặt được một đứa trẻ không phải chuyện nhỏ, năm đó nhất định có người chú ý tới chuyện này.”
“Em nhớ bà An từng nói, lúc bà ta và chị em thân thiết ra ngoài dạo phố thì nhặt được đứa trẻ.” Ánh mắt Bạch Tiêu sắc bén: “Chi bằng chúng ta bắt đầu từ chỗ này.”
“Vừa khéo, tôi thật sự biết mấy người chị em thân thiết của bà An.” An Lâm tích cực giơ tay: “Mặc dù những người đó là kẻ nịnh hót, bây giờ không còn lui tới với bà An nữa, nhưng bọn họ nhất định sẽ nể mặt mũi nhà họ Bạch.”.

Truyện chính ở == T R U M t r u y e Л.

vn ==
“Buổi chiều ngày mai thầy sẽ đi thăm cậu Mạc Thịnh Hoan.” Moise nhìn về phía Bạch Tiêu: “Có thể sẽ gặp em trai của em đấy, em có muốn đến không?”
Bạch Tiêu nhìn về phía thầy, ánh mắt xúc động, chần chừ một lát rồi chậm rãi cúi đầu.
“Năm đó em trai bị lạc đường, đều là lỗi của em.”
“Nếu không phải em ham chơi thì cũng sẽ không để lại em trai một mình ở trong sân.” Trong mắt Bạch Tiêu hiện lên vẻ áy náy: “Em nhớ rõ lúc rời đi em đã đóng cửa sân lại rồi.

Nhưng sau khi em trở về, nhìn thấy cửa sân mở ra, em trai cũng không thấy đâu nữa.”
“Lúc ấy em cũng mới là một đứa trẻ thôi.” Hạc Minh Sơn an ủi Bạch Tiêu: “Em đã vì điều này mà đau khổ mười mấy năm rồi.

Bây giờ cuối cùng cũng tìm được cậu ấy, em nên vui mừng mới phải.”
“Ngày đó quá kỳ lạ, hai người bảo mẫu luôn chăm sóc chúng em.

Vậy mà đến hôm đó một người có việc gấp trong nhà nên rời đi, một người thì bị cảm uống thuốc rồi ngủ thiếp đi.”
Bạch Tiêu ôm đầu, nhớ lại cảnh tượng khi đó, vô cùng khó chịu: “Em còn cho rằng sẽ có người lớn trông chừng em trai, nhưng không hề có một người nào cả.”
An Lâm nghe Bạch Tiêu miêu tả, thân là ngọn nguồn của mọi cực khổ, cậu chột dạ xoa xoa chóp mũi.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, mọi người nhìn nhau, An Lâm nhỏ giọng hỏi: “Đây là phòng của ai vậy?”
Moise nhìn hành lý xung quanh, nhanh chóng đứng dậy.
An Lâm là gián điệp, quan sát nội thất xung quanh, nhanh chóng chạy chui vào tủ quần áo.
Moise đến trước cửa, nhìn thoáng qua mắt mèo, nét mặt hơi khó hiểu mở cửa ra.
“Xin chào bác sĩ Moise.” Người đàn ông cao lớn đẹp trai đứng ở cửa, ngược sáng với đèn hành lang, càng lộ ra đường nét ngũ quan tuấn tú.
“À, tôi nhớ rồi, cậu là bạn của Bạch Tiêu, Mạc Thành Hoàn.” Moise nở nụ cười xã giao: “Đã trễ thế này rồi, có chuyện gì sao?”
“Tôi xin lỗi, muộn như vậy còn làm phiền ngài.” Mạc Thành Hoàn lễ phép mở miệng: “Tôi muốn đến hỏi một chút về bệnh tình của chú hai tôi.”
“Ờm...” Moise có chút do dự.
“Mặc dù cậu là người thân của bệnh nhân, nhưng nhắc đến vấn đề riêng tư của người bệnh, tôi có nghĩa vụ giữ bí mật.”

Bị bác sĩ từ chối, Mạc Thành Hoàn cũng không tức giận: “Nghe ông nội nói, ngài sẽ quan sát chú hai tôi trong thời gian dài.

Quá trình quan sát này có ngại để người ngoài ở đó không?”
“Thứ tôi muốn quan sát phần lớn đều là hành vi thường ngày của bệnh nhân.” Moise nhìn người đàn ông trước mặt: “Cũng không để ý có người nhà của cậu ấy ở đây.”
“Được rồi, cảm ơn.” Mạc Thành Hoàn gật đầu cảm kích: “Nếu ngài muốn tới quan sát tình hình của chú hai, nhà họ Mạc sẽ cử tài xế đến đưa ngài qua.

Tôi có thể ngồi nhờ xe, mong ngài không thấy phiền.”
“Xe của nhà các cậu, sao tôi có thể thấy phiền được chứ.” Moise hiền lành cười: “Cậu là bạn của Bạch Tiêu, không cần khách sáo với tôi như thế đâu.”
“Cảm ơn, không làm phiền ngài nghỉ ngơi nữa.” Mạc Thành Hoàn nói lời cảm ơn xong, xoay người rời đi.
Moise đóng cửa phòng, không nhịn được mà xoa mấy sợi râu cứng dưới cằm, thằng nhóc này hơi kỳ lạ đấy.
“Vừa rồi là Thành Hoàn ạ?” Bạch Tiêu xuất hiện.
“Là bạn của em, đến đây hỏi tình trạng của chú hai cậu ta.” Moise rất hiểu rõ tình thân của giới nhà giàu: “Ngày mai cậu ta sẽ đi cùng với tôi.”
Bạch Tiêu nhìn thầy mình, trong đầu không hiểu sao lại nhớ tin tức của cậu thiếu niên mà Mạc Thành Hoàn đã nói cho mình.
Người bạn tốt này của anh ta, không biết vì sao lại có thành kiến rất lớn với An Nhu.
Bây giờ anh ta lại đột nhiên muốn tới nhà An Nhu, tuy nói là hướng về chú hai của anh ta, nhưng nghĩ thế nào cũng thể khiến người ta yên tâm được.
“Vậy ngày mai em cũng đi.” Bạch Tiêu theo bản năng đưa ra quyết định.
“Vậy anh và An Lâm sẽ đi điều tra.” Hạc Minh Sơn đi tới, vỗ nhẹ bả vai Bạch Tiêu: “Em yên tâm gặp em trai mình đi.”
Phân chia xong, Bạch Tiêu tiễn An Lâm ra khỏi nhà cũ nhà họ Mạc.

Trên đường trở về, nhìn thấy Hạc Minh Sơn đang chờ mình.
“Ngày mai làm phiền anh rồi.” Bạch Tiêu thấy bốn phía không có người, chủ động nắm tay Hạc Minh Sơn.
“Lần này anh đến là vì đối mặt khó khăn cùng em, chuyện của em cũng là chuyện của anh.” Hạc Minh Sơn mỉm cười, đi dạo trong vườn hoa với Bạch Tiêu.
Ông cụ Mạc cúi đầu nhìn thấy hết cảnh tượng trong vườn hoa, không nhịn được mà nhìn về phía cháu trai bên cạnh.
Bạch Tiêu và đàn anh của anh ta nói nói cười cười, còn nắm tay, vừa nhìn đã biết quan hệ không tầm thường.
Mạc Thành Hoàn lặng lẽ nhìn hai người trong vườn hoa, kỳ lạ là trong lòng cũng không có bao nhiêu sóng dậy.
Bạch Tiêu đã sớm nói với anh ta rằng đã có người mình thích, bọn họ...!đều yêu thương lẫn nhau.
Không biết đã nói gì, Bạch Tiêu quay đầu trong vườn hoa, hôn Hạc Minh Sơn.

Tay của hai người siết chặt lẫn nhau, khó mà tách ra.
Đây là dáng vẻ nên có khi ở với người yêu sao?
“Thành Hoàn à.” Ông cụ Mạc nhìn thấy Mạc Thành Hoàn đang nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi hai người đang hôn nhau trong vườn hoa, đáy lòng thương hại cháu trai mình.
Tình yêu chưa kịp thành hình đã bị đả kích ào ào.
“Đừng nhìn nữa.” Ông cụ Mạc kéo rèm lại: “Mặc dù gia thế Bạch Tiêu tốt, người cũng không tệ.

Nhưng trái tim người ta đã có chủ quyền rồi, tranh thủ vẫn chưa đắm chìm vào, nhanh chóng dứt ra đi.”
Mạc Thành Hoàn quay đầu đi, không nhìn cảnh tượng phía dưới nữa.
“Yêu cầu của ông đối với cháu không cao, có người xứng đôi là được rồi.” Ông cụ Mạc vỗ vỗ bả vai Mạc Thành Hoàn: “Cháu còn nhỏ, từ từ tìm.”
Mạc Thành Hoàn nhìn về phía ông cụ Mạc, trong mắt có chút mờ mịt: “Xứng đôi, là kiểu gì ạ?”
Ông cụ Mạc suy nghĩ một lát, chuẩn bị cho cháu trai một ví dụ.
“Giống như chú dâu của cháu vậy.”
Mạc Thành Hoàn nghẹn họng một lát.
“An Nhu?”

“Đúng vậy, ban đầu ông thấy đứa trẻ này nhỏ nhắn gầy teo, còn lo lắng nó có thể kiên trì ở bên cạnh Thịnh Hoan hay không.

Nhưng mà cháu xem, nó đã vượt qua dự đoán của ông.”
“Tính tình nó tốt, không tham lam, lại khéo léo thông minh, một lòng một dạ với Thịnh Hoan, thậm chí còn hao hết tâm sức tìm bác sĩ cho chú hai cháu.”
Ông cụ Mac không nhịn được xúc động: “Nó mới mười tám tuổi mà có thể làm được đến nước này, đứa trẻ như vậy, đi đâu tìm được đây.”
Mạc Thành Hoàn nhìn ông cụ Mạc, trong lòng cảm xúc rối rắm.
Hình như khi hỏi vấn đề xứng đôi, người duy nhất hiện lên trong đầu mình, chính là em ấy.
“Nếu như.” Trong mắt ông cụ Mạc hơi phát sáng: “Ông nói nếu, nếu nó có thể sinh nhiều con cho Thịnh Hoan, ông sẽ chu cấp cho nó, nó muốn cái gì ông cũng cho cái ấy! Nhưng mà đáng tiếc...”
Ông cụ Mạc cũng chưa nói xong, Mạc Thành Hoàn cũng hiểu được ý của câu phía sau.
Chú hai không thể sinh con.
May quá.
...
Buổi chiều chỉ có một tiết học chuyên ngành, An Nhu vừa tan học đã thu dọn đồ đạc chạy về biệt thự.

Ngồi trên xe, cậu tiện tay đặt hàng mua rau dưa và trái cây tươi.
An Nhu phát hiện mình càng ngày càng thích làm đồ ăn ngon cho Mạc Thịnh Hoan.

Chú luôn cổ vũ, chỉ cần là đồ ăn An Nhu làm là sẽ ăn nhiều hơn so với bình thường.
Lần trước làm ba cái bánh tart bí đỏ, An Nhu không cẩn thận bỏ hơi nhiều muối, nhưng chú lại không hề ghét bỏ chút nào, còn ăn rất nhiều.
Mặc dù buổi tối chú đã uống không ít nước, nhưng lúc chú thấy An Nhu nhìn thấy mình cầm ly, ánh mắt lạnh nhạt một lần rót nửa ly, cậu không nhịn được mà suýt bật cười.
Sao lại đáng yêu như vậy chứ.
Chạy vào biệt thự, An Nhu không nói hai lời đeo tạp dề lên, thím Dương thấy vậy là biết An Nhu định trổ tài.
“Hôm nay ăn gì thế cậu An?” Thím Dương mỉm cười.

Tay nghề của cậu bé này cũng khá giỏi, còn có thể đổi món ăn đa dạng nữa, không chán tẹo nào.
“Làm canh thịt hoa thơm, củ từ xào nấm hương, hôm nay con mua mấy túi bánh bao sữa bí ngô nữa, hình dáng đẹp mắt lắm, có hình con lợn, còn có gà con màu vàng.” Vẻ mặt An Nhu phấn khởi: “Anh Mạc nhất định sẽ thích!”
“Thím cũng thích.” Thím Dương không nhịn được bật cười.
“Đúng rồi cậu An, thư ký Lý nói chiều hôm nay bác sĩ Moise có thể sẽ tới.”
“Bác sẽ tới đây sao ạ?” An Nhu vểnh tai lên, ánh mắt thoáng động.
Bác sĩ Moise rất có thể sẽ dẫn theo hai học trò kia tới, bạch nguyệt quang nằm trong danh sách này, xem ra bọn họ không chừng còn muốn ăn chực nữa.

Vậy hôm nay phải làm nhiều hơn một chút.
“Vậy làm thêm mướp đắng nhồi thịt, thịt lát kho măng và nấm đi ạ.” An Nhu chu miệng, chuẩn bị đặt hai món này trước mặt bọn họ.
Người nhiều hơn, lượng cơm nấu cũng lớn.

An Nhu lại đặt thêm hai lồng bánh bao kim sa bí đỏ hình con lợn, bày vào đĩa.
Không ngoài dự đoán của An Nhu, bác sĩ Moise thật sự tới vào giờ cơm.

Nhưng điều khiến cho An Nhu bất ngờ chính là, hôm nay người tới không chỉ có bạch nguyệt quang mà còn có cả Mạc Thành Hoàn.
Hai người này đều ăn mặc cực kỳ chỉn chu, bộ vest phẳng phiu, chi tiết hoàn hảo, dáng vẻ cậu chủ nhà giàu phong độ nhẹ nhàng.
Bọn họ định làm gì thế?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.